Khi Eddie sinh con đã được chuyển đến một góc của nhà kho – ngôi nhà cho chó nhỏ bé của nó không tiện cho bác sỹ thú y đỡ đẻ – sau đó cũng không chuyển đi chỗ nào khác, mỗi ngày Jenny hoặc bố mẹ mang đến thức ăn giàu dinh dưỡng cho nó, ngoại trừ bọn họ ai cũng không thể tới gần Eddie vừa mới sinh, chỉ cần nhìn thấy người nào khác Eddie sẽ lên tiếng gầm gừ cảnh cáo, tư thế như sắp chuẩn bị tấn công.

Là chó chăn cừu, khả năng của Eddie ai cũng có thể thấy rất rõ, cho nên không người nào dám thử xem liệu nó có dám cắn thật không.

Có điều từ lúc Eddie đẻ con đến nay đã hơn một tháng, bây giờ Eddie đã không còn gầm gừ với người đến gần nữa, bố Jenny đang định cho nó về ổ cũ, nhưng đám chó con lại hơi khó xử lý.

Năm con chó nhỏ giống như Eddie đều là chó chăn cừu có hai màu đen trắng, chúng giống nhau như đúc, vừa đầy tháng đã mở mắt, cặp mắt màu lam gần như ngả sang sắc đen, tròn xoe ngây thơ rất xinh đẹp. Đôi tai màu đen thỉnh thoảng lại vẫy vẫy, nhìn thẳng trông cái đầu thật bé bỏng dễ thương vô cùng, giống như có con bướm đang đậu bên trên.

Mấy con cún đều rất khỏe mạnh nhanh nhẹn, nhà kho rộng trở thành thiên đường vui chơi cho bọn chúng, chúng luôn đợi bạn không chú ý sẽ trốn vào một góc nào đó, cho bạn phải đi tìm mất cả nửa ngày. Bố Jenny lo đám chó con sau khi được đưa ra khỏi nhà kho sẽ chạy lung tung, cho nên mới tính xem có nên chờ chúng lớn thêm một chút rồi mới chuyển chỗ cho chúng hay không, dù rằng Eddie tuy rằng đã sinh con bốn lần, nhưng nó chưa bao giờ nuôi con trong cái ổ đó, hoàn toàn là một tay ngờ nghệch.

“Bố, con muốn cho Amy một con cún, cậu ấy là cô gái tốt bụng giàu tình cảm, nhất định chăm sóc cún con rất tốt.” Jenny đưa Amy đến xem đám cún con, vừa lúc bố cô cũng ở đó, vì thế cô liền nói thẳng.

Lúc này Amy đang cúi đầu nhìn một con chó nhỏ chạy đến bên chân mình, rồi nó ngồi xuống ngẩng đầu nhìn cô, trong con mắt đen lay láy phản chiếu lại hình dáng đối diện, chỉ nhìn một cái thôi Amy liền thích ngay con cún, cô ngồi xuống sờ sờ đầu nó, cún con cũng không trốn, ngược lại thè lưỡi liếm liếm tay cô, khiến Amy cười ha ha không ngừng.

Bố Jenny thấy cảnh này, ấn tượng tốt đối Amy lại tăng lên không ít, nhìn vào mắt cô cũng biết cô sẽ là một người chủ yêu thương vật nuôi của mình, nhưng bố Amy vẫn muốn hỏi ra rõ ràng: “Cháu thật sự thích nó sao ?”

“Vâng thưa bác Keynes, cháu rất thích nó, bác có thể cho cháu không? Cháu sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Amy ôm lấy con cún trên mặt đất, dù nó nghịch ngợm nhiều quá nên trông rất bẩn – bàn chân nhỏ đen thui còn để lại mấy vết trên áo cô, và chó nhỏ mới 1 tháng tuổi chưa thế tắm nên trong bộ lông của nó cũng không ít bọ chó.

Ông Cairns nhìn động tác của cô, càng thêm hài lòng: “Chăm sóc chó con cũng là việc phiền phức, phải có kiên nhẫn và cẩn thận, hơn nữa cháu không thể chỉ vì thích nhất thời, rồi nuôi được một thời gian lại không muốn nuôi nữa, sẽ phải luôn luôn chăm sóc nó, cháu cũng sẵn lòng chứ?”

“Dạ vâng, tuy rằng cháu chưa từng nuôi chó , nhưng cháu sẽ cố gắng học cách, hơn nữa Jenny cậu cũng sẽ dạy mình đúng không?” Amy nhìn về phía Jenny hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Jenny gật đầu.

“Vậy được rồi, nó là của cháu .” Ông Cairns rộng rãi nói, ông khá là quý người bạn này của con gái, cô bé không giống như đám bạn trước đây của Jenny.

“Cám ơn bác Keynes!” Amy thật lòng cảm tạ.

Nhưng Amy chưa thể đem ngay con cún nhỏ kia đi, Amy phải theo ông Cairns học một vài cách chăm sóc chó con rồi mới có thể mang nó đi.

Nhưng dù là vậy, Amy vẫn thật sự rất vui vẻ.

Chơi đùa với cún con một lát, rồi Amy đi theo Jenny quay về nhà chính.

Lúc này những người khác cũng đã trở lại, Amy ở cửa nhìn đám bạn bốc mùi thối hoắc, len lén theo Jenny cười trộm mãi.

“Được rồi được rồi, các cháu nhanh tắm rửa đi, tắm xong là có thể ăn cơm.” Mẹ Jenny cũng cười, nhưng vẫn còn nhớ rõ việc chính .

Một đám người ồn ào đi tắm rửa, Jenny ở lại giúp bà Cairns đang bận rộn, nhân lúc này Amy chạy về phòng Jenny – hai ngày này họ phải ở cùng một phòng – lấy di động trong ba lô ra gọi điện thoại cho anh trai.

“Chào buổi chiều, anh trai.” Giọng cô rất vui vẻ, biểu hiện tâm tình của chủ nhân đang rất tốt.

“Anh thì không tốt chút nào, hơn nữa bên này là buổi tối.” so với Amy, trong giọng công tước Gloucester có cảm giác yên lặng trước cơn bão tố.

“Anh làm sao vậy, ai chọc giận anh à?” Amy hơi chột dạ.

“Trừ em ra còn có ai dám chọc anh nữa?” Công tước Gloucester tức giận nói.

“Ack, xin lỗi anh!” Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn nói cho Amy biết, bất kể chuyện gì, trước nhận sai đã là được.

Quả nhiên, Gloucester ngữ khí khá lên không ít, “Sau này đừng uống rượu nhiều như vậy nữa, con gái đàng hoàng không nên say rượu.”

Thì ra là chuyện này, Amy lè lưỡi, ngoan ngoãn nói: “Em đã biết rồi anh, xin lỗi, em chỉ cảm thấy vị rất ngon, không ngờ lại dễ say như vậy.”

“Phải biết chừng mực, mê rượu không phải là thói quen quý tộc nên có , phải chú ý lễ nghi của mình, nếu không anh sẽ mời bà Buckman đến chăm sóc em đấy.” Giọng Gloucester lại trở nên nguy hiểm.

Bà Buckman là gia sư của Amy, là người cực kỳ nghiêm túc.

“Dạ, em cam đoan không có lần sau đâu ạ.” Amy vội vàng cam đoan.

“Được rồi, lần này cho qua, giờ chúng ta nói đến vấn đề khác, em có quan hệ gì với siêu nhân?” Ngữ khí càng lúc càng nguy hiểm .

“Bạn bè! Anh ta giúp em nhiều lắm, cho nên em mới đến dạ tiệc từ thiện hôm đó.” Amy vội vàng tách rõ ràng quan hệ của họ, nếu không thể nào cũng lại bị nghe giảng.

“Thật sao? Hai người làm sao quen biết?” Công tước Gloucester không dễ lừa như vậy, cấp dưới chưa bao giờ báo cáo với anh chuyện này. Siêu nhân là người của công chúng, Gloucester có thể nghĩ được nếu có liên quan với anh ta, Amy sẽ có nhiều phiền toái.

“Là quen quaClark, anh biết tòa soạn báo của họ luôn có thể nhận được những tin tức mới nhất, nghe nói người đầu tiên đưa tin mới về siêu nhân cũng là bọn họ. Em quen anh ta qua chỗ Clark. Anh trai à, anh ta là người không tồi, em nghĩ nếu mình có nhiều bạn bè cũng là chuyện tốt mà.” Nếu là bí mật của mình Amy sẽ nói rõ, cô không thích lừa gạt người nhà, nhưng bí mật này thuộc về Clark, cô không có quyền nói cho bất kỳ người nào khác.

Gloucester cũng thừa nhận có một người bạn như vậy đối với Amy lợi nhiều hơn hại (anh sẽ hối hận, anh trai đại nhân): “Có thể bí mật làm bạn, nhưng đừng để mọi người biết được, siêu nhân có rất nhiều kẻ thù, anh không hy vọng vì anh ta mà em phải chịu bất luận thương tổn nào, chuyện lần này anh đã phái người lo, em không cần nghĩ nhiều.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Amy nghi hoặc, cô còn không biết phiền phức đã rơi xuống đầu mình.

“Không có gì, nhớ chăm sóc bản thân mình cho tốt là được.” Theo như tính toán của công tước Gloucester, chờ Amy trở lại Metropolis phiền phức lần này cũng đã giải quyết xong, cho nên không cần cho cô biết chỉ thêm phiền lòng.

“Dạ.” Amy tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục kéo dài vấn đề này nữa, “Anh ơi, bạn em tặng cho em một con chó chăn cừu, em muốn nuôi nó ~” đến cuối câu thì giọng chuyển thành trực tiếp làm nũng.

“Chó chăn cừu? Sao lần này không phải chó sói hay chó ngao nữa? Thật không hiểu nổi một cô gái nhỏ như em sao lại thích đám to xác đó nữa.”

“Biết ngay là sẽ không cho em nuôi.” Amy lẩm bẩm nói thầm.

Đối phương hiển nhiên nghe được lời nói thầm của cô, khẽ cười một tiếng, “Nuôi chó chăn cừu cũng được, có thể chơi cùng em, nhưng nhớ rõ mang đi kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì nuôi.” Nhà bọn họ không thiếu những thứ này, chỉ là sở thích trước kia của Amy không thể nào chấp nhận được, những loại chó cỡ lớn đó không dễ dàng thuần phục như vậy.

“Em biết rồi.”

“Bên cạnh em có ai khác không?” Gloucester đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung Quốc.

Amy đi đến cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, cũng trả lời bằng tiếng Trung: “Không có ai anh ạ.”

“Anh đã xem tư liệu em đưa, quả thật rất có ích, cho nên anh đem tư liệu nộp lên trên cho nữ hoàng, nhưng chưa nói là em đưa mà lấy danh nghĩa của một nhân vật bí ẩn, sự xuất hiện siêu nhân khiến phiền hà của chúng ta giảm không ít.” Công tước Gloucester báo cáo lên trên, ngoài việc tỏ ra trung thành với hoàng gia, còn có ý kéo nữ hoàng xuống nước, dù sao muốn chấn hưng Anh quốc không thể chỉ trông vào sức của một người là anh. Mà siêu nhân, chỉ cần vèo một cái là có thể xuất hiện rồi, nếu thêm người có thể tiên đoán cũng không phải quá kỳ lạ, huống chi tư liệu Amy đưa cũng có một chút không khớp với thực tế.

“Bà ngoại nói thế nào?” Không giống anh trai Gloucester, quan hệ giữa Amy và nữ hoàng lại thân thiết hơn một chút.

“Bà rất kinh ngạc, nhưng sự thật xảy ra trước mắt bà cũng không thể không tin.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Những chuyện có trong tư liệu không xảy ra ở Anh, những sự kiện xảu ra ở Mĩ và Trung Quốc là nhiều nhất, phía Trung Quốc chúng ta đã tìm được đối tượng hợp tác tốt, còn về phía Mĩ anh muốn nghe một chút ý kiến của em.” Mĩ hiện tại có nhiều chuyện bất ổn, nhưng lại có một siêu nhân, mà hình như không phải chỉ có một người đặc biệt.

“Anh có tính toán gì ?”

“Người lý tưởng nhất đương nhiên là Lex Luther, có thể nói bây giờ hắn là một trong những người giàu nhất nước Mĩ.”

“Hắn, hắn không được.” Amy dứt khoát từ chối.

“Sao?”

“Bối cảnh của hắn không được tốt, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, dù sao một nhà kinh doanh thành công không thể nào sạch sẽ hoàn toàn, mà nhân cách của hắn mới là quan trọng, vì ích lợi hắn sẽ bất chấp không từ thủ đoạn, hơn nữa còn là kẻ cực kỳ kiêu ngạo.”

“Hắn làm gì mà khiến em phản cảm như vậy?” Gloucester cảm thấy hứng thú hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe Amy nói ghét một người rõ ràng như vậy.

“Em không tin anh không phát hiện ra những phiền phức gần đây của Metropolis quá nửa đều là từ hắn?”

“Ừ, có nghe.” Đâu chỉ là nghe thấy, Gloucester còn nắm giữ không ít chứng cớ, tuy rằng Lex Luther có thế lực rất lớn ở Mĩ nhưng hắn không phải là bất khả chiến bại.

“Hắn coi Metropolis là đồ chơi trong lòng bàn tay mình, cho nên rất căm ghét siêu nhân, trong mắt hắn anh ta chính là kẻ xâm lược, em không nghĩ hắn sẽ vui vẻ tự nguyện hợp tác cùng chúng ta, ngược lại, nhiều khả năng một khi hắn nắm được thông tin trong tay rồi sẽ diệt cỏ tận gốc, tuy rằng hắn không nhất định có thể làm được như vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương