Bạn Trai Snake Của Tôi
-
Chương 7
“Mấy cô cậu trẻ tuổi này, chỉ vì một chút vấn đề tình cảm mà đánh nhau là sao. Về sau phải chăm sóc banjtrai thật tốt, đừng tùy tiện đánh người nữa, biết không?”
Tôi sững sờ, bạn trai?
Tôi quay đầu lại, Bạch Hân đứng bên cạnh đã đỏ mặt, cổ và lỗ tai không có chỗ nào không đỏ.
Tôi chớp mắt chột dạ: “vâng”
Bạch Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi.
Lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, Bạch Hân liên tục nhìn trộm tôi, cả thảy tôi đều giả vờ như không thấy.
Về đến nhà, anh ta rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng ngón tay nắm lấy tay của tôi: “Chi Chi, vừa nãy em, vữa này là có ý gì?”
Tôi quay đầu lại, cố tình giả vờ không hiểu “Cái gì?”
Bạch Hân lo lắng “Bạn, bạn trai á -”
Tôi “Có sao?”
Bạch Hân nhìn tôi, khóe mắt đỏ hoe, lòng tôi dịu lại, đang định an ủi thì đột nhiên anh ta đã lên tiếng.
“Thôi không có gì cả, Chi Chi, anh đi nấu cho em ăn.”
TÔI “?”
Phải nói tay nghề nấu nướng của Bạch Hân ngày càng tốt, bốn mặn một canh được đặt ngay ngắn trên bàn.
Tôi nhìn da thịt trên bụng mà cảm thấy có chút bất lực “Cứ tiếp tục như thế này chắc em tăng cân mất.”
“Như này bình thường mà.”
Tôi nghĩ, Bạch Hân có khi đang khiến tôi say mê tài nấu nướng của anh ấy, sau đó sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa.
Ăn uống xong xuôi, Bạch Hân siêng năng bắt tay vào rửa bát, lau bàn, quét sàn, lau sàn rồi nhân tiện giặt quần áo.
Cuối cùng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tôi, có chút ngượng ngùng “Có, có muốn mát xa không?”
“Được thui.”
Tôi quay người lại theo thói quen.
Ngay khi tay anh ta đặt lên vai, tôi chợt nhận ra sự khác biệt.
Khác với cơ thể của một con rắn, những ngón tay của anh ta dù mảnh mai nhưng lại rất mạnh mẽ, mùi sữa rửa mặt giống hệt mùi của tôi quét qua mũi. Cơ thể anh ta đang ở ngay sau tôi, cảm giác đặc biệt áp bức.
Hành động như này rất thân mật.
Mặt tôi như muốn đỏ bừng, nhanh chóng bỏng rát, tôi cố gắng cầm cự đến cuối cùng rồi bật khỏi ghế sô pha, lao ra ngoài.
“Em, em đi tắm!”
Đêm khuya, tôi nhìn Bạch Hân đang ngoan ngoãn ngồi trên đệm, có chút buồn cười nói.
“Bây giờ anh đã là con người rồi, không thể ngủ trong đệm nhỏ của em nữa.”
Bạch Hân nhìn chiếc giường nhỏ của mình, chìm vào trầm tư, giây sau liền biến thành Tiểu Hắc Xà.
TÔI “?????”
Bạch Hân vui vẻ nói: “Ngủ ngon.”
TÔI “……”
“Ngủ ngon.”
Tôi bị cái nóng đánh thức, tôi luôn cảm thấy như thể mình đang bị lò sưởi quấn chặt.
Lúc mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái đuôi rắn lớn, tôi giật mình, gần như hét ầm lên.
Nhìn kỹ lại thì thấy Bạch Hân đang nằm bên cạnh, rõ ràng thân trên vẫn là người nhưng thân dưới lại là một cái đuôi rắn lớn.
Như sợ tôi trốn thoát, đuôi rắn quấn quanh người tôi thành những vòng tròn.
Kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy khó chịu, cũng như không hề bị gò bó.
Hơn nữa, anh ấy dường như sợ tôi bị cảm lạnh, nhiệt độ của vảy rắn áp vào cơ thể tôi rất nóng.
Cũng may là lúc nhỏ tôi đã từng xem phim về tân bạch nương tử nên chuyện nửa người nửa rắn của anh ta coi như cũng tạm chấp nhận.
Nếu không, có khi sợ đến mức mất hồn mất vía luôn ấy chứ.
Tôi quay đầu nhìn Bạch Hân đang ôm chặt lấy mình vào lòng, không hiểu sao má anh ấy lại đỏ bừng lên.
Anh ta, anh ta thật đẹp trai …
Đột nhiên, anh ta mắt, đôi mắt nâu vàng nhìn tôi đầy vẻ ngây thơ, ánh mắt mơ hồ tựa như vừa tỉnh dậy.
“Chi Chi, em đói chưa? Anh đi nấu cho em.”
Sau đó, anh ta chuẩn bị ra khỏi giường.
“Đợi đã” tôi vội vàng ngăn anh ta lại, có chút thích thú nói “mới có năm giờ, em muốn ngủ thêm một lát nữa.”
“Ồ.” Anh ta thất thần nằm xuống, lại quấn lấy tôi.
“Ừm, nhiệt độ của anh hơi cao, em hơi nóng, không ngủ được.” Tôi ngập ngừng.
Anh ta nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, mơ mơ màng màng hỏi tôi: “Như này được chưa?”
Tôi gật đầu “Được rồi.”
Anh ta lại ngay lập tức lại chìm vào giấc ngủ.
Tôi: Mình nên ngủ tiếp hay là không đây?
“Chu Chi! Em thật ghê tởm, em thật sự cùng một chỗ với rắn sao, tôi đã gọi cảnh sát rồi, cứ chờ hắn bị bắt đi!”
Vừa trai qua một ca phẫu thuật thì tôi nhận được tin nhắn này.
Vừa đi ra đã thấy Dư Đồng nhắn cho mình mấy tin nhắn, mở ra xem thì ra là ảnh rắn và ảnh của Bạch Hân.
Tôi không biết làm thế nào anh ta có được nó.
Bên ngoài, trợ lý bước nhanh tới “Bác sĩ Chu, hình như có xe cảnh sát dừng trước cửa chỗ chúng ta.”
Tim tôi như đông cứng lại, cả người không thể quan tâm đến chuyện khác, tôi vội vàng chạy nhanh về phòng làm việc, đánh thức Bạch Hân.
“Bạch Hân! Mau lên!”
Bạch Hân bị tôi đẩy thức giấc, bối rối nhìn tôi “Chi Chi, làm sao vậy?”
Tôi không có thời gian để giải thích nên tôi chỉ dánh bế anh ấy lên, đặt anh ấy bên cửa sổ, vội vàng nói: “Anh mau đi đi!”
“Đồng đồng đồng.”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi sốt sắng chặn cửa sổ lại “Đừng quay lại!”
Cảnh sát đến và nói với tôi về bản báo cáo, nhưng tôi phủ nhận nó, chỉ thừa nhận rằng đúng là tôi có nuôi một con rắn nhưng lúc tôi ngủ thì nó đã lẻn đi rồi
Dư Đồng là bạn trai cũ của tôi. Anh ta đã gọi cảnh sát vì tranh chấp mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Trong hồ sơ lưu trữ của cảnh sát cũng còn giữ.
Bởi vì vấn đề này quá vô lý, cảnh sát chỉ thẩm vấn cho có lệ rồi nhanh chóng kết thúc vấn đề.
Cũng may là camera phòng khám hôm qua đã được xóa trước rời khi.
Tất cả các bằng chứng đều biến mất không dấu vết.
Nhìn phòng làm việc trống rỗng, tôi không muốn đi làm nữa, thất thểu bước ra ngoài thì bị Dư Đồng trực tiếp chặn lại.
Vẻ mặt anh ta rất tự đắc “Chu Chi, tôi nói rồi, tôi không khỏe thì các người cũng đừng hòng được yên thân.”
“Thật không ngờ, khẩu vị của em lại nặng như vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến ngày hôm đó tôi thật sự không dám—”
Tôi giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.
“Dư Đồng, anh thật ghê tởm.”
Dư Đồng không tin nhìn lấy tôi “Chu Chi! Em dám đánh tôi!”
Tôi sững sờ, bạn trai?
Tôi quay đầu lại, Bạch Hân đứng bên cạnh đã đỏ mặt, cổ và lỗ tai không có chỗ nào không đỏ.
Tôi chớp mắt chột dạ: “vâng”
Bạch Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi.
Lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, Bạch Hân liên tục nhìn trộm tôi, cả thảy tôi đều giả vờ như không thấy.
Về đến nhà, anh ta rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng ngón tay nắm lấy tay của tôi: “Chi Chi, vừa nãy em, vữa này là có ý gì?”
Tôi quay đầu lại, cố tình giả vờ không hiểu “Cái gì?”
Bạch Hân lo lắng “Bạn, bạn trai á -”
Tôi “Có sao?”
Bạch Hân nhìn tôi, khóe mắt đỏ hoe, lòng tôi dịu lại, đang định an ủi thì đột nhiên anh ta đã lên tiếng.
“Thôi không có gì cả, Chi Chi, anh đi nấu cho em ăn.”
TÔI “?”
Phải nói tay nghề nấu nướng của Bạch Hân ngày càng tốt, bốn mặn một canh được đặt ngay ngắn trên bàn.
Tôi nhìn da thịt trên bụng mà cảm thấy có chút bất lực “Cứ tiếp tục như thế này chắc em tăng cân mất.”
“Như này bình thường mà.”
Tôi nghĩ, Bạch Hân có khi đang khiến tôi say mê tài nấu nướng của anh ấy, sau đó sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa.
Ăn uống xong xuôi, Bạch Hân siêng năng bắt tay vào rửa bát, lau bàn, quét sàn, lau sàn rồi nhân tiện giặt quần áo.
Cuối cùng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tôi, có chút ngượng ngùng “Có, có muốn mát xa không?”
“Được thui.”
Tôi quay người lại theo thói quen.
Ngay khi tay anh ta đặt lên vai, tôi chợt nhận ra sự khác biệt.
Khác với cơ thể của một con rắn, những ngón tay của anh ta dù mảnh mai nhưng lại rất mạnh mẽ, mùi sữa rửa mặt giống hệt mùi của tôi quét qua mũi. Cơ thể anh ta đang ở ngay sau tôi, cảm giác đặc biệt áp bức.
Hành động như này rất thân mật.
Mặt tôi như muốn đỏ bừng, nhanh chóng bỏng rát, tôi cố gắng cầm cự đến cuối cùng rồi bật khỏi ghế sô pha, lao ra ngoài.
“Em, em đi tắm!”
Đêm khuya, tôi nhìn Bạch Hân đang ngoan ngoãn ngồi trên đệm, có chút buồn cười nói.
“Bây giờ anh đã là con người rồi, không thể ngủ trong đệm nhỏ của em nữa.”
Bạch Hân nhìn chiếc giường nhỏ của mình, chìm vào trầm tư, giây sau liền biến thành Tiểu Hắc Xà.
TÔI “?????”
Bạch Hân vui vẻ nói: “Ngủ ngon.”
TÔI “……”
“Ngủ ngon.”
Tôi bị cái nóng đánh thức, tôi luôn cảm thấy như thể mình đang bị lò sưởi quấn chặt.
Lúc mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái đuôi rắn lớn, tôi giật mình, gần như hét ầm lên.
Nhìn kỹ lại thì thấy Bạch Hân đang nằm bên cạnh, rõ ràng thân trên vẫn là người nhưng thân dưới lại là một cái đuôi rắn lớn.
Như sợ tôi trốn thoát, đuôi rắn quấn quanh người tôi thành những vòng tròn.
Kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy khó chịu, cũng như không hề bị gò bó.
Hơn nữa, anh ấy dường như sợ tôi bị cảm lạnh, nhiệt độ của vảy rắn áp vào cơ thể tôi rất nóng.
Cũng may là lúc nhỏ tôi đã từng xem phim về tân bạch nương tử nên chuyện nửa người nửa rắn của anh ta coi như cũng tạm chấp nhận.
Nếu không, có khi sợ đến mức mất hồn mất vía luôn ấy chứ.
Tôi quay đầu nhìn Bạch Hân đang ôm chặt lấy mình vào lòng, không hiểu sao má anh ấy lại đỏ bừng lên.
Anh ta, anh ta thật đẹp trai …
Đột nhiên, anh ta mắt, đôi mắt nâu vàng nhìn tôi đầy vẻ ngây thơ, ánh mắt mơ hồ tựa như vừa tỉnh dậy.
“Chi Chi, em đói chưa? Anh đi nấu cho em.”
Sau đó, anh ta chuẩn bị ra khỏi giường.
“Đợi đã” tôi vội vàng ngăn anh ta lại, có chút thích thú nói “mới có năm giờ, em muốn ngủ thêm một lát nữa.”
“Ồ.” Anh ta thất thần nằm xuống, lại quấn lấy tôi.
“Ừm, nhiệt độ của anh hơi cao, em hơi nóng, không ngủ được.” Tôi ngập ngừng.
Anh ta nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, mơ mơ màng màng hỏi tôi: “Như này được chưa?”
Tôi gật đầu “Được rồi.”
Anh ta lại ngay lập tức lại chìm vào giấc ngủ.
Tôi: Mình nên ngủ tiếp hay là không đây?
“Chu Chi! Em thật ghê tởm, em thật sự cùng một chỗ với rắn sao, tôi đã gọi cảnh sát rồi, cứ chờ hắn bị bắt đi!”
Vừa trai qua một ca phẫu thuật thì tôi nhận được tin nhắn này.
Vừa đi ra đã thấy Dư Đồng nhắn cho mình mấy tin nhắn, mở ra xem thì ra là ảnh rắn và ảnh của Bạch Hân.
Tôi không biết làm thế nào anh ta có được nó.
Bên ngoài, trợ lý bước nhanh tới “Bác sĩ Chu, hình như có xe cảnh sát dừng trước cửa chỗ chúng ta.”
Tim tôi như đông cứng lại, cả người không thể quan tâm đến chuyện khác, tôi vội vàng chạy nhanh về phòng làm việc, đánh thức Bạch Hân.
“Bạch Hân! Mau lên!”
Bạch Hân bị tôi đẩy thức giấc, bối rối nhìn tôi “Chi Chi, làm sao vậy?”
Tôi không có thời gian để giải thích nên tôi chỉ dánh bế anh ấy lên, đặt anh ấy bên cửa sổ, vội vàng nói: “Anh mau đi đi!”
“Đồng đồng đồng.”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi sốt sắng chặn cửa sổ lại “Đừng quay lại!”
Cảnh sát đến và nói với tôi về bản báo cáo, nhưng tôi phủ nhận nó, chỉ thừa nhận rằng đúng là tôi có nuôi một con rắn nhưng lúc tôi ngủ thì nó đã lẻn đi rồi
Dư Đồng là bạn trai cũ của tôi. Anh ta đã gọi cảnh sát vì tranh chấp mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Trong hồ sơ lưu trữ của cảnh sát cũng còn giữ.
Bởi vì vấn đề này quá vô lý, cảnh sát chỉ thẩm vấn cho có lệ rồi nhanh chóng kết thúc vấn đề.
Cũng may là camera phòng khám hôm qua đã được xóa trước rời khi.
Tất cả các bằng chứng đều biến mất không dấu vết.
Nhìn phòng làm việc trống rỗng, tôi không muốn đi làm nữa, thất thểu bước ra ngoài thì bị Dư Đồng trực tiếp chặn lại.
Vẻ mặt anh ta rất tự đắc “Chu Chi, tôi nói rồi, tôi không khỏe thì các người cũng đừng hòng được yên thân.”
“Thật không ngờ, khẩu vị của em lại nặng như vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến ngày hôm đó tôi thật sự không dám—”
Tôi giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.
“Dư Đồng, anh thật ghê tởm.”
Dư Đồng không tin nhìn lấy tôi “Chu Chi! Em dám đánh tôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook