Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương
-
Quyển 3 - Chương 14
Giang Hân Manh từng nghĩ qua, vì sao người khác có thể làm công chúa nhỏ trong nhà, mà cuộc sống của ả, lại như là vực sâu không thể thoát.
Từ nhỏ, Giang Hân Manh liền nhìn thấy cha cường thế và mẹ nhu nhược, cha trọng nam khinh nữ, ả từ khi sinh ra cũng không được cha yêu thích, quần áo cho tới bây giờ đều là mặc đồ cũ của mẹ, ngẫu nhiên còn không thể ăn cơm, chẳng sợ chính là như thế, đối với Giang Hân Manh trước bảy tuổi mà nói, đây đã là đãi ngộ tốt nhất của ả.
Ác mộng chân chính đến là sau khi Giang Hân Manh bảy tuổi, sau khi ả bảy tuổi, mẹ rốt cục lại mang thai, mà Giang Hân Manh cũng vui vẻ, bởi vì suốt một năm đầu, cha cũng không đánh mẹ qua, thậm chí cũng không đánh ả, ả có đôi khi sẽ nghĩ, sống mãi như thế cho đến vĩnh viễn thì tốt rồi.
Đáng tiếc, giấc mơ chỉ là giấc mơ, em trai sinh ra, mẹ nhìn thấy em trai là vui sướng, cha càng vì có con cháu mà mừng như điên, chỉ là tiệc trăm ngày của em trai thôi liền bày gần sáu mươi bàn, cha hận không thể cho mọi người biết ông có con trai.
Em trai sinh ra làm cho sinh hoạt của mẹ tốt hơn chút, nhưng mà, cũng là lúc ác mộng của ả đến.
Ả vốn bảy tuổi đã quyết định phải lên tiểu học, nhưng vì em trai một lần phát sốt, trong nhà không có ai chăm lo, cha liền quyết định không cho ả đến trường, bảo ả ở trong nhà trông em trai, ngẩn ngơ như vậy, chính là ba năm.
Mười tuổi Giang Hân Manh chỉ có thể nhìn trẻ con khác trong thôn đến trường, vô cùng hâm mộ, mà hành vi của cha, cũng khiến thôn trưởng trong thôn phát hiện, dưới thôn trưởng yêu cầu, Giang Hân Manh mới được đưa đến trường học, bắt đầu cuộc sống đến trường của ả.
Đó là một thế giới thần kỳ khác, trong thế giới này có căn phòng sáng bóng, có rất nhiều bạn nhỏ rất đáng yêu, còn có giáo viên lúc nói chuyện vô cùng ôn nhu, cùng với sách giáo khoa ả tha thiết mơ ước, tất cả điều này, đều làm Giang Hân Manh vui mừng không thôi, chẳng sợ khi về nhà vẫn như trước bị cha trách đánh, ả cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn nghỉ học.
Ả mười tuổi cùng trẻ con bảy tám tuổi cùng vào lớp một, tự nhiên là thông minh hơn mấy đứa trẻ kia nhiều, thời gian liên tục bốn năm, Giang Hân Manh đều cầm cờ đi trước, được thầy cô thích, mà thích như thế, lại mang đến tai nạn cho Giang Hân Manh.
Em trai trưởng thành, muốn lên tiểu học, cha yêu cầu Giang Hân Manh nghỉ học, sau đó ở trong nhà lén dạy em trai, nếu như không đồng ý thì đánh chết ả, Giang Hân Manh bị đánh đến hấp hối, thậm chí cảm thấy mình sẽ chết.
Sau khi nghỉ học, ả vừa giúp đỡ việc trong nhà, vừa dạy lớp phụ đạo cho em trai, mà cứ như thế, mười lăm tuổi năm ấy, ác mộng chân chính mới làm cho Giang Hân Manh sợ hãi.
Cha ả thế nhưng nhận ba ngàn đồng từ người khác, bán ả cho một ông già, nói là bán cho ông già kia làm vợ, Giang Hân Manh mười lăm tuổi đã biết cái gì là vợ, tự nhiên không đồng ý, vì thế thừa dịp cha không ở nhà, bỏ chạy đi.
Ả một thân không cắc nào lúc trước chưa bao giờ vào thành phố lớn qua, ở một nơi gặp được chị Hồng, sau đó bắt đầu đến phố đỏ bán thân, Giang Hân Manh còn nhớ rõ người khách đầu tiên của ả, là một nam nhân trung niên, ông ta tuy rằng bộ dạng khó coi, nhưng cho tiền rất nhiều, chỉ có một buổi tối, ả liền có năm ngàn đồng, mà năm ngàn đồng này, còn nhiều hơn cha đi làm một năm…
Tất cả sau đó liền không thể quay lại, thành phố lớn huy hoàng mê hoặc hai mắt Giang Hân Manh, ả bắt đầu dần dần gặp may ở phố đỏ, bỏ đi cái tên ban đầu, á, quên nói, tên ban đầu của ả là Giang Đại Nha, sau đó tên này là chị Hồng đặt, xem như nghệ danh.
Ngốc ở phố đỏ ba năm, ả kiếm không ít, thậm chí gửi cho nhà hơn hai mươi vạn cho cha và em trai mua nhà, ả viết thư nói ả tìm được một công việc không tệ, không cần lo cho ả, kỳ thật, Giang Hân Manh là lo lắng bởi vì ả rời đi mà cha không tốt mẹ.
Thời gian là thứ có thể thay đổi người nhất, Giang Đại Nha vốn dáng vẻ cũ kỹ quê mùa không thấy, chỉ để lại Giang Hân Manh tên đỏ ở phố đỏ, luôn có đủ loại nam nhân muốn có một đêm của ả, nhưng Giang Hân Manh lại mệt mỏi, muốn tìm một căn nhà, vì thế liền tìm một tên có tiền, đáng tiếc cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi phố đỏ, vì thế phiêu bạt, Giang Hân Manh đi tới Đông Hoàn.
Đông Hoàn là một nơi kỳ lạ, nó không có tổ chức, sau khi Giang Hân Manh đi tới nơi này, cũng không có gặp được người như chị Hồng, ngược lại là thiếu tiền mới đi tìm nam nhân, dựa vào diện mạo Giang Hân Manh, nàng lăn lộn cũng vui vẻ.
Giang Hân Manh cảm thấy, có lẽ ông trời ưu đãi ả nhất, chính là cho ả khuôn mặt vậy đi?
Từ nữ nhân xinh đẹp ban đầu biến thành nữ nhân ngây thơ thuần khiết, chuyển biến này chỉ cần một năm, Giang Hân Manh rất hiểu khẩu vị đàn ông, một hai năm này ở Đông Hoàn cũng bắt đầu tìm một ít đối tượng, một ít, đối tượng có thể kết hôn.
Bình thường người như mấy ả, gặp được đều là có gia có thất, không có vợ cũng sẽ không cưới loại nữ nhân như các ả, Giang Hân Manh trong lòng tự nhiên rõ ràng, nhưng rõ ràng thì thế nào, ả đã sớm chán ghét sinh hoạt hiện tại, không muốn tiếp tục nữa.
Rốt cục nhắm ngay một hộ khách, Giang Hân Manh tìm người điều tra điều kiện gia đình hộ khách này, vô cùng không tồi, mà thông qua điều tra, Giang Hân Manh phát hiện con trai nhỏ của hộ khách này, một thằng nhóc vô cùng ngây thơ.
Chuyện kế tiếp liền tương đối dễ dàng, làm thằng nhóc vô cùng ngây thơ này mắc câu, trở thành bạn gái Liêu Thần, hơn nữa nói ra sự thật bản thân đã mang thai, quả nhiên, Liêu Thần liền mang ả về nhà.
Trời biết, khi ả nhìn thấy hai hộ khách trong nhà Liêu Thần, hai nam nhân kia kinh ngạc mang theo thần sắc không thể tin, làm cho ả cảm thấy chơi rất vui.
Người Liêu gia đều rất không tệ, dù cho là mẹ Liêu Thần, hay là chị dâu Liêu Thần, hai người vừa nghe mình mang thai, chăm sóc ả có thể nói là cẩn thận, nhưng Giang Hân Manh lại cảm thấy vô cùng châm chọc, hai nữ nhân này, còn không biết chồng mình ngoại tình đi?
Giang Hân Manh từng muốn làm nữ nhân như vậy, nhưng cuộc sống lại không cho ả cơ hội này, vì thế ả chỉ có thể làm một nữ nhân xấu xa.
Khi cha Liêu lén tìm ả, ả sớm đã đoán được, khóc lóc nói với cha Liêu ả mang thai con của cha Liêu, căn bản không quan hệ gì với Liêu Thần, sở dĩ cho Liêu Thần mang ả về nhà, vì nhìn thấy cha Liêu, ả gì cũng không cần, chỉ là không muốn con không có cha…
Đồ ngốc Liêu Thanh kia cũng như thế, Giang Hân Manh dùng cách nói y hệt đối phó gã, tuy rằng Liêu Thanh này căn bản không ở trong phạm vi tính kế của ả, nhưng có thể được nam nhân dùng áy náy đối đãi, đối với nữ nhân mà nói còn không phải là nếm được chuyện tốt hay sao?
Cuối cùng, quả nhiên giống như ả đoán, Liêu Thanh cùng nữ nhân xinh đẹp kia ly hôn, sau đó kết hôn với ả, ả cũng thành công trở thành vợ Liêu Thanh.
Kỳ thật đứa bé trong bụng này ả cũng không biết rốt cuộc là của ai, cho nên thừa dịp người vợ xinh đẹp của Liêu Thanh đến, liền ầm ĩ một trận, vì thế thuận lý sinh non, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân xinh đẹp kia cũng mang thai, liền trực tiếp xuất huyết nhiều tại chỗ, đứa con nhất định không bảo đảm.
Giang Hân Manh không hề áy náy, người sống trên thế giới này, vì bản thân, ả đã làm quá nhiều chuyện sai, đã sớm không thể quay đầu, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Liêu Thanh, đây đã là nam nhân của ả.
Sau khi mất con, cha Liêu tìm ả, ả cũng khóc sướt mướt nói xấu nữ nhân xinh đẹp kia, chỉ là không nghĩ tới bị vợ của cha Liêu nghe được, nữ nhân kia thế nhưng trực tiếp rời khỏi Liêu gia, cũng không biết đi nơi nào.
Ả rốt cục đuổi đi hai nữ nhân chướng mắt của Liêu gia, hơn nữa tiền đã vào túi áo, nam nhân cũng là của ả, ả cảm thấy vô cùng vui vẻ, đương nhiên, ngoại trừ một tin tức.
Nữ nhân xinh đẹp kia thế nhưng lái xe đâm chết Liêu Thần, ả còn nhớ rõ Liêu Thần, nam nhân ngây thơ kia, có lẽ không nên nói là nam nhân, ả cảm thấy Liêu Thần nhỏ hơn ả ba tuổi kỳ thật không khác gì trẻ con, cho nên, ả mới có thể lừa gạt hắn, muốn trách, thì trách hắn quá ngu.
Nữ nhân xinh đẹp kia điên rồi, sau khi sinh non, cũng đã điên rồi, nữ nhân điên bị cha mẹ cô ta nhốt trong nhà, kết quả không biết sao lại chạy ra, vừa vặn gặp Liêu Thần, cũng không biết có phải coi Liêu Thần trở thành Liêu Thanh hay không, cho nên không chút do dự lái xe đâm chết Liêu Thần, cha Liêu tố cáo cô ta lên tòa án, nhưng bị cáo đã xảy ra vấn đề tinh thần, mất đi lý trí giết người cũng không có hiệu ứng pháp luật gì, nữ nhân xinh đẹp từng có nụ cười ấm áp kia bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Giang Hân Manh cũng nhìn qua bộ dáng áy náy của Liêu Thanh, nhưng lại cười nhạt, hiện tại mới biết áy náy, lúc trước khi ly hôn cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì… Hiện tại tất cả của Liêu gia đều là của ả, kết quả này làm cho Giang Hân Manh vô cùng vừa lòng.
Nửa năm sau, ả lại mang thai, kỳ thật ả cũng không rõ lắm đứa bé này là của ai, bởi vì ả tuy là vợ Liêu Thanh, nhưng cũng có một chút quan hệ không bình thường với cha Liêu, mấy chuyện này đều gạt Liêu Thanh không cho Liêu Thanh biết.
Mà Địa Ngục chân chính, rốt cục cũng bắt đầu vào thời khắc ả mang thai.
Rời đi Liêu gia nửa năm mẹ Liêu rốt cục trở lại, bà mang theo ảnh chụp trên giường của cha Liêu và ả, còn có ảnh chụp của ả với đủ loại nam nhân trước kia, tuyên dương chuyện này ra nơi nơi, làm cho cha Liêu và ả cơ hồ không dám ra khỏi cửa, mà ánh mắt Liêu Thanh nhìn ả cũng bắt đầu không đúng, thậm chí vô số lần muốn cãi nhau với ả.
Kế tiếp, ác mộng cuộc sống của ả đột kích, người cha vẫn cách ả rất xa lại đến đây, sau khi nhìn thấy ả liền ra tay nặng với ả, thậm chí còn có bộ dáng muốn đánh chết ả, chẳng sợ có cha Liêu cùng Liêu Thanh ôm, ả vẫn như trước sinh non.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, ả biết ả đời này cũng không còn cơ hội làm mẹ nữa, mà Liêu Thanh cũng nói chuyện lạnh nhạt với ả, cha Liêu bị người nhà mẹ đẻ mà mẹ Liêu mang đến biến thành phiền hết sức phiền.
Những chuyện này đều không tàn nhẫn, chuyện càng tàn nhẫn cũng đã xảy ra, chuyện của họ bị đưa tin trên báo chí, không che dấu tên, dù là Liêu Thần đã chết, hay là nữ nhân Sầm Minh Kiều đã vào bệnh viện tâm thần kia, Liêu Thanh anh trai ngoại tình với bạn gái em trai, thậm chí vợ giết chết em trai, cha Liêu người cha có quan hệ mờ ám với bạn gái con trai, thậm chí sau khi gả nữ nhân cho con cả vẫn như trước duy trì quan hệ, tin tức như vậy trực tiếp làm toàn bộ xã hội bùng nổ.
Đồng tình mẹ Liêu và Sầm Minh Kiều nháy mắt bao phủ Liêu Thanh và cha Liêu, mà chuyện Sầm Minh Kiều từng mang thai bị ả cố ý làm cho sinh non cũng truyền ra ồn ào huyên náo, càng nhiều tin tức cũng làm cho Giang Hân Manh căn bản không kịp phản ứng.
Chuyện năm đó ả đào hôn lại đến phố đỏ làm việc, chuyện ả câu dẫn ông chồng đã có vợ, chuyện ả làm cho hai anh em đánh đập tàn nhẫn với nhau, tất cả mọi người chửi ả là nữ nhân con điếm lẳng lơ, tuy rằng chính ả cũng cảm thấy thế.
Cha Liêu cuối cùng ly hôn với mẹ Liêu, là bị đuổi ra khỏi nhà, mà Liêu Thanh bởi vì chuyện tin tức nơi nơi mà không thể nâng đầu, thậm chí bị công ty sa thải, bởi vì ả không có con liền muốn ly hôn với ả.
Giang Hân Manh tự nhiên qua không dễ, ly hôn có thể, nhưng nhà nhất định phải cho ả, ả làm nhiều chuyện như vậy, mất đi hai đứa con, tuyệt đối không thể cái gì cũng không có.
Khi bị Liêu Thanh dùng dao hung hăng đâm vào người, Giang Hân Manh nhìn nam nhân đỏ mắt điên cuồng trước mắt, gã luôn yếu đuối, chẳng sợ lúc trước có đoán được đứa con trong bụng ả có khả năng không phải của gã, cũng chưa bao giờ nói, đoán được ả và cha có quan hệ không bình thường, cũng không dám lộ ra, mà hiện tại, không có công việc, thanh danh cũng bại hoại, con cũng không có, nam nhân này như là có can đảm, một dao một dao đâm lên người ả.
Giang Hân Manh nghĩ, ả cả đời này, mơ hồ chán ghét nhất, chính là loại nam nhân này đi?
Lộ ra một nụ cười trào phúng, Giang Hân Manh ác ý rơi xuống câu nói cuối cùng trên thế giới này.
“Liêu Thanh, anh là một thằng nhu nhược!”
Liêu Thanh giống như tên điên rất nhanh dùng dao lưu lại một lỗ máu trên người Giang Hân Manh, biểu tình trên mặt sớm đã bị máu tươi che lấp…
Từ nhỏ, Giang Hân Manh liền nhìn thấy cha cường thế và mẹ nhu nhược, cha trọng nam khinh nữ, ả từ khi sinh ra cũng không được cha yêu thích, quần áo cho tới bây giờ đều là mặc đồ cũ của mẹ, ngẫu nhiên còn không thể ăn cơm, chẳng sợ chính là như thế, đối với Giang Hân Manh trước bảy tuổi mà nói, đây đã là đãi ngộ tốt nhất của ả.
Ác mộng chân chính đến là sau khi Giang Hân Manh bảy tuổi, sau khi ả bảy tuổi, mẹ rốt cục lại mang thai, mà Giang Hân Manh cũng vui vẻ, bởi vì suốt một năm đầu, cha cũng không đánh mẹ qua, thậm chí cũng không đánh ả, ả có đôi khi sẽ nghĩ, sống mãi như thế cho đến vĩnh viễn thì tốt rồi.
Đáng tiếc, giấc mơ chỉ là giấc mơ, em trai sinh ra, mẹ nhìn thấy em trai là vui sướng, cha càng vì có con cháu mà mừng như điên, chỉ là tiệc trăm ngày của em trai thôi liền bày gần sáu mươi bàn, cha hận không thể cho mọi người biết ông có con trai.
Em trai sinh ra làm cho sinh hoạt của mẹ tốt hơn chút, nhưng mà, cũng là lúc ác mộng của ả đến.
Ả vốn bảy tuổi đã quyết định phải lên tiểu học, nhưng vì em trai một lần phát sốt, trong nhà không có ai chăm lo, cha liền quyết định không cho ả đến trường, bảo ả ở trong nhà trông em trai, ngẩn ngơ như vậy, chính là ba năm.
Mười tuổi Giang Hân Manh chỉ có thể nhìn trẻ con khác trong thôn đến trường, vô cùng hâm mộ, mà hành vi của cha, cũng khiến thôn trưởng trong thôn phát hiện, dưới thôn trưởng yêu cầu, Giang Hân Manh mới được đưa đến trường học, bắt đầu cuộc sống đến trường của ả.
Đó là một thế giới thần kỳ khác, trong thế giới này có căn phòng sáng bóng, có rất nhiều bạn nhỏ rất đáng yêu, còn có giáo viên lúc nói chuyện vô cùng ôn nhu, cùng với sách giáo khoa ả tha thiết mơ ước, tất cả điều này, đều làm Giang Hân Manh vui mừng không thôi, chẳng sợ khi về nhà vẫn như trước bị cha trách đánh, ả cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn nghỉ học.
Ả mười tuổi cùng trẻ con bảy tám tuổi cùng vào lớp một, tự nhiên là thông minh hơn mấy đứa trẻ kia nhiều, thời gian liên tục bốn năm, Giang Hân Manh đều cầm cờ đi trước, được thầy cô thích, mà thích như thế, lại mang đến tai nạn cho Giang Hân Manh.
Em trai trưởng thành, muốn lên tiểu học, cha yêu cầu Giang Hân Manh nghỉ học, sau đó ở trong nhà lén dạy em trai, nếu như không đồng ý thì đánh chết ả, Giang Hân Manh bị đánh đến hấp hối, thậm chí cảm thấy mình sẽ chết.
Sau khi nghỉ học, ả vừa giúp đỡ việc trong nhà, vừa dạy lớp phụ đạo cho em trai, mà cứ như thế, mười lăm tuổi năm ấy, ác mộng chân chính mới làm cho Giang Hân Manh sợ hãi.
Cha ả thế nhưng nhận ba ngàn đồng từ người khác, bán ả cho một ông già, nói là bán cho ông già kia làm vợ, Giang Hân Manh mười lăm tuổi đã biết cái gì là vợ, tự nhiên không đồng ý, vì thế thừa dịp cha không ở nhà, bỏ chạy đi.
Ả một thân không cắc nào lúc trước chưa bao giờ vào thành phố lớn qua, ở một nơi gặp được chị Hồng, sau đó bắt đầu đến phố đỏ bán thân, Giang Hân Manh còn nhớ rõ người khách đầu tiên của ả, là một nam nhân trung niên, ông ta tuy rằng bộ dạng khó coi, nhưng cho tiền rất nhiều, chỉ có một buổi tối, ả liền có năm ngàn đồng, mà năm ngàn đồng này, còn nhiều hơn cha đi làm một năm…
Tất cả sau đó liền không thể quay lại, thành phố lớn huy hoàng mê hoặc hai mắt Giang Hân Manh, ả bắt đầu dần dần gặp may ở phố đỏ, bỏ đi cái tên ban đầu, á, quên nói, tên ban đầu của ả là Giang Đại Nha, sau đó tên này là chị Hồng đặt, xem như nghệ danh.
Ngốc ở phố đỏ ba năm, ả kiếm không ít, thậm chí gửi cho nhà hơn hai mươi vạn cho cha và em trai mua nhà, ả viết thư nói ả tìm được một công việc không tệ, không cần lo cho ả, kỳ thật, Giang Hân Manh là lo lắng bởi vì ả rời đi mà cha không tốt mẹ.
Thời gian là thứ có thể thay đổi người nhất, Giang Đại Nha vốn dáng vẻ cũ kỹ quê mùa không thấy, chỉ để lại Giang Hân Manh tên đỏ ở phố đỏ, luôn có đủ loại nam nhân muốn có một đêm của ả, nhưng Giang Hân Manh lại mệt mỏi, muốn tìm một căn nhà, vì thế liền tìm một tên có tiền, đáng tiếc cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi phố đỏ, vì thế phiêu bạt, Giang Hân Manh đi tới Đông Hoàn.
Đông Hoàn là một nơi kỳ lạ, nó không có tổ chức, sau khi Giang Hân Manh đi tới nơi này, cũng không có gặp được người như chị Hồng, ngược lại là thiếu tiền mới đi tìm nam nhân, dựa vào diện mạo Giang Hân Manh, nàng lăn lộn cũng vui vẻ.
Giang Hân Manh cảm thấy, có lẽ ông trời ưu đãi ả nhất, chính là cho ả khuôn mặt vậy đi?
Từ nữ nhân xinh đẹp ban đầu biến thành nữ nhân ngây thơ thuần khiết, chuyển biến này chỉ cần một năm, Giang Hân Manh rất hiểu khẩu vị đàn ông, một hai năm này ở Đông Hoàn cũng bắt đầu tìm một ít đối tượng, một ít, đối tượng có thể kết hôn.
Bình thường người như mấy ả, gặp được đều là có gia có thất, không có vợ cũng sẽ không cưới loại nữ nhân như các ả, Giang Hân Manh trong lòng tự nhiên rõ ràng, nhưng rõ ràng thì thế nào, ả đã sớm chán ghét sinh hoạt hiện tại, không muốn tiếp tục nữa.
Rốt cục nhắm ngay một hộ khách, Giang Hân Manh tìm người điều tra điều kiện gia đình hộ khách này, vô cùng không tồi, mà thông qua điều tra, Giang Hân Manh phát hiện con trai nhỏ của hộ khách này, một thằng nhóc vô cùng ngây thơ.
Chuyện kế tiếp liền tương đối dễ dàng, làm thằng nhóc vô cùng ngây thơ này mắc câu, trở thành bạn gái Liêu Thần, hơn nữa nói ra sự thật bản thân đã mang thai, quả nhiên, Liêu Thần liền mang ả về nhà.
Trời biết, khi ả nhìn thấy hai hộ khách trong nhà Liêu Thần, hai nam nhân kia kinh ngạc mang theo thần sắc không thể tin, làm cho ả cảm thấy chơi rất vui.
Người Liêu gia đều rất không tệ, dù cho là mẹ Liêu Thần, hay là chị dâu Liêu Thần, hai người vừa nghe mình mang thai, chăm sóc ả có thể nói là cẩn thận, nhưng Giang Hân Manh lại cảm thấy vô cùng châm chọc, hai nữ nhân này, còn không biết chồng mình ngoại tình đi?
Giang Hân Manh từng muốn làm nữ nhân như vậy, nhưng cuộc sống lại không cho ả cơ hội này, vì thế ả chỉ có thể làm một nữ nhân xấu xa.
Khi cha Liêu lén tìm ả, ả sớm đã đoán được, khóc lóc nói với cha Liêu ả mang thai con của cha Liêu, căn bản không quan hệ gì với Liêu Thần, sở dĩ cho Liêu Thần mang ả về nhà, vì nhìn thấy cha Liêu, ả gì cũng không cần, chỉ là không muốn con không có cha…
Đồ ngốc Liêu Thanh kia cũng như thế, Giang Hân Manh dùng cách nói y hệt đối phó gã, tuy rằng Liêu Thanh này căn bản không ở trong phạm vi tính kế của ả, nhưng có thể được nam nhân dùng áy náy đối đãi, đối với nữ nhân mà nói còn không phải là nếm được chuyện tốt hay sao?
Cuối cùng, quả nhiên giống như ả đoán, Liêu Thanh cùng nữ nhân xinh đẹp kia ly hôn, sau đó kết hôn với ả, ả cũng thành công trở thành vợ Liêu Thanh.
Kỳ thật đứa bé trong bụng này ả cũng không biết rốt cuộc là của ai, cho nên thừa dịp người vợ xinh đẹp của Liêu Thanh đến, liền ầm ĩ một trận, vì thế thuận lý sinh non, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân xinh đẹp kia cũng mang thai, liền trực tiếp xuất huyết nhiều tại chỗ, đứa con nhất định không bảo đảm.
Giang Hân Manh không hề áy náy, người sống trên thế giới này, vì bản thân, ả đã làm quá nhiều chuyện sai, đã sớm không thể quay đầu, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Liêu Thanh, đây đã là nam nhân của ả.
Sau khi mất con, cha Liêu tìm ả, ả cũng khóc sướt mướt nói xấu nữ nhân xinh đẹp kia, chỉ là không nghĩ tới bị vợ của cha Liêu nghe được, nữ nhân kia thế nhưng trực tiếp rời khỏi Liêu gia, cũng không biết đi nơi nào.
Ả rốt cục đuổi đi hai nữ nhân chướng mắt của Liêu gia, hơn nữa tiền đã vào túi áo, nam nhân cũng là của ả, ả cảm thấy vô cùng vui vẻ, đương nhiên, ngoại trừ một tin tức.
Nữ nhân xinh đẹp kia thế nhưng lái xe đâm chết Liêu Thần, ả còn nhớ rõ Liêu Thần, nam nhân ngây thơ kia, có lẽ không nên nói là nam nhân, ả cảm thấy Liêu Thần nhỏ hơn ả ba tuổi kỳ thật không khác gì trẻ con, cho nên, ả mới có thể lừa gạt hắn, muốn trách, thì trách hắn quá ngu.
Nữ nhân xinh đẹp kia điên rồi, sau khi sinh non, cũng đã điên rồi, nữ nhân điên bị cha mẹ cô ta nhốt trong nhà, kết quả không biết sao lại chạy ra, vừa vặn gặp Liêu Thần, cũng không biết có phải coi Liêu Thần trở thành Liêu Thanh hay không, cho nên không chút do dự lái xe đâm chết Liêu Thần, cha Liêu tố cáo cô ta lên tòa án, nhưng bị cáo đã xảy ra vấn đề tinh thần, mất đi lý trí giết người cũng không có hiệu ứng pháp luật gì, nữ nhân xinh đẹp từng có nụ cười ấm áp kia bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Giang Hân Manh cũng nhìn qua bộ dáng áy náy của Liêu Thanh, nhưng lại cười nhạt, hiện tại mới biết áy náy, lúc trước khi ly hôn cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì… Hiện tại tất cả của Liêu gia đều là của ả, kết quả này làm cho Giang Hân Manh vô cùng vừa lòng.
Nửa năm sau, ả lại mang thai, kỳ thật ả cũng không rõ lắm đứa bé này là của ai, bởi vì ả tuy là vợ Liêu Thanh, nhưng cũng có một chút quan hệ không bình thường với cha Liêu, mấy chuyện này đều gạt Liêu Thanh không cho Liêu Thanh biết.
Mà Địa Ngục chân chính, rốt cục cũng bắt đầu vào thời khắc ả mang thai.
Rời đi Liêu gia nửa năm mẹ Liêu rốt cục trở lại, bà mang theo ảnh chụp trên giường của cha Liêu và ả, còn có ảnh chụp của ả với đủ loại nam nhân trước kia, tuyên dương chuyện này ra nơi nơi, làm cho cha Liêu và ả cơ hồ không dám ra khỏi cửa, mà ánh mắt Liêu Thanh nhìn ả cũng bắt đầu không đúng, thậm chí vô số lần muốn cãi nhau với ả.
Kế tiếp, ác mộng cuộc sống của ả đột kích, người cha vẫn cách ả rất xa lại đến đây, sau khi nhìn thấy ả liền ra tay nặng với ả, thậm chí còn có bộ dáng muốn đánh chết ả, chẳng sợ có cha Liêu cùng Liêu Thanh ôm, ả vẫn như trước sinh non.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, ả biết ả đời này cũng không còn cơ hội làm mẹ nữa, mà Liêu Thanh cũng nói chuyện lạnh nhạt với ả, cha Liêu bị người nhà mẹ đẻ mà mẹ Liêu mang đến biến thành phiền hết sức phiền.
Những chuyện này đều không tàn nhẫn, chuyện càng tàn nhẫn cũng đã xảy ra, chuyện của họ bị đưa tin trên báo chí, không che dấu tên, dù là Liêu Thần đã chết, hay là nữ nhân Sầm Minh Kiều đã vào bệnh viện tâm thần kia, Liêu Thanh anh trai ngoại tình với bạn gái em trai, thậm chí vợ giết chết em trai, cha Liêu người cha có quan hệ mờ ám với bạn gái con trai, thậm chí sau khi gả nữ nhân cho con cả vẫn như trước duy trì quan hệ, tin tức như vậy trực tiếp làm toàn bộ xã hội bùng nổ.
Đồng tình mẹ Liêu và Sầm Minh Kiều nháy mắt bao phủ Liêu Thanh và cha Liêu, mà chuyện Sầm Minh Kiều từng mang thai bị ả cố ý làm cho sinh non cũng truyền ra ồn ào huyên náo, càng nhiều tin tức cũng làm cho Giang Hân Manh căn bản không kịp phản ứng.
Chuyện năm đó ả đào hôn lại đến phố đỏ làm việc, chuyện ả câu dẫn ông chồng đã có vợ, chuyện ả làm cho hai anh em đánh đập tàn nhẫn với nhau, tất cả mọi người chửi ả là nữ nhân con điếm lẳng lơ, tuy rằng chính ả cũng cảm thấy thế.
Cha Liêu cuối cùng ly hôn với mẹ Liêu, là bị đuổi ra khỏi nhà, mà Liêu Thanh bởi vì chuyện tin tức nơi nơi mà không thể nâng đầu, thậm chí bị công ty sa thải, bởi vì ả không có con liền muốn ly hôn với ả.
Giang Hân Manh tự nhiên qua không dễ, ly hôn có thể, nhưng nhà nhất định phải cho ả, ả làm nhiều chuyện như vậy, mất đi hai đứa con, tuyệt đối không thể cái gì cũng không có.
Khi bị Liêu Thanh dùng dao hung hăng đâm vào người, Giang Hân Manh nhìn nam nhân đỏ mắt điên cuồng trước mắt, gã luôn yếu đuối, chẳng sợ lúc trước có đoán được đứa con trong bụng ả có khả năng không phải của gã, cũng chưa bao giờ nói, đoán được ả và cha có quan hệ không bình thường, cũng không dám lộ ra, mà hiện tại, không có công việc, thanh danh cũng bại hoại, con cũng không có, nam nhân này như là có can đảm, một dao một dao đâm lên người ả.
Giang Hân Manh nghĩ, ả cả đời này, mơ hồ chán ghét nhất, chính là loại nam nhân này đi?
Lộ ra một nụ cười trào phúng, Giang Hân Manh ác ý rơi xuống câu nói cuối cùng trên thế giới này.
“Liêu Thanh, anh là một thằng nhu nhược!”
Liêu Thanh giống như tên điên rất nhanh dùng dao lưu lại một lỗ máu trên người Giang Hân Manh, biểu tình trên mặt sớm đã bị máu tươi che lấp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook