Sáng sớm, Thịnh Kình Việt vừa mở mắt đã thấy ánh mặt trời xán lạn chiếu từ ngoài cửa sổ vào, gần như khiến cho anh không thể mở mắt ra được.

Thịnh Kình Việt dùng tay che ánh sáng mặt trời một chút, nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía nhà vệ sinh, nhịn không được cong khóe môi.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, cô gái mơ màng đi ra ngoài.

Bởi vì chiếc áo sơ mi trắng quá lớn, bao bọc lấy Đổng Vi ở bên trong giống như một con mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ, chiếc áo dài đến bắp đùi lộ ra đôi chân trắng mịn thon thả, góc áo khẽ bay lên theo bước chân di chuyển.

Yết hầu Thịnh Kình Việt nhịn không được lăn lên lăn xuống dưới, ánh mắt liếc đến chiếc áo của mình thì không thấy đâu.

Cho nên chiếc mà Đổng Vi đang mặc, chính là áo sơ mi của anh.

Tối hôm qua anh thay áo ngủ của Tang Dụ, quần áo để ở trên sofa, kết quả buổi sáng Đổng Vi chưa tỉnh ngủ, chầm chậm nhắm mắt quờ quạng được một chiếc áo, còn tưởng rằng là cái váy liền áo của mình nên mới mặc.

Âm thanh Thịnh Kình Việt khàn khàn, gọi một tiếng: "Vi Vi..."

Đổng Vi lim dim hai mắt mò đến bên giường, chui vào trong ngực Thịnh Kình Việt: "Hả?"

Giống như cảm thấy được mặt trời chói mắt nên cô trực tiếp chôn cả mặt vào trong ngực Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt lúng túng lùi lại phía sau nhưng cố tình cô gái lại giống như là quấn lấy cả người anh, anh lùi về phía sau thì cô cũng theo sát mà dán lên.

Thịnh Kình Việt hít một hơi thật sâu, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đổng Vi: "Còn chưa tỉnh ngủ thì em ngủ tiếp đi."

"Không được..." Đổng Vi làu bàu một tiếng, mặc dù lý trí nói cho cô là nên dậy rồi, nhưng cơ thể của cô lại không nghĩ vậy, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở nổi, "Bố mẹ em sắp về rồi, nếu thấy em còn chưa dậy nhất định sẽ mắng em."

"Bác trai, bác gái sắp về đây á? Vi Vi buông tay ra, anh đi rửa mặt."

Đổng Vi quay lại nằm trên giường một lần nữa, híp mắt nhìn Thịnh Kình Việt đi rửa mặt.

Mặc dù trên mặt anh không có biểu tình gì nhưng mà động tác lại nhanh hơn.

"Vì sao anh không mặc áo?" Đổng Vi nhìn thấy Thịnh Kình Việt thay đồ xong không mặc áo hoài nghi anh đang dùng sắc để dụ dỗ cô.

Hơn nữa anh còn dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

Khuôn mặt của Thịnh Kình Việt dừng ở phía trên cô, Đổng Vi nhắm mắt lại theo bản năng: "Bọn họ nói buổi sáng sẽ về, bây giờ chỉ có thể hôn một chút thôi."

Cô gái từ từ nhắm hai mắt, đôi môi cánh hoa mang theo màu đỏ hoa tường vi để mặc người đàn ông đến hái.

Thịnh Kình Việt lại chỉ hôn một cái, giơ tay qua thoát quần áo của cô.

Đổng Vi mở to mắt giữ lại quần áo của mình, ngượng ngùng nói: "Anh định làm gì vậy?"

Thịnh Kình Việt cười khẽ, khiến cho yết hầu và lồ ng ngực đều rung rung.

"Anh cười gì vậy?"

"Áo anh ở trên người em, anh chỉ muốn lấy lại áo mình thôi."

Đổng Vi nghe thấy lời nói của Thịnh Kình Việt mới phát hiện cô mặc nhầm đồ, cúc áo sơ mi cũng lệch trên lệch dưới, không khỏi đỏ bừng mặt lên, giọng nói khô khốc: "A... Anh quay người đi, em trả lại áo cho anh."

Thịnh Kình Việt quay lưng về phía Đổng Vi, nghe phía sau có âm thanh nho nhỏ vang lên, một lát sau, một chiếc áo sơ mi được đặt trên bờ vai anh.

"Trả cho anh đó, anh lấy váy của em lại đây đi."

Thịnh Kình Việt đưa váy qua, sau đó mặc áo sơ mi vào, có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ quần áo truyền đến, khiến cho anh nhẹ nhàng cong khóe môi.

*

Buổi sáng, một lúc sau Tang Dụ và Hồ Vân Linh đến thì nhìn thấy Đổng Vi đang ăn điểm tâm, trên bàn có bày bánh quẩy và cháo thịt nạc trứng muối, đều là những thứ cô thích ăn.

"Bố, mẹ, hai người đã về rồi à?" Đổng Vi đẩy chén về phía bên kia, "Mọi người đến nếm thử xem bánh quẩy này xem thế nào?"

Hồ Vân Linh ăn một miếng, nghi ngờ nói: "Cái này ăn rất ngon, không phải là mua chứ."

"Trong nồi vẫn còn cháo thịt nạc trứng muối, bố ăn một chút đi."

Hồ Vân Linh lấy tay gõ lên đầu Đổng Vi: "Ai đến nhà mình vậy?"

Bà cũng không tin những thứ này do Đổng Vi làm.

Đổng Vi ôm đầu: "Mẹ, con bị đánh đến ngốc rồi, là Thịnh Kình Việt đó, mấy bữa trước không phải con nói với mọi người rồi sao?"

Đổng Vi vốn định không ăn sáng, kết quả Thịnh Kình Việt lại muốn đi làm điểm tâm.

Cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ Thịnh Kình Việt nấu cơm lần trước, vốn không ôm hi vọng gì, kết quả không nghĩ đến Thịnh Kình Việt thật sự làm được, còn ăn ngon như vậy nữa.

Chỉ là lúc ăn Đổng Vi đều có thể nghĩ đến cảnh Thịnh Kình Việt trong quãng thời gian lúc cô rời đi kia, mỗi ngày trốn ở trong phòng bếp, không ngừng làm đồ ăn, làm một lần tệ thì lại làm thêm một lần nữa.

Một lần không được thì làm lại một lần, chỉ là vì có thể làm đồ ăn cho cô ăn một lần.

Sau khi Thịnh Kình Việt làm xong điểm tâm thì đi ra ngoài mua linh tinh, kiên quyết nói lần đầu tiên gặp mặt không nên đường đột như vậy.

Lúc bọn họ vừa ăn điểm tâm xong thì Thịnh Kình Việt đã quay trở lại.

"Chào bác trai, bác gái."

Thực ra Tang Dụ cũng khá tò mò với Thịnh Kình Việt, Đổng Vi vẫn luôn là một cô gái kiên cường hiểu chuyện, nhưng người có thể khiến cho Đổng Vi trước đây vừa hận lại vừa luyến tiếc phải buông tay không biết là người có dáng vẻ thế nào.

Nghe được âm thanh bèn quay lại nhìn về phía cửa, ở cửa có một người đàn ông cao lớn đang đứng, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt kiên nghị đẹp trai, lông mi dày rậm, dưới lông mi hơi cụp xuống là một đôi mắt giống như hồ băng sâu thẳm, nhưng lại dao động những sóng nước dịu dàng.

Anh đang nhìn Đổng Vi.

Tang Dụ khẽ gật đầu.

Đổng Vi nhìn thấy dáng vẻ tay xách nách mang của Thịnh Kình Việt, vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Là bởi vì cô, cho nên anh mới coi trọng chuyện lần đầu tiên đến nhà như vậy.

Hồ Vân Linh còn nhiệt tình hơn một chút so với Đổng Vi, bước qua đón tiếp Thịnh Kình Việt: "Tiểu Thịnh, con đến là được rồi, còn mang nhiều đồ đến như vậy để làm gì?"

Đổng Vi nhướng mi, đã gọi là Tiểu Thịnh rồi à? Làm cô còn tưởng rằng Hồ Vân Linh sẽ không thích Thịnh Kình Việt.

Sau khi Thịnh Kình Việt bước vào, Đổng Vi mới phát hiện anh thật sự có thể nói chuyện phiếm với người thế hệ trước, hàn huyên một hồi thì Hồ Vân Linh và Tang Dụ đều vô cùng hài lòng với anh.

Thậm chí trước khi ăn cơm trưa còn đuổi hai người bọn họ vào phòng để "Gia tăng tình cảm"?

Đổng Vi kéo Thịnh Kình Việt vào phòng, ngồi lên trên giường.

Cô đứng trước mặt Thịnh Kình Việt, dùng tay xoa mặt Thịnh Kình Việt: "Nói mau, anh là ai? Anh giấu Thịnh Kình Việt đi đâu rồi vậy?"

Từ trong cổ họng Thịnh Kình Việt truyền ra tiếng cười khẽ, khóe môi gợi lên, nắm lấy eo Đổng Vi: "Anh không phải Thịnh Kình Việt, anh là ai?"

Nụ cười mỉm của anh từ khóe miệng rơi vào trong mắt, giống như trên một khối hàn băng nở ra một đóa hoa đào màu phấn hồng.

Đổng Vi nhìn theo ánh mắt đùa giỡn của anh, nói: "Anh là Thịnh Kình Việt à? Thì ra học bá kiêu ngạo Thịnh Kình Việt ở trường học trước kia là bạn bè của chị em phụ nữ nha, vậy mà bây giờ em mới phát hiện đó."

Thịnh Kình Việt lắc đầu: "Không, chẳng qua là bà ấy bùng nổ tình thương của mẹ mà thôi."

Bà đang thương xót anh, ý muốn bảo vệ của bà bị khơi dậy.

Nhưng mà Thịnh Kình Việt cũng không để ý, như vậy anh mới có cơ hội có thể "Gia tăng tình cảm" với Đổng Vi.

Đổng Vi lấy tay vuốt tóc Thịnh Kình Việt, vén những sợi tóc ngắn về phía sau, thì thầm: "Em cảm thấy em đối với anh có thể cũng là tình thương của mẹ."

Nếu không thì vì sao mỗi khi cô nhìn thấy Thịnh Kình Việt thì tình yêu dành cho anh trong lòng lại tăng thêm một chút chứ?

Ánh mắt Thịnh Kình Việt khựng lại một chút, bàn tay đang nắm eo cô chợt siết lại: "Tình thương của mẹ sao? Anh sẽ nói cho em biết cái gì là yêu."

Anh dùng sức kéo một cái, hai người đã nằm trên giường.

Mãi cho đến khi Hồ Vân Linh gọi hai người ăn cơm, Đổng Vi mới trốn thoát khỏi ma trảo của Thịnh Kình Việt, cô chà môi thật mạnh, trừng mắt nhìn Thịnh Kình Việt nói: "Anh là đồ c@m thú!"

Thịnh Kình Việt chỉ đứng đó cúi đầu cười.

*

Thịnh Kình Việt chỉ lưu lại Kinh Hoa hơn mười ngày rồi về Hưng Nam, anh ở Hưng Nam huấn luyện vài ngày rồi phải đi đến Australia, tham gia thi đấu Australian

Grand Prix.

Gần đây Đổng Vi nhận lời quay một quảng cáo, mặc dù cũng ở Hưng Nam nhưng mà lại không có thời gian đi qua chỗ Thịnh Kình Việt.

Khi thời gian còn cách lúc đi Úc một ngày, đột nhiên Đổng Vi nhận được điện thoại của Đinh Phi Vũ.

"Anh Phi Vũ?"

"Vi Vi, không phải là em đã hòa hợp với A Việt rồi sao?"

Mặc dù Đổng Vi đã tuyên bố chính thức trên Weibo, nhưng Đinh Phi Vũ vẫn muốn tự mình hỏi một chút.

"Đúng vậy, sao thế?" Giọng nói Đổng Vi mang theo ý cười.

"Vậy... em có thể đến đây thăm Thịnh Kình Việt không?"

"Có chuyện gì vậy?"

Lúc sau, Đổng Vi mới từ bên chỗ Đinh Phi Vũ biết được lúc Thịnh Kình Việt quay lại thì gặp phải mẹ của Chu Hoài Ngọc, hình như bà ta nói với Thịnh Kình Việt gì đó khiến cho trạng thái lúc huấn luyện của Thịnh Kình Việt sau đó rất kém.

Khi Đổng Vi qua đến nơi thì Thịnh Kình Việt đang nghiêng đầu dựa vào hông xe nghỉ ngơi, người huấn luyện thì ngồi bên cạnh hút thuốc, trạng thái vừa rồi của Thịnh Kình Việt thật sự rất tệ, gần như là phá kỷ lục chậm nhất.

Đổng Vi bước qua, lẳng lặng dựa vào xe đua đứng cùng Thịnh Kình Việt, cô nghĩ nếu tạm thời Thịnh Kình Việt còn chưa muốn nói nhất định có nguyên nhân của anh, bây giờ cô chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, nói cho anh mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì bọn cô vẫn luôn bên cạnh anh.

Khi Thịnh Kình Việt lên xe thì ôm Đổng Vi đến hôn sâu một cái, giống như là phải ném cái gì đó ra khỏi đầu vậy.

Sắc mặt Đổng Vi đỏ bừng đứng bên cạnh sân thi đấu nhìn Thịnh Kình Việt huấn luyện cả buổi chiều, cho dù là cô cũng nhận ra trạng thái của Thịnh Kình Việt kém hơn rất nhiều so với khi thi đấu Bahrain Grand Prix.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Đổng Vi và Thịnh Kình Việt cùng nhau ngồi trên sân thượng, bên dưới chính là các xe đua đầy màu sắc và đường đua, bên trong cơn gió thổi tới dường như mang theo cả nhiệt huyết.

Cô nhắm mắt lại, dang hay cánh tay ra, gió len lỏi xuyên qua dưới cánh tay, cô cảm thấy giống như mình đang bay lên, đang bay lượn trong không trung không hề vướng bận điều gì.

Thịnh Kình Việt nhìn cô gái bên cạnh, những xao động trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Hai người vẫn ngồi mãi cho đến khi những vì sao xuất hiện, Đổng Vi dựa vào vai Thịnh Kình Việt khẽ hỏi: "Bây giờ có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì chưa?"

Thịnh Kình Việt ngắm sao, những ngôi sao này giống như là tiến vào đôi đồng tử sâu thẳm của anh: "Vi Vi, em có cảm thấy anh đua xe là một sự sai lầm không?"

"Không phải, đó là giấc mơ của anh, anh không nên suy nghĩ về nó như vậy. Trước đây em nói em không thích anh tiếp tục đua xe hoàn toàn là gạt anh đó, em yêu muốn chết dáng vẻ anh trên đường đua, mỗi lần nhìn thấy anh như vậy em đều không nhịn được suy nghĩ muốn xông lên hôn anh."

Thịnh Kình Việt vươn tay, nhìn thấy vết sẹo trên gan bàn tay: "Bà ta nói anh vẫn sai cho đến tận bây giờ."

"Bà ta nói mẹ anh mới là người thứ ba, rõ ràng đã biết bà ta ở cùng với Thịnh Chu nhưng vẫn chen chân vào tình cảm của bọn họ, đây cũng là lý do vì sao sau khi mẹ anh biết Thịnh Chu còn liên hệ với bà ta thì mẹ anh lại tức giận như vậy, lúc mà biết Chu Hoài Ngọc còn lớn tuổi hơn anh, mẹ anh mới biết bà đã sai rồi, bà ta nói mẹ anh tự sát nhưng thực tế là hổ thẹn trong lòng."

Đổng Vi nhìn thấy vẻ mờ mịt trên mặt Thịnh Kình Việt, trong lòng dâng lên chua xót, cô nắm lấy tay Thịnh Kình Việt, năm ngón tay đan vào nhau.

"Làm sao anh biết được bà ta nói là thật hay giả chứ, có lẽ là bởi vì sau khi Thịnh Chu đưa tiền của nhà họ Thịnh cho anh thì tức giận nên mới nói như vậy."

Thịnh Kình Việt cụp mắt nhìn Đổng Vi, Đổng Vi tiếp tục nói: "Đừng bởi vì lời nói của người khác mà phủ định cố gắng của chính mình."

Ở trong lòng Đổng Vi, sự thật như thế nào không quan trọng, quan trọng là tất cả những sai lầm đều là do Thịnh Chu. Nếu như ông ta có trách nhiệm của người làm cha, nếu có trách nhiệm của người làm chồng thì cũng sẽ không tạo thành bi kịch của hai người phụ nữ và hai người con trai.

Cô không thể nói là chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, cô cũng sẽ không nói người sống trong quá khứ sẽ không có hạnh phúc.

Những điều này đều là quá khứ của Thịnh Kình Việt, là trí nhớ của anh, mãi mãi sẽ không quên, nhưng mà những điều này cũng cần anh tự mình bước tới.

Đổng Vi hôn lên vành tai của Thịnh Kình Việt: "Em sẽ mãi bên anh."

Chuyện duy nhất cô có thể làm là cùng anh bước qua đoạn ký ức đó.

Australian Grand Prix sắp bắt đầu, Đổng Vi kéo tay Thịnh Kình Việt lại, hôn lên vết thương trên gan bàn tay của anh, chớp chớp mắt nói: "Sử Thiết Sinh có nói, hãy nhìn ánh mắt người khác như ngọn lửa ma trơi, hãy dũng cảm đi trên đường đêm của bạn, tiếp đó em đã nói, mặc kệ anh đi đường đêm nào thì em cũng sẽ bước cùng bên anh."

"Cho nên, Thịnh Kình Việt, nụ hôn còn lại, em chờ anh chiến thắng trở về sẽ tặng cho anh lần nữa."

Thịnh Kình Việt có thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại rơi xuống miệng vết thương trên gan bàn tay, nơi đó dường như bị nóng đến nỗi co lại một chút, anh nhìn Đổng Vi, khẽ khép hờ đôi mắt.

Có lẽ anh thật sự không có cách nào tìm kiếm quá khứ, nhưng mà tương lai... anh có thể không giẫm vào bước xe đổ đó.

Trận đấu bắt đầu, Đổng Vi nhìn những chiếc xe đua bay nhanh phía dưới, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc xe đua màu đỏ kia.

Anh giống như một ngọn lửa chạy trốn ở nhân gian, thiêu đốt bản thân mang đến tất cả ánh sáng.

Ngọn lửa của anh có thể sẽ nhỏ đi, nhưng cô tin tưởng nó vĩnh viễn sẽ không tắt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương