Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 359-2
Tôi hỏi thăm tìm phòng bệnh của Lan Lan, chưa tìm thấy phòng bệnh đã nghe thấy tiếng mẹ của Lan Lan:
“Cô bé Tông Ưu Tuyền đó, tôi biết, cô ấy là bạn của con bé Lan Lan nhà tôi. Quan hệ của hai đứa vốn rất tốt. Con bé cũng không làm gì tổn thương cho Lan Lan đâu. Lúc trước Lan Lan nhà tôi một mình bỏ nhà đi ra ngoài, chẳng biết đã gặp chuyện gì mà trở về thành ra như vậy. Các vị sau này nếu như có gặp con bé, thì nói giúp tôi một tiếng xin lỗi... tôi bận chăm Lan Lan, chẳng thể đi đâu được.”
Mẹ Lan Lan đang đứng trước cửa thang máy nói chuyện với hai cảnh sát trẻ tuổi, nhìn có vẻ giống như cảnh sát khu vực nhà chúng tôi. Bà quay lại, nhìn thấy tôi thì khá kinh ngạc.
"Dì ạ.” Tôi kêu lên, mẹ Lan Lan vội đáp: “ƯU Tuyền à, con, xin lỗi con, Lan Lan nhà cô... thật sự xin lỗi con. Không biết con bé đã gặp chuyện gìm nó điên mất rồi.”
Tôi an ủi mẹ Lan Lan, không biết phải làm sao. Nếu như Lan Lan chưa từng gặp tôi, cuộc sống của cô ấy có lẽ sẽ không trở thành như vậy.
Mẹ Lan Lan đưa tôi đi vào thăm cô ta. Lan Lan đang ngủ dưới tác động của thuốc, tôi đứng bên ngoài vách kính nhìn cô ấy. Lan Lan đang bị trói trên giường, tay đang ghim kim truyền thuốc. Cô nữ sinh trẻ trung xinh đẹp ngày nào giờ đã trở thành như vậy. Nhưng, tôi lại không cảm thấy áy náy về chuyện này. Đường đi, là do chính mình lựa chọn, cô ta đã lựa chọn đi con đường cùng với Thẩm Kế Ân. Hôm nay tôi tới thật ra muốn nói vài câu với mẹ cô ta.
Cảnh sát cũng trao đổi vài câu với tôi, chính là việc Lan Lan vào nhà tôi lấy dao ra uy hiếp, tuy là cô ta có bệnh, nhưng cảnh sát cũng muốn hỏi tôi có muốn đòi đền bù gì không. Tuy nhiên, tôi không hề có ý định này.
Cảnh sát rời đi, tôi và mẹ Lan Lan cùng đứng ở trước tấm kính nhìn cô ta nằm trên giường bệnh.
“Dì à, tin con đi, Lan Lan sẽ khá lên. Cho cô ấy chút thời gian, cô ấy sẽ khá lên. Dì đừng từ bỏ Lan Lan, cũng đừng bắt cô ấy lấy chồng tùy tiện như vậy. Tin con nha. Nếu dì chăm sóc cô ấy khôngt iện, có thể nói với con, tuy nhà con cũng không giàu có gì, nhưng con sẽ cố gắng giúp hết sức.”
Tôi còn nhớ, khi cô ta cầm dao đứng trước mặt tôi, chính Hạ Lan Lan thật, là phần hồn phách tàn lưu của cô ta dù đã từng hận tôi, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ hại chết tôi.
Tôi lớn lên ở miền quê, từng nghe nói tới việc những cô gái ngốc sẽ bị người nhà coi như một món hàng hóa mà đen bán đi, coi như là công cụ sinh đẻ cho hết nhà này tới nhà khác. Đặc biệt, những cô gái như Lan Lan, không phải ngốc bẩm sinh thì thậm chí còn có thể bán được nhiều hơn nữa.
Trong thôn chúng tôi, có nhà mua một cô dâu như vậy, mua vào giá 12 ngàn, đem nhốt ở nhà để đẻ con, sinh xong con còn chưa đầy năm đã có người tới cửa mua tiếp. Nghe mẹ tôi nói, cô gái đó đã bị qua tay tới ba bốn gã đàn ông.
“Cô bé Tông Ưu Tuyền đó, tôi biết, cô ấy là bạn của con bé Lan Lan nhà tôi. Quan hệ của hai đứa vốn rất tốt. Con bé cũng không làm gì tổn thương cho Lan Lan đâu. Lúc trước Lan Lan nhà tôi một mình bỏ nhà đi ra ngoài, chẳng biết đã gặp chuyện gì mà trở về thành ra như vậy. Các vị sau này nếu như có gặp con bé, thì nói giúp tôi một tiếng xin lỗi... tôi bận chăm Lan Lan, chẳng thể đi đâu được.”
Mẹ Lan Lan đang đứng trước cửa thang máy nói chuyện với hai cảnh sát trẻ tuổi, nhìn có vẻ giống như cảnh sát khu vực nhà chúng tôi. Bà quay lại, nhìn thấy tôi thì khá kinh ngạc.
"Dì ạ.” Tôi kêu lên, mẹ Lan Lan vội đáp: “ƯU Tuyền à, con, xin lỗi con, Lan Lan nhà cô... thật sự xin lỗi con. Không biết con bé đã gặp chuyện gìm nó điên mất rồi.”
Tôi an ủi mẹ Lan Lan, không biết phải làm sao. Nếu như Lan Lan chưa từng gặp tôi, cuộc sống của cô ấy có lẽ sẽ không trở thành như vậy.
Mẹ Lan Lan đưa tôi đi vào thăm cô ta. Lan Lan đang ngủ dưới tác động của thuốc, tôi đứng bên ngoài vách kính nhìn cô ấy. Lan Lan đang bị trói trên giường, tay đang ghim kim truyền thuốc. Cô nữ sinh trẻ trung xinh đẹp ngày nào giờ đã trở thành như vậy. Nhưng, tôi lại không cảm thấy áy náy về chuyện này. Đường đi, là do chính mình lựa chọn, cô ta đã lựa chọn đi con đường cùng với Thẩm Kế Ân. Hôm nay tôi tới thật ra muốn nói vài câu với mẹ cô ta.
Cảnh sát cũng trao đổi vài câu với tôi, chính là việc Lan Lan vào nhà tôi lấy dao ra uy hiếp, tuy là cô ta có bệnh, nhưng cảnh sát cũng muốn hỏi tôi có muốn đòi đền bù gì không. Tuy nhiên, tôi không hề có ý định này.
Cảnh sát rời đi, tôi và mẹ Lan Lan cùng đứng ở trước tấm kính nhìn cô ta nằm trên giường bệnh.
“Dì à, tin con đi, Lan Lan sẽ khá lên. Cho cô ấy chút thời gian, cô ấy sẽ khá lên. Dì đừng từ bỏ Lan Lan, cũng đừng bắt cô ấy lấy chồng tùy tiện như vậy. Tin con nha. Nếu dì chăm sóc cô ấy khôngt iện, có thể nói với con, tuy nhà con cũng không giàu có gì, nhưng con sẽ cố gắng giúp hết sức.”
Tôi còn nhớ, khi cô ta cầm dao đứng trước mặt tôi, chính Hạ Lan Lan thật, là phần hồn phách tàn lưu của cô ta dù đã từng hận tôi, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ hại chết tôi.
Tôi lớn lên ở miền quê, từng nghe nói tới việc những cô gái ngốc sẽ bị người nhà coi như một món hàng hóa mà đen bán đi, coi như là công cụ sinh đẻ cho hết nhà này tới nhà khác. Đặc biệt, những cô gái như Lan Lan, không phải ngốc bẩm sinh thì thậm chí còn có thể bán được nhiều hơn nữa.
Trong thôn chúng tôi, có nhà mua một cô dâu như vậy, mua vào giá 12 ngàn, đem nhốt ở nhà để đẻ con, sinh xong con còn chưa đầy năm đã có người tới cửa mua tiếp. Nghe mẹ tôi nói, cô gái đó đã bị qua tay tới ba bốn gã đàn ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook