Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp
Chương 55: Không Khiến Người Ta Bớt Lo

Gần đây Mạc Hoài tương đối bận bịu với chuyện thành lập công ty, ngoài lúc trời tối về nhà mới gặp được Ninh Mật Đường ra thì cơ bản hai người không trò chuyện gì.

Hôm nay cũng giống như vậy, Mạc Hoài về sớm, anh nhìn giờ trêи điện thoại, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình về sớm như vậy để chờ Ninh Mật Đường đâu.

Bóng đêm bao trùm, trời vào đông nên trời tối rất nhanh. Trong phòng hóa trang, người đến người đi vô cùng ầm ĩ.

Trợ lý phụ trách hình ảnh nhốn nháo gào bên trong, “Giờ là tiết mục biểu diễn đàn dương cầm, tiếp theo là bài múa, chuẩn bị lên sân khấu đi.”

“Mật Đường, sắp đến chúng ta rồi.” Một cô gái chạy tới, “Tóc tai chuẩn bị ổn rồi chứ?”

“Ừm, ổn.” Ninh Mật Đường quay đầu lại, cười nhợt nhạt, “Chúng ta ra cánh gà chờ thôi.”

Đêm nay là tiệc tối mừng năm mới của đại học B, lần trước trong trường xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, trường học đồng ý chi tiền mở đại tiệc mừng năm mới để giải đen.

Đi vào sau cánh gà, còn chưa đến lượt lên sân khấu, mọi người đã cảm nhận được bên ngoài có cả vạn người xem.

“Mình hơi hồi hộp.”

“Lần tôi mình lên sân khấu, sợ lát nữa quên động tác mất.”

“Không biết bạn trai mình có đang xem ở bên dưới kia không, có thể giúp mình chụp ảnh…”

Ninh Mật Đường đứng cùng mấy sinh viên nữ ở trong cánh gà, mọi người trò chuyện vui vẻ, có ý muốn làm phân tán tâm tư hồi hộp.

“Mật Đường, bạn trai cậu có đến xem cậu biểu diễn không?”

Người nói chuyện chính là một cô gái lớp cao đẳng bên, cô ta nhìn mỹ nhân trước mặt khiến người ta khó lòng có thể dời mắt, tò mò hỏi, cô ta nghe mọi người nói bạn trai Ninh Mật Đường là người ngoài trường, lớn lên đẹp trai vô cùng.

Môi đỏ tươi như hoa nở nụ cười, mi mắt hơi rũ xuống, lông mi cụp xuống như cái bóng trùm lên đôi mắt, có chút cô đơn. Giọng nói bị át đi bởi tiếng dương cầm trêи sân khấu nghe có vẻ thê lương, “Hôm nay anh ấy không biết mình sẽ biểu diễn đâu.” Kể cả Mạc Hoài có biết, có lẽ anh cũng không có hứng tới xem.

“Trời, tiếc ghê.” Bạn bên lớp cao đẳng chớp mắt.

Màn biểu diễn dương cầm trêи sân khấu đã kết thúc.

“Đến chúng ta rồi.” Mội cô gái khẩn trương nói.

MC trêи sân khấu cất cao giọng mời: “Tiếp theo, xin mời nhóm bạn học của hệ tiếng Trung mang đến tiết mục múa, xin cho một tràng pháo tay.”

Hai tay Ninh Mật Đường để sát bên sườn vát, cùng mấy người bước lên sân khấu.

Mạc Hoài đi theo dòng người xuyên qua lối nhỏ đi vào tiệc tối, anh đứng ở ngoài rào chắn, dáng người cao lớn khôi ngô khiến cho mấy sinh viên nữ ngồi ở góc đó xôn xao bàn tán.

Trêи hội trường có quá nhiều người, rất khó có thể tìm được Ninh Mật Đường đang ở đâu. Ý lạnh trong mắt quét qua mấy lần trong hội trường, Mạc Hoài lấy di động ra gọi cho Ninh Mật Đường.

Điện thoại đổ chuông mấy lần chỉ truyền tới âm thanh “tút tút”, lông mày Mạc Hoài nhíu chặt.

“Đáng chết!”

Rốt cuộc thì Ninh Mật Đường đang làm gì chứ, không thèm nghe điện thoại của anh luôn.

Âm nhạc trêи sân khấu vang lên, ánh đèn xung quanh tắt ngóm, chỉ nhìn được mấy bóng hình trêи sân khấu.

Mạc Hoài cầm chắc di động gọi thêm lần nữa, ánh mắt tùy ý tìm kiếm, lơ đãng thế nào lại dừng trêи sân khấu, liếc mắt một cái không thể dời đi nổi.

Người con gái trong bộ váy hồng đỏ lả lướt múa, làn váy theo điệu múa mà bay bổng, cổ áo trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp hiện ra. Cánh tay với lớp váy to rộng tung lên, chuyển động như ngọc, tà váy tung bay, gương mặt tuyệt mỹ hoàn hảo của người con gái dần hé lộ.

Mạc Hoài thả lỏng tay cầm điện thoại, ánh mắt không thể che lấp được ngạc nhiên đầy kinh diễm này.

Cô gái trêи sân khấu mềm dẻo đến cực hảo, vòng eo mảnh khảnh vừa vặn xoay tròn. Yết hầu Mạc Hoài không tự giác lên xuống, cảm giác khó chịu trong miếng khiến anh dùng đầu lưỡi đá vào răng cửa, nỗ lực bỏ qua xúc cảm khó chịu đang kêu gào đánh thẳng vào tim.

Khuôn mặt nhỏ trắng lộ ra, mắt đen óng nước, sáng ngời, mũi cao môi đỏ thắm mê người.

Ninh Mật Đường cong môi, mắt liếc đến rực rỡ, cánh tay mềm mại không xương, tay áo rộng lớn theo động tác nâng lên hạ xuống, như tiên hạ phàm, cộng thêm âm nhạc uyển chuyển nhẹ nhàng, đẹp khiến người ta không dám thở mạnh.

Người dưới sân khấu run sợ, nghiêm túc xem màn trình diễn này, trong đó có không ít người lấy di động ra quay bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn đứng chính giữa sân khấu.

“Mẹ nó, em gái đứng giữa kia thật sự xinh đẹp, sao lại chưa được gặp qua khi đi trong trường chứ? Khi bình chọn hoa hậu giảng đường cũng không thấy em ấy tham gia.>” Một nam sinh điên cuồng Ninh Mật Đường.

“Tôi biết em ấy, học bá hệ tiếng Trung. Hoa hậu giảng đường gì chứ? Người ta vốn là hoa hậu giảng đường rồi, cậu không phát hiện có rất nhiều người bỏ phiếu trắng à?” Một nam sinh bên cạnh giải thích: “Đó là vì hoạt động đó không có ảnh chụp của em ấy, mọi người đều từ bỏ quyền bỏ phiếu. Nếu không cậu nghĩ chỉ bằng 500 phiếu kia mà Tô Tiêu Đồng có thể làm hoa hậu giảng đường chắc?”

“Ra thế, trời ạ, tôi cảm giác tôi yêu rồi.” Thần sắc cậu trai đó quá khoa trương, ôm ngực thở.

Mạc Hoài đứng bên rào chắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo đến cực điểm.

Nam sinh che ngực run lên, cảm giác sau lưng lạnh đến hoảng loạn. Cậu ta quay đầu, đối diện với một ánh mắt đen sâu như mực, giật mình một cái, cậu sợ tới mức quay người lại rồi cúi đầu, không dám nhìn Ninh Mật Đường đứng trêи sân khấu nữa.

Bàn tay cầm di động của Mạc Hoài nổi đầy gân xanh, huyệt thái dương giật giật, lạnh lùng nhìn thoáng qua người trêи sân khấu đang múa nhẹ như mỹ nhân rồi xoay người rời đi.

Tiếng nhạc dừng lại ở nốt cuối cùng, thân thể mềm mại của Ninh Mật Đường xoay người, phóng thích bản thân, mái tóc mượt mà đen như mực trượt theo điệu múa, cuối cùng dừng lại trêи làn váy đỏ, như những đóa hoa màu đen nở rộ giữa cánh đồng hồng hoa bỉ ngạn, mang theo trái tim mê hoặc người.

Giây tiếp theo, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên dưới sân khấu, cùng cả những lời tán thưởng.

Ninh Mật Đường đứng lên, thở dốc, cô đi theo mấy người khom lưng chào khan giả rồi cười, bộ dáng làm người xem bên dưới hít một hơi, Ninh Mật Đường xinh đẹp quá mức lóa mắt, đủ để người ta mất hồn.

“Xem ra chúng ta biểu diễn thành công rồi.” Bạn học lớp cao đẳng cười duyên ra tiếng, lớp trang điểm cũng trở nên tươi đẹp hơn, ngay cả da thịt trêи mặt cũng lộ vẻ non mịn.

“Vốn còn hồi hộp, nhưng thấy Mật Đường trấn định tâm tình, lúc ấy cũng hết khẩn trưởng luôn.” Mộ cô gái khác cảm thán.

“Chuyện này.” Mộ cô gái má hồng thẹn thùng nói: “Mình không trở lại phòng hóa trang đâu, bạn trai còn đang chờ bên ngoài…”

“Hiểu rồi, hiểu rồi, cậu đi đi, nhớ cuối cùng còn phải lên sân khấu bế mạc đấy.” Bạn học cao đẳng nháy mắt, bộ dáng hiểu hết mọi chuyện đó.

Sinh viên nữ đỏ mặt, “Mình đi trước đây.”

Ngón tay đặt dưới vòi nước càng thêm sạch sẽ trắng nõn, móng tay hồng hào khỏa mạnh sáng sủa, Ninh Mật Đường nhìn thoáng qua gương mặt mình, vừa nhảy xong nên hai má còn ửng hồng, con ngươi đen bóng linh động xoay chuyển, giấu đi hậm hực u sầu mấy ngày nay.

Màn đêm đen tối không thấy chút ánh sáng nào, không trăng không sao, cô đơn lạnh lẽo.

Gió đêm thổi rất lớn, cái lạnh ùa tới nhanh. Vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh thì cả người Ninh Mật Đường đã run lên, da gà da vịt thi nhau nổi.

Váy đỏ trêи người quét đấtm tuy là váy dài nhưng với thiết kế nhiều tà mỏng manh chỉ cần gió lùa là lạnh run người, không ấm nổi. Lúc còn trêи sân khấu, tinh lực đều tập trung vào màn trình diễn, không cảm thấy gì, giờ múa xong không nóng nữa, nhiệt độ cơ thể lại giảm. Ninh Mật Đường thở dài, muốn chạy thật nhanh đến phòng hóa trang để mặc áo khoác.

“A!”

Đột nhiên Ninh Mật Đường sợ tới mức hô thành tiếng.

Lúc cô xoay người, tay rũ bên sườn người bị giữ chặt, sau đó cả người bị lôi đi không kịp đề phòng gì cả.

Lực tay rất lớn, đối phương nắm chặt tay cô muốn chết. Dưới chân lảo Ninh Mật Đường lảo đảo, phải chạy theo mới đuổi kịp bước chân đối phương.

Ánh đèn ngoài phòng vệ sinh mỏng manh ảm đạm, xa xa đó là rừng cây nhỏ đen tối.

Nhìn bóng dáng cao lớn tỏa ra cái lạnh, lông mày tinh xảo dần giãn ra. Thiếu chút nữa là Ninh Mật Đường bị dọa sợ rồi, lá gan hoảng loạn cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ.

“Mạc Hoài! Anh muốn kéo em đi đâu?” Mạc Hoài đột nhiên xuất hiện quá thực khiến cô trở tay không kịp.

Đi một lúc mới đến một thân cây, Mạc Hoài xoay người một cái đè cô lại.

Âm thanh trêи sân khấu truyền đến tiếng vọng từ xa, có tiếng hoan hô của người xem bên dưới, chắc đó là một màn trình diễn xuất sắc. Nương theo ánh đèn mỏng manh nơi xa, anh cúi đầu.

Cái trán trơn bóng vẽ một đóa hoa bỉ ngạn đỏ như máu ở chính giữa, Ninh Mật Đường ở trước mặt quá đẹp, bình thường thanh thuần thoát tục mà giờ đây lại thêm phần yêu mị.

Lưng tựa vào thân cây, váy mỏng nên khi tựa vào thân cây thô ráp khiến lưng cô đau nhức.

Cô ngẩng mặt, muốn nhìn ra cái ảm đạm của người đàn ông này, “Anh… Sao anh lại đến đây?” Dọa cô nhảy dựng.

Người Mạc Hoài mang theo đầy ý lạnh tới gần, ánh mắt sáng quắc, giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng đêm, nửa là bất đắc dĩ, nửa lại nghiến răng nghiến lợi, “Sao em không thể khiến anh bớt lo vậy chứ.”

Màn cô múa ban nãy ở trêи sân khấu bắt mắt rực rỡ như vậy, làm anh thấy kinh diễm, cũng làm vô số thằng đàn ông dưới sân khấu kinh ngạc mê muội. Nghĩ vậy, trong lòng anh lại tắc nghẹn, tức giận dâng lên mãnh liệt. Biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm cô, anh hận không thử xử lý hết.

Có phải chỉ cần anh không ở bên, sẽ có rất nhiều đàn ông muốn đến gần cô? Chú ý tới cô?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương