Editor: Vàng Anh

Ánh mắt của mấy người trong nhà nghệt ra.

Hứa Tú phản ứng nhanh nhất, len lén che miệng cười.

Lâm Bích bỗng đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao gầy hiện lên trước mắt, bà tức giận nhìn hai người, trong đầu đã quên chuyện tới đây tìm Hứa Tú.

Giọng nói chói tai của Lâm Bích vang lên: "Lâm Phùng! Em thật sự ở bên người đàn bà này? Em chơi qua đường là đủ rồi, còn dám gả cô ta vào nhà họ Lâm chúng ta?" Bà ta không tiếp nhận nổi, hít một hơi thật sau, rồi đưa ra kết luận: "Lâm Phùng, em điên rồi!"

Trình Lộc khẩn trương siết chặt vạt áo, điều cô sợ nhất là bị người nhà của Lâm Phùng xem thường, giống như bị người khác hung hăng chà đạp dưới chân vậy.

Cô căng thẳng nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Phùng, cục đá trong lòng treo lên, cô cắn răng, không chút sợ hãi nhìn Lâm Bích, vừa định nói, tay Lâm Phùng bỗng phủ lên mu bàn tay cô.

Trình Lộc nghiêng đầu sang nhìn Lâm Phùng, anh thản nhiên ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, "Nhà họ Lâm chúng ta? Lâm Bích, nhà họ Lâm chị, và nhà họ Lâm của tôi, sao mà giống được? Chuyện Lam Phùng tôi làm, khi nào đến phiên các người để ý tới vậy?"

Lâm Bích bị lời nói của Lâm Phùng làm cho nghẹn họng, bà nhắm mắt: "Lâm Phùng, em đừng quên, trong tay em còn có 30% cổ phần của tập đoàn Thương Hải chúng ta, nhỡ người đàn bà này thích thì tiền của em..."

Lòng Trình Lộc trấn định lại, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi buồn cười.

Làm sao Lâm Phùng có thể giống Hứa Qua được chứ?

Không giống, mọi thứ đều không giống.

Trình Lộc mím môi cười, đứng lên, nhìn thẳng Lâm Bích, cô không sợ chút nào, lạnh lùng cười, khí chất bức người, đứng thẳng lưng, nheo mắt nói: "Lâm phu nhân, có thể bà không biết, trên thế giới này rất nhiều thứ quan trọng hơn cả tiền."

Lâm Phùng kéo tay Trình Lộc, không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên.

Lòng bàn tay cô hơi lạnh, có thể là vì mới vừa chạy tới, nhưng cũng tốt, tay anh thì ấm, đúng lúc có thể sửa ấm tay cô.

Lâm Phùng tiếp lời Trình Lộc: "Lâm Bích, 30% cổ phần Thương Hải, tôi chẳng thiết tha gì, chỉ là tôi không muốn cho các người thôi."

Lâm Bích không còn lời nào để nói.

Đúng là trong mắt Lâm Phùng 30% cổ phần Thương Hải không quan trọng, người ta là đổng sự của Thượng Ngô, nghe nói trong tay còn nắm giữ 48% cổ phần Thượng Ngô, tài sản không lường được.

Đối với Lâm Phùng không là cái gì.

Trình Lộc quay đầu cười với Lâm Phùng, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, cô mím môi cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt Lâm Phùng biến sắc, "A" một tiếng, nhưng vẫn cố gắng gồng lại không thốt lên.

Lâm Phùng cũng coi như là kiên cường, vì để được nắm tay cô một chút đành phải chịu loại đau đớn này.

Lâm Bích không đấu lại Lâm Phùng, Hứa Tú thì sống chết không chịu đi với bà, Lâm Bích giận điên lên, la hét kêu Hứa Tú cả đời này cũng đừng hòng trở về, rồi giận chân rời đi.

Lâm Bích vừa đi, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Hứa Tú tự biết mình dư thừa, lúng túng ho khan một tiếng: "À ờm, tối hôm qua ngủ không đủ, bây giờ cháu đi ngủ bù đây."

Vừa nói xong, Hứa Tú vội vàng trở lại phòng mình, đóng cửa lại khóa cẩn thận.

Trong phòng khách, Lâm Phùng vẫn nắm chặt tay Trình Lộc không buông, tay đau đến mức nhíu mày nhưng vẫn nhất quyết không buông.

Trình Lộc thả lỏng tay ra một chút, bất đắc dĩ cười, nhìn Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, anh dè dặt một chút."

"Được."

Ngoài miệng thì Lâm Phùng trả lời như thế, nhưng tay thì vẫn không buông.

Trừ lúc hồi bé anh được Trầm Linh dắt tay thì anh không chạm vào tay của cô gái nào, bây giờ trong lòng anh thấy sướng rơn, chỉ cảm thấy trong tay đang nắm giữ một bảo vật quý hiếm nào đó, nhất thời không chịu buông tay.

Tay cô không giống với tay của Trầm Linh, được nắm như vậy khiến anh cảm thấy mãn nguyện không thôi.

Trình Lộc nhìn dáng vẻ vô lại của Lâm Phùng, giận đến bật cười.

Cô ngồi xuống, hai người chỉ nắm tay như vậy, không nói gì với nhau.

Lâm Phùng mở miệng trước, "Lúc trước... có phải em không chịu ở bên anh là vì sợ người nhà anh gây khó dễ với em không, hay là em sợ anh giống như Hứa Qua?"

Lúc trước anh nghĩ mãi cũng không thông tại sao Trình Lộc lại không muốn ở bên anh chứ?

Anh có thể cảm nhận được dù Trình Lộc luôn đẩy anh ra, một lại giống như không bỏ được, đây mới chính là thích. Vừa nãy lúc nói chuyện với Lâm Bích, Lâm Phùng mới từ từ nghĩ thông được vấn đề này.

Trình Lộc bị Lâm Phùng nhìn thấu được tâm tư, tay cô lại siết chặt hơn, Lâm Phùng đau đến bặm môi.

Cô không lên tiếng coi như thầm thừa nhận.

Ngón tay Lâm Phùng khều khều lòng bàn tay Trình Lộc, có hơi nhiệt, anh cười nhạt ghé lại gần Trình Lộc, Trình Lộc theo bản năng lùi ra sau một chút.

Cô nghe được giọng Lâm Phùng nói bên tai: "Tiểu Lộc, anh với Hứa Qua không giống."

Trình Lộc không biết Lâm Phùng học được chiêu này từ đâu, nhưng mọi hành động của anh như trêu vào lòng người, trêu đến mức làm cho lòng Trình Lộc ngứa ngáy.

Có điều trong lòng Trình Lộc thấy hối hận.

Sao cô lại đần như vậy, tại sao lâu như vậy rồi mà không nghĩ ra, Lâm Phùng sao mà giống Hứa Qua được?

Hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.

Cô có thể chắc chắn rằng, Lâm Phùng tuyệt đối sẽ không buông tay cô.

Lâm Phùng tiếp tục nói bên tai cô: "Cảnh sát Trình, em cũng không nên lấy sai lầm của bọn họ, rồi đổ lỗi cho anh chứ? Anh rất oan ức." Sau đó anh lại bày ra vẻ mặt tủi thân, trông thật đáng yêu.

Lâm Phùng thành công chọc Trình Lộc cười.

Trình Lộc quay đầu lại, "Phụt" bật cười, "Đúng đúng đúng, sao giáo sư Lâm có thể giống với người khác được? Là tôi không tốt, không thông suốt."

Ánh mắt Lâm Phùng lóe sáng, anh khẩn trương nắm chặt tay Trình Lộc, cổ bắt đầu lan màu đỏ, anh không dám nhìn Trình Lộc, lắp ba lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy em có thể ở bên anh sớm một chút không."

Trình Lộc híp mắt lại, kiềm chế khóe môi đang điên cuồng muốn cong lên, giả bộ không hiểu, "Cái gì? Giáo sư Lâm, anh nói gì?"

Lâm Phùng nhìn cô, có chút ai oán, anh lặp lại một lần nữa: "Anh nói, Trình Lộc, chúng ta hẹn hè đi, anh không muốn chờ ba tháng nữa, anh muốn nhanh chóng hẹn hò với em."

Anh nói xong, vẻ mặt bắt đầu cứng đờ.

Trình Lộc tránh khỏi tay Lâm Phùng, thấy Lâm Phùng bị cô nắm chặt tay làm cho đỏ một mảng.

Mắt cô ngó nghiêng ngó dọc, Lâm Phùng càng căng thẳng.

Anh đứng lên, bởi vì quá hốt hoảng nên vẫn không đứng vững được, anh nói: "Không được cũng không sao, anh chờ em ba tháng được."

Trình Lộc không trả lời vấn đề này của Lâm Phùng, vòng vo nói: "Giáo sư Lâm, sao anh hốt hoảng vậy? Đúng thật là hiếm thấy nha, trông anh rất đáng yêu."

Lâm Phùng càng luống cuống, lần đầu tiên anh đàm phán, lần đầu tiên đứng lớp giảng, lần đầu tiên sống tự lập không dựa dẫm gia đình, cũng không khẩn trương bằng lúc này.

Cuộc đời thăng trầm ba mươi năm của anh, đứng trước mặt Trình Lộc lại trở nên vô dụng, anh giống như một thằng nhóc lông bông trẻ tuổi, không biết con đường tình cảm này nên đi như thế nào.

Đặc biệt là lúc thấy Trình Lộc cười nhạo anh, lúc này tay chân anh càng thêm luống cuống.

Ngược lại với anh, bây giờ trong lòng Trình Lộc đã thông suốt rồi.

Sự mờ mịt không biết đường ra của lúc trước, bây giờ đã được hoàn toàn xóa tan, tất cả đều không là gì, cô vén bức mây mù, đã thấy được nơi mình tìm về.

Lúc trước là cô cố chấp, luôn bị một bóng ma cản trở nên không thông suốt.

Trước chuyện tình cảm, cô giống như không còn là mình nữa, nhát gan, vô dụng, còn làm tổn thương Lâm Phùng nữa.

Nhưng bây giờ cô đã bước khỏi đó rồi, quay đầu lại nhìn chỉ có thể cười nhạo bản thận thật kiểu cách, chuyện nhỏ như vậy, sao lại làm cô mệt nhọc lâu như vậy?

Cho dù là Hứa Qua hay Lâm Bích, hay bất kì người nào khác, chẳng qua là người ngoài mà thôi.

Trong mối quan hệ tình cảm này, chỉ có cô và Lâm Phùng.

Bỏ hết những thứ râu ria xung quanh, cô thích Lâm Phùng, Lâm Phùng cũng thích cô, vậy còn phải suy nghĩ cái gì nữa?

Cô nhìn Lâm Phùng đỏ ửng mặt, không khỏi đứng dậy, Lâm Phùng càng ngày càng bối rối, anh vội vàng kéo vạt áo Trình Lộc lại, "Em..."

Trình Lộc cong mắt cười, vươn tay ôm lấy khuôn mặt Lâm Phùng.

Khuôn mặt này, làn da này, thật mềm mịn.

Tim Lâm Phùng muốn rớt ra ngoài, mặt bị Trình Lộc sờ như vậy, anh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được muốn hôn Trình Lộc.

Chỉ là, anh không dám.

Lúc cơ thể khỏe mạnh lành lặn anh còn không dám nói chi bây giờ anh bị què mất một chân, chỉ có thể bị Trình Lộc knock out một trận.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phùng thấy ánh mắt cô lấp lánh giống như ánh mặt trời chói lọi khi gợn sóng trên mặt hồ vào mùa hạ vậy.

Lâm Phùng mê mệt ánh mắt của cô, chợt thấy Trình Lộc cúi người, hôn lên môi anh.

Lâm Phùng nắm chặt vạt áo của cô, dần dần buông, bàn tay vô thức vòng ra sau lưng cô, Trình Lộc chỉ hôn lướt qua rồi bỏ ra.

Trên mặt cô cũng ửng đỏ, không dám nhìn thẳng Lâm Phùng.

Cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt hoảng hốt của Lâm Phùng lúc này.

Lâm Phùng sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, rồi kéo tay Trình Lộc, may thay lần này Trình Lộc không ra tay, chỉ ngượng ngùng nhìn anh, ngước mắt lên: "Lần này, anh hiểu chưa?"

Lâm Phùng liếm liếm môi, trên môi dường như vẫn còn hơi ấm dư lại, ngón tay anh siết chặt, cười trả lời Trình Lộc: "Anh hiểu mà, chúng ta đang yêu đương."

Anh, Lâm Phùng, cuối cùng cũng có thể yêu đương với Trình Lộc.

Còn nữa, môi của Trình Lộc, ngọt muốn chết.

Hai người vừa xác định quan hệ nên nhất thời không biết ở chung như thế nào, cũng chỉ có thể nắm tay ngồi yên trên ghế sa lon một hồi lâu, tầm mắt hai người đều dán lên ti vi.

Mãi đến trưa, Hứa Tú ngủ bù xong rồi, vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Phùng với Trình Lộc ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm ti vi.

Lúc này, trong ti vi chiếu "Không cần chín trăm chín mươi chín, chỉ cần hai trăm chín mươi chín là có thể mang bồn massage bình dân này về nhà, mời quý vị nhanh tay nhấc máy gọi!"

Hứa Tú: "?"

Quảng cáo này có gì để coi?

Hứa Tú đi từ phía sau tới, thấy hai khuôn mặt kia đang ửng đỏ, hơn nữa, cô nàng đến càng gần thì thấy càng đỏ.

Trình Lộc động đậy, lúc này Hứa Tú mới nìn thấy, hai người đang nắm chặt tay nhau, Trình Lộc vừa muốn hất ra lại bị Lâm Phùng nắm lại, không ai nhịn ai.

Hứa Tú hiểu ra, cười nói với Trình Lộc: "Mợ ơi, cháu đói."

Trình Lộc bị xưng hô này dọa cho nhảy dựng, cô còn trẻ như vậy mà bị người khác gọi là mợ.

Nhưng gọi như vậy, cũng hơi dễ nghe, cô quay sang nhìn Lâm Phùng, Lâm Phùng lấy điện thoại ra, mở WeChat của Hứa Tú, không chần chờ gì lập tức gửi qua hai ngàn tệ.

(2 000 tệ khoảng 7 tr VND)

Trình Lộc: ". . ."

Thường ngày Lâm Phùng không ăn cơm ở nhà, nhưng trong tủ lạnh vẫn còn rau, hôm nay là ngày đầu tiên Trình Lộc là nữ chủ nhân dĩ nhiên không thể làm cho cháu gái mình đói được, lập tức đứng dậy nấu cơm cho hai người.

Lâm Phùng khập khễnh đứng lên, kéo Trình Lộc nói: "Cùng đi."

Trình Lộc nhìn chân anh vẫn còn băng bó, chậc chậc lắc đầu, "Anh như vậy, đi được à?"

Lâm Phùng thẳng lưng, mặt không thay đổi bước lên phía trước hai bước: "Anh có thể."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương