Bạn Trai Chuẩn 5 Sao
-
Chương 17: Ngoại truyện 1
Cuộc gặp định mệnh
Văn Học là tên cô ấy. Cô ấy đối đãi với Tống Minh Thành như đối với một người làm nghề đặc biệt sống dưới đáy xã hội. Cô xuất thân trong gia đình giàu có, vì vậy giọng điệu luôn lộ vẻ coi thường và thương hại Tống Minh Thành.
Anh trước giờ chưa từng bị người khác đối xử như vậy, những người vây quanh anh luôn khom lưng cúi đầu, cách đối xử kỳ lạ này thực tế lại khiến anh tò mò. Bởi vậy anh yên tâm ngụy trang thành người đang làm nghề đặc biệt.
Từ đó, trước mặt Văn Học, anh chẳng cần câu nệ lễ tiết, xã giao đã rèn luyện suốt hơn hai mươi năm nay, anh có thể nói chuyện theo cách mình thích, không cần quan tâm đến thân phận, có thể ăn thức ăn bày bán bên đường mà trước nay anh phải kiềm chế. Cuộc sống bình dị, không có những cấm kỵ nhanh chóng hấp dẫn Tống Minh Thành, anh cảm thấy tự do, thoải mái, trước mặt Văn Học, anh có thể là chính mình, chứ không phải là Nhị Thiếu nhà họ Tống.
Càng tiếp xúc, Tống Minh Thành lại phát hiện, Văn Học không hề nông cạn như anh từng nghĩ, ẩn sâu bên trong cô là một con người sâu sắc và luôn cảm thấy bất an.
Mãi cho đến tối hôm đó, Văn Học lấy dũng khí tiết lộ cho Tống Minh Thành biết thân thế của mình. Anh mới nhận ra, cô gái hay tỏ ra mình là người thượng lưu cao quý, nhưng lại có trái tim lương thiện, thực ra, cô chưa từng vì “nghề nghiệp” đó mà coi thường anh, thậm chí cô còn đem bí mật lớn nhất của mình nói cho anh biết.
Về sau Tống Minh Thành phát hiện Văn Học ngày càng đối tốt với anh, cô có thể chia thức ăn ngon vừa mua được cho anh, ân cần mua hoa quả cho anh, thậm chí cả quần áo, cô thường tỏ ra bất cần như vậy, đối tốt với người khác, nhưng lại đẩy người ta ra xa.
“Anh có muốn đổi một công việc khác không? Văn Học thường nói vậy với Tống Minh Thành, mà Tống Minh Thành nhận thấy, Văn Học không phải chỉ nói suông, cô nhiệt tình nhờ vả người khác, hi vọng giúp anh tìm được một công việc thích hợp, lại có tiền đồ. Nhưng ngoài mặt, không bao giờ cô nói thẳng với Tống Minh Thành mà chỉ âm thầm cổ vũ.
Tống Minh Thành cũng có chút tò mò, anh cho người tìm kiếm thông tin về cô.
Anh nhìn thấy trong hồ sơ lý lịch của cô những bức ảnh chụp sau khi từ vùng núi trở về.
Đó là một bức ảnh khiến người ta cảm thấy vừa quen thuộc vừa lưu luyến.
“Trương Thái Phụng.” Tống Minh Thành đưa tay nhẹ nhàng mân mê bức ảnh, đột nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt cô bé trong ảnh đen đi dưới nắng, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn mở to nhìn vào ống kính.
Điều ấy chợt khiến Tống Minh Thành nhớ lại cái nóng đến tuyệt vọng của một kỳ nghỉ hè ở vùng núi nọ.
Lại nhớ khi anh gặp Văn Học lần đầu tiên, lúc ấy, Văn Học vẫn còn là Trương Thái Phụng.
Năm đó đột nhiên Tống Minh Thành có niềm say mê vẽ tranh, vì vậy đã trốn khỏi vị trí người thừa kế để bắt đầu đi đến những nơi có phong cảnh hoang sơ trên khắp đất nước, cũng không hiểu tại sao, khi đó lại tìm đến vùng núi ấy.
Lúc vừa đặt chân đến đây, Tống Minh Thành đã lập tức muốn rời đi, đáng tiếc ở nơi này đến tín hiệu điện thoại cũng không có, và vì muốn một mình tận hưởng không gian yên tĩnh nên tài xế đã bị Tống Minh Thành đuổi khỏi thị trấn, hẹn bốn ngày sau mới trở lại đón.
Không còn cách nào khác, Tống Minh Thành chỉ có thể tạm thời trú lại trong núi. Nơi đó đúng là miền quê hẻo lánh, trong ví Tống Minh Thành chỉ có thẻ ngân hàng, tiền mặt chỉ còn một ít, mà đồ dùng trong vùng núi này lại hạn chế, thức ăn cũng thiếu thốn. Sau khi ăn hết cái bánh bao đem theo, buổi tối Tống Minh Thành đang ngủ lại tỉnh giấc vì đói. Thế là ngồi dậy, ra ngoài đi một vòng.
Lúc này là buổi tối trong vùng núi, thời tiết không lạnh lắm, Tống Minh Thành mặc bộ đồ ngủ đi về hướng bờ song, nghe nói đó là một con sông cạn, tình trạng thiếu nước ở thôn này khá nghiêm trọng, thêm một thời gian nữa, con sông này sẽ khô cạn.
Cậu đi về phía trước lại phát hiện trên mặt sông có thứ gì đó khiến cậu giật mình.
Trong màn đêm nên không thể nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ cảm giác nó đang động đậy. Tống Minh Thành thuận tay nhặt một hòn đá, rồi khom người nhón chân đến gần thứ đang động đậy ấy, vung tay ném hòn đá đến đó.
“Á!”
Ấy! Ném trúng người à?! Tống Minh Thành ngạc nhiên, cậu hơi sợ, ma xui quỷ khiến liền co giò bỏ chạy.
Thế nhưng sau lưng lại vang lên tiếng chân đuổi theo.
Cậu nhiều năm sống trong thành phố, đi lại đều ngồi xe, làm gì có kinh nghiệm chạy trốn thế này, kết quả là chưa chạy được bao xa đã bị đối phương đuổi kịp đá cho một cú mà ngã xuống đất.
Tiếp đó còn bị người ta kéo tay đè xuống, lại còn bị ngồi lên người nữa.
Tống Nhị Thiếu khi đó vẫn còn là một công tử nhà giàu mới lớn, trước nay chưa ai từng có ý đồ thách thức uy quyền, cũng chưa từng có ai dám động tay động chân với cậu, nên khi bị người khác áp đảo như vậy quả thực khiến cậu rất mất mặt.
Đối diện với bóng tối, lại bị người lạ đột ngột tấn công, ngay cả khi kẻ đang ngồi trên người không quá nặng, cậu vừa lo sợ vừa suy nghĩ, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, rất có khả năng tồn tại những thành phần vào lực, người thông minh phải biết tiến biết lùi.
Nghĩ tới đây cậu liền mở miệng hét lớn: “Đừng đánh tôi. Tôi cho anh tiền! Hoặc muốn đánh thì cũng được, nhưng đừng đánh vào mặt!”
Người đang ngồi trên lưng cậu liền dừng tay, có vẻ như đang quan sát. Mà Tống Minh Thành liền nhân cơ hội đó, dùng sức lật người đẩy đối phương xuống.
Đối phương la lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Tiếng la đó rõ ràng không lớn như vừa nãy, thế nhưng cũng đủ cho Tống Minh Thành nghe rõ đó là tiếng một bé gái.
Lại thêm thần kinh căng thẳng cao độ, cậu không vội thả cô bé ra, mà tiếp tục khống chế đối phương: “Em là ai, giữa đêm còn làm gì ở đây?”
Cô bé đó chắc chắn là người ở nơi này, một hồi sau mới chịu trả lời: “Em, em tên Trương Thái Phụng, Trương Thái Phụng, em đói bụng, định ra sông bắt cá ăn.”
Tống Minh Thành nghe chất giọng địa phương này thì nỗi lo lắng vừa rồi cũng giảm bớt, vừa từ từ nới lỏng vòng kìm kẹp đối phương, vừa quán thán: “Xứ gà ăn sói gì đây chứ, haizz, nửa đêm còn gặp phải một đứa nhà quê nữa.”
Nhưng vừa nhắc tới cá thì bụng Tống Minh Thành cũng liền sôi lên “ột ột”.
“Ấy, đồ nhà quê, em nói có cá? Vậy cá đâu hả? Làm chút gì đó cho tôi ăn đi.”
Cô bé nhà quê tên Trương Thái Phụng ấy chẳng trả lời anh mà lại hỏi một câu khác: “Anh, anh thật xự (sự) đến từ thành phố xao (sao)?”. Giọng cô bé đầy kinh ngạc và mong chờ, “Em, em từng nghe trên đài phát thanh nói tới, anh, anh có thể kể cho em nghe về nơi đó không?”
Tống Minh Thành không mấy hứng thú: “Dựa vào đâu mà tôi phải kể, tôi sắp chết đói rồi đây nè.”
“Vậy em cho anh ăn cá nha!”
Đây chính là kết quả mà Tống Minh Thành đang mong chờ, mãi sau mới miễn cưỡng trả lời: “Cũng được!”
Thế là cậu lại “miễn cưỡng” ăn hết mười mấy chú cá nhỏ mà cô nàng nhà quê kia tốn hết mấy tiếng đồng hồ mới kiếm được, vừa ấm ức chê cả không ngon, lại vừa cảm thấy không đủ no.
Cậu liếc sanh cô bé Trương Thái Phụng quê mùa đang ngồi dưới đất nhìn mình, cậu hắng giọng, mở miệng: “Trong thành phố ấy mà, nơi đó tốt hơn ở đây rất nhiều, mọi người ở thành phố ăn mặc rất đẹp, em hiểu không? Nghĩa là nam thì đều mặc đồ tây, nữ thì đều mặc váy, trông rất xinh đẹp, hơn nữa người thành phố đều rất sạch sẽ, không giống như em đâu. Chỉ có những cô gái vừa trắng trẻo lại vừa xinh đẹp có tiền mới được người khác chú ý đến, em hiểu không hả?”
Cục đất kia nghe xong mà ngây người.
Tống Minh Thành khó chịu, cậu không muốn ở cùng cô bé quê mùa trong vùng núi hoang sơ này, cho dù chỉ kể vài chuyện về thành phố, cậu cũng không muốn kể, cậu thấy phiền phức, cậu đứng đó tay cứ mân mê cái túi trên bộ đồ ngủ, không ngờ lại lấy ra một viên bi thủy tinh.
Cậu tùy tiện lấy viên bi ra: “Ấy, không nói chuyện với em nữa, viên Dạ Minh Châu này rất đắt tiền, xem ra nó cũng có duyên với em, cho em đó.”
Đôi mắt cục đất kia liền long lanh nhìn viên bi, có chút kinh nhạc đưa tay đón lấy: “Anh cho em thật à?”
Tống Minh Thành lúc này lại càng cảm thấy khó chịu: “Đúng vậy, cho em đấy, mau đi đi.”
Nói xong cậu thả viên bi vào tay cục đất kia, quay đầu đi thẳng.
Điều không ngờ tới là, ngày hôm sau, cục đất kia đã tìm thấy nơi cậu ở, đến gõ cửa.
“Em, em thấy viên Dạ Minh Châu này quá quý giá, cho nên em muốn tặng cho anh một ít cá! Em sẽ đi bắt rồi đem về cho anh!”, cô bé nói vậy, sau đó đặt một chén cá nhỏ xuống rồi chạy đi mất.
Hôm đó, cục đất tổng cộng bốn lần tặng cá cho Tống Nhị Thiếu, thậm chí cả bánh mì thơm của mình cũng cho cậu ta, sau đó lại ngồi một bên chăm chú nhìn Tống Minh Thành.
Tống Minh Thành có lẽ thật sự rất đói bụng, đến cả chiếc bánh mì thơm cũng lập tức ngoạm một cái là hết.
Cậu liếc mắt nhìn cục đất kia mới phát hiện, tuy cô bé đen nhẻm nhưng gương mặt khá cân đối, trông còn xinh xắn hơn cả hoa khôi trong lớp của cậu, giống như một mầm non xinh đẹp, nhưng tiếc là quần áo hơi rách rưới, mặt mũi lại dơ bẩn, nhìn kỹ một chút Tống Minh Thành mới phát hiện trên cánh tay của cục đất ấy có một vết xước còn đang rướm máu và sưng phồng.
“Là do tôi ném trúng tối qua sao?” cậu xấu hổ hỏi.
Cục đất lại chẳng để tâm: “Không sao, em không sao.” Nói xong còn nở nụ cười nhìn Tống Minh Thành, “Cảm ơn viên Dạ Minh Châu của anh.”
Từ đó trở đi, Tống Minh Thành bỗng có một người bạn theo đuôi, cục đất đó mỗi ngày đều đem cá đến tặng, có lúc còn đem cả khoai tây nữa. Cô bé luôn nhìn Tống Minh Thành bằng ánh mắt vừa tôn sùng vừa có chút sợ sệt không dám đến gần.
Hôm Tống Minh Thành đi, từ sáng sớm cục đất đã tìm đến, có lẽ nghe được tin Tống Minh Thành sắp đi nên phải mặt có chút u sầu, mà từ sau khi Tống Minh Thành chê cô nói giọng quê mùa khó nghe, cô cũng không nói nhiều nữa, chỉ lặng đứng bên cạnh nhìn Tống Minh Thành. Khi tài xế lái chiếc xe hơi vào vùng núi ấy, cô bị giật mình chạy đến nép cạnh một người dân, chăm chú nhìn về phía Tống Minh Thành.
Tống Minh Thành lại chẳng đáp lại cô, cậu nghĩ, cuối cùng cậu đã có thể thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi, vội vàng chạy ngay vào trong xe.
Chiếc xe chạy thật nhanh bỏ lại vùng núi ấy sau lưng.
Tống Nhị Thiếu muốn nghe nhạc, cậu đưa tay cho vào túi định lấy iPod ra nhưng thứ lăn ra từ trong túi lại là một vật tròn tròn sáng lấp lánh.
Cậu nhặt lên, nhìn kỹ, chính là viên bi thủy tinh cậu đưa cho cô bé quê mùa kia. Cô bé trả lại ư?
Có lẽ cô bé đã cho rằng thứ ấy quá quý giá nên lén trả nó lại.
Tống Minh Thành còn nhớ cả vết bầm còn chưa kịp tan trên tay cô bé, lần đầu tiên thấy nghẹn ngào, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Cậu nghĩ, cô bé quê mùa, nếu còn có cơ hội gặp lại, cậu sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ không cảm thấy em phiền phức, cũng không chế giễu em nữa.
Mãi cho đến hôm nay, thời gian đã đem cô bé nhà quê đó đến trước mặt anh.
Cô ấy nây giờ là Văn Học, không còn gọi là Trương Thái Phụng nữa. Cô đã đẹp hơn rất nhiều, thậm chí còn rất phù hợp với tiêu chuẩn của Tống Minh Thành. Cô cũng không còn nói giọng địa phương quê mùa như xưa, cô thậm chí còn biết giơ nanh múa vuốt, ăn mặc sành điệu.
Trong lòng Tống Minh Thành rối rắm vì trăm thứ cảm xúc. Anh nghĩ, cô ấy thay đổi rồi, không còn là cô bé quê mùa năm xưa nữa. Thế nhưng trái tim anh từ lúc nào đã dọn sẵn chỗ chờ cô bước vào. Vào lúc mà anh chưa kịp phát hiện, anh đã trao cho cô tình cảm và sự dịu dàng mà chính anh cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên thế giới này có hàng vạn kỳ tích, nhưng kỳ tích tốt đẹp nhất chính là gặp được nhau, yêu thương nhau.
Văn Học là tên cô ấy. Cô ấy đối đãi với Tống Minh Thành như đối với một người làm nghề đặc biệt sống dưới đáy xã hội. Cô xuất thân trong gia đình giàu có, vì vậy giọng điệu luôn lộ vẻ coi thường và thương hại Tống Minh Thành.
Anh trước giờ chưa từng bị người khác đối xử như vậy, những người vây quanh anh luôn khom lưng cúi đầu, cách đối xử kỳ lạ này thực tế lại khiến anh tò mò. Bởi vậy anh yên tâm ngụy trang thành người đang làm nghề đặc biệt.
Từ đó, trước mặt Văn Học, anh chẳng cần câu nệ lễ tiết, xã giao đã rèn luyện suốt hơn hai mươi năm nay, anh có thể nói chuyện theo cách mình thích, không cần quan tâm đến thân phận, có thể ăn thức ăn bày bán bên đường mà trước nay anh phải kiềm chế. Cuộc sống bình dị, không có những cấm kỵ nhanh chóng hấp dẫn Tống Minh Thành, anh cảm thấy tự do, thoải mái, trước mặt Văn Học, anh có thể là chính mình, chứ không phải là Nhị Thiếu nhà họ Tống.
Càng tiếp xúc, Tống Minh Thành lại phát hiện, Văn Học không hề nông cạn như anh từng nghĩ, ẩn sâu bên trong cô là một con người sâu sắc và luôn cảm thấy bất an.
Mãi cho đến tối hôm đó, Văn Học lấy dũng khí tiết lộ cho Tống Minh Thành biết thân thế của mình. Anh mới nhận ra, cô gái hay tỏ ra mình là người thượng lưu cao quý, nhưng lại có trái tim lương thiện, thực ra, cô chưa từng vì “nghề nghiệp” đó mà coi thường anh, thậm chí cô còn đem bí mật lớn nhất của mình nói cho anh biết.
Về sau Tống Minh Thành phát hiện Văn Học ngày càng đối tốt với anh, cô có thể chia thức ăn ngon vừa mua được cho anh, ân cần mua hoa quả cho anh, thậm chí cả quần áo, cô thường tỏ ra bất cần như vậy, đối tốt với người khác, nhưng lại đẩy người ta ra xa.
“Anh có muốn đổi một công việc khác không? Văn Học thường nói vậy với Tống Minh Thành, mà Tống Minh Thành nhận thấy, Văn Học không phải chỉ nói suông, cô nhiệt tình nhờ vả người khác, hi vọng giúp anh tìm được một công việc thích hợp, lại có tiền đồ. Nhưng ngoài mặt, không bao giờ cô nói thẳng với Tống Minh Thành mà chỉ âm thầm cổ vũ.
Tống Minh Thành cũng có chút tò mò, anh cho người tìm kiếm thông tin về cô.
Anh nhìn thấy trong hồ sơ lý lịch của cô những bức ảnh chụp sau khi từ vùng núi trở về.
Đó là một bức ảnh khiến người ta cảm thấy vừa quen thuộc vừa lưu luyến.
“Trương Thái Phụng.” Tống Minh Thành đưa tay nhẹ nhàng mân mê bức ảnh, đột nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt cô bé trong ảnh đen đi dưới nắng, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn mở to nhìn vào ống kính.
Điều ấy chợt khiến Tống Minh Thành nhớ lại cái nóng đến tuyệt vọng của một kỳ nghỉ hè ở vùng núi nọ.
Lại nhớ khi anh gặp Văn Học lần đầu tiên, lúc ấy, Văn Học vẫn còn là Trương Thái Phụng.
Năm đó đột nhiên Tống Minh Thành có niềm say mê vẽ tranh, vì vậy đã trốn khỏi vị trí người thừa kế để bắt đầu đi đến những nơi có phong cảnh hoang sơ trên khắp đất nước, cũng không hiểu tại sao, khi đó lại tìm đến vùng núi ấy.
Lúc vừa đặt chân đến đây, Tống Minh Thành đã lập tức muốn rời đi, đáng tiếc ở nơi này đến tín hiệu điện thoại cũng không có, và vì muốn một mình tận hưởng không gian yên tĩnh nên tài xế đã bị Tống Minh Thành đuổi khỏi thị trấn, hẹn bốn ngày sau mới trở lại đón.
Không còn cách nào khác, Tống Minh Thành chỉ có thể tạm thời trú lại trong núi. Nơi đó đúng là miền quê hẻo lánh, trong ví Tống Minh Thành chỉ có thẻ ngân hàng, tiền mặt chỉ còn một ít, mà đồ dùng trong vùng núi này lại hạn chế, thức ăn cũng thiếu thốn. Sau khi ăn hết cái bánh bao đem theo, buổi tối Tống Minh Thành đang ngủ lại tỉnh giấc vì đói. Thế là ngồi dậy, ra ngoài đi một vòng.
Lúc này là buổi tối trong vùng núi, thời tiết không lạnh lắm, Tống Minh Thành mặc bộ đồ ngủ đi về hướng bờ song, nghe nói đó là một con sông cạn, tình trạng thiếu nước ở thôn này khá nghiêm trọng, thêm một thời gian nữa, con sông này sẽ khô cạn.
Cậu đi về phía trước lại phát hiện trên mặt sông có thứ gì đó khiến cậu giật mình.
Trong màn đêm nên không thể nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ cảm giác nó đang động đậy. Tống Minh Thành thuận tay nhặt một hòn đá, rồi khom người nhón chân đến gần thứ đang động đậy ấy, vung tay ném hòn đá đến đó.
“Á!”
Ấy! Ném trúng người à?! Tống Minh Thành ngạc nhiên, cậu hơi sợ, ma xui quỷ khiến liền co giò bỏ chạy.
Thế nhưng sau lưng lại vang lên tiếng chân đuổi theo.
Cậu nhiều năm sống trong thành phố, đi lại đều ngồi xe, làm gì có kinh nghiệm chạy trốn thế này, kết quả là chưa chạy được bao xa đã bị đối phương đuổi kịp đá cho một cú mà ngã xuống đất.
Tiếp đó còn bị người ta kéo tay đè xuống, lại còn bị ngồi lên người nữa.
Tống Nhị Thiếu khi đó vẫn còn là một công tử nhà giàu mới lớn, trước nay chưa ai từng có ý đồ thách thức uy quyền, cũng chưa từng có ai dám động tay động chân với cậu, nên khi bị người khác áp đảo như vậy quả thực khiến cậu rất mất mặt.
Đối diện với bóng tối, lại bị người lạ đột ngột tấn công, ngay cả khi kẻ đang ngồi trên người không quá nặng, cậu vừa lo sợ vừa suy nghĩ, ở nơi xa xôi hẻo lánh này, rất có khả năng tồn tại những thành phần vào lực, người thông minh phải biết tiến biết lùi.
Nghĩ tới đây cậu liền mở miệng hét lớn: “Đừng đánh tôi. Tôi cho anh tiền! Hoặc muốn đánh thì cũng được, nhưng đừng đánh vào mặt!”
Người đang ngồi trên lưng cậu liền dừng tay, có vẻ như đang quan sát. Mà Tống Minh Thành liền nhân cơ hội đó, dùng sức lật người đẩy đối phương xuống.
Đối phương la lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Tiếng la đó rõ ràng không lớn như vừa nãy, thế nhưng cũng đủ cho Tống Minh Thành nghe rõ đó là tiếng một bé gái.
Lại thêm thần kinh căng thẳng cao độ, cậu không vội thả cô bé ra, mà tiếp tục khống chế đối phương: “Em là ai, giữa đêm còn làm gì ở đây?”
Cô bé đó chắc chắn là người ở nơi này, một hồi sau mới chịu trả lời: “Em, em tên Trương Thái Phụng, Trương Thái Phụng, em đói bụng, định ra sông bắt cá ăn.”
Tống Minh Thành nghe chất giọng địa phương này thì nỗi lo lắng vừa rồi cũng giảm bớt, vừa từ từ nới lỏng vòng kìm kẹp đối phương, vừa quán thán: “Xứ gà ăn sói gì đây chứ, haizz, nửa đêm còn gặp phải một đứa nhà quê nữa.”
Nhưng vừa nhắc tới cá thì bụng Tống Minh Thành cũng liền sôi lên “ột ột”.
“Ấy, đồ nhà quê, em nói có cá? Vậy cá đâu hả? Làm chút gì đó cho tôi ăn đi.”
Cô bé nhà quê tên Trương Thái Phụng ấy chẳng trả lời anh mà lại hỏi một câu khác: “Anh, anh thật xự (sự) đến từ thành phố xao (sao)?”. Giọng cô bé đầy kinh ngạc và mong chờ, “Em, em từng nghe trên đài phát thanh nói tới, anh, anh có thể kể cho em nghe về nơi đó không?”
Tống Minh Thành không mấy hứng thú: “Dựa vào đâu mà tôi phải kể, tôi sắp chết đói rồi đây nè.”
“Vậy em cho anh ăn cá nha!”
Đây chính là kết quả mà Tống Minh Thành đang mong chờ, mãi sau mới miễn cưỡng trả lời: “Cũng được!”
Thế là cậu lại “miễn cưỡng” ăn hết mười mấy chú cá nhỏ mà cô nàng nhà quê kia tốn hết mấy tiếng đồng hồ mới kiếm được, vừa ấm ức chê cả không ngon, lại vừa cảm thấy không đủ no.
Cậu liếc sanh cô bé Trương Thái Phụng quê mùa đang ngồi dưới đất nhìn mình, cậu hắng giọng, mở miệng: “Trong thành phố ấy mà, nơi đó tốt hơn ở đây rất nhiều, mọi người ở thành phố ăn mặc rất đẹp, em hiểu không? Nghĩa là nam thì đều mặc đồ tây, nữ thì đều mặc váy, trông rất xinh đẹp, hơn nữa người thành phố đều rất sạch sẽ, không giống như em đâu. Chỉ có những cô gái vừa trắng trẻo lại vừa xinh đẹp có tiền mới được người khác chú ý đến, em hiểu không hả?”
Cục đất kia nghe xong mà ngây người.
Tống Minh Thành khó chịu, cậu không muốn ở cùng cô bé quê mùa trong vùng núi hoang sơ này, cho dù chỉ kể vài chuyện về thành phố, cậu cũng không muốn kể, cậu thấy phiền phức, cậu đứng đó tay cứ mân mê cái túi trên bộ đồ ngủ, không ngờ lại lấy ra một viên bi thủy tinh.
Cậu tùy tiện lấy viên bi ra: “Ấy, không nói chuyện với em nữa, viên Dạ Minh Châu này rất đắt tiền, xem ra nó cũng có duyên với em, cho em đó.”
Đôi mắt cục đất kia liền long lanh nhìn viên bi, có chút kinh nhạc đưa tay đón lấy: “Anh cho em thật à?”
Tống Minh Thành lúc này lại càng cảm thấy khó chịu: “Đúng vậy, cho em đấy, mau đi đi.”
Nói xong cậu thả viên bi vào tay cục đất kia, quay đầu đi thẳng.
Điều không ngờ tới là, ngày hôm sau, cục đất kia đã tìm thấy nơi cậu ở, đến gõ cửa.
“Em, em thấy viên Dạ Minh Châu này quá quý giá, cho nên em muốn tặng cho anh một ít cá! Em sẽ đi bắt rồi đem về cho anh!”, cô bé nói vậy, sau đó đặt một chén cá nhỏ xuống rồi chạy đi mất.
Hôm đó, cục đất tổng cộng bốn lần tặng cá cho Tống Nhị Thiếu, thậm chí cả bánh mì thơm của mình cũng cho cậu ta, sau đó lại ngồi một bên chăm chú nhìn Tống Minh Thành.
Tống Minh Thành có lẽ thật sự rất đói bụng, đến cả chiếc bánh mì thơm cũng lập tức ngoạm một cái là hết.
Cậu liếc mắt nhìn cục đất kia mới phát hiện, tuy cô bé đen nhẻm nhưng gương mặt khá cân đối, trông còn xinh xắn hơn cả hoa khôi trong lớp của cậu, giống như một mầm non xinh đẹp, nhưng tiếc là quần áo hơi rách rưới, mặt mũi lại dơ bẩn, nhìn kỹ một chút Tống Minh Thành mới phát hiện trên cánh tay của cục đất ấy có một vết xước còn đang rướm máu và sưng phồng.
“Là do tôi ném trúng tối qua sao?” cậu xấu hổ hỏi.
Cục đất lại chẳng để tâm: “Không sao, em không sao.” Nói xong còn nở nụ cười nhìn Tống Minh Thành, “Cảm ơn viên Dạ Minh Châu của anh.”
Từ đó trở đi, Tống Minh Thành bỗng có một người bạn theo đuôi, cục đất đó mỗi ngày đều đem cá đến tặng, có lúc còn đem cả khoai tây nữa. Cô bé luôn nhìn Tống Minh Thành bằng ánh mắt vừa tôn sùng vừa có chút sợ sệt không dám đến gần.
Hôm Tống Minh Thành đi, từ sáng sớm cục đất đã tìm đến, có lẽ nghe được tin Tống Minh Thành sắp đi nên phải mặt có chút u sầu, mà từ sau khi Tống Minh Thành chê cô nói giọng quê mùa khó nghe, cô cũng không nói nhiều nữa, chỉ lặng đứng bên cạnh nhìn Tống Minh Thành. Khi tài xế lái chiếc xe hơi vào vùng núi ấy, cô bị giật mình chạy đến nép cạnh một người dân, chăm chú nhìn về phía Tống Minh Thành.
Tống Minh Thành lại chẳng đáp lại cô, cậu nghĩ, cuối cùng cậu đã có thể thoát khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi, vội vàng chạy ngay vào trong xe.
Chiếc xe chạy thật nhanh bỏ lại vùng núi ấy sau lưng.
Tống Nhị Thiếu muốn nghe nhạc, cậu đưa tay cho vào túi định lấy iPod ra nhưng thứ lăn ra từ trong túi lại là một vật tròn tròn sáng lấp lánh.
Cậu nhặt lên, nhìn kỹ, chính là viên bi thủy tinh cậu đưa cho cô bé quê mùa kia. Cô bé trả lại ư?
Có lẽ cô bé đã cho rằng thứ ấy quá quý giá nên lén trả nó lại.
Tống Minh Thành còn nhớ cả vết bầm còn chưa kịp tan trên tay cô bé, lần đầu tiên thấy nghẹn ngào, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Cậu nghĩ, cô bé quê mùa, nếu còn có cơ hội gặp lại, cậu sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ không cảm thấy em phiền phức, cũng không chế giễu em nữa.
Mãi cho đến hôm nay, thời gian đã đem cô bé nhà quê đó đến trước mặt anh.
Cô ấy nây giờ là Văn Học, không còn gọi là Trương Thái Phụng nữa. Cô đã đẹp hơn rất nhiều, thậm chí còn rất phù hợp với tiêu chuẩn của Tống Minh Thành. Cô cũng không còn nói giọng địa phương quê mùa như xưa, cô thậm chí còn biết giơ nanh múa vuốt, ăn mặc sành điệu.
Trong lòng Tống Minh Thành rối rắm vì trăm thứ cảm xúc. Anh nghĩ, cô ấy thay đổi rồi, không còn là cô bé quê mùa năm xưa nữa. Thế nhưng trái tim anh từ lúc nào đã dọn sẵn chỗ chờ cô bước vào. Vào lúc mà anh chưa kịp phát hiện, anh đã trao cho cô tình cảm và sự dịu dàng mà chính anh cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên thế giới này có hàng vạn kỳ tích, nhưng kỳ tích tốt đẹp nhất chính là gặp được nhau, yêu thương nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook