Bàn Tròn Trí Mạng Full
C5: Hai Mẹ Con Đáng Thương

Hai mẹ con đáng thương


Trong khu rừng ở phía trước ký túc xá, thoáng có một bóng người lướt qua.

...

Chất lượng của phòng sinh hoạt chung thật sự rất tồi.

Trương Thần chỉ dùng mảnh sắt tùy tiện cạy vài cái, thì cửa sổ phòng Lương ca đã mở ra. Khi cửa sổ vừa mở ra, một mùi máu tươi tanh tưởi lập tức ập đến. Giang Vấn Nguyên và Trương Thần nhịn xuống mà mở cửa sổ vào phòng sau đó đóng lại.

Điều kiện phòng Lương ca tốt hơn so với phòng của bọn họ một chút. Trong phòng có một chiếc giường đơn 4 chân với nệm dài 1m5, hai tủ quần áo lớn, bàn ghế, bàn trang điểm và nhà vệ sinh đơn giản. Nhưng điều làm cho hai người khó chịu nhất chính là toàn bộ căn phòng này đầy là máu. Giang Vấn Nguyên khó có thể tin nổi một người chảy nhiều máu như vậy mà vẫn chưa chết.

Máu chủ yếu tập trung ở hai nơi, ở trên giường và nơi kia là một trong những tủ quần áo được đặt ở góc phòng.

Rốt cuộc Trương Thần vẫn có chút không chịu được. Hắn ta cắn răng, nhét chiếc điện thoại di động trên bàn làm việc cho Giang Vấn Nguyên: "Tôi đi xem tủ quần áo."

Điện thoại di động của Lương ca là loại có nút mở khóa kiểu cũ, không có mật khẩu.

Giang Vấn Nguyên nhanh chóng xem qua nhật ký cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại một lượt, phát hiện ra một tin nhắn kỳ lạ từ hai năm trước. Người gửi tin nhắn là Lương Tuyết Tình, cô ta nói: "Anh, em cảm thấy hắn ta đang ở ngay bên cạnh mình. Bọn họ đều nói em điên rồi, em không điên. Phan Ngọc cũng đã chết trên tuyến đường sắt đó. Mặc dù từ khi chuyện đó xảy ra, hắn ta rõ ràng không bao giờ đến gần đường sắt đó một lần nào nữa, cũng không đi tàu. Anh nói xem đây có phải là quả báo không? Đáng nhẽ khi đó chúng ta không nên chơi trò chơi kia ..."

Ở tủ quần áo phía bên kia, Trương Thần cũng có thu hoạch. Trong tủ quần áo có ít nhang, một thanh kiếm gỗ đào, máu chó mực, bùa vàng, một chuỗi tràng hạt và những thứ lộn xộn khác. Tất cả những thứ này đều dính máu. Sau khi bị thương Lương ca nhất định đã mở hết tủ quần áo này đến tủ quần áo khác, sử dụng những thứ này để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Giang Vấn Nguyên và Trương Thần còn muốn điều tra thêm một lúc nữa thế nhưng bên ngoài lại truyền đến ba tiếng gõ dài. Đây chính là ám hiệu mà hai người họ đã ngầm giao ước với Tả Tri Hành. Lương ca trở về rồi!

Giang Vấn Nguyên cúi người xuống, đi đến gần phía cửa sổ, giơ chiếc gương nhỏ mà Tả Tri Hành đưa cho cậu lên để xem xét tình hình bên ngoài. Lương ca không đi đường lớn trở về, khi Tả Tri Hành phát hiện ra thì gã ta đã sắp đi đến ký túc xá. Đầu Lương ca sưng lên, sắc mặt xanh trắng càng làm cho gã nhìn không giống người sống.

"Anh đứng ở cửa phòng tôi để làm gì?" Lương ca âm trầm nhìn Tả Tri Hành.


Cũng may Tả Tri Hành là một kẻ lão luyện, mặt anh ta không biến sắc nói với Lương ca: "Tôi biết là anh cần dưỡng thương, nhưng có chuyện này bất kể như thế nào tôi cũng phải nói cho anh biết. Anh đã chỉ cho chúng tôi chỗ để tạm đống đất đào được và tôi phát hiện có một số ngôi mộ gần đó. Tôi cảm thấy rằng để đống đất ở đó là bất kính đối với người chết, vì vậy tôi muốn hỏi anh rằng có thể tìm một chỗ khác để chứa đất có được hay không."

Khuôn mặt sưng húp của Lương ca giật giật một chút: "Anh đợi tôi về phòng lấy đồ sau đó dẫn tôi đến chỗ đó xem sao."

Giang Vấn Nguyên và Trương Thần trong phòng không khỏi căng thẳng, chỉ có thể cầu nguyện mong rằng Tả Tri Hành nghĩ ra biện pháp khiến Lương ca rời đi. Nào biết được anh ta thế mà lại một mực đồng ý: "Được, tôi chờ anh."

Trương Thần vẻ mặt như xong đời rồi, hắn dùng khẩu hình nói với Giang Vấn Nguyên: "Chúng ta có nên xử luôn Lương ca không?"

Thực ra đối với bọn họ phiền toái không phải là Lương ca mà là bị Lương ca đuổi ra khỏi đội sửa chữa.

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cửa. Thế nhưng đợi một lúc sau vẫn không có ai tiến vào.

Bên ngoài phòng lại truyền đến tiếng do dự của Lương ca: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì, lúc tôi đang chờ anh hình như có nhìn thấy một cái bóng cao lớn ở trong phòng, tôi gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Có thể tôi đã nhầm lẫn, chắc đó là một con chuột. Lương ca, anh vào phòng phải cẩn thận một chút." Giọng điệu của Tả Tri Hành vô cùng chân thành, nếu không phải Giang Vấn Nguyên và Trương Thần đang ở trong phòng thì cũng sẽ tin sái cổ lời nói quỷ quái của hắn.

Giọng nói của Lương ca có vài phần sợ hãi: "Dù sao cũng không phải là thứ quan trọng gì, không lấy cũng không sao. Chúng ta đi thôi."

Giang Vấn Nguyên dùng gương xác nhận Tả Tri Hành và Lương ca đã đi xa, vội vàng cùng Trương Thần rút khỏi phòng Lương ca.

Trương Thần vừa rồi còn bị dọa đến kinh hãi, sau khi trở về phòng của họ lại có tâm tình đùa giỡn, cả người hắn nằm hình chữ đại (大) trên giường: "Tôi thật không nghĩ tới, người nghiêm túc như Tri Hành ca lại có thiên phú diễn kịch như vậy."

Giang Vấn Nguyên đứng bên cửa sổ chờ Tả Tri Hành, giọng cậu có chút cứng ngắc nói: "Có lẽ không phải anh ấy có thiên phú diễn xuất đâu mà là đang nói thật đấy..."

Trong khu rừng ở phía trước ký túc xá, thoáng có một bóng người lướt qua. Người nọ quần áo tả tơi, kích thước cơ thể lớn như một ngọn đồi, trên đầu mái tóc thưa thớt lộ ra một vết sẹo thịt khổng lồ. Thứ đó mở miệng ra làm lộ một cái răng đã thối rữa, vẫy vẫy tay với Giang Vấn Nguyên: "Đến đây chơi trò chơi đi."


"Có chuyện gì vậy?" Trương Thần ý thức được có chuyện gì đó không đúng, lập tức đứng dậy chạy đến bên cửa sổ.

Thứ giống quái vật kia rất lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt. Trương Thần chỉ kịp nhìn thoáng qua liền không thấy đâu nữa.

Không bao lâu sau, Tả Tri Hành trở về.

Trương Thần trốn ở bên cửa sổ dùng gương liếc trộm ra bên ngoài: "Sao không thấy Lương ca về cùng anh?"

"Hắn đi bàn bạc với đội sửa chữa để thay thế chỗ để đất." Tả Tri Hành ngồi xuống giường của mình: "Khi hắn ta nhìn thấy tên trên bia mộ, biểu tình vô cùng đặc sắc. Hai người chắc là cũng có thu hoạch chứ?"

Giang Vấn Nguyên kể lại những gì điều tra được cho Tả Tri Hành: "Hiện tại có thể xác định được Lương ca cùng với Lương Tuyết Tình là anh em ruột hoặc con chú con bác. Nhiều năm trước, họ và Phan Ngọc đã chơi một trò chơi nào đó trên đường sắt với những thứ gì đó, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Nhiều năm sau, những thứ kia đã quay lại trả thù ba người. Bia mộ trống kia chắc là để lại cho Lương ca."

Tả Tri Hành nhíu mày: "Những thứ kia? Tại sao cậu lại có thể kết luận như vậy mà không nghĩ rằng bia mộ kia dành cho Hà Phương?"

"Trong tin nhắn bọn họ gọi những thứ kia là hắn. Ngoài ra còn có một tấm bia mộ có khắc tên Hà Phương. Loại trừ các khả năng nhỏ là Lương Tuyết Tình đã viết sai hoặc người nam kia dùng tên của phụ nữ. Người trả thù bọn Lương ca chắc hẳn là một người đàn ông." Trương Thần có chút cứng ngắc nói: "Hơn nữa chúng tôi vừa mới nhìn thấy hắn ở trong rừng đối diện ký túc xá..." Trương Thần giải thích rất đầy đủ, Tả Tri Hành tán thành suy đoán của hắn.

"Con rối hề của vòng này hẳn là có liên hệ chặt chẽ với thứ đang trả thù Lương ca."

"Rối hề?" Giang Vấn Nguyên thấp giọng lặp lại từ khóa này.

Trương Thần rốt cuộc cũng chịu dời tầm mắt khỏi cửa sổ, hắn nhìn về phía Giang Vấn Nguyên: "Chỉ có một điều kiện để thông qua trò chơi bàn tròn đó là tìm con rối thu thập vé. Miễn là người chơi có thể sống đến thời điểm đó thì đều có thể trở lại thực tế. Những con rối của mỗi vòng là khác nhau và cũng có vai trò đặc biệt riêng. Sau khi trò chơi được thông qua, con rối sẽ thuộc về người chơi đầu tiên nhặt nó lên. Nhưng nó có thể thay đổi chủ sở hữu, vì vậy anh phải bảo vệ thông tin của mình ở ngoài hiện thực thật cẩn thận. Để tránh việc một số người chơi có quyền thế trong thực tế sử dụng thủ đoạn hãm hại anh."

Giang Vấn Nguyên cố ý dùng tên bạn trai, không ngờ mèo mù vớ phải cá rán. Đoán chừng tên của Trương Thần và Tả Tri Hành hơn phân nửa cũng là giả: "Cảm ơn đã nhắc nhở. Vậy chúng ta phải làm sao để tìm thấy con rối hề? Giết thứ quái vật kia sao?"

Tả Tri Hành tiếp lời: "Giết chết thứ kia cũng là một cách để lấy được con rối, nhưng cách này không được khuyến khích dùng. Năng lực của chúng ta được giữ nguyên so với thế giới thực, các vật dụng gây chết người như vũ khí nóng hoặc chất độc cũng không thể mang vào trò chơi. Thứ quái vật trong trò chơi mạnh hơn chúng ta gấp mười hoặc thậm chí gấp hàng trăm lần. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì chúng ta vẫn nên tìm lời giải để thoát khỏi trò chơi. Ví dụ như cách để thoát khỏi vòng này có thể là giúp thứ kia hoàn thành việc báo thù, cũng có thể là giúp Lương ca thoát khỏi sự trả thù."


Giang Vấn Nguyên đã hiểu đại khái được quy tắc của trò chơi: "Vậy chúng ta phải mau chóng tìm ra thân phận thật sự của thứ kia. Trong tin nhắn của Lương Tuyết Tình không nhắc tới Hà Phương, đây chính là một bước đột phá."

Giờ ăn trưa.

Giang Vấn Nguyên kiểm lại số người một lần nữa, trừ Tần Cao Chí, mười ba người chơi đều đồng loạt bình an vượt qua nửa ngày.

Thế nhưng có một điều kỳ quái là người nấu cơm hôm nay không phải cậu bé mười bốn tuổi mà lại là Trần Húc. Giang Vấn Nguyên nhớ rõ công việc của hắn ta cũng giống như Tần Cao Chí đều là vận chuyển đất. Mà cậu cũng nhớ rõ Lương ca đã nói người chơi không được phép thay đổi công việc.

Tả Tri Hành vô cùng độc lưỡi: "Không cần để ý đến người ngu xuẩn như hắn."

Tả Tri Hành không nói kỹ nhưng Giang Vấn Nguyên đã nhanh chóng hiểu ra. Trần Húc chắc là đã dùng khả năng của con rối để đổi lấy công việc bếp núc, cho nên mới không bị Lương ca phát hiện. Hầu hết khả năng đặc biệt của con rối chỉ có thể dùng một lần, có thể phá đi các quy tắc chặt chẽ thế nhưng lại bị dùng lãng phí như vậy, Trần Húc thật sự đúng là một tên ngu xuẩn.

Sau khi đổi người nấu bếp, bữa cơm trưa trở nên cực kỳ thảm. Tất cả món ăn trên đĩa của họ đều rất khó ăn. Trương Thần nhịn không được liền vứt đũa, hắn ôm dạ dày, yếu ớt nói với Giang Vấn Nguyên: "Tôi thật sự sai rồi, sáng nay tôi không nên vội kết luận rằng không cần đứa nhỏ kia làm bếp."

Trương Thần sám hối thì đã quá muộn. Để ít bị những món quái quỷ kia tra tấn, Trương Thần quyết tâm thông qua trò chơi càng sớm càng tốt. Hắn đề nghị nhân lúc giữa trưa dương khí mạnh nhất đến nơi cung cấp nguyên liệu cho nhà bếp cùng người ở đó đi xem vườn rau một chút. Vốn dĩ người đàn ông trung niên làm vườn không vui nhưng nhờ năng lực làm quen thượng thừa của Trương Thần người kia đã đồng ý. Vườn rau cách đường hầm không xa, suốt một đường đi tới, Trương Thần không ngừng làm thân với người đàn ông chăm vườn.

"Ký túc xá của chúng cháu cách đường hầm không xa đã có cảm giác kỳ quái đáng sợ, chú ở gần như vậy không cảm thấy sợ hãi sao?"

Giọng của người đàn ông trung niên nọ rất cởi mở mà nói: "Ở đây rất xui xẻo, nhưng đây là nhà tôi, tôi còn có thể làm gì khác, cũng không thể vứt việc nhà sang một bên."

Trương Thần chân thành toát ra vẻ kính trọng: "Chú thật lợi hại!"

Được khen ngợi cả thể chất và tinh thần của ông đều thoải mái, cười to: "Chàng trai trẻ, dù gì cậu cũng là một người đàn ông, phải can đảm lên."

Người đàn ông làm vườn có hai mẫu đất, một mẫu trồng lúa, một mẫu trồng rau, một ao nhỏ được đào để nuôi cá, nuôi thêm một đàn gà, một đàn vịt và một vài con lợn. Cuộc sống tạm bợ nhưng cũng không tồi. Đối diện sân của ông có một ngôi nhà gạch bùn bị bỏ hoang, nhưng mảnh đất phía trước ngôi nhà thì lại không để hoang. Có một số cây ăn quả mọc rất tốt, ngoài ra còn có dưa chuột, cà chua và các món rau quả khác có thể ăn sống.

Tả Tri Hành quan sát cách bố trí của cánh đồng rau bên kia sau đó chắc chắn nói: "Những thứ trong sân đối diện cũng là do chú trồng nhỉ."

Ấn tượng của người kia với Tả Tri Hành không được tốt, ông ta dài mặt mà nó: "Là tôi trồng thì sao, cậu muốn nói tôi xâm lấn bất hợp pháp hả?"

"Làm sao có thể như thế được." Trương Thần rất tinh mắt liền can thiệp vào đề tài của hai người: "Vườn rau của chú lớn như vậy, chỉ cần quản lý đất đai của mình đã rất mệt mỏi rồi, chú lại vật lộn để chăm sóc cả cánh đồng rau đối diện, nhất định là chú có ý tốt."


Người đàn ông được vuốt lông thành công, không còn tức giận với Tả Tri Hành nữa, nhưng cũng không vui. Ông đốt điếu thuốc lá sau đó hít một hơi thật sâu.

"Người sống ở nhà đối diện rất đáng thương. Hơn 30 năm trước, con cái của họ chơi xung quanh đường hầm bị tàu hỏa đâm trúng. Vào thời điểm đó, xe lửa không nguy hiểm như bây giờ, đứa trẻ kia không chết nhưng đầu bị đụng khiến trí tuệ có vấn đề. Việc điều trị và phục hồi cho đứa trẻ đã tiêu tốn tất cả số tiền tiết kiệm của gia đình họ. Không nhiều năm sau, người chồng qua đời, người vợ chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ mà một mình chống đỡ. Cho đến năm năm trước, người mẹ phát hiện mình mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Bà nhất thời nghĩ không thông liền bỏ rơi con trai mình sau đó tự sát trên đường tàu. Sau khi bà chết người con trai cũng biến mất."

CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !


"Con trai bà ấy là một người bị khuyết tật trí tuệ thì có thể chạy bao xa? Một khoảng thời gian sau, tôi nhận thấy nhà mình bị mất đồ ăn sau đó mới phát hiện là con trai của nhà đối diện lấy. Nó vẫn còn nhớ đấy là nhà của mình. Tôi cũng thấy nó quá đáng thương, mới đến nhà bọn họ trồng một ít rau, giúp họ chăm sóc cây ăn quả. Để khi đứa nhỏ về nhà cũng không bị đói bụng."

Nói xong, người đàn ông trung niên lại hút một điếu thuốc thật sâu, ông trở về phòng lấy ra một tấm ảnh: "Tôi vẫn còn giữ lại ảnh hai mẹ con bọn họ, mấy người xem."

Giang Vấn Nguyên cầm bức ảnh lên, nhìn hai mẹ con đứng cạnh nhau. Người mẹ gầy như một thân tre, biểu tình chết lặng. Đứa con trai bên cạnh trông rất giống như thứ mà Giang Vấn Nguyên đã nhìn thấy trong rừng. Rất mập mạp, đầu có vết sẹo, hướng về phía ống kính mà cười ngây ngốc, miệng chảy nước miếng.

Có vẻ như họ đã tìm thấy Hà Phương.

Nói xong chuyện mẹ con Hà Phương, tâm tình người đàn ông có vẻ tệ hơn rất nhiều, liền tiễn khách.

Giang Vấn Nguyên cẩn thận bỏ bức ảnh vào túi áo: "Chúng ta hãy đến nhà bọn họ xem một chút đi."

Không đợi cho bọn họ hành động, trong nhà mẹ con Hà Phương liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Hai người sắc mặt trắng bệch lảo đảo từ trong nhà chạy ra. Là hai người cùng đào đất với bọn Giang Vấn Nguyên, cậu không nhớ tên họ lắm.

"Chạy đi, chạy đi! Có quái vật!" Người chạy trước hướng về phía Giang Vấn Nguyên mà hô.

Tả Tri Hành lập tức hô: "Chạy!"

Giang Vấn Nguyên và Trương Thần đều không hoài nghi phán đoán của hắn, lập tức chạy đi.

Chưa chạy ra ngoài bao xa, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên bên tai Giang Vấn Nguyên. Máu và thịt nóng bỏng bắn lên lưng cậu. Sau tai phảng phất cảm giác như có người thở ra một hơi thở lạnh lẽo, tương phản mạnh mẽ với cảm giác nóng bỏng ở sau lưng.

Giang Vấn Nguyên không nhịn được, quay đầu lại ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương