Bạn trai cặn bã
Chương 51:

Cô định mắt không thấy tâm không phiền đi thẳng phía trước không để ý tới, nhưng mà không ngờ, ngay cả bảng thông báo ở lối vào của một bệnh viện tương đối hẻo lánh cũng bị dán đầy mấy tờ giấy [Mẹ nó, tôi không phải PUA]. Hai người y tá còn đang gỡ mấy tờ giấy không hiểu sao lại xuất hiện nhiều như vậy trong một đêm, trước khi gỡ ra còn không quên chụp ảnh lại để gửi cho bạn bè.

“Cái này rốt cuộc là cái gì vậy, PUA là cái quái gì?”

“Ai biết được! Có lẽ là sinh viên nào đó hành xử khác người làm đấy, nghệ thuật văn học tiên phong gì đó.”

“Phải không vậy? Tôi thấy kiểu gì cũng là lời xin lỗi, chắc là tên nào đó chọc bạn gái tức giận, rồi dán mấy thứ này lên ấy, xin tha thứ.”

“Vậy người này cũng suy nghĩ nhiều quá, nếu thật sự muốn như vậy, tên đó bị ngốc hả? Tôi nghe nói toàn bộ trường học đều dán đầy đấy, trường học lớn như vậy, thế này thì cậu ta thức trắng cả đêm đó!”

Cảnh Nhu bước lên bậc thềm bệnh viện: “Là tên điên mà.”

Cảnh Nhu đi đăng ký số thứ tự, sau đó nhờ bác sĩ kê cho cô một số loại thuốc trị cảm hay dùng, rồi lại đến phòng thuốc để lấy một đống thuốc chỉ với 15 tệ. Lúc đi ra tới bảng thông báo bị dán đầy giấy đã được gỡ xuống sạch sẽ, nhưng Cảnh Nhu mơ hồ có thể thấy một số cột đèn đường và cột điện vẫn bị dán giấy.

Cảnh Nhu bỏ cặp sách vào trong giỏ xe đạp, cổ họng phát ngứa, cô ho hai tiếng, cuối cùng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Hoắc Bắc Thần.

Đầu máy bên kia nhận rất nhanh, nhưng giọng điệu không tốt lắm: “A lô?”

“Mấy thứ kia, là anh dán hả?”

“Anh chỉ hỏi em bây giờ em có tin hay không?”

“Không tin.” Đầu Cảnh Nhu lại đau thêm: “Tôi chỉ hy vọng anh đừng có làm mấy cái chuyện nhàm chán như thế.”

“... Em chờ đó cho anh.” Nói xong Hoắc Bắc Thần liền cúp điện thoại.

Cảnh Nhu trừng mắt nhìn điện thoại bị cúp, không hiểu sao lại giận: “Đồ điên.” Cô chửi nhỏ một câu, ném chiếc điện thoại vào lại cặp sách.

Anh ta không biết từ bỏ là cái gì sao?


Cảnh Nhu đạp xe đạp đi đến khu dạy học đầu tiên, lúc đi ngang qua cây lan can hình trụ cũng bị dán giấy, trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Cho đến lúc cô nhìn thấy bảo vệ đang gỡ hơn chục tờ giấy dán trên cửa của khu dạy học đầu tiên, thì cái dấu chấm hỏi này biến thành: Anh ta thật sự điên rồi sao?

Tiết thứ hai là ở khu dạy học đầu tiên phòng 305, phòng học này tiết đầu không có lớp, nên bên trong chỉ có hai ba người đến để tự học, Cảnh Nhu cũng vào phòng học tìm chỗ ngồi xuống, vừa đọc sách vừa chờ vào tiết hai, nhưng hồi lâu cũng không lật được một trang.

Sau khi tiếng chuông tan học tiết đầu vang lên, mấy người bạn học mới lần lượt đi đến, tất cả đều thảo luận về việc đột nhiên xuất hiện ra mấy tờ giấy trong một đêm gió xuân hoa lê trắng.

Cảnh Nhu yên lặng nghe mấy lời suy đoán, thậm chí còn xuất hiện phiên bản người ngoài hành tinh giở trò đùa dai, cũng là một dạng lời đồn.

Dù Thân Chiêu Chiêu say rượu có chút đau đầu, nhưng vẫn kiên cường nói chuyện mà cô ấy biết cho Cảnh Nhu nghe, các cô gái trong ký túc xá đều đã nghe Cảnh Nhu giải thích qua cái danh từ PUA này, chỉ là không biết ai là người dán cái tờ giấy kia. Cảnh Nhu chăm chú nhìn vào trang sách, giống như bên trong có một anh đẹp trai, cũng không quan tâm đến cuộc nói chuyện. Thân Chiêu Chiêu gọi điện thoại cho bạn trai mới nhậm chức, muốn hỏi xem anh có tin tức gì không, lại không ngờ đối phương thế mà vẫn còn đang ngủ: “Không phải tiết thứ hai anh cũng có môn học sao... không lên lớp? Tại sao... tối hôm qua đi suốt đêm?... Không phải là đưa tụi em trở về rồi các anh lại đi uống rượu đấy chứ? Hở, hỏi Cảnh Nhu hả?”

Thân Chiêu Chiêu nghi ngờ nhìn về phía Cảnh Nhu, Cảnh Nhu làm bộ không nghe thấy.

Có vẻ như Ba Đặc Nhĩ ngủ không đủ giấc, Thân Chiêu Chiêu không có hứng thú nói chuyện với anh, chỉ mới nói hai câu liền cúp điện thoại, dùng khuỷu tay đụng đụng Cảnh Nhu: “Cậu với Ba Đặc Nhĩ có gian tình gì vậy hở, nói!”

“Ha ha.” Cảnh Nhu vô hồn cười hai tiếng.

Tròng mắt Quan Trạch Nam chuyển động: “Mấy tờ giấy đó không phải là mấy người trong ký túc xá Ba Đặc Nhĩ...”

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn cuộc nói chuyện, là điện thoại của Cảnh Nhu, Cảnh Nhu vừa lấy ra thì thấy, là Hoắc Bắc Thần.

Cô quơ quơ điện thoại, vẫn ấn nhận: “A lô?”

“Ra đây.”

“Làm gì?”

“Không có chuyện gì anh sẽ tìm em sao?”

“... Tôi phải đi học.”


“Chẳng phải vẫn chưa vào học sao? Hay em muốn anh đến phòng 305 đón em?

“... Anh ở đâu?”

“Phía sau sân tennis.”

Cảnh Nhu do dự một chút, lần trước bị anh kéo đến chỗ đó...

“Sao hả, còn tưởng anh muốn hôn em à? Ban ngày ban mặt em đừng mơ mộng mấy cái ngọt ngào đó được không?”

Cảnh Nhu: “...”

Cảnh Nhu kiểm tra thời gian, còn mười lăm phút nữa mới vào học, cô chạy chậm xuống lầu, băng qua bồn hoa rời khỏi khu dạy học đầu tiên, không lâu sau liền đi đến rào chắn công trình vây quanh bên ngoài sân tennis. Hoắc Bắc Thần ngồi dưới tàng cây xanh, sắc mặt không nhìn rõ lắm, còn có một người khác đứng khom lưng đối diện với Hoắc Bắc Thần.

Sao lại có thêm một người nữa thế? Cảnh Nhu khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ. Cô đến gần mới thấy, không ngờ người kia lại là Hồ Nhân Nghĩa, hơn nữa, còn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong lỗ mũi Hồ Nhân Nghĩa còn nhét cục khăn giấy cầm máu.

Hồ Nhân Nghĩa đang muốn lấy cục khăn giấy trong lỗ mũi ra, quay đầu nhìn thấy Cảnh Nhu liền hoảng sợ, lỗ mũi đột nhiên thở ra, cục giấy dính máu trực tiếp bay ra ngoài rơi xuống mặt đất.

Trường hợp này có chút buồn cười, nhưng không ai cười.

“Đàn anh… Hồ, sao anh lại ở đây?” Cảnh Nhu liếc mắt nhìn Hoắc Bắc Thần một cái, Hoắc Bắc Thần cũng liếc mắt ngó cô một cái.

“Đàn, đàn em...” Hồ Nhân Nghĩa xấu hổ nâng đôi mắt trong màu xanh đen lên, muốn cười một cái, nhưng chạm vào vết thương ở khóe miệng, ngay lập tức biến thành nhe răng trợn mắt.

“Cười cái gì mà cười, ông đây bảo anh tới bán rẻ tiếng cười à?” Hoắc Bắc Thần duỗi đôi chân dài đá Hồ Nhân Nghĩa một cái, Hồ Nhân Nghĩa “ây da” kêu thảm thiết một tiếng.

Cảnh Nhu chuyển hướng qua Hoắc Bắc Thần: “Anh gọi tôi đến làm gì?”


Hoắc Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn cô há miệng thở dốc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Nhân Nghĩa, lớn tiếng nói: “Anh nói đi!”

Hồ Nhân Nghĩa run lên theo bản năng, rõ ràng là sợ bị đánh. Anh ta run rẩy nhìn về phía Cảnh Nhu, cụp mi thuận mắt nhẹ giọng nói: “Đàn em, cái kia... Hoắc Bắc Thần, cậu, cậu ấy thật sự không phải là PUA.”

Cảnh Nhu nhíu mày: “Đàn anh, Hoắc Bắc Thần uy hiếp anh à?”

Hoắc Bắc Thần không thể tin được cười lạnh một tiếng.

“Không có, không có.” Hồ Nhân Nghĩa cuống quít xua tay: “Cậu ta không có uy hiếp tôi, tôi chính là tới làm chứng cho cậu ta!”

“Anh làm chứng gì cho anh ấy?”

“Tôi, tôi...” Hồ Nhân Nghĩa ấp úng, Hoắc Bắc Thần không kiên nhẫn lại đá anh ta một phát: “Mau nói đi!”

“Hôm đó tôi cũng ở đó, hôm Hoắc Bắc Thần tham gia lớp học ngoại tuyến kia tôi cũng ở đó!” Hồ Nhân Nghĩa vội vội vàng vàng nói.

“Anh ấy từng tham gia lớp học kia?” Cảnh Nhu nheo mắt.

“Chỉ có một lần!” Hoắc Bắc Thần và Hồ Nhân Nghĩa đồng thời phát ra tiếng.

Hoắc Bắc Thần lại bị chọc giận, giận chó đánh mèo với Hồ Nhân Nghĩa: “Mau nói hết đi!”

Hồ Nhân Nghĩa cũng hận không thể nói hết thật nhanh để đến bệnh viện băng bó: “Hôm đó Hoắc Bắc Thần có tham gia lớp học ngoại truyến đó, nhưng cũng vào hôm đó cậu ta cũng đánh ông thầy đến mức xém tí là tàn phế!”

“Cái gì?”

Hồ Nhân Nghĩa nhắm mắt lại, nhanh chóng nói: “Hôm đó Hoắc Bắc Thần đến nghe giảng bài, nghe được một nửa, lúc ông thầy nói mấy cô gái hèn hạ chỉ là một con thú cưng. Cậu ta vỗ tay rất mạnh mẽ, sau khi vỗ tay xong cậu ta liền đi lên bục giảng, bắt lấy thầy giảng bài đánh một trận tơi bời, bảo lời ông thầy nói đều là chó má, dám nói bạn gái cậu ta hèn hạ, ông ấy không muốn sống nữa rồi. Sau đó, sau đó, ai bước đến khuyên ngăn, tất cả đều bị cậu ta đánh cho một trận, cậu ta đánh ông thầy nửa chết nửa sống, còn uy hiếp ông ấy sau này không được mở loại lớp học đó, gặp một lần thì cậu ta lại đánh một lần. Đúng rồi, cậu ta còn yêu cầu người ta trả tiền lại cho cậu ta. Tôi nói hết rồi!”

Cảnh Nhu kỳ quái nhìn về phía Hoắc Bắc Thần, Hoắc Bắc Thần đứng lên, trên mặt có vết đỏ ửng khả nghi, anh tránh ánh mắt Cảnh Nhu, lại lớn tiếng nói với Hồ Nhân Nghĩa: “Nói thì nói, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”

Hồ Nhân Nghĩa âm thầm kêu khổ, không nói thì mắng anh không chịu nói, nói thì lại chê anh nói nhiều, sao số anh khổ như vậy.

Hoắc Bắc Thần hắng giọng nói, xoay người xụ mặt đối diện với Cảnh Nhu: “Em nghe rõ chưa? Muốn anh ta nói thêm lần nữa không!”

Anh... Thật sự không phải... Trong lòng Cảnh Nhu rối như to vò.


“Anh không nói dối tôi chứ?” Cảnh Nhu lúng ta lúng túng hỏi Hồ Nhân Nghĩa.

“Nếu tôi lừa dối em, tôi sẽ bị sét đánh trúng, ngũ lôi đánh vào đầu, chết không chỗ chôn!” Hồ Nhân Nghĩa nói lời thề độc.

Hoắc Bắc Thần thấy vẻ mặt của Cảnh Nhu thay đổi: “Được rồi, anh có thể biến rồi!” Dường như anh xem Hồ Nhân Nghĩa là bộ dụng cụ ăn dùng một lần, dùng xong thì ném.

Cho dù Hồ Nhân Nghĩa cảm thấy bất mãn, anh ta cũng không dám để lộ ra dù chỉ một chút. Nắm đấm của Hoắc Bắc Thần xem như anh ta đã được lĩnh giáo thật sự rồi, cho dù lúc đó anh ta không muốn đến đây cùng với cậu ta... Mẹ nó, giống như sắt vậy. Anh ta chán chường bỏ đi.

Hồ Nhân Nghĩa vừa đi, Hoắc Bắc Thần mặt đối mặt với Cảnh Nhu. Hoắc Bắc Thần cúi đầu nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhu, nhưng Cảnh Nhu lại né ánh mắt qua một bên.

Sân tennis đột nhiên bắt đầu thi công, âm thanh máy móc “ầm ầm ầm” gần như che khuất tiếng chuông vào học.

“Em... phải vào học.” Cảnh Nhu muốn đi, thì bị Hoắc Bắc Thần giữ cổ tay lại.

Cô quay đầu, môi Hoắc Bắc Thần dán trên lỗ tai cô, nặng nề nói: “Anh không tin mấy thứ ma quỷ này, Cảnh Nhu, không có lý do đanh thép gì, em đừng mơ tưởng đến việc vứt bỏ anh.” Nói xong, Hoắc Bắc Thần buông lỏng tay ra.

Cảnh Nhu mím môi, liếc mắt nhìn anh một cái, bước đi như bay đi mất.

Trở lại phòng học, gần như tiết nào giảng viên Hán ngữ Hiện đại cũng sẽ đứng trên bục giảng để điểm danh, mấy người bạn cùng phòng thấy cô quay về đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Cảnh Nhu mới vừa ngồi xuống, thì đã điểm danh tới cô.

Sau khi điểm danh xong, giảng viên bắt đầu dạy học, Cảnh Nhu mở sách vở ra, chuyên tâm nghe giảng bài rồi ghi chép. Quan Trạch Nam làm động tác nhỏ, lặng lẽ trả lời tin tức với bạn ở dưới bàn, không cẩn thận chạm vào Cảnh Nhu một chút, Cảnh Nhu lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép của mình. Bên trên bất chợt viết tên Hoắc Bắc Thần.

Lớp học Hán ngữ Hiện đại trôi qua rất nhanh chóng, chớp mắt đã đến giờ tan học. Đại học không thể so với cấp ba, cơ bản không có dạy quá giờ, cho dù thầy cô chỉ mới nói một nửa, tiếng chuông tan học vừa vang, thì đã qua loa kết thúc xong một tiết. Cảnh Nhu và đám bạn cùng phòng cùng nhau đi xuống lầu, vừa ra cửa khu dạy học, Hoắc Bắc Thần đút tay trong túi, đứng dưới bậc thang ở chỗ cũ.

Vốn dĩ anh chính là một người bắt mắt, ngoại trừ tính cách hung tàn càng đồn càng xa, thì nhan sắc của anh tuyệt đối là cấp bậc nam thần, mỗi khi anh đứng chờ Cảnh Nhu, luôn có rất nhiều người lén lút vây xung quanh để nhìn, chỉ cần vài ngày không nhìn thấy người, các loại tin đồn hai người đã chia tay thi nhau tuôn ra.

Mọi người đều nhìn về phía Hoắc Bắc Thần, nhưng Hoắc Bắc Thần chỉ nhìn thấy mỗi Cảnh Nhu, một bàn tay anh rút ra khỏi túi, dắt tay Cảnh Nhu, kéo cô trực tiếp đi đến chiếc xe máy ngừng ở ven đường. Cảnh Nhu cũng không giãy giụa, để mặc anh nắm tay dắt đi.

Ba chị em phòng 616 trợn mắt há hốc mồm sững sờ ở tại chỗ.

Tình hình là sao vậy, hai người họ làm hòa từ khi nào thế?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương