Bàn Tròn Trí Mạng Full
C22: Nhe Răng Cười To

Nhe răng cười to

Vào thời điểm khả năng đặc biệt của con rối hề phát huy tác dụng, vô số hình ảnh lóe lên trong tâm trí Giang Vấn Nguyên, kể lại trải nghiệm của con rối vô diện.

Trước khi con rối vô diện được Giang Vấn Nguyên lấy ra, nó đã trải qua bóng tối dài đằng đẵng trong két sắt, khi ánh đèn xẹt qua bóng tối, bóng dáng Trần Miên hiện lên trong tâm trí Giang Vấn Nguyên.

Đồng tử Giang Vấn Nguyên hơi co rút lại, trang phục của Trần Miên đến chết cậu cũng sẽ không quên, đó chính là bộ đồ Trần Miên mặc trong lần cuối cùng gặp cậu. Có lẽ vì ở một mình nên biểu cảm của Trần Miên khác với những gì Giang Vấn Nguyên thường thấy, sắc mặt anh lạnh băng, trên lông mày mang theo hơi thở u ám. Trong ánh đèn kéo quân, biểu cảm của anh khi lấy con rối ra có bao nhiêu trịnh trọng thì ngoài đời anh bỏ con rối vào két sắt có bấy nhiêu quyết tuyệt.

Trần Miên mang theo con rối ngồi trên một chiếc SUV, lái xe đến khu biệt thự vừa hoàn thành vào đầu năm ngoái. Gia cảnh Trần Miên là tầng lớp trung lưu bình thường, vô luận là SUV triệu đô, hay biệt thự chục triệu đô, gánh nặng đổ lên đều rất khó khăn thế nhưng Trần Miên lại sử dụng nó một cách bất cẩn. Từ cửa ra vào biệt thự đến tầng hầm bị chôn vùi trong thư phòng, Trần Miên đi qua rất nhiều lần cửa chống trộm sau đó bỏ con rối vào két sắt.

Con rối lại mở ra một đoạn thời gian dài tăm tối trong không gian chật hẹp kín mít. Khi nó nhìn thấy ánh sáng một lần nữa là lúc Trần Miên ho ra máu rồi lấy nó ra. Anh cầm con rối đi đến khu vườn nhỏ của biệt thự, ngồi xuống chiếc ghế đan bằng mây treo. Ánh sáng và bóng tối chuyển đổi liền mạch, Trần Miên lo lắng xuất hiện trên một mảnh đất, anh đứng giữa đống thi thể cao cao, đặt con rối trở lại chỗ thi thể.

Sau khi thân ảnh Trần Miên biến mất, con rối vô diện xuất hiện trên bàn tròn trả lại vé vào cửa cho người chơi. Giang Vấn Nguyên đếm qua, có tổng cộng 29 người, nếu như suy đoán về chất lượng con rối của cậu là chính xác thì vòng chơi này chỉ có hai người sống sót, độ khó của trò chơi cực kỳ cao. Xa hơn nữa về trước, có một vực thẳm mà năng lực đặc biệt của con rối không thể nhìn thấy, màn hình của đèn kéo quân chợt lóe lên hai cái rồi tắt.

Giang Vấn Nguyên thu hồi con rối vô diện để lại vào không gian của trò chơi.

Trước khi nhìn thấy ký ức của người yêu, Giang Vấn Nguyên đã vô số lần suy đoán vì sao Trần Miên lại trở thành người chơi bàn tròn. Cậu từng hận Trần Miên tại sao đã trở thành người chơi còn muốn cùng cậu yêu đương, oán hận vì sao Trần Miên cái gì cũng không nói cho cậu biết. Đọc xong ký ức của con rối nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn không thể tìm được đáp án mình muốn, ngược lại còn sinh ra càng nhiều nghi hoặc.


Có thể thấy độ khó của trò chơi mà Trần Miên trải qua từ những mảnh ký ức của con rối vô diện. Anh ấy chính là lấy mạng của mình mà đi dây trên vách núi ngàn trượng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị ngã nát bấy. Cho dù là người có ý chí cực kỳ kiên cường nhưng sau khi trải qua một lần sinh tử tàn khốc đều khó tránh khỏi dao động, nhưng Trần Miên lại không. Sau khi lấy được con rối vô diện anh liền khóa nó vào trong bóng tối, lần duy nhất lấy nó ra là để mang tới đặt ở két sắt cá nhân trong ngân hàng. Sau đó anh tiến vào trò chơi không đường về, trò chơi cuối cùng.

Giang Vấn Nguyên không thể hiểu nổi vì sao từ lúc Trần Miên lấy được con rối vô diện liền quyết định để lại cho cậu?

Nếu như cậu không vào trò chơi, có thể vài năm, mấy chục năm thậm chí trăm năm cũng không có khả năng phát hiện ra con rối vô diện. Hay là Trần Miên biết chắc rằng cậu nhất định sẽ vào trò chơi? Nghi vấn trong lòng Giang Vấn Nguyên đã không còn ai có thể trả lời nữa. Có thể cậu sẽ không bao giờ biết được tất cả các câu trả lời được giấu trong trò chơi bàn tròn nếu cậu không tiếp tục.

Hôm qua khi Giang Vấn Nguyên chờ ở sân bay cậu đã gọi điện cho ba mình. Ba mẹ cậu đã ly hôn từ khi cậu còn học trung học cơ sở, quyền nuôi con thuộc về ba cậu, mà ba cậu mấy năm nay vẫn không tái hôn. Khi Giang Vấn Nguyên học đến năm thứ tư đại học ba cậu mới nói đến đối tượng, trước mắt đang cân nhắc kết hôn. Giang Vấn Nguyên hỏi ba mình: "Nếu có chuyện gì đó con không làm có thể sẽ khiến con hối hận cả đời nhưng nếu làm việc đó có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì rốt cuộc con có nên tiếp tục hay không?"

Ba Giang trầm mặc một lát rồi trầm ổn nói: "Không phải con đã có đáp án trong vấn đề đó rồi hay sao?"

Giang Vấn Nguyên ngẩn người, quả thật chỉ còn mười phút nữa cậu sẽ kiểm vé sau đó lên máy bay: "Ba không phản đối con sao?"

"Là cha mẹ, ba đương nhiên hy vọng con có thể sống một đời bình an đến già, không bệnh tật, không tai ương. Nhưng trên đời này, không phải ai cũng có thể tìm được thứ quan trọng hơn mạng sống." Ba Giang hóa tất cả những lo lắng ẩn dật của mình thành một câu nói bình thản. "Cuối năm ba sẽ đính hôn với dì Phương của con, con không thể vắng mặt đâu đấy."

Giang Vấn Nguyên thu dọn cảm xúc hỗn loạn, nói với Bạch Mai: "Đi thôi, chúng ta đi nhận hòm thuốc."

Bạch Mai cẩn thận nhìn Giang Vấn Nguyên, không dám hỏi nhiều, ngậm chặt miệng, khập khiễng chân phải đuổi theo bước chân của cậu.


Khoảng thời gian ngắn ngủi hai người rời đi không khiến những người chơi khác chú ý, bọn họ lấy rương thuốc xong liền đi theo binh lính do sĩ quan da trắng chỉ định, đi bộ đến Manaliga. Con đường nhỏ bọn họ đi cỏ dại mọc um tùm, muỗi trong rừng rậm cũng nhiều, mấy người chơi mặc áo ngắn tay vô tình bị đốt sưng vù. Trong đó có một người chơi nữ là người mới thấp giọng khóc nức nở, dáng vẻ thoạt nhìn khiến người ta trìu mến, nhãn lực của cô cũng không tệ lắm, từ đông đảo người chơi nam thoáng cái đã tập trung trên người Giang Vấn Nguyên, lúc đi bộ đã im lặng tiếp cận cậu.

Giang Vấn Nguyên trong lòng nghĩ đến chuyện của Trần Miên, hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của cô gái kia nhưng Bạch Mai lại thấy rõ ràng. Cô què quặt bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh Giang Vấn Nguyên đem cô gái người mới kia đẩy ra. Bạch Mai khoác lên cánh tay Giang Vấn Nguyên, thu hút ánh mắt không lạnh không nhạt của cậu, Giang Vấn Nguyên hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Bạch Mai không thể nói sự thật rằng có người muốn tiếp cận người cô bỏ tiền vào: "Chân của tôi không tiện, cậu giúp tôi đi."

Giang Vấn Nguyên tốt xấu gì cũng không quên Bạch Mai là khách hàng của mình. Tuy rằng cậu là gay, nhưng cũng không sợ con gái, một chút việc nhỏ vẫn có thể giúp được. Bạch Mai khoác cánh tay Giang Vấn Nguyên, sau lưng thiếu chút nữa bị ánh mắt sáng quắc của cô gái người mới thiêu rụi một cái lỗ, đừng nói đến tư vị kia, thật là chua xót.

Đi được khoảng nửa tiếng, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy toàn cảnh Manaliga dưới chân núi.

Manaliga không lớn nhưng được trang bị rất tốt, ở trung tâm của ngôi làng là một nhà thờ bằng đá, phía sau nhà thờ bằng đá có một nghĩa trang nhỏ, nghĩa trang và nhà thờ được bao quanh bởi hàng rào sắt, bên cạnh là ngôi nhà lớn của làng. Một cối xay nước* và cối xay gió được xây dựng dọc theo dòng suối ở phía bắc của ngôi làng. Ngôi nhà của nông dân chật hẹp và thô sơ, nằm chen chúc nhau ở phía nam của ngôi làng.

(*水磨: một loại cối xay sử dụng sức nước để hoạt động, ở đây mình gọi tắt là cối xay nước luôn nhé)

Binh lính dẫn theo nhóm người chơi đến khách sạn duy nhất ở Manaliga. Điều kiện ăn ở của khách sạn rất kém, chỉ có sáu phòng ngủ và một nhà vệ sinh duy nhất ở tầng một khách sạn.


Chủ khách sạn là một ông già râu tóc bạc phơ, đứng trước mặt người lính và nghe theo chỉ thị của hắn ta. Người lính kia thái độ ngạo mạn: "Hai mươi mốt vị này là bác sĩ mà chúng tôi tập hợp từ tất cả các nơi trên đất nước, bọn họ có y thuật cao siêu. Ông sắp xếp cho các bác sĩ, truyền đạt mệnh lệnh của trưởng thôn Edwin, nhất định phải để cho dân làng toàn lực phối hợp với các bác sĩ chữa bệnh."

Người chủ quán cúi xuống sâu hơn khi nghe chỉ dẫn của người lính, cho đến khi đưa binh lính rời khỏi, ông ta mới chậm rãi đứng thẳng lưng lên. Ông chủ trở lại khách sạn, đối mặt với đám người chơi, không đợi ông nói chuyện, Giang Vấn Nguyên đã nghênh đón. Cậu vươn tay phải về phía chủ khách sạn, thái độ thân thiện nói: "Xin chào, tôi là Trần Miên, một bác sĩ giàu kinh nghiệm. Tình hình dịch bệnh ở Manaliga rất nguy hiểm, để giải cứu mọi người khỏi nỗi đau càng sớm càng tốt, ông có thể cho chúng tôi biết chi tiết quá trình bùng phát dịch bệnh hay không?"

Ông chủ khách sạn nhìn chằm chằm vào bàn tay không đeo găng tay của Giang Vấn Nguyên, do dự một lát liền đưa tay ra bắt lấy tay Giang Vấn Nguyên. "Xin chào bác sĩ. Thời gian trước tôi rời làng mua sắm đồ cho khách sạn, năm ngày trước mới trở về, quá trình bệnh lạ bùng phát tôi cũng không rõ. Chờ các vị thu xếp xong, tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp trưởng thôn. Phòng của các vị ở tầng hai, mời đi cùng tôi."

Không đợi ông chủ khách sạn dẫn đường, liền có người chơi chạy lên lầu hai, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy phòng.

Bạch Mai trong lòng cũng sốt ruột nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn chậm rãi tụt lại phía sau nói chuyện với ông chủ khách sạn, cô què quặt như này còn có thể chạy qua những người khác hay sao? Bạch Mai cảm thấy cô và Giang Vấn Nguyên chắc chắn sẽ ở cùng những người chơi khác nhau, nhưng điều thần kỳ chính là, khi bọn họ đi lên lầu hai vậy mà vẫn còn một gian phòng trống.

Sau khi tiễn chủ khách sạn đi, Bạch Mai khép cửa lại, ngạc nhiên nói: "Tại sao những người chơi khác lại nhường phòng trống cho chúng ta?"

"Điều này là rất bình thường." Giang Vấn Nguyên đặt hòm thuốc xuống sau đó mở ra kiểm tra đồ vật bên trong. "Nếu có một người chơi dưới tình huống kênh lây nhiễm còn không rõ lại đi tiếp xúc gần gũi với NPC rất có thể sẽ mắc bệnh lạ, chị sẽ có suy nghĩ gì về người chơi kia?"

"Đương nhiên là tránh xa người chơi lỗ mãng đầu óc có vấn đề kia rồi!" Bạch Mai nói một cách rất tự nhiên, trong giọng nói còn mang theo sự ghét bỏ rất rõ ràng.

"..." Động tác sửa sang hòm thuốc của Giang Vấn Nguyên khựng lại: "Tôi nhầm người rồi, làm đồng đội với người não tàn."

Bạch Mai lúc này mới phản ứng lại: ".....Đại ca, tôi sai rồi! Đại ca làm như vậy chắc chắn phải có ý nghĩa sâu xa!"


Giang Vấn Nguyên cũng không tiếp tục làm khó Bạch Mai: "Cấp trên phái một đội bác sĩ đến chữa bệnh nhưng người đến tiếp đãi lại là ông chủ khách sạn mà không phải là trưởng thôn. Chị cho rằng trưởng thôn là người ngạo mạn cho nên mới không chịu đến sao?"

Bạch Mai suy nghĩ một chút: "Không có khả năng, người tới để cứu mạng dân làng cho nên dù trưởng thôn có ngạo mạn thế nào đi nữa cũng không có khả năng không tới."

"Đúng vậy, cho nên trưởng thôn rất có khả năng cũng đã bị nhiễm bệnh răng miệng quái dị, không có cách nào đến được. Trò chơi sẽ không dễ dàng cho chúng ta có được thông tin hữu ích, tôi rất nghi ngờ rằng ngay cả khi chúng ta nhìn thấy trưởng thôn thì cũng không thể lấy được quá nhiều thông tin từ miệng ông ấy." Giang Vấn Nguyên nói: "Muốn biết thông tin về dịch bệnh thì chúng ta phải chủ động đi tìm nó."

Bạch Mai lấy bình xịt khử trùng mang theo, như lâm đại dịch tiến hành khử trùng tay phải của Giang Vấn Nguyên: "Vậy cậu phát hiện được gì từ chủ khách sạn?"

"Căn cứ vào thân phận tôi có thể cứu mạng ông ta, khả năng ông ta muốn hại tôi bị nhiễm bệnh lạ là rất thấp. Dịch bệnh kia chắc hẳn là không thể lây truyền thông qua đường tiếp xúc thân thể." Giang Vấn Nguyên trầm ổn phân tích: "Vừa rồi tôi cẩn thận quan sát qua, da trên ngón tay của ông chủ khách sạn đều bình thường, không có dấu hiệu mọc răng, nhưng khi ông ta nói chuyện, tôi nhìn thấy trong khoang miệng của ông ấy có vết thương, vị trí vết thương có hạt trắng sữa rất rõ ràng, rất có thể ông ta cũng đã bị bệnh."

Bạch Mai còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng ở cửa lại truyền đến tiếng gõ. Đúng lúc cô đứng cách cửa không xa nên thuận tay mở cửa. Ở bên ngoài cửa là cô gái người mới bị Bạch Mai đẩy ra, cô cúi đầu, ngón tay xoắn vào góc áo: "Ông chủ khách sạn bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đến nhà trưởng thôn. Ngoài ra, em có thể ở cùng phòng với anh không? Những phòng khác đều đầy người rồi, những phòng còn giường thì tất cả đều là đàn ông..."

Bạch Mai nhìn cô gái người mới trong bộ dạng một cô con gái nhỏ thì rất tức giận. Cô quay đầu lại nhìn Giang Vấn Nguyên, xác nhận ánh mắt cậu là người tôi đã tiêu tiền. Nhưng Giang Vấn Nguyên dường như không lĩnh hội được ánh mắt của Bạch Mai, mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Vào lúc chạng vạng, trái đất ửng đỏ bởi hoàng hôn, một người đàn ông đẩy một chiếc xe cút kít đi trên đường lắc chiếc chuông trên tay: "Thu thập xác chết, thu thập xác chết."

Trên chiếc xe cút kít, đã có bốn năm thi thể được bọc trong vải đen. Bánh xe xóc nảy, một tay của thi thể trượt ra, trên cánh tay có bốn năm vết thương, mỗi một vết thương đều nứt thành đường viền khoang miệng, hai hàng răng trắng nớt chỉnh tề khảm ở miệng vết thương, phảng phất như đang mở miệng cười to.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương