Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
-
Chương 56
Khi về lại thành phố A, Mễ Tình có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tiêu Cố không lái xe đến hoa viên Nam thành, mà đến thẳng Khải Thụy quốc tế. Tiêu Cố xách vali lên tầng ba, để Mễ Tình sắp xếp quần áo, đồ dùng hằng ngày, còn anh thì xuống tầng làm cơm trưa.
Mễ Tình mở khóa vali, quay đầu nhìn Tiêu Cố đã bước tới cửa: “Bây giờ muộn rồi, hay anh xuống dưới mua đồ ăn đi.”
Tiêu Cố bác bỏ đề nghị: “Không được, em đang mang thai, việc ăn uống phải cẩn thận.”
Mễ Tình mở to mắt: “Vậy anh định tự nấu tất cả các bữa khi em mang thai à?”
“Đương nhiên.” Tiêu Cố nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, chỉ kịp làm hai món xào đơn giản, “Anh làm hai món ăn, nhanh thôi, không để em chịu đói lâu đâu.”
Sau khi anh xuống nhà, Mễ Tình lấy từng bộ quần áo trong vali ra gấp lại. Giường ngủ trong phòng đã đổi thành chăn ga màu hồng nhạt lần trước họ đi mua, rèm cửa sổ viền ren màu hồng.
Tiêu Cố làm cơm rất nhanh, khi Mễ Tình cầm bát lên ăn mới nhận ra: “Bao giờ anh đón Cẩu Đản về?”
Tiêu Cố hơi cụp mắt ngẫm nghĩ, để đũa xuống, nhìn Mễ Tình nói: “Anh định đưa Thiên Thiên đến chỗ Cố Tín ở tạm.”
“Vì sao?” Cẩu Đản quấn anh như thế, nếu bị đưa đi thì thật đáng thương.
Tiêu Cố giải thích: “Đầu tiên, em mang thai….”
Lời anh còn chưa nói hết, Mễ Tình đã chen họng: “Mang thai vẫn nuôi chó được mà, một cô giáo dạy em hồi còn ở nước ngoài khi mang thai vẫn nuôi chó, có làm sao đâu.”
Về vấn đề mang thai không thể nuôi chó, Mễ Tình từng nghe rồi, nhưng khi ở nước ngoài, cô phát hiện ra, người ở đó không hề kiêng kị điều này. Lúc đầu cô không quan tâm, bởi vì cô sợ chó, cũng chưa hề nghĩ đến việc nuôi chó, nhưng ai ngờ vấn đề này hôm nay lại rơi trên đầu mình.
“Chỉ cần mang Cẩu Đản đi kiểm tra sức khỏe, nuôi chó một cách khoa học thì chẳng sao cả.” Cô ngước mắt nhìn Tiêu Cố, như thể người bị vứt bỏ là cô.
Tiêu Cố bây giờ cực muốn xoa đầu vuốt tóc cho cô, anh cũng làm vậy thật. Anh đứng lên, đi tới cạnh Mễ Tình, tựa cạnh bàn xoa đầu cô: “Nuôi chó khoa học thì không sao, nhưng bình thường Husky rất nghịch, nhỡ đụng phải em thì sao?”
“Nó không dám đâu, nếu nó đụng em thì anh đánh nó.”
Tiêu Cố mỉm cười, Thiên Thiên quả thực được huấn luyện nên rất ngoan, nhưng không ai chắc chắn rằng nó sẽ không có lúc nổi khùng, hơn nữa, anh vừa về Cố gia, chi nhánh bên này còn rất nhiều việc anh phải giải quyết: “Ai chịu trách nhiệm dắt nó đi dạo?”
Chuyện này làm Mễ Tình nghẹn lời.
Cô mang thai không thể nào cầm xích dắt chó đi, Tiêu Cố thì quá bận việc công ty. Nhưng nếu không có người đưa nó đi… hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tiêu Cố nói: “Thiên Thiên vốn là do Cố Tín mua, nó cũng phải có trách nhiệm. Trong khoảng thời gian này anh khá bận, không thể cùng chăm sóc cả em và Thiên Thiên được, chờ qua đợt này, anh sẽ đón nó về.”
Mễ Tình ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Nhưng không phải vì Cố Tín không có thời gian nên mới đưa Cẩu Đản cho anh nuôi à?”
“Anh hỏi nó rồi, nó chỉ có một album mới chuẩn bị ra mắt, mọi việc khác đều đẩy xuống. Album đã lên lịch sẵn, nó rảnh nhiều hơn anh. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng thân với nó, giao cho nó anh cũng yên tâm.”
Tiêu Cố nói có lí, Mễ Tình không thể phản bác lại được, chỉ có thể đồng ý với anh, một thời gian nữa đón Thiên Thiên trở về.
Mấy hôm nay Tiêu Cố ở nhà hàng xóm, không có ai dắt nó đi chơi, may mà nó không dỡ nhà hàng xóm ra. Thấy Tiêu Cố đến đón, nó chạy như điên tới.
Tiêu Cố cảm ơn hàng xóm xong, kéo nó ra ngoài đi một vòng lớn.
Chắc do hai ngày nay không được đi đâu, Husky chạy rất khỏe, khi về hoa viên Nam thành còn chưa đã lắm.
Tiêu Cố ngồi xổm xoa đầu nó, Tiêu Cố liếm tay anh.
Tiêu Cố cắn môi, thật ra anh cũng không muốn để Thiên Thiên đi, nhưng anh đúng là quá bận. Khi anh đưa Husky lên tầng 7, Cố Tín đã đợi bên trong.
Husky thấy Cố Tín thì nhảy dựng lên, Cố Tín đỡ nó, xoa xoa người nó: “Hao Thiên Khuyển, có nhớ anh không!”
“Gâu!” Husky sủa rồi liếm tay Cố Tín. Tiêu Cố bước lên nói với Husky: “Thiên Thiên, đượt này mày phải đi theo bố Cố Tín rồi.”
“Gâu.” Husky chắc hiểu lời anh nói không bình thường, mờ mịt quay lại nhìn anh.
Tiêu Cố nhéo má nó: “Gần đây tao rất bận, không có thời gian chăm mày nữa rồi.”
“Gâu.” Nội tâm động vật đều rất nhạy cảm, một ánh mắt của chủ nhân cũng có thể khiến nó nghĩ mình bị vứt bỏ. Nó nhào vào lòng Tiêu Cố, liếm tay anh. Tiêu Cố khẽ cười, xoa đầu nó: “Không phải không yêu mày nữa, bao giờ tao hết bận sẽ đón mày về.”
“Gâu.”
Husky vẫn không muốn, tiếp tục giả bộ đáng thương, Cố Tín đứng một bên không hài lòng: “Hao Thiên Khuyển, mày quên ai mới là cha ruột rồi à. Ở với tao có cái gì không tốt đâu, đồ ăn nhà tao ngon hơn nhà Tiêu Cố nhìn.”
Husky quay đầu đi, lườm: “Gâu.”
Ánh mắt kia lộ sự khinh bỉ không hề che đậy, Tiêu Cố cười rộ lên, nói với Cố Tín: “Xem ra Thiên Thiên cũng biết anh là đầu bếp giỏi, còn em chỉ biết nấu mì ăn liền.”
Cố Tín bĩu môi: “Tốt xấu gì em cũng là đàn ông sống một mình, bao năm như vậy chẳng nhẽ không nấu nổi một bữa cơm?”
Tiêu Cố nhíu mày: “Thế à, lần sau nấu cho anh ăn nha.”
Cố Tín tự biết rằng, trên phương diện nấu ăn, anh không đọ nổi Tiêu Cố, nên đi giáo dục lại Husky: “Sao thế, bổn đại gia tự tay nấu cơm cho mày mày còn ghét bỏ à? Có biết bao nhiêu fans thèm muốn mà không được không?”
Husky quẫy đuôi, không sủa.
Tiêu Cố nói: “Em cứ cho nó ăn thức ăn cho chó, thế là anh bớt lo rồi.”
Cố Tín: “…”
Cậu cười với Husky, khẩu Phật tâm xà: “Về sau khi tao ăn gì, mày đừng có vẫy đuôi.”
Tiêu Cố mỉm cười, đứng dậy, nói với Cố Tín một số lưu ý khi nuôi Thiên Thiên, cuối cùng không quên căn dặn: “Mỗi ngày nhớ dắt nó đi ít nhất một lần, nếu không nó phá nhà em anh không chịu trách nhiệm đâu.”
“Biết rồi biết rồi.” Cố Tín kéo Husky dậy, nói, “Đi nào Hao Thiên Khuyển, đi theo bố có thịt ăn.”
“Gâu.”
Husky lại cọ cọ người Tiêu Cố, Cố Tín híp mắt nói: “Hao Thiên Khuyển, từ bao giờ mày trở nên ủy mị thế này? Anh ta có vợ rồi không cần mày nữa, mày cứ nhớ mãi không quên anh ta.”
Tiêu Cố: “…”
Nhất định phải nói như kiểu tình cảm chủ chó chưa nguôi à.
Cố Tín thầm phỉ nhổ trong lòng, hỏi Tiêu Cố: “Bao giờ hai người kết hôn?”
Tiêu Cố nói: “Chắc là trong tháng này, đến lúc đó sẽ báo cho em đòi tiền mừng.”
Cố Tín: “…”
Đêch, sao cậu thấy mấy lời này quen tai như thế? Hình như trước đó không lâu có người đã nói vậy với cậu?
Cậu suy sụp tâm trạng, kéo Thiên Thiên đi khỏi nhà Tiêu Cố. Tiêu Cố mang theo cái gì đó, cũng đi ra cửa.
Cả buổi chiều anh đều ở chi nhánh công ty xử lí công việc, 6 giờ tan làm, anh một mình đi về bãi đỗ xe, gọi cho Mễ Tình một cú điện thoại.
“Ơi..”
Giọng nói Mễ Tình nghe yếu ớt, Tiêu Cố cười khẽ, hỏi: “Sao thế? Đói bụng hay buồn chán?”
“Cả hai.”
“Vậy ngày mai em đến công ty giúp anh làm việc nhé.”
Mễ Tình cầm điện thoại, ngạc nhiên: “Ngày mai đến công ty? Nhưng em đang mang thai, không phải anh không muốn em ra khỏi cửa à?”
Tiêu Cố nhướn mày: “Từ bao giờ anh không cho em ra khỏi cửa nhà thế?” anh nói xong lại nhíu mày, sửa lời, “Khi anh không có mặt ở nhà, em đừng đi đâu cả!”
Mễ Tình: “…”
Thấy chưa thấy chưa!
“Em có thể đến công ty á?”
“Ừ, ở đó có anh, không sao hết.”
“Vâng.” Mễ Tình khựng lại, tò mò hỏi, “Em làm gì ở công ty?”
“À.. coi như thư kí thân cận 24h ở cạnh anh, anh sẽ giao việc gì đơn giản chút cho em.”
Mễ Tình: “…”
Thư kí thân cận 24h, sao nghe bậy bạ quá vậy?
“Bây giờ anh về nấu cơm cho em, nếu em đói quá thì ăn tạm bánh mì ở trong phòng khách nhé.” Tiêu Cố nói xong, cúp máy lên xe.
Đến khi anh làm xong cơm ở nhà đã hơn bảy giờ, anh bưng đồ ăn lên bàn, hôn môi Mễ Tình: “Về sau anh sẽ cố gắng tan làm sớm nhất có thể.”
“Thật ra em có đói lắm đâu.” Mễ Tình hơi ngượng, ở nhà cả ngày đáng ra cô phải nấu cơm, nhưng cơm cô nấu thì không nuốt nổi. Cô nhìn Tiêu Cố: “Bây giờ anh bận như thế, tiệm Xuyến xuyến phải làm sao bây giờ?”
“Anh giao cho Lâm Tĩnh Dung rồi. Chi nhánh kia toàn nhân viên kì cựu, chuyên nghiệp trên mọi phương diện, cô ấy chỉ cần phụ trách chuẩn bị mấy việc ban đầu đã, khi nào tiệm mới đi vào quỹ đạo rồi thì về sau.” Khi đó chuyện ở công ty anh cũng rảnh rang hơn, thỉnh thoảng sẽ ghé vào chi nhánh mới, chỉ cần điều một quản lí giỏi sang đây, ông chủ ngoài việc lấy tiền ra thì không cần làm gì cả.
Mễ Tình nghe xong kế hoạch của anh, nhẹ nhàng nhíu mày: “Úi, anh lén lút gặp Lâm Tĩnh Dung lúc nào thế?”
Tiêu Cố khẽ cười, xoa đầu cô: “Lén lút cái gì, nhân viên trong quán đều biết. Thôi được rồi, ăn đi, mùa đông cơm nguội nhanh lắm.”
“Vâng.” Mễ Tình không muốn thật sự tính toán với anh, vùi đầu ăn cơm. Tiêu Cố ngồi bên cạnh cô, gắp thức ăn vào bát: “À, nhân viên trong tiệm đều đã biết chúng ta kết hôn rồi, anh định hai ngày nữa có thời gian thì mời mọi người ăn cơm, ở trong tiệm Xuyến Xuyến ấy.”
Mễ Tình bật cười: “Vậy ai làm nhân viên phục vụ?”
Tiêu Cố nhướn mày: “Đương nhiên phải tự phục vụ.”
Tiêu Cố ấn định thời gian vào ba ngày sau, không chỉ mời tất cả nhân viên mà còn có khách quen, bạn bè.
Mễ Tình rất phấn khích với chuyện này, nhưng dù có sung sướng đến mấy, ngày mai cô cũng phải đi làm thư kí cho Tiêu Cố rồi.
Không biết phải thân cận thế nào mới đủ tiêu chuẩn đây?
Cô nghĩ đến đây thì bật cười, Tiêu Cố vừa tắm xong ra ngoài, ngồi xuống cạnh giường, hôn cô một cái: “Nghĩ cái gì mà cười vui thế?”
Mễ Tình nhìn người trước mắt, trong mắt vẫn còn ý cười: “À, em đang suy nghĩ là thư kí thân cận thì đương nhiên phải thân cận rồi, nhưng thế nào mới đủ?”
Cô tự ôm eo Tiêu Cố, tựa đầu vào ngực anh.
Đáy mắt Tiêu Cố nổi lên sự mềm lòng: “Vẫn chưa đủ.” Anh ôm eo Mễ Tình, siết chặt, làm cho thân thể hai người càng dính chặt hơn.
Mê Tình ngẩng đầu lên, hỏi anh: “Như thế này à?”
Tiêu Cố ngẫm nghĩ, dán môi lên môi cô nói nhỏ: “Hình như vẫn chưa đủ.”
Anh nói rồi ngậm môi Mễ Tình, hôn lên.
Rất nhiều sự va chạm đều bắt đầu từ một nụ hôn, Tiêu Cố và Mễ Tình bây giờ cũng không ngoại lệ. Tiêu Cố lần lượt cởi từng lớp vải trên người Mễ Tình, đến khi nằm trên người cô, tia lí trí cuối cùng ngăn cản anh thực hiện hành vi kế tiếp.
“Muốn quá đi.”
Anh tham lam hôn Mễ Tình, hơi thở Mễ Tình đã sớm rối loạn, cô khẽ rên rỉ vài tiếng, rồi hạ giọng nói: “Ai bảo anh không dùng đồ bảo vệ, bây giờ tự gánh chịu hậu quả.”
Tiêu Cố cười, lại hôn cô: “Không sao, anh có thể nhẫn nhịn, tự thực hiện việc khác.”
Giọng Mễ Tình nhẹ bỗng, nhưng mịt mờ trong sương: “Sao lại nhẫn nhịn, tự thực hiện việc khác?”
Tiêu Cố không nói gì, chỉ cầm tay Mễ Tình đặt vào bộ phận nhạy cảm.
Mễ Tình: “…”
Thật là, trời ơi!
Tối hôm đó, đến khi hai tay Mễ Tình nặng như đổ chì, không nhấc lên nổi, Tiêu Cố mới tha cho cô. Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức Tiêu Cố đặt đánh thức cả hai người.
Tiêu Cố đứng dậy mặc quần áo, nói với Mễ Tình đang làm ổ trên giường: “Em ngủ thêm một lúc, anh làm đồ ăn sáng xong sẽ gọi em dậy.”
“Vâng..” Mễ Tình lí nhí nói, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô vẫn không đợi đến khi Tiêu Cố gọi, chủ động bò dậy.
Ánh mắt đảo qua tủ quần áo treo rất nhiều trang phục, Mễ Tình tự nhủ, mình phải làm tốt công việc thư kí này.
Cô chọn áo choàng dài màu xanh đen, bên trong là sơ mi trắng và quần ống loe, nhìn quả thật rất chuyên nghiệp.
Ăn sáng xong, Tiêu Cố lái xe đưa cô đến công ty.
Có lẽ là đã chào hỏi mấy phòng liên quan, mọi người thấy cô xuất hiện cùng Tiêu Cố thì không bất ngờ lắm.
Chỉ có một số đồng nghiệp nữ xì xào to nhỏ, nhưng không qua được lỗ tai cô.
“Người đó chính là vợ tổng giám đốc Tiêu đấy, đại gia với mĩ nữ, hợp nhau thật.”
“Hôm qua khi tổng giám đốc Tiêu tới, tôi còn muốn xin số điện thoại, nhưng hôm nay anh ấy đã mang vợ tới rồi…”
“Cuộc đời quá tàn nhẫn, tôi không muốn đi làm.”
Đồng nghiệp nữ Giáp, Ất, Bính [1] đồng loạt lên tiếng.
[1] Giáp, Ất, Bính: đại loại giống Nguyễn Văn A, Trần Thị B ở Việt Nam.
Cô kiêu hãnh đi thẳng vào phòng tổng giám đốc của Tiêu Cố. Phòng làm việc của anh rất rộng, một bộ sofa, bên cạnh giá sách có một cánh cửa, Mễ Tình đoán là phòng nghỉ. Cô nhìn xung quanh vài lần, hỏi: “Em làm trong phòng làm việc của anh à?”
Tiêu Cố gật đầu, coi như chuyện đương nhiên: “Tất nhiên rồi, nếu không sao gọi là thư kí thân cận được?”
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố chỉ vào chiếc bàn làm việc cách đó không xa: “Em dùng bàn đó nhé.”
“Vâng.” Mễ Tình đi tới nhìn, “Hôm nay em phải làm gì?”
Tiêu Cố cầm theo một tập văn kiện để lên bàn của cô: “Phụ nữ có thai không nên làm việc trước máy tính, em cứ xem tư liệu, làm quen với công ty đã.”
Mễ Tình mở trang đầu tiên của tập văn kiện, trên đó in vài giới thiệu vắn tắt về công ty.
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố không lái xe đến hoa viên Nam thành, mà đến thẳng Khải Thụy quốc tế. Tiêu Cố xách vali lên tầng ba, để Mễ Tình sắp xếp quần áo, đồ dùng hằng ngày, còn anh thì xuống tầng làm cơm trưa.
Mễ Tình mở khóa vali, quay đầu nhìn Tiêu Cố đã bước tới cửa: “Bây giờ muộn rồi, hay anh xuống dưới mua đồ ăn đi.”
Tiêu Cố bác bỏ đề nghị: “Không được, em đang mang thai, việc ăn uống phải cẩn thận.”
Mễ Tình mở to mắt: “Vậy anh định tự nấu tất cả các bữa khi em mang thai à?”
“Đương nhiên.” Tiêu Cố nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, chỉ kịp làm hai món xào đơn giản, “Anh làm hai món ăn, nhanh thôi, không để em chịu đói lâu đâu.”
Sau khi anh xuống nhà, Mễ Tình lấy từng bộ quần áo trong vali ra gấp lại. Giường ngủ trong phòng đã đổi thành chăn ga màu hồng nhạt lần trước họ đi mua, rèm cửa sổ viền ren màu hồng.
Tiêu Cố làm cơm rất nhanh, khi Mễ Tình cầm bát lên ăn mới nhận ra: “Bao giờ anh đón Cẩu Đản về?”
Tiêu Cố hơi cụp mắt ngẫm nghĩ, để đũa xuống, nhìn Mễ Tình nói: “Anh định đưa Thiên Thiên đến chỗ Cố Tín ở tạm.”
“Vì sao?” Cẩu Đản quấn anh như thế, nếu bị đưa đi thì thật đáng thương.
Tiêu Cố giải thích: “Đầu tiên, em mang thai….”
Lời anh còn chưa nói hết, Mễ Tình đã chen họng: “Mang thai vẫn nuôi chó được mà, một cô giáo dạy em hồi còn ở nước ngoài khi mang thai vẫn nuôi chó, có làm sao đâu.”
Về vấn đề mang thai không thể nuôi chó, Mễ Tình từng nghe rồi, nhưng khi ở nước ngoài, cô phát hiện ra, người ở đó không hề kiêng kị điều này. Lúc đầu cô không quan tâm, bởi vì cô sợ chó, cũng chưa hề nghĩ đến việc nuôi chó, nhưng ai ngờ vấn đề này hôm nay lại rơi trên đầu mình.
“Chỉ cần mang Cẩu Đản đi kiểm tra sức khỏe, nuôi chó một cách khoa học thì chẳng sao cả.” Cô ngước mắt nhìn Tiêu Cố, như thể người bị vứt bỏ là cô.
Tiêu Cố bây giờ cực muốn xoa đầu vuốt tóc cho cô, anh cũng làm vậy thật. Anh đứng lên, đi tới cạnh Mễ Tình, tựa cạnh bàn xoa đầu cô: “Nuôi chó khoa học thì không sao, nhưng bình thường Husky rất nghịch, nhỡ đụng phải em thì sao?”
“Nó không dám đâu, nếu nó đụng em thì anh đánh nó.”
Tiêu Cố mỉm cười, Thiên Thiên quả thực được huấn luyện nên rất ngoan, nhưng không ai chắc chắn rằng nó sẽ không có lúc nổi khùng, hơn nữa, anh vừa về Cố gia, chi nhánh bên này còn rất nhiều việc anh phải giải quyết: “Ai chịu trách nhiệm dắt nó đi dạo?”
Chuyện này làm Mễ Tình nghẹn lời.
Cô mang thai không thể nào cầm xích dắt chó đi, Tiêu Cố thì quá bận việc công ty. Nhưng nếu không có người đưa nó đi… hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tiêu Cố nói: “Thiên Thiên vốn là do Cố Tín mua, nó cũng phải có trách nhiệm. Trong khoảng thời gian này anh khá bận, không thể cùng chăm sóc cả em và Thiên Thiên được, chờ qua đợt này, anh sẽ đón nó về.”
Mễ Tình ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Nhưng không phải vì Cố Tín không có thời gian nên mới đưa Cẩu Đản cho anh nuôi à?”
“Anh hỏi nó rồi, nó chỉ có một album mới chuẩn bị ra mắt, mọi việc khác đều đẩy xuống. Album đã lên lịch sẵn, nó rảnh nhiều hơn anh. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng thân với nó, giao cho nó anh cũng yên tâm.”
Tiêu Cố nói có lí, Mễ Tình không thể phản bác lại được, chỉ có thể đồng ý với anh, một thời gian nữa đón Thiên Thiên trở về.
Mấy hôm nay Tiêu Cố ở nhà hàng xóm, không có ai dắt nó đi chơi, may mà nó không dỡ nhà hàng xóm ra. Thấy Tiêu Cố đến đón, nó chạy như điên tới.
Tiêu Cố cảm ơn hàng xóm xong, kéo nó ra ngoài đi một vòng lớn.
Chắc do hai ngày nay không được đi đâu, Husky chạy rất khỏe, khi về hoa viên Nam thành còn chưa đã lắm.
Tiêu Cố ngồi xổm xoa đầu nó, Tiêu Cố liếm tay anh.
Tiêu Cố cắn môi, thật ra anh cũng không muốn để Thiên Thiên đi, nhưng anh đúng là quá bận. Khi anh đưa Husky lên tầng 7, Cố Tín đã đợi bên trong.
Husky thấy Cố Tín thì nhảy dựng lên, Cố Tín đỡ nó, xoa xoa người nó: “Hao Thiên Khuyển, có nhớ anh không!”
“Gâu!” Husky sủa rồi liếm tay Cố Tín. Tiêu Cố bước lên nói với Husky: “Thiên Thiên, đượt này mày phải đi theo bố Cố Tín rồi.”
“Gâu.” Husky chắc hiểu lời anh nói không bình thường, mờ mịt quay lại nhìn anh.
Tiêu Cố nhéo má nó: “Gần đây tao rất bận, không có thời gian chăm mày nữa rồi.”
“Gâu.” Nội tâm động vật đều rất nhạy cảm, một ánh mắt của chủ nhân cũng có thể khiến nó nghĩ mình bị vứt bỏ. Nó nhào vào lòng Tiêu Cố, liếm tay anh. Tiêu Cố khẽ cười, xoa đầu nó: “Không phải không yêu mày nữa, bao giờ tao hết bận sẽ đón mày về.”
“Gâu.”
Husky vẫn không muốn, tiếp tục giả bộ đáng thương, Cố Tín đứng một bên không hài lòng: “Hao Thiên Khuyển, mày quên ai mới là cha ruột rồi à. Ở với tao có cái gì không tốt đâu, đồ ăn nhà tao ngon hơn nhà Tiêu Cố nhìn.”
Husky quay đầu đi, lườm: “Gâu.”
Ánh mắt kia lộ sự khinh bỉ không hề che đậy, Tiêu Cố cười rộ lên, nói với Cố Tín: “Xem ra Thiên Thiên cũng biết anh là đầu bếp giỏi, còn em chỉ biết nấu mì ăn liền.”
Cố Tín bĩu môi: “Tốt xấu gì em cũng là đàn ông sống một mình, bao năm như vậy chẳng nhẽ không nấu nổi một bữa cơm?”
Tiêu Cố nhíu mày: “Thế à, lần sau nấu cho anh ăn nha.”
Cố Tín tự biết rằng, trên phương diện nấu ăn, anh không đọ nổi Tiêu Cố, nên đi giáo dục lại Husky: “Sao thế, bổn đại gia tự tay nấu cơm cho mày mày còn ghét bỏ à? Có biết bao nhiêu fans thèm muốn mà không được không?”
Husky quẫy đuôi, không sủa.
Tiêu Cố nói: “Em cứ cho nó ăn thức ăn cho chó, thế là anh bớt lo rồi.”
Cố Tín: “…”
Cậu cười với Husky, khẩu Phật tâm xà: “Về sau khi tao ăn gì, mày đừng có vẫy đuôi.”
Tiêu Cố mỉm cười, đứng dậy, nói với Cố Tín một số lưu ý khi nuôi Thiên Thiên, cuối cùng không quên căn dặn: “Mỗi ngày nhớ dắt nó đi ít nhất một lần, nếu không nó phá nhà em anh không chịu trách nhiệm đâu.”
“Biết rồi biết rồi.” Cố Tín kéo Husky dậy, nói, “Đi nào Hao Thiên Khuyển, đi theo bố có thịt ăn.”
“Gâu.”
Husky lại cọ cọ người Tiêu Cố, Cố Tín híp mắt nói: “Hao Thiên Khuyển, từ bao giờ mày trở nên ủy mị thế này? Anh ta có vợ rồi không cần mày nữa, mày cứ nhớ mãi không quên anh ta.”
Tiêu Cố: “…”
Nhất định phải nói như kiểu tình cảm chủ chó chưa nguôi à.
Cố Tín thầm phỉ nhổ trong lòng, hỏi Tiêu Cố: “Bao giờ hai người kết hôn?”
Tiêu Cố nói: “Chắc là trong tháng này, đến lúc đó sẽ báo cho em đòi tiền mừng.”
Cố Tín: “…”
Đêch, sao cậu thấy mấy lời này quen tai như thế? Hình như trước đó không lâu có người đã nói vậy với cậu?
Cậu suy sụp tâm trạng, kéo Thiên Thiên đi khỏi nhà Tiêu Cố. Tiêu Cố mang theo cái gì đó, cũng đi ra cửa.
Cả buổi chiều anh đều ở chi nhánh công ty xử lí công việc, 6 giờ tan làm, anh một mình đi về bãi đỗ xe, gọi cho Mễ Tình một cú điện thoại.
“Ơi..”
Giọng nói Mễ Tình nghe yếu ớt, Tiêu Cố cười khẽ, hỏi: “Sao thế? Đói bụng hay buồn chán?”
“Cả hai.”
“Vậy ngày mai em đến công ty giúp anh làm việc nhé.”
Mễ Tình cầm điện thoại, ngạc nhiên: “Ngày mai đến công ty? Nhưng em đang mang thai, không phải anh không muốn em ra khỏi cửa à?”
Tiêu Cố nhướn mày: “Từ bao giờ anh không cho em ra khỏi cửa nhà thế?” anh nói xong lại nhíu mày, sửa lời, “Khi anh không có mặt ở nhà, em đừng đi đâu cả!”
Mễ Tình: “…”
Thấy chưa thấy chưa!
“Em có thể đến công ty á?”
“Ừ, ở đó có anh, không sao hết.”
“Vâng.” Mễ Tình khựng lại, tò mò hỏi, “Em làm gì ở công ty?”
“À.. coi như thư kí thân cận 24h ở cạnh anh, anh sẽ giao việc gì đơn giản chút cho em.”
Mễ Tình: “…”
Thư kí thân cận 24h, sao nghe bậy bạ quá vậy?
“Bây giờ anh về nấu cơm cho em, nếu em đói quá thì ăn tạm bánh mì ở trong phòng khách nhé.” Tiêu Cố nói xong, cúp máy lên xe.
Đến khi anh làm xong cơm ở nhà đã hơn bảy giờ, anh bưng đồ ăn lên bàn, hôn môi Mễ Tình: “Về sau anh sẽ cố gắng tan làm sớm nhất có thể.”
“Thật ra em có đói lắm đâu.” Mễ Tình hơi ngượng, ở nhà cả ngày đáng ra cô phải nấu cơm, nhưng cơm cô nấu thì không nuốt nổi. Cô nhìn Tiêu Cố: “Bây giờ anh bận như thế, tiệm Xuyến xuyến phải làm sao bây giờ?”
“Anh giao cho Lâm Tĩnh Dung rồi. Chi nhánh kia toàn nhân viên kì cựu, chuyên nghiệp trên mọi phương diện, cô ấy chỉ cần phụ trách chuẩn bị mấy việc ban đầu đã, khi nào tiệm mới đi vào quỹ đạo rồi thì về sau.” Khi đó chuyện ở công ty anh cũng rảnh rang hơn, thỉnh thoảng sẽ ghé vào chi nhánh mới, chỉ cần điều một quản lí giỏi sang đây, ông chủ ngoài việc lấy tiền ra thì không cần làm gì cả.
Mễ Tình nghe xong kế hoạch của anh, nhẹ nhàng nhíu mày: “Úi, anh lén lút gặp Lâm Tĩnh Dung lúc nào thế?”
Tiêu Cố khẽ cười, xoa đầu cô: “Lén lút cái gì, nhân viên trong quán đều biết. Thôi được rồi, ăn đi, mùa đông cơm nguội nhanh lắm.”
“Vâng.” Mễ Tình không muốn thật sự tính toán với anh, vùi đầu ăn cơm. Tiêu Cố ngồi bên cạnh cô, gắp thức ăn vào bát: “À, nhân viên trong tiệm đều đã biết chúng ta kết hôn rồi, anh định hai ngày nữa có thời gian thì mời mọi người ăn cơm, ở trong tiệm Xuyến Xuyến ấy.”
Mễ Tình bật cười: “Vậy ai làm nhân viên phục vụ?”
Tiêu Cố nhướn mày: “Đương nhiên phải tự phục vụ.”
Tiêu Cố ấn định thời gian vào ba ngày sau, không chỉ mời tất cả nhân viên mà còn có khách quen, bạn bè.
Mễ Tình rất phấn khích với chuyện này, nhưng dù có sung sướng đến mấy, ngày mai cô cũng phải đi làm thư kí cho Tiêu Cố rồi.
Không biết phải thân cận thế nào mới đủ tiêu chuẩn đây?
Cô nghĩ đến đây thì bật cười, Tiêu Cố vừa tắm xong ra ngoài, ngồi xuống cạnh giường, hôn cô một cái: “Nghĩ cái gì mà cười vui thế?”
Mễ Tình nhìn người trước mắt, trong mắt vẫn còn ý cười: “À, em đang suy nghĩ là thư kí thân cận thì đương nhiên phải thân cận rồi, nhưng thế nào mới đủ?”
Cô tự ôm eo Tiêu Cố, tựa đầu vào ngực anh.
Đáy mắt Tiêu Cố nổi lên sự mềm lòng: “Vẫn chưa đủ.” Anh ôm eo Mễ Tình, siết chặt, làm cho thân thể hai người càng dính chặt hơn.
Mê Tình ngẩng đầu lên, hỏi anh: “Như thế này à?”
Tiêu Cố ngẫm nghĩ, dán môi lên môi cô nói nhỏ: “Hình như vẫn chưa đủ.”
Anh nói rồi ngậm môi Mễ Tình, hôn lên.
Rất nhiều sự va chạm đều bắt đầu từ một nụ hôn, Tiêu Cố và Mễ Tình bây giờ cũng không ngoại lệ. Tiêu Cố lần lượt cởi từng lớp vải trên người Mễ Tình, đến khi nằm trên người cô, tia lí trí cuối cùng ngăn cản anh thực hiện hành vi kế tiếp.
“Muốn quá đi.”
Anh tham lam hôn Mễ Tình, hơi thở Mễ Tình đã sớm rối loạn, cô khẽ rên rỉ vài tiếng, rồi hạ giọng nói: “Ai bảo anh không dùng đồ bảo vệ, bây giờ tự gánh chịu hậu quả.”
Tiêu Cố cười, lại hôn cô: “Không sao, anh có thể nhẫn nhịn, tự thực hiện việc khác.”
Giọng Mễ Tình nhẹ bỗng, nhưng mịt mờ trong sương: “Sao lại nhẫn nhịn, tự thực hiện việc khác?”
Tiêu Cố không nói gì, chỉ cầm tay Mễ Tình đặt vào bộ phận nhạy cảm.
Mễ Tình: “…”
Thật là, trời ơi!
Tối hôm đó, đến khi hai tay Mễ Tình nặng như đổ chì, không nhấc lên nổi, Tiêu Cố mới tha cho cô. Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức Tiêu Cố đặt đánh thức cả hai người.
Tiêu Cố đứng dậy mặc quần áo, nói với Mễ Tình đang làm ổ trên giường: “Em ngủ thêm một lúc, anh làm đồ ăn sáng xong sẽ gọi em dậy.”
“Vâng..” Mễ Tình lí nhí nói, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô vẫn không đợi đến khi Tiêu Cố gọi, chủ động bò dậy.
Ánh mắt đảo qua tủ quần áo treo rất nhiều trang phục, Mễ Tình tự nhủ, mình phải làm tốt công việc thư kí này.
Cô chọn áo choàng dài màu xanh đen, bên trong là sơ mi trắng và quần ống loe, nhìn quả thật rất chuyên nghiệp.
Ăn sáng xong, Tiêu Cố lái xe đưa cô đến công ty.
Có lẽ là đã chào hỏi mấy phòng liên quan, mọi người thấy cô xuất hiện cùng Tiêu Cố thì không bất ngờ lắm.
Chỉ có một số đồng nghiệp nữ xì xào to nhỏ, nhưng không qua được lỗ tai cô.
“Người đó chính là vợ tổng giám đốc Tiêu đấy, đại gia với mĩ nữ, hợp nhau thật.”
“Hôm qua khi tổng giám đốc Tiêu tới, tôi còn muốn xin số điện thoại, nhưng hôm nay anh ấy đã mang vợ tới rồi…”
“Cuộc đời quá tàn nhẫn, tôi không muốn đi làm.”
Đồng nghiệp nữ Giáp, Ất, Bính [1] đồng loạt lên tiếng.
[1] Giáp, Ất, Bính: đại loại giống Nguyễn Văn A, Trần Thị B ở Việt Nam.
Cô kiêu hãnh đi thẳng vào phòng tổng giám đốc của Tiêu Cố. Phòng làm việc của anh rất rộng, một bộ sofa, bên cạnh giá sách có một cánh cửa, Mễ Tình đoán là phòng nghỉ. Cô nhìn xung quanh vài lần, hỏi: “Em làm trong phòng làm việc của anh à?”
Tiêu Cố gật đầu, coi như chuyện đương nhiên: “Tất nhiên rồi, nếu không sao gọi là thư kí thân cận được?”
Mễ Tình: “…”
Tiêu Cố chỉ vào chiếc bàn làm việc cách đó không xa: “Em dùng bàn đó nhé.”
“Vâng.” Mễ Tình đi tới nhìn, “Hôm nay em phải làm gì?”
Tiêu Cố cầm theo một tập văn kiện để lên bàn của cô: “Phụ nữ có thai không nên làm việc trước máy tính, em cứ xem tư liệu, làm quen với công ty đã.”
Mễ Tình mở trang đầu tiên của tập văn kiện, trên đó in vài giới thiệu vắn tắt về công ty.
Mễ Tình: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook