Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi
-
Chương 20
Sáng sớm ngày cuối tuần, Amy kéo Clark đến khu chợ gần đó mua đồ nấu ăn, sau đó thay quần áo đi xe đến sân bay.
“Sao vẫn chưa đến nhỉ? Anh nói xem liệu có phải máy bay muộn giờ hay không?” Amy liên tục nhìn cửa đường dẫn ra sân bay, vẫn không nhìn thấy người muốn gặp .
“Em yêu, bây giờ mới 10strong0, còn chưa đến giờ mà.” Clark bất đắc dĩ kéo cô ngồi xuống, từ buổi sáng lúc mới đi Amy đã căng thẳng như vậy, rất sợ máy bay giữa đường gặp chuyện không may.
“Xin lỗi, em hơi lo lắng quá rồi.” Amy cũng không muốn mình căng thẳng như vậy, nhưng cha mẹ chết vì tai nạn máy bay khiến trong lòng cô cứ bị ám ảnh không thôi, thế nào cũng cảm thấy máy bay không an toàn.
“Không sao đâu, còn có anh ở đây mà. Anh trai em sẽ đến rất nhanh thôi.” Clark ôm cô dỗ dành.
“Vâng.”
Lại đợi một lúc, đến 10h40 máy bay rốt cục cũng đến.
Amy chen chúc trong đám đông tìm thân ảnh anh trai, may mà có Clark hộ tống, nếu không cô đã sớm bị chìm nghỉm trong dòng người, còn có thể đứng đó chờ Gloucester đi ra khỏi cửa sao?
Hàng khách xuống máy bay đi ra rất đông, Amy tìm mãi vẫn không nhìn thấy bóng hình anh trai đâu cả, cô cũng không nóng nảy, chỉ nhìn chăm chú nhìn cửa ra, trong lòng biết với tính tình anh trai chắc sẽ không cùng nhiều người chen lấn như vậy.
Quả nhiên, chờ hành khách đi ra gần hết, một thân hình quen thuộc xuất hiện ở cửa đường dẫn.
Clark chưa từng gặp Gloucester, nhưng không ảnh hưởng đến việc chỉ cần nhìn một cái liền lập tức nhận ra anh ta, khác với những hành khách khác, Gloucester thật sự trông rất đặc biệt.
Nhìn đến anh ta, Clark liền hiểu được thế nào mới gọi là quý tộc, thế nào mới gọi là quý ông.
Khác với Amy nhỏ nhắn mà xinh xắn, Gloucester rất cao lớn – Clark đoán anh ta so với mình thậm chí còn cao hơn một chút. Tóc đen mắt xanh, những đường nét trên khuôn mặt sâu sắc góc cạnh thoạt nhìn đã thấy vô cùng anh tuấn, là loại hình có thể khiến phụ nữ vừa gặp đã yêu, nhưng đáy mắt lạnh như băng cũng thành công dọa lui không ít những cô gái nhát gan.
Clark từng nghe Amy nói rằng Gloucester lớn hơn cô mười chín tuổi, nhưng ngoại trừ khí chất điềm tĩnh trầm ổn, Clark không nhìn ra đối phương giống như đã ba mươi tám tuổi, anh ta thoạt nhìn trông như chỉ ngoài ba mươi, mái tóc đen giống màu tóc Amy được chải cẩn thận tỉ mỉ, không thấy một sợi nào lộn xộn, giống như cảm giác về bản thân anh, nghiêm cẩn và tỉ mỉ.
Gloucester mặc một một bộ Dunhill* may bằng thủ công, kết hợp cả vẻ hiện đại và truyền thống, thiết kế hoàn mỹ đầy vẻ quý phái lịch lãm thể hiện phong cách tao nhã và cao quý, khiến nhất cử nhất động của anh càng thêm cuốn hút.
*Dunhill: thời trang hàng hiệu nổi tiếng dành cho nam giới của Anh quốc.
“Anh, anh, ở đây.” Không chờ Clark tiếp tục quan sát, Amy đã nhìn thấy người mình chờ, cô vẫy vẫy hai tay để Gloucester nhìn thấy mình.
Tầm nhìn của Clark rất tốt, anh có thể thấy rõ khi Gloucester nghe tiếng Amy gọi, lạnh lẽo trong mắt lập tức biến mất không còn dấu vết, mà khi anh ta nhìn thấy Amy, gương mặt tựa hồ như luôn vô cảm kia liền lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng rất thật.
“Amy.” Gloucester nói mấy câu với vệ sĩ và thư ký bên cạnh rồi bước đến, giang rộng hai tay ôm lấy Amy, hôn lên hai má cô em gái, “Để anh xem xem, công chúa nhỏ của chúng ta có tự chăm sóc tốt mình hay không nào?”
Amy rất tự nhiên nhận lấy sự thân thiết của anh trai, cười tủm tỉm hôn lại anh mấy cái, sau đó để mặc cho Gloucester ngắm nghía.
“Hình như hơi gầy đi.” Gloucester nhận xét.
“Không có đâu, hai ngày trước em vừa mới cân thử đây, tăng hai cân.” Amy mếu máo, con gái quan tâm nhất là cân nặng của mình mà.
“Không thấy béo lên chút nào, nhưng không gầy đi là tốt rồi, nếu không anh cũng không yên tâm để em một mình.”
“Yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt chính mình mà. Anh, đây là Clark, em đã nhắc đến với anh đó.” Amy kéo Clark lại giới thiệu.
Vì thế một ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Clark, suýt nữa thì khiến Clark tưởng rằng đối phương cũng có siêu năng lực, ánh mắt kia như sắp khiến anh đóng băng, thật sự là áp lực rất lớn.
Cố gồng mình chịu đựng áp lực nặng nề, Clark tươi cười vươn tay: “Xin chào, ngài Richmond.” Vốn anh đang định theo Amy gọi Gloucester là anh, có điều giờ anh không chắc nếu gọi như vậy liệu có khiến đối phương càng thêm thù hận mình không nữa.
Gloucester ánh mắt không chút nào che dấu quan sát đánh giá Clark hồi lâu, nhìn đến Clark sắp chống đỡ không nổi nữa, mới hơi chút vừa lòng giơ tay ra bắt, “Amy dạo này đã phiền anh phải chăm sóc.” Gloucester là một người rất lý trí, cho dù anh chẳng muốn nhìn thấy cái kẻ muốn cướp đoạt Amy của anh, nhưng anh không thể không thừa nhận đối phương quả thực không tồi, so với những kẻ người Mĩ dối trá khác, thái độ Clark cung kính mà không nhún nhường khiến anh cũng có chút hài lòng, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng dâng ra cô em gái bảo bối mà mình cưng chiều đã nhiều năm như vậy.
“Đâu có, là cô ấy chăm sóc tôi mới đúng.” Clark đáp, quả thực cũng đúng là vậy, đại đa số thời gian đều là Amy chăm sóc cuộc sống anh.
“Được rồi, các anh đừng ở chỗ này tán phét nữa, anh, chúng ta về nhà, đã lâu anh không ăn đồ ăn em làm, hôm nay phải nếm thử chút, xem em có tiến bộ hay không nha.” Amy ôm cánh tay Gloucester đi ra khỏi sân bay đi, đương nhiên, cô cũng không quên nắm tay Clark.
Gloucester nhìn cánh tay Amy khoác trên khuỷu tay mình lại nhìn tay kia của cô đang nắm tay Clark, không nói gì thêm, nhưng ý tưởng muốn mời Clark “luận bàn” trong lòng càng lúc càng bành trướng.
“Những người đó không đi cùng sao?” Clark quay đầu lại nhìn mấy người vốn trước đó đi theo Gloucester, nhưng giờ lại đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi.
“Đúng vậy, đã đặt khách sạn trước, bọn họ sẽ tự đến đó.” Gloucester nói, anh vốn không muốn người khác quấy rầy anh cùng Amy ở chung, huống chi vệ sĩ bên cạnh Amy cũng đủ nhiều, hơn nữa chuyến đi lần này của anh vốn là bí mật, hành tung của anh không có ai biết, sẽ không nguy hiểm.
Nhưng, Gloucester rõ ràng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, khi bọn họ ngồi trên xe đi được một đoạn liền có phiền phức tìm đến.
“Công tước, có người theo dõi.” Bernie phụ trách lái xe nhìn gương chiếu hậu, báo cáo.
Công tước? Clark nhìn Gloucester, xem ra Amy thật sự là một tiểu thư quý tộc, hoặc là người có thân phận địa vị như vậy. Clark kết luận, nhưng không vì việc cô giấu diếm mà cảm thấy phẫn nộ hoặc bất mãn, kỳ thực cẩn thận suy nghĩ thì, Amy cũng không từng lừa gạt anh, cô chỉ là không nói ra mà thôi, mỗi người đều có bí mật, hơn nữa cô một người sống một mình bên ngoài, quả thực phải cẩn thận một chút, nghĩ như vậy, chút ít vướng mắc trong lòng Clark cũng biến mất.
“Là ai vậy?” Amy muốn quay đầu nhìn, lại bị Gloucester ngăn lại.
“Đừng nhìn.” Gloucester nhíu mày, không ngờ lại có người theo dõi. Thoáng nhìn qua Clark, thấy anh không có gì khác thường, mới tùy ý nói. “Cắt đuôi bọn chúng.”
“Dạ, mời ngồi yên.”
Tiếp theo đó là một màn biểu diễn đua xe phấn khích ngoạn mục, có điều Amy không có tâm tình thưởng thức, cô chỉ thấy khó chịu như sắp ói ra, cảm giác xe phóng vèo vèo như bão tố chẳng phải ai cũng hưởng thụ nổi. Lúc này cô chỉ có thể nằm úp sấp trong lòng Gloucester, che miệng cố kìm cho mình khỏi nôn ra, còn Gloucester thì đau lòng vỗ về lưng cô.
Clark rất muốn hỗ trợ, đáng tiếc nhìn bộ dáng Gloucester chẳng ai dám đoạt người.
Không bao lâu sau, tốc độ xe cũng chậm dần lại, kẻ theo dõi kỹ thuật đúng thật chẳng ra gì, hơn nữa bọn chúng hình như cũng không quen đường phố Metropolis, rất nhanh đã bị bỏ rơi.
“Dừng xe bên đường.” Gloucester ra lệnh.
“Vâng”. Bernie xoay một vòng đẹp mắt, dừng xe lại.
Amy lao xuống xe đầu tiên, cúi người nôn thốc nôn tháo một hồi.
“Uống nước đi.” Clark đến bên cạnh đưa cho cô một chai nước khoáng.
Gloucester chậm một bước híp mắt lại, anh không thấy Clark xuống xe lúc nào, hơn nữa chai nước ở đâu ra? Anh có thể chắc chắn là từ lúc lên xe trong tay Clark không bất cứ thứ gì.
Nhìn xung quanh, ánh mắt Gloucester dừng trên quầy đồ uống ở tiệm tạp hóa chỗ góc đường, cùng một loại nước khoáng, ở giữa quầy hàng lại thiếu một chai, mà chỗ vốn để bày chai nước giờ lại đè lên một tờ đô la, ông chủ tiệm tạp hoá cầm lấy nó nhìn quanh, lại không tìm thấy người mua nước đâu cả.
Ánh mắt quay trở lại nhìn hai người trước mặt, xem ra người kia cũng không ít bí mật, không biết Amy có biết hay không. Gloucester sắc mặt không chút cảm xúc nghĩ, tiến lên giơ ra một chiếc khăn tay.
“Cám ơn.” Amy nhận lấy khăn tay, tay kia cầm nước khoáng súc miệng, lại lau lau miệng, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái đôi chút, “Aiz, sau này ai dám nói với em đua xe là vui, em sẽ tẩn cho anh ta một trận.” Nói xong còn trừng mắt lườm Clark một cái, ai bảo người này hai ngày trước còn nói bay cũng kích thích giống như đua xe, cô không trừng anh thì trừng ai.
Clark cười khổ đẩy đẩy mắt kính, biết lúc này nói gì cũng không đúng, cho nên anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vì Amy bị say xe nên bọn họ không ngồi xe nữa, mà đi bộ dọc theo con đường dẫn đến đường Clinton, dù sao cũng chỉ còn lại một quãng không xa nữa.
“Anh, lúc nãy là ai vậy?” Amy thấy hơi lo lắng cho sự an toàn của Gloucester.
“Không có gì, chỉ là một ít rác thải tự cho mình là đúng mà thôi , anh sẽ xử lý.” Gloucester không muốn Amy lo lắng, cũng không nói ra những người đó là vì hành động gần đây của anh quá lớn, ảnh hưởng đến lợi ích không ít người, cho nên tìm cách giết anh.
“Thật sự không có việc gì?” Amy vẫn lo lắng.
“Ừ, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt là được, năng lực của anh em còn phải lo lắng gì chứ.” Gloucester cưng chiều xoa xoa đầu em gái.
“Dạ.” Amy gật đầu mỉm cười.
Vì thế hai anh em rất ăn ý mà lơ luôn Clark, ai bảo anh hiện giờ trở thành người không ai muốn nhìn thấy chứ?
Vậy nên, Clark cũng chỉ có thể tiếp tục cười khổ.
“Sao vẫn chưa đến nhỉ? Anh nói xem liệu có phải máy bay muộn giờ hay không?” Amy liên tục nhìn cửa đường dẫn ra sân bay, vẫn không nhìn thấy người muốn gặp .
“Em yêu, bây giờ mới 10strong0, còn chưa đến giờ mà.” Clark bất đắc dĩ kéo cô ngồi xuống, từ buổi sáng lúc mới đi Amy đã căng thẳng như vậy, rất sợ máy bay giữa đường gặp chuyện không may.
“Xin lỗi, em hơi lo lắng quá rồi.” Amy cũng không muốn mình căng thẳng như vậy, nhưng cha mẹ chết vì tai nạn máy bay khiến trong lòng cô cứ bị ám ảnh không thôi, thế nào cũng cảm thấy máy bay không an toàn.
“Không sao đâu, còn có anh ở đây mà. Anh trai em sẽ đến rất nhanh thôi.” Clark ôm cô dỗ dành.
“Vâng.”
Lại đợi một lúc, đến 10h40 máy bay rốt cục cũng đến.
Amy chen chúc trong đám đông tìm thân ảnh anh trai, may mà có Clark hộ tống, nếu không cô đã sớm bị chìm nghỉm trong dòng người, còn có thể đứng đó chờ Gloucester đi ra khỏi cửa sao?
Hàng khách xuống máy bay đi ra rất đông, Amy tìm mãi vẫn không nhìn thấy bóng hình anh trai đâu cả, cô cũng không nóng nảy, chỉ nhìn chăm chú nhìn cửa ra, trong lòng biết với tính tình anh trai chắc sẽ không cùng nhiều người chen lấn như vậy.
Quả nhiên, chờ hành khách đi ra gần hết, một thân hình quen thuộc xuất hiện ở cửa đường dẫn.
Clark chưa từng gặp Gloucester, nhưng không ảnh hưởng đến việc chỉ cần nhìn một cái liền lập tức nhận ra anh ta, khác với những hành khách khác, Gloucester thật sự trông rất đặc biệt.
Nhìn đến anh ta, Clark liền hiểu được thế nào mới gọi là quý tộc, thế nào mới gọi là quý ông.
Khác với Amy nhỏ nhắn mà xinh xắn, Gloucester rất cao lớn – Clark đoán anh ta so với mình thậm chí còn cao hơn một chút. Tóc đen mắt xanh, những đường nét trên khuôn mặt sâu sắc góc cạnh thoạt nhìn đã thấy vô cùng anh tuấn, là loại hình có thể khiến phụ nữ vừa gặp đã yêu, nhưng đáy mắt lạnh như băng cũng thành công dọa lui không ít những cô gái nhát gan.
Clark từng nghe Amy nói rằng Gloucester lớn hơn cô mười chín tuổi, nhưng ngoại trừ khí chất điềm tĩnh trầm ổn, Clark không nhìn ra đối phương giống như đã ba mươi tám tuổi, anh ta thoạt nhìn trông như chỉ ngoài ba mươi, mái tóc đen giống màu tóc Amy được chải cẩn thận tỉ mỉ, không thấy một sợi nào lộn xộn, giống như cảm giác về bản thân anh, nghiêm cẩn và tỉ mỉ.
Gloucester mặc một một bộ Dunhill* may bằng thủ công, kết hợp cả vẻ hiện đại và truyền thống, thiết kế hoàn mỹ đầy vẻ quý phái lịch lãm thể hiện phong cách tao nhã và cao quý, khiến nhất cử nhất động của anh càng thêm cuốn hút.
*Dunhill: thời trang hàng hiệu nổi tiếng dành cho nam giới của Anh quốc.
“Anh, anh, ở đây.” Không chờ Clark tiếp tục quan sát, Amy đã nhìn thấy người mình chờ, cô vẫy vẫy hai tay để Gloucester nhìn thấy mình.
Tầm nhìn của Clark rất tốt, anh có thể thấy rõ khi Gloucester nghe tiếng Amy gọi, lạnh lẽo trong mắt lập tức biến mất không còn dấu vết, mà khi anh ta nhìn thấy Amy, gương mặt tựa hồ như luôn vô cảm kia liền lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng rất thật.
“Amy.” Gloucester nói mấy câu với vệ sĩ và thư ký bên cạnh rồi bước đến, giang rộng hai tay ôm lấy Amy, hôn lên hai má cô em gái, “Để anh xem xem, công chúa nhỏ của chúng ta có tự chăm sóc tốt mình hay không nào?”
Amy rất tự nhiên nhận lấy sự thân thiết của anh trai, cười tủm tỉm hôn lại anh mấy cái, sau đó để mặc cho Gloucester ngắm nghía.
“Hình như hơi gầy đi.” Gloucester nhận xét.
“Không có đâu, hai ngày trước em vừa mới cân thử đây, tăng hai cân.” Amy mếu máo, con gái quan tâm nhất là cân nặng của mình mà.
“Không thấy béo lên chút nào, nhưng không gầy đi là tốt rồi, nếu không anh cũng không yên tâm để em một mình.”
“Yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt chính mình mà. Anh, đây là Clark, em đã nhắc đến với anh đó.” Amy kéo Clark lại giới thiệu.
Vì thế một ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Clark, suýt nữa thì khiến Clark tưởng rằng đối phương cũng có siêu năng lực, ánh mắt kia như sắp khiến anh đóng băng, thật sự là áp lực rất lớn.
Cố gồng mình chịu đựng áp lực nặng nề, Clark tươi cười vươn tay: “Xin chào, ngài Richmond.” Vốn anh đang định theo Amy gọi Gloucester là anh, có điều giờ anh không chắc nếu gọi như vậy liệu có khiến đối phương càng thêm thù hận mình không nữa.
Gloucester ánh mắt không chút nào che dấu quan sát đánh giá Clark hồi lâu, nhìn đến Clark sắp chống đỡ không nổi nữa, mới hơi chút vừa lòng giơ tay ra bắt, “Amy dạo này đã phiền anh phải chăm sóc.” Gloucester là một người rất lý trí, cho dù anh chẳng muốn nhìn thấy cái kẻ muốn cướp đoạt Amy của anh, nhưng anh không thể không thừa nhận đối phương quả thực không tồi, so với những kẻ người Mĩ dối trá khác, thái độ Clark cung kính mà không nhún nhường khiến anh cũng có chút hài lòng, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng dâng ra cô em gái bảo bối mà mình cưng chiều đã nhiều năm như vậy.
“Đâu có, là cô ấy chăm sóc tôi mới đúng.” Clark đáp, quả thực cũng đúng là vậy, đại đa số thời gian đều là Amy chăm sóc cuộc sống anh.
“Được rồi, các anh đừng ở chỗ này tán phét nữa, anh, chúng ta về nhà, đã lâu anh không ăn đồ ăn em làm, hôm nay phải nếm thử chút, xem em có tiến bộ hay không nha.” Amy ôm cánh tay Gloucester đi ra khỏi sân bay đi, đương nhiên, cô cũng không quên nắm tay Clark.
Gloucester nhìn cánh tay Amy khoác trên khuỷu tay mình lại nhìn tay kia của cô đang nắm tay Clark, không nói gì thêm, nhưng ý tưởng muốn mời Clark “luận bàn” trong lòng càng lúc càng bành trướng.
“Những người đó không đi cùng sao?” Clark quay đầu lại nhìn mấy người vốn trước đó đi theo Gloucester, nhưng giờ lại đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi.
“Đúng vậy, đã đặt khách sạn trước, bọn họ sẽ tự đến đó.” Gloucester nói, anh vốn không muốn người khác quấy rầy anh cùng Amy ở chung, huống chi vệ sĩ bên cạnh Amy cũng đủ nhiều, hơn nữa chuyến đi lần này của anh vốn là bí mật, hành tung của anh không có ai biết, sẽ không nguy hiểm.
Nhưng, Gloucester rõ ràng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, khi bọn họ ngồi trên xe đi được một đoạn liền có phiền phức tìm đến.
“Công tước, có người theo dõi.” Bernie phụ trách lái xe nhìn gương chiếu hậu, báo cáo.
Công tước? Clark nhìn Gloucester, xem ra Amy thật sự là một tiểu thư quý tộc, hoặc là người có thân phận địa vị như vậy. Clark kết luận, nhưng không vì việc cô giấu diếm mà cảm thấy phẫn nộ hoặc bất mãn, kỳ thực cẩn thận suy nghĩ thì, Amy cũng không từng lừa gạt anh, cô chỉ là không nói ra mà thôi, mỗi người đều có bí mật, hơn nữa cô một người sống một mình bên ngoài, quả thực phải cẩn thận một chút, nghĩ như vậy, chút ít vướng mắc trong lòng Clark cũng biến mất.
“Là ai vậy?” Amy muốn quay đầu nhìn, lại bị Gloucester ngăn lại.
“Đừng nhìn.” Gloucester nhíu mày, không ngờ lại có người theo dõi. Thoáng nhìn qua Clark, thấy anh không có gì khác thường, mới tùy ý nói. “Cắt đuôi bọn chúng.”
“Dạ, mời ngồi yên.”
Tiếp theo đó là một màn biểu diễn đua xe phấn khích ngoạn mục, có điều Amy không có tâm tình thưởng thức, cô chỉ thấy khó chịu như sắp ói ra, cảm giác xe phóng vèo vèo như bão tố chẳng phải ai cũng hưởng thụ nổi. Lúc này cô chỉ có thể nằm úp sấp trong lòng Gloucester, che miệng cố kìm cho mình khỏi nôn ra, còn Gloucester thì đau lòng vỗ về lưng cô.
Clark rất muốn hỗ trợ, đáng tiếc nhìn bộ dáng Gloucester chẳng ai dám đoạt người.
Không bao lâu sau, tốc độ xe cũng chậm dần lại, kẻ theo dõi kỹ thuật đúng thật chẳng ra gì, hơn nữa bọn chúng hình như cũng không quen đường phố Metropolis, rất nhanh đã bị bỏ rơi.
“Dừng xe bên đường.” Gloucester ra lệnh.
“Vâng”. Bernie xoay một vòng đẹp mắt, dừng xe lại.
Amy lao xuống xe đầu tiên, cúi người nôn thốc nôn tháo một hồi.
“Uống nước đi.” Clark đến bên cạnh đưa cho cô một chai nước khoáng.
Gloucester chậm một bước híp mắt lại, anh không thấy Clark xuống xe lúc nào, hơn nữa chai nước ở đâu ra? Anh có thể chắc chắn là từ lúc lên xe trong tay Clark không bất cứ thứ gì.
Nhìn xung quanh, ánh mắt Gloucester dừng trên quầy đồ uống ở tiệm tạp hóa chỗ góc đường, cùng một loại nước khoáng, ở giữa quầy hàng lại thiếu một chai, mà chỗ vốn để bày chai nước giờ lại đè lên một tờ đô la, ông chủ tiệm tạp hoá cầm lấy nó nhìn quanh, lại không tìm thấy người mua nước đâu cả.
Ánh mắt quay trở lại nhìn hai người trước mặt, xem ra người kia cũng không ít bí mật, không biết Amy có biết hay không. Gloucester sắc mặt không chút cảm xúc nghĩ, tiến lên giơ ra một chiếc khăn tay.
“Cám ơn.” Amy nhận lấy khăn tay, tay kia cầm nước khoáng súc miệng, lại lau lau miệng, cuối cùng mới cảm thấy thoải mái đôi chút, “Aiz, sau này ai dám nói với em đua xe là vui, em sẽ tẩn cho anh ta một trận.” Nói xong còn trừng mắt lườm Clark một cái, ai bảo người này hai ngày trước còn nói bay cũng kích thích giống như đua xe, cô không trừng anh thì trừng ai.
Clark cười khổ đẩy đẩy mắt kính, biết lúc này nói gì cũng không đúng, cho nên anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vì Amy bị say xe nên bọn họ không ngồi xe nữa, mà đi bộ dọc theo con đường dẫn đến đường Clinton, dù sao cũng chỉ còn lại một quãng không xa nữa.
“Anh, lúc nãy là ai vậy?” Amy thấy hơi lo lắng cho sự an toàn của Gloucester.
“Không có gì, chỉ là một ít rác thải tự cho mình là đúng mà thôi , anh sẽ xử lý.” Gloucester không muốn Amy lo lắng, cũng không nói ra những người đó là vì hành động gần đây của anh quá lớn, ảnh hưởng đến lợi ích không ít người, cho nên tìm cách giết anh.
“Thật sự không có việc gì?” Amy vẫn lo lắng.
“Ừ, em cứ chăm sóc bản thân cho tốt là được, năng lực của anh em còn phải lo lắng gì chứ.” Gloucester cưng chiều xoa xoa đầu em gái.
“Dạ.” Amy gật đầu mỉm cười.
Vì thế hai anh em rất ăn ý mà lơ luôn Clark, ai bảo anh hiện giờ trở thành người không ai muốn nhìn thấy chứ?
Vậy nên, Clark cũng chỉ có thể tiếp tục cười khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook