Một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn, mang trên mình một đôi cánh thiên thần, bộ váy trắng dài xõa xuống chân, nhìn nó chả khác nào một nàng tiên nữ dạo chơi xuống hạ giới. Khung cảnh xung quanh nó như một bức tranh hữu tình lãng mạng, những bông hoa tuyết, những sinh vật dễ thương trước giờ chưa ai thấy, cây cỏ hòa vào nhau, thật giống như trong những truyện cổ tích mà lúc nhỏ nó hay đọc. Nó cúi xuống ngắt một nhánh hoa bồ công anh, chỉ vừa mới chạm vào, những cánh hoa của chúng tách ra, theo gió bay thành lên trời, thật muôn vẻ. 

Nó lắng tai nghe đâu đây một âm thanh lạc vào chốn tiên cảnh vắng lặng. Tiếng ai đó kéo đàn violon. Nó vén tà váy lên giúp mình di chuyển nhẹ nhàng đến nơi phát ra. 

Một thiếu niên mang một vẻ đẹp cuốn hút, mặt trong người bộ vest đen quý phái, toát lên trong anh vẻ ma mị lạnh lùng. Phải chăng đây chính là hoàng tử mà nó tìm kím bấy lâu nay. Nó nhẹ nhàng tiến đến gần anh. Anh nhìn nó. Một phút... 

Tim nó như ngừng đập khi phát hiện người đứng đối diện nó, đang nhìn nó, là...anh, người con trai mà nó gọi là thanh xuân của mình, người mà nó nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp được, người mà nó đã dành trọn trái tim của mình cho anh, là...Jeon JungKook. 

Anh là idol của nó, là thành viên của nhóm nhạc BTS. Nó chưa một lần nhìn rõ khuôn mặt anh, chưa một lần đứng trước mặt anh gần đến như vậy. 

Anh đặt cây đàn violon xuống, tiến đến gần. Nó nín thở, đây là giấc mơ sao, nếu là mơ cũng được, hãy cho nó được ở gần anh lâu hơn một chút. 

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay nó, mỉm cười, áp sát vào mặt nó, từ từ cúi xuống, nó thở gấp hơn, nhắm mắt lại, đợi chờ điều gì đó... 

- YI SEON!!!!! 

Anh biến mất. Nó giật mình tỉnh dậy. Xung quanh nó không còn những bông hoa tuyết, không còn những cây hoa cỏ của chốn tiên cảnh, mà hiện hữu trước mặt nó là cô bạn thân, với dáng người mảnh khảnh, trên tay cầm một quyển sách, còn nó thì vẫn còn mơ màng, vẫn còn nghe đâu đó tiếng chim, tiếng violon. Nó thờ thẫn nhìn cô, từ ngạc nhiên, tỉnh hẳn rồi đến tức giận. Chính cô là người đã phá vỡ giấc mộng đó, sao cô lại đánh thức nó trước tình cảnh như vậy. Liếc tia nhìn đến con người ngây thơ không biết gì đó, nó hét lớn lên:

- CHOI EUSANNNNNNN!!!!!!!! 

----------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương