Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh
-
Chương 42: Anh hai đến phim trường tìm em yêu
Sau khi được Ô Mãn dẫn về khách sạn từ Vân Thủy Gian, Kiều Mạt ngã thẳng xuống giường, đối với người mới lên Nguyên Anh như cậu, có thể gọi ra Long Ngâm dưới tình huống pháp lực trong cơ thể bị giam cầm hơn nửa đã là chuyện vô cùng khó nhằn rồi. Với cả, hên là ở trong phòng tắm, tài nguyên nước dồi dào, hoàng tử nhỏ hệ thủy mới chiếm được ưu thế địa lợi.
Vừa nằm phát là ngủ luôn đến sáng hôm sau, tinh thần Kiều Mạt vẫn có chút ủ rũ, cậu bị tiếng gõ cửa đánh thức, gọi mấy lần mà Ô Mãn không đáp lại, hoàng tử nhỏ mới sực nhớ đây không phải nhà mình, chỉ đành mơ màng đứng lên mở cửa.
Mở cửa xong, Kiều Mạt mờ mịt nhìn Lục Tường sầm mặt đứng trước cửa. Lục Tường vào phòng Kiều Mạt, phía sau là người hầu Đầu Trọc.
“Tối qua cậu làm gì hả?” Lục Tường quẳng tờ báo lên bàn, quát Kiều Mạt.
Kiều Mạt cúi đầu xem báo, ngay trang đầu là:
Diễn viên đoàn phim Hình Xăm náo động phòng tắm nữ Vân Thủy Gian.
Hình minh họa bên cạnh chính là sườn mặt của cậu và mông Ô Mãn…
Kiều Mạt gãi gãi đầu, đáp: “Tôi bất cẩn đi lộn chỗ.”
Lục Tường chỉ áo tắm kiểu nữ hường phấn trên người cậu: “Áo cũng bất cẩn mặc lộn hử?”
Kiều Mạt gật đầu: “Ừm, vậy nên mới đi lộn.”
Lục Tường điên tiết hét: “Cậu bịa chuyện lừa thằng ngu đấy phỏng?”
Kiều Mạt kinh ngạc: “Sao anh biết…”
Lục Tường: …
Đầu Trọc kế bên sắp nhịn hết nổi muốn phì cười thành tiếng, bèn mở miệng:
“Đạo diễn Lục, bàn chuyện chính trước đã.”
Lục Tường cố nén lửa giận, hỏi Đầu Trọc: “Tô Tô đâu?”
Đầu Trọc đáp: “Sắp tới rồi.”
Đang nói chuyện thì thấy Tô Tô với Vi Vi đến, hai cô đều nhìn Kiều Mạt bằng ánh mắt trêu ghẹo.
Kiều Mạt ngẩng đầu thấy Tô Tô bận bộ vest màu trắng, ăn diện rất nghiêm chỉnh, thì đâm ra khó hiểu. Tô Tô đến đối diện Kiều Mạt, kéo cậu tới trước gương, hai người một trước một sau đứng nghiêng chín mươi độ với gương.
Vi Vi gật đầu nói: “Gần giống rồi, chắc lừa được đó.”
Lục Tường bình tĩnh nói: “Tí nữa gọi Đào Di với Tịnh Tịnh luôn, cùng thống nhất cách xử lý.” Đoạn, Lục Tường nhìn sang Đầu Trọc: “Còn mấy tấm ảnh khác trong tay nhân viên, anh đi thu phục đi, bao nhiêu tiền cũng phải mua về bằng sạch, tuyệt đối không thể lọt hình chính diện lên báo, tiền bạc Kim tổng lo hết.”
Đầu Trọc gật đầu.
Kiều Mạt vẫn ngờ ngợ, nhìn Tô Tô hỏi: “Tô Tô, cô mặc như vậy làm chi?”
Tô Tô là cô nàng trung tính nhất trong bộ ba WSJ, cao 1m75, tóc ngắn ngang tai, cộng thêm cá tính phóng khoáng của gái Đông Bắc, nên nếu mặc trang phục thường ngày, đi đường thỉnh thoảng cũng có người nhận lầm là con trai, một T men lỳ sống sờ sờ.
*T men lỳ: nguyên văn là “gia T”, ý chỉ người chủ động trong girl love, gia T chỉ những cô em có tính tình và cách ăn mặc giống đàn ông
Tuy vẫn thấp hơn Kiều Mạt chút đỉnh, nhưng nếu chỉ nhìn mặt bên thì hai người quả thực na ná nhau sáu bảy phần.
Tô Tô vỗ vỗ vai Kiều Mạt, cất giọng nghĩa khí: “Yên tâm đi, lần này tui giải quyết giùm ông, nhưng tui thấy mình mặc áo tắm kia không đẹp bằng ông mặc nha, Kiều Mạt, ông dưỡng da thế nào vậy, hâm mộ ghê.”
Kiều Mạt bừng tỉnh: “Đạo diễn Lục kêu cô giả mạo tôi hả?”
Lục Tường nổi giận: “Giả mạo? Giúp cậu che giấu thì đúng hơn đó, hơn nửa đêm xộc vô phòng tắm nữ, Kiều Mạt cậu thấy Kim Trăn không ở đây nên dục hỏa đốt người, hay nhớ cậu ta đến mức đầu úng nước luôn?”
Kiều Mạt nghe vậy thì đỏ mặt, thẹn thùng đáp: “Cả hai.”
Lục Tường: …
Giờ đổi nam thứ ba còn kịp không ta.
Kiều Mạt nghĩ một hồi, đoạn chỉ vào phần lưng của Ô Mãn trên báo: “Vậy Ô Mãn thì sao, chẳng lẽ?” Kiều Mạt ngó Vi Vi đứng bên cạnh Tô Tô.
Vi Vi: “… Đừng dòm tui, tui làm gì có cái mông vừa tròn vừa vểnh thế kia.”
Kiều Mạt lại chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Đầu Trọc.
Đầu Trọc: …
Điểm sáng của tui nằm phía trên.
Lục Tường: “Ô Mãn cũng đâu phải Mạc Vũ Sinh, làm quái gì nổi tiếng dữ vậy, bộ cậu nghĩ có người chỉ nhìn mông là nhận ra cậu ta chắc? Lo cho cái thân cậu là được rồi.”
Kiều Mạt gật gật đầu, thấy sắc mặt Lục Tường không tốt nên không lên tiếng nữa.
Lục Tường hít sâu một hơi, bằng định cảm xúc một chút, mở miệng hỏi Kiều Mạt:
“Kiều Mạt, cậu quen Ngao Tứ à?”
Kiều Mạt ngẩn ra, nghe tên anh hai thì hí hửng ra mặt, đang tính gật đầu, lại sực nhớ Đỗ Thanh Học từng dặn mình cố gắng đừng tiết lộ quan hệ giữa mình với Ngao Tứ, thế là do dự.
Ngó bản mặt táo bón rõ ràng biết lại chẳng biết nên giải thích thế nào của Kiều Mạt, Lục Tường thở dài:
“Nói không quen cũng được mà.”
Kiều Mạt nghe vậy thì thở phào: “Ừm, vậy không quen đâu.”
Lục Tường nói tiếp: “Ngao Tứ mới đến Đông Thành, giờ đang ở phòng xép trên lầu, ban nãy người đại diện của Ngao Tứ tới tìm tôi, nói ngày mai anh ta có một quảng cáo phải chụp, bạn nhảy sắp xếp ban đầu lại sơ sẩy té gãy chân, chỉ đích danh hỏi cậu có rảnh không.”
Kiều Mạt sáng mắt: “Có.”
Lục Tường: …
Thấy Lục Tường đen mặt, Kiều Mạt oan ức nói: “Giờ đoàn phim đang đình công, ai cũng có lịch trình hết, mà tôi đằng nào cũng nhàn rỗi.”
Lục Tường chau mày: “Tùy cậu, nhưng tôi phải nhắc cậu một chút, Ngao Tứ là diễn viên của Hạo Nguyệt, cậu lại thuộc Xán Tinh, tự nhận quảng cáo tùy tiện không sợ sinh chuyện hả?”
Vi Vi kế bên nghe vậy liền xen mồm: “Công ty quản lý của Kiều Mạt đâu phải Xán Tinh, tui nhớ hình như là một công ty nhỏ mà.”
Tô Tô chọt vai Vi Vi: “Như nhau cả thôi, không phải người của Xán Tinh, nhưng là người của Kim tổng.”
Nghe Tô Tô nói xong, Kiều Mạt cảm thấy thỏa mãn không thể tả, ai là người của ai gì gì đó, nghe sướng tai muốn chết, khóe miệng cậu sắp toét đến tận mang tai rồi.
Vi Vi ngần ngừ nói: “Nhưng tui nhớ Hoắc tổng từng kể là quan hệ giữa Hạo Nguyệt và Xán Tinh vốn không tốt lắm, nếu sau này Kiều Mạt ký hợp đồng với Xán Tinh thật, Kim tổng biết cậu ta từng lén lút tiếp xúc với Hạo Nguyệt, có khi lại khó chịu cũng nên, lạng quạng đóng băng luôn thì tiêu.”
Tô Tô tặng Kiều Mạt cái liếc mắt sặc mùi khinh bỉ, nói: “Dòm cái tướng cậu ta kìa, chắc còn ước bị Kim tổng đóng băng ấy chứ.”
Vi Vi: …
Chuẩn đét!
Sau đó, mọi người trong phòng chia nhau hành động, Đầu Trọc thẳng tiến phòng tắm nữ mua ảnh chụp, Lục Tường và Tô Tô đi tìm Đào Di Tịnh Tịnh thông đồng lời bịa đặt trước truyền thông. Đêm qua sau khi bị chấn ngất xỉu, Đào Di và Tịnh Tịnh chẳng còn ấn tượng gì với chuyện hôm qua, nên Lục Tường bảo thẳng là Tô Tô đi phòng tắm tìm hai cô, kết quả đụng trúng đàn ông rồi dấy lên vụ rối loạn, loại Kiều Mạt khỏi lời khai.
Kiều Mạt thì ôm tâm tình nhộn nhạo chạy thẳng lên phòng khách quý trên lầu tìm Ngao Tứ.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa là trợ lý của Ngao Tứ, Kiều Mạt thấy có cả người ngoài thì giấu đi vẻ mặt rạo rực, nghiêm chỉnh bước vào. Mới vô tức thì đã bắt gặp anh hai Ngao Tứ đang ngồi trên salon.
Ngao Tứ mặc quần da bó màu đen, chân mang đôi bốt Dr Martens đầu vuông, thân hình cao to càng đẹp lồng lộng nhờ cách ăn diện cool ngầu, mái tóc dài ngang vai được buộc đuôi ngựa sau đầu.
Ngao Tứ dựa lên salon, hai chân bắt chéo, mỉm cười nhìn người ngồi đối diện.
Kiều Mạt cúi xuống dòm bộ đồ ẩu tả của mình, càng thấy sùng bái anh hai hơn, quả nhiên là Nhị thái tử mô đen nhất Long cung, lên sân khấu ở đâu cũng khiến người ta kinh diễm.
Anh sáu nói đúng lắm, là vàng thì đi đâu cũng phát sáng, thứ lẳng lơ thì đi đâu cũng phóng đãng.
Ngao Tứ nâng mắt nhìn thoáng qua Kiều Mạt, nét mặt không hề biến hóa, chỉ bày tư thế ra hiệu cậu ngồi xuống.
Bấy giờ Kiều Mạt mới phát hiện trong phòng ngoại trừ Ngao Tứ và trợ lý ra mở cửa, trên ghế salon còn hai người nữa.
Kiều Mạt ngồi xuống nhìn, không ngờ hai người kia lại là Mạc Vũ Sinh và người đại diện của anh. Cậu nhớ Đỗ Thanh Học từng nói Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh là “vua không gặp vua” mà, thành ra không hiểu lắm tại sao Mạc Vũ Sinh lại tìm Ngao Tứ.
Tiếp theo, nghe người đại diện của Mạc Vũ Sinh cười nói: “Nếu là yêu cầu của nhà đầu tư, vậy chính thức ký hợp đồng thôi, sáng mai bắt đầu chụp rồi, rất vui được hợp tác với ảnh đế Ngao.” Dứt lời, người đại diện thu dọn hợp đồng trên bàn.
Trái ngược với người đại diện vui mừng ra mặt, Mạc Vũ Sinh không tỏ vẻ gì, chỉ lặng thinh ngồi trên ghế, không nói một câu.
Người đại diện dọn xong đồ đứng lên, gật đầu coi như chào Kiều Mạt, xong bảo với Ngao Tứ:
“Chúng tôi xin phép đi trước.”
Ngao Tứ mỉm cười: “Có thể mời anh Mạc ở lại không, tôi muốn xem thử quảng cáo ngày mai cùng anh Mạc.”
Người đại diện nghe vậy, gật đầu ngay tắp lự: “Không thành vấn đề.” Đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp thì trợ lý của Ngao Tứ đến gần, cười nói: “Tiến trình quay chụp cụ thể ngày mai còn nhiều điểm cần xác nhận với anh, chúng ta ra ngoài trò chuyện một lát được không?”
Người đại diện sửng sốt, đoạn gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng theo trợ lý của Ngao Tứ.
Cứ vậy, trong phòng chỉ còn Kiều Mạt, Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh.
Kiều Mạt vẫn ngồi im lìm không nói gì, theo cuộc đối thoại vừa rồi thì quảng cáo ngày mai là nhà đầu tư chỉ định Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh chụp chung, nhưng nom sắc mặt Mạc Vũ Sinh có vẻ không tình nguyện lắm, kể cũng khó trách, dù sao hào quang ảnh đế của anh hai cũng chói quá mà, Mạc Vũ Sinh không muốn làm vai phụ chăng?
Hoàng tử nhỏ đang mặc sức đoán già đoán non không ngừng thì thấy Ngao Tứ đứng lên, sải bước tới cạnh Mạc Vũ Sinh ngồi xuống, sau đó, một màn kinh người phát sinh…
Chỉ thấy Ngao Tứ vươn tay kéo Mạc Vũ Sinh qua, đè anh xuống ghế salon, cúi đầu, hôn mạnh lên môi Mạc Vũ Sinh…
Vóc dáng Ngao Tứ tương đương Kim Trăn, cao hơn Mạc Vũ Sinh hơn nửa cái đầu, đôi tay như vòng sắt quấn chặt tay Mạc Vũ Sinh, thân thể đè lên người Mạc Vũ Sinh khiến anh chẳng tài nào động đậy.
Mạc Vũ Sinh điên tiết ra mặt, dồn sức giãy giụa như muốn tránh thoát trói buộc của Ngao Tứ, khổ nỗi sức lực cả hai chênh lệch quá lớn, mặc kệ Mạc Vũ Sinh vùng vẫy cỡ nào, anh vẫn bị Ngao Tứ ấn lên ghế hôn chừng nửa phút.
Kiều Mạt trợn mắt, kinh ngạc muốn rớt cằm…
Lát sau, nghe Ngao Tứ rên một tiếng, rốt cuộc buông người dưới thân ra, đoạn ngẩng đầu lên. Kiều Mạt thấy khóe miệng Ngao Tứ rỉ ra ít máu, Mạc Vũ Sinh mới cắn hắn một cái rõ hung.
Ngao Tứ cũng chẳng để bụng, vẫn cười nhìn Mạc Vũ Sinh đang tức giận, thả một tay ra, lau vết máu bên khóe miệng.
Mạc Vũ Sinh vừa được thả lập tức siết tay thành nắm đấm, hung hăng vung về phía mặt Ngao Tứ.
Ngao Tứ cười càng tươi hơn, duỗi tay ra, dễ dàng tiếp được nắm đấm của Mạc Vũ Sinh, tiếp theo dùng đầu lưỡi còn dính máu liếm lên đó một cách âu yếm, trong đôi mắt sáng hàm chứa sự cưng chiều.
Cánh tay Mạc Vũ Sinh khẽ run rẩy, cắn răng nói:
“Ngao Tứ, anh đừng có quá đáng.”
Ngao Tứ cúi xuống liếm đôi môi còn dính máu của Mạc Vũ Sinh, đáp: “Thế này mà quá đáng gì?”
Hắn kề sát hạ thân vào đùi Mạc Vũ Sinh, ánh sáng trong mắt nhuốm một tia tình sắc.
Cảm giác được dị vật giữa hai chân, toàn thân Mạc Vũ Sinh cứng đờ, tức đến độ nói không nên lời:
“Ngao Tứ, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngao Tứ thấy vậy thì khẽ thở dài, ngồi thẳng dậy, lôi Mạc Vũ Sinh vào lòng mình, cằm gác lên xương quai xanh của anh, môi áp lên má anh, có chút tủi thân mà rằng:
“Tiểu Vũ, hơn hai tháng anh không được gặp em rồi, nhớ quá nên hôn chút thôi mà, đừng giận.”
Sắc mặt Mạc Vũ Sinh trong đỏ lộ trắng, anh mất tự nhiên muốn tránh thoát vòng ôm của Ngao Tứ, nhưng vô ích.
Bấy giờ Ngao Tứ mới ngẩng đầu nói với Kiều Mạt đang trong trạng thái hóa đá:
“Tiểu Cửu, lại đây gọi anh dâu hai.”
Vừa nằm phát là ngủ luôn đến sáng hôm sau, tinh thần Kiều Mạt vẫn có chút ủ rũ, cậu bị tiếng gõ cửa đánh thức, gọi mấy lần mà Ô Mãn không đáp lại, hoàng tử nhỏ mới sực nhớ đây không phải nhà mình, chỉ đành mơ màng đứng lên mở cửa.
Mở cửa xong, Kiều Mạt mờ mịt nhìn Lục Tường sầm mặt đứng trước cửa. Lục Tường vào phòng Kiều Mạt, phía sau là người hầu Đầu Trọc.
“Tối qua cậu làm gì hả?” Lục Tường quẳng tờ báo lên bàn, quát Kiều Mạt.
Kiều Mạt cúi đầu xem báo, ngay trang đầu là:
Diễn viên đoàn phim Hình Xăm náo động phòng tắm nữ Vân Thủy Gian.
Hình minh họa bên cạnh chính là sườn mặt của cậu và mông Ô Mãn…
Kiều Mạt gãi gãi đầu, đáp: “Tôi bất cẩn đi lộn chỗ.”
Lục Tường chỉ áo tắm kiểu nữ hường phấn trên người cậu: “Áo cũng bất cẩn mặc lộn hử?”
Kiều Mạt gật đầu: “Ừm, vậy nên mới đi lộn.”
Lục Tường điên tiết hét: “Cậu bịa chuyện lừa thằng ngu đấy phỏng?”
Kiều Mạt kinh ngạc: “Sao anh biết…”
Lục Tường: …
Đầu Trọc kế bên sắp nhịn hết nổi muốn phì cười thành tiếng, bèn mở miệng:
“Đạo diễn Lục, bàn chuyện chính trước đã.”
Lục Tường cố nén lửa giận, hỏi Đầu Trọc: “Tô Tô đâu?”
Đầu Trọc đáp: “Sắp tới rồi.”
Đang nói chuyện thì thấy Tô Tô với Vi Vi đến, hai cô đều nhìn Kiều Mạt bằng ánh mắt trêu ghẹo.
Kiều Mạt ngẩng đầu thấy Tô Tô bận bộ vest màu trắng, ăn diện rất nghiêm chỉnh, thì đâm ra khó hiểu. Tô Tô đến đối diện Kiều Mạt, kéo cậu tới trước gương, hai người một trước một sau đứng nghiêng chín mươi độ với gương.
Vi Vi gật đầu nói: “Gần giống rồi, chắc lừa được đó.”
Lục Tường bình tĩnh nói: “Tí nữa gọi Đào Di với Tịnh Tịnh luôn, cùng thống nhất cách xử lý.” Đoạn, Lục Tường nhìn sang Đầu Trọc: “Còn mấy tấm ảnh khác trong tay nhân viên, anh đi thu phục đi, bao nhiêu tiền cũng phải mua về bằng sạch, tuyệt đối không thể lọt hình chính diện lên báo, tiền bạc Kim tổng lo hết.”
Đầu Trọc gật đầu.
Kiều Mạt vẫn ngờ ngợ, nhìn Tô Tô hỏi: “Tô Tô, cô mặc như vậy làm chi?”
Tô Tô là cô nàng trung tính nhất trong bộ ba WSJ, cao 1m75, tóc ngắn ngang tai, cộng thêm cá tính phóng khoáng của gái Đông Bắc, nên nếu mặc trang phục thường ngày, đi đường thỉnh thoảng cũng có người nhận lầm là con trai, một T men lỳ sống sờ sờ.
*T men lỳ: nguyên văn là “gia T”, ý chỉ người chủ động trong girl love, gia T chỉ những cô em có tính tình và cách ăn mặc giống đàn ông
Tuy vẫn thấp hơn Kiều Mạt chút đỉnh, nhưng nếu chỉ nhìn mặt bên thì hai người quả thực na ná nhau sáu bảy phần.
Tô Tô vỗ vỗ vai Kiều Mạt, cất giọng nghĩa khí: “Yên tâm đi, lần này tui giải quyết giùm ông, nhưng tui thấy mình mặc áo tắm kia không đẹp bằng ông mặc nha, Kiều Mạt, ông dưỡng da thế nào vậy, hâm mộ ghê.”
Kiều Mạt bừng tỉnh: “Đạo diễn Lục kêu cô giả mạo tôi hả?”
Lục Tường nổi giận: “Giả mạo? Giúp cậu che giấu thì đúng hơn đó, hơn nửa đêm xộc vô phòng tắm nữ, Kiều Mạt cậu thấy Kim Trăn không ở đây nên dục hỏa đốt người, hay nhớ cậu ta đến mức đầu úng nước luôn?”
Kiều Mạt nghe vậy thì đỏ mặt, thẹn thùng đáp: “Cả hai.”
Lục Tường: …
Giờ đổi nam thứ ba còn kịp không ta.
Kiều Mạt nghĩ một hồi, đoạn chỉ vào phần lưng của Ô Mãn trên báo: “Vậy Ô Mãn thì sao, chẳng lẽ?” Kiều Mạt ngó Vi Vi đứng bên cạnh Tô Tô.
Vi Vi: “… Đừng dòm tui, tui làm gì có cái mông vừa tròn vừa vểnh thế kia.”
Kiều Mạt lại chuyển ánh mắt nghi hoặc sang Đầu Trọc.
Đầu Trọc: …
Điểm sáng của tui nằm phía trên.
Lục Tường: “Ô Mãn cũng đâu phải Mạc Vũ Sinh, làm quái gì nổi tiếng dữ vậy, bộ cậu nghĩ có người chỉ nhìn mông là nhận ra cậu ta chắc? Lo cho cái thân cậu là được rồi.”
Kiều Mạt gật gật đầu, thấy sắc mặt Lục Tường không tốt nên không lên tiếng nữa.
Lục Tường hít sâu một hơi, bằng định cảm xúc một chút, mở miệng hỏi Kiều Mạt:
“Kiều Mạt, cậu quen Ngao Tứ à?”
Kiều Mạt ngẩn ra, nghe tên anh hai thì hí hửng ra mặt, đang tính gật đầu, lại sực nhớ Đỗ Thanh Học từng dặn mình cố gắng đừng tiết lộ quan hệ giữa mình với Ngao Tứ, thế là do dự.
Ngó bản mặt táo bón rõ ràng biết lại chẳng biết nên giải thích thế nào của Kiều Mạt, Lục Tường thở dài:
“Nói không quen cũng được mà.”
Kiều Mạt nghe vậy thì thở phào: “Ừm, vậy không quen đâu.”
Lục Tường nói tiếp: “Ngao Tứ mới đến Đông Thành, giờ đang ở phòng xép trên lầu, ban nãy người đại diện của Ngao Tứ tới tìm tôi, nói ngày mai anh ta có một quảng cáo phải chụp, bạn nhảy sắp xếp ban đầu lại sơ sẩy té gãy chân, chỉ đích danh hỏi cậu có rảnh không.”
Kiều Mạt sáng mắt: “Có.”
Lục Tường: …
Thấy Lục Tường đen mặt, Kiều Mạt oan ức nói: “Giờ đoàn phim đang đình công, ai cũng có lịch trình hết, mà tôi đằng nào cũng nhàn rỗi.”
Lục Tường chau mày: “Tùy cậu, nhưng tôi phải nhắc cậu một chút, Ngao Tứ là diễn viên của Hạo Nguyệt, cậu lại thuộc Xán Tinh, tự nhận quảng cáo tùy tiện không sợ sinh chuyện hả?”
Vi Vi kế bên nghe vậy liền xen mồm: “Công ty quản lý của Kiều Mạt đâu phải Xán Tinh, tui nhớ hình như là một công ty nhỏ mà.”
Tô Tô chọt vai Vi Vi: “Như nhau cả thôi, không phải người của Xán Tinh, nhưng là người của Kim tổng.”
Nghe Tô Tô nói xong, Kiều Mạt cảm thấy thỏa mãn không thể tả, ai là người của ai gì gì đó, nghe sướng tai muốn chết, khóe miệng cậu sắp toét đến tận mang tai rồi.
Vi Vi ngần ngừ nói: “Nhưng tui nhớ Hoắc tổng từng kể là quan hệ giữa Hạo Nguyệt và Xán Tinh vốn không tốt lắm, nếu sau này Kiều Mạt ký hợp đồng với Xán Tinh thật, Kim tổng biết cậu ta từng lén lút tiếp xúc với Hạo Nguyệt, có khi lại khó chịu cũng nên, lạng quạng đóng băng luôn thì tiêu.”
Tô Tô tặng Kiều Mạt cái liếc mắt sặc mùi khinh bỉ, nói: “Dòm cái tướng cậu ta kìa, chắc còn ước bị Kim tổng đóng băng ấy chứ.”
Vi Vi: …
Chuẩn đét!
Sau đó, mọi người trong phòng chia nhau hành động, Đầu Trọc thẳng tiến phòng tắm nữ mua ảnh chụp, Lục Tường và Tô Tô đi tìm Đào Di Tịnh Tịnh thông đồng lời bịa đặt trước truyền thông. Đêm qua sau khi bị chấn ngất xỉu, Đào Di và Tịnh Tịnh chẳng còn ấn tượng gì với chuyện hôm qua, nên Lục Tường bảo thẳng là Tô Tô đi phòng tắm tìm hai cô, kết quả đụng trúng đàn ông rồi dấy lên vụ rối loạn, loại Kiều Mạt khỏi lời khai.
Kiều Mạt thì ôm tâm tình nhộn nhạo chạy thẳng lên phòng khách quý trên lầu tìm Ngao Tứ.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa là trợ lý của Ngao Tứ, Kiều Mạt thấy có cả người ngoài thì giấu đi vẻ mặt rạo rực, nghiêm chỉnh bước vào. Mới vô tức thì đã bắt gặp anh hai Ngao Tứ đang ngồi trên salon.
Ngao Tứ mặc quần da bó màu đen, chân mang đôi bốt Dr Martens đầu vuông, thân hình cao to càng đẹp lồng lộng nhờ cách ăn diện cool ngầu, mái tóc dài ngang vai được buộc đuôi ngựa sau đầu.
Ngao Tứ dựa lên salon, hai chân bắt chéo, mỉm cười nhìn người ngồi đối diện.
Kiều Mạt cúi xuống dòm bộ đồ ẩu tả của mình, càng thấy sùng bái anh hai hơn, quả nhiên là Nhị thái tử mô đen nhất Long cung, lên sân khấu ở đâu cũng khiến người ta kinh diễm.
Anh sáu nói đúng lắm, là vàng thì đi đâu cũng phát sáng, thứ lẳng lơ thì đi đâu cũng phóng đãng.
Ngao Tứ nâng mắt nhìn thoáng qua Kiều Mạt, nét mặt không hề biến hóa, chỉ bày tư thế ra hiệu cậu ngồi xuống.
Bấy giờ Kiều Mạt mới phát hiện trong phòng ngoại trừ Ngao Tứ và trợ lý ra mở cửa, trên ghế salon còn hai người nữa.
Kiều Mạt ngồi xuống nhìn, không ngờ hai người kia lại là Mạc Vũ Sinh và người đại diện của anh. Cậu nhớ Đỗ Thanh Học từng nói Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh là “vua không gặp vua” mà, thành ra không hiểu lắm tại sao Mạc Vũ Sinh lại tìm Ngao Tứ.
Tiếp theo, nghe người đại diện của Mạc Vũ Sinh cười nói: “Nếu là yêu cầu của nhà đầu tư, vậy chính thức ký hợp đồng thôi, sáng mai bắt đầu chụp rồi, rất vui được hợp tác với ảnh đế Ngao.” Dứt lời, người đại diện thu dọn hợp đồng trên bàn.
Trái ngược với người đại diện vui mừng ra mặt, Mạc Vũ Sinh không tỏ vẻ gì, chỉ lặng thinh ngồi trên ghế, không nói một câu.
Người đại diện dọn xong đồ đứng lên, gật đầu coi như chào Kiều Mạt, xong bảo với Ngao Tứ:
“Chúng tôi xin phép đi trước.”
Ngao Tứ mỉm cười: “Có thể mời anh Mạc ở lại không, tôi muốn xem thử quảng cáo ngày mai cùng anh Mạc.”
Người đại diện nghe vậy, gật đầu ngay tắp lự: “Không thành vấn đề.” Đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp thì trợ lý của Ngao Tứ đến gần, cười nói: “Tiến trình quay chụp cụ thể ngày mai còn nhiều điểm cần xác nhận với anh, chúng ta ra ngoài trò chuyện một lát được không?”
Người đại diện sửng sốt, đoạn gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng theo trợ lý của Ngao Tứ.
Cứ vậy, trong phòng chỉ còn Kiều Mạt, Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh.
Kiều Mạt vẫn ngồi im lìm không nói gì, theo cuộc đối thoại vừa rồi thì quảng cáo ngày mai là nhà đầu tư chỉ định Ngao Tứ và Mạc Vũ Sinh chụp chung, nhưng nom sắc mặt Mạc Vũ Sinh có vẻ không tình nguyện lắm, kể cũng khó trách, dù sao hào quang ảnh đế của anh hai cũng chói quá mà, Mạc Vũ Sinh không muốn làm vai phụ chăng?
Hoàng tử nhỏ đang mặc sức đoán già đoán non không ngừng thì thấy Ngao Tứ đứng lên, sải bước tới cạnh Mạc Vũ Sinh ngồi xuống, sau đó, một màn kinh người phát sinh…
Chỉ thấy Ngao Tứ vươn tay kéo Mạc Vũ Sinh qua, đè anh xuống ghế salon, cúi đầu, hôn mạnh lên môi Mạc Vũ Sinh…
Vóc dáng Ngao Tứ tương đương Kim Trăn, cao hơn Mạc Vũ Sinh hơn nửa cái đầu, đôi tay như vòng sắt quấn chặt tay Mạc Vũ Sinh, thân thể đè lên người Mạc Vũ Sinh khiến anh chẳng tài nào động đậy.
Mạc Vũ Sinh điên tiết ra mặt, dồn sức giãy giụa như muốn tránh thoát trói buộc của Ngao Tứ, khổ nỗi sức lực cả hai chênh lệch quá lớn, mặc kệ Mạc Vũ Sinh vùng vẫy cỡ nào, anh vẫn bị Ngao Tứ ấn lên ghế hôn chừng nửa phút.
Kiều Mạt trợn mắt, kinh ngạc muốn rớt cằm…
Lát sau, nghe Ngao Tứ rên một tiếng, rốt cuộc buông người dưới thân ra, đoạn ngẩng đầu lên. Kiều Mạt thấy khóe miệng Ngao Tứ rỉ ra ít máu, Mạc Vũ Sinh mới cắn hắn một cái rõ hung.
Ngao Tứ cũng chẳng để bụng, vẫn cười nhìn Mạc Vũ Sinh đang tức giận, thả một tay ra, lau vết máu bên khóe miệng.
Mạc Vũ Sinh vừa được thả lập tức siết tay thành nắm đấm, hung hăng vung về phía mặt Ngao Tứ.
Ngao Tứ cười càng tươi hơn, duỗi tay ra, dễ dàng tiếp được nắm đấm của Mạc Vũ Sinh, tiếp theo dùng đầu lưỡi còn dính máu liếm lên đó một cách âu yếm, trong đôi mắt sáng hàm chứa sự cưng chiều.
Cánh tay Mạc Vũ Sinh khẽ run rẩy, cắn răng nói:
“Ngao Tứ, anh đừng có quá đáng.”
Ngao Tứ cúi xuống liếm đôi môi còn dính máu của Mạc Vũ Sinh, đáp: “Thế này mà quá đáng gì?”
Hắn kề sát hạ thân vào đùi Mạc Vũ Sinh, ánh sáng trong mắt nhuốm một tia tình sắc.
Cảm giác được dị vật giữa hai chân, toàn thân Mạc Vũ Sinh cứng đờ, tức đến độ nói không nên lời:
“Ngao Tứ, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngao Tứ thấy vậy thì khẽ thở dài, ngồi thẳng dậy, lôi Mạc Vũ Sinh vào lòng mình, cằm gác lên xương quai xanh của anh, môi áp lên má anh, có chút tủi thân mà rằng:
“Tiểu Vũ, hơn hai tháng anh không được gặp em rồi, nhớ quá nên hôn chút thôi mà, đừng giận.”
Sắc mặt Mạc Vũ Sinh trong đỏ lộ trắng, anh mất tự nhiên muốn tránh thoát vòng ôm của Ngao Tứ, nhưng vô ích.
Bấy giờ Ngao Tứ mới ngẩng đầu nói với Kiều Mạt đang trong trạng thái hóa đá:
“Tiểu Cửu, lại đây gọi anh dâu hai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook