Bạn Trai Xấu Xa
-
Chương 42
Sáng nay, ông Hoàng – trợ lý của ông Gia Huy gọi điện cho Hoàng Tuấn Kiệt, yêu cầu hắn về nhà dự tiệc của gia đình.
Hoàng Tuấn Kiệt không muốn tham dự, nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa về nhà lần nào, nên cuối cùng hắn nhận lời.
Vũ Gia Minh là bạn của hắn nên cũng được mời, hai chị em Thư Phàm cũng có phần.
Tú Linh đi xe cùng với Vũ Gia Minh. Thư Phàm đi xe cùng với Hoàng Tuấn Kiệt.
Bình thường, Hoàng Tuấn Kiệt là người luôn lên tiếng gợi chuyện trước với Thư Phàm. Nhưng kể từ khi nghe được câu trả lời của Thư Phàm, hắn trở nên trầm hẳn. Hắn ít nói, thường xuyên chìm vào trong suy tư.
Ban đầu, Thư Phàm không mấy để ý đến thái độ khác lạ của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng đã gần một ngày, một đêm rồi, hắn vẫn giữ thái độ trầm mặc, khiến ThưPhàm thấy bất an và lo lắng.
Thư Phàm không muốn hắn tỏ ra xa cách, không muốn hắn đối xử khách sáo và lạnh nhạt với mình. Thư Phàm thích bắt nạt hắn, thích được cùng tranh cãi và đấu khẩu với hắn giống như trước kia.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, tay chọc chọc vào vai hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt đắm chìm vào trong suy tư, khuôn mặt phảng phất u buồn và mất mát, nên không biết Thư Phàm vừa mới gọi tên mình, cũng không biết Thư Phàm đang chăm chú nhìn mình.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm nâng cao thanh âm, tay chọc liên tiếp mấy cái vào ngực hắn.
“………..” Hoàng Tuấn Kiệt lúc này mới chú ý đến Thư Phàm. Tuy nhiên hắn không lên tiếng nói gì.
Thư Phàm giật mình khi nhìn thấy đôi mắt lạc lõng cô đơn và sầu khổ của hắn.
“Anh…anh không sao chứ?” Thư Phàm lo sợ hỏi. Thư Phàm rất sợ hắn xảy ra chuyện gì.
“Không…không sao.” Hoàng Tuấn Kiệt lúng túng đáp. Hắn không có dũng khí nhìn vào mắt Thư Phàm. Hắn không dám hy vọng. Vì hắn sợ, một khi hy vọng nhiều thì càng thất vọng lắm. Hắn đã mất mát và đau khổ nhiều rồi, hắn không muốn phải chịu cảnh mất mát và đau khổ thêm một lần nữa.
Thư Phàm đặt nhẹ tay vào trán Hoàng Tuấn Kiệt.
“Anh đâu có bị sốt. Tại sao thần sắc trông lại xấu như thế?” Thư Phàm cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn và trên trán mình, miệng lẩm bẩm tự hỏi chính mình.
Sự động chạm của Thư Phàm khiến cơ thể Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng, lòng hắn trào lên cảm giác chua xót và ngọt ngào đan xen. Niềm hy vọng mà hắn vừa cố đè nén xuống, lại có nguy cơ nhen nhóm lên. Ngày nào còn ở gần bên cạnh Thư Phàm, hắn biết ngày đó không thể nào buông tay.
Thấy Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, không nói gì, bỗng dưng Thư Phàm thấy ngượng ngịu, mất tự nhiên.
Bình thường, Thư Phàm là một cô gái hoạt bát, không sợ Trời cũng không sợ đất. Nhưng hôm nay, Thư Phàm lại biến thành một người khác hẳn.
Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt, mệt mỏi dựa người ra sau ghế xe.
Thư Phàm ngọ nguậy ngồi trên ghế xe. Không có ai nói chuyện cùng, khiến Thư Phàm thấy khó chịu trong người.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm không chịu bỏ cuộc, lại dùng tay chọc chọc vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh nói gì đi.”
“……….”Hoàng Tuấn Kiệt mở mắt nhìn Thư Phàm, cố ý chờ nghe Thư Phàm nói tiếp.
Thư Phàm mặt hơi ửng đỏ. Thấy gai hết cả người, khi bị ánh mắt nóng rực của Hoàng Tuấn Kiệt chiếu thẳng vào người.
Chờ một lúc, không nghe thấy Thư Phàm nói gì, cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt lại.
“Uy! Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm căm tức khi thấy Hoàng Tuấn Kiệt có thể vô tư nhắm mắt ngủ, bỏ mặc mình ngồi một mình không có ai nói chuyện cùng.
“………….” Hoàng Tuấn Kiệt lại mở mắt ra nhìn Thư Phàm, kiên nhẫn chờ nghe Thư Phàm nói tiếp.
“Phừng!” Mặt Thư Phàm lúc này không phải là ửng đỏ nữa, mà đỏ rực như hơ phải lửa.
Lần đầu tiên bị một người đàn ông mãnh liệt chiếu thẳng vào người, Thư Phàm cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng cao ngùn ngụt.
Hoàng Tuấn Kiệt để ý đến khuôn mặt đỏ như hơ phải lửa của Thư Phàm. Hắn rất muốn chạm vào má Thư Phàm, muốn kéo Thư Phàm vào lòng, sau đó hôn Thư Phàm cho thoả những ngày nhớ mong, nhưng….
Hoàng Tuấn Kiệt không dám nhìn Thư Phàm thêm nữa, từ từ hắn nhắm mắt lại. Lời nói của Thư Phàm vẫn còn văng vẳng bên tai. Hắn đã cố gắng xoá nó ra khỏi đầu, nhưng hắn không làm được.
Mỗi lần hắn muốn chạm vào Thư Phàm, muốn thân cận với Thư Phàm, hắn lại bị lời nói kia ngăn cản. Giữa hắn và Thư Phàm đã hình thành nên một bức tường vô hình. Bức tường này dày đến nỗi, cả hắn và Thư Phàm đều không thể phá bỏ, không thể bước qua.
Thư Phàm thấy Hoàng Tuấn Kiệt lại nhắm mắt ngủ. Thái độ vô tình và thờơ của hắn đã chọc giận Thư Phàm.
Thư Phàm bất chấp hắn có đồng ý hay không. Thư Phàm trèo lên ngồi trên đùi hắn, túm lấy cổ áo hắn, miệng quát to: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh đừng có khinh thường người khác một cách quá đáng! Tôi đang nói chuyện với anh, tại sao anh lại dám ngủ hả?”
Đây mới là tính cách thật của Thư Phàm. Một khi không hài lòng chuyện gì, Thư Phàm sẽ dùng võ lực để giải quyết.
Hoàng Tuấn Kiệt mở mắt. Đối diện với khuôn mặt bừng bừng lửa giận của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt bình tĩnh hỏi: “Em muốn anh phải làm gì?”
“………..” Thư Phàm ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nhớ đến những lời mà Vũ Gia Minh nói vào trưa hôm qua, tự dưng Thư Phàm thấy lo sợ vu vơ. Hắn…hắn không phải đang nghĩ về cô ta đấy chứ?
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm đáy mắt long lanh lệ: “Anh…anh…”
Lần này, đến lượt Hoàng Tuấn Kiệt bị Thư Phàm doạ cho sợ hãi. Ngồi thẳng dậy, Hoàng Tuấn Kiệt tay chân luống cuống, nửa muốn ôm Thư Phàm vào lòng, nửa lại không dám.
“Em…em đừng khóc.” Hoàng Tuấn Kiệt vụng về trấn an Thư Phàm: “Có chuyện gì uất ức thì em cứ nói ra, đừng để trong lòng.”
“Anh còn nói?” Thư Phàm ai oán nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Tất cả là tại anh.”
“…………..”Hoàng Tuấn Kiệt thở dài, tay luồn vào tóc.
Tiếng thở dài của Hoàng Tuấn Kiệt lọt vào tai Thư Phàm.
Thư Phàm thôi không còn khóc nháo nữa. Nhìn vào
mắt Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm nghẹn ngào hỏi: “Anh…anh có phải đã thích người khác rồi phải không?”
Trải qua chuyện sống chết vừa rồi, Thư Phàm đã nhận ra được nhiều bài học sâu sắc cho mình, cũng biết mình sống thiếu thứ gì. Trong khoảng thời gian sống chui sống nhủi trong rừng, ngày ngày đối diện với cái chết, Thư Phàm đã nguyện với lòng là nếu có thể bình an trở về, việc đầu tiên mà Thư Phàm muốn làm là nói rõ tình cảm trong lòng mình cho Hoàng Tuấn Kiệt biết, sau đó cùng hắn đưa em gái trở về Việt nam, sống một cuộc sống bình an, không có ưu tư và không có nguy hiểm.
“………….”Hoàng Tuấn Kiệt lặng người nhìn Thư Phàm không chớp mắt. Tại sao mọi chuyện lại xoay vần? Chẳng phải người thích người khác chính là Thư Phàm sao? Tại sao bây giờ lại biến thành hắn?
“Anh trả lời đi? Có phải người con gái mà anh thích là Trác Phi Tuyết đúng không?” Thư Phàm túm chặt cổ áo Hoàng Tuấn Kiệt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Hoàng Tuấn Kiệt.
“…………….”Hoàng Tuấn Kiệt chỉ biết ngơ ngác nhìn Thư Phàm. Mọi ngôn từ mà hắn muốn nói đều bay sạch ra khỏi đầu.
Lệ tuôn như mưa, Thư Phàm nghẹn ngào khóc, tay đấm mạnh vào ngực hắn: “Nếu tôi biết anh đã thích và yêu một người con gái khác, tôi đã không thích và yêu anh.”
Càng nói Thư Phàm càng kích động, lực trong nắm tay cũng tăng lên: “Tôi căm ghét anh! Tôi hận anh! Nếu có thể chọn, tôi thà rằng…. ”
Thư Phàm chưa kịp nói hết câu, bờ môi đã bị Hoàng Tuấn Kiệt nuốt lấy.
Thư Phàm bàng hoàng, mở to mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hai giọt lệ lăn dài từ khoé mắt xuống má. Thư Phàm quên cả phản ứng, quên giãy dụa.
Đến khi đầu lưỡi của Hoàng Tuấn Kiệt luồn vào răng, đón lấy đầu lưỡi của mình, Thư Phàm mới ý thức được mình đang bị Hoàng Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi.
Thư Phàm vẫn chưa nguôi giận, hơn nữa hắn dám thích và yêu người khác, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
Thư Phàm cố gắng đẩy hắn ra, nhưng đã muộn rồi.
Tình cảm trong Hoàng Tuấn Kiệt ồạt chảy ra cuồn cuộn giống như lũ tràn về. Hắn đã cố kìm nén tình cảm mãnh liệt của mình dành cho Thư Phàm. Hắn tưởng rằng người mà Thư Phàm thích và yêu là Trác Phi Dương, nhưng hoá ra người đó lại chính là hắn.
Vào giờ phút này, hắn không còn phải cố đè nén nữa, cũng không còn muốn kiếm chế chính mình nữa.
Hắn đang yêu và được yêu. Đối với hắn trên đời này không còn niềm vui và hạnh phúc nào lớn lao hơn thế.
Điều khiến Thư Phàm cảm thấy ngượng nhất là gì, chính là bỗng dưng đi tỏ tình, hơn nữa còn ghen tuông gào khóc, túm cổ áo Hoàng Tuấn Kiệt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn hắn.
Nếu có thể quay ngược trở lại được thời gian, Thư Phàm sẽ lựa chọn không nên nói gì vội, mà nên để cho Hoàng Tuấn Kiệt thổ lộ tình cảm của hắn trước.
Giờ thì hay rồi, chẳng những để lộ cho hắn biết mình yêu hắn nhiều như thế nào, khi ghen thì đáng sợ ra làm sao, hơn nữa còn để lộ điểm yếu cho hắn biết.
“Hu hu hu!” Thư Phàm khóc thầm đến trời đất đều tối đen, gào khóc đến quay cuồng cả vũ trụ.
Thư Phàm xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào thành xe để tự sát.
Trong khi tâm trạng của Thư Phàm cực kì bi thảm, khuôn mặt và toàn thân không có chỗ nào không đỏ.
Hoàng Tuấn Kiệt lại lâng lâng vui sướng, người nhẹ bẫng tựa như một đám mây đang trôi lơ lửng trên trời.
Nếu không sợ Thư Phàm nổi điên đánh và mắng hắn, hơn nữa có thể chọc cho Thư Phàm sinh khí không thèm nhìn mặt hắn. Hoàng Tuấn Kiệt đã hét ầm lên, và thông báo cho toàn thiên hạ biết rồi.
Tuy không thể hét, cũng không thể bắc loa lên miệng thông báo cho toàn thiên hạ biết, khoé môi hắn lúc nào cũng cong cong thành một nụ cười, ý cười tràn từ khoé mắt lan toàn đến toàn khuôn mặt. Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt lúc này rất giống một con cún con cụp tai, đuôi lắc lắc.
Thư Phàm tận lực ngồi cách xa Hoàng Tuấn Kiệt. Mặt cúi gằm xuống, mặt đỏ rực như hơ phải lửa, mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn xuống tâm. Thư Phàm hận không có một cái khe nẻ để chui xuống.
Hoàng Tuấn Kiệt say đắm nhìn Thư Phàm. Nụ cười tươi rói và chói sáng trên môi hắn thu hút vạn vật.
Biết Thư Phàm ngại và đang tìm cách trốn tránh mình, Hoàng Tuấn Kiệt chủ động kéo Thư Phàm vào lòng.
Thư Phàm giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Ngồi im! Nếu không anh sẽ hôn em.” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng, thổi hơi nóng vào tai Thư Phàm.
Thư Phàm đông cứng cả người. Hốt hoảng không dám giãy dụa nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt phì cười, hài lòng vì có thể chế ngự được một con mèo nhỏ, bốn chân đầy móng vuốt.
“Em thích Trác Phi Dương?” Mặc dù không muốn nhắc lại câu trả lời của Thư Phàm, nhưng hắn không thể không hỏi. Hoàng Tuấn Kiệt không muốn cả hai có thêm bất cứ bí mật và hiểu lầm nào nữa.
“Em thích anh ấy.” Thư Phàm nhỏ giọng đáp.
“Cái gì?” Hoàng Tuấn Kiệt đẩy Thư Phàm ra. Hắn ghen tuông hỏi: “Tại sao em có thể vô tư nói thích một người con trai khác trước mặt anh?”
“Em thích anh ấy thì có gì là sai?” Thư Phàm ương bướng cãi lại.
“Em còn nói nữa? Tại sao em có thể nói thích và yêu anh, trong khi đó em cũng thích và yêu một người con trai khác? Em có biết là khi nghe em nói thế, anh đau lòng lắm không?” Hoàng Tuấn Kiệt thu lại nụ cười. Nói một cách khác, hắn cười không nổi nữa. Tuy không phải là một kẻ bạo lực trong tình yêu, cũng không muốn người yêu phải tuyệt đối phục tùng mình, nhưng hắn không muốn trong trái tim của người con gái hắn yêu tồn tại hình ảnh của một người đàn ông khác.
Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nụ cười rực rỡ nở trên môi Thư Phàm: “Nói như thế, buổi chiều và buổi tối hôm qua, anh buồn lòng và trầm tư không muốn nói gì là vì chuyện này?”
“…………”Hoàng Tuấn Kiệt không trả lời. Nếu có thể hắn rất muốn trừng phạt Thư Phàm. Thư Phàm không thấy hắn đang rất đau buồn hay sao, mà Thư Phàm còn có thể cười được nữa?
“Anh là đồ ngốc!” Thư Phàm chạm nhẹ vào đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt: “Em nói thích anh ấy, chỉ vì em coi anh ấy là một người bạn tốt và một người anh trai của mình. Tình cảm em dành cho anh ấy không phải là tình yêu nam nữ.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người, nhìn thật sâu vào đáy mắt Thư Phàm. Khi thấy trong đáy mắt Thư Phàm ngoài hình ảnh của mình, không còn hình ảnh của một người nào khác, tâm trạng bực bội và khó chịu trong Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn tan biến.
“Em…em nói thật chứ?” Hoàng Tuấn Kiệt lắp bắp, thanh âm vừa khàn vừa run. Hạnh phúc đến quá bất ngờ và đột ngột, cho hắn cảm giác không thực. Hắn sợ rằng tất cả chỉ là mơ mà thôi.
Thư Phàm cười không đáp, tay vòng qua lưng Hoàng Tuấn Kiệt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn vào lòng.
Thư Phàm muốn cảm nhận giây phút ấm áp ngọt ngào, riêng tư chỉ có hai người thế này. Mặc kệ mai sau có xảy ra chuyện gì, Thư Phàm tin rằng từ nay trở về sau không còn cô độc nữa, vì đã có Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh rồi.
Hoàng Tuấn Kiệt ôm siết lấy Thư Phàm, mắt từ từ nhắm lại. Hai trái tim cùng đập, ý nghĩ tương thông, tình cảm dâng tràn.
…………………….
Đến tư gia nhà họ Hoàng, hai chiếc xe lần lượt lái vào cổng. Đi qua khoảng sân rộng gần 1,000 mét vuông, chiếc xe rẽ phải, sau đó lái vào tầng hầm để xe.
Chờ tài xế mở cửa xe, Hoàng Tuấn Kiệt bước xuống.
Không chờ tài xế mở cửa xe cho mình, Thư Phàm tự mở cửa xe rồi bước xuống.
Thư Phàm phóng tầm mắt nhìn bao quát xung quanh.
Tầng hầm để xe rộng gần hơn 500 mét vuông, ước chừng có thể chứa hơn chục chiếc xe ô tô.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn ngắm Thư Phàm.
Trưa nay, Thư Phàm mặc một chiếc váy màu xanh dương dài đến ngang bắp chân, mái tóc tơ mềm mượt buông xoã một cách tự nhiên xuống bờ vai thon thả trắng ngần, khuôn mặt trang điểm nhẹ, làm nổi bật lên màu da trắng hồng tự nhiên, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp trông hoạt bát và sinh động, đôi môi đỏ mọng, tô một ít son bóng khiến cho người khác cảm giác muốn được hôn. Nhìn Thư Phàm giống như gió xuân, mang lại tươi mát, nắngấm và sinh khí cho mọi người.
“Hôm nay, trông em rất đẹp!” Để Thư Phàm khoác vào khuỷ tay, Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống hôn phớt lên má Thư Phàm.
Thư Phàm đỏbừng mặt, xấu hổ dùng tay đánh nhẹ vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh đừng làm ẩu, mọi người đang nhìn kìa.”
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười. Hắn rất thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của Thư Phàm. Bây giờ hắn không còn phải lo lắng gì nữa. Thư Phàm đã trao trọn trái tim cho hắn rồi.
“Đi thôi!” Thư Phàm kéo Hoàng Tuấn Kiệt bước đi.
Hoàng Tuấn Kiệt sánh đôi cùng Thư Phàm đi vào tiền sảnh biệt thự của Hoàng gia.
Biệt thự của gia đình Hoàng Tuấn Kiệt cũng giống như biệt thự của những gia đình danh gia vọng tốc khác. Biệt thự gồm hai tầng, có hơn 10 phòng, tất cả đều được sơn màu trắng. Đồ nội thất trong tiền sảnh là nơi sang trọng và được trang trí lỗng lẫy nhất. Nơi đây thường xuyên tổ chức yến tiệc và tiếp khách, nên được chú ý nhất cũng không có gì là lạ.
Sân vườn được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây, nơi có những bãi cỏ cao quá đầu người, được cắt tỉa gọn gàng và khéo léo.
Thư Phàm không phải là một người ưa chuộng của cải và ham giàu sang vinh hoa phú quý, nên không mấy quan tâm đến sự giàu có của gia đình nhà họ Hoàng.
Thư Phàm chỉ quan tâm đến nhân phẩm và tính cách của Hoàng Tuấn Kiệt, xem hắn có phù hợp và xứng đáng với tình yêu của mình không? Cũng may, Thư Phàm thấy hắn rất phù hợp và rất hài lòng với một người đàn ông có tính cách hào sảng, đỉnh thiên lập địa như hắn, nên Thư Phàm mới rung động và yêu hắn.
Sự xuất hiện của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, cùng với Vũ Gia Minh và Tú Linh gây sự chú ý và tò mò của mọi người có mặt trong tiền sảnh.
Hoàng Tuấn Kiệt là con trai trưởng của nhà họ Hoàng, không ai là không biết.
Hắn năm nay đã gần 30 tuổi, vẫn chưa có một mối tình vắt vai, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến việc kết hôn, càng khiến mọi người hiếu kì và để ý đến hắn. Nhiều gia đình có con gái chưa lấy chồng, đều muốn gả cho hắn.
Không xét về gia thế hiển hách của nhà họ Hoàng. Nhân phẩm, tích cách, dáng vẻ anh tuấn bất phàm cùng tài năng của hắn cũng đủ để làm điêu đứng trái tim của các tiểu thư con nhà danh giá.
Bao nhiêu lâu nay, hiếm khi Hoàng Tuấn Kiệt chịu về gia đì
nh dự tiệc, mỗi khi hắn về cũng không bao giờ đi cùng với một cô gái.
Việc Thư Phàm tình tứ khoác tay Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong tiền sảnh, đã làm nổi lên làn sóng đấu trong ngấm ngầm trong lòng các quý cô và các quý bà. Hiện giờ trong đầu họ đang có hàng trăm câu hỏi muốn được giải đáp. Trước tiên, họ muốn biết Thư Phàm là ai, bao nhiêu tuổi, làm gì, xuất thân ra sao, quen biết Hoàng Tuấn Kiệt khi nào, mối quan hệ giữa hai người là gì, vân vân và vân vân….
Lần đầu tiên trong đời, Thư Phàm thấy ớn lạnh khi bị gần 100 đôi mắt phản chiếu vào người.
Thư Phàm đọc được trong mắt hắn bao nhiêu ý nghĩ dồn nén. Trong đó có người nhìn chỉ vì tò mò và hiếu kì, có người nhìn vì muốn so sánh, có người ghen tị, có người căm ghét, có người giả vờ tỏ vẻ thanh cao khi coi Thư Phàm chỉ là một cô gái hám của đã dùng sắc đẹp để mê hoặc Hoàng Tuấn Kiệt………..
Thư Phàm càng nhìn càng choáng, thấy hoa mắt chóng mặt muốn nôn.
“Môn công phu biểu thị ý nghĩ ra ánh mắt của bọn họ thật lợi hại.” Thư Phàm bội phục, lòng tấm tắc khen thầm.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Một chàng thanh niên trẻ hơn 20 tuổi, mặc một bộ quần áo vét màu trắng, mái tóc màu bạc kim, khuôn mặt có vài nét tương tự Hoàng Tuấn Kiệt, tay bưng ly rượu, bước đến gần cả hai.
Thư Phàm đánh giá thoáng qua người đàn ông trẻ. Ấn tượng đầu tiên mà Thư Phàm dành cho người đàn ông này là một cái hừ nhẹ.
Thư Phàm rất ghét những người đàn ông có đôi mắt sắc giống như diều hâu. Một người có đôi mắt giống như thế, không phải là một người tốt.
“Tôi tưởng anh không về?” Người đàn ông trẻ chuyển rời tầm nhìn từ khuôn mặt trầm lạnh của Hoàng Tuấn Kiệt, sang khuôn mặt trái xoan của Thư Phàm.
“…………”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng không đáp. Mỗi lần phải gặp người em trai cùng cha khác mẹ, hắn đều không muốn nói gì cả.
Người đàn ông trẻ hứng thú nhìn Thư Phàm từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu. Đôi mắt sáng quắc của anh ta nhìn Thư Phàm, giống hệt một con diều hâu đang đi săn mồi.
Thư Phàm càng lúc càng thấy ghét tên đàn ông không biết liêm sỉ này. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, sao anh ta có thể trơ trẽn nhìn một người con gái như thế?
Hoàng Tuấn Kiệt nắm lấy tay Thư Phàm, muốn kéo Thư Phàm đi. Hắn không muốn thằng em trai trắng trợn nhìn ngắm thân thể Thư Phàm. Cách nhìn của cậu ta có khác gì lột đồ của người khác?
“Anh giới thiệu đi chứ?” Dường như đoán được ý định muốn kéo Thư Phàm rời đi của Hoàng Tuấn Kiệt, người đàn ông trẻ lên tiếng ngăn cản.
“……………”Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ. Hắn không muốn dây dưa với thằng em trai luôn tìm cách đối đầu với mình.
Không cần Hoàng Tuấn Kiệt phải nhọc công giới thiệu, người đàn ông trẻ liền nắm lấy tay Thư Phàm. Hắn cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay Thư Phàm: “Chào em! Anh là Hoàng Tử Kì – là em trai cùng cha khác mẹ với Hoàng Tuấn Kiệt.”
Thư Phàm có cảm giác ghê tởm, nhộn nhạo muốn nôn khi bị Hoàng Tử Kì ấn môi vào mu bàn tay mình.
Khi Thư Phàm chưa kịp phản ứng, Hoàng Tuấn Kiệt đã thô bạo lôi tay Thư Phàm lại.
“Em vẫn chưa nói cho anh biết tên của em?” Hoàng Tử Kì nhếch mép. Hắn lạnh lùng thách thức nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Bạch Thư Phàm!” Thư Phàm ngọt ngào mỉm cười với Hoàng Tử Kì.
“…………….”Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt hắn từ lạnh chuyển sang nóng vì ghen và vì tức giận.
Hoàng Tử Kì nháy mắt với Thư Phàm, hắn dùng giọng điệu ngọt ngào để hỏi Thư Phàm: “Em có muốn nhảy với anh một bài không?”
Thư Phàm dịu dàng đáp lại: “Rất tiếc, chồng tương lai của em đã đăng kí trước rồi.” Thư Phàm rất điệu nghệ vẫy tay chào Hoàng Tử Kì, dựa đầu vào cánh tay Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh yêu! Chúng ta đi được chưa?”
“………….”Hoàng Tuấn Kiệt bị tài diễn xuất của Thư Phàm doạ cho ngu người. Hắn ngơ ngác đi theo Thư Phàm như một cái máy, mà phía bên kia, nụ cười trên môi Hoàng Tử Kì đã sớm đông cứng từ lâu.
Hoàng Tuấn Kiệt không muốn tham dự, nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa về nhà lần nào, nên cuối cùng hắn nhận lời.
Vũ Gia Minh là bạn của hắn nên cũng được mời, hai chị em Thư Phàm cũng có phần.
Tú Linh đi xe cùng với Vũ Gia Minh. Thư Phàm đi xe cùng với Hoàng Tuấn Kiệt.
Bình thường, Hoàng Tuấn Kiệt là người luôn lên tiếng gợi chuyện trước với Thư Phàm. Nhưng kể từ khi nghe được câu trả lời của Thư Phàm, hắn trở nên trầm hẳn. Hắn ít nói, thường xuyên chìm vào trong suy tư.
Ban đầu, Thư Phàm không mấy để ý đến thái độ khác lạ của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng đã gần một ngày, một đêm rồi, hắn vẫn giữ thái độ trầm mặc, khiến ThưPhàm thấy bất an và lo lắng.
Thư Phàm không muốn hắn tỏ ra xa cách, không muốn hắn đối xử khách sáo và lạnh nhạt với mình. Thư Phàm thích bắt nạt hắn, thích được cùng tranh cãi và đấu khẩu với hắn giống như trước kia.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, tay chọc chọc vào vai hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt đắm chìm vào trong suy tư, khuôn mặt phảng phất u buồn và mất mát, nên không biết Thư Phàm vừa mới gọi tên mình, cũng không biết Thư Phàm đang chăm chú nhìn mình.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm nâng cao thanh âm, tay chọc liên tiếp mấy cái vào ngực hắn.
“………..” Hoàng Tuấn Kiệt lúc này mới chú ý đến Thư Phàm. Tuy nhiên hắn không lên tiếng nói gì.
Thư Phàm giật mình khi nhìn thấy đôi mắt lạc lõng cô đơn và sầu khổ của hắn.
“Anh…anh không sao chứ?” Thư Phàm lo sợ hỏi. Thư Phàm rất sợ hắn xảy ra chuyện gì.
“Không…không sao.” Hoàng Tuấn Kiệt lúng túng đáp. Hắn không có dũng khí nhìn vào mắt Thư Phàm. Hắn không dám hy vọng. Vì hắn sợ, một khi hy vọng nhiều thì càng thất vọng lắm. Hắn đã mất mát và đau khổ nhiều rồi, hắn không muốn phải chịu cảnh mất mát và đau khổ thêm một lần nữa.
Thư Phàm đặt nhẹ tay vào trán Hoàng Tuấn Kiệt.
“Anh đâu có bị sốt. Tại sao thần sắc trông lại xấu như thế?” Thư Phàm cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn và trên trán mình, miệng lẩm bẩm tự hỏi chính mình.
Sự động chạm của Thư Phàm khiến cơ thể Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng, lòng hắn trào lên cảm giác chua xót và ngọt ngào đan xen. Niềm hy vọng mà hắn vừa cố đè nén xuống, lại có nguy cơ nhen nhóm lên. Ngày nào còn ở gần bên cạnh Thư Phàm, hắn biết ngày đó không thể nào buông tay.
Thấy Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, không nói gì, bỗng dưng Thư Phàm thấy ngượng ngịu, mất tự nhiên.
Bình thường, Thư Phàm là một cô gái hoạt bát, không sợ Trời cũng không sợ đất. Nhưng hôm nay, Thư Phàm lại biến thành một người khác hẳn.
Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt, mệt mỏi dựa người ra sau ghế xe.
Thư Phàm ngọ nguậy ngồi trên ghế xe. Không có ai nói chuyện cùng, khiến Thư Phàm thấy khó chịu trong người.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm không chịu bỏ cuộc, lại dùng tay chọc chọc vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh nói gì đi.”
“……….”Hoàng Tuấn Kiệt mở mắt nhìn Thư Phàm, cố ý chờ nghe Thư Phàm nói tiếp.
Thư Phàm mặt hơi ửng đỏ. Thấy gai hết cả người, khi bị ánh mắt nóng rực của Hoàng Tuấn Kiệt chiếu thẳng vào người.
Chờ một lúc, không nghe thấy Thư Phàm nói gì, cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, Hoàng Tuấn Kiệt nhắm mắt lại.
“Uy! Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm căm tức khi thấy Hoàng Tuấn Kiệt có thể vô tư nhắm mắt ngủ, bỏ mặc mình ngồi một mình không có ai nói chuyện cùng.
“………….” Hoàng Tuấn Kiệt lại mở mắt ra nhìn Thư Phàm, kiên nhẫn chờ nghe Thư Phàm nói tiếp.
“Phừng!” Mặt Thư Phàm lúc này không phải là ửng đỏ nữa, mà đỏ rực như hơ phải lửa.
Lần đầu tiên bị một người đàn ông mãnh liệt chiếu thẳng vào người, Thư Phàm cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng cao ngùn ngụt.
Hoàng Tuấn Kiệt để ý đến khuôn mặt đỏ như hơ phải lửa của Thư Phàm. Hắn rất muốn chạm vào má Thư Phàm, muốn kéo Thư Phàm vào lòng, sau đó hôn Thư Phàm cho thoả những ngày nhớ mong, nhưng….
Hoàng Tuấn Kiệt không dám nhìn Thư Phàm thêm nữa, từ từ hắn nhắm mắt lại. Lời nói của Thư Phàm vẫn còn văng vẳng bên tai. Hắn đã cố gắng xoá nó ra khỏi đầu, nhưng hắn không làm được.
Mỗi lần hắn muốn chạm vào Thư Phàm, muốn thân cận với Thư Phàm, hắn lại bị lời nói kia ngăn cản. Giữa hắn và Thư Phàm đã hình thành nên một bức tường vô hình. Bức tường này dày đến nỗi, cả hắn và Thư Phàm đều không thể phá bỏ, không thể bước qua.
Thư Phàm thấy Hoàng Tuấn Kiệt lại nhắm mắt ngủ. Thái độ vô tình và thờơ của hắn đã chọc giận Thư Phàm.
Thư Phàm bất chấp hắn có đồng ý hay không. Thư Phàm trèo lên ngồi trên đùi hắn, túm lấy cổ áo hắn, miệng quát to: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh đừng có khinh thường người khác một cách quá đáng! Tôi đang nói chuyện với anh, tại sao anh lại dám ngủ hả?”
Đây mới là tính cách thật của Thư Phàm. Một khi không hài lòng chuyện gì, Thư Phàm sẽ dùng võ lực để giải quyết.
Hoàng Tuấn Kiệt mở mắt. Đối diện với khuôn mặt bừng bừng lửa giận của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt bình tĩnh hỏi: “Em muốn anh phải làm gì?”
“………..” Thư Phàm ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nhớ đến những lời mà Vũ Gia Minh nói vào trưa hôm qua, tự dưng Thư Phàm thấy lo sợ vu vơ. Hắn…hắn không phải đang nghĩ về cô ta đấy chứ?
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm đáy mắt long lanh lệ: “Anh…anh…”
Lần này, đến lượt Hoàng Tuấn Kiệt bị Thư Phàm doạ cho sợ hãi. Ngồi thẳng dậy, Hoàng Tuấn Kiệt tay chân luống cuống, nửa muốn ôm Thư Phàm vào lòng, nửa lại không dám.
“Em…em đừng khóc.” Hoàng Tuấn Kiệt vụng về trấn an Thư Phàm: “Có chuyện gì uất ức thì em cứ nói ra, đừng để trong lòng.”
“Anh còn nói?” Thư Phàm ai oán nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Tất cả là tại anh.”
“…………..”Hoàng Tuấn Kiệt thở dài, tay luồn vào tóc.
Tiếng thở dài của Hoàng Tuấn Kiệt lọt vào tai Thư Phàm.
Thư Phàm thôi không còn khóc nháo nữa. Nhìn vào
mắt Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm nghẹn ngào hỏi: “Anh…anh có phải đã thích người khác rồi phải không?”
Trải qua chuyện sống chết vừa rồi, Thư Phàm đã nhận ra được nhiều bài học sâu sắc cho mình, cũng biết mình sống thiếu thứ gì. Trong khoảng thời gian sống chui sống nhủi trong rừng, ngày ngày đối diện với cái chết, Thư Phàm đã nguyện với lòng là nếu có thể bình an trở về, việc đầu tiên mà Thư Phàm muốn làm là nói rõ tình cảm trong lòng mình cho Hoàng Tuấn Kiệt biết, sau đó cùng hắn đưa em gái trở về Việt nam, sống một cuộc sống bình an, không có ưu tư và không có nguy hiểm.
“………….”Hoàng Tuấn Kiệt lặng người nhìn Thư Phàm không chớp mắt. Tại sao mọi chuyện lại xoay vần? Chẳng phải người thích người khác chính là Thư Phàm sao? Tại sao bây giờ lại biến thành hắn?
“Anh trả lời đi? Có phải người con gái mà anh thích là Trác Phi Tuyết đúng không?” Thư Phàm túm chặt cổ áo Hoàng Tuấn Kiệt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Hoàng Tuấn Kiệt.
“…………….”Hoàng Tuấn Kiệt chỉ biết ngơ ngác nhìn Thư Phàm. Mọi ngôn từ mà hắn muốn nói đều bay sạch ra khỏi đầu.
Lệ tuôn như mưa, Thư Phàm nghẹn ngào khóc, tay đấm mạnh vào ngực hắn: “Nếu tôi biết anh đã thích và yêu một người con gái khác, tôi đã không thích và yêu anh.”
Càng nói Thư Phàm càng kích động, lực trong nắm tay cũng tăng lên: “Tôi căm ghét anh! Tôi hận anh! Nếu có thể chọn, tôi thà rằng…. ”
Thư Phàm chưa kịp nói hết câu, bờ môi đã bị Hoàng Tuấn Kiệt nuốt lấy.
Thư Phàm bàng hoàng, mở to mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hai giọt lệ lăn dài từ khoé mắt xuống má. Thư Phàm quên cả phản ứng, quên giãy dụa.
Đến khi đầu lưỡi của Hoàng Tuấn Kiệt luồn vào răng, đón lấy đầu lưỡi của mình, Thư Phàm mới ý thức được mình đang bị Hoàng Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi.
Thư Phàm vẫn chưa nguôi giận, hơn nữa hắn dám thích và yêu người khác, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
Thư Phàm cố gắng đẩy hắn ra, nhưng đã muộn rồi.
Tình cảm trong Hoàng Tuấn Kiệt ồạt chảy ra cuồn cuộn giống như lũ tràn về. Hắn đã cố kìm nén tình cảm mãnh liệt của mình dành cho Thư Phàm. Hắn tưởng rằng người mà Thư Phàm thích và yêu là Trác Phi Dương, nhưng hoá ra người đó lại chính là hắn.
Vào giờ phút này, hắn không còn phải cố đè nén nữa, cũng không còn muốn kiếm chế chính mình nữa.
Hắn đang yêu và được yêu. Đối với hắn trên đời này không còn niềm vui và hạnh phúc nào lớn lao hơn thế.
Điều khiến Thư Phàm cảm thấy ngượng nhất là gì, chính là bỗng dưng đi tỏ tình, hơn nữa còn ghen tuông gào khóc, túm cổ áo Hoàng Tuấn Kiệt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn hắn.
Nếu có thể quay ngược trở lại được thời gian, Thư Phàm sẽ lựa chọn không nên nói gì vội, mà nên để cho Hoàng Tuấn Kiệt thổ lộ tình cảm của hắn trước.
Giờ thì hay rồi, chẳng những để lộ cho hắn biết mình yêu hắn nhiều như thế nào, khi ghen thì đáng sợ ra làm sao, hơn nữa còn để lộ điểm yếu cho hắn biết.
“Hu hu hu!” Thư Phàm khóc thầm đến trời đất đều tối đen, gào khóc đến quay cuồng cả vũ trụ.
Thư Phàm xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào thành xe để tự sát.
Trong khi tâm trạng của Thư Phàm cực kì bi thảm, khuôn mặt và toàn thân không có chỗ nào không đỏ.
Hoàng Tuấn Kiệt lại lâng lâng vui sướng, người nhẹ bẫng tựa như một đám mây đang trôi lơ lửng trên trời.
Nếu không sợ Thư Phàm nổi điên đánh và mắng hắn, hơn nữa có thể chọc cho Thư Phàm sinh khí không thèm nhìn mặt hắn. Hoàng Tuấn Kiệt đã hét ầm lên, và thông báo cho toàn thiên hạ biết rồi.
Tuy không thể hét, cũng không thể bắc loa lên miệng thông báo cho toàn thiên hạ biết, khoé môi hắn lúc nào cũng cong cong thành một nụ cười, ý cười tràn từ khoé mắt lan toàn đến toàn khuôn mặt. Nhìn Hoàng Tuấn Kiệt lúc này rất giống một con cún con cụp tai, đuôi lắc lắc.
Thư Phàm tận lực ngồi cách xa Hoàng Tuấn Kiệt. Mặt cúi gằm xuống, mặt đỏ rực như hơ phải lửa, mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn xuống tâm. Thư Phàm hận không có một cái khe nẻ để chui xuống.
Hoàng Tuấn Kiệt say đắm nhìn Thư Phàm. Nụ cười tươi rói và chói sáng trên môi hắn thu hút vạn vật.
Biết Thư Phàm ngại và đang tìm cách trốn tránh mình, Hoàng Tuấn Kiệt chủ động kéo Thư Phàm vào lòng.
Thư Phàm giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Ngồi im! Nếu không anh sẽ hôn em.” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng, thổi hơi nóng vào tai Thư Phàm.
Thư Phàm đông cứng cả người. Hốt hoảng không dám giãy dụa nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt phì cười, hài lòng vì có thể chế ngự được một con mèo nhỏ, bốn chân đầy móng vuốt.
“Em thích Trác Phi Dương?” Mặc dù không muốn nhắc lại câu trả lời của Thư Phàm, nhưng hắn không thể không hỏi. Hoàng Tuấn Kiệt không muốn cả hai có thêm bất cứ bí mật và hiểu lầm nào nữa.
“Em thích anh ấy.” Thư Phàm nhỏ giọng đáp.
“Cái gì?” Hoàng Tuấn Kiệt đẩy Thư Phàm ra. Hắn ghen tuông hỏi: “Tại sao em có thể vô tư nói thích một người con trai khác trước mặt anh?”
“Em thích anh ấy thì có gì là sai?” Thư Phàm ương bướng cãi lại.
“Em còn nói nữa? Tại sao em có thể nói thích và yêu anh, trong khi đó em cũng thích và yêu một người con trai khác? Em có biết là khi nghe em nói thế, anh đau lòng lắm không?” Hoàng Tuấn Kiệt thu lại nụ cười. Nói một cách khác, hắn cười không nổi nữa. Tuy không phải là một kẻ bạo lực trong tình yêu, cũng không muốn người yêu phải tuyệt đối phục tùng mình, nhưng hắn không muốn trong trái tim của người con gái hắn yêu tồn tại hình ảnh của một người đàn ông khác.
Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nụ cười rực rỡ nở trên môi Thư Phàm: “Nói như thế, buổi chiều và buổi tối hôm qua, anh buồn lòng và trầm tư không muốn nói gì là vì chuyện này?”
“…………”Hoàng Tuấn Kiệt không trả lời. Nếu có thể hắn rất muốn trừng phạt Thư Phàm. Thư Phàm không thấy hắn đang rất đau buồn hay sao, mà Thư Phàm còn có thể cười được nữa?
“Anh là đồ ngốc!” Thư Phàm chạm nhẹ vào đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt: “Em nói thích anh ấy, chỉ vì em coi anh ấy là một người bạn tốt và một người anh trai của mình. Tình cảm em dành cho anh ấy không phải là tình yêu nam nữ.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người, nhìn thật sâu vào đáy mắt Thư Phàm. Khi thấy trong đáy mắt Thư Phàm ngoài hình ảnh của mình, không còn hình ảnh của một người nào khác, tâm trạng bực bội và khó chịu trong Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn tan biến.
“Em…em nói thật chứ?” Hoàng Tuấn Kiệt lắp bắp, thanh âm vừa khàn vừa run. Hạnh phúc đến quá bất ngờ và đột ngột, cho hắn cảm giác không thực. Hắn sợ rằng tất cả chỉ là mơ mà thôi.
Thư Phàm cười không đáp, tay vòng qua lưng Hoàng Tuấn Kiệt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn vào lòng.
Thư Phàm muốn cảm nhận giây phút ấm áp ngọt ngào, riêng tư chỉ có hai người thế này. Mặc kệ mai sau có xảy ra chuyện gì, Thư Phàm tin rằng từ nay trở về sau không còn cô độc nữa, vì đã có Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh rồi.
Hoàng Tuấn Kiệt ôm siết lấy Thư Phàm, mắt từ từ nhắm lại. Hai trái tim cùng đập, ý nghĩ tương thông, tình cảm dâng tràn.
…………………….
Đến tư gia nhà họ Hoàng, hai chiếc xe lần lượt lái vào cổng. Đi qua khoảng sân rộng gần 1,000 mét vuông, chiếc xe rẽ phải, sau đó lái vào tầng hầm để xe.
Chờ tài xế mở cửa xe, Hoàng Tuấn Kiệt bước xuống.
Không chờ tài xế mở cửa xe cho mình, Thư Phàm tự mở cửa xe rồi bước xuống.
Thư Phàm phóng tầm mắt nhìn bao quát xung quanh.
Tầng hầm để xe rộng gần hơn 500 mét vuông, ước chừng có thể chứa hơn chục chiếc xe ô tô.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn ngắm Thư Phàm.
Trưa nay, Thư Phàm mặc một chiếc váy màu xanh dương dài đến ngang bắp chân, mái tóc tơ mềm mượt buông xoã một cách tự nhiên xuống bờ vai thon thả trắng ngần, khuôn mặt trang điểm nhẹ, làm nổi bật lên màu da trắng hồng tự nhiên, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp trông hoạt bát và sinh động, đôi môi đỏ mọng, tô một ít son bóng khiến cho người khác cảm giác muốn được hôn. Nhìn Thư Phàm giống như gió xuân, mang lại tươi mát, nắngấm và sinh khí cho mọi người.
“Hôm nay, trông em rất đẹp!” Để Thư Phàm khoác vào khuỷ tay, Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống hôn phớt lên má Thư Phàm.
Thư Phàm đỏbừng mặt, xấu hổ dùng tay đánh nhẹ vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh đừng làm ẩu, mọi người đang nhìn kìa.”
Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười. Hắn rất thích nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của Thư Phàm. Bây giờ hắn không còn phải lo lắng gì nữa. Thư Phàm đã trao trọn trái tim cho hắn rồi.
“Đi thôi!” Thư Phàm kéo Hoàng Tuấn Kiệt bước đi.
Hoàng Tuấn Kiệt sánh đôi cùng Thư Phàm đi vào tiền sảnh biệt thự của Hoàng gia.
Biệt thự của gia đình Hoàng Tuấn Kiệt cũng giống như biệt thự của những gia đình danh gia vọng tốc khác. Biệt thự gồm hai tầng, có hơn 10 phòng, tất cả đều được sơn màu trắng. Đồ nội thất trong tiền sảnh là nơi sang trọng và được trang trí lỗng lẫy nhất. Nơi đây thường xuyên tổ chức yến tiệc và tiếp khách, nên được chú ý nhất cũng không có gì là lạ.
Sân vườn được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây, nơi có những bãi cỏ cao quá đầu người, được cắt tỉa gọn gàng và khéo léo.
Thư Phàm không phải là một người ưa chuộng của cải và ham giàu sang vinh hoa phú quý, nên không mấy quan tâm đến sự giàu có của gia đình nhà họ Hoàng.
Thư Phàm chỉ quan tâm đến nhân phẩm và tính cách của Hoàng Tuấn Kiệt, xem hắn có phù hợp và xứng đáng với tình yêu của mình không? Cũng may, Thư Phàm thấy hắn rất phù hợp và rất hài lòng với một người đàn ông có tính cách hào sảng, đỉnh thiên lập địa như hắn, nên Thư Phàm mới rung động và yêu hắn.
Sự xuất hiện của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, cùng với Vũ Gia Minh và Tú Linh gây sự chú ý và tò mò của mọi người có mặt trong tiền sảnh.
Hoàng Tuấn Kiệt là con trai trưởng của nhà họ Hoàng, không ai là không biết.
Hắn năm nay đã gần 30 tuổi, vẫn chưa có một mối tình vắt vai, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến việc kết hôn, càng khiến mọi người hiếu kì và để ý đến hắn. Nhiều gia đình có con gái chưa lấy chồng, đều muốn gả cho hắn.
Không xét về gia thế hiển hách của nhà họ Hoàng. Nhân phẩm, tích cách, dáng vẻ anh tuấn bất phàm cùng tài năng của hắn cũng đủ để làm điêu đứng trái tim của các tiểu thư con nhà danh giá.
Bao nhiêu lâu nay, hiếm khi Hoàng Tuấn Kiệt chịu về gia đì
nh dự tiệc, mỗi khi hắn về cũng không bao giờ đi cùng với một cô gái.
Việc Thư Phàm tình tứ khoác tay Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong tiền sảnh, đã làm nổi lên làn sóng đấu trong ngấm ngầm trong lòng các quý cô và các quý bà. Hiện giờ trong đầu họ đang có hàng trăm câu hỏi muốn được giải đáp. Trước tiên, họ muốn biết Thư Phàm là ai, bao nhiêu tuổi, làm gì, xuất thân ra sao, quen biết Hoàng Tuấn Kiệt khi nào, mối quan hệ giữa hai người là gì, vân vân và vân vân….
Lần đầu tiên trong đời, Thư Phàm thấy ớn lạnh khi bị gần 100 đôi mắt phản chiếu vào người.
Thư Phàm đọc được trong mắt hắn bao nhiêu ý nghĩ dồn nén. Trong đó có người nhìn chỉ vì tò mò và hiếu kì, có người nhìn vì muốn so sánh, có người ghen tị, có người căm ghét, có người giả vờ tỏ vẻ thanh cao khi coi Thư Phàm chỉ là một cô gái hám của đã dùng sắc đẹp để mê hoặc Hoàng Tuấn Kiệt………..
Thư Phàm càng nhìn càng choáng, thấy hoa mắt chóng mặt muốn nôn.
“Môn công phu biểu thị ý nghĩ ra ánh mắt của bọn họ thật lợi hại.” Thư Phàm bội phục, lòng tấm tắc khen thầm.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Một chàng thanh niên trẻ hơn 20 tuổi, mặc một bộ quần áo vét màu trắng, mái tóc màu bạc kim, khuôn mặt có vài nét tương tự Hoàng Tuấn Kiệt, tay bưng ly rượu, bước đến gần cả hai.
Thư Phàm đánh giá thoáng qua người đàn ông trẻ. Ấn tượng đầu tiên mà Thư Phàm dành cho người đàn ông này là một cái hừ nhẹ.
Thư Phàm rất ghét những người đàn ông có đôi mắt sắc giống như diều hâu. Một người có đôi mắt giống như thế, không phải là một người tốt.
“Tôi tưởng anh không về?” Người đàn ông trẻ chuyển rời tầm nhìn từ khuôn mặt trầm lạnh của Hoàng Tuấn Kiệt, sang khuôn mặt trái xoan của Thư Phàm.
“…………”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng không đáp. Mỗi lần phải gặp người em trai cùng cha khác mẹ, hắn đều không muốn nói gì cả.
Người đàn ông trẻ hứng thú nhìn Thư Phàm từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu. Đôi mắt sáng quắc của anh ta nhìn Thư Phàm, giống hệt một con diều hâu đang đi săn mồi.
Thư Phàm càng lúc càng thấy ghét tên đàn ông không biết liêm sỉ này. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, sao anh ta có thể trơ trẽn nhìn một người con gái như thế?
Hoàng Tuấn Kiệt nắm lấy tay Thư Phàm, muốn kéo Thư Phàm đi. Hắn không muốn thằng em trai trắng trợn nhìn ngắm thân thể Thư Phàm. Cách nhìn của cậu ta có khác gì lột đồ của người khác?
“Anh giới thiệu đi chứ?” Dường như đoán được ý định muốn kéo Thư Phàm rời đi của Hoàng Tuấn Kiệt, người đàn ông trẻ lên tiếng ngăn cản.
“……………”Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ. Hắn không muốn dây dưa với thằng em trai luôn tìm cách đối đầu với mình.
Không cần Hoàng Tuấn Kiệt phải nhọc công giới thiệu, người đàn ông trẻ liền nắm lấy tay Thư Phàm. Hắn cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay Thư Phàm: “Chào em! Anh là Hoàng Tử Kì – là em trai cùng cha khác mẹ với Hoàng Tuấn Kiệt.”
Thư Phàm có cảm giác ghê tởm, nhộn nhạo muốn nôn khi bị Hoàng Tử Kì ấn môi vào mu bàn tay mình.
Khi Thư Phàm chưa kịp phản ứng, Hoàng Tuấn Kiệt đã thô bạo lôi tay Thư Phàm lại.
“Em vẫn chưa nói cho anh biết tên của em?” Hoàng Tử Kì nhếch mép. Hắn lạnh lùng thách thức nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“Bạch Thư Phàm!” Thư Phàm ngọt ngào mỉm cười với Hoàng Tử Kì.
“…………….”Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt hắn từ lạnh chuyển sang nóng vì ghen và vì tức giận.
Hoàng Tử Kì nháy mắt với Thư Phàm, hắn dùng giọng điệu ngọt ngào để hỏi Thư Phàm: “Em có muốn nhảy với anh một bài không?”
Thư Phàm dịu dàng đáp lại: “Rất tiếc, chồng tương lai của em đã đăng kí trước rồi.” Thư Phàm rất điệu nghệ vẫy tay chào Hoàng Tử Kì, dựa đầu vào cánh tay Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh yêu! Chúng ta đi được chưa?”
“………….”Hoàng Tuấn Kiệt bị tài diễn xuất của Thư Phàm doạ cho ngu người. Hắn ngơ ngác đi theo Thư Phàm như một cái máy, mà phía bên kia, nụ cười trên môi Hoàng Tử Kì đã sớm đông cứng từ lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook