Bàn Tròn Trí Mạng Full
C30: Kết Thúc Vòng Chơi Thứ Ba

CHƯƠNG 29: Kết thúc vòng chơi thứ ba

Edit: Foxpii

Sophia vẻ mặt mờ mịt, giống như không nghe hiểu Giang Vấn Nguyên đang nói cái gì: "Tôi là Sophia..."

Cô nhìn linh bài mà Giang Vấn Nguyên dùng dao kề vào, trên đó mơ hồ viết: "Catherine Willard." Mỗi một chữ nhảy vào tầm nhìn, Sophie liền cảm thấy huyệt thái dương hung hăng nhảy một cái, cô nâng hai tay dính đầy máu tươi lên, dùng sức đè lại huyệt thái dương sắp nổ tung. Ánh mắt Sophia dần dần mất đi thần thái, tiêu điểm cùng tầm mắt cũng biến mất, cô lẩm bẩm "Thì ra tôi đã chết rồi ư?"

Lý Na cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu "Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì vậy!"

Tả Tri Hành đã nhận ra giá trị của Lý Na liền cố ý nhắc nhở cô, giải thích cho cô: "Nghi vấn đã tồn tại ngay từ đầu. Ba đứa trẻ còn nhỏ, tận mắt chứng kiến trưởng bối mỗi ngày ở chung với mình tàn nhẫn sát hại ân nhân của thôn. Bọn họ làm sao có thể bình tĩnh trộm chìa khóa rương kho báu của Catherine để giấu đi rồi lại làm linh bài cho Catherine mà không bị người lớn phát hiện? Với tâm tính của những đứa nhỏ, tuyệt đối sẽ không cách nào hoàn thành một loạt chuyện kín đáo này. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã tập trung vào ba người Lyle, Leo và Sophia."

"Về phần vì sao từ trong ba người kia lại tập trung vào mỗi Sophia thì nguyên nhân chính là nguồn lây nhiễm của bệnh răng miệng quái dị. Nguồn lây nhiễm là một túi xương vụn trong nguồn nước và Sophia rất đáng ngờ. Lây nghiễm bệnh qua đường miệng, thì làm sao mà bài vị của Catherine có thể bảo vệ Sophia khỏi bệnh dich? Chúng ta đã gặp Sophia nhiều lần và không phải lúc nào cô ấy cũng mang theo bài vị của Catherine. Nếu linh bài có tác dụng là bảo vệ trong một phạm vi thì tại sao trưởng thôn còn có thể bị bệnh. Nếu bài vị bảo vệ người chính chế tác ra nó,thì tại sao Lyle và Leo lại bị nhiễm bệnh?" Tả Tri Hành kết luận, "Tóm lại, Sophia nhất định là một sự tồn tại rất đặc biệt. "


Tả Tri Hành nói một phen, đưa Sophia trở về đêm 35 năm trước.

Cô giật mình nói: "Chìa khóa rương kho báu được giấu, chúng tôi đã chỉ ra vị trí của nó trước khi chị Catherine chết. Chị Catherine... Mỗi người chúng tôi, đều nuốt chửng chị..."

Giọng nói của Sophia biến mất, cô cúi đầu, buông thõng hai tay giữ đầu xuống. Hai cánh tay tráng kiện của Sophia nổi gân xanh. Sau khi co giật kịch liệt vài cái, làn da ở hai cánh tay phồng lên, xương cánh tay trắng ởn phá vỡ da thịt, lộ ra trong không khí. Hai xương bàn tay, giống như một chiếc găng tay, cởi cánh tay của Sophia ra.

Hai xương cánh tay dính máu, sờ về phía lồng ngực Sophia, xương ngón tay nhúng vào thịt, xé toàn bộ cơ thể từ giữa ra. Máu của Sophia nhanh chóng đọng lại thành một vũng đỏ tươi dưới chân. Một bộ xương hoàn chỉnh với nhiều vết thương, hoàn toàn tách ra khỏi người Sophia. Hóa ra, Sophia có một cơ thể mạnh mẽ hơn, không phải là thành quả của việc tập thể dục tốt mà bởi vì cơ thể của cô có nhiều hơn người khác một bộ xương, một bộ xương thuộc về Catherine.

Catherine bị đánh đập tàn nhẫn, bị nhổ tất cả những chiếc răng của mình và hầu hết những chiếc răng ấy đã được xếp lại trên hộp sọ của bộ xương đẫm máu kia, nhưng thiếu mất hai cái răng cửa. Sau khi Catherine ném xác Sophia sang một bên như một đống rác, khung xương phát ra âm thanh lạch cạch, đi về phía đầu Lyle và Leo bị chặt. Catherine mở miệng của họ và nhổ một chiếc răng cửa đẫm máu từ miệng sau đó đặt lại vào miệng của mình.

Lý Na nhìn bộ xương quỷ quái của Catherine hoạt động liền cắn răng kiểm tra mức độ vững chắc, để trống não nằm thẳng trên băng ghế dự bị, ánh mắt của cô trống rỗng như không có linh hồn, "Em nhất định là đang nằm mơ, mọi người chờ em ngủ một giấc cho thanh tỉnh đầu óc. Nếu có nguy hiểm gì nhớ gọi cho em dậy trốn với nhé."

Tả Tri Hành: "..." im lặng không nói gì nhìn hành vi trốn tránh hiện thực của Lý Na.


So sánh với Lý Na, Giang Vấn Nguyên hoàn toàn là một thái cực khác. Từ khi Catherine cởi bỏ thân thể của Sophia, tầm mắt của cậu vẫn chưa từng dời khỏi bộ xương của Catherine. Con dao trong tay Giang Vấn Nguyên vẫn vững vàng đặt trên linh bài của Catherine, nhìn chiếc nhẫn bạch kim Catherine đeo trên xương ngón trỏ bên phải. Không có ngữ điệu phập phồng chỉ thấy ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, "Tôi nhắc lại lần nữa, trả lại chiếc nhẫn cho tôi."

Catherine đã mất đi bản chất của mình ngay tại thời điểm Manaliga phản bội cô, cô trở nên tham lam, tàn nhẫn và khát máu. Catherine vừa sửa sang lại mấy chiếc nhẫn và sợi dây chuyền trên xương ngón tay, bộ xương phát ra rung động ù ù, giống như đang nói: "Chỉ cần các người giết chết tất cả dân làng ở Manaliga sau đó đem kho báu của tôi đến trước đây, hoàn thành nguyện vọng của tôi, tôi sẽ giải trừ lời nguyền trên người các người sau đó thả mấy người đi."

Độ khó của trò chơi lần này nằm ở việc tìm ra hung thủ thực sự của Manaliga. Bốn người Giang Vấn Nguyên đã tìm hiểu chi tiết về chuyện của Catherine. Catherine không cần phải nói dối họ, chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của Catherine, bọn họ có thể thông quan trò chơi. Tất cả dân làng ở Manaliga đều đã bị nhiễm bệnh răng, giết chết bọn họ không phải là điều khó khăn, ngay cả khi họ không ra tay thì sớm hay muộn dân làng cũng sẽ chết vì lời nguyền của bệnh dịch. Chuyện khó khăn hơn là thu thập kho báu của Catherine, nhưng miễn là có ý định làm điều đó thì chỉ cần tập hợp sức mạnh của mọi người là trong hai hoặc ba ngày cũng đủ để hoàn thành rồi.

Công bằng mà nói, thỏa thuận Catherine đưa ra thực sự rất có lời. Nhưng Tả Tri Hành nghĩ đến vấn đề đầu tiên Giang Vấn Nguyên hỏi Catherine chính là nhẫn, lại nhớ Giang Vấn Nguyên từng nói vì người yêu mà vào trò chơi. Anh không thể không hỏi ý kiến của Giang Vấn Nguyên trước. Dù sao, trong giao dịch của Catherine cũng không bao gồm nhẫn của Giang Vấn Nguyên.

Tả Tri Hành nói với Giang Vấn Nguyên cả người tỏa hàn khí: "Cậu cảm thấy giao dịch này như thế nào? "

Giang Vấn Nguyên hơi nghiêng đầu, ở vị trí Tả Tri Hành và Bạch Mai có thể nhìn thấy, lặng lẽ dùng khẩu hình phun ra mấy chữ: "Chuẩn bị búa."


Dứt lời, Giang Vấn Nguyên giơ tay lên, hung hăng đâm vào bài vị của Catherine.

Catherine phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai, khiến Lý Na đang nằm trên băng ghế dài nhắm mắt tự thôi miên cả kinh ngồi dậy. Cô vừa mở mắt ra liền bắt được bài vị bị dao đâm thủng Giang Vấn Nguyên ném, cậu lãnh khốc nói: "Phá hư nó!"

Giang Vấn Nguyên tay phải nắm lên giữa không trung, một con rối công chúa tinh xảo xinh đẹp xuất hiện trong tay cậu, đem công chúa ngẫu nhiên ném về phía Catherine, kích hoạt năng lực đặc thù của con rối: làm tất cả các vật thể di chuyển đứng yên, thời gian ba mươi giây.

Công chúa rối bay lên giữa không trung, cổ cứng ngắc vặn vẹo hai cái, nhếch miệng lộ ra miệng đầy răng cưa, lộ ra một nụ cười hơi rụt rè với Catherine. Trên người rối công chúa xuất hiện từng dải ruy băng màu đen mảnh khảnh, dải ruy băng màu đen như tên bắn về phía Catherine, quấn quanh mỗi xương cốt của cô, Catherine hoàn toàn cứng đờ, không mảy may di chuyển.

Giang Vấn Nguyên đánh đầu, Tả Tri Hành và Bạch Mai hai chân không tiện đuổi theo. Giang Vấn Nguyên trực tiếp vặn hộp sọ của Catherine xuống đất, cậu dùng đầu gối trái chống lên cố định hộp sọ, tay phải lấy từ túi xách ra một cái kìm, nhổ từng cái răng của Catherine ra khỏi miệng. Răng của Catherine nằm rải rác trên mặt đất, Tả Tri Hành và Bạch Mai ngay lập tức cầm búa đuổi theo, búa xuyên qua không khí, đập mạnh vào răng, vỡ tan.

Khi mỗi một cái răng bị vỡ vụn, xương cốt toàn thân Catherine sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết ong ong, nhưng dưới sự khống chế của con rối công chúa, Catherine căn bản không thể nhúc nhích. Ngay cả năng lực kích phát nguyền rủa cũng bị dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người Giang Vấn Nguyên đem tất cả oán hận của cô từng cái, từng cái, từng cái đập nát.

Tuy nhiên, thời gian 30 giây là quá ngắn, còn thiếu ba chiếc răng Giang Vấn Nguyên chưa kịp rút ra, con rối công chúa và dải ruy băng màu đen hóa thành huỳnh quang tiêu tán trong không khí.


Bộ xương thân thể của Catherine lạch cạch hoạt động, hộp sọ bị Giang Vấn Nguyên dùng đầu gối ấn lên trên mặt đất lắc lư muốn thoát khỏi khống chế, hàm dưới mở ra, phẫn nộ đến mức mất đi lý trí "Tôi tuyệt đối không tha..."

Lời ác độc của Catherine còn chưa dứt, Giang Vấn Nguyên đã xuống tay cực ổn, hung hăng nhổ ba cái răng còn lại, cũng chuẩn xác ném nó xuống dưới búa của Tả Tri Hành. Tả Tri Hành đập búa rơi xuống, bang! Răng bị đập vỡ bởi một cái búa!

Hai chữ chọc giận đều không cách nào hình dung tâm tình hiện tại của Catherine, cô tức giận đến nỗi cả người đều run rẩy, khung xương không có hộp sọ vươn tay về phía Giang Vấn Nguyên, "Tao muốn nguyền rủa mày! "

Khóe mắt Giang Vấn Nguyên chảy ra máu tươi, hạt màu trắng bạc nhanh chóng mọc ra từ mí mắt, nhưng cậu vẫn không hề động đậy tiếp tục nhổ răng của Catherine xuống.

Động tác của Catherine cũng không chậm, ngay khi tay cô sắp chạm vào Giang Vấn Nguyên, xương sườn liền bị một cái búa bay tới đập trúng. Bạch Mai ném xong búa liền dùng một lưỡi dao rạch lên cánh tay trái của Giang Vấn Nguyên một vết thương, sau đó nhào về phía khung xương không hộp sọ của Catherine. Năng lực chủ yếu của Catherine là nguyền rủa, lực tấn công cũng không mạnh, hơn nữa bài lại bị hủy, răng bị đập, cô ta căn bản không có lực phản kháng, bị Bạch Mai đánh lui về phía sau vài bước.

Bạch Mai tranh thủ thời gian, đủ để Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành phá hủy chiếc răng cuối cùng của Catherine.

Tiếng kêu thảm thiết của Catherine xuyên thủng bầu trời đêm, làm cho mấy con quạ đậu gần nhà thờ bay toán loạn, "Không --!! Tôi không muốn biến mất! Sự trả thù của tôi vẫn chưa kết thúc!"

Nhiều đốm đen xuất hiện trên bộ xương trắng của Catherine, diện tích của chúng tiếp tục mở rộng, bao phủ mọi ngóc ngách trên bộ xương. Một cơn gió thổi qua, bộ xương của Catherine biến thành tro bụi và bị thổi bay trong không khí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương