Bạn Trai Hung Tàn Lại Quỷ Dị
-
Chương 47
“Mộ chủ nhân trấn áp đầu nguồn, đồng dạng, cũng chậm rãi trở thành một phần của nó. Nắm giữ năng lực mô phỏng linh dị lực lượng của tất cả lệ quỷ trên đời. Bao gồm cả Linh Sư…” Nói tới đây, Vương Tư Thâm liền không khỏi có chút hoài niệm, cảm khái.
“Vốn dĩ khi đó, cổ nhân cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn mà thôi. Nhưng ngàn vạn không ngờ được, việc cúng tế tưởng như hoang đường đó lại thật sự thành công.”
“Sau khi mộ chủ nhân xuất hiện, đầu nguồn cũng liền chậm rãi an tĩnh lại. Lệ quỷ hoàn toàn biệt tích giữa thế gian, trên đời không còn tồn tại bất cứ thứ gì liên quan tới linh dị nữa.”
Tựa như đang kể một câu chuyện dài, thần sắc trên mặt Vương Tư Thâm lại đột ngột có chút cô tịch:“Khoảng thời gian an bình này, đã kéo dài hơn mấy trăm năm. Mặc dù đôi khi, cũng sẽ có vài sự kiện linh dị rải rác xuất hiện, nhưng đều chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không đáng nhắc tới.”
“Thế nhưng, ai ngờ được, 8 năm trước, sự kiện linh dị lại không chút báo trước, liên tục bộc phát.”
“Chẳng lẽ…” Đã mơ hồ đoán được lý do, Diệc Tẫn liền nâng mắt, chờ đợi câu khẳng định đến từ phía Vương Tư Thâm.
“Đúng vậy, theo những gì Đặc Sự Cục điều tra được, mộ chủ nhân và đầu nguồn đã xảy ra vấn đề. Thế nhưng, dù cho chúng ta có làm thế nào, thì vẫn như cũ không thể tìm được vị trí của chúng.”
Phảng phất nhớ tới khoảng thời gian điên cuồng tìm kiếm tung tích mộ chủ nhân của bản thân và chiến hữu, trên người Vương Tư Thâm liền hiện lên một cỗ tang thương:“May mắn thay, không lâu trước, Đặc Sự Cục chúng ta đã may mắn tìm được một chiếc la bàn mà cổ nhân để lại.”
“Chiếc la bàn đó là linh dị vật phẩm, nhưng chỉ có một năng lực duy nhất, đó chính là xác định vị trí của mộ chủ nhân và đầu nguồn.”
“Tuy đại đa số thời gian, la bàn đều nằm trong trạng thái chết máy, không có phản ứng. Nhưng bắt đầu từ nửa năm trở lại đây, số lần kim la bàn chuyển động cũng đã ngày một nhiều. Chỉ tiếc, thời gian duy trì cùng không dài, đa phần chúng ta còn chưa kịp chạy tới liền đã ngừng lại.”
“Quan trọng nhất là, chúng tôi đã phát hiện ra một chuyện không quá tốt đẹp. Đó chính là, mọi lúc phát sinh dị động, hai cây kim của đồng hồ, từ đầu tới cuối đều chưa từng trùng điệp với nhau. Chuyện đó chứng tỏ…”
“Mộ chủ nhân và đầu nguồn đã tách ra.” Lần nữa nói ra chuyện này, dù đã sớm biết được từ lâu, Vương Tư Thâm vẫn có cảm giác tâm sự nặng nề.
Chẳng trách sự kiện linh dị tại sao lại đột nhiên bộc phát trở lại.
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Vương Tư Thâm cùng với những người khác trong Đặc Sự Cục, Diệc Tẫn cũng biết rõ, ảnh hưởng của chuyện này là có bao nhiêu to lớn:“Không có cách nào giải quyết sao?”
“Cách, đương nhiên là có. Một chính là tìm được mộ chủ nhân, một lần nữa đem hắn thả về trong đầu nguồn. Còn hai, thì tìm một người khác đạt đủ những yêu cầu đó, để hắn trở thành mộ chủ nhân mới.”
“Nhưng cả hai phương án này, đều phải dựa trên tiền đề tìm được vị trí của đầu nguồn.”
“Cho nên, ngài và dì Tần đến nhà hỏa táng có phải hay không chính là vì la bàn chỉ dẫn như vậy? Rằng mộ chủ nhân hay đầu nguồn xuất hiện ở trong?” Đáy lòng chợt động, thời khắc này, Diệc Tẫn lại đột ngột tự mình suy nghĩ rất nhiều chuyện…
“Đúng vậy, tối hôm qua, vốn đang ở trong Đặc Sự Cục, tôi và Tần tỷ lại nhìn thấy kim của la bàn đột ngột chuyển hướng, chỉ về phía này. Điều đó chứng minh, bên trong, có ba động của linh dị lực lượng trên người mộ chủ nhân.”
Quả nhiên!
Nghĩ tới những lời Vương Tư Thâm nói vừa rồi, lại hồi tưởng lại năng lực sao chép của bản thân đêm qua, Diệc Tẫn liền nảy sinh một loại suy nghĩ không quá thiết thực…
Y, là mộ chủ nhân.
Thế nhưng, theo thời gian tính toán, mộ chủ nhân đáng nhẽ phải chết từ rất sớm rồi mới đúng. Mà y lại là con người.
Quan trọng nhất là, một trong những yêu cầu đầu tiên của mộ chủ nhân, đó chính là phải đẹp. Mà y, cũng không cảm thấy với nhan giá trị của bản thân có thể gánh chịu được trọng trách đó…
“Cậu Diệc! Cậu Diệc!”
Bị Vương Tư Thâm gọi tỉnh, Diệc Tẫn liền từ trong dòng suy tư tỉnh táo lại. Ngay lập tức liền hướng hắn nở một nụ cười ngượng ngùng:“Thứ lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chút chuyện. Ngài vừa nói chuyện gì?”
“À, tôi chỉ là muốn hỏi cậu, đêm qua cậu ở trong nhà hỏa táng có nhìn thấy mộ chủ nhân hay không. Bởi vì khi hai người chúng tôi chạy tới, kim la bàn cũng đã ngừng quay.”
“Mộ chủ nhân sao?” Trong lòng có phần thấp thỏm, nhưng trên mặt Diệc Tẫn từ đầu tới cuối cũng chưa từng biểu hiện ra:“Tôi cũng không rõ nữa.”
“Đêm qua tôi chỉ mới đi được một góc của nhà hỏa táng, cũng chỉ gặp được một con lệ quỷ rất hung ở trong phòng chứa di ảnh. Không biết nó có phải là thứ mà mọi người cần tìm hay không…”
Sau khi hỏi thăm Diệc Tẫn thêm vài câu, nhưng lại không nhận được tin tức gì quá hữu dụng, Vương Tư Thâm cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Mà lúc này, đứng ở bên cạnh hắn, Tần Tuyết giống như mới chợt nhớ ra chút chuyện, lập tức từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại, đưa cho Diệc Tẫn:“Đúng, cậu Diệc, đây là điện thoại của cậu, hôm qua nó rơi ở bên cạnh cậu, tôi đã thuận tay giúp cậu cất nó đi.”
“Hiện tại cũng nên trả lại cho cậu rồi.”
“À, cảm ơn dì, dì Tần.” Ngoan ngoãn cúi đầu nói, Diệc Tẫn liền vươn tay nhận lại điện thoại. Gấp không chờ được mà mở máy, nhìn xem Phó Thụy có gửi tin nhắn cho mình hay không.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu, vừa mở máy, Diệc Tẫn liền đã nhìn thấy, hộp thư của chính mình có 5,6 tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đều là Phó Thụy gửi tới, hỏi y đã thức chưa, hay là đang làm gì, ở đâu,…
Tin nhắn gần đây nhất, là được gửi vào mười lăm phút trước.
**Chương sau 🔥 sẽ phát hiện chỗ quỷ dị trên người ‘bạn trai’ rồi.
“Vốn dĩ khi đó, cổ nhân cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn mà thôi. Nhưng ngàn vạn không ngờ được, việc cúng tế tưởng như hoang đường đó lại thật sự thành công.”
“Sau khi mộ chủ nhân xuất hiện, đầu nguồn cũng liền chậm rãi an tĩnh lại. Lệ quỷ hoàn toàn biệt tích giữa thế gian, trên đời không còn tồn tại bất cứ thứ gì liên quan tới linh dị nữa.”
Tựa như đang kể một câu chuyện dài, thần sắc trên mặt Vương Tư Thâm lại đột ngột có chút cô tịch:“Khoảng thời gian an bình này, đã kéo dài hơn mấy trăm năm. Mặc dù đôi khi, cũng sẽ có vài sự kiện linh dị rải rác xuất hiện, nhưng đều chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không đáng nhắc tới.”
“Thế nhưng, ai ngờ được, 8 năm trước, sự kiện linh dị lại không chút báo trước, liên tục bộc phát.”
“Chẳng lẽ…” Đã mơ hồ đoán được lý do, Diệc Tẫn liền nâng mắt, chờ đợi câu khẳng định đến từ phía Vương Tư Thâm.
“Đúng vậy, theo những gì Đặc Sự Cục điều tra được, mộ chủ nhân và đầu nguồn đã xảy ra vấn đề. Thế nhưng, dù cho chúng ta có làm thế nào, thì vẫn như cũ không thể tìm được vị trí của chúng.”
Phảng phất nhớ tới khoảng thời gian điên cuồng tìm kiếm tung tích mộ chủ nhân của bản thân và chiến hữu, trên người Vương Tư Thâm liền hiện lên một cỗ tang thương:“May mắn thay, không lâu trước, Đặc Sự Cục chúng ta đã may mắn tìm được một chiếc la bàn mà cổ nhân để lại.”
“Chiếc la bàn đó là linh dị vật phẩm, nhưng chỉ có một năng lực duy nhất, đó chính là xác định vị trí của mộ chủ nhân và đầu nguồn.”
“Tuy đại đa số thời gian, la bàn đều nằm trong trạng thái chết máy, không có phản ứng. Nhưng bắt đầu từ nửa năm trở lại đây, số lần kim la bàn chuyển động cũng đã ngày một nhiều. Chỉ tiếc, thời gian duy trì cùng không dài, đa phần chúng ta còn chưa kịp chạy tới liền đã ngừng lại.”
“Quan trọng nhất là, chúng tôi đã phát hiện ra một chuyện không quá tốt đẹp. Đó chính là, mọi lúc phát sinh dị động, hai cây kim của đồng hồ, từ đầu tới cuối đều chưa từng trùng điệp với nhau. Chuyện đó chứng tỏ…”
“Mộ chủ nhân và đầu nguồn đã tách ra.” Lần nữa nói ra chuyện này, dù đã sớm biết được từ lâu, Vương Tư Thâm vẫn có cảm giác tâm sự nặng nề.
Chẳng trách sự kiện linh dị tại sao lại đột nhiên bộc phát trở lại.
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Vương Tư Thâm cùng với những người khác trong Đặc Sự Cục, Diệc Tẫn cũng biết rõ, ảnh hưởng của chuyện này là có bao nhiêu to lớn:“Không có cách nào giải quyết sao?”
“Cách, đương nhiên là có. Một chính là tìm được mộ chủ nhân, một lần nữa đem hắn thả về trong đầu nguồn. Còn hai, thì tìm một người khác đạt đủ những yêu cầu đó, để hắn trở thành mộ chủ nhân mới.”
“Nhưng cả hai phương án này, đều phải dựa trên tiền đề tìm được vị trí của đầu nguồn.”
“Cho nên, ngài và dì Tần đến nhà hỏa táng có phải hay không chính là vì la bàn chỉ dẫn như vậy? Rằng mộ chủ nhân hay đầu nguồn xuất hiện ở trong?” Đáy lòng chợt động, thời khắc này, Diệc Tẫn lại đột ngột tự mình suy nghĩ rất nhiều chuyện…
“Đúng vậy, tối hôm qua, vốn đang ở trong Đặc Sự Cục, tôi và Tần tỷ lại nhìn thấy kim của la bàn đột ngột chuyển hướng, chỉ về phía này. Điều đó chứng minh, bên trong, có ba động của linh dị lực lượng trên người mộ chủ nhân.”
Quả nhiên!
Nghĩ tới những lời Vương Tư Thâm nói vừa rồi, lại hồi tưởng lại năng lực sao chép của bản thân đêm qua, Diệc Tẫn liền nảy sinh một loại suy nghĩ không quá thiết thực…
Y, là mộ chủ nhân.
Thế nhưng, theo thời gian tính toán, mộ chủ nhân đáng nhẽ phải chết từ rất sớm rồi mới đúng. Mà y lại là con người.
Quan trọng nhất là, một trong những yêu cầu đầu tiên của mộ chủ nhân, đó chính là phải đẹp. Mà y, cũng không cảm thấy với nhan giá trị của bản thân có thể gánh chịu được trọng trách đó…
“Cậu Diệc! Cậu Diệc!”
Bị Vương Tư Thâm gọi tỉnh, Diệc Tẫn liền từ trong dòng suy tư tỉnh táo lại. Ngay lập tức liền hướng hắn nở một nụ cười ngượng ngùng:“Thứ lỗi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chút chuyện. Ngài vừa nói chuyện gì?”
“À, tôi chỉ là muốn hỏi cậu, đêm qua cậu ở trong nhà hỏa táng có nhìn thấy mộ chủ nhân hay không. Bởi vì khi hai người chúng tôi chạy tới, kim la bàn cũng đã ngừng quay.”
“Mộ chủ nhân sao?” Trong lòng có phần thấp thỏm, nhưng trên mặt Diệc Tẫn từ đầu tới cuối cũng chưa từng biểu hiện ra:“Tôi cũng không rõ nữa.”
“Đêm qua tôi chỉ mới đi được một góc của nhà hỏa táng, cũng chỉ gặp được một con lệ quỷ rất hung ở trong phòng chứa di ảnh. Không biết nó có phải là thứ mà mọi người cần tìm hay không…”
Sau khi hỏi thăm Diệc Tẫn thêm vài câu, nhưng lại không nhận được tin tức gì quá hữu dụng, Vương Tư Thâm cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Mà lúc này, đứng ở bên cạnh hắn, Tần Tuyết giống như mới chợt nhớ ra chút chuyện, lập tức từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại, đưa cho Diệc Tẫn:“Đúng, cậu Diệc, đây là điện thoại của cậu, hôm qua nó rơi ở bên cạnh cậu, tôi đã thuận tay giúp cậu cất nó đi.”
“Hiện tại cũng nên trả lại cho cậu rồi.”
“À, cảm ơn dì, dì Tần.” Ngoan ngoãn cúi đầu nói, Diệc Tẫn liền vươn tay nhận lại điện thoại. Gấp không chờ được mà mở máy, nhìn xem Phó Thụy có gửi tin nhắn cho mình hay không.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu, vừa mở máy, Diệc Tẫn liền đã nhìn thấy, hộp thư của chính mình có 5,6 tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đều là Phó Thụy gửi tới, hỏi y đã thức chưa, hay là đang làm gì, ở đâu,…
Tin nhắn gần đây nhất, là được gửi vào mười lăm phút trước.
**Chương sau 🔥 sẽ phát hiện chỗ quỷ dị trên người ‘bạn trai’ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook