Bạn trai cặn bã
-
Chương 39:
Cảnh Nhu giống như chạy nạn chạy trốn tới bàn Chu Tri và nhóm nhân vật lớn trong giới hí khúc ngồi xuống, nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Chu Tri, cậu ta ân cần bưng trà rót nước thay cô, không ngừng nháy mắt ra hiệu, nhờ cô giải thoát cho cậu ta ra khỏi đám nhân vật lớn này.
Quả nhiên Cảnh Nhu vẫn phát huy tác dụng nhất định, các nhân vật lớn lại chuyển sự chú ý lên người Cảnh Nhu.
Lưu Tố Tố và Kinh Kinh Dương cũng đến bàn này, mọi người thấy bọn họ tới, cũng đứng dậy nhường chỗ ngồi. Lưu Tố Tố cũng không khách sáo, lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhu.
Cảnh Nhu cũng nhận được đãi ngộ giống như Chu Tri, lời khen nhiều, lời dò hỏi tới cũng nhiều, nhưng may mà tiệc đã mở nhanh chóng, làm gián đoạn sự hỏi chuyện của bọn họ.
Không ngờ người chủ trì bữa tiệc sinh nhật là Hoắc Bắc Thần, dường như anh rất quen với hoàn cảnh này, đối mặt với một nhóm trưởng bối cũng không thấy câu nệ, mà ngược lại còn khuấy động không khí càng thêm náo nhiệt, cuối cùng lúc xuống đài hô to một tiếng “Chúc bố sinh nhật vui vẻ”.
Mọi người đều cười, cổ động vỗ tay nhiệt liệt, Cảnh Nhu không nhịn được cũng cười theo.
Hoắc Quân Ung đứng lên giơ ly, cười nói: “Các vị, cái tôi muốn nói, con trai tôi đã nói giúp tôi. Chỉ có hai chữ cảm ơn, tôi muốn nói thêm mấy lần nữa, cảm ơn mọi người dù đang bận cũng bớt chút thời gian đến đây, chúc mừng buổi tiệc sinh nhật nho nhỏ này, họ Hoắc này mời mọi người ly này trước.”
Hoắc Quân Ung ngửa đầu uống hết một ly rượu trắng, mọi người cũng nâng ly, sôi nổi uống hết.
Hoắc Bắc Thần xuống sân khấu, ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy Cảnh Nhu, mới lia mắt đi tìm cô, anh nhíu mày đi đến bên cạnh Cảnh Nhu: “Em chen vào đây làm gì, bên kia có chỗ em không ngồi. “
“Tôi ngồi chỗ này được rồi.” Cảnh Nhu nói: “Anh đi...”
“Nghịch ngợm.” Hoắc Bắc Thần trầm thấp nói một câu ở bên tai Cảnh Nhu, lại dám chặn ngang ôm cô ra khỏi ghế dựa, Cảnh Nhu hoảng sợ, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú, cô đành phải thuận thế đứng lên: “Anh làm gì vậy?”
“Ăn cơm đó, còn làm gì nữa.” Hoắc Bắc Thần ôm cô, không cho giải thích đưa cô tới chỗ chủ bàn, ấn cô ngồi xuống.
Mọi người thấy cảnh này đều hiểu ý phát ra tiếng cười, Cảnh Nhu xấu hổ đỏ mặt.
Dương Mai cười như không cười nhìn con trai. Thằng nhóc này, thật đúng là rất để bụng mà.
Dương Mai quen biết vô số người, nhìn sơ qua đã có thể thấy Cảnh Nhu và đám bạn gái cũ mà con trai mình hay quen rất khác nhau. Đây là một cô gái tốt vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhưng bà lo lắng tính cách con trai mình không ổn định, nên mới mở miệng bảo Hoắc Bắc Thần mời Cảnh Nhu tham gia tiệc sinh nhật, cũng muốn xem thử thái độ của nó, nếu nó vẫn chỉ là chơi chơi mà thôi, thì sẽ không gọi Cảnh Nhu đến nhà. Không ngờ mới quay đầu nó lại gọi điện thoại tranh công với bà, vui vẻ như đứa ngốc.
Kinh Kinh Dương thấy cảnh này, cúi đầu uống một ngụm nước.
“Cậu mà không lên sân khấu, thì không còn cơ hội đâu.” Giọng nói trong đầu Kinh Kinh Dương nói.
Khúc nhạc đệm đi qua, mọi người bắt đầu sôi nổi ăn cơm, uống rượu, tửu lượng của Hoắc Quân Ung không tốt, Hoắc Bắc Thần liền thay bố anh đi mời rượu khắp nơi. Gọi chú gọi dì, ánh mắt Cảnh Nhu dõi theo Hoắc Bắc Thần trong chốc lát, quay đầu thấy Dương Mai đang nhìn cô.
“Đừng lo, tửu lượng của nó tốt lắm.” Dương Mai cười nói, giúp Cảnh Nhu múc một chén canh bồ câu hầm: “Ăn nhiều một chút, con gầy quá, bác thấy dường như gió cũng có thể thổi con bay mất. Đây là Bắc Thần bảo nhà bếp làm, còn có món cá hoa vàng đông lạnh, cũng là nó dặn, chờ lát nữa đem lên con nếm thử.”
“Con biết ạ, cảm ơn bác.” Hai tay Cảnh Nhu nhận lấy nói cảm ơn, cúi đầu uống cạn. Trong lòng cô còn nghĩ đến nhiệm vụ làm giảm thiện cảm, có chút khó xử, lại có chút chột dạ. Đột nhiên chiếc thìa trên tay cô khẽ ngừng lại. Vừa rồi hai câu nói kia của Dương Mai, tách ra thì hình như cũng không có gì là sai, nhưng ghép lại cạnh nhau... Sao giống như có chút kỳ lạ ở đâu nhỉ?
“Chị, chị cũng uống chút đi, thêm nào.” Người cậu Dương Thụ của Hoắc Bắc Thần cũng rót rượu cho chị mình, cười nhắc nhở bà ấy một câu.
Dương Mai cười nói: “Chị đang ăn này.”
“Vậy Tiểu Nhu, con ăn nhiều một chút, đừng ngại, xem như nhà mình đi!” Dương Thụ vừa ôn hòa vừa nhiệt tình tiếp đón bề dưới.
Cảnh Nhu vội gật đầu, cười với Dương Thụ. Cô cũng thường xuyên thấy vị này trên TV, nhưng ông ta có chút gầy hơn so với trên Tivi. Ông ta đeo một gọng kính viền vàng, cũng giống như bác trai Hoắc viết sách hoặc bà Dương Mai, cũng là một nhà từ thiện quan tâm đến giáo dục, mỗi năm đều có thể nghe thấy tin tức Dương Thụ thành lập trường Tiểu học tình thương ở nhiều nơi.
Khi món cá nướng vàng đông lạnh được dọn ra, Hoắc Bắc Thần quay lại bàn chính.
Cá hoa vàng đông lạnh là dùng cá hoa vàng bé không xương để làm, trên đỉnh rắc thêm trứng cá muối kim hoàng, Cảnh Nhu thử một miếng, hai mắt sáng ngời. Hoắc Bắc Thần nhìn cô một cái, dùng thìa gỗ nhỏ múc một thìa trứng cá muối cho cô ăn. Cảnh Nhu ăn, trực tiếp giơ ngón cái lên.
Hoắc Bắc Thần vui vẻ, còn muốn múc cho cô thêm một thìa, Cảnh Nhu xua tay: “Không ăn nữa, tôi thấy no rồi.”
Lúc này Hoắc Bắc Thần mới bỏ thìa gỗ nhỏ xuống.
Rosa thúc giục Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần cùng nhau kính Hoắc Quân Ung và Dương Mai một ly rượu, Cảnh Nhu nghĩ nếu bản thân không làm, có khi thiện cảm giảm xuống cũng không chừng. Nhưng khi cô đối mặt với gương mặt tươi cười của bố mẹ Hoắc Bắc Thần, làm sao cũng không mở miệng được. Cuối cùng cô vẫn yên lặng uống cạn ly rượu.
Hoắc Bắc Thần ngồi một lúc, lại chạy đi mời rượu. Cảnh Nhu ngồi ở chỗ mình, cũng không biết là đã no, đã say hay là mệt mỏi, tóm lại hai mí mắt trên dưới của cô cứ luôn đánh nhau.
Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng tiệc, muốn bước ra ngoài cho tỉnh ngủ. Sân của nhà họ Hoắc là một cái sân tối giản theo phong cách thiền, một bên là mấy cây trúc và mấy viên kỳ thạch, sâu thẳm mà yên tĩnh. Ở đầu kia của con đường gồ ghề được lát đá cuội, có một chiếc bàn vuông và hai chiếc ghế vuông mỏng bằng gỗ đàn hương màu đỏ. Cảnh Nhu bước đến bên cạnh ghế dựa, khom lưng đưa ngón trỏ mơn trớn ghế dựa, không có bụi, cô lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đại Nhu, cái việc làm giảm thiện cảm này tôi làm không được, nếu không chúng ta đổi phương thức khác nhé.
“... Ừ.”
Ánh trăng vừa đúng lúc, căn phòng đãi tiệc ầm ĩ đã bị ngăn cách bên trong, Cảnh Nhu thưởng thức ánh trăng dưới sân, dường như còn nghe được tiếng ve kêu, hai mí mắt thật sự không thể chống lại sự dụ dỗ, chậm rãi khép lại.
Kinh Kinh Dương đi ra hút thuốc, không ngờ thấy được cảnh người đẹp ngủ say dưới ánh trăng. Anh ta đứng ở cách đó không xa, tạm dừng một chút, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến trước mặt Cảnh Nhu. Ánh trăng chiếu lên gương mặt vốn dĩ trắng trẻo của Nhu, đôi môi đỏ mọng của cô hơi vểnh lên, dường như đang ngủ say.
Ánh mắt Kinh Kinh Dương trầm xuống. Anh ấy dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn tùy thân của mình, sau đó chậm rãi cúi xuống, nhìn cô chăm chú.
Đây là vợ tương lai của anh sao?
Bây giờ Kinh Kinh Dương cảm thấy rất sốt ruột. Anh vẫn có sự kiên trì của bản thân. Chỉ cần một ngày Cảnh Nhu vẫn là bạn gái của Hoắc Bắc Thần, thì anh không muốn làm ra chuyện có lỗi với anh em. Nhưng anh không dự đoán được là, càng ngày anh càng dành nhiều thời gian hơn để xem ảnh chụp của Cảnh Nhu, xao động trong lòng cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Rốt cuộc anh nên làm gì với cô bây giờ?
“Kinh Kinh Dương, cậu thấy Cảnh Nhu... Cậu đang làm gì thế?” Giọng nói của Hoắc Bắc Thần vang lên ở chỗ không xa phía sau. Anh mời xong một vòng rượu, quay về lại không thấy Cảnh Nhu, chạy ra mấy cái toilet tìm một lượt, vẫn không nhìn thấy người đâu. Hỏi mấy người, mới có một người nói thấy cô bước ra sân.
Kinh Kinh Dương giật mình, đứng dậy quay đầu, tay Hoắc Bắc Thần đút túi quần híp mắt nhìn anh ta.
“Cảnh Nhu ngủ ở chỗ này rồi, tôi sợ em ấy cảm lạnh, muốn gọi em ấy dậy.” Kinh Kinh Dương nói.
Hoắc Bắc Thần nghiêng đầu, nhìn về phía Cảnh Nhu đang ở sau anh ta. Trầm ngâm một lát, anh gật đầu: “Chắc là em ấy mệt mỏi rồi, hát kịch lâu như vậy.” Có lẽ thể lực của cô đã đến cực hạn, nên đã đến lúc cần phải bổ sung.
Hoắc Bắc Thần bước đến, đứng yên ở phía còn lại của Cảnh Nhu. Cảnh Nhu đang ngủ ngon lành, hai người con trai đứng bên cạnh cũng không hề hay biết, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế hai mắt nhắm chặt, có khi lúc này bị đem đi bán cũng không biết. Hoắc Bắc Thần cong môi, cúi xuống đưa hai tay ra.
Ai ngờ có một bàn tay đè vai của anh lại: “Cậu làm gì thế?”
Hoắc Bắc Thần nhướng mày: “Cậu làm sao vậy?”
“Giờ cậu còn muốn đưa Cảnh Nhu đi đâu? Đánh thức em ấy đi, chờ lát nữa, em ấy phải về lại trường học, ngày mai còn có kỳ thi cấp sáu.” Kinh Kinh Dương không muốn thừa nhận là bản thân không muốn nhìn cảnh Hoắc Bắc Thần ôm Cảnh Nhu vào phòng.
Hoắc Bắc Thần bĩu môi: “Kỳ thi rách nát gì chứ, thi có gì tốt, hôm nay để em ấy ngủ ở đây, sáng mai lại quay về trường học.”
“Cậu vẫn nên đánh thức em ấy trước đi, hỏi ý của em ấy đã.” Kinh Kinh Dương nâng cao âm lượng.
Đoạn đối chuyện của hai người có chút ồn ào, Cảnh Nhu đang ở trong mộng không vui nhíu nhíu mày, rên một tiếng.
Hoắc Bắc Thần trừng mắt với Kinh Kinh Dương, đè thấp giọng nói: “Nhỏ giọng chút, em ấy có tính bực bội khi thức dậy.”
Sao cậu biết cô ấy có tính bực bội khi thức dậy? Suýt chút nữa Kinh Kinh Dương đã buột miệng hỏi.
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cậu đi vào trước đi, giúp tôi kêu người lấy một cái chăn ra đây.” Hoắc Bắc Thần ngồi xuống một bên cạnh, vẫy tay với Kinh Kinh Dương giống như đuổi ruồi nhặng.
Kinh Kinh Dương không nhúc nhích.
“Cậu còn ngây ra làm gì, đi nhanh đi.”
Kinh Kinh Dương liếc mắt nhìn Hoắc Bắc Thần một cái, lúc này mới quay đầu rời đi, đi ra không xa, anh ta dừng chân quay đầu lại. Hoắc Bắc Thần chống đầu lên bàn vuông, nhìn chằm chằm Cảnh Nhu không thèm chớp mắt.
Những cảm xúc tiêu cực không nên có lại xuất hiện, có lẽ có thể gọi là ghen tị.
Sáng hôm sau, những người bạn cùng phòng đã giật nảy mình khi thấy Cảnh Nhu bò ra khỏi giường. Họ hoàn toàn không biết đêm qua cô về lúc nào.
“Khi ấy có chút muộn, lúc tớ về các cậu đều ngủ cả, nên không dám đánh thức mọi người.” Cảnh Nhu ngáp dài nói. Nhưng sắc mặt của bác gái quản ký túc xá bị cô đánh thức rất khó coi, cô đoán nếu không có Hoắc Bắc Thần và Kinh Kinh Dương ở đó, có khi cửa ký túc xá cô cũng không vào được.
“Muộn như vậy còn về làm gì, ngủ lại nhà Hoắc Bắc Thần ấy!” Quan Trạch Nam cười mờ ám một cái: “Thế nào thế nào, nhà Hoắc Bắc Thần làm gì vậy, có phải là rất có tiền không?”
“Cũng chỉ có thế thôi.” Cảnh Nhu nói một cách mơ hồ.
“Hả? Không phải là kiểu rất giàu sao?” Quan Trạch Nam thất vọng.
Cảnh Nhu ừ ừ hai tiếng, lấy đồ vệ sinh cá nhân và đi ra ngoài.
Thân Chiêu Chiêu rửa mặt bằng nước lạnh rồi quay lại, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy vừa lau mặt vừa lớn tiếng ồn ào với Cảnh Nhu vừa mới bước vào: “Cảnh Nhu Cảnh Nhu, tớ nói với cậu này, ngày hôm qua cậu không biết ở đây có chuyện lớn gì đâu!”
“Chuyện gì?”
“Đó là cậu...”
“Một lát nữa là thi rồi, đừng nhắc mấy chuyện bực mình làm nhiễu loạn lòng quân.” Mễ Dương cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Các cậu có mang theo phiếu nhập học và chứng minh thư chưa, mang theo cả giấy chứng nhận vượt qua kỳ thi cấp 4 nữa đấy? Chuẩn bị xuất phát thôi.”
Thân Chiêu Chiêu vội vàng kiểm tra cặp sách: “Mang rồi mang rồi, vậy Cảnh Nhu, chờ thi xong tớ sẽ nói cho cậu biết!”
Cảnh Nhu nhìn thời gian, cũng nhanh chóng thay quần áo, rồi nhét phiếu nhập học và giấy chứng nhận trên bàn vào túi xách.
Bài kiểm tra cấp 6 được thực hiện từ 9 giờ sáng đến 11 giờ 25 phút sáng chủ nhật, Cảnh Nhu thuận lợi làm bài xong, lúc nộp bài cảm giác vẫn ổn.
Nhưng dường như Thân Chiêu Chiêu đi theo phía sau nộp bài cũng không được tự tin như vậy: “Có vẻ như lần này tớ không qua được.”
“Chúng ta phải nhìn vấn đề với thái độ lạc quan.” Cảnh Nhu an ủi một câu, cô nhìn điện thoại, Hoắc Bắc Thần gửi một tin nhắn đến cho cô, nói là dẫn Chu Tri đi ra ngoài chơi, bảo cô thi xong thì gọi điện thoại cho anh.
“Đi thôi, đi ăn cơm trưa trước đã.” Mễ Dương ôm lấy vai Cảnh Nhu đi xuống cầu thang.
“Tớ phải gọi điện thoại trước...”
Hai người đang nói chuyện thì ai đó từ cầu thang tầng trên lao thẳng xuống một cách hấp tấp, miệng hô to “xin nhường đường, xin nhường đường”. Cảnh Nhu nhìn chăm chú mới thấy rõ người đi xuống dưới: “Nhậm Khởi Nam, cậu làm sao vậy?”
Nhậm Khởi Nam nắm lấy tay vịn cầu thang cuốn phanh chân lại, quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Nhu: “Đúng lúc, cậu cũng tới đây!” Cô ấy không cho ai nói gì, kéo người lao xuống dưới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook