Bạn Trai Chuẩn 5 Sao
Chương 1-2: Sự nhầm lẫn tai hại (2)

A Thành duỗi tay đưa chiếc đồng hồ qua: “Lau khô giúp tôi.”

Tôi săm soi một hồi: “Món đồ nhái hạng A này của anh cũng tinh xảo quá nhỉ. Chống nước không tệ, anh xem đi, chẳng thấm chút nước nào cả.” Không chờ A Thành trả lời, tôi lặng lẽ nhìn vào mắt anh ta rồi quăng chiếc đồng hồ xuống nước.

A Thành choáng váng nhìn chuỗi động tác của tôi, sau đó dường như chợt thức tỉnh, quay đầu nghiến răng trừng mắt nhìn tôi.

Tôi đương nhiên hiểu rõ tâm trạng anh ta lúc này, nhưng tôi cũng muốn tặng anh ta một món quà bất ngờ vì biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi, nhưng cũng nên tạo chút cay đắng trước thì sự ngạc nhiên sau đó mới ngọt ngào chứ.

Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt vệt nước trên trán anh ta đầy tình cảm, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết anh vì tôi mà vất vả, hao tổn không ít sức lực, nhưng hàng nhái rốt cuộc vẫn là hàng nhái, anh nhìn đi, những người hiểu biết vừa liếc mắt liền có thể phân biệt được giả thật? Lỡ sau này anh lại gặp phải khách hàng như tôi, sợ rằng sẽ hỏng việc? Vậy nên, tôi sẽ thưởng cho anh một chiếc đồng hồ Catier nam.”

A Thành dường như không kịp phản ứng trước bất ngờ này nên trợn mắt ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi lại nói: “Đương nhiên anh chỉ bơi một vòng thì tôi chẳng thể mua cho anh chiếc đồng hồ hơn 20 vạn, nên tôi sẽ tặng anh một chiếc giá tầm 7-8 vạn.”

Anh ta có vẻ thực sự bị sự quan tâm xa xỉ của tôi dọa cho phát hoảng, chẳng thốt ra nổi lời nào, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã bán đứng anh ta, còn không phải sao, vui đến tím tái cả mặt mày rồi này! Tôi ra chiêu hiểu ý cười nói: “Nhanh nào, đừng chỉ biết vui không như vậy, mau lên bờ đi, đừng để bị cảm đấy, tôi thay đồ rồi ra ngoài đợi anh!”

Nhưng mãi đến khi tôi thong dong bước ra từ phòng thay đồ, A Thành vẫn còn dưới nước, lúc thì nhìn tôi, lúc lại quay đầu nhìn theo hướng chiếc đồng hồ bị quăng xuống, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Lúc này, tâm trạng tôi đang cực kỳ hưng phấn, bèn đưa A Thành đến một nhà hàng Tây Ban Nha dùng bữa, đáng tiếc, có lẽ sự xuất hiện của một quý nhân như tôi trong cuộc đời anh ta vẫn còn là một sự thật khó chấp nhận, nhất thời chưa thể thích ứng được. Anh ta liên tục nhìn vào cổ tay, ra vẻ không vui, dường như đang nhớ đến nó. Có vẻ anh ta đã hiểu chuyện nên đã không vớt nó.

Cái cũ không đi, cái mới làm sao tới, tôi cảm thấy anh ta vẫn là đứa trẻ có thể dạy bảo.

“Cho tôi số điện thoại của anh, ngày mai tôi đi đặt đồng hồ, khi về tới tôi sẽ liên lạc với anh.” Cơm no rượu say, tôi vui vẻ hoàn thành giao dịch cuối cùng với anh ta.

Anh ta đưa tay kéo một tấm lót ly in hoa văn, viết lên đó một dãy số. Lúc viết, vẻ mặt dường như trầm lặng, nhíu nhẹ chân mày, như có chút phiền não, tất thảy khiến khuôn mặt tuấn tú của anh ta càng sinh động, càng góc cạnh. Cuối cùng anh ta đẩy tấm lót li có số điện thoại qua phía tôi.

Lúc nhận từ tay anh ta, tôi để ý thấy nét chữ rất đẹp, anh ta nhìn tôi rồi mới chậm rãi thu bút, một cây bút Catier.

Tôi không thể không cảm thán, người đàn ông sáng sủa, khỏe mạnh trước mặt, nhưng lại vô cùng lười biếng, chán ghét lao động chân chính, vì mong an nhàn mới chọn đi con đường này, thế mà lại là fan của Catier nhái.

Xét theo mức độ nào đó thì tôi với anh ta giống nhau, đều là bên ngoài sáng sủa, bên trong rỗng tuếch. Nhưng tối nay tâm trạng của tôi khá tốt, sau khi chia tay anh ta mới hiếm hoi có một chuyến về thăm nhà.

Vừa mở hai cánh cửa ra là tôi có thể nghe thấy tiếng dương cầm réo rắt những thanh âm dễ chịu. Mẹ tôi đang ngồi đàn bên chiếc dương cầm trong phòng khách.

“Mẹ, con có được tấm thiệp mời cho Vũ hội Âm nhạc tuần sau rồi, có rất nhiều nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng tham gia, cả Marvel nữa.” Tôi yên lặng đứng bên mẹ, chờ bà nhìn tôi.

Thế nhưng mẹ chỉ gật đầu với tôi, chẳng nói thêm lời nào, mẹ đang đàn đến đoạn cao trào của “Rhapsody in Blue”, đôi mắt nhắm nghiền dường như đã quên đi mọi thứ xung quanh, đặc biệt là sự tồn tại của tôi – điều duy nhất không gợi lên chút cảm hứng nghệ thuật nào trong bà – đã vậy, tôi không những không biết chơi dương cầm mà còn hoàn toàn mù tịt về nhạc lý.

Chỉ đành hít một hơi thật dài.

Marvel là ngôi sao mới nổi gần đây trong giới dương cầm, truyền nhân của Creed, vô cùng nổi tiếng nhưng cũng cực kỳ khiêm tốn, mẹ rất thích phong cách biểu diễn của anh ta. Tôi cứ nghĩ nếu được gặp anh ta, mẹ tôi sẽ vui hơn đôi chút, ngờ đâu chẳng hề.

Tôi quay người đi lên lầu, đèn bên tường chẳng bật, từng bậc thang nhỏ hẹp chật chội, tưởng như dẫn lên một không gian u ám vô tận. Lúc sắp tới tầng hai, trong phòng sách bên cạnh vang lên giọng nói của cha.

“Văn Học, lần sau khi mẹ con đang đánh đàn thì đừng nói chuyện với bà ấy, gián đoạn công việc của người khác là bất lịch sự, trong nhà cũng không nên làm những việc thiếu quy tắc như vậy.”

“Con biết rồi thưa cha.”

“Sách cha đưa tuần rồi đã đọc hết chưa? Đã quyết định đề tài luận văn chưa? Tuần sau Giáo sư Ngô và cha có hẹn ăn cơm, ông ấy đánh giá con rất có triển vọng học lên thạc sĩ, nếu so với Văn Âm, ông ấy cảm thấy con có tố chất nghiên cứu hơn.”

Cha mẹ tôi đều có thể khiến tôi sợ hãi đến mức bỏ chạy, một người dùng sự im lặng, một người dùng lời nói. Tôi thức khuya viết luận văn, lúc mệt mỏi thường đi dạo quanh nhà, vô ý đi ngang phòng của hai người, tình cờ nghe được cuộc đối thoại của họ, nó thực sự khiến tôi xấu hổ và bối rối.

“Văn Học nói đã có được thiệp mời đến Vũ Hội Âm nhạc Cổ điển tuần sau. Haizz, nếu là Văn Âm thì tốt biết mấy, để Văn Học đi thì thật lãng phí.”

“Thôi, đứa trẻ này không thuận theo sự dạy dỗ của chúng ta, có mấy thói quen không sửa được, cũng không rèn luyện được. Về mặt văn chương con bé cũng không có nhiều thành tựu lắm. Haizz, để nó tham gia nhạc hội cũng tốt, mở mang hiểu biết, so với Văn Âm khí chất của nó còn thua kém nhiều, lúc nhỏ còn đôi chút khó phân biệt, nhưng giờ thì chẳng giống chị em chút nào.”

“Nhắc mới nhớ, hôm qua Văn Âm gọi điện thoại về báo ngày mai trường đưa nó đi Vienna tham gia cuộc thi dương cầm, cho nên Giáng sinh năm nay con bé sẽ không về mà ở lại Mỹ luyện đàn.”

Tôi đứng bên ngoài nghe cha mẹ nói chuyện cho đến khi hai chân lạnh cóng mới trở về phòng.

Có lúc tôi thật sự không hiểu mình nỗ lực viết “Nghiên cứu so sánh tính bi kịch của Nietzsche và Khuất Nguyên” này để làm gì”, Nietzsche với Khuất Nguyên thì liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi về phòng trọ gần trường ngay ngày hôm sau, chiếc đồng hồ tôi đặt cho Thành Thành đã được giao tới, tôi mở tấm lót ly anh ta đưa, bắt đầu bấm số. Chẳng hiểu sao, nghĩ đến anh ta tâm trạng tôi lại thấy khá hơn một chút.

Nhưng số điện thoại này không tồn tại, lẽ nào trong lúc xúc động, anh ta đã viết sai ư? Buổi chiều không có giờ học, tôi quyết định ghé Đế Sắc một chuyến.

Ông chủ vừa thấy tôi liền nhận ra, vội vàng đưa tay gọi bảo vệ kéo tôi đi.

“Ấy! Ông chủ! Tôi đến tìm người!”

“Tiểu thư, đã nói với cô rồi, ở đây không cung cấp các dịch vụ đặc biệt, cô đừng phá nữa được không?”

“Ông chủ đừng giả vờ nữa! A Thành nhà ông đã nói hết cả rồi! Haizz, người tôi tìm chính là người lần trước tôi lôi từ chỗ các ông ra đấy, anh ta tên Thành Thành, tôi còn chưa trả tiền cho anh ta nữa!”

Đáng tiếc ông chủ vẫn không thèm để tâm liền đuổi tôi đi, thậm chí ánh mắt nhìn tôi có chút kỳ dị khó hiểu.

Sau này tôi còn đến Đế Sắc mấy chuyến nữa, nhưng đều kẹt lại ngay cửa, chẳng thể nào “gặp” được A Thành.

Mãi cho đến đêm Vũ hội Âm nhạc Cổ điển ấy, ngay lúc nhìn thấy bóng lưng A Thành tôi đã lập tức nhận ra anh ta, anh ta còn khoác tay một cô gái mặc lễ phục nữa.

Nhân lúc cô gái kia rời đi, tôi chạy đến vỗ vai anh ta.

“Hey, đến đây tiếp khách hả?”

A Thành lúc đó đang uống một hớp Martini, bị tôi hù suýt thì sặc.

“Ừm?” Anh ta nhíu mày nhìn tôi, đáng tiếc thần sắc không lấy gì làm nghiêm nghị, vì suýt nghẹt thở nên trên vành mắt vẫn còn hoen đỏ.

Tôi vẫy vẫy cổ tay: “Đồng hồ Catier của anh đến rồi, tôi vẫn để trong xe, số điện thoại anh cho lần trước bị sai, tôi đến Đế Sắc mấy lần mà không tìm được anh.”

Anh ta lại trợn mắt nhìn tôi một hồi, dường như không tin nổi trên đời vẫn còn tồn tại một người không ăn chặn như tôi.

Tôi chỉ chỉ tấm biển trước ngực, những người vào đây ngoại trừ là VIP được mời thì còn lại đều có tấm bảng khắc tên. Trước ngực anh ta lại chẳng có thứ gì, có lẽ chỉ là người đi cùng cô gái ban nãy, không danh không phận.

“Chắc anh vẫn chưa biết tên tôi, đây này, nhớ kỹ nha, tôi không lừa anh chuyện chiếc đồng hồ đâu.”

Tôi vốn dĩ rất thích giới thiệu bản thân với những người lần đầu gặp mặt, bởi vì đa số mọi người đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và một câu tán thưởng “Cô tên Văn Học à, tên hay, vừa khí chất, vừa tinh tế, người cũng như tên”, sau đó tôi sẽ khiêm tốn nở nụ cười.

Ít ra khoảnh khắc đó có thể thỏa mãn lòng hư vinh của tôi. Anh ta quả nhiên không nằm ngoài số đó, nhìn bảng tên xong lại nhìn tôi, tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên. Tôi chờ anh ta mở miệng.

“Văn Học? Tên cô là Văn Học ư?”

Tôi vui sướng gật đầu, định an ủi cái tên A Thành của anh ta nhưng không đợi tôi mở miệng, A Thành đã tiếp lời: “Ồ, Văn Học, cha cô không phải là Nobel đấy chứ?”

Tôi tức giận định dạy cho anh ta một bài học thì thấy cô gái đi cùng anh ta từ xa đi về phía này, dường như còn rất khó chịu khi nhìn thấy tôi. Cô ta mặc một bộ váy hồng vô cùng lộng lẫy, trước ngực cũng chẳng hề có bảng tên, nhưng có thể đưa A Thành vào tận đây, chắc chắn là khách VIP rồi.

Cô ta càng tiến gần lại, A Thành càng nhìn tôi ngụ ý rõ ràng muốn tiễn khách, có lẽ sợ tôi làm hỏng việc, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ cách để giúp anh ta.

Tôi dù gì cũng xuất thân từ Học viện Văn học, đối với tâm lí phụ nữ cũng có ít nhiều hiểu biết, có những thứ một khi bị chiếm đoạt mới nhận ra giá trị thực sự.

Tôi chờ cô gái đó tiến tới trước mặt, liền ra vẻ trìu mến nhìn về phía A Thành, đồng thời còn khoác tay anh ta.

Sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, nhưng có lẽ vì hiểu rõ địa vị của mình nên cô ta không thể ra mặt tranh giành A Thành với tôi, chỉ nén giận nhìn anh ta, đôi mắt long lanh nước.

“Anh còn không chịu buồn cô ta ra, quả là lời đồn chẳng sai, anh trước nay chưa từng dừng chân vì người phụ nữ nào.” Giọng cô ta đầy bi thương, nói xong liền che mặt chạy mất.

Màn kịch vừa rồi khiến tôi không khỏi trợn mắt há miệng.

“Cô ta làm sao vậy?” Tôi quay đầu lại nhìn A Thành, “Không thể hiểu nổi, đã trả tiền thì phải đưa anh đi cùng chứ, nếu anh dám mời gọi khách nữ khác, thì phải đoạt lại, nếu không được thì trừ lương, đuổi việc. Cô gái kia mặc bộ đồ lộng lẫy như vậy, xem ra cũng là người có tiền, sao lại mất phong độ như thế chứ?”

Tôi cảm thán một hồi nên không nhận A Thành vẫn chăm chú nhìn tôi.

“Cô lại đuổi đối tác của tôi đi rồi.” Ánh mắt anh ta vừa tức giận vừa tiếc nuối.

“Tôi còn tưởng cuộc tranh đoạt giữa hai người phụ nữ sẽ là cơ hội giúp anh ép giá họ chứ…”

Cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta nên tôi nhẹ giọng cầu hòa.

“Thế này đi, dưới lầu có một quầy bar, rất nhiều loại rượu quí ở đó, tôi mời anh một ly nhé?”

A Thành gật đầu.

Tuy nhiên, ý định “uống một ly” này khiến tôi bị trễ giờ tham gia chương trình biểu diễn dương cầm, cầm tấm thiệp mời, tôi tự cười mình: “Những thứ không phải của bạn thì chắc chắn sẽ không thuộc về bạn.” Sau đó tôi mang cảm giác tội lỗi nhìn A Thành, “Nhờ anh cả đấy, không những khiến anh mất khách, giờ thì cơ hội nghe Marvel đàn của tôi cũng tiêu tan rồi.”

Nhưng anh ta chỉ khinh khỉnh buồn một câu: “Chẳng qua là đánh đàn thôi mà? Tôi cũng biết đánh vậy!”

Tôi ngẩn ngơ, có thể so sánh với Marvel sao, tôi phản bác: “Biết là một chuyện, nhưng người ta tài năng cao siêu, người bình thường sao có thể sao sánh được.”

“Hừ.” Anh ta dường như không phục lắm, “Chẳng phải vì từ nhỏ anh ta chỉ chuyên tâm học đàn, không màng những chuyện bên ngoài, đâu giống tôi, không những biết đàn mà còn phát triển tất cả các mặt khác, tài năng toàn diện rất quan trọng đấy.” Sau đó anh ta còn bổ sung thêm, “Hơn nữa những khúc nhạc diễn tấu của tôi chắc chắn sẽ không hề thua kém anh ta!”

Tôi ngạc nhiên nhìn bộ mặt khó chịu và nghe những lời phóng đại của anh ta, thật khó hiểu, sao tôi chẳng hề thấy phản cảm. Và tôi cũng không hề có ý định châm chọc anh ta. Thế nhưng thái độ thản nhiên của tôi lại khiến anh ta khó chịu.

“Cô không tin à!” Anh ta nắm lấy tay tôi, Dù gì cô cũng không thể vào nghe Marvel gì đó chơi đàn, vậy thì nghe tôi đàn đi.

Tôi cứ thế bị anh ta kéo đi, rẽ trái lại rẽ phải, qua một hành lang dài tôi mới phát hiện ra mình đang đứng ở một gian phòng sau quán bar, hướng nhìn ra biển, giữa phòng là một chiếc dương cầm trắng, bốn mặt tường là thủy tinh trong suốt, từ trên trần nhà thông xuống các đoạn dây được cố định với những chiếc đèn thủy tinh hình ngôi sao.

“Cô xem, trông giống bầu trời sao không.” Anh ta vừa nói vừa bật công tắc, tất cả đèn trong phòng sáng lên, ánh đèn vì tương phản với màn đêm bên ngoài bức tường thủy tinh nên lấp lánh như những ánh sao trên trời, vô cùng sống động.

“Đẹp quá…” Tôi ngỡ ngàng thốt lên.

Anh ta lộ vẻ đắc ý chỉ tay về phía sofa: “Cô ngồi đi, tôi đàn đây.” Nói xong anh ta liền đi tới ngồi bên chiếc dương cầm, đôi tay lướt trên phím đàn, lúc này, tôi mới thật sự choáng váng.

Tiếng đàn trong như tiếng suối, những quy luật rắc rối qua đôi tay linh hoạt của anh ta bỗng chốc trở nên thanh thoát. Tôi ngồi trên sofa, nhìn anh ta đánh đàn chăm chú, biểu cảm thoải mái, phảng phất nét ưu nhã quý tộc, đẹp đến kinh ngạc. Kết thúc một khúc nhạc, anh ta nhướn mày nhìn tôi.

“Hửm, thế nào? Chẳng có mấy người có cơ hội nghe tôi đàn đâu.”

Tôi bắt gặp vẻ cô đơn thoáng qua trên gương mặt anh ta, trong lòng có chút bối rối, anh ta cũng tài hoa đầy, chỉ tiếc trong xã hội này anh ta không thể tránh khỏi cái mác “vịt”, có cao cấp đến đâu cũng vẫn là một con vịt thôi.

“Anh đàn hay như vậy, tuổi đời trẻ trung, lúc nào cũng có thể thay đổi nghề nghiệp mà!” Tôi thử an ủi anh ta, lại nghĩ về mình, tôi chăm chú nhìn bàn tay mình: “Như tôi chẳng hạn, đại khái là không có ngón tay biết chơi đàn, những người chê cười tôi ấy, ngón tay đều rất thon dài, móng tay cũng được vẽ rất đẹp mắt nữa.”

Chàng vịt có vẻ không quan tâm mấy đến sự an ủi của tôi, nhìn tôi hồi lâu liền bước lại gần.

“Đưa tôi xem nào” Nói xong liền cầm lấy tay tôi, bàn tay anh ta thật ấm áp, tôi không quen lắm nên rụt tay lại.

“Tôi trước nay chưa từng nghe nói có đôi tay nào là trời sinh không thể đánh đàn, nhưng tôi biết chắc một điều, vẽ đá lên móng tay thì chẳng cách gì đàn cho hay được, bởi vì khi đánh đàn nó sẽ khiến ngón tay đau và hoạt động thiếu chính xác, hơn nữa, móng tay còn gây tình trạng trượt khỏi phím đàn, âm sắc càng khó nghe hơn.”

Anh ta cúi người nhìn tôi, “Bọn họ lừa cô, chưa chắc là người đó biết đàn. Còn tay cô, thực chất lại rất thích hợp để chơi dương cầm.”

Ánh mắt anh ta thật dịu dàng. “Chỉ cần cô kiên trì thì sẽ đàn được thôi, bây giờ bắt đầu cũng không trễ đâu.”

Tôi rất cảm động, thế nhưng khi tôi định cảm tạ trái tim nhân hậu của anh ta thì anh ta đã nhanh chóng khiến tôi thu lại ý định này.

“Vì vậy, sau này cô theo học tôi là được, tôi sẽ giảm giá cho, một lần trả tiền mười tiết học, đàn cô tự mua, tôi lên lớp giảng bài, phí đi lại cô trả, dù gì gần đây tôi cũng rảnh, tuần sau bắt đầu nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương