Edit: Bạch Lan Tửu


Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm ngồi đợi ở quán cà phê không đến nửa giờ thì chuông gió ở cửa ra vào vang lên, Từ Miêu mặc một chiếc áo khoác lông dê mềm màu vàng nhạt đẩy cửa bước vào. Cô ấy thuận tay tháo khăn quàng cổ xuống vắt lên khuỷu tay, tầm mắt ôn hòa đảo một vòng quanh tiệm, dừng lại ở bàn Hạ Ngữ Băng.

Hạ Ngữ Băng hơi sửng sốt trong chốc lát, mãi đến khi Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cặp nhẫn mới mua của hai người chạm vào nhau, cảm giác lành lạnh mới gọi suy nghĩ của cô về. Cô lấy lại bình tĩnh, vẫy vẫy tay với Từ Miêu đang đi tới.





Từ Miêu đưa hộp quà tặng có nắp đậy màu tối trong tay cho Hạ Ngữ Băng, mỉm cười: "Chị nhớ em quen dùng loại thuốc màu này, vừa hay khi ở nước ngoài nhìn thấy, cho nên mang về cho em một bộ." Vừa nói cô ấy vừa nhìn về phía Lâm Kiến Thâm ở bên cạnh, vui đùa: "Ưu tiên nữ sĩ, cho nên chưa có quà cho Tiểu Lâm."

Hạ Ngữ Băng đứng dậy đón lấy lễ vật, trong nhất thời suy nghĩ lộn xộn, mắt không chớp mà nhìn chăm chú Từ Miêu, ngay cả lời cảm ơn cũng quên nói. Trước kia, Từ Miêu cũng sẽ ngẫu nhiên tặng cô một vài món đồ vật nhỏ nhỏ, nhưng khi đó trong lòng cô có thành kiến với Từ Miêu, luôn phỏng đoán sau lưng cô ấy có âm mưu khác nên mới lấy lòng mình... Mà hiện giờ gặp lại, tất cả đều không còn như vậy nữa.

Trong lúc cô xuất thần, Từ Miêu đã nhạy bén thấy được nhẫn trên ngón áp út của bọn họ, không khỏi ngẩn người, mới híp mắt cười nói: "Ai nha, xem ra lễ vật lần này là hơi nhỏ rồi. Chúc mừng chúc mừng!"

Dịu dàng trong mắt cô ấy không đổi, nhưng lại không nhớ chồng và con gái của mình. Hạ Ngữ Băng khó chịu trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn, dì Từ."

Phục vụ đi tới, Từ Miêu gọi một ly cà phê nóng, lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Hạ, các em sốt ruột gọi chị đến đây là vì có chuyện gấp cần nói sao?"

Tựa như đoán trước được những gì Hạ Ngữ Băng muốn nói, cô ấy nửa đùa nửa thật: "Nếu vì chuyện tình cảm, vậy thì vẫn nên thôi đi. Chị khó khăn lắm mới lựa chọn bắt đầu lại một lần nữa, không muốn vừa đi đã rút lui."




Lâm Kiến Thâm biết hiện tại có nói thêm cũng không thay đổi được gì, dứt khoát mở miệng nói chuyện thay Hạ Ngữ Băng: "Dì Từ, Tiểu Ngữ có món đồ muốn đưa cho dì." Vừa nói anh vừa ra hiệu cho Hạ Ngữ Băng.



Hạ Ngữ Băng hiểu ý, lấy lộ thủy tinh từ trong túi xách ra, vô cùng cẩn thận đưa đến trước mặt Từ Miêu, trong mắt đều là mong đợi.

Ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay ấm áp lập lòe, Từ Miêu bỗng nhiên ngẩn ra, trong mắt có mất mát ngắn ngủi, bàn tay vô thức đè ngực lại. Chợt, cô thấy hoa mắt, phút chốc có những đoạn ngắn không hề báo trước mà xâm nhập vào đại não của cô, lại biến mất trong giây lát, phảng phất như đá chìm đáy biển, chỉ để lại từng nhịp tim đập nhanh như gợn sóng.

Từ Miêu hơi nhíu mày, trong lòng cô có một loạt cảm giác phong phú và đau đớn đánh úp lại, giống như linh hồn bị khuyết thiếu tìm lại được phần bị mất, có một loại tình cảm không tên đang sôi lên, sắp phun trào ra bên ngoài.

Cô ấy nắm chặt chiếc lọ nhỏ kia vào trong lòng bàn tay, sau một lúc thật lâu mới hỏi: "Tiểu Hạ, đây là?"

Hạ Ngữ Băng chớp chớp hai mắt cay cay, tận lực dùng giọng điệu bình thường nhất mà nói: "Dì Từ, con có thể mạo muội hỏi dì một câu không, ngày hai mươi hai tháng sáu của mười hai năm trước, có phải trên đường tan học dì đã trải qua một vụ tai nạn giao thông, sau đó thì được đưa vào bệnh viện nhân dân cấp cứu?"

"Sao em lại biết?"

Từ Miêu lộ ra kinh ngạc, lại nhìn cái lọ trong tay, ánh sáng trong đó càng thêm rực rỡ, hồi lâu mới nói: "Không sai, năm đó chị đúng là vì bị tai nạn giao thông mà phải ở trong bệnh viện nhân dân thành phố rất lâu, tuy rằng có thể thức tỉnh như kỳ tích nhưng đã không nhớ nhiều chuyện. Năm đó ba mẹ chị sợ việc này mang lại bóng ma tâm lý cho chị nên sau khi xuất viện thì chuyển trường cho chị, rất ít người biết đến quá khứ của chị, em nghe từ đâu vậy?"

"Vậy là không sai rồi." Hạ Ngữ Băng nở nụ cười, hốc mắt hơi đỏ lên: "Dì Từ, dì có tin kiếp trước kiếp sau và đổi mệnh không?"

"Tiểu Ngữ, rốt cuộc thì em đang nói gì vậy?" Từ Miêu bật cười: "Sao em cũng bắt đầu mê tín rồi?"

"Dì Từ, có rất nhiều chuyện trong đây không thể một chốc một lát là giải thích được rõ tất cả, thế này đi, cái lọ nhỏ này là đồ vật thất lạc năm đó của dì, hiện tại xem như vật về cố chủ, mong dì nhận lại nó."

Dừng một chút, Lâm Kiến Thâm bổ sung: "Chúng con vẫn là câu nói kia, nếu dì biết được tất cả ký ức đã mất đi mà vẫn cứ không muốn cùng chú Hạ hợp lại, chúng con sẽ tôn trọng ý kiến của dì, tuyệt đối không nhúng tay."

"Ký ức… đã mất?" Từ Miêu càng nghe càng hồ đồ, kinh ngạc nói: "Có quan hệ với cái lọ này?"

"Đúng vậy." Lâm Kiến Thâm nói: "Muốn biết tất cả bí mật trong quá khứ, chỉ cần mở nó ra. Mà có mở ra hay không, quyền quyết định nằm trong tay dì."

Ngày cuối cùng của tết âm lịch, ánh trăng vẫn sáng chói rực rỡ, tháng giêng, đèn lồ ng màu đỏ treo ở đầu đường, so với ngọn đèn dầu thì náo nhiệt hơn nhiều. Hạ Ngữ Băng nhìn theo Từ Miêu ngồi xe taxi đi xa, trong lòng bị nhéo một cái, quay đầu hỏi: "Lâm Kiến Thâm, anh nói mẹ có mở ra không?"

"Hẳn là có, con người là một loại sinh vật có lòng hiếu kỳ rất mạnh." Lâm Kiến Thâm cầm tay cô, không khỏi nhíu mày: "Loại chuyện này cũng không thể vội trong một hai ngày được, ngón tay em thật lạnh."

Hạ Ngữ Băng gật gật đầu, thả tay vào túi áo anh.

Trở về nhà, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, Hạ Tông Trạch đang bước xuống từ phía phòng tắm trên lầu, nghe được tiếng mở cửa liền cười hỏi: "Về rồi à? Hôm nay hẹn hò cảm giác thế nào?"

"Khá tốt ạ." Hạ Ngữ Băng cũng cười, cùng Lâm Kiến Thâm sóng vai vào cửa.

Hy vọng trong tương lai không xa, mẹ có thể khôi phục ký ức, cùng ba thuận lợi ở bên nhau. Như vậy, cho dù tương lai cô có cùng Lâm Kiến Thâm trở về quê định cư, ba và mẹ ở bên nhau cũng không đến mức quá cô độc.

Ai ngờ ánh mắt sắc bén của Hạ Tông Trạch đảo qua người đôi trẻ một vòng, bỗng nhiên gọi bọn họ lại: "Từ từ đã, các con qua đây."

Tầm mắt ông dừng lại trên ngón áp út của Hạ Ngữ Băng, cô theo phản xạ có điều kiện mà che lại tay, nhưng đã quá muộn. Hạ Tông Trạch cười một tiếng, chậm rãi bước từ trên lầu xuống, nói với cô: "Bỏ tay ra."

Hạ Ngữ Băng hơi ngượng ngùng, nhưng Lâm Kiến Thâm lại tương đối thoải mái mà nói với cô: "Cho chú Hạ xem đi, dù sao sớm hay muộn cũng thấy thôi."

Hạ Ngữ Băng lúc này mới cọ tới cọ lui mà vươn "móng vuốt" ra, để lộ nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh trên ngón áp út.


"Ồ." Hạ Tông Trạch nhướng mày, kéo tay con gái quan sát một lát, cười nói: "Còn rất to, tốn của Kiến Thâm không ít tiền nhỉ?"

"Con đã nói không cần anh ấy mua, anh ấy lại một hai phải mua cho được."

"Mua nhẫn là chuyện vui, nhưng ba phải nhắc nhở các con, chuyện lớn cả đời không thể qua loa đại khái, nếu đã trao nhẫn thì nhiều thêm một phần trách nhiệm, các con đã nghĩ kỹ rồi?"

"Nghĩ kỹ rồi ạ, con đã xác định là anh ấy." Hạ Ngữ Băng hơi ngượng ngùng, vội rút tay về, cười hì hì với Hạ Tông Trạch, nói: "Con lên lầu đi ngủ đây, ba!"

Vừa nói vừa nắm chặt tay Lâm Kiến Thâm, tư thế phải đi luôn.

"Đứng lại." Giọng Hạ Tông Trạch nặng nề, gọi hai người bọn họ lại.

"Lại sao nữa ạ?" Hạ Ngữ Băng tâm không cam tình không nguyện mà dừng bước, xoay người nhìn Hạ Tông Trạch, nhưng tay đang nắm chặt tay Lâm Kiến Thâm lại không hề buông ra.

"Tiểu Ngữ, còn chưa gả đi mà đã ngại ba vướng víu?" Hạ Tông Trạch vuốt một nửa tóc ra sau đầu, lộ ra vầng trán đầy đặn, nói như ám chỉ: "Hôm nay ngày tốt như vậy, khó tránh khỏi kích động, có phải hai đứa đã quên mua đồ gì đó không?"

Ông chỉ nói nửa đầu mà không nói nốt nửa sau, Hạ Ngữ Băng không hiểu ra sao: "Phải mua cái gì ạ?"

"Thật không cần?" Hạ Tông Trạch nhướng mày, xua xua tay với cô: "An toàn là trên hết, đến lúc đó đừng hối hận."

"???" Hạ Ngữ Băng hò hét trong lòng: Ba làm sao vậy ba? Ba ơi ba có khỏe không? Là vì mẹ sắp trở về cho nên từ trường của ba cũng sinh biến hóa?

Mãi đến khi trở về phòng ngủ, Hạ Ngữ Băng vẫn đang tự hỏi: "Chúng ta có phải đã quên mua thứ gì thật không nhỉ?"

Lâm Kiến Thâm mới vừa rửa mặt xong, cả người mang theo hơi nước, mặt mày có vẻ càng mông lung anh tuấn. Anh ngay cả tóc cũng không thèm lau khô, mặc một chiếc áo tắm dài lỏng lẻo ngồi bên mép giường, cầm đồng hồ mà Hạ Ngữ Băng mới tặng áp bên tai, nghe tiếng vang nhỏ của bánh răng và kim đồng hồ, vẻ mặt mang một loại nghiêm túc như trẻ nhỏ, dường như muốn nghe được âm thanh tốt đẹp nhất trên thế gian.

Hạ Ngữ Băng dở khóc dở cười, nhào qua đè tay anh lại, đoạt đồng hồ đi: "Đừng nghe nữa, có cái gì hay mà nghe? Em hỏi anh này, có phải chúng ta đã thật sự quên mua cái gì rồi không?"

"Trả đồng hồ cho anh, anh muốn đeo nó đi ngủ." Lâm Kiến Thâm nói.

Hạ Ngữ Băng cũng không thèm suy nghĩ xem rốt cuộc thì mình đã quên mua gì, chọc chọc vào gương mặt Lâm Kiến Thâm: "Ngủ và rửa mặt phải tháo đồng hồ xuống, nếu không rất dễ làm hỏng."

Lâm Kiến Thâm nghe xong thì càng thêm cẩn thận, dường như cung phụng bảo bối gì đó, cẩn thận đặt đồng hồ vào trong ngăn tủ, chỉ thiếu đặt nó trong lòng bàn tay, thành kính mà dâng hương thôi...

Hạ Ngữ Băng nghĩ, cảm giác được quý trọng thật tốt.

Áo tắm dài có hơi lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và bộ ng ực rắn chắc, Hạ Ngữ Băng hơi ngứa ngáy trong lòng, thò lại gần hôn một cái chụt lên mặt Lâm Kiến Thâm, lại nhanh chóng tách ra, che miệng cười tủm tỉm nhìn anh: "Hôm nay là lễ tình nhân đấy."

Cô không hiểu sao lại nói những lời này.

Lâm Kiến Thâm giật mình, đỏ mặt xoa xoa chỗ được cô hôn, nghiêm túc nói: "Không được tùy tiện chạm vào anh."

Có lẽ là lễ tình nhân đầu tiên nên khó nén động tâm, có lẽ là do chuyện của mẹ rốt cuộc đã được thả lỏng, Hạ Ngữ Băng cũng không câu nệ, tiến lại gần cùng anh chóp mũi đối chóp mũi, môi mềm mổ mổ anh một chút, lưu lại một mảnh xuân sắc khiến người ta nhộn nhạo trong lòng.

Ánh mắt Lâm Kiến Thâm trở nên thâm trầm. Anh cầm lấy cổ tay Hạ Ngữ Băng, đè cô xuống chiếc giường vừa mềm mại vừa có tính đàn hồi, cúi người, hung tợn mà nhả ra một chữ: "Em..."

Kinh ngạc ban đầu qua đi, Hạ Ngữ Băng đắc ý mà cười rộ lên, tóc đen tán loạn, xõa ra trên giường giống như bóng đêm chảy xuôi.


"Em thật là, so với anh thì em còn giống một yêu tinh hơn." Lâm Kiến Thâm nói, một tia lý trí cuối cùng đã đứt tại đêm xuân này, anh cúi đầu, chuẩn xác mà ngậm lấy cánh môi cô.

Nụ hôn này vừa dài vừa mãnh liệt, Hạ Ngữ Băng gần như không thở nổi, sau một hồi lâu giãy giụa mới thoát khỏi sự càn quét xâm lược của môi lưỡi ai kia, nhíu mày không nhẹ không nặng mà uốn gối đá anh một cái: "Luôn ngậm lấy đầu lưỡi em làm gì? Cắn em rất đau!"

Lâm Kiến Thâm nhanh chóng đè đầu gối lộn xộn của cô xuống, trong ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng màu vàng rực rỡ. Anh như là biến thành một người khác, rút đi e lệ và mờ mịt ban đầu, trở nên dã tính và nhiệt tình, trong mắt đều là tình d*c không chút che dấu.

"Anh đã nói mà, mùa xuân đến rồi." Anh chế trụ cô dễ như trở bàn tay, ở bên tai cô khàn giọng nói: "Rất nguy hiểm."

Áo tắm dài trong lúc đ ộng tình đã lỏng ra, lộ ra thân hình không mảnh vải bên trong. Trong lúc lơ đãng Hạ Ngữ Băng liếc mắt một cái. Lập tức ý thức rạn nứt, trong não đều là tiếng pháo hoa nổ đì đùng, thực náo nhiệt!

"Anh còn chưa mặc quần áo... Ô!" Lời còn lại đều bị anh nuốt vào trong bụng.

Hai thân thể dây dưa vuốt v e, không bao lâu sau, ngay cả tiếng phản kháng mỏng manh kia cũng biến mất, thay phải đó là cảm xúc vừa mong chờ vừa khẩn trương. Dưới ánh đèn nhu hòa, ánh mắt Lâm Kiến Thâm sâu thẳm, miễn cưỡng bứt ra một tia lý trí từ trong tình d*c, thở hổn hển, nói: "Em có đồ hay không?"

Hạ Ngữ Băng sửng sốt, đỏ ửng trên mặt chưa giảm, tức giận: "Chỗ này của em là khuê phòng, ở đâu ra có mấy thứ như vậy hả!"

Nói xong, động tác của hai người nhất thời run lên, trăm miệng một lời mà nói: "Chú Hạ/ Ba em muốn chúng ta mua không phải là cái này chứ!"

Khó trách...

Không có áo mưa, Hạ Ngữ Băng nhìn Lâm Kiến Thâm, Lâm Kiến Thâm cũng nhìn Hạ Ngữ Băng.

Tiếp tục hay là không tiếp tục, đây là một vấn đề.

Không biết qua bao lâu, giọng nói run rẩy của Hạ Ngữ Băng vang lên: "Hay là… Thôi bỏ đi?"

"Không!" Lâm Kiến Thâm tỏ thái độ kiên quyết.

"Vậy làm sao bây giờ?"

B ắn ra ngoài? Nghe nói sẽ tạo thành tật xuất sớm...

Đang lúc giằng co, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng vang rất nhỏ. Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm, ngoài cửa có một người ngồi xổm xuống, từ dưới khe cửa nhét vào một chiếc túi nhỏ vuông vức.

Áo mưa.

Hạ Ngữ Băng: "..."

Lâm Kiến Thâm: "..."

Nếu muốn Hạ Ngữ Băng bình chọn giây phút xấu hổ nhất trong cuộc đời, buổi tối hôm nay tuyệt đối đứng mũi chịu sào. Hạ Ngữ Băng đã không còn đầu óc đâu để tự hỏi Hạ Tông Trạch chỉ là trùng hợp đi ngang qua hay là có nguyên nhân khác, chỉ đỏ mặt như thiêu đốt mà phát ra một tiếng rống giận: "Ba!"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương