Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 46: Bị chó dại cắn
Tôi xuống xe, bực bội sập cửa, ý tứ rõ ràng rằng tôi đang trong tâm trạng khó chịu, thật khó chịu. Dậm mạnh chân, tôi đi về phía nhà hắn, chỉ là tới trước cổng chính thì dừng lại… không có chìa khóa thì không vào được, đang tính toán giữ thể diện cốt khí mà ra trạm xe bus, đi xe bus trở về…
Ngay khi tôi quay người lại thì hắn đã vội chạy tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa đưa ra trước mặt tôi: “Cho em!”
Tôi đưa tay nhận lấy, còn hắn đã lấy một chìa khóa khác mở cửa. Chùm chìa khóa trong tay tôi còn có một cái bát quái bé xinh để trang trí, rõ ràng là hắn chuẩn bị cho tôi.
Tôi chu môi: “Tôi thích móc khóa khác cơ.”
“Cái này so với mấy thứ kia đáng giá hơn nhiều.”
Hắn quay sang liếc tôi, ánh mắt mười phần là khinh thường.
Hắn vào nhà, tôi cũng vào theo, vừa cất chìa khóa vừa nói: “Lan Lan nói cô ấy về nhà vài hôm, bất quá nhà cô ấy cũng không xa, nếu anh hẹn thì chắc chắn cô ấy sẽ tới.”
“Vậy hẹn mai đi, đằng nào cũng không có gì làm.”
Tôi dẩu môi: “Không muốn nghe chuyện ở khách sạn sao? Tôi trăm đắng nghìn cay đi vào khách sạn tìm manh mối cho anh, không cần nghe nữa à?”
Tôi đứng ở huyền quan nhìn theo hắn đi vào phòng khách, tùy ý ngồi trên sô pha tháo kính râm xuống nhìn tôi bằng đôi huyết đồng.
Tôi trừng mắt lườm hắn, sau đó không buồn nhìn nữa.
Thật không biết căn nhà này sao có thể hoàn thành nhanh tới vậy. Ngoài cửa sổ, mấy chậu cây xanh đang đu đưa theo gió đêm.
Hắn vỗ vỗ ghế bên cạnh hắn, ý bảo tôi ngồi xuống.
Tôi suy nghĩ, rồi cũng đi qua, nhưng vẫn thở phì phì giận dỗi. Hắn đã không muốn nói chuyện kia, còn kêu tôi qua làm gì? Tôi vừa quay đầu đã giật mình. Vẫn biết hắn đi không tiếng động nhưng quay lại chợt thấy hắn đã ngồi sát bên mình, chẳng biết từ lúc nào… hơi thở của hắn đang phả cả vào mặt tôi. Tôi hơi dịch người ra sau. Hắn nói: “Em cảm thấy tôi có thể để em đơn độc vào đó sao? Trong mắt đám quỷ đó, em cũng không phải là người sống. Trên người em có thi khí, có quỷ khí, đều là mùi do tôi lưu lại trong cơ thể em, trong mắt bọn chúng em chính là đồ ăn ngon. Chơi trò quỷ nháo, quỷ áp giường với em chắc chắn sẽ rất sảng khoái.”
“Anh, anh nói cái gì?”
“Cho nên, lúc em vào khách sạn, sợi chỉ không chỉ cột vào em, mà tôi còn có thể thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quanh em, bao gồm cả ảo giác của em, và việc em bị Thẩm Kế Ân mang đi.”
“Anh, anh đều thấy?”
“Chứ không thì em cho rằng em có thể đi vào đi ra thuận lợi vậy sao? Không có tôi hỗ trợ thì em đã chết trong đó rồi.” Hắn hừ lạnh, đi vào bếp.
Tôi cũng nhỏ giọng nói thầm: “Không phải tại anh thì còn lâu tôi mới đi vào khách sạn đó.”
Nhìn hắn đun nước trong bếp, tôi lại hỏi: “Ngày mai hẹn với Lan Lan, tôi có thể đi cùng không?”
“Có thể, nhưng mà phải để cho tôi và Lan Lan có thời gian ở riêng.”
“Anh không thật sự thích Lan Lan mà, cũng không nên hại cô ấy. Meo_muptôi đã giúp anh tới vậy, nếu anh còn làm bạn tôi bị tổn hại gì, tôi sẽ nói chuyện của anh cho cô ấy nghe đó.”
Tông Thịnh không nói gì, tiếng nước sôi nghe rất lớn.
Một lát sau, Tông Thịnh bưng hai chén ra trước mặt tôi. Tôi còn đang nhắn tin cho Lan Lan rủ đi chơi, đương nhiên là không chỉ có hai chúng tôi mà còn có Tông Thịnh. Cũng không biết Tông Thịnh tính thế nào, làm sao có thể khẳng định sẽ giải quyết xong chuyện này đây?
Nhìn bát mì trước mặt, tôi ngạc nhiên. Trong tâm tưởng tôi, Tông Thịnh là nam nhân sẽ không làm chuyện này, đừng nói tới ở nông thôn, sẽ càng không. Như bà Tông Thịnh cưgn chiều hắn đến vậy sẽ không bao giờ để hắn phải làm gì.
“Ăn đi.”
“Anh biết nấu mì sợi cơ à?”
“Đi cùng gia gia lang bạt, có gì mà kh ông biết!”
Tôi biết, là hắn nói về lão tiên sinh đã dắt hắn đi. Gắp mì, tôi hỏi: “Gia gia anh hiện đang ở bệnh viện à? Anh đã về lâu vậy mà không đi thăm, nếu ông tỉnh lại không thấy anh có lẽ thất vọng đó. Anh có định đi thăm không?”
Tông Thịnh ho khan vài tiếng, hình như là sặc tiêu. “Chỉ cần có thể xử lý tốt chuyện ở khách sạn gia gia tỉnh lại cũng sẽ vui vẻ một chút. Xử lý không tốt thì dù có tỉnh lại cũng bị tức là xỉu tiếp.”
“Vậy anh nói, Thẩm Kế Ân nếu không phải thật sự muốn anh xử lý việc ở khách sạn, sao gã nhiều lần tỏ vẻ trả tiền để anh dọn dẹp vậy?”
Tông Thịnh buông đũa nhìn tôi: “Em nói, nếu tôi thật sự tin hắn thì sẽ làm thế nào?”
“Sẽ, sẽ, đi khách sạn hỗ trợ, sau đó lấy 500 ngàn.”
“Lúc tôi vào khách sạn, với cơ thể này cùa tôi thì con quỷ trong tường đã nhào ra ăn sạch rồi. Tôi là quỷ thai, trên người có thi khí, cũng có quỷ khí, nhưng là lại là người sống. Bọn họ muốn thu lấy quỷ khí chỉ cần đem tôi ăn luôn là được. Muốn ăn một người sống thực dễ dàng. Tông Ưu Tuyền, em biết quỷ thai còn sống sót và lớn lên thì kết cục thế nào không? Đều là đại ác nhân.”
Tôi lắc đầu, đối với những việc này, căn bản một chút cũng đều không hiểu.
”Rất đơn giản, quỷ sợ ác nhân, không ác thì đều bị lệ quỷ ăn luôn, dưới mắt người khác, cũng chính là một đứa trẻ không nên ra đời thôi. Không ai sẽ đi để ý.”
Tôi chậm rãi thở hắt ra, trong lòng nặng nề.
Ngay khi tôi quay người lại thì hắn đã vội chạy tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa đưa ra trước mặt tôi: “Cho em!”
Tôi đưa tay nhận lấy, còn hắn đã lấy một chìa khóa khác mở cửa. Chùm chìa khóa trong tay tôi còn có một cái bát quái bé xinh để trang trí, rõ ràng là hắn chuẩn bị cho tôi.
Tôi chu môi: “Tôi thích móc khóa khác cơ.”
“Cái này so với mấy thứ kia đáng giá hơn nhiều.”
Hắn quay sang liếc tôi, ánh mắt mười phần là khinh thường.
Hắn vào nhà, tôi cũng vào theo, vừa cất chìa khóa vừa nói: “Lan Lan nói cô ấy về nhà vài hôm, bất quá nhà cô ấy cũng không xa, nếu anh hẹn thì chắc chắn cô ấy sẽ tới.”
“Vậy hẹn mai đi, đằng nào cũng không có gì làm.”
Tôi dẩu môi: “Không muốn nghe chuyện ở khách sạn sao? Tôi trăm đắng nghìn cay đi vào khách sạn tìm manh mối cho anh, không cần nghe nữa à?”
Tôi đứng ở huyền quan nhìn theo hắn đi vào phòng khách, tùy ý ngồi trên sô pha tháo kính râm xuống nhìn tôi bằng đôi huyết đồng.
Tôi trừng mắt lườm hắn, sau đó không buồn nhìn nữa.
Thật không biết căn nhà này sao có thể hoàn thành nhanh tới vậy. Ngoài cửa sổ, mấy chậu cây xanh đang đu đưa theo gió đêm.
Hắn vỗ vỗ ghế bên cạnh hắn, ý bảo tôi ngồi xuống.
Tôi suy nghĩ, rồi cũng đi qua, nhưng vẫn thở phì phì giận dỗi. Hắn đã không muốn nói chuyện kia, còn kêu tôi qua làm gì? Tôi vừa quay đầu đã giật mình. Vẫn biết hắn đi không tiếng động nhưng quay lại chợt thấy hắn đã ngồi sát bên mình, chẳng biết từ lúc nào… hơi thở của hắn đang phả cả vào mặt tôi. Tôi hơi dịch người ra sau. Hắn nói: “Em cảm thấy tôi có thể để em đơn độc vào đó sao? Trong mắt đám quỷ đó, em cũng không phải là người sống. Trên người em có thi khí, có quỷ khí, đều là mùi do tôi lưu lại trong cơ thể em, trong mắt bọn chúng em chính là đồ ăn ngon. Chơi trò quỷ nháo, quỷ áp giường với em chắc chắn sẽ rất sảng khoái.”
“Anh, anh nói cái gì?”
“Cho nên, lúc em vào khách sạn, sợi chỉ không chỉ cột vào em, mà tôi còn có thể thấy tất cả mọi chuyện xảy ra quanh em, bao gồm cả ảo giác của em, và việc em bị Thẩm Kế Ân mang đi.”
“Anh, anh đều thấy?”
“Chứ không thì em cho rằng em có thể đi vào đi ra thuận lợi vậy sao? Không có tôi hỗ trợ thì em đã chết trong đó rồi.” Hắn hừ lạnh, đi vào bếp.
Tôi cũng nhỏ giọng nói thầm: “Không phải tại anh thì còn lâu tôi mới đi vào khách sạn đó.”
Nhìn hắn đun nước trong bếp, tôi lại hỏi: “Ngày mai hẹn với Lan Lan, tôi có thể đi cùng không?”
“Có thể, nhưng mà phải để cho tôi và Lan Lan có thời gian ở riêng.”
“Anh không thật sự thích Lan Lan mà, cũng không nên hại cô ấy. Meo_muptôi đã giúp anh tới vậy, nếu anh còn làm bạn tôi bị tổn hại gì, tôi sẽ nói chuyện của anh cho cô ấy nghe đó.”
Tông Thịnh không nói gì, tiếng nước sôi nghe rất lớn.
Một lát sau, Tông Thịnh bưng hai chén ra trước mặt tôi. Tôi còn đang nhắn tin cho Lan Lan rủ đi chơi, đương nhiên là không chỉ có hai chúng tôi mà còn có Tông Thịnh. Cũng không biết Tông Thịnh tính thế nào, làm sao có thể khẳng định sẽ giải quyết xong chuyện này đây?
Nhìn bát mì trước mặt, tôi ngạc nhiên. Trong tâm tưởng tôi, Tông Thịnh là nam nhân sẽ không làm chuyện này, đừng nói tới ở nông thôn, sẽ càng không. Như bà Tông Thịnh cưgn chiều hắn đến vậy sẽ không bao giờ để hắn phải làm gì.
“Ăn đi.”
“Anh biết nấu mì sợi cơ à?”
“Đi cùng gia gia lang bạt, có gì mà kh ông biết!”
Tôi biết, là hắn nói về lão tiên sinh đã dắt hắn đi. Gắp mì, tôi hỏi: “Gia gia anh hiện đang ở bệnh viện à? Anh đã về lâu vậy mà không đi thăm, nếu ông tỉnh lại không thấy anh có lẽ thất vọng đó. Anh có định đi thăm không?”
Tông Thịnh ho khan vài tiếng, hình như là sặc tiêu. “Chỉ cần có thể xử lý tốt chuyện ở khách sạn gia gia tỉnh lại cũng sẽ vui vẻ một chút. Xử lý không tốt thì dù có tỉnh lại cũng bị tức là xỉu tiếp.”
“Vậy anh nói, Thẩm Kế Ân nếu không phải thật sự muốn anh xử lý việc ở khách sạn, sao gã nhiều lần tỏ vẻ trả tiền để anh dọn dẹp vậy?”
Tông Thịnh buông đũa nhìn tôi: “Em nói, nếu tôi thật sự tin hắn thì sẽ làm thế nào?”
“Sẽ, sẽ, đi khách sạn hỗ trợ, sau đó lấy 500 ngàn.”
“Lúc tôi vào khách sạn, với cơ thể này cùa tôi thì con quỷ trong tường đã nhào ra ăn sạch rồi. Tôi là quỷ thai, trên người có thi khí, cũng có quỷ khí, nhưng là lại là người sống. Bọn họ muốn thu lấy quỷ khí chỉ cần đem tôi ăn luôn là được. Muốn ăn một người sống thực dễ dàng. Tông Ưu Tuyền, em biết quỷ thai còn sống sót và lớn lên thì kết cục thế nào không? Đều là đại ác nhân.”
Tôi lắc đầu, đối với những việc này, căn bản một chút cũng đều không hiểu.
”Rất đơn giản, quỷ sợ ác nhân, không ác thì đều bị lệ quỷ ăn luôn, dưới mắt người khác, cũng chính là một đứa trẻ không nên ra đời thôi. Không ai sẽ đi để ý.”
Tôi chậm rãi thở hắt ra, trong lòng nặng nề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook