Giám đốc xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh đi tới phòng ăn, nếu Tống Dương ở đây sẽ nhận ra nơi này chính là phòng ăn riêng dự phòng của hắn ngày trước.
"Thưa ông Tô, người đã đi rồi ạ."
Tô Kỳ uống một hớp rượu, thờ ơ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giám đốc không dám giấu giếm bèn kể lại đầu đuôi những chuyện vừa mới xảy ra, sau đó chờ Tô Kỳ lên tiếng.
"Dẫn theo một đứa trẻ?" Tô Kỳ đặt chén rượu xuống, nhìn giám đốc hỏi.
Giám đốc nhanh chóng hiểu được mà đáp: "Trước đó đã từng lên hot search, có bức ảnh là về một đứa trẻ, tuy khá mờ nhưng cũng có thể nhìn ra thằng bé rất giống cậu Tống trông cứ như hai cha con vậy."
Giám đốc vội vàng móc di động ra, tìm được ảnh chụp lập tức dùng hai tay đưa điện thoại qua.
Tô Kỳ không cầm lấy, đứa bé này ông biết bởi vì suốt ngày em gái ông đều nói về nó, chẳng qua ông cũng không để ý tới mấy tin tức của giới giải trí, cho nên cũng chỉ biết qua loa đối với tin tức hotsearch mấy ngày gần đây, nghe nói tên họ Quý kia có một đứa con hoang với cô gái nào đó.
Tầm mắt ông lơ đãng quét qua, đứa trẻ trong ảnh tuy mờ nhưng ngay lập tức khóa chặt sự chú ý của ông.
Giống quá.
Nếu nói đây là con của cái tên họ Quý kia thì Tô Kỳ không tin, rõ ràng là giống con riêng của cái thằng cháu ngoại trai vô lương tâm của ông mới đúng.
Tô Kỳ nhìn một lúc lâu, cố ép những nghi ngờ trong lòng xuống. Tô Kỳ là con độc đinh của Tô gia nên ông cụ Tô tìm mọi cách lót đường cho con trai, từ nhỏ đã giáo dục Tô Kỳ kỹ càng hơn những người khác, tới khi ông làm trong nhà nước thì phẩm chất này càng rõ rệt hơn, hiện tại chỉ cần thông qua một bức ảnh là đã nghĩ đến một loạt âm mưu.
Tuy ông kinh ngạc nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà tính tiền ra về, không quay về nhà họ Tô nói chuyện với em gái mà trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới điều tra về Quý Duyên Khanh, trọng điểm là đứa bé kia.
Tống Dương lúc này vẫn chưa biết chuyện Tô Ký chiếm gian phòng ăn của hắn, càng không biết có người đang điều tra Quý Duyên Khanh và Dương Bảo.
Bọn họ một nhà ba người đi tới nơi khác ăn cơm, không khí trong xe không quá thoải mái, trong lòng Tống Dương rất muốn nói cho Dương Bảo biết hắn là cha của nhóc, nhưng tiền đề là Quý Duyên Khanh có đồng ý tiếp nhận hắn hay không, nếu không hắn cũng sẽ không cưỡng ép người ta.
Từ lúc quyết định ở bên Quý Duyên Khanh, Tống Dương đã không còn nghĩ tới việc có con, bây giờ cho dù có rồi thì Quý Duyên Khanh vẫn là quan trọng nhất, cho nên với việc hắn lỡ miệng vừa rồi, tuy Dương Bảo có tò mò hỏi nhưng Quý Duyên Khanh lại đánh trống lảng sang chuyện khác, tuy rằng Tống Dương có hơi mất mát song cũng không để trong lòng.
Tống Dương không để trong lòng nhưng Quý Duyên Khanh vừa lên xe đã giữ im lặng, cứ ngồi một bên không biết đang suy nghĩ điều gì, Dương Bảo nhìn còn tưởng rằng do vừa nãy cậu nhóc làm sai nên cũng không dám thì thầm đùa giỡn ở cạnh Tống Dương.
Cứ vậy cho đến khi ăn xong, Tống Dương đưa hai ba con về nhà.
"Ngủ ngon." Tống Dương kéo tay Quý Duyên Khanh, hắn biết trên đường trở về Quý Duyên Khanh suy tư về chuyện gì, "Đừng nghĩ nhiều, việc Dương Bảo gọi anh là cha với anh mà nói không phải chuyện quan trọng nhất."
Tống Dương nhìn Quý Duyên Khanh, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
"Em biết rồi." Quý Duyên Khanh nói xong cũng cười: "Ngủ ngon, trên đường về bảo tài xế chạy chậm một chút."
Tống Dương vốn là người bệnh, Quý Duyên Khanh không cần hắn đưa về, nhưng nói thế nào Tống Dương cũng không chịu, cuối cùng hai bên đành thỏa hiệp mỗi người lùi một bước để tài xế theo hai ba con tới cửa thang máy, Quý Duyên Khanh cũng yên tâm.
Tắm xong, Dương Bảo mặc một chiếc quần đùi in hình vịt con, phía trên không mặc áo, da của nhóc trắng hệt như Quý Duyên Khanh vậy, tóc thì lại giống Tống Dương, vừa đen vừa thô, rất dày lại cứng, sau khi tắm xong tóc ngắn trên đầu đều dựng ngược lên như gai vậy, nhóc con nằm nhoài trên giường, mông vểnh lên đọc sách, trong rất vui mắt.
Sách này là do Tống Dương mua, tranh minh họa Sơn Hải Kinh, Quý Duyên Khanh đứng ở bên giường nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy trang vẽ một con quái vật, bức tranh nhìn không ra hình dáng càng làm con quái vật trở nên vô cùng kỳ quái, Dương Bảo lại rất thích thú vung vẩy hai chân cười hì hì.
Quý Duyên Khanh vỗ nhẹ cổ thằng bé: "Lòng dạ hẹp hòi." Cậu điều chỉnh độ sáng của đèn đầu giường lên một chút, "Quay đầu qua đây."
Dương Bảo lười nhác không muốn đứng lên, cậu nhóc hệt như con rùa đen nhích từ từ qua, chờ nhóc nhích sang thì quần đùi cũng bị cọ tụt mất một nửa để lộ ra nửa bên mông.
"Con càng ngày càng lười, học ai vậy hử?"
Dương Bảo ngẩng đầu nhìn đến mặt ba, lập tức ngồi dậy lấy lòng kêu một tiếng ba ơi.
"Xem nốt năm phút nữa rồi ngủ." Tuy Quý Duyên Khanh không biết con trai đang nghĩ gì nhưng đọc sách buổi tối lâu quá cũng không tốt.
Dương Bảo nghiêm túc xem sách, Quý Duyên Khanh thì ở bên cạnh xem qua các trang web nghiên cứu điều tra, bây giờ công ty tách ra khỏi Tống thị đã phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng đáng kể, Phương Tư thở phì phì tính toán quyết tìm một đoạn đường tốt để mở công ty, Quý Duyên Khanh nói trước tiên không cần gấp, cứ xác định vị trí rồi tính tiếp.
Đúng năm phút trôi qua, Quý Duyên Khanh đóng notebook, Dương Bảo nghe thấy âm thanh cũng ngoan ngoãn gấp sách lại.
Tâm trạng của Dương Bảo hôm nay không tệ, đọc xong còn thì thầm kể với Quý Duyên Khanh, sách là dạng tranh minh họa có chữ viết, Dương Bảo không biết chữ chỉ có thể xem tranh rồi nói lại, sức tưởng tượng của nhóc đặc biệt phong phú, giọng trẻ con non nớt kể lại khiến Quý Duyên Khanh cũng thấy đây là cuốn sách hay.
"... Cá có cánh thực sự chơi rất vui đó, ba ơi liệu sau lưng thấy ngứa có phải con cũng có cánh rất dài không?"
Quý Duyên Khanh ôm đứa con mũm mỉm của mình, "Để ba sờ xem nào."
Chỉ trong chốc lát đã làm Dương Bảo bị nhột cười khanh khách, vội hét nói không có cánh mà.
Nghịch một lúc, Quý Duyên Khanh tắt đèn đầu giường vỗ Dương Bảo ngủ, trước đây ở Mỹ hai người ngủ riêng, nhưng từ khi về nước dù sao cũng không phải hoàn cảnh quen thuộc cho nên Dương Bảo thiếu cảm giác an toàn, nếu tách ra ngủ thì buổi tối nhóc sẽ bị thức giấc, mà bây giờ lại vẫn còn đang bị thương.
Dương Bảo mơ màng nhắm mắt lại, mặt cọ vào tay Quý Duyên Khanh.
"Dương Bảo, con có thích chú Tống không?"
Ngơ ngác một lúc nhóc con mới ú ớ nói thích.
"Vậy để chú Tống làm cha của con được không?"
Dương Bảo lập tức mở to mắt, vội vàng nhìn Quý Duyên Khanh: "Ba, ba không cần con nữa sao? Nếu chú làm ba con rồi thì ba làm sao?"
Quý Duyên Khanh không ngờ thằng bé sẽ phản ứng lớn vậy, vội trấn an cảm xúc của con trai, ôn tồn nói: "Ba đương nhiên vĩnh viễn là ba của Dương Bảo, ba đang nói con có muốn giống như Hoa Hoa không?"
"Hoa Hoa có hai người ba, ý ba là con cũng có thể có hai người ba ạ?" Dương Bảo vừa nghe nói không phải ba không cần nhóc thì nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Ba, con biết chú thích ba, nhưng dù thế nào đi nữa ba cũng phải yêu con nhất đó."
Quý Duyên Khanh hôn hai bên má của con trai, làm khuôn mặt đang nhắm mắt của Dương Bảođỏ bừng, nhóc cảm thấy rất hài lòng nói: "Thật ra có hai người ba cũng tốt lắm ý."
"Ngủ đi!" Quý Duyên Khanh không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ trong chốc lát Dương Bảo đã chìm vào giấc ngủ, trong mơ nhóc mơ thấy chú và ba đều ở cạnh nhóc, cho nhóc ăn thịt và kem.
Ngày hôm sau đưa Dương Bảo tới nhà trẻ, nhìn hai mắt đang sưng của Hoa Hoa cứ như là vừa khóc, Quý Duyên Khanh không biết nên hỏi cậu bé sao lại khóc, dù sao trong ấn tượng của cậu Hoa Hoa ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn Dương Bảo rất nhiều, không có thể nào là do bị người lớn đánh đòn được.
Dương Bảo không để ý đến suy nghĩ của người lớn, thấy đôi mắt sưng đỏ như quả đào của Hoa Hoa thì tức giận hỏi:
"Hoa Hoa, có phải cậu bị ba đánh không?" Nhóc vỗ ngực mình một cái mà quên mất bản thân bị thương, thế là đau tới mặt trắng bệch, Hoa Hoa thấy thế thì lo lắng, "Cậu đừng tự đánh mình thế, không phải ba lớn đánh tớ mà do hôm qua ba tớ lại cảm thấy khó chịu."
Hoa Hoa ủ rũ cúi đầu, tâm tình cậu bé rõ ràng trùng xuống.
Dương Bảo ở bên cạnh vò đầu bứt tai cũng không biết làm sao khiến Hoa Hoa vui vẻ hơn.
Sắc mặt của Lục Phong đứng kế bên cũng không tốt, tràn đầy mệt mỏi.
"Hoa Đình có khá hơn chút nào chưa?" Quý Duyên Khanh nói cậu muốn cùng Dương Bảo tới thăm, không biết có tiện không, dù sao trước đó lúc cậu nằm viện Hoa Đình cũng có đến thăm, Lục Phong gật đầu: "Buổi chiều cùng nhau đi."
Lúc quay về vừa vặn gặp được Tống Dương.
Lục Phong và Tống Dương cũng chỉ gật đầu chào một cái, sau đó Lục Phong vội trở về.
"Hôm nay anh tới đây muốn là muốn hỏi em truyền đạt một chút kinh nghiệm." Tống Dương nói rất là đứng đắn, nhưng dù có là công việc thì trợ lý Hứa cũng chưa từng thấy vẻ mặt này bao giờ.
Quý Duyên Khanh còn đang suy nghĩ Hoa Đình bị làm sao thì giật mình hồi thần, hỏi lại một câu cái gì.
"Em có tâm sự gì à?"
"Hình như Hoa Đình mắc bệnh nặng." Quan hệ giữa Quý Duyên Khanh và Hoa Đình không quá thân thiết, nhưng đối phương lại rất nhiệt tình với cậu, đặc biệt là gói xí muội kia.
Tống Dương vừa nghe thấy hóa ra là lo lắng Hoa Đình bèn không ghen tuông nữa, ngược lại nói: "Anh biết tại sao."
Câu chuyện giữa Hoa Đình và Lục Phong mọi người ở kinh đô đều biết một ít. Nhà họ Hoa là dòng dõi thư hương, cha mẹ của Hoa Đình đều là giáo viên nổi tiếng của Thanh Hoa và Bắc Đại, ông bà ngoại thì càng không phải nói, bọn họ đều làm nghiên cứu khoa học, là những người đã có những cống hiến to lớn cho quốc gia, Hoa Đình là con út của nhà họ Hoa. Phía bên nhà họ Lục gia thì lại có truyền thống y học, cũng giống như nhà họ Hoa Gia, cha chú trong nhà đều là những người nổi danh, tuy Lục Phong còn trẻ nhưng đã là viện trưởng tiếp quản sản nghiệp trong nhà.
Hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ hai bên gia tộc cũng rất thân thiết, Lục Phong lớn hơn Hoa Đình sáu tuổi, Hoa Đình theo đuổi Lục Phong, hai người cứ vậy mà ở bên nhau.
Come Out với người nhà cũng vô cùng thuận lợi, làm Tống Dương hâm mộ không thôi.
Người lớn hai nhà là người hòa ái lại hiểu lý lẽ, nhất là bọn họ tận mắt nhìn tụi nhỏ lớn lên nên cả hai đều là những đứa trẻ ưu tú, tính cách ra sao người lớn đều biết rõ.
"Quan trọng nhất là sức khỏe của Hoa Đình không tốt, mắc bệnh nan y." Tống Dương thấy Quý Duyên Khanh lo lắng bèn trấn an nói: "Hiện tại y học phát triển như vậy, mà nhà học Lục là làm về y học, Lục Phong cũng đang nghiên cứu chế tạo thuốc cho Hoa Đình, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bệnh của Hoa Đình đúng là hiếm gặp, y học bây giờ chỉ có thể khống chế chứ không thể trị tận gốc được, cũng không biết cậu ấy có thể trụ tới lúc nào, cho nên trên dưới nhà họ Hoa đều chấp nhận mọi mong muốn của Hoa Đình, tuy là thế nhưng cũng không khiến Hoa Đình lớn lên lệch lạc, ngược lại cậu ấy lại rất hiểu lễ nghi, biết trước biết sau, chính vì vậy mà cha mẹ và người lớn trong nhà họ Hoa càng thương tiếc cho con cháu của mình.
Con trai mình thích đàn ông thì đã làm sao?
Đương nhiên cũng liên quan tới chuyện Lục Phong học y, tuổi lớn hơn mà cũng rất biết chăm sóc Hoa Đình, khiến cha mẹ Hoa cũng thấy yên tâm.
Quý Duyên Khanh mở cửa, im lặng nhớ lại những lời Hoa Đình nói với cậu lần trước.
Thời gian quá ngắn, chỉ cần yêu nhau thì nhất định phải nắm chắc. Hiện tại nhìn Hoa Đình và Lục Phong, Quý Duyên Khanh thật sự cảm thấy bệnh tật trước mặt, sinh li tử biệt, cậu và Tống Dương đã hạnh phúc hơn nhiều rồi, ít nhất hai người còn có thể cãi nhau còn có thể tức giận.
Tống Dương thấy thế thì đưa tay kéo tay Quý Duyên Khanh.
Quý Duyên Khanh cụp mắt nhưng cũng không buông ra, ngược lại nắm chặt hơn, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trong phòng.
Một lúc lâu sau, giọng Tống Dương hơi ngắt quãng, nhỏ tiếng nói: "Lúc đầu khi nhìn em bỏ đi, anh thật sự điên rồi, năm năm trước, cái ngày mà theo đuổi được em, anh đã nghĩ sẽ không bao giờ buông tay, sẽ tình nguyện sống cùng em cho tới chết."
Quý Duyên Khanh run rẩy, không phải vì cậu sợ.
"Nhưng khoảnh khắc nhìn chiếc xe kia lao tới, anh luyến tiếc, anh không muốn em chết cùng với anh."
"Tống Dương." Giọng Quý Duyên Khanh run rẩy mà khô khốc, "Cái ngày mà em bước lên máy bay, em đã thấy hối hận rồi, khi nghe anh nói yêu em qua điện thoại, em chỉ muốn bỏ hết tất cả không quan tâm bất cứ chuyện gì chạy đi tìm anh, nhưng Tô Uyển Linh đã kêu vệ sĩ cầm điện thoại của em đi rồi, nếu như biết anh xảy ra tai nạn, em sẽ không bao giờ đi đâu, thật đấy..."
Quý Duyên Khanh nói tới đây thì hốc mắt không khống chế được mà đỏ hoe.
Tống Dương không biết còn có chuyện này, giờ đây trong lòng hắn không hề hận ai cả, chỉ còn lại tình yêu với Quý Duyên Khanh mà thôi.
Rất sâu đậm, hắn rất muốn ôm Quý Duyên Khanh vào lòng.
"Khanh Khanh, anh muốn ôm em."
Quý Duyên Khanh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tống Dương, khóe mắt hai người ẩm ướt, Tống Dương ôm chặt lấy Quý Duyên Khanh.
Giờ phút này hai người mới hoàn toàn thẳng thắn với nhau, buông bỏ hết tất cả chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.
Cả buổi sáng hai người làm ổ ở sofa, Quý Duyên Khanh nói về lúc mang thai Dương Bảo, về những câu chuyện thú vị của Dương Bảo từ nhỏ tới lớn, Tống Dương yên lặng lắng nghe, trong mắt tràn ngập dịu dàng, hắn không nói gì bởi năm năm qua hắn luôn luôn sống trong đau khổ, sống trong sự hận thù, lúc nào cũng chỉ có công việc, đấu đá với đám lão già cổ đông kia, hắn chịu thiệt thì cũng phải ép người khác tới đường cùng, những việc này đương nhiên hắn chẳng đáng nhắc tới.
Hắn không nghĩ rằng Quý Duyên Khanh lại luôn tự trách bản thân như vậy.
Nhưng hắn cũng lựa một vài chuyện khá nhẹ nhàng để nói: "... Anh thu mua được một ít cổ phần của công ty, cho nên cũng có tiếng nói hơn trong hội đồng quản trị, có thể làm những việc anh đề ra, còn có Diệu Tinh, dù nó kiếm ra tiền hay không cũng chẳng sao, anh chỉ muốn làm phim hoạt hình thôi."
Thời điểm cha của Tống Dương phụ trách công ty, cổ phần của nhà họ Tống ở Tống thị vẫn là cao nhất, còn lại hầu hết đều là cổ đông nhỏ, đến tư cách tham gia hội đồng quản trị cũng không có. Nhưng sau này khi Tô Uyển Linh tiếp nhận, quy mô công ty lớn mà nhân viên cũng phức tạp, cổ phần của nhà họ Tống cũng ít dần đi, tới lượt Tống Dương nắm quyền, muốn đưa ra quyết sách gì cũng đều phải nghe hội đồng quản trị lải nhải rất lâu mới được ra quyết định.
Có điều mấy chuyện này không cần nói.
Tống Dương cười: "Lập nên Diệu Tinh chính là quyết định đúng nhất cuộc đời của anh."
Giữa trưa tâm tình khá tốt nên Quý Duyên Khanh xuống bếp nấu ăn, tay nghề của cậu cũng bình thường. Ngày trước ở nhà họ Quý, Quý Duyên Khanh đương nhiên không biết nấu cơm, lúc học cấp hai thì cậu ở ký túc xá, cuối tuần về thì cũng có bảo mẫu nấu cơm cho ăn, sau này khi tới Mỹ cũng chỉ toàn ăn thức ăn nhanh, tới khi có Dương Bảo cậu mới học được một ít nhưng lại thiên về món Tây nhiều hơn.
Cậu xào măng với trứng gà, còn nấu một nồi thịt bò hầm cà chua.
Vị đồ ăn thì giống nhau, thịt bò hầm bởi vì có quá nhiều cà chua nên hơi chua, nhưng lúc mà Tống Dương cầm bát cơm lên thì hai mắt đã đo đỏ, hắn cúi đầu, gắp ăn một miếng thật to, cười hì hì nói: "Ăn ngon lắm."
Quý Duyên Khanh nghe Tống Dương nói vậy cũng cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình đã tăng lên.
Thật sự ăn rất ngon.
- Hết chương 37 -
"Thưa ông Tô, người đã đi rồi ạ."
Tô Kỳ uống một hớp rượu, thờ ơ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giám đốc không dám giấu giếm bèn kể lại đầu đuôi những chuyện vừa mới xảy ra, sau đó chờ Tô Kỳ lên tiếng.
"Dẫn theo một đứa trẻ?" Tô Kỳ đặt chén rượu xuống, nhìn giám đốc hỏi.
Giám đốc nhanh chóng hiểu được mà đáp: "Trước đó đã từng lên hot search, có bức ảnh là về một đứa trẻ, tuy khá mờ nhưng cũng có thể nhìn ra thằng bé rất giống cậu Tống trông cứ như hai cha con vậy."
Giám đốc vội vàng móc di động ra, tìm được ảnh chụp lập tức dùng hai tay đưa điện thoại qua.
Tô Kỳ không cầm lấy, đứa bé này ông biết bởi vì suốt ngày em gái ông đều nói về nó, chẳng qua ông cũng không để ý tới mấy tin tức của giới giải trí, cho nên cũng chỉ biết qua loa đối với tin tức hotsearch mấy ngày gần đây, nghe nói tên họ Quý kia có một đứa con hoang với cô gái nào đó.
Tầm mắt ông lơ đãng quét qua, đứa trẻ trong ảnh tuy mờ nhưng ngay lập tức khóa chặt sự chú ý của ông.
Giống quá.
Nếu nói đây là con của cái tên họ Quý kia thì Tô Kỳ không tin, rõ ràng là giống con riêng của cái thằng cháu ngoại trai vô lương tâm của ông mới đúng.
Tô Kỳ nhìn một lúc lâu, cố ép những nghi ngờ trong lòng xuống. Tô Kỳ là con độc đinh của Tô gia nên ông cụ Tô tìm mọi cách lót đường cho con trai, từ nhỏ đã giáo dục Tô Kỳ kỹ càng hơn những người khác, tới khi ông làm trong nhà nước thì phẩm chất này càng rõ rệt hơn, hiện tại chỉ cần thông qua một bức ảnh là đã nghĩ đến một loạt âm mưu.
Tuy ông kinh ngạc nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà tính tiền ra về, không quay về nhà họ Tô nói chuyện với em gái mà trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới điều tra về Quý Duyên Khanh, trọng điểm là đứa bé kia.
Tống Dương lúc này vẫn chưa biết chuyện Tô Ký chiếm gian phòng ăn của hắn, càng không biết có người đang điều tra Quý Duyên Khanh và Dương Bảo.
Bọn họ một nhà ba người đi tới nơi khác ăn cơm, không khí trong xe không quá thoải mái, trong lòng Tống Dương rất muốn nói cho Dương Bảo biết hắn là cha của nhóc, nhưng tiền đề là Quý Duyên Khanh có đồng ý tiếp nhận hắn hay không, nếu không hắn cũng sẽ không cưỡng ép người ta.
Từ lúc quyết định ở bên Quý Duyên Khanh, Tống Dương đã không còn nghĩ tới việc có con, bây giờ cho dù có rồi thì Quý Duyên Khanh vẫn là quan trọng nhất, cho nên với việc hắn lỡ miệng vừa rồi, tuy Dương Bảo có tò mò hỏi nhưng Quý Duyên Khanh lại đánh trống lảng sang chuyện khác, tuy rằng Tống Dương có hơi mất mát song cũng không để trong lòng.
Tống Dương không để trong lòng nhưng Quý Duyên Khanh vừa lên xe đã giữ im lặng, cứ ngồi một bên không biết đang suy nghĩ điều gì, Dương Bảo nhìn còn tưởng rằng do vừa nãy cậu nhóc làm sai nên cũng không dám thì thầm đùa giỡn ở cạnh Tống Dương.
Cứ vậy cho đến khi ăn xong, Tống Dương đưa hai ba con về nhà.
"Ngủ ngon." Tống Dương kéo tay Quý Duyên Khanh, hắn biết trên đường trở về Quý Duyên Khanh suy tư về chuyện gì, "Đừng nghĩ nhiều, việc Dương Bảo gọi anh là cha với anh mà nói không phải chuyện quan trọng nhất."
Tống Dương nhìn Quý Duyên Khanh, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
"Em biết rồi." Quý Duyên Khanh nói xong cũng cười: "Ngủ ngon, trên đường về bảo tài xế chạy chậm một chút."
Tống Dương vốn là người bệnh, Quý Duyên Khanh không cần hắn đưa về, nhưng nói thế nào Tống Dương cũng không chịu, cuối cùng hai bên đành thỏa hiệp mỗi người lùi một bước để tài xế theo hai ba con tới cửa thang máy, Quý Duyên Khanh cũng yên tâm.
Tắm xong, Dương Bảo mặc một chiếc quần đùi in hình vịt con, phía trên không mặc áo, da của nhóc trắng hệt như Quý Duyên Khanh vậy, tóc thì lại giống Tống Dương, vừa đen vừa thô, rất dày lại cứng, sau khi tắm xong tóc ngắn trên đầu đều dựng ngược lên như gai vậy, nhóc con nằm nhoài trên giường, mông vểnh lên đọc sách, trong rất vui mắt.
Sách này là do Tống Dương mua, tranh minh họa Sơn Hải Kinh, Quý Duyên Khanh đứng ở bên giường nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy trang vẽ một con quái vật, bức tranh nhìn không ra hình dáng càng làm con quái vật trở nên vô cùng kỳ quái, Dương Bảo lại rất thích thú vung vẩy hai chân cười hì hì.
Quý Duyên Khanh vỗ nhẹ cổ thằng bé: "Lòng dạ hẹp hòi." Cậu điều chỉnh độ sáng của đèn đầu giường lên một chút, "Quay đầu qua đây."
Dương Bảo lười nhác không muốn đứng lên, cậu nhóc hệt như con rùa đen nhích từ từ qua, chờ nhóc nhích sang thì quần đùi cũng bị cọ tụt mất một nửa để lộ ra nửa bên mông.
"Con càng ngày càng lười, học ai vậy hử?"
Dương Bảo ngẩng đầu nhìn đến mặt ba, lập tức ngồi dậy lấy lòng kêu một tiếng ba ơi.
"Xem nốt năm phút nữa rồi ngủ." Tuy Quý Duyên Khanh không biết con trai đang nghĩ gì nhưng đọc sách buổi tối lâu quá cũng không tốt.
Dương Bảo nghiêm túc xem sách, Quý Duyên Khanh thì ở bên cạnh xem qua các trang web nghiên cứu điều tra, bây giờ công ty tách ra khỏi Tống thị đã phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng đáng kể, Phương Tư thở phì phì tính toán quyết tìm một đoạn đường tốt để mở công ty, Quý Duyên Khanh nói trước tiên không cần gấp, cứ xác định vị trí rồi tính tiếp.
Đúng năm phút trôi qua, Quý Duyên Khanh đóng notebook, Dương Bảo nghe thấy âm thanh cũng ngoan ngoãn gấp sách lại.
Tâm trạng của Dương Bảo hôm nay không tệ, đọc xong còn thì thầm kể với Quý Duyên Khanh, sách là dạng tranh minh họa có chữ viết, Dương Bảo không biết chữ chỉ có thể xem tranh rồi nói lại, sức tưởng tượng của nhóc đặc biệt phong phú, giọng trẻ con non nớt kể lại khiến Quý Duyên Khanh cũng thấy đây là cuốn sách hay.
"... Cá có cánh thực sự chơi rất vui đó, ba ơi liệu sau lưng thấy ngứa có phải con cũng có cánh rất dài không?"
Quý Duyên Khanh ôm đứa con mũm mỉm của mình, "Để ba sờ xem nào."
Chỉ trong chốc lát đã làm Dương Bảo bị nhột cười khanh khách, vội hét nói không có cánh mà.
Nghịch một lúc, Quý Duyên Khanh tắt đèn đầu giường vỗ Dương Bảo ngủ, trước đây ở Mỹ hai người ngủ riêng, nhưng từ khi về nước dù sao cũng không phải hoàn cảnh quen thuộc cho nên Dương Bảo thiếu cảm giác an toàn, nếu tách ra ngủ thì buổi tối nhóc sẽ bị thức giấc, mà bây giờ lại vẫn còn đang bị thương.
Dương Bảo mơ màng nhắm mắt lại, mặt cọ vào tay Quý Duyên Khanh.
"Dương Bảo, con có thích chú Tống không?"
Ngơ ngác một lúc nhóc con mới ú ớ nói thích.
"Vậy để chú Tống làm cha của con được không?"
Dương Bảo lập tức mở to mắt, vội vàng nhìn Quý Duyên Khanh: "Ba, ba không cần con nữa sao? Nếu chú làm ba con rồi thì ba làm sao?"
Quý Duyên Khanh không ngờ thằng bé sẽ phản ứng lớn vậy, vội trấn an cảm xúc của con trai, ôn tồn nói: "Ba đương nhiên vĩnh viễn là ba của Dương Bảo, ba đang nói con có muốn giống như Hoa Hoa không?"
"Hoa Hoa có hai người ba, ý ba là con cũng có thể có hai người ba ạ?" Dương Bảo vừa nghe nói không phải ba không cần nhóc thì nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Ba, con biết chú thích ba, nhưng dù thế nào đi nữa ba cũng phải yêu con nhất đó."
Quý Duyên Khanh hôn hai bên má của con trai, làm khuôn mặt đang nhắm mắt của Dương Bảođỏ bừng, nhóc cảm thấy rất hài lòng nói: "Thật ra có hai người ba cũng tốt lắm ý."
"Ngủ đi!" Quý Duyên Khanh không hỏi thêm gì nữa.
Chỉ trong chốc lát Dương Bảo đã chìm vào giấc ngủ, trong mơ nhóc mơ thấy chú và ba đều ở cạnh nhóc, cho nhóc ăn thịt và kem.
Ngày hôm sau đưa Dương Bảo tới nhà trẻ, nhìn hai mắt đang sưng của Hoa Hoa cứ như là vừa khóc, Quý Duyên Khanh không biết nên hỏi cậu bé sao lại khóc, dù sao trong ấn tượng của cậu Hoa Hoa ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn Dương Bảo rất nhiều, không có thể nào là do bị người lớn đánh đòn được.
Dương Bảo không để ý đến suy nghĩ của người lớn, thấy đôi mắt sưng đỏ như quả đào của Hoa Hoa thì tức giận hỏi:
"Hoa Hoa, có phải cậu bị ba đánh không?" Nhóc vỗ ngực mình một cái mà quên mất bản thân bị thương, thế là đau tới mặt trắng bệch, Hoa Hoa thấy thế thì lo lắng, "Cậu đừng tự đánh mình thế, không phải ba lớn đánh tớ mà do hôm qua ba tớ lại cảm thấy khó chịu."
Hoa Hoa ủ rũ cúi đầu, tâm tình cậu bé rõ ràng trùng xuống.
Dương Bảo ở bên cạnh vò đầu bứt tai cũng không biết làm sao khiến Hoa Hoa vui vẻ hơn.
Sắc mặt của Lục Phong đứng kế bên cũng không tốt, tràn đầy mệt mỏi.
"Hoa Đình có khá hơn chút nào chưa?" Quý Duyên Khanh nói cậu muốn cùng Dương Bảo tới thăm, không biết có tiện không, dù sao trước đó lúc cậu nằm viện Hoa Đình cũng có đến thăm, Lục Phong gật đầu: "Buổi chiều cùng nhau đi."
Lúc quay về vừa vặn gặp được Tống Dương.
Lục Phong và Tống Dương cũng chỉ gật đầu chào một cái, sau đó Lục Phong vội trở về.
"Hôm nay anh tới đây muốn là muốn hỏi em truyền đạt một chút kinh nghiệm." Tống Dương nói rất là đứng đắn, nhưng dù có là công việc thì trợ lý Hứa cũng chưa từng thấy vẻ mặt này bao giờ.
Quý Duyên Khanh còn đang suy nghĩ Hoa Đình bị làm sao thì giật mình hồi thần, hỏi lại một câu cái gì.
"Em có tâm sự gì à?"
"Hình như Hoa Đình mắc bệnh nặng." Quan hệ giữa Quý Duyên Khanh và Hoa Đình không quá thân thiết, nhưng đối phương lại rất nhiệt tình với cậu, đặc biệt là gói xí muội kia.
Tống Dương vừa nghe thấy hóa ra là lo lắng Hoa Đình bèn không ghen tuông nữa, ngược lại nói: "Anh biết tại sao."
Câu chuyện giữa Hoa Đình và Lục Phong mọi người ở kinh đô đều biết một ít. Nhà họ Hoa là dòng dõi thư hương, cha mẹ của Hoa Đình đều là giáo viên nổi tiếng của Thanh Hoa và Bắc Đại, ông bà ngoại thì càng không phải nói, bọn họ đều làm nghiên cứu khoa học, là những người đã có những cống hiến to lớn cho quốc gia, Hoa Đình là con út của nhà họ Hoa. Phía bên nhà họ Lục gia thì lại có truyền thống y học, cũng giống như nhà họ Hoa Gia, cha chú trong nhà đều là những người nổi danh, tuy Lục Phong còn trẻ nhưng đã là viện trưởng tiếp quản sản nghiệp trong nhà.
Hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ hai bên gia tộc cũng rất thân thiết, Lục Phong lớn hơn Hoa Đình sáu tuổi, Hoa Đình theo đuổi Lục Phong, hai người cứ vậy mà ở bên nhau.
Come Out với người nhà cũng vô cùng thuận lợi, làm Tống Dương hâm mộ không thôi.
Người lớn hai nhà là người hòa ái lại hiểu lý lẽ, nhất là bọn họ tận mắt nhìn tụi nhỏ lớn lên nên cả hai đều là những đứa trẻ ưu tú, tính cách ra sao người lớn đều biết rõ.
"Quan trọng nhất là sức khỏe của Hoa Đình không tốt, mắc bệnh nan y." Tống Dương thấy Quý Duyên Khanh lo lắng bèn trấn an nói: "Hiện tại y học phát triển như vậy, mà nhà học Lục là làm về y học, Lục Phong cũng đang nghiên cứu chế tạo thuốc cho Hoa Đình, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bệnh của Hoa Đình đúng là hiếm gặp, y học bây giờ chỉ có thể khống chế chứ không thể trị tận gốc được, cũng không biết cậu ấy có thể trụ tới lúc nào, cho nên trên dưới nhà họ Hoa đều chấp nhận mọi mong muốn của Hoa Đình, tuy là thế nhưng cũng không khiến Hoa Đình lớn lên lệch lạc, ngược lại cậu ấy lại rất hiểu lễ nghi, biết trước biết sau, chính vì vậy mà cha mẹ và người lớn trong nhà họ Hoa càng thương tiếc cho con cháu của mình.
Con trai mình thích đàn ông thì đã làm sao?
Đương nhiên cũng liên quan tới chuyện Lục Phong học y, tuổi lớn hơn mà cũng rất biết chăm sóc Hoa Đình, khiến cha mẹ Hoa cũng thấy yên tâm.
Quý Duyên Khanh mở cửa, im lặng nhớ lại những lời Hoa Đình nói với cậu lần trước.
Thời gian quá ngắn, chỉ cần yêu nhau thì nhất định phải nắm chắc. Hiện tại nhìn Hoa Đình và Lục Phong, Quý Duyên Khanh thật sự cảm thấy bệnh tật trước mặt, sinh li tử biệt, cậu và Tống Dương đã hạnh phúc hơn nhiều rồi, ít nhất hai người còn có thể cãi nhau còn có thể tức giận.
Tống Dương thấy thế thì đưa tay kéo tay Quý Duyên Khanh.
Quý Duyên Khanh cụp mắt nhưng cũng không buông ra, ngược lại nắm chặt hơn, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trong phòng.
Một lúc lâu sau, giọng Tống Dương hơi ngắt quãng, nhỏ tiếng nói: "Lúc đầu khi nhìn em bỏ đi, anh thật sự điên rồi, năm năm trước, cái ngày mà theo đuổi được em, anh đã nghĩ sẽ không bao giờ buông tay, sẽ tình nguyện sống cùng em cho tới chết."
Quý Duyên Khanh run rẩy, không phải vì cậu sợ.
"Nhưng khoảnh khắc nhìn chiếc xe kia lao tới, anh luyến tiếc, anh không muốn em chết cùng với anh."
"Tống Dương." Giọng Quý Duyên Khanh run rẩy mà khô khốc, "Cái ngày mà em bước lên máy bay, em đã thấy hối hận rồi, khi nghe anh nói yêu em qua điện thoại, em chỉ muốn bỏ hết tất cả không quan tâm bất cứ chuyện gì chạy đi tìm anh, nhưng Tô Uyển Linh đã kêu vệ sĩ cầm điện thoại của em đi rồi, nếu như biết anh xảy ra tai nạn, em sẽ không bao giờ đi đâu, thật đấy..."
Quý Duyên Khanh nói tới đây thì hốc mắt không khống chế được mà đỏ hoe.
Tống Dương không biết còn có chuyện này, giờ đây trong lòng hắn không hề hận ai cả, chỉ còn lại tình yêu với Quý Duyên Khanh mà thôi.
Rất sâu đậm, hắn rất muốn ôm Quý Duyên Khanh vào lòng.
"Khanh Khanh, anh muốn ôm em."
Quý Duyên Khanh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Tống Dương, khóe mắt hai người ẩm ướt, Tống Dương ôm chặt lấy Quý Duyên Khanh.
Giờ phút này hai người mới hoàn toàn thẳng thắn với nhau, buông bỏ hết tất cả chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.
Cả buổi sáng hai người làm ổ ở sofa, Quý Duyên Khanh nói về lúc mang thai Dương Bảo, về những câu chuyện thú vị của Dương Bảo từ nhỏ tới lớn, Tống Dương yên lặng lắng nghe, trong mắt tràn ngập dịu dàng, hắn không nói gì bởi năm năm qua hắn luôn luôn sống trong đau khổ, sống trong sự hận thù, lúc nào cũng chỉ có công việc, đấu đá với đám lão già cổ đông kia, hắn chịu thiệt thì cũng phải ép người khác tới đường cùng, những việc này đương nhiên hắn chẳng đáng nhắc tới.
Hắn không nghĩ rằng Quý Duyên Khanh lại luôn tự trách bản thân như vậy.
Nhưng hắn cũng lựa một vài chuyện khá nhẹ nhàng để nói: "... Anh thu mua được một ít cổ phần của công ty, cho nên cũng có tiếng nói hơn trong hội đồng quản trị, có thể làm những việc anh đề ra, còn có Diệu Tinh, dù nó kiếm ra tiền hay không cũng chẳng sao, anh chỉ muốn làm phim hoạt hình thôi."
Thời điểm cha của Tống Dương phụ trách công ty, cổ phần của nhà họ Tống ở Tống thị vẫn là cao nhất, còn lại hầu hết đều là cổ đông nhỏ, đến tư cách tham gia hội đồng quản trị cũng không có. Nhưng sau này khi Tô Uyển Linh tiếp nhận, quy mô công ty lớn mà nhân viên cũng phức tạp, cổ phần của nhà họ Tống cũng ít dần đi, tới lượt Tống Dương nắm quyền, muốn đưa ra quyết sách gì cũng đều phải nghe hội đồng quản trị lải nhải rất lâu mới được ra quyết định.
Có điều mấy chuyện này không cần nói.
Tống Dương cười: "Lập nên Diệu Tinh chính là quyết định đúng nhất cuộc đời của anh."
Giữa trưa tâm tình khá tốt nên Quý Duyên Khanh xuống bếp nấu ăn, tay nghề của cậu cũng bình thường. Ngày trước ở nhà họ Quý, Quý Duyên Khanh đương nhiên không biết nấu cơm, lúc học cấp hai thì cậu ở ký túc xá, cuối tuần về thì cũng có bảo mẫu nấu cơm cho ăn, sau này khi tới Mỹ cũng chỉ toàn ăn thức ăn nhanh, tới khi có Dương Bảo cậu mới học được một ít nhưng lại thiên về món Tây nhiều hơn.
Cậu xào măng với trứng gà, còn nấu một nồi thịt bò hầm cà chua.
Vị đồ ăn thì giống nhau, thịt bò hầm bởi vì có quá nhiều cà chua nên hơi chua, nhưng lúc mà Tống Dương cầm bát cơm lên thì hai mắt đã đo đỏ, hắn cúi đầu, gắp ăn một miếng thật to, cười hì hì nói: "Ăn ngon lắm."
Quý Duyên Khanh nghe Tống Dương nói vậy cũng cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình đã tăng lên.
Thật sự ăn rất ngon.
- Hết chương 37 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook