Nhìn dáng vẻ cúi đầu đáng thương của Dương Bảo, cỏ đầu tường Tống Dương mặt không đổi sắc nhưng thực ra lại có chút mềm lòng, chờ tới giờ ăn cơm hắn liên tục rót nước cho Quý Duyên Khanh, tên cẩu đản như Quý Duyên Khanh vốn dĩ đã hay đi vệ sinh bây giờ được Tống Dương rót nước như vậy càng không nhịn được chạy vào phòng vệ sinh.

"Phục vụ, mang kem lên!!!"

Tống Dương nôn nóng gọi kem cứ như đang gọi xe cấp cứu, làm người phục vụ giật mình vội vàng mang kem lên.

Dương Bảo trừng lớn đôi mắt, dáng vẻ đáng thương nhanh chóng vui vẻ trở lại, nhìn ba lớn múc một muỗng kem lớn.

"Ba lớn, a!" Dương Bảo há to miệng, vẻ mặt vừa nôn nóng vừa vui sướng.

Sau đó thất ba lớn của mình nhét muỗng kem vào trong miệng hắn.

Dương Bảo:  ̄へ ̄

"Đúng là không có tiền đồ!" Tống Dương trong miệng ngậm một miếng kem to mơ hồ nói không rõ, tay vẫn xúc một muỗng kem nhỏ vào miệng Dương Bảo đang nước mắt lưng tròng.

Dương Bảo còn đang đắm chìm trong sự thống khổ, đầu tiên là sửng sốt vì trong miệng lạnh lạnh nhưng sau đó đôi mắt đang ngậm nước kia liền tươi cười, xán lạn hẳn lên.

Một ly kem Tống Dương nhanh chóng giải quyết hết ba phần tư chỉ chừa lại hai miếng nhỏ cho Dương Bảo, hai bố con đều nhìn nhau cười ngây ngô, ánh mắt Tống Dương nhìn chằm chằm vào lối đi đối diện, ngay khi nhìn thấy góc áo của Quý Duyên Khanh liền nhanh chóng rút cái thìa khỏi miệng Dương Bảo, ném cái ly sang bên cạnh bảo phục vụ dọn đi, trên mặt vẫn điềm nhiên như không nhìn người đối diện đi tới.

"Sao em đi lâu vậy?"

Quý Duyên Khanh hạ tầm mắt, nhìn qua khóe môi của Tống Dương lại nhìn sang Dương Bảo, tiểu gia hỏa đang mở to đôi mắt nhìn cậu, làm bộ như con chưa ăn cái gì cả, đặc biệt ngoan ngoãn.

"Chưa lau khóe miệng kìa."

" Dương Bảo, con ăn cái gì? Sao chưa lau ——" Tống Dương nói xong mới phát hiện khóe miệng Dương Bảo hoàn toàn sạch sẽ cũng chẳng có dấu vết gì, lại nhìn Khanh Khanh đang mỉm cười đầy ẩn ý với hắn.

Tống Dương:... Hắn thực sự muốn đập đầu vào gối mà chết.

Sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh.

"Thật ra là do nhìn thấy Dương Bảo nước mắt lưng tròng, anh thực sự cảm thấy đau lòng. Anh không cho ăn nhiều đâu, phần lớn đều vào bụng anh, suýt chút nữa còn lạnh tới đóng băng, Khanh Khanh sờ thử xem, quai hàm anh vẫn còn lạnh đó." Dáng vẻ Tống Dương bây giờ đáng thương không khác gì Dương Bảo ở bên cạnh.

Quý Duyên Khanh kỳ thật cũng không có tức giận, Tống Dương tuy rằng chiều con nhưng cũng không phải không có nguyên tắc.

"Bạn học Dương Bảo mau ăn cơm đi."

Dương Bảo ở bên cạnh che miệng cười, thấy Quý Duyên Khanh nhìn sang liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo, đến ngay cả cà rốt trong bát cũng cho hết vào trong miệng.

Hai bố con điệu bộ y hệt nhau làm Quý Duyên Khanh cảm thấy buồn cười, vừa đem bít tết cắt ra để vào đĩa của Dương Bảo.

Dương Bảo đang ăn cũng ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Quý Duyên Khanh, "Yêu ba nhất!"

"Ba lớn vừa cho con ăn kem."

"Con cũng yêu ba lớn nhất."

*

Bởi vì tin tức sinh viên tài năng của Đại học X đánh tráo thành tích của người khác trên hotsearch, sau khi tìm ra chứng cớ chứng minh, Quý Duyên Trạch đã bị Đại học X đuổi học nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc bởi ai sẽ là người đền bù cho Kỷ Trạch bị trì hoãn mấy năm nay, quan trọng nhất là phần lớn bố mẹ của học sinh đều lo lắng sau này chuyện như vậy có thể sẽ xảy ra trên người con của họ.

Tra rõ tự nhiên cũng tra ra được gia cảnh của Quý Duyên Trạch.

Năm năm trước Quý gia ở Vân Thành cũng xem như là gia đình khá giả, nhưng từ sau khi Quý Duyên Trạch từ Bắc Kinh chữa bệnh trở về, bố Quý vốn chỉ là một quản lí, vậy mà nhờ vào bất động sản càng làm càng lớn, đợi tới khi Quý Duyên Trạch thi cao khảo xong cả nhà liền chuyển tới Bắc Kinh định cư.

Lúc này tính tuổi của Quý Duyên Trạch mới có điểm không thích hợp.

Quý Duyên Trạch nghỉ dưỡng bệnh một năm, vậy mà có thể nhảy một lớp, từ lớp 10 trực tiếp lên tới lớp 11, nếu dựa vào thành tích của gã thì cũng không thể giải thích hợp lí được, đây quả là điểm đáng nghi ngờ nhất.

Quý Gia hóa ra từ khi Quý Duyên Trạch lên lớp 11 đã bắt đầu lót đường tìm mục tiêu cho gã.

Thật sự là đáng giận, giống như một quả cầu tuyết liên lụy tới rất nhiều người, bao gồm cả chuyện bố Quý đút lót cho lãnh đạo, chân tướng năm đó cứ dần nổi lên mặt nước.

Một tiếng thét tê tâm liệt phế phát ra từ trong căn phòng, bố mẹ Quý vẻ mặt lo lắng đứng ngoài cửa khuyên: "Bảo bối, đừng làm mình bị thương, cổ họng con sẽ bị đau đó."

"Không học thì không học, bố đưa con ra nước ngoài du học, cái loại trường rác rưởi này chúng ta không cần."

"Bảo bối, con mau mở cửa cho mẹ đi, đừng quăng đồ sẽ làm mình bị thương đó..."

Phanh một tiếng cửa mở ra, Quý Duyên Trạch vẻ mặt vặn vẹo, căm giận nói: "Bố mẹ không thể im đi được à!"

"Được được được, bố mẹ không nói nữa, con đừng tức giận." Mẹ Quý vội trấn an nói.

Quý Duyên Trạch cảm thấy thật phiền phức, nhưng hắn lại không thể nói thật với bố mẹ chỉ có thể đập cửa đi vào, bố mẹ Quý chỉ cho rằng con trai buồn vì bị đuổi học nhưng lại không ngờ rằng gã chỉ lo rằng Tống Dương thấy tin tức sẽ có ấn tượng xấu với gã mà thôi.

Quý gia phụ mẫu hai mặt nhìn nhau, mẹ Quý nhìn bố Quý nhỏ giọng nói: "Ông nghĩ biện pháp giúp con đi."

"Hiện tại trên mạng đã ầm ĩ tới vậy, chính việc làm ăn của tôi còn bị ảnh hưởng ——" Bố Quý thở dài nói, nghĩ tới dáng vẻ đau khổ của con trai, đành phải nói: "Hay là cả nhà chúng ta ra nước ngoài định cư?"

Cửa phòng vừa mới đóng chặt phanh một tiếng mở ra.

Quý Duyên Trạch lạnh lùng nhìn vế bố mình: "Con không cần ra nước ngoài, con muốn ở Bắc Kinh."

"Đứa nhỏ này, ba con chỉ đang nói vậy thôi." Mẹ Quý nhanh chóng hòa giải, vừa dứt lời thì điện thoại bàn trong nhà vang lên, bà vốn thấy phiền không muốn nghe nhưng bố Quý lại suy nghĩ cẩn thận hơn, gần đây ông đã đi cửa sau để giải quyết những chuyện gần đây, bây giờ có điện thoại gọi tới chỉ sợ chính là những người có máu mặt, vì vậy liền đi tới nhận điện thoại.

"Xin chào, cái gì? Quý Duyên Khanh ——"

Lặp lại cái tên một lần nữa, ba người Quý gia đều không hề xa lạ, đặc biệt là Quý Duyên Trạch giống như phát điên giật lấy ống nghe: "Mày là ai? Có quan hệ gì với Quý Duyên Khanh?"

"Người lộ thông tin mày mua thành tích cao khảo chính là Quý Duyên Khanh." Trong điện thoại phát ra giọng nói đàn ông không nhanh không chậm, không hề bị ảnh hướng bởi Quý Duyên Trạch đang điên cuồng ép hỏi.

Quý Duyên Trạch còn muốn hỏi tiếp nhưng đối phương chỉ nói một chuỗi địa chỉ liền cúp điện thoại, chờ Quý Duyên Trạch gọi lại thì điện thoại đã thuê bao.

"Quý —— Duyên —— Khanh!"

Tất cả đều là hận ý.

Quý Duyên Khanh chưa từng nghĩ tới cậu có thể gặp lại mẹ Quý.

"Duyên Khanh." Mẹ Quý vừa nhìn thấy Quý Duyên Khanh đầu tiên là vui vẻ, sau đó nhìn thấy ánh mắt lạnh băng châm chọc của cậu thì lại có chút sợ hãi, dừng một chút mới nói: "Hôm nay mẹ tới tìm con có chút việc."

Tình cảm của Quý Duyên Khanh đối với Quý Gia từ năm năm trước đã không còn, bao gồm cả ơn dưỡng dục hay là tình thân, nghe mẹ Quý nói xong trong mắt cậu toàn là châm chọc.

Mẹ Quý đứng ở cửa, Quý Duyên Khanh cũng không có ý định mời bà vào nhà ngồi.

Lạnh như băng nói: "Có chuyện gì?"

Mẹ Quý nhìn quanh hành lang: "Nơi này không tiện lắm, nếu con có thời gian ——"

"Tôi không có thời gian."

Mẹ Quý cũng không ngoan cố, bắt đầu đánh bài tình cảm: "Dù gì thì ta cũng là mẹ của con."

" Lời này năm năm trước tôi cũng từng nghe, sau đó nói với bà thì bà bảo giữa chúng ta không có quan hệ." Quý Duyên Khanh vẻ mặt thản nhiên nhưng trong miệng lại như chứa dao găm: "Bà còn muốn mặt dày tới uy hiếp tôi thêm vài lần nữa?"

"Cho dù con không niệm tình cảm giữa chúng ta, nhưng tốt xấu gì công ơn dưỡng dục ——"

Quý Duyên Khanh thật sự là không chịu nổi mẹ Quý cứ tự cho là đúng nói, "Năm năm trước những thứ bà nhận được từ Tô Uyển Linh còn ít sao? Mời bà đi cho, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát có người tới quấy rối."

Mẹ Quý đứng ở trước cửa, nghe tới những lời này rốt cuộc không nhịn được tức giận, duỗi tay kéo Quý Duyên Khanh, cậu lui ra phía sau hai bước vừa chặn lại cánh tay đang muốn đánh người của mẹ Quý, bà lớn tiếng: "Đồ vô lương tâm, đúng là phí công nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, còn muốn đánh ta."

Lại vở kịch này, Quý Duyên Khanh hừ lạnh một tiếng.

Mẹ Quý gào mấy lần cũng không thấy có người ra giúp đỡ, bà càng thấy tức giận hơn, Quý Duyên Khanh chán ghét mở miệng.

"Chứng cứ chồng của bà trốn thuế tôi có, chứng cứ bà ngoại tình sau lưng chồng bà ta cũng có, bà còn muốn lấy thứ gì ở chỗ tôi?" Quý Duyên Khanh ánh mắt lạnh băng nhìn vào mẹ Quý: "Hay bà muốn có ảnh thân mật của bà với tiểu thịt tươi?"

Mẹ Quý vừa còn kiêu ngạo nháy mắt ngây ngẩn cả người, vẻ mắt vô cùng khó coi, vừa phức tạp vừa dữ tợn nhìn về phía Quý Duyên Khanh.

"Sao, sao mày biết được?"

Quý Duyên Khanh mỉm cười: "Nếu gặp lại bà lần nữa, những bức ảnh sẽ được chuyển tới di động của chồng bà."

Mẹ Quý hận không thể xé rách nụ cười trên mặt Quý Duyên Khanh, vội quay đầu bỏ chạy giống như sau lưng có ma đuổi theo.

Buổi tối Tống Dương bâng quơ hỏi: "Buổi chiều sao lại lâu vậy?"

Sau khi quyết định khởi động lại công ty, trợ lí Hứa bận hẳn lên, Tống Dương thì cả ngày chỉ tìm cách lấy cớ đi gặp Quý Duyên Khanh, Quý Duyên Khanh cái gì cũng không biết, đứng đắn nói: "Việc công ty em sẽ hỗ trợ, nhưng không giống như đi chơi, lúc học đại học chúng ta đã nói rõ với nhau."

Tống Dương lúc này mới nghiêm túc trở lại, ít nhất là vẻ bề ngoài, trợ lý Hứa chỉ thiếu điều ôm đùi Quý Duyên Khanh nói lời cảm tạ.

Buổi chiều ba người bàn bạc ở văn phòng, kết quả Quý Duyên Khanh quên mất một phần tài liệu ở nhà, cậu trở về lấy mới đụng phải mẹ Quý ở cửa, tuy rằng nói không có tình cảm nhưng vừa nhìn thấy đã khiến Quý Duyên Khanh cảm thấy mắc ói, mới trì hoãn ở nhà rồi mới quay trở lại đây.

Nếu là trước kia Quý Duyên Khanh sẽ giấu chuyện mẹ Quý tới tìm nhưng hiện tại sẽ không, đơn giản dùng vài ba câu kể lại cho xong việc.

Tống Dương ở bên cạnh lầm bầm: "Làm Cẩu Đản nhà chúng ta buồn nôn rồi."

Quý Duyên Khanh nở nụ cười, nhưng cậu tự dưng cũng tưởng tượng ra được cảnh mình vừa về tới nhà đã nôn khan.

"Về sau không cần vì những loại người này mà thương tâm rồi nhìn chằm chằm vào máy tính." Tông Dương nắm tay Quý Duyên Khanh nghiêm túc nói: "Đừng tự mình gánh vác, em còn có anh."

Quý Duyên Khanh xoa xoa mũi, mặc kệ là chuyện của Quý Duyên Trạch hay chuyện xấu của bố mẹ Quý muốn tìm ra chứng cứ cũng không phải chuyện dễ, cậu phải hack vào các hệ thống như camera của khách sạn, phải liên tục tìm kiếm nên rất tốn công sức, đặc biệt là chuyện nhà họ Vinh và nhà họ Tô, tính bảo mật rất cao mà chuyện này cũng đã trôi qua lâu rồi.

Một câu này của Tống Dương khiến Quý Duyên Khanh cũng thả lỏng hơn: "Được, sau này giao cho anh."

Cậu ở nước ngoài năm năm đã sớm hình thành thói quen chuyện gì cũng tự mình giải quyết, bây giờ cũng không phải nói sẽ dựa dẫm hoàn toàn vào anh, cậu cũng là đàn ông, cậu chỉ muốn đôi bên cùng hỗ trợ nhau mà thôi.

Tống Dương không nói gì nữa, chờ Quý Duyên Khanh ngủ rồi, trên đường trở về hắn phân phó vệ sĩ phải gắt gao theo dõi người nhà họ Quý.

Cũng không biết là do Quý Duyên Khanh hay vì nguyên nhân nào khác nhưng đúng là một nhà ba người Quý gia không còn tới tìm nữa.

Trong khoảng thời gian này lượng thịt mà Dương Bảo giảm đã quay trở lại nhưng Hoa Hoa lại gầy đi một vòng, trạng thái của Hoa Đình lúc tốt lúc xấu, Lục Phong dạo gần đây cũng ít tới bệnh viện, việc đưa đón Hoa Hoa đôi lúc là nhờ Quý Duyên Khanh. Hôm nay Quý Duyên Khanh đưa Dương Bảo tới bệnh viện kiểm tra, đã hơn một tháng trôi qua tình trạng xương sườn của Dương Bảo cũng đã khôi phục khá tốt, bác sĩ phát một ít thuốc hạ sốt: "Không có chuyện gì, bởi vì chăm sóc tốt nên lại thành nhóc mập đáng yêu."

Nghe thấy có người khen nhóc, Dương Bảo vô cùng vui vẻ.

"Cô xinh đẹp ơi, cháu đã có thể ngâm nước, có thể ăn kem rồi sao?"

"Khéo miệng quá." Bác sĩ vui vẻ vuốt đầu Dương Bảo: "Có thể tắm nhưng ăn kem thì phải hỏi ba cháu."

Tiếng của Quý Duyên Khanh phát ra trên đầu Dương Bảo: "Không thể."

Từ ngày ở cạnh Tống Dương, Dương Bảo đòi ăn liên tục, cả ngày cứ nhớ tới kem và gà rán, có hôm hai người không biết đã ra ngoài ăn cái gì mà cả tối bị tào tháo đuổi, Quý Duyên Khanh cả đêm phải đỡ một lớn một nhỏ đi vệ sinh, ngày hôm sau vành mắt cậu thâm sì làm Tống Dương đau lòng không thôi, không cần Quý Duyên Khanh nói liền cấm việc Dương Bảo nhớ tới gà rán và kem.

Đã nửa tháng rồi Dương Bảo không được ăn kem, tối qua nhóc nằm mơ còn nói mớ mãi.

Trong nháy mắt nhóc lại đổi thành bộ dáng đáng thương nhưng cũng không có làm nũng bán manh, nhóc biết ba đều vì tốt cho mình. Bác sĩ ở bên cạnh nhìn thấy mà hâm mộ, nếu như thằng nhóc nhà cô ngoan bằng một nửa Dương Bảo thì tốt rồi, cả ngày lải nhải nghe phiền muốn chết.

Vừa cầm được thuốc, Tống Dương đã gọi điện tới.

"Chăm sóc tốt nên không có vấn đề gì, em gọi xe về anh không cần qua đón đâu."

Quý Duyên Khanh kéo Dương Bảo đi ra cổng, vừa mới ngắt điện thoại lại thấy trên màn hình có cuộc gọi từ mỗi dãy số xa lạ.

" Quý Duyên Khanh."

"Alo ai vậy?"

Đối phương ngừng một lát rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Quý Trạch Khang."

Trước mặt Quý Duyên Khanh gã luôn theo bản năng không muốn nói ra cái tên mới của gã, Quý Trạch Khang cảm thấy nếu như gọi chính mình là Quý Duyên Trạch giống như gã đang nhận thua với Quý Duyên Khanh.

Quý Duyên Khanh nghe thấy tên liền cảm thấy ghê tởm, nghĩ thầm Cẩu Đản cùng hắn phẩm vị thật ra rất giống đều không thích người Quý gia.

Trực tiếp ngắt điện thoại, cậu chẳng muốn nghe xem gã muốn nói gì.

Trong điện thoại truyền tới tiếng tút, Quý Trạch Khanh khựng lại một giây mới hiểu được Quý Duyên Khanh đã cúp điện thoại, gã tức khắc nổi giận, nhưng như chợt nhớ ra chuyện gì trên mặt lại hiện lên vẻ khoái trá, đủ loại cảm xúc giao thoa khiến ngũ quan của gã vô cùng vặn vẹo.

Quý Duyên Khanh mới vừa vẫy được xe, vừa bước lên đã nghe được tiếng thông báo tin nhắn.

[ Không ngờ mày là đồ quái vật, là đàn ông mà lại có thể sinh con.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương