7h,sáng hôm sau,

Reng…reng…tiếng chuông báo thức vang lên…bụp…. tiếng tắt đồng hồ không thương tiếc:

_Oáp…sao mày reo sớm thế- tếing than vãn của một người lười biếng ngủ nướng.

Bước xuống giường, trông tư thế rất chi là xấu, miệng thì ngáp lên ngáp xuống,quần áo xộc xệch, tay thì gãi đầu như chưa gội lần nào, đầu tóc thì bù xù khó tả. Chậc..chậc…nói chung xấu vô cùng…Vào toilet làm vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài trông sáng sủa hẳn, đầu tóc gọn gàng, mặt mày tươi rói, quần áo đi làm gọn gang hẳn lên. Ăn sáng xong mở cửa ra thì đã thấy một chiếc xe BMW đậu trước nhà, có một người con trai mặc đồ comle màu xám, mang giày da đắt tiền, đẹp trai có thừa đang dựa vào thành xe như đang chờ đợi ai đó. May đây là cái khu đa số toàn là người già, trung niên ở nếu không chắc náo loạn mất. Vừa thấy Trân Trân đi ra:

_Hừm….dậy sớm thật- Vũ Phong mỉm cười nhìn cô gái trước mặt nói.

_Hì..do quen ngủ nướng đấy mà hehehe- cười xòa nói cho qua truyện.

_Vào xe đi, không thì trễ giờ đấy- Vũ Phong nói rồi ngồi vào xe, chẳng galăng tý nào, đáng lẽ phải mở cửa mời người ta vào chứ. Như hiểu được cái khuôn mặt ngốc đang nghĩ gì Vũ Phong chỉ cười thôi, hừ. Ngồi vào xe, mặt phụng phịu lại bị Vũ Phong nhéo cho một cái nói:

_Ai biểu chậm trễ làm gì? Cái này là pạht đấy nhé.- Vũ Phong ranh mãnh nói rồi hôn lên má Trân Trân một cái làm nàng đỏ mặt. Ngồi im thin thít từ đầu đến cuối luôn.

Gần đến công ty Vũ Phong thả Trân Trân xuống theo lời của cô, một phần cũng vì đây là bí mật, một phần lo có người ganh ghét sẽ làm hại cô thêm nên Vũ Phong mới để cô xuống.

Công ty Thiên Gia,

Vũ Phong vừa cất xe xong đi ra đại sảnh cũng vừa lúc Trân Trân bước vào, hai người nhìn nhau cười:

_Chào TGĐ- Trân Trân mỉm cười nói.

_Chào- Vũ Phong mỉm cười trả lời lại.

Thế là họ vào cùng thang máy người đi trước người đi sau y như là TGĐ và thư ký nên chẳng ai bàn tán gì cả.

_Nè, đợi với- Ngọc Lan chạy hộc mạng vào thang máy nói. Đằng sau có một người mà ai ai cũng biết đó là Vũ Ngọc, phó TGĐ kiêm bạn trai đang chạy theo cô bạn gái của mình.

_Sao ahi người chạy thục mạng vậy. Chưa trễ mà- Tôi ngạc nhiên khi thấy hai người chạy vào thang máy thở không ra hơi.

_Tao…là người chuẩn bị cho phần văn nghệ buổi “ Kỉ niệm thành lập” của công ty đây nè, không đến sớm sao duyệt được- Ngọc Lan nói vừa thở.

_Thì ra là vậy hèn gì hai người chạy điên cuồng như thế. Chắc phó TGĐ cũng vậy chứ gì- Trân Trân cười nói.

_Sao biết hayy thế- Vũ Ngọc và Ngọc Lan đồng thanh nói.

_Sao không, tôi thông minh mà hehehe- Trân Trân tự tin nói.

_Thôi đi, thông minh độ xuất thôi- Vũ Phong phản bác nói. Vủ Phong không nói thì thôi đã nói là đúng y chóc làm cho Vũ Ngọc và Ngọc Lan bụm miệng cười còn nhân vật chính bị nói thì tức giận đầu bóc khói.

Không cùng lầu nên khi Ngọc Lan và Vũ Ngọc đi khỏi thì trong thang máy chỉ còn Vũ Phong và trân Trân, lúc này mới đến giờ phát tác đây:

_Hừ, anh được lắm đấy, dám coi em là kẽ ngốc hả? Em không ngốc đâu- Trân Trân phát hỏa nói.

_Thế em lấy gì chứng minh mình không ngốc đây hả, cô bạn gái của tôi- Vũ Phong nham hiểm cười nói.

_Huhuhu anh ăn hiếp em- Trân Trân bây giờ đã biết giở trò “ nước mắt cá sấu” rồi đấy.

_Ồh bạn gái cũa tôi ơi, anh nào dám ăn hiếp em. Nín đi nếu không người ta nhìn vào là biết hết đấy cưng àh- Vũ Phong nhẹ nhàng nói nhưng lời nói đầy uy lực nha làm Trân Trân không ngo ngoe được nữa chỉ biết nhìn anh với ánh mắt sát thương cấp độ cao thôi.

Vào phòng làm việc, Vũ Phong thì vui vẻ làm việc, còn Trân Trân tâm trạng khó chịu làm việc. Do sắp có cuộc họp nên nàng ta pahỉ chuẩn bị thật nhanh, nếu không sẽ bị trách phạt vì Boss của chúng ta nổi tiếng công tư phân minh mà. Công việc hoàn thành, Boss cũng đi họp rồi nên cô nàng được rảnh rỗi chút ít, trước khi đi, Boss là nhà ta biết Trân Trân vẫn còn giận chuyện trong thang máy nên đã để một lon nước ép trên bàn cô làm cho cơn giận trong long cũng tan hết. (Do thấy cô thể làm hết công việc trợ lý lẫn thư kí nên anh đã cho một cô vào làm trợ lý, sắp xếp lịch và nghe các cuộc gọi điện thoại đến văn phòng TGĐ, còn công việc của Trân Trân thì là đánh máy, photo, sang lọc tư liệu ). Do không có việc gì làm, TGĐ lại đi họp rồi nên cô tung tăng đi thấy có một phòng cuối dãy là phòng nhạc, bình thường thì ít người đến chỉ có mấy cô quét dọn đến dọn dẹp àm thôi, còn lại chỉ có những buổi kỉ niệm hay tổ chức gì đó thì mới đến đây tập dợt, ngó vào trong thấy Ngọc Lan và một số người khác đang tập hát nên Trân Trân nhảy vào trong chơi. Do đây là những tiết mục đăng kí diễn trong buổi tối hôm kỉ niệm nên ai ai cũng hăng hái cả, trong đó khá nhiều người đẹp. Ngọc Lan đang cùng tập hát với một cô gái nhìn trông cũng khá xinh xắn, lại gần xem họ tập bài gì, thì ra là bài “Electric Shock”

của SHE đã từng hát, nhưng bài này ba người hát mới hay mà, thắc mắc nên tôi đến gần hỏi:

_Ngọc lan- Tôi gọi.

_Ủa, Trân sao mày lại ở đây- Lan ngạc nhiên nói.

_Tao đnế thăm quan thôi…Mà nè soa mà bài hát này chỉ có hai người hát thôi vậy, đáng lẽ ba người hát chứ?- Tôi hỏi.

_Haiz đừng nhắc naữ, đáng lẽ có ba người nhưng một người phải nhập viện do ngộ độc thức ăn rồi- Lan khổ sở nói.

_Uk vậy thì thảm thiệt- Tôi cũng thông cảm nói.

_Ah..Trân, mày có thể thay thế cô ấy được không?- Ngọc Lan nói lên ý nghĩ trong đầu nói.

_Tao áh. Được không?- Tôi nói.

_Trời, hồi trước mày đã từng hát trong buổi văn nghệ của trường làm lớp mình được giải nhất đấy- Ngọc Lan nói.

_Thôi đi, mày nói làm tao thấy xấu hổ thôi- Tôi từ chối, lên hát hả có nước tôi run đến chết mất, lần đó coi như may mắn thôi.

_Đi mà, mày thử đi nha- Ngọc Lan dung con mắt tha thiết nhìn tôi, làm tôi thấy sợ luôn.

_Thôi được rồi, tao sợ mày quá đấy- Tôi chịu thua nói.

Thế là chúng tôi 3 người tập dợt hát, tôi thì hát lời của Ella, còn Ngọc Lan thì hát lời của Hebe, Tiểu Dương (cô bé khá xinh xắn ấy) hát lời của selina, hát rất vui.

Vũ Phong sau khi đi họp về đã không thấy tôi đâu, liền lo lắng đi kiếm sợ tôi như lần trước ấy, chạy đến cuối dãy thì thấy tôi đnag tập hát, mọi lo lắng trong lòng cũng vơi đi nhưng cũng tức giận không kém vì tôi không chịu nhắn để lại là đi đâu:

_Ah hèm- Vũ Phong bước vào làm ai ai cũng ngạc nhiên hết. Đến gần tôi, lúc này tôi đâu có chú ý đến đâu:

_Cô Tiết Trân Trân- Vũ Phong nghiêm nghị nói, làm tôi gậit mình quay đầu lại :

_Dạ thưa TGĐ có em ạh- Tôi rụt rè nói.

_Cô đã làm xong công việc chưa mà đến đây- Vũ Phong nhìn tôi nói.- Bây giờ theo tôi về nhanh.- câu nói đnág sợ vừa giứt thì đã lôi xềnh xệch tôi về rồi, ai đứng đó cũng cảm thấy thương tiếc cho tôi cả.

Phòng TGĐ Thiên Vũ Phong

Vừa vào trong phòng, Vũ Phong đóng cửa cái Rầm, làm tôi hoảng hồn luôn, chắc là tức lắm đây,

_Anh..àh đừng giận nha. Lần sau đi em sẽ báo cáo trước hoặc là em để alị lời nhắn được không? Anh..đừgn tức..giận…em sợ- Tôi giở giọng nịnh nọt và ra vẻ sợ hãi khi thấy anh ấy nổi giận.

_Hứ- Vũ Phong tức giận không nói gì hết chỉ hừ nhẹ thôi.

Tôi đành phải dung “ Mĩ Nhân Kế” thôi, cô đứng trước mặt Vũ Phong, chớp chớp con mắt rồi cười hì hì:

_Anh tha cho em nha, lần sau em không dám nữa đâu- Tôi nói vẻ mặt rất là khẩn khiết.

_Còn có lần sau sao?- Vũ Phong liếc cô nói.

_Không..không có lần sau luôn- Tôi lắc đầu tỏ vẻ phục tùng anh.

_Biết vậy là tốt đấy. Em mà còn làm anh lo lắng thì ..- Vũ Phong nguy hiểm áp sát mặt vào tôi- Không có nhẹ nhàng như vậy đâu. Vừa nói xong hôn cái..chụt..lên môi rồi bỏ về ghế ngồi làm việc như không có gì cả. Còn tôi hả? Đứng đơ như cây bơ ấy. Được một lúc thì tôi mới tỉnh về chỗ ngồi làm việc…làm việc gì đây. Hôm nay không thấy có tài liệu gì hết áh:

_Chán quá đi- Tôi vaừ thốt lên thì :

_Xuống lầu lấy mớ số liệu tháng này ở chỗ GĐ Tần Sở mang về nhập vào máy tính rồi gửi mail sang đây cho anh là hết chán liền- Vũ Phong nói nhẹ nhàng nhưng sao mà nặng nề thế.

_Dạ- tôi ỉu xìu nói. Hix biết vậy đừng nói chán là cứ việc ngồi đó chơi rồi, đúng là ngu thiệt.

Vào thang máy xuống dưới lầu, đến phòng của GĐ Tần Sở..Cốc..cốc…

_Ai đó- Tần Sở nói.

_Tôi là Trân Trân thư ký TGĐ đến lấy số liệu tháng này ạh- Tôi lễ phép nói.

_Vậy vào đi- Tần Sở nói.

Mở cửa bước vào thấy Tần Sở đang làm việc rất chăm chỉ, thấy tôi đứng trước mặt, Tần Sở đưa cho tôi một cọc giấy tờ, nhưng cũng không ngước lên vẫn ngồi đó xử lý công việc.

_Cảm ơn- Nói rồi tôi bỏ ra ngoài.

Mang cái đồng giấy tờ đó về phòng, ngồi vào đánh may chăm chỉ. Điểm đúng 12h, đến giờ ăn trưa, cái đồng hồ báo thức mà tôi để trên bàn reo lên: Reng..reng…

_Đến giờ ăn rồi, xuống dưới ăn đi- Vũ Phong nói mà mắt vẫn dán vào công việc.

_Dạ, vậy anh có ăn gì không?- Tôi hỏi.

_Thôi em ăn đi, khi nào đói anh ăn sau- Vũ Phong vừa làm vừa nói.

_Dạ- Nói rồi tôi bỏ xuống căngtin.

Biết rằng công việc của anh thế nào cũng chẳng chịu ăn gì đâu, nên tôi đã mua 2 phần cơm cari, một lon coca cho tôi, mua 1 phần cơm sườn và một lon nước ép cho Vũ Phong. Thế là tôi mang lên phòng để cùng ăn với anh ấy, ai ngờ khi vào thì thấy có một cô gái đang nói chuyện rất vui vẻ với anh làm tôi tự nhinê rất rất bức bối trong long không biết vì sao.

_Ủa, sao còn ở đây- Vũ Phong thấy tôi về nên ngạc nhiên hỏi.

_Àh, dạ em để quên điện thoại nên quay lại lấy- Tôi nói rồi tiến về chỗ của mình lấy cái điện thoại không quên giấu sau lưng túi đồ ăn. Nhưng cũng không qua khỏi mắt của Vũ Phong, chỉ biết mỉm cười trước hành động đó thôi.

_Xin phép- Tôi nói rồi bỏ đi mà không quên liếc nhìn lại người nào đó.

_Ủa, đó là thư ký của anh sao TGĐ- Bạch Ngọc hỏi.

_Uk, có sao không?- Vũ Phong nói.

_Àh không sao đâu, ăn có muốn cùng ăn trưa với tôi không?- Bạch Ngọc mở lời.

_Được ăn chung với tiểu thư thì còn gì bằng nhưng mà thất lễ quá tôi có cuộc họp đột xuất nên…lần sau nha- nghĩ một hồi thì Vũ Phong từ chối khéo.

_Tiếc quá, vậy dể lần sau thôi. Không làm phiền anh nữa, tôi về nha- Bạch Ngọc thất vọng nói rồi ra về cho đỡ xấu hổ, một cô gái mời chàng trai đi ăn mà bị từ chối thì không xấu hổ mới lạ. Vội chạy theo cô nàng Trân Trân, đi phía sau thôi.

Lên sân thượng ngồi, mà lòng cứ bực tức sao ấy,nmhìn hộp cơm cầm trên tay,vừa dằm cơm..vừa mắng:

_Vũ Phong chết tiệt…Vũ Phong chết tiệt…nói chuyện với cô gái khác thì chớ mà còn cười vui vẻ như thế nữa…hứ…biết thế mình không them mua cơm cho luôn hứ. Đồ đáng ghét Vũ Phong- tôi tức giận mắng.

_Chậc..chậc..có người đang ghen- Vũ Phong nói từ đằng sau lưng tôi, làm tôi giật bắn cả mình.

_Ai thèm ghen chứ- Tôi hờn giỗi nói.

_Ồh không ghen sao vừa nãy ai vừa mắng mình vậy ta- Vũ Phong cười cười bước đến gần ngồi cùng tôi.

_Hứ, sao không đi ăn cơm cùng cô gái xinh đẹp lúc nảy luôn đi- Tôi tiếp tục hờn giỗi nói.

_Vậy sao? Tưởng có người mua cơm cho mình ăn rồi chứ? Thôi vậy đnàh quay xuống nhận lời lại vậy- Vũ Phong giả vờ rời đi.

_Nè, ngồi lại đi- tôi xụ mặt kéo Vũ Phong lại làm anh ta cười khúc khích.

Đưa hộp cơm và lon nước ép cho anh, làm anh chàng cười quá trời luôn:

_Cô ngốc này, ghen làm gì, cô ấy chỉ là đốu tác thôi- Vũ Phong xoa đầu tôi giải thích.

_Ai biết được- Tôi liếc mắt nói.

_ Ồi trời cái cô ngốc này. Anh chỉ thích mình em thôi- Vũ Phong nói rồi nhéo má tôi.

_Ui da, đau- Tôi kêu lên- Anh áh, đừng có mà nói chuyện quá vui vẻ hay than mật với người con gái nào đó nha. Nếu không em không tha đâu- tôi tiếp tục đe dọa.

_Trời sợ quá! Thế em định làm gì anh- Vũ Phong cười đểu giả sát mặt lại gần tôi.

_Em ..sẽ…- chưa nói hết câu là anh đã dớp luôn cái miệng tôi rồi. Hứ, đúng là dồ gian xảo mà, vậy mà tôi cũng để cho anh hôn thế mới chết chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương