Rượu ngon liền uống nhiều thêm một chút, Amy rất không khách khí gọi người pha rượu pha thêm mấy ly có hương vị khác, dù sao hôm nay cô ở trong này tiêu không ít tiền, không uống cho đã không được.

Người pha rượu nhìn hai vệ sĩ đã đến bên cạnh Amy, thức thời lại pha thêm vài loại rượu có độ cồn thấp thích hợp cho phụ nữ uống.

Nhưng rượu là thứ dễ dàng làm cho người ta say, hơn nữa lại là rượu pha chế, sau khi Amy uống hai ly có vị khác nhau đã cảm thấy hơi choáng váng, cảm giác có chút khó chịu, cô không uống tiếp nữa, liền úp sấp xuống quầy bar, vừa nhìn chất lỏng sóng sánh màu sắc trong ly rượu, phía trên trang trí bằng một quả anh đào đỏ mọng, vừa chờ Clark đến đón.

Lex Luther ngay từ đầu đã chú ý tới Amy, bởi vì cách ăn mặc của cô khá đặc biệt, có điều khi đó hắn cũng không quá quan tâm, chỉ nghĩ cô là con gái nhà giàu đi theo người lớn đến chơi, không ngờ cô lại có thể cạnh tranh với Lilya, thậm chí còn thắng cả nữ tỷ phú kia, hơn nữa sau khi siêu nhân nhìn thấy cô, hiển nhiên là hai người biết nhau, từ lúc đó Lex Luther đối với cô càng thêm tò mò.

Hiện giờ nhìn thấy Amy ở chỗ này, Luther vốn định qua chào hỏi cô một chút xem có thể tìm hiểu chút gì không, lại nhìn thấy hai vệ sĩ xuất hiện ở phía sau cô, mắt lộ ra vẻ đe dọa ngăn cản mọi người tới gần, cho nên hắn cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà than thầm.

“Đi điều tra cho tôi cô gái kia, tôi muốn có toàn bộ tư liệu về cô ta.” Lex Luther thấp giọng phân phó. Kế hoạch của hắn không thể cho phép bất kỳ vấn đề gì xảy ra.

“Dạ.”

Clark đưa Louis về đến căn hộ của cô giao cho em gái cô chăm sóc liền lập tức quay trở về dạ tiệc từ thiện, thậm chí anh không kịp cởi âu phục, vì bay quá nhanh nên khi về đến nơi thì quần áo đã sộc sệch nhăn nhúm cả, làm anh không thể không dành chút thời gian sửa sang lại.

Trở lại hội trường, Clark nhìn thấy Amy đang ngủ ở trên quầy bar.

“Cô ấy làm sao vậy?” Clark tiến lên xem xét, hai vệ sĩ chỉ nhìn anh liếc mắt một cái rồi mở đường.

“Tiểu thư uống say.” Một người nói.

“Ừ, sao các anh không ngăn cản cô ấy?” Clark có chút trách cứ bọn họ không can thiệp.

Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, vệ sĩ A mở miệng trước: “Trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ tiểu thư Amy, nhưng không thể hạn chế hành động của cô ấy.” Chủ nhân của bọn họ là Công tước Gloucester, mà Công tước Gloucester đã ra lệnh chỉ bảo vệ mà không được ngăn cản, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn cô uống say…

“Được rồi, tùy các anh, bây giờ tôi muốn đưa cô ấy về, được chứ?“

“Không sao, tiểu thư có dặn, lời của anh có thể tin được.” Vệ sĩ B nói.

Clark vì được Amy tin cậy mà cảm thấy vui vẻ, đồng thời nhìn hai vệ sĩ này lại có chút cảm giác bất lực .

Thật cẩn thận nâng Amy dậy, trọng lượng của cô đối Clark mà nói thật sự rất nhẹ, nhưng Clark có cảm giác đang nâng trên tay cả thế giới, dường như chỉ cần không cẩn thận chút thôi cả thế giới sẽ bị hủy diệt.

“Anh Kent, chúng tôi lái xe đến đây.” Vệ sĩ A kịp thời nhắc nhở .

“Đậu ở chỗ nào?” Clark ôm cô xuống lầu.

“Bãi đỗ xe dưới lầu, tôi đi lấy.” Vệ sĩ B nói.

“Làm phiền anh.”

***

Đưa Amy đến trước cửa phòng trọ, hai vệ sĩ rất ăn ý mà dừng bước.

“Các anh sao không vào? Tôi nghĩ cần có người giúp chăm sóc cô ấy.” Clark không cho rằng chỉ có một mình mình có thể chăm sóc một cô gái đang say.

“Tiểu thư có nói, trừ phi cô cho phép hoặc có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, còn lại chúng tôi không thể vào phòng trọ của cô.” Vệ sĩ A nói.

“Bây giờ không phải là ngoài ý muốn?”

“Loại này không tính, là chuyện cá nhân.” Vệ sĩ B lắc đầu.

Hai người này thật đúng là đầu gỗ, anh trai Amy sao lại phái bọn họ bảo vệ cô? Clark dở khóc dở cười.

Kỳ thật hai vệ sĩ này bởi vì vấn đề về tính cách nên bị tách ra làm việc cùng những người khác, nhưng hôm nay người cùng vệ sĩ A hợp tác có một số việc riêng nên xin phép nghỉ, ngoài vệ sĩ B lại không tìm được người khác thay thế nên đành để bọn họ cùng đi làm việc…

Bất quá tuy rằng tính cách có chút thật thà nhưng năng lực của hai người đúng là số một số hai trong các vệ sĩ .

“Nhưng chúng tôi vẫn canh giữ ở bên ngoài.” Cho nên anh đừng nghĩ muốn làm cái gì tồi tệ, Clark nhìn thấy rõ ràng ý trong mắt bọn họ .

Đưa cô vào trong, Clark đối với xếp đặt trong phòng vô cùng quen thuộc, bởi vì thời gian anh dùng cơm phần lớn là ở đây.

Mở cửa phòng ngủ quen thuộc, khác với phong cách ăn mặc của Amy, gian phòng ngủ này bài trí rất đơn giản, một nơi ấm áp và thoải mái.

Clark giúp Amy cởi giầy, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô, lại lấy chút nước ấm lau mặt cô, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cô ngẩn người.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thoạt nhìn tựa như một cô gái nhỏ mười một mười hai tuổi, nhưng thân thể dưới chăn lại đầy đặn thành thục, Clark biết nó mê người cỡ nào. Clark mơ hồ cảm thấy được trầm mê như vậy ngày nào đó sẽ lấy mạng của anh mất, nhưng anh thật sự là chống cự không được mà cũng không muốn chống cự.

Nhưng đối với Amy mà nói, có lẽ anh chỉ là một người bạn tốt có chút đặc biệt mà thôi.

“Khi nào thì em mới có thể thấy được trái tim tôi?” Clark thở dài, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô .

Tiếp theo, ý thức được mình vừa làm gì…Clark bật đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ tựa như chạy trốn.

Trong phòng ngủ, Amy vốn nên ngủ say hai mắt mở ra, có chút mông lung mờ mịt, nhìn cửa phòng chưa đóng lại trở mình một cái, tiếp tục ngủ.

Ngoài phòng trọ , hai vệ sĩ nhìn Clark mang theo vẻ mặt kỳ lạ rời khỏi, liếc nhau, tiếp tục im lặng bảo vệ.

****

Sáng sớm, Amy xoa cái đầu phát đau từ trên giường đứng dậy, sờ soạng đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi tất và găng tay, bộ váy mặc cả đêm trên người đã có thể quang vinh xuất ngũ .

Mở vòi nước ấm ra tắm rửa, Amy vừa chà vừa nhớ lại chuyện đêm qua.

Cô là người dễ say rượu, nhưng người dễ say cũng dễ tỉnh, hơn nữa cồn tuy rằng làm mê man thân thể nhưng không làm mê man thần trí cô, ngược lại khiến suy nghĩ của cô càng thêm thanh tỉnh, cho nên hành động tối hôm qua của Clark, Amy nhớ rõ không sót chút nào.

Cô không nghĩ đến Clark sẽ có tình cảm như vậy, đúng hơn là không tin, cô vẫn nghĩ Clark sẽ chỉ thích Louis, dù sao trong phim bọn họ mới là một đôi – dù có lúc Clark bị những người đẹp khác hấp dẫn, nhưng không phải cuối cùng anh vẫn giữ tình cảm của mình sao?

Louis mới là một nửa đích thực của Clark, sao hiện tại anh lại nói với cô rằng trái tim anh thuộc về cô ?!

Thế giới này rốt cục bị gì rồi?

Biết mình có người thích , trong lòng Amy dĩ nhiên là có chút vui mừng và thích thú, đây là một niềm kiêu hãnh của con gái đúng không? Nhưng băn khoăn do dự còn nhiều hơn, dù sao cô còn chưa muốn yêu đương, hơn nữa đối phương còn đặc biệt như vậy.

Cô cần suy nghĩ lại, có lẽ trong ba ngày tiếp này không cần gặp Clark thì hơn. Jenny chẳng phải đã mời cô đến nông trại nhà mình chơi sao, không biết bây giờ đi được không nhỉ?

Vì sao phải là ba ngày? Bởi vì sau ba ngày nữa là cuối tuần, cô không muốn bỏ qua cuộc hẹn dã ngoại trên mây, buổi dã ngoại đó giá những 100 ngàn đô kia mà.

Không thừa nhận mình kỳ thật đã động lòng, Amy đã sẵn sàng chuẩn bị làm đà điểu, lấy ba lô ra ném mấy bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân vào, nói mấy câu với vệ sĩ trước cửa, không quay đầu lại chuồn mất.

Vì thế, khi Clark như mọi ngày định đến phòng Amy ăn sáng, đón anh là vệ sĩ A đang đứng ở cửa .

“Tiểu thư nhờ tôi chuyển lời với anh, cô đến nông trang của bạn học chơi, cuối tuần mới trở về.”

“Hả?!”

Amy bỏ chạy, Clark chỉ còn cách tự mình giải quyết vấn đề ăn uống, sắp xếp túi xách đi làm, còn không biết tại sao trong lòng lại có loại cảm giác tủi thân, giống như vật cưng bị chủ nhân vứt bỏ .

Có điều cũng may Amy chạy nhanh, bằng không cô đã có thể phát hiện mình trở thành người nổi tiếng ở Metropolis, hôm nay trong mục tin tức trên báo chí đăng toàn bộ đều là về cô, siêu nhân là đề tài nóng nhất ở Metropolis, những chuyện liên quan đến anh đều bị người ở Metropolis chú ý, vì thế Amy tự nhiên thành tiêu điểm. Tất cả mọi người đều tò mò cô gái thần bí đột nhiên xuất hiện này đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể trả giá trên trời như vậy để được hẹn hò cùng siêu nhân, xem ra siêu nhân của bọn họ thật sự quá quyến rũ rồi.

Lúc này Amy đang ngồi trên xe đến nhà Jenny, vốn tưởng rằng chỉ có hai người bọn họ đi chơi nhưng không ngờ lại có thêm cả một đống người cả trai lẫn gái.

Trên xe buýt, Amy nhìn đám bạn học nhao nhao, lặng lẽ nói nhỏ vào tai Jenny: “Tớ tưởng chỉ có hai người chúng ta đến nhà cậu thôi chứ, sao cả bọn George cũng đến?”

Jenny nhún nhún vai, cười đùa: “Đám con gái này đương nhiên là đến chơi, về phần các anh bạn thì. . . . . Cậu cũng biết, bọn họ luôn phiền nhiễu, hơn nữa lúc này còn có người đẹp là cậu ở đây.”

Bề ngoài của Amy trong mắt người nước ngoài rất được ưa thích, cho nên cô vừa vào NYU liền lập tức có một đám người đông đảo theo đuổi, nhiệt tình của người Mĩ luôn làm cho cô có chút ăn không tiêu, hận không thể tìm cái vợt dập chết đám người ồn ào này, mà George trong chuyện này là tên khiến cô phiền nhất.

“A, phải không? Tớ lại nghĩ là Carlo đến vì cậu chứ?”

Amy trêu chọc mà Jenny không chút xấu hổ, rộng rãi thừa nhận: “Anh ta cũng khá đáng yêu, nhưng tớ cảm thấy bọn tớ không thích hợp, anh ta quá ngây thơ.”

“Ngây thơ? Anh ta lớn hơn cậu hai tuổi đấy .”

“Amy, cậu phải hiểu, con trai trưởng thành hay không không liên quan đến tuổi tác, Carlo chính là loại này, tuy rằng thân hình anh ta rất cao to, nhưng tâm lý so với cái mặt tròn của cậu không phải còn ngốc hơn sao?” Jenny nhéo nhéo khuôn mặt của Amy, vừa lòng nhìn nó đỏ không ít.

Jenny là người đẹp điển hình kiểu Mĩ, gợi cảm nóng bỏng, bình thường hai cô gái cùng có bề ngoài xinh đẹp sẽ dễ dàng trở thành kẻ thù hơn là thành bạn bè, nhưng Jenny rất thích Amy, bởi vì bề ngoài của Amy rất trẻ con, điều này thỏa mãn tâm lý vẫn luôn muốn có em gái của cô .

Tuy rằng nội tâm Amy và bề ngoài hoàn toàn không giống nhau, nhưng chỉ cần bề ngoài phù hợp ý thích của cô là tốt rồi.

Amy đối với động tác của Jenny có chút lơ đễnh, lúc trước anh trai của cô cũng thích làm động tác này, “Cho nên cậu thích ông già?”

“Là đàn ông trưởng thành và tâm lý, giống anh chàng phóng viên lần trước tới tìm cậu cũng không tồi.” Jenny gật gật đầu.

Clark?! Nghe cái tên đó, Amy ngẩn người, sau đó không được tự nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Bọn họ ở cùng với chúng ta bao lâu? Cậu chắc chắn nhà cậu có đủ phòng trống chứ?”

“Đừng lo lắng, phòng không đủ, nhưng tớ nghĩ bọn họ cũng không để ý lắm đâu.” Jenny ngạo nghễ, “Vừa lúc việc trong trang trại đang thiếu người, bọn họ tới thật là đúng lúc.”

Cho nên, đây mới nguyên nhân thật sự cậu đồng ý dẫn bọn họ tới? Amy nhìn đám con trai xung quanh, mặc niệm cho bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương