Edit: Hà Quân | Beta: Thuỵ

-

"Sếp à, tôi thấy Dương Bảo có nét giống với cậu đó..."

Quý Duyên Khanh nghe thấy vậy thì tay ôm Dương Bảo khẽ run nhẹ nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt luôn là điệu bộ ôn hòa lạnh nhạt, "Tổng giám đốc Chu cứ nói đùa."

Tống Dương không cảm thấy mình và nhóc con mũm mĩm này giống nhau chỗ nào, hắn ngước đôi mắt hình viên đạn nhìn về phía Chu Hoa Vũ.

Cho mày nói nhiều. Trong lòng Chu Hoa Vũ tự xỉ vả mình, giả bộ vừa rồi y không nói gì cả.

"Ba ơi, con và chú cao lớn này rất giống nhau sao ạ?"

Nếu là trước kia thì với mười vạn câu hỏi vì sao của Dương Bảo thì Quý Duyên Khanh nhất định sẽ kiên nhẫn trả lời nghiêm túc, chưa bao giờ có lệ với nhóc con. Nhưng chuyện hôm nay làm cậu chột dạ, không cần nhìn Tống Dương cũng biết câu trả lời.

"Dương Bảo cảm thấy giống không?" Quý Duyên Khanh nhẹ giọng hỏi lại.

Dương Bảo hơi hơi nghiêng đầu tới gần Tống Dương, đôi mắt to tròn nom vô cùng thông minh, trong mắt toát lên vẻ tò mò, nhưng dù sao tuổi nhóc con cũng còn nhỏ, nhìn không ra là giống nhau chỗ nào, vì thế hơi thất vọng rúc về trong ngực Quý Duyên Khanh.

Quý Duyên Khanh nhìn thấy hết vẻ mặt của Dương Bảo, tâm tình phức tạp, chẳng lẽ đây là tình cha con ư? Tay cậu xoa xoa đầu Dương Bảo, cố gắng dịu dàng dỗ nhóc con, Tống Dương càng nhìn càng chán ghét nhãi con mập mạp chiếm được sự dịu dàng của Quý Duyên Khanh này.

Trước kia hai người ở bên nhau, mặc kệ hắn làm nũng, đùa giỡn, làm bộ đáng yêu thế nào Quý Duyên Khanh đều luôn tỏ ra hời hợt, dễ gì mà thấy được từng nét dịu dàng như hôm nay? Trong lòng Tống Dương không thể khống chế mà dâng lên nước mắt chua xót nhưng cố hết sức đè nén xuống.

Hôm nay Quý Duyên Khanh có con nhỏ, có gia đình còn đang nở nụ cười hiền hoà, chỉ có một mình hắn vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ không có cách nào thoát ra.

Tống Dương cảm thấy dáng vẻ ôn hoà của Quý Duyên Khanh làm mắt hắn đau đau, sau đó như nghĩ đến điều gì đó mà khoé môi cong thành nụ cười lạnh, nếu lần này em đã trở về thì đừng có mơ mà giống như 5 năm trước, nói đi là đi.

Chu Hoa Vũ vừa lúc thoáng nhìn qua nụ cười âm u của ông chủ, sống lưng nhất thời lạnh toát, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì ông chủ đã quay đầu bước đi. Chu Hoa Vũ nghĩ không ra manh mối, cảm thấy hôm nay ông chủ có chút dấu hiệu của bệnh thần kinh. Y bèn ngượng ngùng nhìn Quý Duyên Khanh gật đầu cười cười ra hiệu rồi vội vàng chạy đuổi theo sau ông chủ.

"Dự án hợp tác hủy bỏ." Giọng điệu Tống Dương rành mạch chắc nịch.

"Nhưng mà sếp, đây là dự án rất lớn." Chu Hoa Vũ không vui, cân nhắc thuyết phục nói: "Đội ngũ của tôi vì nó mà đã chuẩn bị hết nửa năm đó, lúc trước đã nói tôi có tất cả quyền quyết định ở Diệu Tinh."

Chu Hoa Vũ tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, hơn Tống Dương bốn khóa, sau lại ra nước ngoài học MBA*, về Bắc Kinh thì trực tiếp đầu quân vào Tống thị, năng lực làm việc xuất chúng. Tống thị mở công ty giải trí, thẳng tay cử Chu Hoa Vũ đến, nói rõ tập đoàn Tống thị không thể can thiệp vào công việc và quyết định hằng ngày của Diệu Tinh.

(*MBA: Thạc sĩ quản trị kinh doanh)

Dù cho trong việc tư Chu Hoa Vũ có dễ tính đến đâu đi chăng nữa, nhưng trên công việc, nhất là với cương vị là tổng giám đốc của một công ty thì một hợp đồng dự án trọng đại không thể bởi vì ân oán cá nhân của Tống Dương mà hủy bỏ được.

"Sếp, cậu là một thương nhân đó." Cho nên đừng vì mấy chuyện cỏn con mà làm ra hành động ngu ngốc như vậy.

Tống Dương nghe ra được ý trong lời nói của Chu Hoa Vũ, sắc mặc lạnh lùng cứng rắn cũng dịu đi một phần.

"Tất cả kế hoạch hợp tác dự án lần này đều giao cho tôi, tôi nghĩ trước hết nên làm với với cậu Quý một phen." Tống Dương ngước mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ sát đất càng lúc càng lớn, nghiêng người lơ đãng hỏi: "Có sắp xếp tài xế cho cậu Quý không?"

Trong lòng Chu Hoa Vũ càng xác định Tống Dương và Quý Duyên Khanh có mối quan hệ gì đó, hơn nữa còn là quan hệ không bình thường.

"Sắp xếp rồi, ở khách sạn Xuân Hi gần công ty."

"Chuyển đến Hilton." Mặt Tống Dương không đổi sắc nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ nói.

Xuân Hi là khách sạn 4 sao gần công ty, bàn chuyện hợp tác cũng thuận tiện. Mà Tống Dương cực kì xoi mói nên phải ở tại Hilton xa hơn một chút. Chu Hoa Vũ nhất thời đau đầu, hắn là một tổng giám đốc, còn muốn quan tâm việc của thư ký làm gì vậy trời?!

Nhưng mà y vẫn phải gật đầu rồi lệnh cho Lâm Đạt sắp xếp.

Chu Hoa Vũ là gay cảm giác lại nhạy cảm, Chu Hoa Vũ nhìn ra được hôm nay Tống Dương vô cùng khác thường, cuối cùng y đành phải thêm câu sắp xếp cho Quý Duyên Khanh ở sát cạnh phòng Tống Dương không thể hiểu được ở cuối cuộc gọi.

Nhìn chằm chằm ông chủ mặt lạnh xem tài liệu kế hoạch, Chu Hoa Vũ đau đầu, vốn dĩ sự việc được giải quyết trong vòng một tuần, hiện tại xem ra ngày ông chủ quay trở về công ty mẹ phải dời lại, đây là chuyện gì chứ!

*********

Ở ghế sau của ô tô, Dương Bảo bưng ly nước uống ừng ực.

Quý Duyên Khanh nhìn mà không khỏi thất thần, trong đầu hiện lên dáng vẻ uống nước của một người khác, cũng y chang như vậy, mồ hôi còn vương trên trán sau khi chơi bóng, người đó ngửa đầu tu ừng ực mấy ngụm, nước dọc theo cần cổ làm ướt nhẹp áo thun, nửa chai còn lại đổ hết lên đầu, sau đó cố ý cọ đến trên người cậu, chơi xấu...

"Hôn cái nào, có phải cảm thấy chồng của em se.xy lắm đúng không!"

"A! Anh đẹp trai quá chịu không nổi rồi, mau hôn một cái nào!"

"Không cho hôn anh trét ướt em luôn..."

Làm bộ dễ thương, chơi xấu là sở trường vui đùa của đối phương, còn cậu ngoài mặt thì thản nhiên nhưng thật ra lại rất vui vẻ, bọt nước lăn trên da được ánh mặt trời chiếu vào làm ngũ quan trên người đối phương như được đắp thêm một tầng ánh sáng đẹp trai quyến rũ. Nhưng cậu cũng biết người này được một tấc sẽ tiến một thước, chỉ cần cậu cười thôi là người này chắc chắn sẽ sáp tới ngay, chẳng cần biết xung quanh ra sao mà phát tình lung tung, cậu thì lại có phần xấu hổ không muốn người khác nhìn thấy.

Xe dừng lại, Quý Duyên Khanh phát hiện mình lại đắm chìm vào khoảng thời gian quen nhau trước kia của quá khứ.

"Tới nơi rồi sao?"

Vốn dĩ là tới rồi nhưng mới vừa nhận điện thoại nên bây giờ phải đi ngược lại. Tài xế nghe lệnh làm việc, "Còn chưa đến thưa cậu Quý."

Xe khởi động lần nữa, Quý Duyên Khanh dời lực chú ý đến trên người Dương Bảo, nhóc con mới uống nước xong còn ăn thêm cục kẹo, cậu nhóc khẽ hít hít mũi đầy thỏa mãn.

Quý Duyên Khanh nở nụ cười, trong lòng nghĩ thật sự giống với người nọ y như đúc.

"Ba ơi, con uống hết rồi." Vẻ mặt nhóc con chờ mong khen ngợi, ánh mắt chớp chớp lộ ra vẻ thông minh.

"Giỏi." Quý Duyên Khanh thản nhiên đáp, ánh mắt lại chú ý Dương Bảo, quả nhiên tính tình nhóc con kia chịu không nổi đã sáp lại, cái miệng nhỏ hôn bẹp lên mặt cậu, nháy nháy mắt, mềm nhũn nói: "Ba ơi, Dương Bảo muốn ăn kem."

Quý Duyên Khanh liếc mắt nhìn đứa con đang làm nũng lấy lòng.

Nhóc con này hoàn toàn hiểu được ưu thế của mình, ở nước ngoài chọc bà Polly cười không khép được miệng, để chỉ cần là đồ ngon đều sẽ giữ lại cho nhóc một phần, thiên phú khiến người khác yêu thích thật sự là chẳng khác gì người kia cả.

"Sau cơm tối chỉ có thể ăn một miếng nhỏ thôi." Quý Duyên Khanh nhìn vào đôi mắt hiện vẻ tự đắc như chứa ánh sao của Dương Bảo, cười nói tiếp, "Nhưng mà cơm tối phải ăn một chén cà rốt nhỏ."

Vẻ mặt vui vẻ của Dương Bảo lập tức cứng lại.

Mặt nhóc con đờ ra tỏ vẻ không thể tin được, dùng ánh mắt như sao chỉ trích ba nhóc điêu ngoa tùy hứng cố tình gây sự.

Quý Duyên Khanh cũng không đi dỗ, mặc cho Dương Bảo giãy dụa giữa kem và cà rốt, cuối cùng đành phải đau đớn đưa ra lựa chọn.

"Chốt!" Dương Bảo nói đến dứt khoát, nhưng mặt bự tràn đầy nét không tình nguyện, còn bĩu môi nhỏ giọng nói thầm, "Ba, con đâu có phải thỏ đâu, sao phải ăn cà rốt ạ?"

Quý Duyên Khanh chỉ chọt nhẹ chóp mũi Dương Bảo.

Lúc tới khách sạn mưa đã tạnh, sắp xếp ổn xong, Quý Duyên Khanh tắm gội cho Dương Bảo trước, nhóc con này để mông trần nhảy tưng tưng tìm thú bông nhỏ trên giường, một người cũng có thể tạo ra không khí của một đám người.

Mở vòi sen để dòng nước lướt qua thân thể, Quý Duyên Khanh nhìn qua thân hình gầy gò nhưng rất hấp dẫn kia, làn da săn chắc, lớp cơ bắp mỏng mơ hồ ngay ngắn, hai chân thẳng tắp thon dài, bụng bằng phẳng rắn chắc, chỉ là có một vết sẹo mổ...

Đó là nơi mà Dương Bảo chui ra.

Dương Bảo là do cậu sinh.

Không thể tưởng tượng nổi nhưng đấy là sự thật.

Thời điểm từ phòng tắm đi ra Dương Bảo đã buồn ngủ, nhóc con mặc áo lót và qu.ần lót nhỏ màu vàng, tứ chi dang rộng, lộ ra cái bụng trắng trắng tròn tròn, trong tay còn ôm thú bông cà rốt nhăn nheo, có thể thấy được là rất chán ghét.

Ăn một lần là đánh một lần.

Quý Duyên Khanh bật cười lắc đầu.

Cậu cũng thấm mệt, bay suốt đường dài còn vừa trải qua một buổi hội nghị, cả người lẫn tinh thần đều rã rời, chờ đến lúc nằm lên giường, nhóc con nhiều thịt mũm mỉm lập tức tự động lăn vào lòng cậu bĩu môi nói mớ. Quý Duyên Khanh nghe rõ là nói cái gì, cười đến ngực đều khẽ run lên.

Con không phải thỏ mà.

Lực sát thương của cà rốt quả nhiên lớn, ôm Dương Bảo vào lòng, Quý Duyên Khanh cũng ngủ say.

Trong mơ lại nhớ đến thời gian đầu mùa hạ.

Đối phương cười rất rạng rỡ, vừa gian tà vừa lưu manh, nhưng đôi mắt sáng ngời hệt như bầu trời đêm đầy sao chắn trước mặt cậu.

Tôi tên là Tống Dương, Tống trong Tống Từ, Dương trong Trương Dương, cậu nhớ kĩ chưa?

Tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng, Dương Bảo đã thức dậy từ sớm, nhóc mang đôi dép lê nhỏ của mình mới vừa đi tiểu trở lại, ghé vào đầu giường nhìn theo ba nhóc, miệng nhỏ nói mải miết không ngừng, đang nghiên cứu giống hay không giống gì gì đó.

Ba và nhóc đều là hai hàng lông mi, hai con mắt, rất giống.

Quý Duyên Khanh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Dương Bảo, giống như trong mơ, cũng rạng rỡ như vậy, con ngươi đen láy, vào thời điểm nghiêm túc nhìn người khác như là có thể kéo luôn họ sa vào ánh mắt có sao kia.

"Ba ơi, kem!" Dương Bảo thấy ba mình tỉnh thì nhanh chóng lớn tiếng nhắc nhở.

Quý Duyên Khanh xoa mái tóc mềm của Dương Bảo, giọng điệu rất là thoải mái, "Được, mặc quần áo vào đi ăn cơm thôi."

Dương Bảo quay người đi đến tủ quần áo nhỏ, chân nhỏ chạy bịch bịch bịch tràn đầy vui thích, nhóc con soạn quần áo của chính mình ra rồi từng cái đặt trên giường để ba mặc giúp mình.

Quý Duyên Khanh đã quen từ lâu, Dương Bảo lúc một tuổi ở phương diện ăn mặc đã muốn tự quyết định, không hợp ý sẽ nhất quyết không mặc.

"Dương Bảo là bé đỏm dáng."

Dương Bảo cho rằng ba đang khích lệ nhóc, còn cười lộ ra một hàm răng nhỏ trắng như gạo nếp.

Áo T-shirt màu vàng, quần yếm gấu trúc màu trắng đen, trên đường Dương Bảo đi đến nhà ăn đã thu hút không ít ánh mắt chú ý của cả nam lẫn nữ.

Chờ đến khi nghe ba gọi một phần cà rốt trẻ em, mặt bự của nhóc lập tức nhăn lại thành một nhúm nhưng vì kem nên không thể quậy phá không muốn ăn được.

"Chú cao lớn kìa." Anh mắt Dương Bảo sáng trưng hô lên.

Tay Quý Duyên Khanh lật menu dừng lại một chút, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Tống Dương đi về phía này, "Lấy thêm một phần cháo rau củ và salad trái cây là được rồi."

Tống Dương đã đi tới cạnh bàn ăn, tự nhiên thuận thế ngồi ở trên bên cạnh Quý Duyên Khanh.

"Một ly nước lọc nữa."

Sau khi phục vụ rời đi, không khí bàn ăn có chút im ắng.

Quý Duyên Khanh định mở miệng mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra lời ân cần thăm hỏi.

"Tôi sống không tốt." Tống Dương mở miệng trước.

Quý Duyên Khanh nhìn qua, khóe môi Tống Dương cong lên mang theo biểu hiện mỉa mai, đầu ngón tay Quý Duyên Khanh lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Em không định hỏi xem từ lúc em rời bỏ tôi 5 năm trước, tôi đã sống như thế nào sao?" Ánh mắt sáng ngời của Tống Dương lúc này ngập tràn sắc bén nhìn chằm chằm Quý Duyên Khanh.

Tay Quý Duyên Khanh run lên làm đổ chén nước ướt sũng cả người.

"Tôi vào nhà vệ sinh" Giọng điệu Quý Duyên Khanh hờ hững, chỉ là bóng dáng rời đi có vài phần giống như hốt hoảng bỏ chạy.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Dương Bảo và Tống Dương.

Dương Bảo nghiêng đầu nhìn về phía Tống Dương, ánh mắt vốn đang châm chọc của Tống Dương lập tức dịu lại vài phần, trong lòng hắn nghĩ thầm một tiếng nhóc mập mạp, cả người lại thu lại sự hung tàn.

"Chú giận ba của con sao ạ?"

Câu trả lời "Đúng vậy" vừa định buột ra khỏi miệng nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Dương Bảo thì vội nuốt trở về, Tống Dương cảm thấy có chút phiền mở miệng, "Chú và ba con đang đùa thôi, không có giận."

"Ồ." Ông cụ non Dương Bảo nhẹ nhàng thở phào, giọng nói non nớt: "Vậy thì tốt rồi. Con thích chú nhưng mà nếu chú nổi giận với ba con thì con sẽ không thích chú nữa đâu."

Ai cần nhóc thích chứ.

Tống Dương bĩu môi nhưng không bác lại.

Phục vụ đem đồ ăn lên, phần cơm trẻ em mang lên được đầu bếp khéo tay nắn thành hình con thỏ, bên cạnh còn có cà rốt được tạo hình, nhìn qua tinh xảo đáng yêu, cực kì được trẻ con yêu thích.

Nhưng vẻ mặt Dương Bảo lại muôn vàn đau khổ.

Trong lòng Tống Dương vô cùng vui vẻ, cà rốt là món ăn giết người cực kì nên đút cho nhóc mập thêm mấy muỗng.

"Con cũng không phải thỏ, vì sao phải ăn cà rốt chứ."

"Con rõ ràng là con một dê mà, dê thì nên ăn thịt mới phải."

Vẻ mặt Dương Bảo còn thật sự tìm kiếm sự tán thành của Tống Dương, "Dê không phải là nên ăn nhiều thịt sao ạ?"

Tống Dương nghĩ thầm dê nhà nhóc ăn thịt hả! Hắn không hề muốn thuận theo nhóc con, nghĩ đến thằng nhãi này là do Quý Duyên Khanh và cô gái khác sinh thì hắn nghĩ phải thêm hai miếng cà rốt cho nhóc mập mới được.

Nhưng Dương Bảo vẫn chờ Tống Dương trả lời.

Vì thế Tống Dương hỏi cho có lệ: "Ai nói dê ăn thịt?"

"Chú Simon."

"Mẹ con đâu?"

"Con không có mẹ, ba là người sinh con ra." Mặt Bự trả lời hết sức nghiêm túc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương