Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi
-
Chương 17
Nhận lời mời của Clark, Amy cũng không định đi một mình mà gọi Jenny đi cùng, cô không quen người của tòa soạn, không mang theo bạn đến nếu không có ai nói chuyện cùng thì thật là xấu hổ…
Jenny nhận được điện thoại xong lập tức chạy tới, cô nàng đương nhiên không phải vì chơi, mà là muốn tìm cơ hội kiểm tra Clark.
“Hi, anh chàng đẹp trai, lại gặp rồi.” Jenny ăn mặc gợi cảm xinh đẹp ngồi trong taxi chào Clark.
“Chào cô Cairns.” Clark đương nhiên nhớ rõ cô gái xinh đẹp đầy ấn tượng này, bởi vì ngoài việc bản thân cô quả thật rất khó khiến người khác quên được thì cũng bởi vì Amy thường xuyên nhắc tới cô, các cô là bạn rất thân nhau.
“Xem ra không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ.” Amy cúi người ngồi vào trong xe, thuận tiện ôm Jenny chào hỏi, cô đã để Bakersfield cho vệ sĩ chăm sóc, lúc này không thể mang theo nó được, mà Amy cũng không yên tâm để nó một mình ở nhà.
Clark mở cửa ghế trước ngồi xuống, nói địa điểm cho tài xế taxi rồi mới quay đầu lại nói với Jenny: “Rất vui được làm quen với cô, Amy bình thường hay nhắc tới cô lắm.”
“Nếu đã quen biết thì cứ gọi tôi Jenny là được, tôi có thể gọi anh là Clark không?”
“Tất nhiên, tôi rất hân hạnh.” Jenny đã đưa cành ô-liu ra, Clark rất vui vẻ mà tiếp đón.
*cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình (trong truyện này thì ý muốn nói đến thái độ thân thiện chăng?)
Trên đường đi, Jenny cứ liên tục tra hỏi Clark: tuổi, gia đình, nghề nghiệp, những việc từng làm, hoàn toàn giống như một nhân viên điều tra hộ khẩu, Amy biết cô bạn đang giúp mình xem xét xem Clark có thích hợp với mình hay không.
Clark bị tra hỏi rất nhiều vấn đề, người bình thường có lẽ đã chịu không nổi nữa, nhưng anh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, Jenny có lằng nhằng soi mói thế nào cũng không tỏ ra một chút gì bất mãn.
Đến cuối cùng, Jenny cũng phải bội phục anh, “Nếu bộ dạng này của anh ta không phải giả vờ thì anh ta quả thật là một sự lựa chọn tuyệt vời, ngay cả tớ cũng sắp động lòng rồi đấy.” Jenny nói nhỏ vào tai Amy.
“Jenny!” Amy đỏ mặt, khẽ đẩy cô bạn một cái, Jenny không biết tai Clark thính đến thế nào đâu.
Len lén nhìn gương chiếu hậu trước mặt, nụ cười trên môi Clark đã tươi thêm mấy phần, Amy thực bất đắc dĩ, có lẽ không cần Jenny hỗ trợ, nếu như chính mình chủ động đề nghị kết giao là có thể khiến Clark rất vui rồi?
Có điều nếu vậy, Jenny nhất định sẽ nói cô không đủ rụt rè.
Nơi Clark hẹn cùng Perry White là một quán bar, không lớn, giống như các quán bar hay có các cao bồi thường lui tới trong những bộ phim về miền Tây, khá đặc biệt ở nơi xa hoa rực rỡ như Metropolis.
Tham gia buổi hẹn lần này, ngoài chủ biên White và Lois Amy đã gặp, còn có anh chàng phóng viên chụp ảnh Jimmy và Wicks là một tay phóng viên người qua đường nào đó trong phim mà Amy không nhớ ra.
Lois thấy Amy thì vẻ mặt không được tốt lắm, rõ ràng là cô nàng còn nhớ rõ chuyện ở đêm tiệc từ thiện.
“Clark, cậu còn dẫn theo người đến hả? Sao, muốn tìm người làm chứng cho con đường thảm bại của mình à?” White cười lớn trêu chọc, nhưng thật ra ông ta không để bụng chuyện nhiều thêm ra hai người chút nào.
“Xin chào, tôi là Amelia Lee, còn đây là bạn tôi Jenny Cairns, rất xin lỗi vì không mời mà đến, hy vọng không quấy rầy đến mọi người.” Amy lễ phép chào hỏi .
Jimmy cướp cơ hội mở miệng trước White, tròng mắt trực tiếp dính trên người Jenny, “Đâu có, có thể gặp được hai quý cô xinh đẹp thế này sao lại nói là quấy rầy chứ, phải không tổng biển tập?” Anh chàng hỏi sang White ngồi bên cạnh, sau đó bị trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Nhiều người càng vui, các cô muốn đặt bao nhiêu?” White kêu mọi người ngồi xuống, bắt đầu xếp bài.
“Tôi không chơi, chỉ xem thôi.” Amy lắc đầu, tự giác ngồi ra phía sau Clark.
“Tôi có thể tham gia chứ?” Jenny quay sang Wicks cười cười.
“Tất nhiên rồi, mời cô.” Đối phương rất tự giác dành ra một vị trí bên cạnh.
“Xem ra cô bé rất tự tin vào kỹ năng chơi bài của mình, đêm nay tiền đặt cược hơi cao đấy, cô chắc chắn là muốn tham gia chứ?” White tuy rằng muốn thắng nhưng vẫn nhịn không được khuyên nhủ, tuổi Jenny cũng không phải là lớn.
“Tất nhiên rồi, như ông nói đấy, tôi rất tự tin về bản thân mình.” Jenny cầm lấy bài trong tay White, thể hiện một chút kỹ thuật xếp bài. Trước đây cô đã từng đi theo bố tham gia không ít lần những cuộc tụ tập ở quê, đánh bài là món giải trí không bao giờ thiếu, có bố là cao thủ chơi bài, cô tự nhiên là học được không ít, dù không là 10/10 nhưng cũng được đến 7, 8 phần.
Quả nhiên như Jenny nói, cô quả thật có vốn để tự tin, những ván đầu hầu như đều là cô thắng, không bao lâu sau trên bàn trước mặt cô là một đống tiền giấy lẫn tiền xu, tất cả đều là chiến lợi phẩm của cô.
White thấy tình hình khó khăn không thể không dùng mười phần tinh thần ứng phó, thậm chí còn gian lận – đây là tình tiết trong phim có nhắc tới, có điều Amy nhìn không ra – cuối cùng mới cứu vãn được tình thế.
Clark bài vận không tốt, cứ thua mãi đến lúc anh nhịn không được muốn hạ mắt kính dùng khả năng của mình nhìn xuyên thấu đám lá bài, có điều cuối cùng anh vẫn không làm như vậy, tinh thần tôn trọng chính nghĩa không cho phép anh gian lận.
Amy vẫn luôn chú ý đến anh, thấy vậy nhịn không được híp mắt nhìn sang, White gian lận là không tốt, nếu Clark cũng gian lận như ông ta cũng chẳng phải hay ho gì.
Clark ném bài tỏ vẻ bỏ cuộc, White cười to muốn vơ số tiền đặt cược trước mặt, Jenny liền chặn ngang, làm White đang từ thắng thế biến thành kẻ thua cuộc.
“Chúng ta qua bên kia ngồi đi! Tôi khát nước.” Amy kéo góc áo Clark, anh thoạt nhìn có vẻ không vui, vẫn là đừng ngồi ở chỗ này chịu đả kích nữa thì hơn.
“Được.”
Clark rời khỏi bàn, Jimmy đã thế chỗ, anh đưa Amy đến quầy bar, gọi một cốc bia cho mình và nước trái cây cho Amy, “Cô uống rượu không tốt, vẫn là đừng nên uống những thứ này.”
“Ờ, tôi biết, anh trai tôi cũng cấm tôi uống rượu, mà chuyện say rượu lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ, hai người kia có lẽ sẽ gọi cho Bernie, sau đó anh trai tôi nhất định sẽ biết mất.” Tuy rằng sau này Gloucester cũng biết , nhưng lúc đó cô đã tỉnh táo lại rồi, anh trai nhiều lắm cũng chỉ “ca” vài câu, nếu đang lúc say mà bị phát hiện, giáo sư gia đình của nhà cô có lẽ giờ đã đứng bên cạnh cô rồi.
“Hả?” Clark hiển nhiên không ngờ Amy đột nhiên lại nhắc tới chuyện đêm đó, vẻ mặt anh có chút không tự nhiên, “Cô còn…nhớ chuyện đêm đó không?”
Amy hơi hơi sửng sốt, sau đó sảng khoái gật đầu, “Tất nhiên.” Sở dĩ thừa nhận sảng khoái như vậy, chính là bởi vì cô đột nhiên cảm thấy loại chuyện tình cảm thế này, mình có lẽ cũng nên học cách chủ động một chút.
Clark đang uống bia, bị hai tiếng “Tất nhiên” làm sặc, ho mạnh mấy tiếng mới khá lên một chút, khuôn mặt đẹp trai Amy vốn tưởng rằng không có loại biểu cảm đỏ mặt thẹn thùng lại dần dần đỏ ửng lên.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Amy giúp anh vỗ vỗ lưng.
“Không sao, ” Clark run run tay, yên lặng nhìn Amy, ” Cô nhớ rõ đêm đó tôi nói gì?”
“Ừ, tuy rằng tôi say nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, tôi… vẫn cảm giác được …” Amy bị anh nhìn rất không tự nhiên, nhưng vẫn cố nén không dời tầm mắt.
“Vậy…” Clark không biết nên nói gì, anh cảm thấy dù nói gì cũng chỉ làm cho mình càng thêm xấu hổ vô cùng, như vậy cũng đã rõ, ngày hôm sau tại sao Amy lại đột nhiên nói muốn đi về nhà bạn chơi, ngay cả thời gian chào hỏi anh cũng không có.
“Khi tôi ở nhà Jenny đã suy nghĩ rất nhiều, Jenny cũng giúp tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy, hình như tôi cũng có chút thích anh…” Cái gì mà chút, là vô cùng thích! Amy lúc này thật ra là vẫn còn nhớ rụt rè.
“Thật sự?!” Clark đột nhiên gia tăng âm lượng giọng nói khiến mấy người đang chơi bài cũng đưa mắt nhìn sang.
“Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục.” Clark ném lại một câu, rồi kéo Amy chạy…
Amy chạy theo Clark mấy bước, ra đến con hẻm nhỏ ở cửa sau quán bar, cô không để ý đến cảnh tượng xung quanh, chỉ cảm thấy bàn tay to đang nắm trọn tay mình này vô cùng ấm áp cũng vô cùng an toàn, tựa hồ như chỉ cần bàn tay anh nắm lấy, cô không cần lo lắng đến điều gì cả.
“Amy, em có thể lặp lại lần nữa không?” Clark dừng lại, nhìn Amy đầy hy vọng, tuy rằng bọn họ quen nhau chưa phải là lâu, nhưng Clark chờ câu nói kia cũng đã sắp phát điên.
“Câu nói kia?” Amy phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng anh vội vàng khẩn thiết, đột nhiên phát hiện mình tựa hồ như không còn căng thẳng nữa, cô nhẹ nhàng mỉm cười, như lần đầu tiên họ gặp nhau, chỉ là nụ cười bây giờ lại càng khiến người ta thấy rung động trong lòng, “Em thích anh, vậy anh có muốn hẹn hò với em không?” Người ta nói trong chuyện tình cảm, yêu đối phương trước là người thua, cô đã là người thắng, tại sao lại không thể cho đối phương cảm nhận một chút cảm giác tốt đẹp khi được yêu chứ?
“Chúa ơi!” Clark đột nhiên ôm chặt Amy, dùng sức rất mạnh, nhưng không làm cô đau, cho dù là lúc này anh cũng vẫn như trước đối với cô thật cẩn thận, “Những lời này hẳn là anh nói, Amy, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
“Vâng, em rất vui lòng.”
Từ thần tượng đến làm bạn, lại từ bạn bè trở thành người yêu, quan hệ bọn họ cứ thay đổi, vị trí Clark ở trong lòng Amy cũng càng ngày càng nặng, cô tin tưởng địa vị này theo thời gian sẽ càng thêm quan trọng, bởi vì Clark đáng giá, làm người yêu, có lẽ anh không phải là người tốt nhất, bởi vì tinh thần chính nghĩa quá mạnh mẽ khiến anh luôn có sứ mệnh phải hoàn thành, nhưng Amy sẽ không hy vọng xa vời rằng bạn trai mình phải là người hoàn mỹ không một chút khuyết điểm, cô không phải hoàn hảo, sao có thể yêu cầu đối phương cũng phải hoàn mỹ? Amy tin rằng, chỉ khi hai người không hoàn hảo ở cùng một chỗ mới có thể cùng nhau tạo thành một cuộc sống trọn vẹn.
Clark hiện tại đang vô cùng vui vẻ, bởi vì người anh yêu cuối cùng cũng thuộc về mình, anh nhịn không được rất muốn tuyên bố điều này với tất cả mọi người, mà cũng thật sự làm như vậy, anh dắt Amy trở lại quán bar, chen ngang giữa ván bài, tuyên bố: “Amy đã đồng ý hẹn hò với tôi.”
Mọi người đều sửng sốt, Jenny có chút hờn giận Amy không suy nghĩ, lại không để cô hỗ trợ, nhưng cô nàng vẫn chúc mừng cho bạn.
Mấy người của tòa soạn đều lấy lại tinh thần chúc mừng hai người, White còn vỗ vỗ cánh tay Clark chúc mừng anh rốt cục cũng tạm biệt cuộc sống độc thân.
Vẻ mặt Lois thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng sau đó không biết cô nàng nghĩ đến điều gì, lông mày cũng giãn ra, vừa có chút mất mát lại vừa vui vẻ chúc mừng bọn họ.
(Theo như phim thì mình đoán Lois cũng có chút thích Clark, có điều thích siêu nhân nhiều hơn, giờ Clark có ng iu rồi, khỏi cần lựa chọn nữa tập trung vào siêu nhân luôn, có điều siêu nhân và Clark là một, nên trong truyện này thì cô nàng mất trắng rùi. )
Clark cười ngây ngốc, anh biết bộ dáng mình hiện giờ trông rất ngớ ngẩn, nhưng anh thật sự nhịn không được. Anh vẫy tay gọi người phục vụ lại, kêu một loạt gì đó tỏ ý đêm nay anh mời khách, lại kéo Amy đến góc khác nói chuyện tình yêu.
Amy thật muốn che kín mặt lại, người này tốc độ thật sự là nhanh quá đi, cô không kịp ngăn cản, chỉ là là nhận lời hẹn hò thôi, cũng không phải kết hôn, làm gì mà kích động như vậy?
Cô gái, nếu như cô có thể không cười đến mắt híp lại thành một đường như thế, chúng tôi đây có lẽ sẽ tin lời cô đấy. ^o^.
Jenny nhận được điện thoại xong lập tức chạy tới, cô nàng đương nhiên không phải vì chơi, mà là muốn tìm cơ hội kiểm tra Clark.
“Hi, anh chàng đẹp trai, lại gặp rồi.” Jenny ăn mặc gợi cảm xinh đẹp ngồi trong taxi chào Clark.
“Chào cô Cairns.” Clark đương nhiên nhớ rõ cô gái xinh đẹp đầy ấn tượng này, bởi vì ngoài việc bản thân cô quả thật rất khó khiến người khác quên được thì cũng bởi vì Amy thường xuyên nhắc tới cô, các cô là bạn rất thân nhau.
“Xem ra không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ.” Amy cúi người ngồi vào trong xe, thuận tiện ôm Jenny chào hỏi, cô đã để Bakersfield cho vệ sĩ chăm sóc, lúc này không thể mang theo nó được, mà Amy cũng không yên tâm để nó một mình ở nhà.
Clark mở cửa ghế trước ngồi xuống, nói địa điểm cho tài xế taxi rồi mới quay đầu lại nói với Jenny: “Rất vui được làm quen với cô, Amy bình thường hay nhắc tới cô lắm.”
“Nếu đã quen biết thì cứ gọi tôi Jenny là được, tôi có thể gọi anh là Clark không?”
“Tất nhiên, tôi rất hân hạnh.” Jenny đã đưa cành ô-liu ra, Clark rất vui vẻ mà tiếp đón.
*cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình (trong truyện này thì ý muốn nói đến thái độ thân thiện chăng?)
Trên đường đi, Jenny cứ liên tục tra hỏi Clark: tuổi, gia đình, nghề nghiệp, những việc từng làm, hoàn toàn giống như một nhân viên điều tra hộ khẩu, Amy biết cô bạn đang giúp mình xem xét xem Clark có thích hợp với mình hay không.
Clark bị tra hỏi rất nhiều vấn đề, người bình thường có lẽ đã chịu không nổi nữa, nhưng anh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, Jenny có lằng nhằng soi mói thế nào cũng không tỏ ra một chút gì bất mãn.
Đến cuối cùng, Jenny cũng phải bội phục anh, “Nếu bộ dạng này của anh ta không phải giả vờ thì anh ta quả thật là một sự lựa chọn tuyệt vời, ngay cả tớ cũng sắp động lòng rồi đấy.” Jenny nói nhỏ vào tai Amy.
“Jenny!” Amy đỏ mặt, khẽ đẩy cô bạn một cái, Jenny không biết tai Clark thính đến thế nào đâu.
Len lén nhìn gương chiếu hậu trước mặt, nụ cười trên môi Clark đã tươi thêm mấy phần, Amy thực bất đắc dĩ, có lẽ không cần Jenny hỗ trợ, nếu như chính mình chủ động đề nghị kết giao là có thể khiến Clark rất vui rồi?
Có điều nếu vậy, Jenny nhất định sẽ nói cô không đủ rụt rè.
Nơi Clark hẹn cùng Perry White là một quán bar, không lớn, giống như các quán bar hay có các cao bồi thường lui tới trong những bộ phim về miền Tây, khá đặc biệt ở nơi xa hoa rực rỡ như Metropolis.
Tham gia buổi hẹn lần này, ngoài chủ biên White và Lois Amy đã gặp, còn có anh chàng phóng viên chụp ảnh Jimmy và Wicks là một tay phóng viên người qua đường nào đó trong phim mà Amy không nhớ ra.
Lois thấy Amy thì vẻ mặt không được tốt lắm, rõ ràng là cô nàng còn nhớ rõ chuyện ở đêm tiệc từ thiện.
“Clark, cậu còn dẫn theo người đến hả? Sao, muốn tìm người làm chứng cho con đường thảm bại của mình à?” White cười lớn trêu chọc, nhưng thật ra ông ta không để bụng chuyện nhiều thêm ra hai người chút nào.
“Xin chào, tôi là Amelia Lee, còn đây là bạn tôi Jenny Cairns, rất xin lỗi vì không mời mà đến, hy vọng không quấy rầy đến mọi người.” Amy lễ phép chào hỏi .
Jimmy cướp cơ hội mở miệng trước White, tròng mắt trực tiếp dính trên người Jenny, “Đâu có, có thể gặp được hai quý cô xinh đẹp thế này sao lại nói là quấy rầy chứ, phải không tổng biển tập?” Anh chàng hỏi sang White ngồi bên cạnh, sau đó bị trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Nhiều người càng vui, các cô muốn đặt bao nhiêu?” White kêu mọi người ngồi xuống, bắt đầu xếp bài.
“Tôi không chơi, chỉ xem thôi.” Amy lắc đầu, tự giác ngồi ra phía sau Clark.
“Tôi có thể tham gia chứ?” Jenny quay sang Wicks cười cười.
“Tất nhiên rồi, mời cô.” Đối phương rất tự giác dành ra một vị trí bên cạnh.
“Xem ra cô bé rất tự tin vào kỹ năng chơi bài của mình, đêm nay tiền đặt cược hơi cao đấy, cô chắc chắn là muốn tham gia chứ?” White tuy rằng muốn thắng nhưng vẫn nhịn không được khuyên nhủ, tuổi Jenny cũng không phải là lớn.
“Tất nhiên rồi, như ông nói đấy, tôi rất tự tin về bản thân mình.” Jenny cầm lấy bài trong tay White, thể hiện một chút kỹ thuật xếp bài. Trước đây cô đã từng đi theo bố tham gia không ít lần những cuộc tụ tập ở quê, đánh bài là món giải trí không bao giờ thiếu, có bố là cao thủ chơi bài, cô tự nhiên là học được không ít, dù không là 10/10 nhưng cũng được đến 7, 8 phần.
Quả nhiên như Jenny nói, cô quả thật có vốn để tự tin, những ván đầu hầu như đều là cô thắng, không bao lâu sau trên bàn trước mặt cô là một đống tiền giấy lẫn tiền xu, tất cả đều là chiến lợi phẩm của cô.
White thấy tình hình khó khăn không thể không dùng mười phần tinh thần ứng phó, thậm chí còn gian lận – đây là tình tiết trong phim có nhắc tới, có điều Amy nhìn không ra – cuối cùng mới cứu vãn được tình thế.
Clark bài vận không tốt, cứ thua mãi đến lúc anh nhịn không được muốn hạ mắt kính dùng khả năng của mình nhìn xuyên thấu đám lá bài, có điều cuối cùng anh vẫn không làm như vậy, tinh thần tôn trọng chính nghĩa không cho phép anh gian lận.
Amy vẫn luôn chú ý đến anh, thấy vậy nhịn không được híp mắt nhìn sang, White gian lận là không tốt, nếu Clark cũng gian lận như ông ta cũng chẳng phải hay ho gì.
Clark ném bài tỏ vẻ bỏ cuộc, White cười to muốn vơ số tiền đặt cược trước mặt, Jenny liền chặn ngang, làm White đang từ thắng thế biến thành kẻ thua cuộc.
“Chúng ta qua bên kia ngồi đi! Tôi khát nước.” Amy kéo góc áo Clark, anh thoạt nhìn có vẻ không vui, vẫn là đừng ngồi ở chỗ này chịu đả kích nữa thì hơn.
“Được.”
Clark rời khỏi bàn, Jimmy đã thế chỗ, anh đưa Amy đến quầy bar, gọi một cốc bia cho mình và nước trái cây cho Amy, “Cô uống rượu không tốt, vẫn là đừng nên uống những thứ này.”
“Ờ, tôi biết, anh trai tôi cũng cấm tôi uống rượu, mà chuyện say rượu lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ, hai người kia có lẽ sẽ gọi cho Bernie, sau đó anh trai tôi nhất định sẽ biết mất.” Tuy rằng sau này Gloucester cũng biết , nhưng lúc đó cô đã tỉnh táo lại rồi, anh trai nhiều lắm cũng chỉ “ca” vài câu, nếu đang lúc say mà bị phát hiện, giáo sư gia đình của nhà cô có lẽ giờ đã đứng bên cạnh cô rồi.
“Hả?” Clark hiển nhiên không ngờ Amy đột nhiên lại nhắc tới chuyện đêm đó, vẻ mặt anh có chút không tự nhiên, “Cô còn…nhớ chuyện đêm đó không?”
Amy hơi hơi sửng sốt, sau đó sảng khoái gật đầu, “Tất nhiên.” Sở dĩ thừa nhận sảng khoái như vậy, chính là bởi vì cô đột nhiên cảm thấy loại chuyện tình cảm thế này, mình có lẽ cũng nên học cách chủ động một chút.
Clark đang uống bia, bị hai tiếng “Tất nhiên” làm sặc, ho mạnh mấy tiếng mới khá lên một chút, khuôn mặt đẹp trai Amy vốn tưởng rằng không có loại biểu cảm đỏ mặt thẹn thùng lại dần dần đỏ ửng lên.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Amy giúp anh vỗ vỗ lưng.
“Không sao, ” Clark run run tay, yên lặng nhìn Amy, ” Cô nhớ rõ đêm đó tôi nói gì?”
“Ừ, tuy rằng tôi say nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, tôi… vẫn cảm giác được …” Amy bị anh nhìn rất không tự nhiên, nhưng vẫn cố nén không dời tầm mắt.
“Vậy…” Clark không biết nên nói gì, anh cảm thấy dù nói gì cũng chỉ làm cho mình càng thêm xấu hổ vô cùng, như vậy cũng đã rõ, ngày hôm sau tại sao Amy lại đột nhiên nói muốn đi về nhà bạn chơi, ngay cả thời gian chào hỏi anh cũng không có.
“Khi tôi ở nhà Jenny đã suy nghĩ rất nhiều, Jenny cũng giúp tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy, hình như tôi cũng có chút thích anh…” Cái gì mà chút, là vô cùng thích! Amy lúc này thật ra là vẫn còn nhớ rụt rè.
“Thật sự?!” Clark đột nhiên gia tăng âm lượng giọng nói khiến mấy người đang chơi bài cũng đưa mắt nhìn sang.
“Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục.” Clark ném lại một câu, rồi kéo Amy chạy…
Amy chạy theo Clark mấy bước, ra đến con hẻm nhỏ ở cửa sau quán bar, cô không để ý đến cảnh tượng xung quanh, chỉ cảm thấy bàn tay to đang nắm trọn tay mình này vô cùng ấm áp cũng vô cùng an toàn, tựa hồ như chỉ cần bàn tay anh nắm lấy, cô không cần lo lắng đến điều gì cả.
“Amy, em có thể lặp lại lần nữa không?” Clark dừng lại, nhìn Amy đầy hy vọng, tuy rằng bọn họ quen nhau chưa phải là lâu, nhưng Clark chờ câu nói kia cũng đã sắp phát điên.
“Câu nói kia?” Amy phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng anh vội vàng khẩn thiết, đột nhiên phát hiện mình tựa hồ như không còn căng thẳng nữa, cô nhẹ nhàng mỉm cười, như lần đầu tiên họ gặp nhau, chỉ là nụ cười bây giờ lại càng khiến người ta thấy rung động trong lòng, “Em thích anh, vậy anh có muốn hẹn hò với em không?” Người ta nói trong chuyện tình cảm, yêu đối phương trước là người thua, cô đã là người thắng, tại sao lại không thể cho đối phương cảm nhận một chút cảm giác tốt đẹp khi được yêu chứ?
“Chúa ơi!” Clark đột nhiên ôm chặt Amy, dùng sức rất mạnh, nhưng không làm cô đau, cho dù là lúc này anh cũng vẫn như trước đối với cô thật cẩn thận, “Những lời này hẳn là anh nói, Amy, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
“Vâng, em rất vui lòng.”
Từ thần tượng đến làm bạn, lại từ bạn bè trở thành người yêu, quan hệ bọn họ cứ thay đổi, vị trí Clark ở trong lòng Amy cũng càng ngày càng nặng, cô tin tưởng địa vị này theo thời gian sẽ càng thêm quan trọng, bởi vì Clark đáng giá, làm người yêu, có lẽ anh không phải là người tốt nhất, bởi vì tinh thần chính nghĩa quá mạnh mẽ khiến anh luôn có sứ mệnh phải hoàn thành, nhưng Amy sẽ không hy vọng xa vời rằng bạn trai mình phải là người hoàn mỹ không một chút khuyết điểm, cô không phải hoàn hảo, sao có thể yêu cầu đối phương cũng phải hoàn mỹ? Amy tin rằng, chỉ khi hai người không hoàn hảo ở cùng một chỗ mới có thể cùng nhau tạo thành một cuộc sống trọn vẹn.
Clark hiện tại đang vô cùng vui vẻ, bởi vì người anh yêu cuối cùng cũng thuộc về mình, anh nhịn không được rất muốn tuyên bố điều này với tất cả mọi người, mà cũng thật sự làm như vậy, anh dắt Amy trở lại quán bar, chen ngang giữa ván bài, tuyên bố: “Amy đã đồng ý hẹn hò với tôi.”
Mọi người đều sửng sốt, Jenny có chút hờn giận Amy không suy nghĩ, lại không để cô hỗ trợ, nhưng cô nàng vẫn chúc mừng cho bạn.
Mấy người của tòa soạn đều lấy lại tinh thần chúc mừng hai người, White còn vỗ vỗ cánh tay Clark chúc mừng anh rốt cục cũng tạm biệt cuộc sống độc thân.
Vẻ mặt Lois thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng sau đó không biết cô nàng nghĩ đến điều gì, lông mày cũng giãn ra, vừa có chút mất mát lại vừa vui vẻ chúc mừng bọn họ.
(Theo như phim thì mình đoán Lois cũng có chút thích Clark, có điều thích siêu nhân nhiều hơn, giờ Clark có ng iu rồi, khỏi cần lựa chọn nữa tập trung vào siêu nhân luôn, có điều siêu nhân và Clark là một, nên trong truyện này thì cô nàng mất trắng rùi. )
Clark cười ngây ngốc, anh biết bộ dáng mình hiện giờ trông rất ngớ ngẩn, nhưng anh thật sự nhịn không được. Anh vẫy tay gọi người phục vụ lại, kêu một loạt gì đó tỏ ý đêm nay anh mời khách, lại kéo Amy đến góc khác nói chuyện tình yêu.
Amy thật muốn che kín mặt lại, người này tốc độ thật sự là nhanh quá đi, cô không kịp ngăn cản, chỉ là là nhận lời hẹn hò thôi, cũng không phải kết hôn, làm gì mà kích động như vậy?
Cô gái, nếu như cô có thể không cười đến mắt híp lại thành một đường như thế, chúng tôi đây có lẽ sẽ tin lời cô đấy. ^o^.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook