Bạn Trai Tôi Là Quỷ Giết Người
-
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả Nero Wallace và cha mẹ của hắn đều chết trong trận hỏa hoạn. Nguyên nhân là do dây điện cũ chập mạch gây cháy, cảnh sát kết luận như vậy, cho dù có kiểm tra thi thể cũng không có ích gì.
Cảnh sát bình tĩnh nói, giống như đây là một chuyện đương nhiên.
Tôi ngồi trên bậc thang, mẹ nuôi ôm vai tôi, thấp giọng hỏi: " Arle, con muốn đi nói lời tạm tạm biệt không? "
Tôi lắc đầu, nhưng lại có chút do dự, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: " Con muốn đi xem. "
Trong lòng tôi, không tin rằng Nero đã chết. Nhưng cho dù vậy thì có ích gì chứ? Đời người vô thường, giống như khoảng thời gian tôi chờ đợi ở cô nhi viện đó, chẳng ai có thể ngờ được sẽ có ngày tôi rời nơi đó chuyển đến sống ở một căn nhà, còn có cả phòng riêng của mình. Cho nên tôi nghĩ, hẳn là mình có thể quên được.
Nero an tĩnh nằm trong túi, mặt được che bởi một cái khăn, tôi nhớ tới dáng dấp trước kia của hắn. Nhưng vẫn không có dũng khí vạch khăn ra, nhìn xem bộ dáng hiện tại của hắn.
Cha nuôi vỗ vai tôi, tôi nghe ông nói, " Arle, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. "
Phải vậy không? Mọi thứ rồi sẽ tốt. Tôi cúi đầu xuống, chăm chú nhìn ra ngoài đường, trong lòng không có được câu trả lời nào.
Tuy nhiên từ đó về sau, tôi không còn mơ thấy ác mộng liên quan đến Nero nữa. Một lần cũng không.
Năm thứ năm tôi ở ngôi nhà này, cha mẹ nuôi của tôi có con, tháng mười hai cùng năm Jake Ernest được thuận lợi sinh ra. Trong lúc nhất thời, địa vị của tôi ở cái nhà này có chút lung lay, thành thật mà nói tôi cũng không mong muốn xa vời gì, nhưng mẹ nuôi của tôi đã thực sự trở thành một người mẹ. Tôi có thể cảm giác được thái độ bà dành cho mình không còn nhiệt tình như trước, cũng may bà vẫn rất thưởng thức thiên phú hội họa của tôi, hơn nữa tôi càng vì vậy mà nổ lực nâng cao trình độ của mình.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi được nhận vào trường học cũ của mẹ, học viện nghệ thuật Paris. Bởi vì trường nằm ở Paris, nhưng nhà lại ở Mỹ, nên tôi lựa chọn ở lại đây, cũng may tôi làm quen được một số người cùng chung chí hướng, cho nên mỗi ngày đều trôi qua tương đối vui vẻ.
Khi đó tôi bị bạn gái rủ rê để tóc dài, cô ấy học theo trào lưu, chủ động uốn xoăn mái tóc ngang vai của tôi, hơn nữa mái tóc này rất được các bạn trong học viện ưa thích, nhân khí nhất thời tăng lên. Cuối cùng còn được lên tạp chí. Tôi thì sao cũng được, dù sao thì tôi cũng không quan tâm đến mấy thứ tiểu tiết này cho lắm.
Tuy rằng bạn gái giúp tôi lên tạp chí, nhưng việc này không đồng nghĩa giữa chúng tôi không có mâu thuẫn. Cô ấy than phiền rằng thời gian tôi ở cạnh cô ấy còn không bằng thời gian tôi dành cho mấy bộ vẽ, còn nói tôi không biết chăm chút bản thân, càng không lo nghĩ cho cảm giác của cô ấy. Quan trọng nhất là, tôi là một người ủng hộ kiểu yêu platonic (1). Chính vì vậy, không tới một năm, tôi và cô bạn gái vì vừa ý gương mặt của tôi nên mới quen tôi nhanh chóng chia tay.
(1): tình yêu platonic được hiểu là một hình thức tình yêu đích thực giữa những người bạn dị tính mà không có sự thu hút tình dục ( mình thấy kiểu yêu này khá hay, các bạn có thể tìm hiểu thêm trên mạng)
Tôi không cảm thấy đau lòng, vốn dĩ đến với nhau không phải vì tình yêu, nên chia tay cũng là chuyện hiển nhiên. Ít đi nhân vật bạn gái này, tôi ngược lại còn có thể chuyên tâm hơn với công việc của mình.
Đúng vậy, bởi vì tác phẩm của tôi rất có phong cách riêng, nên được các giáo sư hợp lại giới thiệu tôi đến một buổi triển lãm tranh nổi tiếng ở Paris, coi như đến để học hỏi cũng như tiếp xúc với một khía cạnh khác của hội họa, cho dù cha mẹ nuôi không cho tôi phí sinh hoạt, tôi cũng có đủ tiền để sống.
Cuộc sống đại học tương đối thú vị, Harson Frank Mordake ngồi cùng bàn với tôi cũng là một thiên tài, cậu ta là sinh viên năm hai, học chung chuyên ngành với tôi, đáng tiếc là không biết có phải Thượng Đế có ác gì với người ta hay không, mà mọi mặt của Harson đều thấp hơn tôi một chút. Cho nên quan hệ giữa chúng tôi không phải quá tốt, nhưng cũng không đến nổi tệ. Vài lần tranh giải nhỏ, Harson cũng bại dưới tay tôi, mặc dù cậu ta không nói gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy biểu tình của cậu ta ngày càng trở nên hậm hực.
Nói như thế nào nhỉ, tôi và Harson có thể coi như là đối thủ có trí thông minh như nhau, tôi cũng không hy vọng tình trạng của Harson ngày càng đi xuống, cho nên uyển chuyển đề nghị cậu ấy đến gặp bác sĩ tâm lý xem sao, giải tỏa áp lực trong lòng cậu ấy. Harson cũng không phải loại người không hiểu đạo lý, ban đầu thì sắc mặt không tốt từ chối đề nghị của tôi, sau lại được một vài bạn học có lòng chơi chung giúp đỡ, giới thiệu hắn cho vị bác sĩ tâm lý số một Paris.
Tôi không biết những chuyện này, khi đó tôi đang bận bịu định hướng con đường mình sẽ đi, dựa theo lời giáo sư, những bức tranh tôi vẽ vô cùng có thiên phú, bất kể là chủ đề ở thời kỳ nào cũng có thể vẽ được, mô phỏng gần giống trăm phần trắm với nguyên bản. Sáng tác riêng cũng có, nhưng đặc trưng vẫn chưa đủ rõ ràng, việc này làm cho tôi có chút thất vọng, hoặc có lẽ vấn đề nằm ở chính bản thân tôi cũng không chừng.
Thời điểm Harson tiếp nhận trị liệu còn có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên rất nhanh thôi, cậu ta liền mê mệt vào đó, thậm chí mỗi lần đến ngày xem bệnh, cậu ta còn đặc biệt hưng phấn. Nếu như tôi không biết Harson là một trực nam chính gốc, cũng như đã có bạn gái, tôi nhất định sẽ cảm thấy cậu ta với vị bác sĩ kia có qua lại. Chung quy là, hiểu biết của tôi về vị bác sĩ tâm lý này không nhiều, chỉ biết hắn là đàn ông, mở một lớp dạy tâm lý, thu lệ phí cũng không đắt.
Trị liệu đạt được tiến triển rất lớn, Harson hiện tại nhìn thấy tôi cũng không còn mù mịt như trước kia, người quen biết Harson đều nói cậu ta bây giờ khác trước rất nhiều, thậm chí còn có chút giống với bộ dáng hăng hái như ngày đầu thi vào học viện nghệ thuật Paris. Tôi cũng rất vui mừng, bởi vì tôi không hy vọng một người có kỷ năng hội họa không thua gì mình lại trở thành một người bình thường.
Tôi nhớ đó là vào một ngày thứ bảy của tháng mười một như bình thường, lịch học của Harson là hai ngày một lần, vốn dĩ cậu ta nên nghỉ ngơi hoặc cân nhắc đến bài luận văn nghệ thuật thời kỳ phục hưng còn chưa hoàn thành, chứ không phải rời khỏi nhà trọ từ sáng sớm, lúc đó tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn cậu ta, chỉ biết cậu ta khóa cửa, còn lại, tôi không còn biết gì nữa.
Từ đó về sau, tôi không còn nhìn thấy Harson Frank Mordake.
Vụ mất tích của Harson bị mọi người lý giải là đi xa giải sầu, hành động ngang bướng như vậy, học viện bày tỏ đó là chuyện thường gặp, phần lớn học sinh cũng thường hay biến mất từ một đến hai tuần, sau đó mang về các tác phẩm vô cùng ưu tú. Nhưng vấn đề là Harson vẫn không nhắn tin nói sẽ trở về với chúng tôi, không phải tôi chưa thử gọi điện cho Harson, bạn của cậu ta cũng đã gọi, đáng tiếc vẫn không có chút tin tức nào.
Vì vậy chúng tôi báo án với cảnh sát Paris.
Hai tuần sau, cảnh sát tới tìm tôi, đầu tiên bọn họ lịch sự lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi han tình huống của tôi, sau đó, bọn họ nghiêm túc nói với tôi, nói phải báo cho tôi một tin dữ.
Một tên ăn mày phát hiện phần thi thể bị chặt của Harson nằm trong thùng rác của một nhà trọ, lúc ấy tên ăn mày còn tưởng rằng đó là thức ăn, không nghĩ tới lại là thi thể. Trải qua xét nghiệm giám định cũng như so sánh ADN, mới xác nhận thi thể này là của Harson Frank Mordake. Đây là lần thứ hai tôi tiếp xúc gần với tử thần như vậy, thật ra thì đã lâu rồi tôi không còn nhớ đến đoạn hình ảnh ở nhà mai táng đã bị chôn sau trong kí ức kia, nhưng bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhớ đến những nó, giống như mọi thứ đều chỉ như mới hôm qua.
Coi như nhìn mặt người chết lần cuối, tôi bị xe cảnh sát đưa đi, đến đồn cảnh sát làm biên bản. Vị cảnh sát kia dùng tiếng Pháp lưu loát an ủi tôi, tôi không biết phải trả lời ông ấy thế nào, chỉ có thể ngây ngô gật đầu.
Tới gần cửa kiếng xe, nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng thụt lùi, một suy nghĩ bất chợt bao phủ toàn bộ nội tâm cô độc của tôi, ở trên đời này, tôi đã không còn gì cả.
" Hey, tiên sinh, Ernest tiên sinh. "
Tôi đột nhiên hoàn hồn, vị cảnh sát nọ dùng tiếng Pháp nói: " Đến lúc xuống xe rồi, tiên sinh. "
Tôi gật đầu một cái, sau đó xuống xe, tháng mười ở Paris đã khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, tôi kéo sát cổ áo khoác, đi vào đồn dưới sự hướng dẫn của cảnh sát.
Cảnh sát mở cửa phòng họp, mới vừa vào cửa liền nghe được một câu hỏi vô cùng lịch sự, giọng nói phát ra câu hỏi đó vô cùng có mị lực của người đàn ông trưởng thành, so với giọng nói trên radio còn ưu nhã, từ tính hơn. Giống như một buổi hòa tấu giữa các loại nhạc cụ.
" Xin hỏi tôi có thể yêu cầu một ly cà phê không? "
Người đàn ông kia ngồi trên ghế, khuôn mặt anh tuấn có thể so sánh với bất kỳ vị nam thần Hy Lạp nào tôi từng thấy, ánh mắt tôi xuyên thấu qua âu phục màu xanh sọc trắng bó sát người hắn, liếc nhìn tỷ lệ cơ thể hoàng kim của người nọ, cực kỳ thích hợp để chọn làm tư liệu phác họa sống. Hắn có mái tóc đen ngắn, ánh mắt đen nhánh thâm trầm như đêm tối, mà một khắc hắn nhìn về phía tôi, tôi mím chặc môi.
Ánh mắt hắn nhìn tôi có cái gì đó không đúng. Tôi cúi đầu nhìn quần áo của mình, không có gì, hay là mình ăn mặc xuềnh xoàng quá? Tôi khó hiểu một hồi, người đàn ông kia đứng lên, chủ động đến chào hỏi tôi.
" Chào cậu, Edward Karon, bác sĩ tâm lý. "
" Alfred Wallace...Học sinh " Do dự một lát, tôi lại bổ sung thêm một câu, " Rất hân hạnh được biết ngài. "
" Tôi cũng vậy. "
Đôi mắt đen của hắn tỏa sáng.
Ghi chép tương đối phiền toái, nhưng tôi vẫn nguyện ý nói thêm một ít tin tức cho cảnh sát, cảnh sát nghiêm túc ghi lại, ông ta hỏi bình thường Harson thích làm gì, ngày cậu ta ra ngoài tôi đang làm gì...Một số vấn đề vặt vãnh.
Trả lời hết tất cả vấn đề, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, vị cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên gọi tôi lại.
" Tiên sinh Wallace. "
Tôi quay đầu, nghi ngờ hỏi cậu ta, " Sao vậy? "
Cậu ta quả nhiên do dự một hồi, sau đó mang theo dò xét hỏi: " Cậu có biết cơ thể của Harson thiếu mất một số...Ý tôi là, cậu ta bị mất một lá gan, trước kia chúng tôi cũng từng điều tra qua các vụ án kiểu vậy, nhưng không phát hiện có bộ phận nào bị lấy đi... Cậu biết không? "
Tôi sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Tôi vừa ra khỏi cửa phòng nghỉ, đã nhìn thấy bác sĩ tâm lý Edward của Harson đang đứng trò chuyện vui vẻ với một vị cảnh sát lớn tuổi, nhìn tình hình có vẻ họ là người quen cũ. Có lẽ bởi vì cái chết của Harson, tôi có chút không ưa Edward, liền trực tiếp chuẩn bị rời đi.
Hắn chú ý tới tôi, cười chào tôi, " Ngài Wallace? "
Tôi không biết hắn nói gì, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận một chút, bày tỏ như mình biết hắn. Hắn vội vả nói mấy câu với vị cảnh sát kia, sau đó chủ động đi tới trước mặt tôi.
" Liên quan đến cái chết của tiên sinh Mordake, tôi thật sự xin lỗi. " Ánh mắt của hắn chân thành, tôi nhìn thấy trong mắt của hắn không có chút quá phận nào, hắn chỉ người đàn ông đang chậm rãi đi tới phòng làm việc, " Harry, cũng chính là vị cảnh sát lớn tuổi, đã ra tay điều tra. Chắc hẳn sẽ cho cậu câu trả lời trong thời gian sớm nhất. "
" Vậy sao? "
Nhìn vị cảnh sát trung niên bụng phệ, mặc dù tôi biết thực lực và vẻ bề ngoài không nhất định tương xứng với nhau, chỉ là khi nhìn thấy một màn này, tôi vẫn không có cảm giác tin tưởng cho lắm.
" Muốn cùng đi uống một ly không? " Nhìn thấy tôi phóng ánh mắt nghi ngờ tới, hắn khẽ mỉm cười, giải thích: " Tôi vừa vặn cũng có chút đồ hy vọng có thể đưa cho cậu. "
Nghe nói vậy, lòng hiếu kỳ của tôi không khỏi dâng lên, hắn lại chêm thêm một câu, " Là đồ Harson để lại. "
" Tại sao anh không đưa cho cảnh sát hoặc người nhà của cậu ấy. " Tôi nhíu mày nói, " Bọn họ hẳn cần những thứ này. "
" Nên đưa cũng đã đưa rồi. " Edward khẽ nói với tôi, " Thứ đó của Harson, thành thật mà nói, tôi cũng không biết có nên đưa cho cậu hay không. "
" Thứ gì? "
Tôi rất tò mò hỏi hắn. Nhưng hắn chỉ mỉm cười.
Được rồi, tôi thừa nhận bản thân có vấn đề nên mới hỏi lại hắn, còn không phòng bị chút nào đi đến phòng bệnh của Edward. Nhưng mặt của Harson liên tục xuất hiện trong đầu tôi, tựa như cậu ấy cũng muốn nói với tôi, để tôi đến xem thử.
Phòng bệnh của Edward được mở gần viện bảo tàng Paris Louvre, giá phòng ở nơi này luôn luôn đắt, tôi nóng mắt ló đầu ra cửa sổ nhìn chằm chằm Paris Louvre một hồi, bởi vì liên quan đến bài tập nhà trường giao cho, tôi thường xuyên đến đây. Chỗ đó là cung điện nghệ thuật của thế giới, vô số danh họa nổi danh hoặc vô danh đã để lại những tác phẩm tuyệt thế ở đó.
Tôi tin tưởng bức tranh của mình cũng sẽ được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong bảo tàng, toàn thế giới sẽ không thể nào quên tên tôi.
" Cacao của cậu, tiên sinh Ernest. "
Người đàn ông anh tuấn mỉm cười đưa cho tôi một ly cacao nóng. Mặt tôi đỏ lên, nhận lấy cacao Edward đưa tới, chậm chạp nói: " Tôi muốn nói cứ tùy tiện là được... "
" Đây là Harson nói cho tôi biết. " Nhắc tới bệnh nhân đã qua đời của mình, giọng của Edward cũng nhiều thêm vài phần than thở, " Thời điểm cậu ấy trị liệu thường xuyên nhắc đến cậu, tôi không nghĩ tới sinh mạng này lại yếu ớt đến vậy, cho dù vô cùng đau lòng cũng không thể giúp gì cho cậu. "
" Không có gì. " Tôi mím chặt môi, " Cậu ấy là một họa sĩ ưu tú. "
" Tôi cũng nghĩ vậy. " Vừa nói thế, hắn đột nhiên cười nói tiếp, " Đúng rồi, mới vừa rồi hàng xóm có cho một ít bánh socola và bánh cookie, cậu muốn ăn không? "
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt hắn đang sáng lên, " Tình nguyện cực kỳ " tôi cũng không suy nghĩ gì, cookie ăn rất ngon, nhìn ra được hàng xóm của Edward khá tốt, có thể làm đồ ăn ngon như vậy, Edward cũng là một người vô cùng dẻo miệng. Chúng tôi trò chuyện vô cùng cởi mở, hắn cũng tương đối am hiểu nghệ thuật, cả hai nói chuyện một hồi, tôi liền quên mất nguyên nhân tại sao mình lại đến đây.
Chờ đến khi tôi nhớ lại, trời đã hoàn toàn sụp tối, chính vì vậy mà tôi thuận lý thành chương ở lại ăn tối.
Chúng tôi vui vẻ bàn luận về một số vấn đề nhỏ liên quan đến âm nhạc.
Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn nói đến nguyên nhân ban đầu tôi đến đây, Edward thần thần bí bí, nói muốn chờ sau khi ăn xong sẽ cho tôi xem, nhân tiện càng khiến tôi cảm thấy mong đợi hơn.
Tay nghề của Edward không thua kém đầu bếp năm sao là bao, món chính mà hắn dày tâm nấu là món gan heo, kết hợp với nước chanh, mùi vị ngon bất ngờ.
Sau khi ăn uống no đủ, rốt cuộc Edward cũng tiết lộ bí mật của mình, hắn dẫn tôi đến trước một căn phòng, sau đó nghiêng người, lịch sự đẩy cửa cho tôi, " Mời xem, Arle. " ( tôi cũng không biết vì sao hắn lại kêu tên của tôi)
* bắt đầu vô đoạn hack não nè mọi người ( mà chắc là hack não editor thôi chứ mọi người thì đỡ rồi). Thứ nhất là mình chưa thể hiểu hết ẩn ý mà tác giả muốn viết. Thứ hai là mình không rành về hội hoạ, mà đoạn dưới lại có liên quan đến một vài thứ của hội hoạ, editor cũng trầy trật lắm mới edit tàm tạm, vẫn sẽ có chỗ khó hiểu mong mấy bạn thông cảm <3
Tôi ngẩng đầu, không không kiềm được mà bị cảnh tượng trước mắt làm cho run sợ, bên trong căn phòng trống trải màu trắng, trừ một cái khung tranh và toàn bộ dụng cụ để vẽ ra, không còn gì cả, mà bức tranh đã được hoàn thành nằm cô độc trên giá vẽ kia. Tôi đi qua đó, cẩn thận quan sát chữ ký nằm ở góc phải bên dưới bức tranh: Harson F Mordake.
Bức tranh này phỏng theo bức họa《 Hoa Hướng Dương 》(2) của Van Gogh, đây có thể xem như hình ảnh phản chiếu của bức tranh đó, nhưng nó rõ ràng không có sự cân đối hoàn thiện giữ hai gam màu nóng lạnh, càng giống như một bức tranh được vẽ một cách sơ xài hơn. Trong bức vẽ, đóa hoa hướng dương một nửa nở rộ, nửa còn lại thì khô héo. Harson từng nói với tôi, phụ nữ Paris là đẹp nhất, họ nở rộ nhưng những bông hoa hướng dương, mà bông hoa hướng dương đẹp nhất là bông hoa nằm trong tay Van Gogh.
(2): Hoa hướng dương (tên gốc, trong tiếng Pháp: Tournesols) là tên của hai loại tranh về tĩnh vật được vẽ bởi họa sĩ người Hà Lan Vincent van Gogh. Loạt tranh đầu tiên, được thực hiện ở Paris năm 1887, mô tả những bông hoa nằm trên mặt đất, trong khi loạt tranh thứ hai, thực hiện một năm sau đó tại Arles, lại vẽ một bó hoa hướng dương đặt trong một chiếc bình.
Đối với Harson mà nói, hoa hướng dương còn quan trọng hơn phụ nữ, đó là thứ mà cậu ta mơ ước có được hơn tất cả. Thủ pháp vẽ tranh của Harson rất ít khi không cân xứng, nhưng bức tranh này lại rất không cân đối, tôi chưa từng thấy cậu ta vẽ tranh kiểu vậy bao giờ, chính xác mà nói, chỉ có người mới học vẽ mới mắc phải loại sai lầm này.
" Bức tranh này... " Edward đi tới bên cạnh tôi, âm thanh của hắn trầm thấp, tựa như thương tiếc, " Sau khi tôi giúp cậu ấy trị liệu, tiện tay vẽ lại thôi, tuy vậy cậu ấy rất coi trọng nó. Nói là muốn tặng cho cậu. "
" Bức tranh này rất kỳ quái " Tôi phải thừa nhận, đột nhiên nhiên tôi có cảm giác mình không quen với một Harson như vậy. "
Edward chăm chú nhìn tôi một hồi, đôi mắt đen như mực của hắn nhìn tôi khiến đầu tôi có chút tê dại, nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong chớp mắt, tôi cũng hoài nghi có thể chỉ là ảo giác của mình.
" Được rồi. " Edward nói tiếp, " Bây giờ cũng không còn sớm, xin phép cậu để tôi đưa cậu về trường nhé. "
" Phiền anh lắm, tôi ngồi xe trở về được rồi. "
" Không phiền, không phiền chút nào. " Khuôn mặt anh tuấn của người nọ khiến người ta hoảng hốt, " Có thể đưa Arle về, là vinh hạnh may mắn của tôi. "
Tôi mơ thấy ác mộng.
Trên thực tế, chính tôi cũng không rõ đó có phải là một cơn ác mộng hay không, chẳng qua tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, trước mắt là một quầng sáng khiến cho người ta chóng mặt. Tôi quơ quơ tay mở đèn.
Phòng trọ lập tức sáng lên, ánh đèn lờ mờ rơi lên mặt tôi, giống như phản ứng sinh lý khi say rượu, tôi không nhịn được đỡ trán, xoa xoa huyệt thái dương. Nơi đó đột nhiên giật giật, tôi gần như không ức chế được bản năng của chính mình.
Miễn cưỡng nhìn đồng hồ một chút, giờ đã là rạng sáng 2-3 giờ, không lâu nữa trời sẽ sáng.
Ánh đèn phản chiếu bóng của đồ vật lên tường, nhìn như những con quái vật giương nanh múa vuốt. Nhà trọ xưa nay vẫn luôn chật chội lại bỗng nhiên, trở nên trống trải khác thường.
Tôi nghĩ, mình có thể nghiêm túc quên sạch giấc mộng kia.
Đầu vô cùng đau đớn, tôi cũng không còn tâm tình tiếp tục ngủ, lấy một gói thuốc lá từ trong ngắn kéo, cầm một điếu, sau đó dùng bật lửa châm nó. Tôi rất ít khi hút thuốc, nhưng những khi thấy phiền não, thuốc lá lại là thứ không thể thiếu.
Tôi đi lên sân thượng, không khí lạnh lẽo khiến tôi lạnh đến run lên, rít một hơi thuốc, gió rét và mùi nicotin làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi thậm chí còn từng than phiền thuốc lá ở Pháp không được tốt như ở Mỹ.
Cái chết của Harson cứ như một cái bóng, không thể gạt khỏi đầu tôi, tôi nghĩ, có lẽ Harson không nhất định đã chết, nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi lại nhớ đến bức tranh《 Hoa Hướng Dương 》...Nhớ tới nó, tôi lại bắt đầu suy nghĩ tại sao Harson lại muốn vẽ bức tranh này.
Mỗi một chi tiết của bức tranh《 Hoa Hướng Dương 》do Harson vẽ từ từ hiện lên trong đầu tôi, việc này giống như chắp ghép, làm một họa sĩ, đây là điều tôi cần phải nhớ kỹ.
Từ kết cấu của bức tranh, tỷ lệ của bản vẽ này rất không hợp lẽ thường, dù thế nào đi nữa thì hoa hướng dương cũng không có khả năng lớn đến vậy, bình hoa không thể chịu nổi sức nặng của hoa hướng dương.
Thứ hai là màu sắc, tỷ lệ màu sắc quá mức tươi sáng, gam màu lạnh lại quá mức không tự nhiên, ngược lại giống như đang cố gắng nhắc nhở tôi cái gì đó.
Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút.
Tôi tiếc nuối hút hết điếu thuốc, sau đó không do dự quay về phòng, tôi cảm thấy mình sắp chết cóng rồi.
Người trẻ tuổi mà, bị gió thổi một lúc, mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau vẫn không lên tinh thần nổi, rúc ở nhà trọ đọc sách.
Trong lúc đó cha mẹ Harson đến đây một chuyến, bọn họ là chủ một xưởng rượu ở phía Nam Paris, con trai duy nhất chết rất oan uổng, người già mất con khiến cho bọn họ thống khổ không thôi, vừa mở miệng cũng chỉ biết gào khóc nỉ non, tinh thần gần như tan vỡ. Tôi bị thống khổ của họ lay sang, vừa nghĩ tới bạn cùng phòng mới còn ở đây, mà Harson lại chỉ có thể an nghỉ dưới lòng đất, tôi không tự chủ được cũng thầm khóc.
Tôi không nói ra những lời như Harson vĩnh viên ở bên chúng ta, chết chính là chết, tôi không theo bất kỳ một tín ngưỡng tôn giáo nào. Nhưng vào lúc này, tôi không kiềm được mà cầu nguyện, hy vọng Harson ở trên thiên đường có thể sống tốt hơn.
Bởi vì chuyện của Harson, Edward cũng coi như quen biết tôi, hắn luôn luôn mời tôi đến nhà xem tranh hắn vẽ, thuận tiện cùng ăn vài bữa cơm. Tôi thậm chí còn ở lại nhà hắn vẽ tranh, trong khoảng thời gian này, tôi không khỏi thừa nhận, thời điểm ở chung với hắn còn thoải mái hơn ở cùng bạn gái.
Nhà Edward ở ngày cạnh phòng khám, cách chưa tới một khu phố, căn nhà nằm ở tầng cao nhất của cao ốc chọc trời kia là của hắn. Gần đây tôi thường xuyên bị ác mộng bủa vây, cũng ôm tâm tình muốn Edward xem bệnh cho mình, không ít đêm tôi trực tiếp ngủ ở phòng khách (*) nhà hắn.
(*) Là phòng " dành cho khách "chứ không phải " phòng khách " nha mọi người
Mỗi khi màn đêm buông xuống, không náo nhiệt như New York, ban đêm ở Paris vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, giống như một người say, mờ mịt đến mức không phân rõ đâu là thực đâu là ảo. Tựa vào ghế nằm, tôi uống một hớp rượu, híp mắt nhìn Edward đang bận bịu nướng thịt, hắn đưa lưng về phía tôi, trên người mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo tới cùi chỏ. Chuyện nướng thịt được giao cho Edward, nhiệm vụ chính của tôi là tiêu diệt thịt nướng và thưởng thức ly rượu trong tay.
Có thể là vì cồn, tôi bắt đầu chóng mặt, Sóng lưng của Edward cong cong như một chú bướm bay lượn, cơ thể hắn hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn lựa người mẫu của tôi.
Nửa chống người đánh giá người đàn ông đang khổ cực phục vụ cho mình, không biết thế nào, tôi liền mở miệng nói.
" Edward, nếu không phải vì sự nghiệp của anh thành công, tôi nhất định sẽ chọn anh làm người mẫu cho mình. "
" Vậy sao? " Edward xoay người, tay bưng thịt heo vừa mới nướng xong, hắn ngồi bên cạnh tôi, khóe miệng mỉm cười. " Còn muốn thịt nướng không? "
" Muốn! "
Tôi ăn một miếng thịt nướng rồi uống một hớp rượu, thưởng thức Paris Louvre về đêm, bầu trời đêm bị ánh đèn thành phố chiếu sáng, ánh đèn màu cam nối thành một dãy dài, xe trên đường nối liền không dứt. Tôi đưa mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng cả thành phố, đột nhiên cảm giác đây chính là thứ mà cả đời này mình theo đuổi.
" Không đúng a. " Tôi ăn một hồi mới phản ứng có cái gì không đúng, " Anh nói sang chuyện khác. "
" Không có... " Edward sờ đầu tôi, bất đắc dĩ nói: " Đừng để rớt lên người. "
Vừa nói, Edward vừa cầm khăn giấy, giúp tôi lau nước tương vừa nhiễu xuống xương quai xanh, sau đó cầm tay tôi, kéo lên, lau sạch tay tôi, cuối cùng là khóe miệng của tôi. Rượu làm đầu óc tôi không được tốt cho lắm, cũng mặc hắn tỉ mỉ lau sạch khóe miệng cho mình.
Tướng mạo của Edward, cho dù là một người tương đối kén chọn như tôi cũng không thể chê vào đâu được, mỗi một bộ phận trên người hắn đều như được trời cao cưng chiều, nhưng khiến người ta không thể quên lại chính là cặp mặt của hắn, một cặp mắt thuần màu đen, giống như được ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, vào giờ phút này, hắn đang chuyên tâm nhìn tôi chăm chú. Tôi nhẹ nhàng hô hấp, nhìn mặt hắn chậm rãi đến gần, càng dựa càng gần.
Hắn muốn hôn tôi, trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ này, nhưng tôi vẫn không cự tuyệt hắn.
Chúng tôi hôn môi.
Có thể là do tác dụng của cồn hoặc vì những nguyên nhân khác, nói tóm lại chúng tôi đã hôn môi nhau.
Tôi rất ít khi hôn môi bạn gái, nhiều lắm là hôn má mà thôi, tôi không thích phụ nữ trang điểm, tôi cảm thấy nếu mình hôn một cô gái trang điểm, cũng như đang hôn vào lớp trang điểm đó vậy. Nhưng cảm giác của tôi đối với Edward không giống vậy, nhưng không giống chỗ nào, tôi lại không thể nói được.
Nụ hôn này qua hồi lâu mới tách ra, Edward đưa tay sờ khuôn mặt của tôi, động tác của hắn dịu dàng, tựa hồ rất sợ tôi vỡ nát. Tôi bị hắn làm nhột, không nhịn được khẽ cười.
" Arle. " Hắn nhẹ giọng gọi tên tôi, âm thanh thâm tình trầm thấp giàu từ tính, " Em nguyện ý làm người mẫu của anh. Còn nhớ cách phác họa cơ thể người không? "
" Ừ... " Rượu khiến thần kinh của tôi tê dại, tôi nghiêng đầu chần chờ một chút, rất nhanh liền nói: " Tỷ lệ? "
Edward hôn mũi tôi, " Chính xác, đây là khen thưởng. "
" Chỉ vậy thôi sao? "
Tôi hơi không hài lòng. Tôi còn tưởng hắn sẽ cho tôi thêm một miếng thịt nướng chứ!
" Tôi muốn ăn thịt! " Tôi thẳng thắn nói cho hắn biết mình là loài động vật ăn thịt.
Edward cời nút áo, phơi bày làn da màu lúa mạch săn chắc xinh đẹp, hắn nở một nụ cười ôn nhu ngọt ngào, giống như hòa tan trong đường, " Arle...Trả lời chính xác lần nữa mới có thịt ăn nha... "
Nếu như tôi vẫn còn tỉnh táo, khẳng định sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, dĩ nhiên, đó chỉ là nếu như.
" Được. "
Tôi rất nghiêm túc đồng ý với hắn.
" Xác định tỷ lệ xong thì sao? "
" Tôi biết tôi biết! " Tôi cười môt cách ngu ngốc, chất cồn tiến thêm một bước đánh thẳng vào hệ thần kinh của tôi, " Tôi...Biết...Ừ, chuyển —— tư thế chuyển động! "
" Trả lời chính xác. "
Edward mơ hồ mỉm cười...Gương mặt anh tuấn kia tựa như những cái bóng mờ không ngừng chồng lên nhau, tôi hòa toàn không nhìn rõ, tôi đưa tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng không sao chạm tới được.
Say rượu đúng là đau đớn, nhưng đau đớn nhất là tôi phát hiện mình tỉnh dậy ở một nơi không bình thường. Tỉnh dậy trên giường ngủ ở phòng khách, tôi cảm thấy bản thân không suy sụp cũng là nhờ tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình.
Tôi nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, cẩn thận vòng qua phòng ngủ chính, sau đó chạy như bay xuống lầu, Edward đang ở trong phòng bếp nấu cơm, tôi nhón chân, lén lút di chuyển sau lưng hắn, mang giày vào, lập tức rời khỏi nhà Edward. Giống như phía sau có một kẻ đáng sợ hoặc là tên cướp nào đó vậy.
Chuyện Edward có hảo cảm với mình đến giờ tôi mới biết, tôi cũng biết trên thực tế bản thân đối với Edward...Thành thật mà nói, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, kết luận chuyện này không có ích gì. Thời điểm ở chung với Edward, tôi có thể hoàn thành chủ nghĩa được hưởng lạc thú như mơ ước.
Tôi rất tôn trọng căn nguyên của tình yêu, Edward biết điểm này, chỉ cần không lên giường, không sex, mọi thứ đều dễ nói rồi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn chôn ý nghĩ này xuống dưới đáy lòng.
Tôi định nhìn thêm chút nữa, dù sao thì, ai có thể đảm bảo rằng đây không phải là một trò chơi do hứng thú nhất thời cơ chứ?
Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn không tính thừa nhận bản thân không có khí phách lén trốn khỏi nhà Edward đâu.
Hết chương 4.
Chương này siêu dài, là chương truyện dài nhất mà mình từng edit, tác giả viết cũng hơi khó hiểu nữa, nhưng mà mọi người có đoán ra được gì trong chương này hôn:))
Paris Louvre
Bức tranh " Hoa Hướng Dương "
Cả Nero Wallace và cha mẹ của hắn đều chết trong trận hỏa hoạn. Nguyên nhân là do dây điện cũ chập mạch gây cháy, cảnh sát kết luận như vậy, cho dù có kiểm tra thi thể cũng không có ích gì.
Cảnh sát bình tĩnh nói, giống như đây là một chuyện đương nhiên.
Tôi ngồi trên bậc thang, mẹ nuôi ôm vai tôi, thấp giọng hỏi: " Arle, con muốn đi nói lời tạm tạm biệt không? "
Tôi lắc đầu, nhưng lại có chút do dự, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: " Con muốn đi xem. "
Trong lòng tôi, không tin rằng Nero đã chết. Nhưng cho dù vậy thì có ích gì chứ? Đời người vô thường, giống như khoảng thời gian tôi chờ đợi ở cô nhi viện đó, chẳng ai có thể ngờ được sẽ có ngày tôi rời nơi đó chuyển đến sống ở một căn nhà, còn có cả phòng riêng của mình. Cho nên tôi nghĩ, hẳn là mình có thể quên được.
Nero an tĩnh nằm trong túi, mặt được che bởi một cái khăn, tôi nhớ tới dáng dấp trước kia của hắn. Nhưng vẫn không có dũng khí vạch khăn ra, nhìn xem bộ dáng hiện tại của hắn.
Cha nuôi vỗ vai tôi, tôi nghe ông nói, " Arle, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. "
Phải vậy không? Mọi thứ rồi sẽ tốt. Tôi cúi đầu xuống, chăm chú nhìn ra ngoài đường, trong lòng không có được câu trả lời nào.
Tuy nhiên từ đó về sau, tôi không còn mơ thấy ác mộng liên quan đến Nero nữa. Một lần cũng không.
Năm thứ năm tôi ở ngôi nhà này, cha mẹ nuôi của tôi có con, tháng mười hai cùng năm Jake Ernest được thuận lợi sinh ra. Trong lúc nhất thời, địa vị của tôi ở cái nhà này có chút lung lay, thành thật mà nói tôi cũng không mong muốn xa vời gì, nhưng mẹ nuôi của tôi đã thực sự trở thành một người mẹ. Tôi có thể cảm giác được thái độ bà dành cho mình không còn nhiệt tình như trước, cũng may bà vẫn rất thưởng thức thiên phú hội họa của tôi, hơn nữa tôi càng vì vậy mà nổ lực nâng cao trình độ của mình.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi được nhận vào trường học cũ của mẹ, học viện nghệ thuật Paris. Bởi vì trường nằm ở Paris, nhưng nhà lại ở Mỹ, nên tôi lựa chọn ở lại đây, cũng may tôi làm quen được một số người cùng chung chí hướng, cho nên mỗi ngày đều trôi qua tương đối vui vẻ.
Khi đó tôi bị bạn gái rủ rê để tóc dài, cô ấy học theo trào lưu, chủ động uốn xoăn mái tóc ngang vai của tôi, hơn nữa mái tóc này rất được các bạn trong học viện ưa thích, nhân khí nhất thời tăng lên. Cuối cùng còn được lên tạp chí. Tôi thì sao cũng được, dù sao thì tôi cũng không quan tâm đến mấy thứ tiểu tiết này cho lắm.
Tuy rằng bạn gái giúp tôi lên tạp chí, nhưng việc này không đồng nghĩa giữa chúng tôi không có mâu thuẫn. Cô ấy than phiền rằng thời gian tôi ở cạnh cô ấy còn không bằng thời gian tôi dành cho mấy bộ vẽ, còn nói tôi không biết chăm chút bản thân, càng không lo nghĩ cho cảm giác của cô ấy. Quan trọng nhất là, tôi là một người ủng hộ kiểu yêu platonic (1). Chính vì vậy, không tới một năm, tôi và cô bạn gái vì vừa ý gương mặt của tôi nên mới quen tôi nhanh chóng chia tay.
(1): tình yêu platonic được hiểu là một hình thức tình yêu đích thực giữa những người bạn dị tính mà không có sự thu hút tình dục ( mình thấy kiểu yêu này khá hay, các bạn có thể tìm hiểu thêm trên mạng)
Tôi không cảm thấy đau lòng, vốn dĩ đến với nhau không phải vì tình yêu, nên chia tay cũng là chuyện hiển nhiên. Ít đi nhân vật bạn gái này, tôi ngược lại còn có thể chuyên tâm hơn với công việc của mình.
Đúng vậy, bởi vì tác phẩm của tôi rất có phong cách riêng, nên được các giáo sư hợp lại giới thiệu tôi đến một buổi triển lãm tranh nổi tiếng ở Paris, coi như đến để học hỏi cũng như tiếp xúc với một khía cạnh khác của hội họa, cho dù cha mẹ nuôi không cho tôi phí sinh hoạt, tôi cũng có đủ tiền để sống.
Cuộc sống đại học tương đối thú vị, Harson Frank Mordake ngồi cùng bàn với tôi cũng là một thiên tài, cậu ta là sinh viên năm hai, học chung chuyên ngành với tôi, đáng tiếc là không biết có phải Thượng Đế có ác gì với người ta hay không, mà mọi mặt của Harson đều thấp hơn tôi một chút. Cho nên quan hệ giữa chúng tôi không phải quá tốt, nhưng cũng không đến nổi tệ. Vài lần tranh giải nhỏ, Harson cũng bại dưới tay tôi, mặc dù cậu ta không nói gì, nhưng tôi có thể nhìn thấy biểu tình của cậu ta ngày càng trở nên hậm hực.
Nói như thế nào nhỉ, tôi và Harson có thể coi như là đối thủ có trí thông minh như nhau, tôi cũng không hy vọng tình trạng của Harson ngày càng đi xuống, cho nên uyển chuyển đề nghị cậu ấy đến gặp bác sĩ tâm lý xem sao, giải tỏa áp lực trong lòng cậu ấy. Harson cũng không phải loại người không hiểu đạo lý, ban đầu thì sắc mặt không tốt từ chối đề nghị của tôi, sau lại được một vài bạn học có lòng chơi chung giúp đỡ, giới thiệu hắn cho vị bác sĩ tâm lý số một Paris.
Tôi không biết những chuyện này, khi đó tôi đang bận bịu định hướng con đường mình sẽ đi, dựa theo lời giáo sư, những bức tranh tôi vẽ vô cùng có thiên phú, bất kể là chủ đề ở thời kỳ nào cũng có thể vẽ được, mô phỏng gần giống trăm phần trắm với nguyên bản. Sáng tác riêng cũng có, nhưng đặc trưng vẫn chưa đủ rõ ràng, việc này làm cho tôi có chút thất vọng, hoặc có lẽ vấn đề nằm ở chính bản thân tôi cũng không chừng.
Thời điểm Harson tiếp nhận trị liệu còn có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên rất nhanh thôi, cậu ta liền mê mệt vào đó, thậm chí mỗi lần đến ngày xem bệnh, cậu ta còn đặc biệt hưng phấn. Nếu như tôi không biết Harson là một trực nam chính gốc, cũng như đã có bạn gái, tôi nhất định sẽ cảm thấy cậu ta với vị bác sĩ kia có qua lại. Chung quy là, hiểu biết của tôi về vị bác sĩ tâm lý này không nhiều, chỉ biết hắn là đàn ông, mở một lớp dạy tâm lý, thu lệ phí cũng không đắt.
Trị liệu đạt được tiến triển rất lớn, Harson hiện tại nhìn thấy tôi cũng không còn mù mịt như trước kia, người quen biết Harson đều nói cậu ta bây giờ khác trước rất nhiều, thậm chí còn có chút giống với bộ dáng hăng hái như ngày đầu thi vào học viện nghệ thuật Paris. Tôi cũng rất vui mừng, bởi vì tôi không hy vọng một người có kỷ năng hội họa không thua gì mình lại trở thành một người bình thường.
Tôi nhớ đó là vào một ngày thứ bảy của tháng mười một như bình thường, lịch học của Harson là hai ngày một lần, vốn dĩ cậu ta nên nghỉ ngơi hoặc cân nhắc đến bài luận văn nghệ thuật thời kỳ phục hưng còn chưa hoàn thành, chứ không phải rời khỏi nhà trọ từ sáng sớm, lúc đó tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn cậu ta, chỉ biết cậu ta khóa cửa, còn lại, tôi không còn biết gì nữa.
Từ đó về sau, tôi không còn nhìn thấy Harson Frank Mordake.
Vụ mất tích của Harson bị mọi người lý giải là đi xa giải sầu, hành động ngang bướng như vậy, học viện bày tỏ đó là chuyện thường gặp, phần lớn học sinh cũng thường hay biến mất từ một đến hai tuần, sau đó mang về các tác phẩm vô cùng ưu tú. Nhưng vấn đề là Harson vẫn không nhắn tin nói sẽ trở về với chúng tôi, không phải tôi chưa thử gọi điện cho Harson, bạn của cậu ta cũng đã gọi, đáng tiếc vẫn không có chút tin tức nào.
Vì vậy chúng tôi báo án với cảnh sát Paris.
Hai tuần sau, cảnh sát tới tìm tôi, đầu tiên bọn họ lịch sự lấy thẻ cảnh sát ra, hỏi han tình huống của tôi, sau đó, bọn họ nghiêm túc nói với tôi, nói phải báo cho tôi một tin dữ.
Một tên ăn mày phát hiện phần thi thể bị chặt của Harson nằm trong thùng rác của một nhà trọ, lúc ấy tên ăn mày còn tưởng rằng đó là thức ăn, không nghĩ tới lại là thi thể. Trải qua xét nghiệm giám định cũng như so sánh ADN, mới xác nhận thi thể này là của Harson Frank Mordake. Đây là lần thứ hai tôi tiếp xúc gần với tử thần như vậy, thật ra thì đã lâu rồi tôi không còn nhớ đến đoạn hình ảnh ở nhà mai táng đã bị chôn sau trong kí ức kia, nhưng bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhớ đến những nó, giống như mọi thứ đều chỉ như mới hôm qua.
Coi như nhìn mặt người chết lần cuối, tôi bị xe cảnh sát đưa đi, đến đồn cảnh sát làm biên bản. Vị cảnh sát kia dùng tiếng Pháp lưu loát an ủi tôi, tôi không biết phải trả lời ông ấy thế nào, chỉ có thể ngây ngô gật đầu.
Tới gần cửa kiếng xe, nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng thụt lùi, một suy nghĩ bất chợt bao phủ toàn bộ nội tâm cô độc của tôi, ở trên đời này, tôi đã không còn gì cả.
" Hey, tiên sinh, Ernest tiên sinh. "
Tôi đột nhiên hoàn hồn, vị cảnh sát nọ dùng tiếng Pháp nói: " Đến lúc xuống xe rồi, tiên sinh. "
Tôi gật đầu một cái, sau đó xuống xe, tháng mười ở Paris đã khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, tôi kéo sát cổ áo khoác, đi vào đồn dưới sự hướng dẫn của cảnh sát.
Cảnh sát mở cửa phòng họp, mới vừa vào cửa liền nghe được một câu hỏi vô cùng lịch sự, giọng nói phát ra câu hỏi đó vô cùng có mị lực của người đàn ông trưởng thành, so với giọng nói trên radio còn ưu nhã, từ tính hơn. Giống như một buổi hòa tấu giữa các loại nhạc cụ.
" Xin hỏi tôi có thể yêu cầu một ly cà phê không? "
Người đàn ông kia ngồi trên ghế, khuôn mặt anh tuấn có thể so sánh với bất kỳ vị nam thần Hy Lạp nào tôi từng thấy, ánh mắt tôi xuyên thấu qua âu phục màu xanh sọc trắng bó sát người hắn, liếc nhìn tỷ lệ cơ thể hoàng kim của người nọ, cực kỳ thích hợp để chọn làm tư liệu phác họa sống. Hắn có mái tóc đen ngắn, ánh mắt đen nhánh thâm trầm như đêm tối, mà một khắc hắn nhìn về phía tôi, tôi mím chặc môi.
Ánh mắt hắn nhìn tôi có cái gì đó không đúng. Tôi cúi đầu nhìn quần áo của mình, không có gì, hay là mình ăn mặc xuềnh xoàng quá? Tôi khó hiểu một hồi, người đàn ông kia đứng lên, chủ động đến chào hỏi tôi.
" Chào cậu, Edward Karon, bác sĩ tâm lý. "
" Alfred Wallace...Học sinh " Do dự một lát, tôi lại bổ sung thêm một câu, " Rất hân hạnh được biết ngài. "
" Tôi cũng vậy. "
Đôi mắt đen của hắn tỏa sáng.
Ghi chép tương đối phiền toái, nhưng tôi vẫn nguyện ý nói thêm một ít tin tức cho cảnh sát, cảnh sát nghiêm túc ghi lại, ông ta hỏi bình thường Harson thích làm gì, ngày cậu ta ra ngoài tôi đang làm gì...Một số vấn đề vặt vãnh.
Trả lời hết tất cả vấn đề, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, vị cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên gọi tôi lại.
" Tiên sinh Wallace. "
Tôi quay đầu, nghi ngờ hỏi cậu ta, " Sao vậy? "
Cậu ta quả nhiên do dự một hồi, sau đó mang theo dò xét hỏi: " Cậu có biết cơ thể của Harson thiếu mất một số...Ý tôi là, cậu ta bị mất một lá gan, trước kia chúng tôi cũng từng điều tra qua các vụ án kiểu vậy, nhưng không phát hiện có bộ phận nào bị lấy đi... Cậu biết không? "
Tôi sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Tôi vừa ra khỏi cửa phòng nghỉ, đã nhìn thấy bác sĩ tâm lý Edward của Harson đang đứng trò chuyện vui vẻ với một vị cảnh sát lớn tuổi, nhìn tình hình có vẻ họ là người quen cũ. Có lẽ bởi vì cái chết của Harson, tôi có chút không ưa Edward, liền trực tiếp chuẩn bị rời đi.
Hắn chú ý tới tôi, cười chào tôi, " Ngài Wallace? "
Tôi không biết hắn nói gì, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận một chút, bày tỏ như mình biết hắn. Hắn vội vả nói mấy câu với vị cảnh sát kia, sau đó chủ động đi tới trước mặt tôi.
" Liên quan đến cái chết của tiên sinh Mordake, tôi thật sự xin lỗi. " Ánh mắt của hắn chân thành, tôi nhìn thấy trong mắt của hắn không có chút quá phận nào, hắn chỉ người đàn ông đang chậm rãi đi tới phòng làm việc, " Harry, cũng chính là vị cảnh sát lớn tuổi, đã ra tay điều tra. Chắc hẳn sẽ cho cậu câu trả lời trong thời gian sớm nhất. "
" Vậy sao? "
Nhìn vị cảnh sát trung niên bụng phệ, mặc dù tôi biết thực lực và vẻ bề ngoài không nhất định tương xứng với nhau, chỉ là khi nhìn thấy một màn này, tôi vẫn không có cảm giác tin tưởng cho lắm.
" Muốn cùng đi uống một ly không? " Nhìn thấy tôi phóng ánh mắt nghi ngờ tới, hắn khẽ mỉm cười, giải thích: " Tôi vừa vặn cũng có chút đồ hy vọng có thể đưa cho cậu. "
Nghe nói vậy, lòng hiếu kỳ của tôi không khỏi dâng lên, hắn lại chêm thêm một câu, " Là đồ Harson để lại. "
" Tại sao anh không đưa cho cảnh sát hoặc người nhà của cậu ấy. " Tôi nhíu mày nói, " Bọn họ hẳn cần những thứ này. "
" Nên đưa cũng đã đưa rồi. " Edward khẽ nói với tôi, " Thứ đó của Harson, thành thật mà nói, tôi cũng không biết có nên đưa cho cậu hay không. "
" Thứ gì? "
Tôi rất tò mò hỏi hắn. Nhưng hắn chỉ mỉm cười.
Được rồi, tôi thừa nhận bản thân có vấn đề nên mới hỏi lại hắn, còn không phòng bị chút nào đi đến phòng bệnh của Edward. Nhưng mặt của Harson liên tục xuất hiện trong đầu tôi, tựa như cậu ấy cũng muốn nói với tôi, để tôi đến xem thử.
Phòng bệnh của Edward được mở gần viện bảo tàng Paris Louvre, giá phòng ở nơi này luôn luôn đắt, tôi nóng mắt ló đầu ra cửa sổ nhìn chằm chằm Paris Louvre một hồi, bởi vì liên quan đến bài tập nhà trường giao cho, tôi thường xuyên đến đây. Chỗ đó là cung điện nghệ thuật của thế giới, vô số danh họa nổi danh hoặc vô danh đã để lại những tác phẩm tuyệt thế ở đó.
Tôi tin tưởng bức tranh của mình cũng sẽ được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong bảo tàng, toàn thế giới sẽ không thể nào quên tên tôi.
" Cacao của cậu, tiên sinh Ernest. "
Người đàn ông anh tuấn mỉm cười đưa cho tôi một ly cacao nóng. Mặt tôi đỏ lên, nhận lấy cacao Edward đưa tới, chậm chạp nói: " Tôi muốn nói cứ tùy tiện là được... "
" Đây là Harson nói cho tôi biết. " Nhắc tới bệnh nhân đã qua đời của mình, giọng của Edward cũng nhiều thêm vài phần than thở, " Thời điểm cậu ấy trị liệu thường xuyên nhắc đến cậu, tôi không nghĩ tới sinh mạng này lại yếu ớt đến vậy, cho dù vô cùng đau lòng cũng không thể giúp gì cho cậu. "
" Không có gì. " Tôi mím chặt môi, " Cậu ấy là một họa sĩ ưu tú. "
" Tôi cũng nghĩ vậy. " Vừa nói thế, hắn đột nhiên cười nói tiếp, " Đúng rồi, mới vừa rồi hàng xóm có cho một ít bánh socola và bánh cookie, cậu muốn ăn không? "
Tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt hắn đang sáng lên, " Tình nguyện cực kỳ " tôi cũng không suy nghĩ gì, cookie ăn rất ngon, nhìn ra được hàng xóm của Edward khá tốt, có thể làm đồ ăn ngon như vậy, Edward cũng là một người vô cùng dẻo miệng. Chúng tôi trò chuyện vô cùng cởi mở, hắn cũng tương đối am hiểu nghệ thuật, cả hai nói chuyện một hồi, tôi liền quên mất nguyên nhân tại sao mình lại đến đây.
Chờ đến khi tôi nhớ lại, trời đã hoàn toàn sụp tối, chính vì vậy mà tôi thuận lý thành chương ở lại ăn tối.
Chúng tôi vui vẻ bàn luận về một số vấn đề nhỏ liên quan đến âm nhạc.
Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn nói đến nguyên nhân ban đầu tôi đến đây, Edward thần thần bí bí, nói muốn chờ sau khi ăn xong sẽ cho tôi xem, nhân tiện càng khiến tôi cảm thấy mong đợi hơn.
Tay nghề của Edward không thua kém đầu bếp năm sao là bao, món chính mà hắn dày tâm nấu là món gan heo, kết hợp với nước chanh, mùi vị ngon bất ngờ.
Sau khi ăn uống no đủ, rốt cuộc Edward cũng tiết lộ bí mật của mình, hắn dẫn tôi đến trước một căn phòng, sau đó nghiêng người, lịch sự đẩy cửa cho tôi, " Mời xem, Arle. " ( tôi cũng không biết vì sao hắn lại kêu tên của tôi)
* bắt đầu vô đoạn hack não nè mọi người ( mà chắc là hack não editor thôi chứ mọi người thì đỡ rồi). Thứ nhất là mình chưa thể hiểu hết ẩn ý mà tác giả muốn viết. Thứ hai là mình không rành về hội hoạ, mà đoạn dưới lại có liên quan đến một vài thứ của hội hoạ, editor cũng trầy trật lắm mới edit tàm tạm, vẫn sẽ có chỗ khó hiểu mong mấy bạn thông cảm <3
Tôi ngẩng đầu, không không kiềm được mà bị cảnh tượng trước mắt làm cho run sợ, bên trong căn phòng trống trải màu trắng, trừ một cái khung tranh và toàn bộ dụng cụ để vẽ ra, không còn gì cả, mà bức tranh đã được hoàn thành nằm cô độc trên giá vẽ kia. Tôi đi qua đó, cẩn thận quan sát chữ ký nằm ở góc phải bên dưới bức tranh: Harson F Mordake.
Bức tranh này phỏng theo bức họa《 Hoa Hướng Dương 》(2) của Van Gogh, đây có thể xem như hình ảnh phản chiếu của bức tranh đó, nhưng nó rõ ràng không có sự cân đối hoàn thiện giữ hai gam màu nóng lạnh, càng giống như một bức tranh được vẽ một cách sơ xài hơn. Trong bức vẽ, đóa hoa hướng dương một nửa nở rộ, nửa còn lại thì khô héo. Harson từng nói với tôi, phụ nữ Paris là đẹp nhất, họ nở rộ nhưng những bông hoa hướng dương, mà bông hoa hướng dương đẹp nhất là bông hoa nằm trong tay Van Gogh.
(2): Hoa hướng dương (tên gốc, trong tiếng Pháp: Tournesols) là tên của hai loại tranh về tĩnh vật được vẽ bởi họa sĩ người Hà Lan Vincent van Gogh. Loạt tranh đầu tiên, được thực hiện ở Paris năm 1887, mô tả những bông hoa nằm trên mặt đất, trong khi loạt tranh thứ hai, thực hiện một năm sau đó tại Arles, lại vẽ một bó hoa hướng dương đặt trong một chiếc bình.
Đối với Harson mà nói, hoa hướng dương còn quan trọng hơn phụ nữ, đó là thứ mà cậu ta mơ ước có được hơn tất cả. Thủ pháp vẽ tranh của Harson rất ít khi không cân xứng, nhưng bức tranh này lại rất không cân đối, tôi chưa từng thấy cậu ta vẽ tranh kiểu vậy bao giờ, chính xác mà nói, chỉ có người mới học vẽ mới mắc phải loại sai lầm này.
" Bức tranh này... " Edward đi tới bên cạnh tôi, âm thanh của hắn trầm thấp, tựa như thương tiếc, " Sau khi tôi giúp cậu ấy trị liệu, tiện tay vẽ lại thôi, tuy vậy cậu ấy rất coi trọng nó. Nói là muốn tặng cho cậu. "
" Bức tranh này rất kỳ quái " Tôi phải thừa nhận, đột nhiên nhiên tôi có cảm giác mình không quen với một Harson như vậy. "
Edward chăm chú nhìn tôi một hồi, đôi mắt đen như mực của hắn nhìn tôi khiến đầu tôi có chút tê dại, nhưng cảm giác này chỉ tồn tại trong chớp mắt, tôi cũng hoài nghi có thể chỉ là ảo giác của mình.
" Được rồi. " Edward nói tiếp, " Bây giờ cũng không còn sớm, xin phép cậu để tôi đưa cậu về trường nhé. "
" Phiền anh lắm, tôi ngồi xe trở về được rồi. "
" Không phiền, không phiền chút nào. " Khuôn mặt anh tuấn của người nọ khiến người ta hoảng hốt, " Có thể đưa Arle về, là vinh hạnh may mắn của tôi. "
Tôi mơ thấy ác mộng.
Trên thực tế, chính tôi cũng không rõ đó có phải là một cơn ác mộng hay không, chẳng qua tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, trước mắt là một quầng sáng khiến cho người ta chóng mặt. Tôi quơ quơ tay mở đèn.
Phòng trọ lập tức sáng lên, ánh đèn lờ mờ rơi lên mặt tôi, giống như phản ứng sinh lý khi say rượu, tôi không nhịn được đỡ trán, xoa xoa huyệt thái dương. Nơi đó đột nhiên giật giật, tôi gần như không ức chế được bản năng của chính mình.
Miễn cưỡng nhìn đồng hồ một chút, giờ đã là rạng sáng 2-3 giờ, không lâu nữa trời sẽ sáng.
Ánh đèn phản chiếu bóng của đồ vật lên tường, nhìn như những con quái vật giương nanh múa vuốt. Nhà trọ xưa nay vẫn luôn chật chội lại bỗng nhiên, trở nên trống trải khác thường.
Tôi nghĩ, mình có thể nghiêm túc quên sạch giấc mộng kia.
Đầu vô cùng đau đớn, tôi cũng không còn tâm tình tiếp tục ngủ, lấy một gói thuốc lá từ trong ngắn kéo, cầm một điếu, sau đó dùng bật lửa châm nó. Tôi rất ít khi hút thuốc, nhưng những khi thấy phiền não, thuốc lá lại là thứ không thể thiếu.
Tôi đi lên sân thượng, không khí lạnh lẽo khiến tôi lạnh đến run lên, rít một hơi thuốc, gió rét và mùi nicotin làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi thậm chí còn từng than phiền thuốc lá ở Pháp không được tốt như ở Mỹ.
Cái chết của Harson cứ như một cái bóng, không thể gạt khỏi đầu tôi, tôi nghĩ, có lẽ Harson không nhất định đã chết, nhưng tôi có thể làm gì đây? Tôi lại nhớ đến bức tranh《 Hoa Hướng Dương 》...Nhớ tới nó, tôi lại bắt đầu suy nghĩ tại sao Harson lại muốn vẽ bức tranh này.
Mỗi một chi tiết của bức tranh《 Hoa Hướng Dương 》do Harson vẽ từ từ hiện lên trong đầu tôi, việc này giống như chắp ghép, làm một họa sĩ, đây là điều tôi cần phải nhớ kỹ.
Từ kết cấu của bức tranh, tỷ lệ của bản vẽ này rất không hợp lẽ thường, dù thế nào đi nữa thì hoa hướng dương cũng không có khả năng lớn đến vậy, bình hoa không thể chịu nổi sức nặng của hoa hướng dương.
Thứ hai là màu sắc, tỷ lệ màu sắc quá mức tươi sáng, gam màu lạnh lại quá mức không tự nhiên, ngược lại giống như đang cố gắng nhắc nhở tôi cái gì đó.
Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút.
Tôi tiếc nuối hút hết điếu thuốc, sau đó không do dự quay về phòng, tôi cảm thấy mình sắp chết cóng rồi.
Người trẻ tuổi mà, bị gió thổi một lúc, mặc dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau vẫn không lên tinh thần nổi, rúc ở nhà trọ đọc sách.
Trong lúc đó cha mẹ Harson đến đây một chuyến, bọn họ là chủ một xưởng rượu ở phía Nam Paris, con trai duy nhất chết rất oan uổng, người già mất con khiến cho bọn họ thống khổ không thôi, vừa mở miệng cũng chỉ biết gào khóc nỉ non, tinh thần gần như tan vỡ. Tôi bị thống khổ của họ lay sang, vừa nghĩ tới bạn cùng phòng mới còn ở đây, mà Harson lại chỉ có thể an nghỉ dưới lòng đất, tôi không tự chủ được cũng thầm khóc.
Tôi không nói ra những lời như Harson vĩnh viên ở bên chúng ta, chết chính là chết, tôi không theo bất kỳ một tín ngưỡng tôn giáo nào. Nhưng vào lúc này, tôi không kiềm được mà cầu nguyện, hy vọng Harson ở trên thiên đường có thể sống tốt hơn.
Bởi vì chuyện của Harson, Edward cũng coi như quen biết tôi, hắn luôn luôn mời tôi đến nhà xem tranh hắn vẽ, thuận tiện cùng ăn vài bữa cơm. Tôi thậm chí còn ở lại nhà hắn vẽ tranh, trong khoảng thời gian này, tôi không khỏi thừa nhận, thời điểm ở chung với hắn còn thoải mái hơn ở cùng bạn gái.
Nhà Edward ở ngày cạnh phòng khám, cách chưa tới một khu phố, căn nhà nằm ở tầng cao nhất của cao ốc chọc trời kia là của hắn. Gần đây tôi thường xuyên bị ác mộng bủa vây, cũng ôm tâm tình muốn Edward xem bệnh cho mình, không ít đêm tôi trực tiếp ngủ ở phòng khách (*) nhà hắn.
(*) Là phòng " dành cho khách "chứ không phải " phòng khách " nha mọi người
Mỗi khi màn đêm buông xuống, không náo nhiệt như New York, ban đêm ở Paris vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, giống như một người say, mờ mịt đến mức không phân rõ đâu là thực đâu là ảo. Tựa vào ghế nằm, tôi uống một hớp rượu, híp mắt nhìn Edward đang bận bịu nướng thịt, hắn đưa lưng về phía tôi, trên người mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo tới cùi chỏ. Chuyện nướng thịt được giao cho Edward, nhiệm vụ chính của tôi là tiêu diệt thịt nướng và thưởng thức ly rượu trong tay.
Có thể là vì cồn, tôi bắt đầu chóng mặt, Sóng lưng của Edward cong cong như một chú bướm bay lượn, cơ thể hắn hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn lựa người mẫu của tôi.
Nửa chống người đánh giá người đàn ông đang khổ cực phục vụ cho mình, không biết thế nào, tôi liền mở miệng nói.
" Edward, nếu không phải vì sự nghiệp của anh thành công, tôi nhất định sẽ chọn anh làm người mẫu cho mình. "
" Vậy sao? " Edward xoay người, tay bưng thịt heo vừa mới nướng xong, hắn ngồi bên cạnh tôi, khóe miệng mỉm cười. " Còn muốn thịt nướng không? "
" Muốn! "
Tôi ăn một miếng thịt nướng rồi uống một hớp rượu, thưởng thức Paris Louvre về đêm, bầu trời đêm bị ánh đèn thành phố chiếu sáng, ánh đèn màu cam nối thành một dãy dài, xe trên đường nối liền không dứt. Tôi đưa mắt nhìn đèn đuốc sáng trưng cả thành phố, đột nhiên cảm giác đây chính là thứ mà cả đời này mình theo đuổi.
" Không đúng a. " Tôi ăn một hồi mới phản ứng có cái gì không đúng, " Anh nói sang chuyện khác. "
" Không có... " Edward sờ đầu tôi, bất đắc dĩ nói: " Đừng để rớt lên người. "
Vừa nói, Edward vừa cầm khăn giấy, giúp tôi lau nước tương vừa nhiễu xuống xương quai xanh, sau đó cầm tay tôi, kéo lên, lau sạch tay tôi, cuối cùng là khóe miệng của tôi. Rượu làm đầu óc tôi không được tốt cho lắm, cũng mặc hắn tỉ mỉ lau sạch khóe miệng cho mình.
Tướng mạo của Edward, cho dù là một người tương đối kén chọn như tôi cũng không thể chê vào đâu được, mỗi một bộ phận trên người hắn đều như được trời cao cưng chiều, nhưng khiến người ta không thể quên lại chính là cặp mặt của hắn, một cặp mắt thuần màu đen, giống như được ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, vào giờ phút này, hắn đang chuyên tâm nhìn tôi chăm chú. Tôi nhẹ nhàng hô hấp, nhìn mặt hắn chậm rãi đến gần, càng dựa càng gần.
Hắn muốn hôn tôi, trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ này, nhưng tôi vẫn không cự tuyệt hắn.
Chúng tôi hôn môi.
Có thể là do tác dụng của cồn hoặc vì những nguyên nhân khác, nói tóm lại chúng tôi đã hôn môi nhau.
Tôi rất ít khi hôn môi bạn gái, nhiều lắm là hôn má mà thôi, tôi không thích phụ nữ trang điểm, tôi cảm thấy nếu mình hôn một cô gái trang điểm, cũng như đang hôn vào lớp trang điểm đó vậy. Nhưng cảm giác của tôi đối với Edward không giống vậy, nhưng không giống chỗ nào, tôi lại không thể nói được.
Nụ hôn này qua hồi lâu mới tách ra, Edward đưa tay sờ khuôn mặt của tôi, động tác của hắn dịu dàng, tựa hồ rất sợ tôi vỡ nát. Tôi bị hắn làm nhột, không nhịn được khẽ cười.
" Arle. " Hắn nhẹ giọng gọi tên tôi, âm thanh thâm tình trầm thấp giàu từ tính, " Em nguyện ý làm người mẫu của anh. Còn nhớ cách phác họa cơ thể người không? "
" Ừ... " Rượu khiến thần kinh của tôi tê dại, tôi nghiêng đầu chần chờ một chút, rất nhanh liền nói: " Tỷ lệ? "
Edward hôn mũi tôi, " Chính xác, đây là khen thưởng. "
" Chỉ vậy thôi sao? "
Tôi hơi không hài lòng. Tôi còn tưởng hắn sẽ cho tôi thêm một miếng thịt nướng chứ!
" Tôi muốn ăn thịt! " Tôi thẳng thắn nói cho hắn biết mình là loài động vật ăn thịt.
Edward cời nút áo, phơi bày làn da màu lúa mạch săn chắc xinh đẹp, hắn nở một nụ cười ôn nhu ngọt ngào, giống như hòa tan trong đường, " Arle...Trả lời chính xác lần nữa mới có thịt ăn nha... "
Nếu như tôi vẫn còn tỉnh táo, khẳng định sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, dĩ nhiên, đó chỉ là nếu như.
" Được. "
Tôi rất nghiêm túc đồng ý với hắn.
" Xác định tỷ lệ xong thì sao? "
" Tôi biết tôi biết! " Tôi cười môt cách ngu ngốc, chất cồn tiến thêm một bước đánh thẳng vào hệ thần kinh của tôi, " Tôi...Biết...Ừ, chuyển —— tư thế chuyển động! "
" Trả lời chính xác. "
Edward mơ hồ mỉm cười...Gương mặt anh tuấn kia tựa như những cái bóng mờ không ngừng chồng lên nhau, tôi hòa toàn không nhìn rõ, tôi đưa tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng không sao chạm tới được.
Say rượu đúng là đau đớn, nhưng đau đớn nhất là tôi phát hiện mình tỉnh dậy ở một nơi không bình thường. Tỉnh dậy trên giường ngủ ở phòng khách, tôi cảm thấy bản thân không suy sụp cũng là nhờ tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình.
Tôi nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, cẩn thận vòng qua phòng ngủ chính, sau đó chạy như bay xuống lầu, Edward đang ở trong phòng bếp nấu cơm, tôi nhón chân, lén lút di chuyển sau lưng hắn, mang giày vào, lập tức rời khỏi nhà Edward. Giống như phía sau có một kẻ đáng sợ hoặc là tên cướp nào đó vậy.
Chuyện Edward có hảo cảm với mình đến giờ tôi mới biết, tôi cũng biết trên thực tế bản thân đối với Edward...Thành thật mà nói, tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, kết luận chuyện này không có ích gì. Thời điểm ở chung với Edward, tôi có thể hoàn thành chủ nghĩa được hưởng lạc thú như mơ ước.
Tôi rất tôn trọng căn nguyên của tình yêu, Edward biết điểm này, chỉ cần không lên giường, không sex, mọi thứ đều dễ nói rồi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn chôn ý nghĩ này xuống dưới đáy lòng.
Tôi định nhìn thêm chút nữa, dù sao thì, ai có thể đảm bảo rằng đây không phải là một trò chơi do hứng thú nhất thời cơ chứ?
Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn không tính thừa nhận bản thân không có khí phách lén trốn khỏi nhà Edward đâu.
Hết chương 4.
Chương này siêu dài, là chương truyện dài nhất mà mình từng edit, tác giả viết cũng hơi khó hiểu nữa, nhưng mà mọi người có đoán ra được gì trong chương này hôn:))
Paris Louvre
Bức tranh " Hoa Hướng Dương "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook