Bàn Tròn Trí Mạng Full
C10: Khuôn Mặt Trong Lòng Bàn Tay.

Khuôn mặt trong lòng bàn tay

"Xác chết không đầu nằm lẫn trong đống thức ăn, mùi thức ăn và máu trộn lẫn ..."


...

Lộ Viễn sợ tới mức hồn bay phách tán, cả người cứng đờ bất động.

Mặc dù Giang Vấn Nguyên cũng sợ hãi nhưng cậu rất nhanh liền phản ứng lại, ngay lập tức nâng kính viễn vọng lên nhìn vào vị trí của khu vườn trên cao.

Một xác chết không đầu đứng trong khu vườn, trong tay phải đang cầm một con dao rựa dính máu, chắc đó chính là hung khí để chặt đầu. Sau khi mất đầu, phần thân không lập tức ngừng hoạt động. Tay phải của xác chết không đầu tùy ý ném dao xuống đất, toàn bộ cánh tay duỗi thẳng nâng cao về phía bầu trời. Lòng bàn tay phải hướng xuống dưới, cổ tay xoay tròn, giống như khuôn mặt trong lòng bàn tay đang nhìn ra "thế giới mộng tưởng".

Thời điểm Lộ Viễn khôi phục tinh thần cũng là lúc thi thể không đầu kia đã thưởng thức xong phong cảnh của "thế giới mộng tưởng", loạng choạng trở lại lâu đài.

Giang Vấn Nguyên lau máu trên mặt sau đó ngồi xổm bên cạnh đầu người, dùng khăn giấy lau sạch lớp huyết tương dày trên khuôn mặt kia: "Lộ Viễn, cậu nhìn vết thương và vết bầm tím trên đầu hắn xem, cơ bản đều tập trung ở nửa bên phải. Hơn nữa trong những vết thương này có một số vết thương cũ đã hình thành mấy ngày trước."

Đầu người vẫn còn mới, máu chảy ra từ vết cắt ở cổ, nhóm cơ bắp không hoàn toàn mất hoạt động. Khi Giang Vấn Nguyên lau sạch vết máu, mí mắt của nó vẫn còn giật giật vài cái. Lộ Viễn cảm thấy cả bụng nôn nao, hai tay che mũi miệng nhưng vẫn nhịn được cảm giác muốn chạy trốn, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Vấn Nguyên, quan sát vết thương trên đầu người.

Đúng như Giang Vấn Nguyên đã nói, chỉ có một vết thương do gãy xương ở nửa đầu bên trái. Chắc hẳn là tạo thành khi nó rơi từ khu vườn trên không xuống, mặt khác tất cả các vết thương còn lại đều tập trung ở bên phải. Những vết thương này cho thấy chủ nhân của chiếc đầu đã bị đánh đập liên tục trong những ngày gần đây mà thứ đánh đập hắn rất có thể chính là cánh tay phải kia.

Giang Vấn Nguyên đứng dậy, tìm ở gần đó một miếng vải chống thấm nước phủ trên đầu người sau đó chắp hai tay trước ngực cầu nguyện cho hắn yên nghỉ.

"Đi thôi, chúng ta đến lâu đài xem thân thể hắn."


Lộ Viễn lúng túng nhìn Giang Vấn Nguyên, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: "Chân em mềm nhũn cả rồi, không cử động được. Anh có thể kéo em dậy hay không?"

Giang Vấn Nguyên nắm lấy tay kéo Lộ Viễn lên: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác chết, cả người cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích, ngay cả câu nói cũng không cất thành lời. Khi ý thức của tôi khôi phục lại, cả người đã nằm trên giường. Tôi còn tệ hơn cậu nhiều. Vì vậy cậu không cần phải tự ti, sau này từ từ sẽ quen thôi."

Lộ Viễn: "Cảm ơn anh vì đã an ủi. Nhưng em luôn cảm thấy rằng dù có chăm chỉ đến đâu cũng không thể đạt đến trình độ của anh."

Giang Vấn Nguyên lắc đầu "Cậu cũng quá coi trọng tôi rồi. Thật ra khi tôi quan sát đầu người, trong lòng cũng rất sợ hãi. Chính vì cảm thấy sợ hãi cho nên không muốn quan sát lần thứ hai hoặc là mang nó đến lâu đài sau đó đặt nó cùng với cơ thể. Nên tôi mới cần cố gắng hết sức để làm đúng từng bước một."

Lộ Viễn: "Anh nói có vẻ rất hợp lý..."

Khi cả hai đang nói chuyện, thông báo đã đến nơi của thang máy vang lên. Cửa thang máy được trang trí bằng vỏ sò từ từ mở ra hai bên.

Giang Vấn Nguyên cũng không biết cậu có phải nên cảm thấy may mắn khi vé vào cửa bị thu mất là khứu giác hay không. Thang máy đầy máu, trên vũng máu dưới đất còn vương vãi một ít xương cùng ít thịt bị băm nát, dường như là phần cổ. Lộ Viễn không nhịn được nôn khan vài tiếng. Giang Vấn Nguyên vào thang máy xem xét, thấy rõ vết máu trên các nút bấm liền ngay lập tức lập tức rời khỏi: "Trên nút bấm tầng tám có dính máu, tầng đó là nhà ăn tự phục vụ."

Bên cạnh thang máy này còn có một thang máy sao biển khác, nhưng Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đều không hẹn mà cùng lựa chọn đi cầu thang bộ. Chỉ sợ vạn nhất thân thể kia ngồi xổm ở cửa thang máy chờ bọn họ đến mà giết. Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn tìm được hai cây chổi để phòng thủ từ phòng tắm, đi cầu thang bộ đến tầng tám.

Giang Vấn Nguyên đi phía trước, cậu đứng dựa sát vào tường ở lối vào của cầu thang. Trong túi của Giang Vấn Nguyên có rất nhiều đạo cụ được gợi ý ở khu phổ cập khoa học. Cậu lấy ra một chiếc gương trang điểm cỡ lớn sau đó quan sát tình hình trong nhà ăn.

Nhà ăn được trang trí theo phong cách cung đình vũ hội, diện tích rộng cho nên góc nhìn của gương trang điểm bị hạn chế. Giang Vấn Nguyên không tìm thấy bóng người không đầu, nhưng khay bánh ngọt trong khu vực ăn uống có dấu hiệu chuyển động, khăn trải bàn cũng bị vấy bẩn một chút máu. Trong nhà ăn rất yên tĩnh nhưng nếu xác định kỹ có thể nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm nhẹ, hình như có người đang dùng bữa.

Nếu người đang dùng bữa là những người khác trong lâu đài thì cậu sẽ rất bình tĩnh. Nhưng một thi thể không đầu vẫn còn có năng lực hành động đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn tự phục vụ thì cậu còn có tâm tình để ăn cái gì nữa. Không loại trừ khả năng phi lý này, có thể đúng là xác chết không đầu kia đang dùng bữa. Nhưng thi thể kia ngay cả đầu cũng không còn thì lấy cái gì để ăn?


"Chúng ta đến nhà ăn tự phục vụ xem đi." Giang Vấn Nguyên nói "Thể lực của tôi cũng khá được, thoạt nhìn cậu trông cũng rất rắn chắc. Hai chúng ta chống lại một thân thể không đầu đã mất quá nhiều máu, cho dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy thoát."

Sắc mặt Lộ Viễn trắng bệch nhưng cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý.

Giang Vấn Nguyên khom người giơ chổi đi ra khỏi cầu thang, Lộ Viễn cũng giơ chổi theo sát phía sau. Khi hai người đến nhà ăn tự phục vụ, một cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt.

Thi thể không đầu ngồi trước bàn ăn đầy thức ăn, máu tươi không ngừng chảy ra từ nơi đầu đã bị chặt đứt khiến quần áo trên người thi thể hoàn toàn nhuộm thành huyết y. Tay phải của nó giơ đến vị trí vốn dĩ nên thuộc về đầu, tay trái lặp đi lặp lại động tác lấy thức ăn trên bàn, nhét vào lòng bàn tay phải. Thức ăn bị bóp đến biến dạng, rơi ra khỏi khe hở của bàn tay. Trước khi Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn tiến vào, nó đã ở quán ăn tự phục vụ trong một thời gian dài, trên bàn và dưới đất đầy thức ăn vụn.

Chổi trong tay Lộ Viễn rơi xuống, tay hắn run đến mức ngôn ngữ ký hiệu đều xuất hiện lỗi, thế nhưng ý tứ tốt xấu gì cũng vẫn truyền đạt được: "Nó đang ăn sao? Vì mất máu quá nhiều nên muốn dùng thức ăn để bổ sung năng lượng? Anh có nghĩ rằng ... hình mặt cười bên tay phải hình như đã trở thành đầu của khối cơ thể kia không?"

Sau khi thi thể kia mất đầu, thính giác vẫn được bảo tồn một cách kỳ lạ. Nhưng nó căn bản không quan tâm đến hai vị khách không mời mà tới, chỉ muốn đem bữa cơm lớn trước mặt ăn sạch vào bụng. Thi thể rất không hài lòng với cánh tay trái kia, dứt khoát từ bỏ việc lấy thức ăn. Nó đặt tay trái lên bàn, hạ thấp thân trên và vùi tay phải vào đống thức ăn, hy vọng có thể nhận được nhiều năng lượng hơn.

Xác chết không đầu xét cho cùng cũng là một cá thể và bàn tay con người không có chức năng nuôi sống, bổ sung năng lượng. Cử động của cái xác không đầu dần dần trở nên ì ạch và khoảng một giờ sau khi cái đầu bị chặt đứt lìa, bàn tay phải hoàn toàn nằm gục trong đống thức ăn, ngừng di chuyển.

Xác chết không đầu nằm lẫn trong đống thức ăn, mùi thức ăn và máu trộn lẫn, cảnh tượng đó thực sự làm ô nhiễm tinh thần. Lộ Viễn sắc mặt tái nhợt nói: "Em muốn xem tay phải của hắn, anh có muốn điều tra gì không? Chúng ta có thể phân chia công việc, hợp tác để nhanh chóng kết thúc việc điều tra. Em không muốn ở lại đây dù chỉ một giây."

Giang Vấn Nguyên cảm thấy cũng không ổn lắm, nhưng hiện tại cậu có thể chịu đựng được: "Cậu giúp tôi kiểm tra xem trên cơ thể còn có vết thương nào khác không. Tôi sẽ làm thí nghiệm trên tay phải của anh ấy."

Lộ Viễn không nhiều lời vô nghĩa, xắn tay áo bắt đầu làm việc. Giang Vấn Nguyên lấy ra súng bong bóng tìm thấy từ cửa hàng và một chai glycerin. Cậu lau sạch tay phải xác chết không đầu, đổ nước bong bóng trong súng lên mặt cười, thử rửa nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Hiệu quả rửa của glycerin cũng vậy, dấu vết của hình vẽ cười không phai mờ chút nào.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành việc khám nghiệm tử thi sau đó dùng một miếng khăn trải bàn che thi thể không đầu. Họ cũng không đợi thang máy mà đi cầu thang bộ một mạch ra khỏi lâu đài. Sau khi đi xa khỏi lâu đài Lộ Viễn mới nói kết quả điều tra của mình với Giang Vấn Nguyên, biểu tình của hắn không tốt lắm: "Ngoại trừ đầu ra thì anh ta không còn vết thương nào khác."


Ban đầu Lộ Viễn không rõ ý định điều tra thân thể của Giang Vấn Nguyên là gì, nhưng khi có kết quả thì hắn cũng đã rõ.

Người đàn ông chặt đầu tự tử và một cơ thể không đầu ăn cơm đã đủ để chứng minh sự nguy hiểm của khuôn mặt trong lòng bàn tay.

Khuôn mặt trong lòng bàn tay cho rằng nó mới là đầu của thân thể, coi phần đầu chân chính là khối u ác tính. Nếu để cho nó phát triển, không sớm thì muộn cũng sẽ bị nó chém đầu nhằm thay thế.

CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: foxpii.wordpress.com. Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !


Có một sự khác biệt then chốt nhưng lại rất nhỏ ở đây. Nếu khuôn mặt trong lòng bàn tay làm đầu của chủ thể thì rốt cuộc chỉ có mình bàn tay vẽ mặt cười bị điều khiển hay là cả người đó đã bị điều khiển?

Nếu như là vế trước thì không tính là khó đối phó. Dưới tình huống bất đắc dĩ có thể hạ quyết tâm cắt đi thịt trong lòng bàn tay hoặc trực tiếp chém đứt tay vẫn còn có thể đem tính mạng bảo toàn. Nhưng nếu là vế sau, ý thức của cả người đều bị khống chế, hình vẽ trong lòng bàn tay muốn chém đầu, có thể đầu còn phối hợp duỗi cổ ra cho chém thì làm sao có thể phản kháng.

Thân thể không đầu và tứ chi không có vết thương chứng minh rằng khi hắn còn sống không có xung đột với tay phải. Ý thức tổng thể của thân thể cơ bản vẫn nhất quán, hắn cầu cứu người chơi e rằng chỉ là giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.

Hiện tại tất cả người chơi vào công viên đã vẽ hình vẽ trong lòng bàn tay, tình huống quả thực rất gay go.

Chỉ cần vào bàn tròn trong vài giờ, Lộ Viễn đã cảm thấy mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần: "Chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi đi."

Giang Vấn Nguyên lắc đầu: "Buổi tối tôi cũng không định đi ra ngoài, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ rồi tới khách sạn."

Lộ Viễn vẻ mặt mờ mịt: "Hướng dẫn viên du lịch không giao nhiệm vụ cho chúng ta mà phải không?!"

"Thiết lập danh tính của chúng ta là khách du lịch. Mặc dù không có nhiệm vụ bắt buộc, nhưng khách du lịch không chơi bất cứ trò chơi gì, không phải là trái với thiết lập danh tính sao?" Giang Vấn Nguyên mở tay trái ra, nhìn mặt cười trong lòng bàn tay: "Trước khi hoàn thành việc giải mã, chúng ta cần phải tìm cách để ngăn chặn hoặc làm sạch mặt cười càng nhanh càng tốt. Người đàn ông kia đã ngắm nhìn khu vườn trên không trước khi chết và tôi cũng muốn thử nó. Cậu cũng có thể chọn không chơi, vừa hay có thể làm tư liệu tham khảo của tôi."

Lộ Viễn suy nghĩ một chút: "Em cũng muốn chơi."


Giang Vấn Nguyên mỉm cười với cậu: "Dù sao hôm nay chắc chắn sẽ có người chơi không chơi trò chơi, lấy bọn họ làm tư liệu tham khảo cũng được. Chúng ta chơi trò chơi khác nhau đi. Vừa hay gần lâu đài có hai trò "khu mỏ của bảy chú lùn" và "tinh thể kỳ hàng". Cậu chọn cái nào? "

(gốc là 晶彩奇航 /tinh thể kỳ hàng/ là một trò chơi ngồi trên thuyền sau đó xuôi theo dòng nước để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh hoặc những nhân vật hoạt hình hai bên bờ.)

Lộ Viễn một lần nữa có được quyền lựa chọn ưu tiên, cảm thấy Giang Vấn Nguyên lại muốn hố mình, hắn bĩu môi: "Anh chọn trước đi."

"Nếu như là tôi chọn trước, tôi muốn chọn "khu mỏ của bảy chú lùn". Giang Vấn Nguyên nói.

Lộ Viễn "má ơi". Trò hắn muốn thế mà lại bị chọn đầu tiên, biểu cảm siêu hối tiếc.

Giang Vấn Nguyên rất bội phục Lộ Viễn có thể dùng biểu cảm để biểu đạt nhiều nội dung như vậy "Nhưng mà cuối cùng tôi sẽ lựa chọn "tinh thể kỳ hàng"."

Lộ Viễn: "Tại sao?"

Giang Vấn Nguyên nói: "Kỳ thật trước năm ngoái, vào mỗi mùa hè tôi đều làm thẻ bơi và tôi cũng thích đi đến bãi biển để chơi. Nhưng khi nhìn thấy tuyến đường và đài phun nước của tinh thể kỳ hàng, trong lòng tôi lại sinh ra một cảm giác kháng cự. Nếu chơi tinh thể kỳ hàng, có lẽ tôi sẽ có thể rõ hơn về nguồn gốc của sự kháng cự này."

Lộ Viễn trong lòng cả kinh "Đây chính là người chơi ngồi gần chỗ trống sao?" Thật ra sau khi Giang Vấn Nguyên chỉ ra nguyên nhân cậu không muốn chơi tinh thể kỳ hàng, Lộ Viễn liền phát hiện lý do mình không muốn chơi trò này cũng giống như Giang Vấn Nguyên. Nhưng anh ta là một người đam mê lặn sâu, làm thế nào lại có thể sợ nước? Rất có thể là do hình vẽ trong lòng bàn tay, tuy rằng nó không thể dễ dàng rửa đi nhưng đối với nước có chức năng làm sạch vẫn sẽ sinh ra phản cảm.

Hai người dựa theo kế hoạch phân công nhau hành động. Lộ Viễn chơi "khu mỏ của bảy chú lùn" Giang Vấn Nguyên ngồi "tinh thể kỳ hàng". Cả hai trò chơi đều an toàn, do đó hai người đã an toàn hội quân. Lộ Viễn lặng lẽ quan sát Giang Vấn Nguyên, nhưng căn bản không có cách nào đoán ra kết luận của cậu từ khuôn mặt bình tĩnh kia, sau khi ngồi xong tinh thể kỳ hàng rốt cuộc là tốt hay không tốt.

Khách sạn tích hợp ở Thiên đường Hạnh Phúc hướng ra hồ xung quanh sáu công viên giải trí.

Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đi xe đạp tự phục vụ đến khách sạn, liền thấy Giản Dịch đứng ở cửa vẫy tay với bọn họ. "Khách sạn tích hợp này quá lớn, chỉ riêng phòng khách sạn đã có 420 phòng, nơi ăn uống cũng được chia thành sáu nhà hàng theo đặc điểm của các công viên giải trí. Anh Tiết Hựu nói rằng để tạo điều kiện cho người chơi trao đổi thông tin tình báo với nhau, mỗi ngày lúc 10:00 hãy tập trung tại nhà hàng chủ đề Thế giới Mộng Tưởng."



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương