Nghe bạn tốt nói xong, vẻ mặt cô lại càng khó coi, thế mà Tống Diệp Diệp vẫn còn nói nữa.

Trán Lê Âm túa mồ hôi, cô mấp máy môi, ngắt lời bạn: “Bụng mình hơi khó chịu, mình phải tới nhà vệ sinh đây.

”Cô cũng không nói đùa, đúng là cô đang cảm thấy không thoải mái thật.

Tự dưng bụng quặn đau mà chẳng có chút điềm báo nào.

Cảm giác đau đớn sâu sắc này tập kích bất ngờ, khiến cô không kịp chuẩn bị, thậm chí còn chưa kịp nghe kỹ xem Tống Diệp Diệp đang định nói gì đã vội vã ném bóng vào trong ngực đối phương: “Mình đi vệ sinh đây, nếu có điểm danh cậu xin phép nghỉ giúp mình.

”Nói xong, còn không chờ Tống Diệp Diệp phản ứng cô đã vội chạy về phía nhà vệ sinh.

Trên sân bóng bỏ hoang này chỉ có một nhà vệ sinh, hiển nhiên cũng bị bỏ hoang, đã nhiều năm rồi không ai quét dọn trong này nên nơi đây có mùi rất gay mũi.

Dưới tình huống cấp bách, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vội vàng vọt vào một căn phòng.


Nhưng cô cũng không có cảm giác muốn đi vệ sinh.

Cúi đầu vừa nhìn, cô không khỏi kêu rên một tiếng --- Thì ra là tới tháng.

Cũng may bình thường cô có thói quen mang theo băng vệ sinh, sau khi dán lên cô định đẩy cửa đi ra ngoài.

Thế mà ngay lúc tay cô sắp đụng vào cửa gỗ, đột nhiên có tiếng bước chân kèm theo giọng nói quen thuộc truyền vào: “Phải ở đây thật ư?”Lê Âm sợ hết hồn, ngón tay cứng đờ giữa không trung.

Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là Ôn Lâm.

Bạn của cô ấy cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy.

Đứng trong căn phòng sát bên, cô không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng ma sát do vải vóc tạo ra cùng với tiếng nước bọt do cặp thiếu niên thiếu nữ đang hôn sâu phát ra, còn cả tiếng thở dốc dồn dập.


Bọn họ bắt đầu hôn môi, bắt đầu cởi quần áo…Tim Lê Âm đập như nổi trống, mặt đỏ tai hồng.

“Mở chân ra một chút.

” Giọng nói của Cố Tích Trăn bị tình dục cảm nhiễm, trở nên khàn hơn, “Anh muốn tiến vào.

”Cùng lúc đó, tiếng rên rỉ mềm mại của thiếu nữ xuyên qua cánh cửa truyền vào trong tai Lê Âm.

“A…” Ôn Lâm thở dốc, “Nhẹ chút, nhẹ chút.

”Thiếu niên không nói nữa, Lê Âm gần như không nghe được giọng anh, chỉ có thể miễn cưỡng bắt được tiếng thở dốc dồn dập lâu lâu mới xuất hiện một lần.

Tiếng thọc vào rút ra khi thân thể dây dưa rất rõ ràng, còn có tiếng nước dính dính.

Cô co người trong không gian nhỏ xíu, mặt đỏ lên, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Sợ hãi, ghen ghét, hoảng loạn, chua xót, tất cả những cảm xúc này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương