Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
-
Chương 357-3
Thẩm Kế Ân rời đi, tôi đứng sững trong thang, tay vẫn đè vào nút bấm khiến cửa thang không đóng lại được. Một y tá mang bộ mặt mê trai đứng sau lưng nói: “Đẹp trai quá, em gái, nghe ra hai người quen nhau à, anh ấy có bạn gái chưa?”
Tôi vội nói: “Hắn có bạn gái, rất nhiều.”
“Thật không? Vậy không biết tôi còn có cơ hội hay không, thật sự anh ta quá tuấn tú mà.”
Cô y tá khác thì lại nói: “Mặt trắng bệch như vậy có lẽ sức khỏe không tốt đâu, bớt nghĩ vẩn vơ đi, đi nào.”
Tôi vội đuổi theo hai cô y tá, tôi nhớ lúc tôi vào thang họ đã vào rồi, tôi hỏi: “Thực xin lỗi, tôi muốn hỏi người đàn ông ban nãy vào từ tầng mấy?”
Cô y tá mê trai nói: “Lầu 13, hắn hình như là đi thăm bạn.”
Họ rời đi, tôi cau mày nghĩ Thẩm Kế Ân có thể tới thăm ai? Hiện tại chỉ còn có Lão Bắc và chú gã là người quen của gã. Tôi đi về phía cổng bệnh viên, khi nhìn về cổng tôi thấy sơ đồ bệnh viện. Lầu 13 – Khoa Bỏng. Tôi đột nhiên nghĩ tới lão hai mươi tệ! Lão, chắc ở tầng 13.
Đúng lúc này, một bác sĩ vội vàng chạy ngang qua tôi về phía thang máy, vừa đi vừa nói điện thoại: “Chính là người đó, người bị bỏng được đề cập trên bản tin đó, bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu. Bị bội nhiễm cấp tính biến chứng. Tôi lập tức liền đến! Tôi tới thang rồi!”
Tôi không do dự, xoay người đi theo bác sỹ, trong thang nghe ông ta sốt ruột lẩm bẩm: “Chẳng nộp đồng nào, kêu giúp gã là giúp sao?”
Nghe vậy, tôi càng chắc người đó chính là lão hai mưoi tệ.
Đi theo bác sĩ tới lầu 13, ra khỏi thang máy, bác sĩ liền chạy đi. Tôi vờ như không để ý, chậm rãi đi về hướng bác sỹ chạy tới. Khoa bỏng yêu cầu về vô trùng rất cao, không phải ai cũng được vào, nhưng để cho người nhà yên tâm thì phòng bệnh được lắp vách kính để có thể quan sát từ bên ngoài. Tôi đứng ở ngoài, quan sát bên trong.
Bác sỹ và y tá vây quanh giường bệnh bàn tán gì đó, bọn họ nói chuyện khá căng thẳng, tôi không nghe được, nhưng tôi biết, tuy lúc trước lão hai mươi tệ từng bị bội nhiễm nhưng không nguy hiểm, giờ, Thẩm Kế Ân đến thăm xong bệnh tình lại chuyển biến nặng, như vậy rõ ràng có quan hệ với gã. Nhưng tại sao?
Tôi nhớ, Tông Thịnh từng nói, lão từng ra tay gì đó với Sa Ân, có lẽ Thẩm Kế Ân đây là tới trả thù.
Căn phòng bỗng chốc đông đúc bác sỹ và y tá đã khiến cho mọi người chú ý. Nhiều người bệnh và người nhà cũng tập trung đứng trước vách nhìn nhìn vào giống tôi.
Hơn nửa tiếng, tôi thấy bác sỹ quay sang nhìn đồng hồ, rồi kéo khăn trắng lên trùm qua mặt người bệnh!
Lão hai mươi tệ thật sự đã chết?! Thẩm Kế Ân xuống tay hạ sát lão?!
Tôi sợ tới ngây người, nhìn bác sỹ và y tá kéo ra ngoài, cũng có người nói liên hệ nhà xác và báo cho cảnh sát.
Đám đông xung quanh có người nói: “Người này lúc nhập viện là tui thấy rồi mà, chắc chắn không qua nổi, bị thương nặng vậy mà. Nghe nói, ông ta cũng chẳng có con cái gì, chết ở đây một mình thôi. Mà á, đã là kẻ phóng hỏa rồi, nhà nước còn chi tiền viện phí nữa, giờ thì hay rồi, chết rồi, nhà nước lại giúp chôn cất. Cũng coi như là có lời rồi.”
Đám đông giải tán. Tôi nhìn thân hình trùm vải trắng trên giường bệnh, hồi ức đưa tôi lại ngày đầu tiên gặp người đàn ông ấy ở con hẻm nhỏ, thầy bói ở vỉa hè, hai mươi tệ mua một lá bùa. Không ai biết tới ông ta đã là người có tham vọng đến thế nào, người từng nghĩ tới việc thay đổi toàn bộ phong thủy của thành phố. Nhưng, hiện tại ông ta lại cô đơn chết nơi đây, không có ai đến nhận di hài.
Tôi nghĩ, lúc đoán mệnh cho bản thân, nếu ông ta tính ra được kết cục thế này thì có lựa chọn giả chết hay không? Hay là sẽ lựa chọn an yên ở cùng vợ con của mình?
Tôi lấy điện thoại nhắn cho Ngưu Lực Phàm, dù sao đi nữa, vẫn phải thông báo cho hắn biết chuyện này.
Ngưu Lực Phàm hồi âm rất nhanh. Nhưng chỉ có một chữ “Xem” ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Tôi vội nói: “Hắn có bạn gái, rất nhiều.”
“Thật không? Vậy không biết tôi còn có cơ hội hay không, thật sự anh ta quá tuấn tú mà.”
Cô y tá khác thì lại nói: “Mặt trắng bệch như vậy có lẽ sức khỏe không tốt đâu, bớt nghĩ vẩn vơ đi, đi nào.”
Tôi vội đuổi theo hai cô y tá, tôi nhớ lúc tôi vào thang họ đã vào rồi, tôi hỏi: “Thực xin lỗi, tôi muốn hỏi người đàn ông ban nãy vào từ tầng mấy?”
Cô y tá mê trai nói: “Lầu 13, hắn hình như là đi thăm bạn.”
Họ rời đi, tôi cau mày nghĩ Thẩm Kế Ân có thể tới thăm ai? Hiện tại chỉ còn có Lão Bắc và chú gã là người quen của gã. Tôi đi về phía cổng bệnh viên, khi nhìn về cổng tôi thấy sơ đồ bệnh viện. Lầu 13 – Khoa Bỏng. Tôi đột nhiên nghĩ tới lão hai mươi tệ! Lão, chắc ở tầng 13.
Đúng lúc này, một bác sĩ vội vàng chạy ngang qua tôi về phía thang máy, vừa đi vừa nói điện thoại: “Chính là người đó, người bị bỏng được đề cập trên bản tin đó, bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu. Bị bội nhiễm cấp tính biến chứng. Tôi lập tức liền đến! Tôi tới thang rồi!”
Tôi không do dự, xoay người đi theo bác sỹ, trong thang nghe ông ta sốt ruột lẩm bẩm: “Chẳng nộp đồng nào, kêu giúp gã là giúp sao?”
Nghe vậy, tôi càng chắc người đó chính là lão hai mưoi tệ.
Đi theo bác sĩ tới lầu 13, ra khỏi thang máy, bác sĩ liền chạy đi. Tôi vờ như không để ý, chậm rãi đi về hướng bác sỹ chạy tới. Khoa bỏng yêu cầu về vô trùng rất cao, không phải ai cũng được vào, nhưng để cho người nhà yên tâm thì phòng bệnh được lắp vách kính để có thể quan sát từ bên ngoài. Tôi đứng ở ngoài, quan sát bên trong.
Bác sỹ và y tá vây quanh giường bệnh bàn tán gì đó, bọn họ nói chuyện khá căng thẳng, tôi không nghe được, nhưng tôi biết, tuy lúc trước lão hai mươi tệ từng bị bội nhiễm nhưng không nguy hiểm, giờ, Thẩm Kế Ân đến thăm xong bệnh tình lại chuyển biến nặng, như vậy rõ ràng có quan hệ với gã. Nhưng tại sao?
Tôi nhớ, Tông Thịnh từng nói, lão từng ra tay gì đó với Sa Ân, có lẽ Thẩm Kế Ân đây là tới trả thù.
Căn phòng bỗng chốc đông đúc bác sỹ và y tá đã khiến cho mọi người chú ý. Nhiều người bệnh và người nhà cũng tập trung đứng trước vách nhìn nhìn vào giống tôi.
Hơn nửa tiếng, tôi thấy bác sỹ quay sang nhìn đồng hồ, rồi kéo khăn trắng lên trùm qua mặt người bệnh!
Lão hai mươi tệ thật sự đã chết?! Thẩm Kế Ân xuống tay hạ sát lão?!
Tôi sợ tới ngây người, nhìn bác sỹ và y tá kéo ra ngoài, cũng có người nói liên hệ nhà xác và báo cho cảnh sát.
Đám đông xung quanh có người nói: “Người này lúc nhập viện là tui thấy rồi mà, chắc chắn không qua nổi, bị thương nặng vậy mà. Nghe nói, ông ta cũng chẳng có con cái gì, chết ở đây một mình thôi. Mà á, đã là kẻ phóng hỏa rồi, nhà nước còn chi tiền viện phí nữa, giờ thì hay rồi, chết rồi, nhà nước lại giúp chôn cất. Cũng coi như là có lời rồi.”
Đám đông giải tán. Tôi nhìn thân hình trùm vải trắng trên giường bệnh, hồi ức đưa tôi lại ngày đầu tiên gặp người đàn ông ấy ở con hẻm nhỏ, thầy bói ở vỉa hè, hai mươi tệ mua một lá bùa. Không ai biết tới ông ta đã là người có tham vọng đến thế nào, người từng nghĩ tới việc thay đổi toàn bộ phong thủy của thành phố. Nhưng, hiện tại ông ta lại cô đơn chết nơi đây, không có ai đến nhận di hài.
Tôi nghĩ, lúc đoán mệnh cho bản thân, nếu ông ta tính ra được kết cục thế này thì có lựa chọn giả chết hay không? Hay là sẽ lựa chọn an yên ở cùng vợ con của mình?
Tôi lấy điện thoại nhắn cho Ngưu Lực Phàm, dù sao đi nữa, vẫn phải thông báo cho hắn biết chuyện này.
Ngưu Lực Phàm hồi âm rất nhanh. Nhưng chỉ có một chữ “Xem” ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook