Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương
-
Quyển 1 - Chương 3
Liêu Thần chỉ cảm thấy Lý Hinh Lan nữ nhân này là cố ý đi? Nhào lên bệnh nhân còn chưa tính, còn đẩy ngã bác sĩ, còn Âu Minh Phong bên cạnh, đều là người mù sao? Không biết hắn là bệnh nhân sao?
“Cô đứng lên trước.”
Thanh âm còn có chút khàn khàn, Liêu Thần nói ra bốn chữ, thật sự không muốn nhìn thấy nữ nhân này, khuôn mặt lớn lên trắng thế, làm việc đều không động não.
Liêu Thần lúc này là thật quyết định phải rời khỏi Lý Hinh Lan đầu óc có chút vấn đề này, có một bạn gái như vậy cản trở, đây tuyệt đối là tiết tấu muốn tê liệt cả đời a.
Lý Hinh Lan tựa hồ cũng phát hiện động tác của mình có chút quá mức kịch liệt, lập tức từ trên người Liêu Thần đứng lên, hai con người còn rưng rưng thế nhưng không tự chủ được nhìn về phía Âu Minh Phong đứng một bên, làm cho Liêu Thần cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đem ánh mắt đặt trên người Âu Minh Phong, Liêu Thần không thể không thừa nhận, trước mắt nam nhân này, vô cùng phù hợp tên tuổi tổng tài này. Đôi mắt có chút cao ngạo kia, tựa hồ hết thảy đều không thể nhìn vào mắt hắn, mặt không chút thay đổi làm cho người ta có một loại vảm giác mười phần áp bách, khuôn mặt tuấn lãng thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc.
Đây là điều kiện phù hợp một tổng tài lãnh khốc đi?
Chu Tử Thanh từ trên mặt đất đứng lên, cũng không tính nói cái gì, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại ba người Liêu Thần, Lý Hinh Lan cùng Âu Minh Phong.
Âu Minh Phong cũng bắt đầu xem kỹ Liêu Thần trên giường bệnh, phát hiện Liêu Thần mặc dù nói cơ thể đã không thể động, bộ dáng lại vẫn vô cùng ôn nhu, trong lòng đã có chút suy nghĩ, nghĩ đến lời của bác sĩ rồi lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ cho hai người hai trăm vạn, chuyện tai nạn xe cộ không liên quan gì tới tôi, hai trăm vạn cũng có thể chữa khỏi chân cậu.”
Xuất hiện! Liêu Thần vừa bắt đầu liền chờ những lời này của nhân vật chính, vừa nghe Âu Minh Phong mở miệng, trong lòng còn chưa kịp hoan hô, liền nhìn thấy Lý Hinh Lan kích động đứng lên lại đánh về phía ‘Nam chính’.
“Anh tên khốn khiếp! Tai nạn xe cộ sao không có vấn đề gì với anh! Có tiền liền rất giỏi a! Có tiền là có thể xem thường chúng tôi a! Tuy rằng tôi cùng Liêu Thần là cô nhi, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không lấy tiền của anh! Tiền của anh giống như người của anh! Thực bẩn!”
Vừa vuốt vừa đánh Âu Minh Phong, làm cho Âu Minh Phong lại kéo Lý Hinh Lan vào trong lòng, mà nhìn động tác của hai người Liêu Thần lại mặt không đổi sắc, trong lòng đã sớm mắng.
Hai trăm vạn đối với hai cô nhi còn chưa tốt nghiệp mà nói, là bút tài sản lớn cỡ nào? Liêu Thần thân thể còn thành như vậy, nếu là không có tiền này, hắn nhất định sẽ tê liệt, mặc dù nói hắn cũng có thể đủ tránh đi, nhưng mà hắn chính là muốn ghê tởm nam chính một chút…
Còn có Lý Hinh Lan, Liêu Thần không rõ, là Lý Hinh Lan cùng hắn đã xảy ra tranh chấp mới đưa đến hắn bị xe đụng, sao giờ lại có thể hợp tình hợp lý mắt đi mày lại với nam nhân khác trước mặt hắn?
“Lý Hinh Lan!”
Lạnh lùng kêu tên Lý Hinh Lan, làm cho Lý Hinh Lan bị Âu Minh Phong ôm vào trong ngực lập tức phản ứng lại, giãy dụa từ trong lòng Âu Minh Phong đi ra, khuôn mặt xinh đẹp hai má có chút hơi hơi phiếm hồng.
“Là Âu tiên sinh đi? Bác sĩ đã nói cho tôi, chi phí nằm viện tạm thời là Âu tiên sinh chịu, thật là vạn phần cảm ơn Âu tiên sinh. Về phần Âu tiên sinh nói hai trăm vạn, tôi nhận, chuyện tai nạn xe cộ sau này cũng sẽ không nói một chữ, xin Âu tiên sinh yên tâm.”
Trên mặt là cười nhạt, lúc Liêu Thần nói những lời này có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc không thôi của Lý Hinh Lan, còn có ánh mắt có chút hèn mọn của Âu Minh Phong, nhưng mà đây thì thế nào? Có thể ghê tởm hai người, Liêu Thần cảm thấy vô cùng có giá trị.
Âu Minh Phong tuy rằng trong lòng hèn mọn Lý Hinh Lan xinh đẹp lại có một bạn trai thấy tiền liền sáng mắt như vậy, nhưng thấy bộ dáng không thể tin của Lý Hinh Lan lại có chút cao hứng không hiểu, trực tiếp từ trên người rút ra chi phiếu, lấy ra bút ở phía trên viết tốt con số, kéo xuống đến đặt ở trên bàn cạnh Liêu Thần.
“Cám ơn Âu tiên sinh.”
Vừa lòng nhìn chi phiếu, Liêu Thần cảm thấy giá trị tồn tại của nam chính đã hoàn thành, có thể trực tiếp biến mất, mà Âu Minh Phong cũng vô cùng cho Liêu Thần mặt mũi rời đi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ để lại Lý Hinh Lan cùng Liêu Thần, mà Lý Hinh Lan lại cầm chi phiếu, đỏ hết cả mắt nhìn Liêu Thần, lập tức mở miệng chất vấn.
“Liêu Thần, anh vì sao muốn nhận lấy chi phiếu! Vì sao muốn nhận lấy hai trăm vạn này?”
Giống như là không ngờ Liêu Thần làm ra chuyện đại nghiệt gì, trên mặt Lý Hinh Lan tràn ngập thống khổ, tựa hồ không tin Liêu Thần thế nhưng sẽ biến thành người như vậy, mà Liêu Thần, lại lộ ra một nụ cười châm chọc, âm sâm sâm mở miệng.
“Nga? Tôi vì sao không thể nhận lấy chi phiếu? Hắn đụng tôi, hiện tại chân của tôi có thể trực tiếp tê liệt, tôi vì sao không thể nhận lấy hai trăm vạn này? Tôi là cô nhi, nếu không có tiền, tôi sau này trị liệu làm sao bây giờ? Cô phụ trách sao?”
Xé rách tất cả tốt đẹp, Liêu Thần đem chuyện có thể phát sinh dùng phương thức như vậy nói ra miệng, dùng cánh tay như không có chuyện gì lấy qua chi phiếu trong tay Lý Hinh Lan, tiếp theo lại tiến hành đả kích Lý Hinh Lan.
“Hai trăm vạn này, là hắn bồi thường tôi, tôi vốn là nên cầm, Lý Hinh Lan, tôi còn muốn nói với cô một việc, kỳ thật vào ngày sinh nhật, tôi vốn đã muốn nói chia tay với cô, không nghĩ tới lại bị đụng xe, hiện tại tôi vì cứu cô hai chân tàn phế, cũng thành một phế nhân, cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta liền chia tay đi, cô về sau cũng đừng đến nữa, tôi sẽ không gặp lại cô, bởi vì, tôi chân thành như vậy đều là vì cô, cô xuất hiện, làm cho tôi cảm thấy chán ghét!”
Liêu Thần cảm thấy hắn hiện tại nhất định giống như là nam phụ ác độc mà trong tiểu thuyết nói, uy hiếp nữ chính điềm đạm đáng yêu, hơn nữa nữ chính còn vì hắn khóc ánh mắt đều sưng lên, ân, hắn thật là nam phụ ác độc a.
Bị bộ dáng điên cuồng của Liêu Thần dọa đến, Lý Hinh Lan lập tức lui về phía sau hai bước, có chút thì thào nhìn Liêu Thần.
“Không phải… Không phải…” Không phải như thế, cô thật sự không phải cố ý, chân của Liêu Thần… Cô thật sự không phải cố ý…
Liêu Thần cảm thấy buông tha nữ chính như vậy cũng quá thoải mái, vì thế gợi lên khóe môi, đôi mắt khinh miệt đảo qua toàn thân Lý Hinh Lan, như là đánh giá, làm cho thân thể Lý Hinh Lan nháy mắt có chút phát run.
“Ha ha, cô có cảm thấy hay không, tôi sao lại ác độc như vậy? Lý Hinh Lan, cô nghĩ rằng tôi là đồ ngốc sao? Trong phòng bệnh cùng nam nhân kia mắt đi mày lại, ôm ôm ấp ấp với nam nhân đụng tôi, chơi vui không? Tôi thấy nam nhân kia vô cùng có tiền, cũng vô cùng thích hợp cô, chúng ta nếu chia tay, tôi không ngại cô cùng nam nhân kia phát sinh chút gì…”
Càng nói tiếp, mặt Lý Hinh Lan lại càng bạch, cô vốn tưởng rằng Liêu Thần là hôn mê, mới bị Âu Minh Phong động tay động chân, lại không nghĩ rằng Liêu Thần dĩ nhiên tỉnh, hơn nữa Liêu Thần thấy được cô bị Âu Minh Phong ôm, Liêu Thần…
“Liêu Thần…”
Trong đôi mắt lấp lánh có nước mắt chảy xuống, làm cho Liêu Thần thật ra nhìn thêm vài lần, một nữ nhân chỉ biết khóc, thật đúng là chán ghét.
“Không phải như thế, Liêu Thần, anh nghe em giải thích được không? Chuyện thật sự không phải như thế…” Cố gắng muốn nói gì, Lý Hinh Lan vừa khóc vừa lắc đầu, lại như thế nào cũng nói không được gì, chỉ là lê hoa đái vũ nhìn Liêu Thần, thật giống như Liêu Thần bắt nạt cô ta.
“Không cần giải thích, chúng ta đã chia tay, tôi cảm thấy cô hiện tại hẳn nên biến mất trước mặt tôi mới đúng.”
Liêu Thần làm như lơ đãng châm chọc, làm cho Lý Hinh Lan vốn là không tiếp nhận được chia tay nháy mắt hỏng mất, thế nhưng cũng không nói gì với Liêu Thần, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh, làm cho cử phòng bệnh phát ra tiếng vang lớn.
Rốt cục yên tĩnh, Liêu Thần quét về phía chi phiếu trong tay, cảm thấy chân hắn hẳn là không thành vấn đề
“Cô đứng lên trước.”
Thanh âm còn có chút khàn khàn, Liêu Thần nói ra bốn chữ, thật sự không muốn nhìn thấy nữ nhân này, khuôn mặt lớn lên trắng thế, làm việc đều không động não.
Liêu Thần lúc này là thật quyết định phải rời khỏi Lý Hinh Lan đầu óc có chút vấn đề này, có một bạn gái như vậy cản trở, đây tuyệt đối là tiết tấu muốn tê liệt cả đời a.
Lý Hinh Lan tựa hồ cũng phát hiện động tác của mình có chút quá mức kịch liệt, lập tức từ trên người Liêu Thần đứng lên, hai con người còn rưng rưng thế nhưng không tự chủ được nhìn về phía Âu Minh Phong đứng một bên, làm cho Liêu Thần cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đem ánh mắt đặt trên người Âu Minh Phong, Liêu Thần không thể không thừa nhận, trước mắt nam nhân này, vô cùng phù hợp tên tuổi tổng tài này. Đôi mắt có chút cao ngạo kia, tựa hồ hết thảy đều không thể nhìn vào mắt hắn, mặt không chút thay đổi làm cho người ta có một loại vảm giác mười phần áp bách, khuôn mặt tuấn lãng thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc.
Đây là điều kiện phù hợp một tổng tài lãnh khốc đi?
Chu Tử Thanh từ trên mặt đất đứng lên, cũng không tính nói cái gì, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại ba người Liêu Thần, Lý Hinh Lan cùng Âu Minh Phong.
Âu Minh Phong cũng bắt đầu xem kỹ Liêu Thần trên giường bệnh, phát hiện Liêu Thần mặc dù nói cơ thể đã không thể động, bộ dáng lại vẫn vô cùng ôn nhu, trong lòng đã có chút suy nghĩ, nghĩ đến lời của bác sĩ rồi lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ cho hai người hai trăm vạn, chuyện tai nạn xe cộ không liên quan gì tới tôi, hai trăm vạn cũng có thể chữa khỏi chân cậu.”
Xuất hiện! Liêu Thần vừa bắt đầu liền chờ những lời này của nhân vật chính, vừa nghe Âu Minh Phong mở miệng, trong lòng còn chưa kịp hoan hô, liền nhìn thấy Lý Hinh Lan kích động đứng lên lại đánh về phía ‘Nam chính’.
“Anh tên khốn khiếp! Tai nạn xe cộ sao không có vấn đề gì với anh! Có tiền liền rất giỏi a! Có tiền là có thể xem thường chúng tôi a! Tuy rằng tôi cùng Liêu Thần là cô nhi, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không lấy tiền của anh! Tiền của anh giống như người của anh! Thực bẩn!”
Vừa vuốt vừa đánh Âu Minh Phong, làm cho Âu Minh Phong lại kéo Lý Hinh Lan vào trong lòng, mà nhìn động tác của hai người Liêu Thần lại mặt không đổi sắc, trong lòng đã sớm mắng.
Hai trăm vạn đối với hai cô nhi còn chưa tốt nghiệp mà nói, là bút tài sản lớn cỡ nào? Liêu Thần thân thể còn thành như vậy, nếu là không có tiền này, hắn nhất định sẽ tê liệt, mặc dù nói hắn cũng có thể đủ tránh đi, nhưng mà hắn chính là muốn ghê tởm nam chính một chút…
Còn có Lý Hinh Lan, Liêu Thần không rõ, là Lý Hinh Lan cùng hắn đã xảy ra tranh chấp mới đưa đến hắn bị xe đụng, sao giờ lại có thể hợp tình hợp lý mắt đi mày lại với nam nhân khác trước mặt hắn?
“Lý Hinh Lan!”
Lạnh lùng kêu tên Lý Hinh Lan, làm cho Lý Hinh Lan bị Âu Minh Phong ôm vào trong ngực lập tức phản ứng lại, giãy dụa từ trong lòng Âu Minh Phong đi ra, khuôn mặt xinh đẹp hai má có chút hơi hơi phiếm hồng.
“Là Âu tiên sinh đi? Bác sĩ đã nói cho tôi, chi phí nằm viện tạm thời là Âu tiên sinh chịu, thật là vạn phần cảm ơn Âu tiên sinh. Về phần Âu tiên sinh nói hai trăm vạn, tôi nhận, chuyện tai nạn xe cộ sau này cũng sẽ không nói một chữ, xin Âu tiên sinh yên tâm.”
Trên mặt là cười nhạt, lúc Liêu Thần nói những lời này có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc không thôi của Lý Hinh Lan, còn có ánh mắt có chút hèn mọn của Âu Minh Phong, nhưng mà đây thì thế nào? Có thể ghê tởm hai người, Liêu Thần cảm thấy vô cùng có giá trị.
Âu Minh Phong tuy rằng trong lòng hèn mọn Lý Hinh Lan xinh đẹp lại có một bạn trai thấy tiền liền sáng mắt như vậy, nhưng thấy bộ dáng không thể tin của Lý Hinh Lan lại có chút cao hứng không hiểu, trực tiếp từ trên người rút ra chi phiếu, lấy ra bút ở phía trên viết tốt con số, kéo xuống đến đặt ở trên bàn cạnh Liêu Thần.
“Cám ơn Âu tiên sinh.”
Vừa lòng nhìn chi phiếu, Liêu Thần cảm thấy giá trị tồn tại của nam chính đã hoàn thành, có thể trực tiếp biến mất, mà Âu Minh Phong cũng vô cùng cho Liêu Thần mặt mũi rời đi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ để lại Lý Hinh Lan cùng Liêu Thần, mà Lý Hinh Lan lại cầm chi phiếu, đỏ hết cả mắt nhìn Liêu Thần, lập tức mở miệng chất vấn.
“Liêu Thần, anh vì sao muốn nhận lấy chi phiếu! Vì sao muốn nhận lấy hai trăm vạn này?”
Giống như là không ngờ Liêu Thần làm ra chuyện đại nghiệt gì, trên mặt Lý Hinh Lan tràn ngập thống khổ, tựa hồ không tin Liêu Thần thế nhưng sẽ biến thành người như vậy, mà Liêu Thần, lại lộ ra một nụ cười châm chọc, âm sâm sâm mở miệng.
“Nga? Tôi vì sao không thể nhận lấy chi phiếu? Hắn đụng tôi, hiện tại chân của tôi có thể trực tiếp tê liệt, tôi vì sao không thể nhận lấy hai trăm vạn này? Tôi là cô nhi, nếu không có tiền, tôi sau này trị liệu làm sao bây giờ? Cô phụ trách sao?”
Xé rách tất cả tốt đẹp, Liêu Thần đem chuyện có thể phát sinh dùng phương thức như vậy nói ra miệng, dùng cánh tay như không có chuyện gì lấy qua chi phiếu trong tay Lý Hinh Lan, tiếp theo lại tiến hành đả kích Lý Hinh Lan.
“Hai trăm vạn này, là hắn bồi thường tôi, tôi vốn là nên cầm, Lý Hinh Lan, tôi còn muốn nói với cô một việc, kỳ thật vào ngày sinh nhật, tôi vốn đã muốn nói chia tay với cô, không nghĩ tới lại bị đụng xe, hiện tại tôi vì cứu cô hai chân tàn phế, cũng thành một phế nhân, cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta liền chia tay đi, cô về sau cũng đừng đến nữa, tôi sẽ không gặp lại cô, bởi vì, tôi chân thành như vậy đều là vì cô, cô xuất hiện, làm cho tôi cảm thấy chán ghét!”
Liêu Thần cảm thấy hắn hiện tại nhất định giống như là nam phụ ác độc mà trong tiểu thuyết nói, uy hiếp nữ chính điềm đạm đáng yêu, hơn nữa nữ chính còn vì hắn khóc ánh mắt đều sưng lên, ân, hắn thật là nam phụ ác độc a.
Bị bộ dáng điên cuồng của Liêu Thần dọa đến, Lý Hinh Lan lập tức lui về phía sau hai bước, có chút thì thào nhìn Liêu Thần.
“Không phải… Không phải…” Không phải như thế, cô thật sự không phải cố ý, chân của Liêu Thần… Cô thật sự không phải cố ý…
Liêu Thần cảm thấy buông tha nữ chính như vậy cũng quá thoải mái, vì thế gợi lên khóe môi, đôi mắt khinh miệt đảo qua toàn thân Lý Hinh Lan, như là đánh giá, làm cho thân thể Lý Hinh Lan nháy mắt có chút phát run.
“Ha ha, cô có cảm thấy hay không, tôi sao lại ác độc như vậy? Lý Hinh Lan, cô nghĩ rằng tôi là đồ ngốc sao? Trong phòng bệnh cùng nam nhân kia mắt đi mày lại, ôm ôm ấp ấp với nam nhân đụng tôi, chơi vui không? Tôi thấy nam nhân kia vô cùng có tiền, cũng vô cùng thích hợp cô, chúng ta nếu chia tay, tôi không ngại cô cùng nam nhân kia phát sinh chút gì…”
Càng nói tiếp, mặt Lý Hinh Lan lại càng bạch, cô vốn tưởng rằng Liêu Thần là hôn mê, mới bị Âu Minh Phong động tay động chân, lại không nghĩ rằng Liêu Thần dĩ nhiên tỉnh, hơn nữa Liêu Thần thấy được cô bị Âu Minh Phong ôm, Liêu Thần…
“Liêu Thần…”
Trong đôi mắt lấp lánh có nước mắt chảy xuống, làm cho Liêu Thần thật ra nhìn thêm vài lần, một nữ nhân chỉ biết khóc, thật đúng là chán ghét.
“Không phải như thế, Liêu Thần, anh nghe em giải thích được không? Chuyện thật sự không phải như thế…” Cố gắng muốn nói gì, Lý Hinh Lan vừa khóc vừa lắc đầu, lại như thế nào cũng nói không được gì, chỉ là lê hoa đái vũ nhìn Liêu Thần, thật giống như Liêu Thần bắt nạt cô ta.
“Không cần giải thích, chúng ta đã chia tay, tôi cảm thấy cô hiện tại hẳn nên biến mất trước mặt tôi mới đúng.”
Liêu Thần làm như lơ đãng châm chọc, làm cho Lý Hinh Lan vốn là không tiếp nhận được chia tay nháy mắt hỏng mất, thế nhưng cũng không nói gì với Liêu Thần, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh, làm cho cử phòng bệnh phát ra tiếng vang lớn.
Rốt cục yên tĩnh, Liêu Thần quét về phía chi phiếu trong tay, cảm thấy chân hắn hẳn là không thành vấn đề
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook