Bạn Trai Nhỏ
-
Chương 31
Ông Như Mạn liên hệ với luật sư, nói tình hình cơ bản một lượt, sau đó hẹn thời gian gặp mặt xong xuôi, mới gọi hẹn Tưởng Nhạn.
Ông Như Vọng thấy cô giải quyết mọi thứ ổn thỏa, liền mè nheo đòi cô mua cho một đôi giày thể thao mới ra mắt. Cô nghiêng người nhìn về phía giá để giày, giày của hai chị em xếp thành hàng, giá cũng không hề rẻ, lẻ loi ra một đôi giày trắng xếp bên cạnh, kiểu dáng tuy đã cũ kỹ lỗi thời, nhưng trông vẫn rất sạch sẽ.
"Đi thôi, ra ngoài đi dạo chút."
Quyết định hướng giải quyết mọi chuyện xong xuôi, cô cũng muốn cho bản thân được nghỉ ngơi, dắt hai thanh niên ra ngoài đi mua đồ.
Lần trước gặp phải mẹ Vinh Lãng, cho nên lần này cô rút kinh nghiệm, không đến trung tâm mà bọn họ thường đi, thay vào đó đi vòng vòng rồi đến một trung tâm thương mại mới mở, vừa hay đang có hoạt động giảm giá khai trương, giảm cả nửa giá, cho nên người cũng đông hơn bình thường.
Ông Như Mạn cùng hai em đẹp trai đi một chỗ quả là thu hút ánh nhìn, khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên, bèn lấy kính râm ra đeo che mặt lại.
Không đeo còn đỡ, đeo xong liền nghe thấy bên tai vài tiếng thì thầm, dạng như nữ đại gia bao nuôi trai trẻ.
Ông Như Mạn đeo cũng không được, không đeo cũng không xong, có chút xấu hổ không biết làm thế nào. Cũng may kính đen che mắt, người ngoài nhìn vào cũng không nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của cô.
Ông Như Vọng vẫn còn vừa ăn vừa cười, ghé sát tai cô thì thầm mấy lời cậu vừa mới nghe được: "Chị, chị nghe thấy không, người ta nói em với A Sâm là hai tiểu thịt tươi được chị bao dưỡng kìa."
Ông Như Mạn cầm túi xách đập một cái lên người cậu ta.
"A Sâm, cậu nghe thấy không, ha ha ha ha." Ông Như Vọng cười như vớ được vàng, Châu Sâm cũng giương khóe miệng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì cậu thực sự là như vậy đi.
Cơ mà có thể cùng cô trong một mối quan hệ như vậy, cậu cũng cảm thấy ngọt ngào.
Có người chụp ảnh bọn họ, Ông Như Mạn vô thức tránh đi, kéo hai người đi nhanh hơn một chút, trực tiếp đi vào trong tiệm giày mà Ông Như Vọng muốn mua.
Giày ở đây mỗi một kiểu chỉ có duy nhất một đôi, giá đương nhiên cũng không hề rẻ.
Ông Như Vọng quay sang lom lom nhìn Ông Như Mạn, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra thanh toán, xong xuôi, cậu ta vô cùng vui vẻ, không ngừng lấy điện thoại ra chụp lại đôi giày của mình. Ông Như Mạn đi dạo xung quanh cửa hàng, Châu Sâm vẫn như cũ, ngồi trên băng ghế yên lặng chờ.
Cô xem mã mấy đôi giày, sau đó trực tiếp mua luôn cho Châu Sâm một đôi, thực ra cô vẫn nghĩ, một đôi giày tốt sẽ đưa người đó đến những nơi tuyệt vời, cho nên bỏ tiền vào phương diện này cũng rất hào phóng.
Bắt đầu từ lúc mua giày, Ông Như Mạn liền giống như vào guồng quay, không thể ngừng lại được, phụ nữ đối với cái đẹp đúng là không có cách nào kiềm chế, muốn cả người Châu Sâm từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ mới mãn nguyện.
Ông Như Vọng quan sát một hồi, bèn tặng cho Châu Sâm một ánh mắt: "Cậu hãy bảo trọng" sau đó một mình chuồn êm, tự mình đi xem đồ mình thích.
Theo như cậu mà nói, hiện tại Châu Sâm giống như một con rối đáng thương, đi theo phụ nữ đi mua sắm, lại còn sắm vai một cái móc thử đồ đúng là một chuyện vô vị nhất trần đời.
Trong cửa hàng chỉ còn Châu Sâm cùng Ông Như Mạn đang thử quần áo.
Cô đi dạo quanh cửa hàng liền ôm đến cả chục bộ đồ cho cậu thử, chưa đợi cậu thử xong đã liền mang thêm vài bộ nữa tới, nhân viên bán hàng giới thiệu đến không khép được mồm.
Làm thế nào được, Châu Sâm này đúng là một cái giá treo đồ, cảm thấy cậu mặc bộ nào lên cũng rất đẹp, giống như mỗi bộ quần áo đều được cắt may riêng cho mình vậy, mà Ông Như Mạn đối với cậu cũng không hề tiết kiệm gì, cứ ưng bộ nào liền quẹt thẻ bộ đó, không cần quan tâm đến giá tiền.
Đi đến cửa hàng thứ ba, lúc này Châu Sâm đã có chút mệt mỏi, cả một quá trình không ngừng cởi ra rồi lại mặc vào không biết bao nhiêu lần, thế nhưng nhìn thấy sư nhiệt tình của Ông Như Mạn, cô dường như hoàn toàn không biết mệt, giống như mọi chuyện buồn phiền hồi sáng và mấy cơn đau bụng do tới kỳ đều đã bị lãng quên.
Châu Sâm cảm thấy hơi buồn cười, cậu liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Ông Như Vọng đâu, liền gọi một tiếng: "Chị Như Mạn."
Đối phương vừa mới ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, thì cậu đã nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô: "Đừng mua nữa, em cảm thấy chị tiêu nhiều tiền lắm rồi."
Nhiều tiền như vậy thật sự khiến cậu cảm thấy không thoải mái, cô không thèm nhìn nhãn hiệu, nhưng Châu Sâm mỗi lần thay ra mặc vô đều để ý coi, sau này nhất định sẽ trả lại cho cô không thiếu một đồng.
Ông Như Mạn ngẩn người một chút, nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn, sau đó nhanh chóng liếc sang bốn phía xem có bị ai để ý hay không, thấy không có ai chú ý mới vội vàng đẩy Châu Sâm sang cửa hàng khác: "Sau này ban ngày ban mặt ở ngoài đường không cho phép làm như thế nữa."
"Tuân lệnh." Châu Sâm cười tới mang tai, hai mắt cũng sáng cả lên vài phần.
Giống như thanh niên đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
À không, không nên nói là giống như.
Cậu vốn dĩ đang trong thời kỳ yêu đương mà, mặc dù đoạn tình cảm này của cậu còn chưa được người ta chấp nhận, nhưng thời khắc này, cậu đã cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Quần áo hai người mua đều nhờ giặt ủi, sau đó gửi đến địa chỉ căn nhà kia, cho nên trong tay cũng không xách theo đồ đạc gì.
Ngón tay cậu khẽ động, giống như muốn nắm tay cô, hoặc khoác vai cô kéo đi, thế nhưng đắn đo một hồi, vẫn không làm gì cả.
Nhịn.
Đến cửa hàng quần jean tiếp theo, Ông Như Mạn lại tiếp tục cầm mấy cái lên cho cậu đi thử.
Châu Sâm ngoan ngoãn nghe lời, lúc cậu đang thử quần ở bên trong, Ông Như Mạn vẫn đứng bên ngoài ngắm, còn cầm thêm một đôi quần jean rách trong tay, muốn để Châu Sâm thử tiếp, vừa rồi vừa mới mua một chiếc áo Tshirt trắng, mặc với quần này chắc hẳn hợp vô cùng.
Nhân viên bán hàng liền đi ra bắt chuyện: "Đây là em trai của chị sao, đẹp trai thật đấy."
Ông Như Mạn lại lấy một cái quần xuống xem, không phủ nhận, chỉ ừm một tiếng.
"Hai chị em chị nhìn thích thật ý, dáng người chị cũng đẹp quá đi."
Khóe miệng Ông Như Mạn khẽ cười, suy cho cùng thì con gái được khen lúc nào cũng sẽ vui vẻ, mà nghe giọng cô bé này cũng rất thật lòng.
Tâm trạng Ông Như Mạn cũng tốt hơn một chút.
"Cảm ơn."
---
Ôi chồi ôi tôi cũng thích một ngày nào đó có thể đi vào trung tâm thương mại thích bộ nào liền quẹt bộ đấy như thế này ahuhu
Ông Như Vọng thấy cô giải quyết mọi thứ ổn thỏa, liền mè nheo đòi cô mua cho một đôi giày thể thao mới ra mắt. Cô nghiêng người nhìn về phía giá để giày, giày của hai chị em xếp thành hàng, giá cũng không hề rẻ, lẻ loi ra một đôi giày trắng xếp bên cạnh, kiểu dáng tuy đã cũ kỹ lỗi thời, nhưng trông vẫn rất sạch sẽ.
"Đi thôi, ra ngoài đi dạo chút."
Quyết định hướng giải quyết mọi chuyện xong xuôi, cô cũng muốn cho bản thân được nghỉ ngơi, dắt hai thanh niên ra ngoài đi mua đồ.
Lần trước gặp phải mẹ Vinh Lãng, cho nên lần này cô rút kinh nghiệm, không đến trung tâm mà bọn họ thường đi, thay vào đó đi vòng vòng rồi đến một trung tâm thương mại mới mở, vừa hay đang có hoạt động giảm giá khai trương, giảm cả nửa giá, cho nên người cũng đông hơn bình thường.
Ông Như Mạn cùng hai em đẹp trai đi một chỗ quả là thu hút ánh nhìn, khiến cô cảm thấy có chút không tự nhiên, bèn lấy kính râm ra đeo che mặt lại.
Không đeo còn đỡ, đeo xong liền nghe thấy bên tai vài tiếng thì thầm, dạng như nữ đại gia bao nuôi trai trẻ.
Ông Như Mạn đeo cũng không được, không đeo cũng không xong, có chút xấu hổ không biết làm thế nào. Cũng may kính đen che mắt, người ngoài nhìn vào cũng không nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của cô.
Ông Như Vọng vẫn còn vừa ăn vừa cười, ghé sát tai cô thì thầm mấy lời cậu vừa mới nghe được: "Chị, chị nghe thấy không, người ta nói em với A Sâm là hai tiểu thịt tươi được chị bao dưỡng kìa."
Ông Như Mạn cầm túi xách đập một cái lên người cậu ta.
"A Sâm, cậu nghe thấy không, ha ha ha ha." Ông Như Vọng cười như vớ được vàng, Châu Sâm cũng giương khóe miệng.
Nói theo một ý nghĩa nào đó thì cậu thực sự là như vậy đi.
Cơ mà có thể cùng cô trong một mối quan hệ như vậy, cậu cũng cảm thấy ngọt ngào.
Có người chụp ảnh bọn họ, Ông Như Mạn vô thức tránh đi, kéo hai người đi nhanh hơn một chút, trực tiếp đi vào trong tiệm giày mà Ông Như Vọng muốn mua.
Giày ở đây mỗi một kiểu chỉ có duy nhất một đôi, giá đương nhiên cũng không hề rẻ.
Ông Như Vọng quay sang lom lom nhìn Ông Như Mạn, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra thanh toán, xong xuôi, cậu ta vô cùng vui vẻ, không ngừng lấy điện thoại ra chụp lại đôi giày của mình. Ông Như Mạn đi dạo xung quanh cửa hàng, Châu Sâm vẫn như cũ, ngồi trên băng ghế yên lặng chờ.
Cô xem mã mấy đôi giày, sau đó trực tiếp mua luôn cho Châu Sâm một đôi, thực ra cô vẫn nghĩ, một đôi giày tốt sẽ đưa người đó đến những nơi tuyệt vời, cho nên bỏ tiền vào phương diện này cũng rất hào phóng.
Bắt đầu từ lúc mua giày, Ông Như Mạn liền giống như vào guồng quay, không thể ngừng lại được, phụ nữ đối với cái đẹp đúng là không có cách nào kiềm chế, muốn cả người Châu Sâm từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ mới mãn nguyện.
Ông Như Vọng quan sát một hồi, bèn tặng cho Châu Sâm một ánh mắt: "Cậu hãy bảo trọng" sau đó một mình chuồn êm, tự mình đi xem đồ mình thích.
Theo như cậu mà nói, hiện tại Châu Sâm giống như một con rối đáng thương, đi theo phụ nữ đi mua sắm, lại còn sắm vai một cái móc thử đồ đúng là một chuyện vô vị nhất trần đời.
Trong cửa hàng chỉ còn Châu Sâm cùng Ông Như Mạn đang thử quần áo.
Cô đi dạo quanh cửa hàng liền ôm đến cả chục bộ đồ cho cậu thử, chưa đợi cậu thử xong đã liền mang thêm vài bộ nữa tới, nhân viên bán hàng giới thiệu đến không khép được mồm.
Làm thế nào được, Châu Sâm này đúng là một cái giá treo đồ, cảm thấy cậu mặc bộ nào lên cũng rất đẹp, giống như mỗi bộ quần áo đều được cắt may riêng cho mình vậy, mà Ông Như Mạn đối với cậu cũng không hề tiết kiệm gì, cứ ưng bộ nào liền quẹt thẻ bộ đó, không cần quan tâm đến giá tiền.
Đi đến cửa hàng thứ ba, lúc này Châu Sâm đã có chút mệt mỏi, cả một quá trình không ngừng cởi ra rồi lại mặc vào không biết bao nhiêu lần, thế nhưng nhìn thấy sư nhiệt tình của Ông Như Mạn, cô dường như hoàn toàn không biết mệt, giống như mọi chuyện buồn phiền hồi sáng và mấy cơn đau bụng do tới kỳ đều đã bị lãng quên.
Châu Sâm cảm thấy hơi buồn cười, cậu liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Ông Như Vọng đâu, liền gọi một tiếng: "Chị Như Mạn."
Đối phương vừa mới ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, thì cậu đã nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô: "Đừng mua nữa, em cảm thấy chị tiêu nhiều tiền lắm rồi."
Nhiều tiền như vậy thật sự khiến cậu cảm thấy không thoải mái, cô không thèm nhìn nhãn hiệu, nhưng Châu Sâm mỗi lần thay ra mặc vô đều để ý coi, sau này nhất định sẽ trả lại cho cô không thiếu một đồng.
Ông Như Mạn ngẩn người một chút, nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn, sau đó nhanh chóng liếc sang bốn phía xem có bị ai để ý hay không, thấy không có ai chú ý mới vội vàng đẩy Châu Sâm sang cửa hàng khác: "Sau này ban ngày ban mặt ở ngoài đường không cho phép làm như thế nữa."
"Tuân lệnh." Châu Sâm cười tới mang tai, hai mắt cũng sáng cả lên vài phần.
Giống như thanh niên đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
À không, không nên nói là giống như.
Cậu vốn dĩ đang trong thời kỳ yêu đương mà, mặc dù đoạn tình cảm này của cậu còn chưa được người ta chấp nhận, nhưng thời khắc này, cậu đã cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Quần áo hai người mua đều nhờ giặt ủi, sau đó gửi đến địa chỉ căn nhà kia, cho nên trong tay cũng không xách theo đồ đạc gì.
Ngón tay cậu khẽ động, giống như muốn nắm tay cô, hoặc khoác vai cô kéo đi, thế nhưng đắn đo một hồi, vẫn không làm gì cả.
Nhịn.
Đến cửa hàng quần jean tiếp theo, Ông Như Mạn lại tiếp tục cầm mấy cái lên cho cậu đi thử.
Châu Sâm ngoan ngoãn nghe lời, lúc cậu đang thử quần ở bên trong, Ông Như Mạn vẫn đứng bên ngoài ngắm, còn cầm thêm một đôi quần jean rách trong tay, muốn để Châu Sâm thử tiếp, vừa rồi vừa mới mua một chiếc áo Tshirt trắng, mặc với quần này chắc hẳn hợp vô cùng.
Nhân viên bán hàng liền đi ra bắt chuyện: "Đây là em trai của chị sao, đẹp trai thật đấy."
Ông Như Mạn lại lấy một cái quần xuống xem, không phủ nhận, chỉ ừm một tiếng.
"Hai chị em chị nhìn thích thật ý, dáng người chị cũng đẹp quá đi."
Khóe miệng Ông Như Mạn khẽ cười, suy cho cùng thì con gái được khen lúc nào cũng sẽ vui vẻ, mà nghe giọng cô bé này cũng rất thật lòng.
Tâm trạng Ông Như Mạn cũng tốt hơn một chút.
"Cảm ơn."
---
Ôi chồi ôi tôi cũng thích một ngày nào đó có thể đi vào trung tâm thương mại thích bộ nào liền quẹt bộ đấy như thế này ahuhu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook