Đợi lâu quá không thấy động tĩnh gì, tôi mở hé hé mắt ra, thì ra là anh đã…đến ghế sofa nằm ngủ mất tiêu rồi, làm tôi tức gần chết . Bực bội nghiến răng, dơ tay nắm thành quả đấm:

_Được lắm, chờ đấy, ta sẽ trả thù.

_Ngủ trưa đi cô em. Muốn trả thù anh đây thì mơ cũng không thể đâu- tiếng của Thiên Phong phát ra vừa làm tôi giật mình vừa làm tôi tức ói máu.

_Nhớ đấy, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Đồ đáng ghét- Tôi nói cực kì nhỏ nhưng:

_Tha hay không tha đâu có phải muốn là được đâu cô em- Thiên Phong nắm mắt mà vẫn có thể cười nói được.

_Nói nhỏ vyậ mà cũng nghe. Tai thính thế- Tôi đành nghĩ trong đầu thôi. Nói ra chỉ tổ làm mình thêm tức. Đành nằm xuống ngủ vậy, quay mặt ngược lại với Thiên Phong để dỡ nhìn cái bản mặt khó ưa đẹp trai đó.

4h chiều,

Vừa thức dậy đã không thấy ai rồi chỉ thấy có một tờ giấy để trên bàn cạnh giường. Với tới để xem ai viết, thì ra là Ngọc Lan nhắn lại cho tôi:

“ Trân Trân, tao phải vể nhà đễ chuẩn bị đi xem nhạc hội nên mày ở lại một mình nha. Àh, TGĐ có việc nên đã về rồi. Tao có nấu mấy món ăn cho mày rồi đó, cố ăn đi. Ngày mai sẽ được ra viện, tao sẽ đến đón mày.

Bạn thân của mày,

Ngọc Lan.”

_Úi trời, màu mè quá- Tôi kêu lên.

Vậy là chỉ còn tôi ở trong phòng này một mình, chán muốn chết. 15 phút trôi qua, tự nhiên thấy mắc quá lại không có ai ở đây cả, đành dùng cái nạng để vào nhà tắm, đúng là cũng khó khăn thiệt đấy, bây giờ tôi đã hiểu khi bị thương là khổ thế nào rồi.

_Cuối cùng cũng giải quyết xong. Thật là thoải mái quá- Tôi thốt lên.

Thời gian còn quá trời mà chẳng có gì làm, tôi quyết định đi dạo xung quanh đây. Định đi thì có người gõ cữa: Cốc…cốc…

_Ai vậy vào đi- Tôi nói.

_Trân Trân, cô thế nào rồi đã khỏe hơn chưa- giọng nói đó là Ngọc Thụ.

_Ủa, chào tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu – Tôi mỉm cười nói.

_Uk, vậy là tốt rồi. Mà cô định đi đâu hả?- Ngọc Thụ hỏi.

_Àh, tôi định đi dạo cho khuay khỏa ấy mà. Chứ ở trong phòng miết chán lắm- Tôi ca than với anh.

_Vậy để tôi đưa cô đi- Ngọc Thụ mỉm cười nói. Chắc trong 4 anh em nhà họ Thiên thì Ngọc Thụ là người dễ thương nhất, anh ấy có khuôn mặt rất baby nếu nhìn xơ cứ tưởng con gái, khi cười thì trông rất đáng yêu.

_Ồh còn gì bằng nữa. – Tôi nói.

Thế là Ngọc Thụ đưa tôi đi thăm quan khung viên của bệnh viện, quả thật là có cây xanh, bong mát , không khí cũng trong lành làm người ta cũng thoải mái, rất tốt cho người bệnh nữa chứ. Vừa đi, chúng tôi vừa trò chuyện rất vui:

_Thì ra cậu là em út trong nhà- Tôi nói.

_Uk, mà nè sao cô cứ kêu tôi giống bạn thế. Tôi đã 26t rồi đấy- Ngọc Thụ bực bội nói nhìn trông rất đáng yêu như trẻ con đòi kẹo vậy.

_ Vậy ra là 26t luôn àh, tôi có 25t àh. Thật xin lỗi- Tôi cười xòa nói.

_Từ nay cô biết mình nhỏ hơn rồi đấy. Nên đừng có gọi tôi như bạn nữa nha- Ngọc Thụ lên giọng đàn anh nói.

_Vâng vâng thưa anh. Như vậy được chưa- Tôi tiếp tục cười nói.

_Biết vậy là tốt rồi- Ngọc Thụ mỉm cười hài lòng nói.

Thấy có một ông lão đến gần mặc áo blue trắng:

_Ông ngoại- Ngọc Thụ nhanh nhảu nói khi ông lão đến gần chỗ chúng tôi đứng.

_Ôh, thằng cháu út của ta đấy hả?- Ông lão mỉm cười phúc hậu nói.

_Cháu chào ông- Tôi cũng lễ phép chào.

_Chào cháu gái, đã khỏe hơn chưa?- Ông lão quan tâm hỏi.

_Cảm ơn ông. Cháu đã khỏe nhiều rồi ạh- Tôi nói.

_Uk vậy là tốt, hôm qua khi Phong Phong đưa cháu vào nhìn sắc mặt rất tệ, mà hôm nay đã đỡ như vậy là tốt rồi.- Ông lão nhìn tôi nói. Nói được vài câu thì cái cô trợ lý Ngọc Bình đó đến gọi ông lão là Viện trưởng có việc gấp, rồi họ rời đi.

_Ủa ông của anh là Viện Trưởng bệnh viện này hả?- Tôi ngạc nhêin hỏi.

_Đúng rồi, giờ này mới biết àh- Ngọc Thụ thản nhiên nói.

_Quả thực gia đình anh ai cũng giỏi hết- Tôi gật gù nói.

_Việc này khỏi khen , ai cũng nói thế mà- Ngọc Thụ tự tin nói.

_Hình như gia đình anh ai cũng tự phụ như thế thì phải?- Tôi nhìn khuôn mặt đó ngứa miêng nói.

_Đương…- chưa nói hết câu thì anh ta đã nhăn mặt lại rồi. Mà cái khuôn mặt ấy cực kì dễ thương làm tôi muốn nhéo vào má một cái.

Như giận hờn tôi nói anh như vậy, không thèm nói chuyện với tôi luôn.

_Thôi mà, đừng giận nữa nha- Tôi cô gắng làm cho anh ta trở lại như bình thường.

Anh ta không thèm trả lời tôi luôn, đành hết cách, không biết từ đâu xa có một người đang chạy hục mạng đến gần chỗ Ngọc thụ nhưng anh ta nào chú ý chứ chỉ lo nhìn đi đâu không àh chắc là giận câu nói của tôi nên mới vậy đây. Thấy người đằng xa đang chạy một lúc một gần mà tôi lay anh ta cũng không chịu nhìn. Sát nút rồi đành liều mạng vậy, tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy Ngọc Thụ ra không kịp né thì:

Bịch..bịch… đó là tiếng của tôi cùng người đó té ngã. Ngọc thụ thấy tôi đẩy ra, cứ tưởng tôi alị chọc anh nữa định quay lại la tôi ai ngờ thấy tôi đỡ dùm anh mà té, chạy lại:

_Cô không sao chứ, bị đau ở đâu không?- Ngọc Thụ lo lắng nói.

_Tôi không sao, chỉ là hơi đau ở tay thôi- tôi chỉ vào cánh tay đỡ cả thân thể tôi, nó chảy máu ra.

_Để tôi đưa cô vào trong- Ngọc Thụ định bế tôi đi nhưng mà có tiếng ồn đành sau làm tôi chú ý:

_Bắt thằng này lại,cái thằng ăn cắp- Một toán người chạy tới bắt cái thằng nhóc đó.

_Cháu không ăn cắp, cháu chỉ mượn tạm mang cho em cháu ăn thôi mà. Van xin các chú mà- Cậu bé khóc lóc nói, cậu bé cũng bị thương y chang tôi, xây xát chỗ cánh tay.

_Không van xin gì hết, đi theo tao- Một chàng thanh niên đến kéo cậu bé.

_Anh đến chỗ kia giúp thằng bé được không?- Tôi nói lấy tay chỉ về phía những người kia đang kéo thằng bé.

_Uk- Ngọc Thụ như hiểu ý tôi, bế tôi đến gần những người đó nói:

_Các anh gì ơi- Ngọc thụ gọi to làm những người kia quay lại nói.

_Có chuyện gì- Một người trong đó đứng ra hỏi nhìn rất đáng sợ.

_Cậu bé kia đã phạm tội gì vậy?- Ngọc thụ lịch sự hỏi.

_Anh hỏi làm gì có phải việc của anh đâu- Anh ta nhăn mặt nói.

_Tôi thấy các anh lôi thằng bé thấy tội quá. Thằng bé còn nhỏ mà từ từ nói làm gì kéo nó vậy- Ngọc Thụ ôn tồn nói.

_Ai biểu nó ăn cắp đồ của đại ca tôi- Thây là chỗ đông người nếu ăn nói thô lỗ sẽ bị người ta khiếu nại nên anh ta cọc cằn nói .

_Cậu bé đã ăn cắp cái gì, tôi có thể thay cậu bé trả- Tôi nhịn không được lên tiếng nói.

_Cô nương àh, nó ăn cắp cái nhẫn kim cương của đại ca tôi tặng cho bạn gái đấy. Cô trả được không- Anh ta nói làm tôi thấy hú hồn. Là nhẫn kim cương luôn sao?

_Sao em ăn cắp đồ gì mà lớn thế- Tôi thầm trách thằng bé.

_Em…em của em cần tiền để chạy chữa. Mẹ lại không có tiền, bố thì đã mất rồi huhuhu- Thằng bé khóc làm tôi thấy đau long kinh khủng.

_Em hãy trả lại chiếc nhẫn cho họ đi, anh sẽ giúp em gái của em- Ngọc thụ vừa bế tôi vừa mỉm cười với thằng bé nói.

_Anh nói thật sao?- Thằng bé vui mừng nói.

_Thật- Ngọc Thụ nói.

Thế là thằng bé đưa cho cái anh chàng bặm trợn chiếc nhẫn nhưng có vẻ vẫn không tha cho thằng bé:

_Không được, nó đã ăn cắp thì phải làm theo luật phải áp giải nó về cho đại ca tôi xử lý- Anh chàng bặm trợn đó nói.

_Rốt cuộc phải làm sao thì anh mới tha cho thằng bé- Ngọc thụ mất kiên nhẫn nói.

_Vậy thì thay cậu bé đến gặp đại ca của tôi đi – Bặm trợn nói vẻ như khiêu khích. Vì anh ta thấy Ngọc thụ đẹp trai, lại giúp thằng bé nên mấy cô gái đi ngang qua muốn đứng lại xem nhưng không dám đến gần mà vẫn nhìn Ngọc Thụ một cách say dắm nên ghen ghét.

_Được thôi, nhưng trước hết phải thả thằng bé ra đã- Ngọc Thụ lạnh nhạt nói.

_Nè, anh không sợ hả?- Tôi lo lắng nhìn anh.

_Bé àh, cháu đến phòng viện trưởng nói là có chú Ngọc Thụ bảo cháu đến đó. Rồi cháu cứ nói tình trạng em cháu nha. Viện Trưởng sẽ giúp cháu- Ngọc Thụ nói với thằng bé.

_Dạ- Nói rồi thàng bé chạy đi.

_Trân Trân, cô ngồi đó chờ tôi được không- Ngọc thụ nói với tôi.

_Không, tôi phải đi với anh. – Tôi ôm cổ anh ta cứng ngắc như sợ anh ta bỏ rơi tôi vậy. Tôi thấy có lỗi khi để anh ta gắn chịu một mình đó mà nên đừng ai hiểu lầm nha.

_Uk- Ngọc Thụ cười ngọt với tôi rồi quay qua nói với bặm trơn- Đi thôi.

Đi theo họ đến một phòng cũng nằm trong dãy phòng đặc biệt:

_Nè, bế tôi anh không thấy nặng hả?- Tôi hỏi nhỏ Ngọc Thụ.

_Không cô rất nhẹ- Ngọc Thụ híp mắt nói, làm tôi thật sự như muốn nhảy lầu vậy, quá đẹp.

_Nè, hai người kia đến nơi rồi, đừng có ở đó mà bồng bế nhau- Bặm trợn lớn tiếng nói.

_Hay anh bỏ tôi xuống đi, tôi đi cũng được mà- Tôi ngại ngùng nói.

_Không gì phải ngại đâu. Tôi bế cô còn không ngại nữa thì cô ngại gì nhỉ?- Ngọc Thụ mỉm chi nói.

Tôi đành câm nín thôi chứ biết làm gì người ta nói đúng mà, tôi đã không đẹp rồi mà còn bị thương nữa, xấu thế người khác bế là phước lắm rồi nhưng mà sao thấy khó chịu lắm nha thật muốn nhéo cho anh ta một cái cho bõ ghét. Tôi hậm hực nói không nên lời.

Bướpc vào căn phòng đó, tôi choàng cực kì, có đến 3,4 em chân dài cực xinh đang phục vụ đấm bóp, đút thức ăn hay cắt trái cây cho tên trùm đại ca. Mà cái tên trùm này trời ạh, xấu hoắc àh, xấu đau xấu đớn xấu vô tội vạ vậy mà mấy cô gái xinh đẹp kia lại khen hắn đẹp nữa chứ, thật là nịnh nọt không sợ cắn rứt lương tâm àh:

_Thưa đại ca, em đã dẫn người đến- Bặm trợn cung kính nói.Lúc này tên đó mới ngước mắt lên nhìn thấy Ngọc Thụ đang bế tôi thì:

_Ê, Bặm trợn thằng ăn cắp đồ của tao là đứa nhỏ mà sao bây giờ lại trở thành người lớn thế này. Bộ nó biết biến hóa àh- Tên đại ca này sao mà ngu thế nhỉ.

_Không phải đâu ạh. Thằng này đòi chịu tội thế cho thằng nhóc đó- Bặm trợn nói.

_Gì? Thàng này àh, chậc..chậc….người thì xấu hoắc, tay chân thì yếu đuối đã thế còn bế them một con nhỏ tàn tật xấu xí nữa. Chịu nổi hình phạt không nữa- Tên đại ca có mắt như mù đang nhận xét chúng tôi. Đã nói Ngọc Thụ thì thôi đi vậy mà còn lôi tôi vào nữa, anh ta có thua gì tôi chứ. Tôi điên tiết lên rồi đây, mặc dù tôi không đẹp như Thúy Kiều, dịu dàng như Thúy Vân nhưng tôi chưa từng bị ai kêu là “ xấu” cả . Hôm nay tôi phải cho tên này chết mới được:

_Ngọc Thụ anh bỏ tôi xuống coi- Tôi nóng máu nhìn thẳng vào ngọc Thụ.

_Ờh ờh- Ngọc Thụ như biết tôi đang điên nên anh ta chỉ biết là thả tôi thôi.

_Ê thằng kia, mày tưởng mày là đại ca là tao sợ hả? Tao nói cho mày biết mày nhìn lại mày đi, mắt thì như con đười ươi, mũi thì tẹt hết chỗ, miệng thì rộng tang hoang cửa nhà, mặt thì rỗ như cái rổ, tay chân thô kệch như cái chày dã gạo. Xấu đa xấu đớn như thế mà còn đòi chê người khác xấu hả nhìn lại đi nhá!- Tôi **** tên đại ca kia một trận tức không chịu nổi rồi. Quên luôn bản than đang bị thương nữa. Làm ai cũng trố mắt nhìn tôi nhất là cái Tên Đại Ca và Ngọc Thụ

_Mày dám nói đại ca tao như thế hả?- Bặm trợn bay vào đánh tôi ai ngờ bị Ngọc thụ chặn được cho một đòn judo nằm lăn quay ra đất.

_Ai cho mày đụng đến cô ấy hả?- Ngọc Thụ giờ này mới lên tiếng.

_Wow- tiếng con gái ngưỡng mộ la lên vì dáng đánh nahu quá đẹp, quá chuẩn lại cộng them cái khuôn mặt đẹp trai nữa chứ càng làm Ngọc Thụ thêm cool hơn.

_Nè tên kia sao mày dám đánh người của tao. Tụi mày nữa im hết- Tên đại ca giận tím mặt nói, còn tôi đứng im lìm mà nhìn thôi.

_Mấy đứa đâu còn không mau cho thằng này một trận để cho chúng nó biết tao là ai – Tên đại ca hung hổ nói.

Mấy đứa khuôn mặt sát khí định rat ay thì:

_Khoan, mày nói là mày là ai trước đi rồi đánh tao vẫn chưa muộn mà- Ngọc Thụ vừa nói vừa kéo tôi lại gần ghế sofa ngồi cạnh anh.

_Hừ, được trước lúc chết tao cho mày biết đại ca tao là ai?- bặm trợn bây giờ mới tỉnh một chút đã hênh hoang nói- Đại ca tao là Thiên Tứ của Bang Hội Thần Giáo, nổi tiếng lừng danh đó.

_What? Ta không biết- Ngọc Thụ phán một câu xanh rờn làm tụi nó đỏ mặt giận dữ.

_Hừ, ngươi là ai mà dám láo toét như thế hả? Chỉ cần bạn thân của đại ca tao là “ Tứ Thiên Ca” ra mặt là ngươi chết ngắc rồi- Tên đó nói tiếp.

_Ngươi nói “ Tứ Thiên Ca” của Thiên Bang đó hả?- Ngọc Thụ nheo mắt nguy hiểm nói.

_Đúng thế. Sợ rồi àh- Tên Bặm trợn hênh hoang nói.

_Nè, tên “ Tứ Thiên Ca” gì đó ghê ghớm lắm hả? Hay chúng tax in lỗi rồi trốn đi, nếu không sẽ gặp họa đó- Tôi lo sợ nói.

_Không sao đâu. – Ngọc Thụ mỉm cười nói với tôi. Làm ho mấy cô gái xinh đẹp kia đỏ mặt, nhìn Ngọc Thụ không ngớt, có cô còn nhìn đến đang gọt táo mà cắt trúng tay nữa chứ hahahah.

_Nếu các người đã muốn động thủ thì tối nay, 8h đợi ta ở nhà kho Thiên Tường đi. Ta không muốn ở trong Bệnh Viện gây ồn ào đâu. Nhớ trước khi đi gọi xe cấp cứu trước nhá. Ta sẽ cho các người thấy thế nào là “ có mắt không tròng”- Ngọc Thụ nói xong nhìn về phía tên đại ca trừng mắt – Về nói với Thần Giáo Minh bang chủ các người, “ Tứ Thụ Bảo, Tứ Thiên Ca” muốn đến thăm.

Ngọc Thụ nói xong tung một cước đá tên bặm trợn một phát, làm mấy tên kia sợ quá phải dãn ra, Ngọc Thụ cảm thấy hài lòng , bế tôi ra ngoài. Trước nhiều con mắt phẫn nộ không làm được gì có, ngưỡng mộ có, ghen tị có.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương