Bạn trai cặn bã
Chương 32:

Chiều hôm sau, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, là một ngày mới khoe sắc. Hoắc Bắc Thần đeo kính râm huýt sáo, lái một chiếc siêu xe màu đỏ tươi, trong ánh mắt của những người đi đường không thể phân biệt được đó là sự ghen tị hay ao ước. Đột nhiên xe chuyển tay lái, trực tiếp chạy thẳng đến cao ốc Đông 2 tại quảng trường Đông Phong Lâm, lưu loát chạy xe lùi vào bãi đỗ xe.

Một tay anh chống cửa xe nhảy ra khỏi xe thể thao, cong môi tung chìa khóa xe lên, lấy một dải ruy băng đỏ ở ghế sau, thắt một cái nơ trên chìa khóa xe. Sau đó anh lại mở hộp quà ở ghế sau ra, bên trong là một cái nơ siêu to khổng lồ, hai bên đều có dòng chữ, một bên viết “Anh họ thân mến”, bên còn lại viết “Người giàu nhất trong tương lai”.

Anh đập một cái “bẹp” lên miếng dán cửa sổ xe, chiếc nơ quá khổ gần như chiếm trọn cả tấm kính, làm chiếc siêu xe lập tức tăng lên một cấp bậc đáng yêu kỳ lạ.

Hoắc Bắc Thần vừa lòng gật đầu, đang xoay chìa khóa xe định đi lên bậc thềm thì đột nhiên dừng lại, quay lại lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm ảnh, lúc này mới hài lòng quay lại bước lên bậc tam cấp.

Dương Tĩnh Vũ đang định kiểm tra bước cuối cho việc khai trương công ty ngày mai, đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra, Hoắc Bắc Thần xông vào.

“Anh, đại phát, công ty đại phát nhé!” Hoắc Bắc Thần ôm lấy Dương Tĩnh Vũ như một con gấu Koala, vỗ vài cái lên lưng anh ta.

Dương Tĩnh Vũ thiếu chút nữa là bị nội thương, nhưng may mắn anh ta nhịn được, mới không đến nỗi làm tổn hại hết khí chất lãnh đạo ở trước mặt mấy người cấp dưới.

Khoảng chục người đang ngồi đây đều nhìn thấy vở kịch anh em tình thâm tự dưng xuất hiện này.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Dương, cậu Hoắc chạy vào nhanh quá, tôi không thể ngăn cậu ấy lại được.” Thư ký Lý Hiền của Dương Tĩnh Vũ cười nói.

Dương Tĩnh Vũ làm cái thủ thế ok, sau đó phất tay để mấy người quản lý anh mới tuyển rời đi trước. Chờ Hoắc Bắc Thần đã ôm đủ, cũng vỗ đủ rồi, anh mới cười hỏi: “Thằng nhóc cậu, sao lại đến đây?”

Hoắc Bắc Thần nhếch miệng nói: “Không phải ngày mai anh khai trương sao? Công ty mới, em đặc biệt đến đây để tỏ lời chúc mừng đấy!”

“Ngày kia.” Dương Tĩnh Vũ lắc đầu, thằng nhóc này vẫn là không đáng tin cậy như cũ.

“Hả?” Hoắc Bắc Thần ngơ ngác một chút: “Đúng đúng đúng, anh nói ngày kia thì chính là ngày kia!”

Dương Tĩnh Vũ bật cười: “Anh đã nói ngày kia cái gì hả? Ngày kia chính là ngày lành tháng tốt.”

“‘Ngày lành tháng tốt’ tốt, chọn ngày tốt, công ty nhất định tốt! Đến đây, đến đây, nhận lấy này, đây là quà khai trương của em!” Hoắc Bắc Thần nhét chìa khóa vào tay Dương Tĩnh Vũ.

Dương Tĩnh Vũ nhìn thoáng qua, nhướng mày: “Cậu được lắm đấy, thật sự không tiếc à?”


Đây không phải chiếc siêu xe phiên bản giới hạn Ferrari lần trước cậu ấy nhờ dì lấy về sao? Vậy mà bây giờ có thể không tiếc mà cho anh ta.

“Đó là chuyện đương nhiên, anh là anh của em! Em có nói với anh là em còn phải tự mình sửa đổi lại, cái mã lực kia là chuẩn không cần chỉnh luôn. Lúc em vừa mới mở ra, thiếu chút nữa là tiếc đứt ruột vì tặng cho anh đấy.”

“Cậu... tự mình sửa đổi hả?” Dương Tĩnh Vũ cố gắng hết sức để giọng điệu của mình bớt nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn có chút lo lắng, sau khi anh ta lái xe có còn sống được không vậy?

“Đương nhiên rồi, anh yên tâm, có thợ giám sát mà! Bây giờ nó ở dưới lầu, đến đây, xem một chút đi, xe mới của anh!”

Hoắc Bắc Thần lấy điện thoại ra cho Dương Tĩnh Vũ xem mấy bức ảnh anh mới vừa chụp, Dương Tĩnh Vũ nhìn, biểu cảm rất khó diễn tả.

Xe... Là một chiếc xe tốt đấy, nhưng trang trí có chút... Quên đi, cậu ấy có lòng là được, không thể yêu cầu quá cao.

“Vậy thì... Cảm ơn nhé?”

“Khách sáo rồi! Anh là thần tượng của em đó, đời này em chỉ muốn dựa vào tài sản của bố mẹ để miệng ăn núi lở thôi. Vậy mà anh còn nghĩ ra đến chuyện gây dựng sự nghiệp, bội phục! Sau này mọi chuyện em hoàn toàn dựa vào anh hết!”

Dương Tĩnh Vũ nói: “Thằng nhóc cậu, đừng có nghĩ đến chơi cả ngày thôi, học tập cho tốt, sau này tập đoàn Phong Lâm là của cậu, cậu phải giữ vững đấy.”

“Nhưng mà, anh, anh quên rồi à. Mẹ em lập di chúc là viết tên anh với cậu, liên quan gì đến em chứ. Mẹ em đã sớm nói với em rồi, bà ấy không trông cậy gì vào em hết, sợ em phá sập tập đoàn, cho nên bà đã lập di chúc từ lâu rồi. Bà ấy chừa chút cổ phần và bất động sản cho em, em chỉ cần chờ lấy tiền.” Hoắc Bắc Thần búng tay một cái, đưa ngón tay cái và ngón út lên, đung đưa trước mặt Dương Tĩnh Vũ: “Thế nào, tuyệt không hả?”

“Suy nghĩ thật là cảnh hay ý đẹp đấy!” Dương Tĩnh Vũ đẩy đầu Hoắc Bắc Thần một cái: “Đó là di chúc dì lập vào nhiều năm trước. Lúc ấy vẫn chưa có cậu, còn dì thì phải làm một cuộc phẫu thuật có rủi ro cao, cho nên mới lập di chúc sớm. Nhưng bây giờ khác rồi, cậu cũng đã lớn, tập đoàn Phong Lâm không phải của cậu thì của là ai! Bố anh vẫn luôn nghĩ về việc để dì sửa lại di chúc đó.”

“Đừng, tuyệt đối đừng! Xin anh, anh à! Anh là anh ruột em, anh không thể nhìn em chết vì lao lực mà có phải không?”

“Đừng xin anh, không có kết quả đâu.” Nét mặt Dương Tĩnh Vũ vô cảm: “Trước khi chết vì lao lực thì không anh em gì hết.”

“Ha, mẹ em còn bảo đứng trước lợi ích của tập đoàn thì không có con trai gì hết đấy.” Hoắc Bắc Thần nói.

Dương Tĩnh Vũ bị chọc cười, anh đưa cho Hoắc Bắc Thần một điếu thuốc, bản thân tự châm một điếu: “Đúng rồi, sinh nhật bố cậu sắp tới rồi, cậu định tặng quà gì cho ông ấy vậy?”

“Bố em rất dễ dỗ, mời một gánh hát đến cho ông ấy là được.”


“Ờ, đừng giống với anh là được!”

Buổi tối hai anh em vừa uống rượu, vừa tiếp tục thảo luận về sinh nhật của Hoắc Quân Ung. Lúc Hoắc Bắc Thần say khướt bị Dương Tĩnh Vũ đưa về trường Đại học Tây Kinh, đã là 11 giờ.

Anh vừa về ký túc xá đã muốn xoay người ra ngoài đi “xả nước”, nhưng bị Ba Đặc Nhĩ chặn lại, trong tay anh ấy cầm một xấp phiếu giảm giá: “Lão Hoắc, giúp tôi một chuyện đi, hẹn Cảnh Nhu ra ngoài giúp tôi một chút.”

Hoắc Bắc Thần đá một chân lên, “trứng” của Ba Đặc Nhĩ thiếu chút nữa không giữ được: “Ông đây còn chưa có chết đâu, cậu dám tơ tưởng đến vợ của tôi rồi sao?”

Kinh Kinh Dương đang chuẩn bị ngủ, nghe vậy thì nhìn anh một cái.

“Không phải, tôi chỉ muốn cậu hẹn mấy cô gái trong phòng ký túc xá của Cảnh Nhu thôi.” Ba Đặc Nhĩ che “trứng” lại: “Gần trường chúng ta có một cái hồ bơi, mới khai trương. Hôm nay chạy đến trường học chúng ta để tuyên truyền, dùng thẻ sinh viên với phiếu giảm giá là có thể dùng một tệ đổi được hai tiếng để bơi. Tôi đã xin mười phiếu, cậu giúp tôi gọi mấy người trong ký túc xá Cảnh Nhu đến đi.”

Hoắc Bắc Thần híp đôi mắt lờ đờ: “Chấm được ai rồi?”

Ba Đặc Nhĩ gãi đầu, cười ngây ngô: “Tôi cảm giác ngực của Quan Trạch Nam rất lớn, sau này con trai tôi hẳn là không cần lo không có sữa uống.”

Hoắc Bắc Thần đẩy anh ta ra xoay người đi mất: “Vú em của con trai mình thì tự mình tìm đi.”

Hoắc Bắc Thần đi WC “xả nước”, trở về thì thấy Ba Đặc Nhĩ đang quỳ gối ở trên ghế của anh, anh chàng phi ngựa lúc này vô cùng đáng thương túm lấy phiếu giảm giá. Hoắc Bắc Thần cũng lười để ý đến anh ấy, cởi quần áo ra, chuẩn bị lên giường ngủ.

Ba Đặc Nhĩ yếu ớt nói: “Hoắc Bắc Thần, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn dáng vẻ lúc Cảnh Nhu mặc áo tắm sao?”

Hoắc Bắc Thần hơi khựng lại, sau đó lẳng lặng cởi trần bò lên trên giường.

Một lát sau, tầng trên truyền đến âm thanh: “Này, Cảnh Nhu, Ba Đặc Nhĩ được mấy tấm phiếu giảm giá miễn phí, muốn mời các em đi bơi lội... Sao anh biết, anh cũng không muốn đi... Em đi, thì anh cũng đi, anh chỉ sợ em rớt xuống nước... Sao, em hỏi thử đi.”

Hoắc Bắc Thần đợi một chút, chưa chờ đến lúc Cảnh Nhu trả lời, thì cũng đã nghe thấy đầu dây bên kia vang lên mấy tiếng “Đi đi đi” hết đợt này đến đợt khác.

“Vậy 4 giờ chiều mai, không lạnh cũng không nóng, vừa lúc... Em có áo tắm không... Mẹ, sao lại cúp rồi.”


Ba Đặc Nhĩ ở bên dưới nắm tay làm thế “Yes”: “Các anh em, ngày mai mọi người đi bơi hết nhé, tôi mời, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi!”

“Thật ra dù chỉ có 1 tệ nhưng tôi cũng muốn khách sáo với cậu đấy.” Hách Bình hắng giọng nói.

Kinh Kinh Dương nói: “Tôi không đi, ngày mai nhà tôi có việc.”

Hoắc Bắc Thần trùm đầu ngủ mất, mơ thấy Cảnh Nhu mặc bộ bikini ba mảnh.

Bể bơi mới khai trương nằm ngay phía đối diện với trường Đại học Tây Kinh, có thể nói tương đối gần. Cảnh Nhu và mấy người khác đều không có áo tắm, Mễ Dương nói hồ bơi luôn bán áo tắm, hơn nữa hồ bơi này mới mở, chắc là sẽ rất rẻ. Quả nhiên, hồ bơi này có bán áo tắm, nhưng không biết là cửa hàng mới vừa khai trương nên không chuẩn bị đầy đủ, hay là vì đánh vào thị trường cho sinh viên, sợ nhiều loại áo tắm dụ người ta phạm tội, hồ bơi chỉ bán một loại áo tắm dành cho nữ – áo tắm liền váy sọc cực kỳ bảo thủ. Chẳng qua là phần eo được nối bằng lưới, ít nhiều gì cũng gợi cảm hơn chút.

Giá cả tương đối hợp lý, 29 tệ một bộ, mấy chị em Cảnh Nhu mỗi người mua một bộ.

Cảnh Nhu chưa bơi bao giờ, thứ nhất là do sức khỏe cô không tốt, thứ hai là không ai dạy, nhưng cô vẫn luôn muốn học bơi lội, có lẽ là con người đều từ trong nước đi ra, nên có bản chất gần nước.

Hồ bơi này rất lớn, có ba hồ bơi bên trong. Một hồ bơi bơi trẻ em, 0.8 mét, hai cái hồ bơi còn lại dành cho người lớn, một hồ là 1 mét 4, một hồ là 1 mét 7. Bây giờ phiếu giảm giá đã phát huy tác dụng, có rất nhiều sinh viên chạy tới đây góp vui. Hồ bơi 1 mét 4 đông người cứ như sủi cảo, dù là hồ bơi trẻ em cũng có rất nhiều người, nhưng hồ bơi sâu 1 mét 7 thì chỉ có mấy “chú mèo con”. Tất cả đều là gà mờ.

Cảnh Nhu và bạn cùng phòng bước ra khỏi phòng thay đồ, nhét mái tóc của mình vào mũ bơi, băn khoăn có nên thuê một cái phao bơi hay không.

Ba Đặc Nhĩ đứng dưới hồ bơi sâu 1 mét 7, huýt sáo một tiếng. Hách Bình cũng huýt sáo theo.

“Vóc dáng được lắm.”

Cũng không biết nói ai.

Hoắc Bắc Thần dựa hai tay vào thành bể, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhu đang mặc áo tắm, không nói một lời.

Hách Bình vẫy tay ra hiệu cho mấy người phòng 616 đi tới, Thân Chiêu Chiêu là người đầu tiên chạy tới: “Các anh ở chỗ này hết à, chúng tôi còn tưởng rằng các anh ở cái hồ bơi bên kia đấy!”

“Bên kia người nhiều quá.”

“Nhưng mà, có phải cái hồ này quá sâu không?” Mễ Dương do dự.

“Không sao đâu, được mà!” Quan Trạch Nam nói.

Hoắc Bắc Thần duỗi tay với Cảnh Nhu: “Xuống dưới đi.”

Cảnh Nhu nhìn mặt nước ánh lên màu lam, có chút nhút nhát trong lòng, cô lắc đầu: “Tốt hơn là tôi nên đến chỗ cạn ở đằng kia thì tốt hơn.” Hẳn là cô nên đến hồ trẻ em để chuẩn bị trước thì hơn.


“Sợ cái gì, có anh ở đây.” Hoắc Bắc Thần nói.

Cảnh Nhu suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: “Các anh ở đây chơi đi, tôi đến bên kia trải nghiệm đã.”

“Tớ đi với cậu, chỗ này sâu quá.” Tuy Mễ Dương có thể bơi được, nhưng một người lùn như cô cũng không thể chịu nổi, sợ bị chuột rút.

“Haizz, thật là.” Cánh tay rắn chắc dài của Hoắc Bắc Thần chống lên thành hồ bơi nhảy lên bờ, làm cho mấy giọt nước bắn lên ào ào tạo thành hoa nước: “Đi thôi, vịt cạn ạ.”

Ánh mắt mấy cô gái đều tập trung lên đường cong trên quần bơi của anh, tất cả đều đỏ mặt. Má ơi, đó chính là đường nhân ngư trong truyền thuyết sao?

Ba Đặc Nhĩ phát hiện bản thân mình phạm phải sai lầm rồi, anh không nên gọi Hoắc Bắc Thần có dáng người đẹp hơn anh đến đây.

Hoắc Bắc Thần dựa sát vào Cảnh Nhu, tự hào chỉ chỉ cơ bụng của mình: “Có muốn sờ chút không?” Hoắc Bắc Thần rất có tự tin với dáng người của mình, tuy rằng cơ thể anh không cường tráng được như Kinh Kinh Dương, nhưng anh thuộc tuýp người có tập luyện nên cơ bắp lên rất tốt, dù không cần luyện tập cho cơ thể cường tráng nhưng vẫn có thể luyện ra cơ bắp.

Cảnh Nhu đột nhiên bị đường cong nam tính đẹp đẽ mê hoặc, nhưng mà làm một nữ thanh niên tốt ở thời đại mới, đương nhiên là dù có ý muốn đó đi nữa thì cô cũng dám không có cái gan kia.

“Không có hứng thú.” Cô xoay người rời đi.

Sao anh lại có một cảm giác lạnh lẽo thế này, cái cơ bụng này luyện tập cũng thật là vô ích.

Ba người kia rời đi được một lúc, Quan Trạch Nam với Thân Chiêu Chiêu đột nhiên không có cảm giác an toàn, nên cũng đi theo bọn họ. Ba Đặc Nhĩ và Hách Bình mắt to trừng mắt nhỏ, ảm đạm lên bờ, bồ hơi 1 mét 4 lại nhét thêm hai cái sủi cảo lớn.

Cảnh Nhu cẩn thận xuống nước, bị nhiệt độ của nước kích thích đến run lên một chút, sau đó mới chậm rãi thích ứng được. Sóng nước trước ngực cô chậm rãi gợn sóng, cơ thể cô cũng lênh đênh ​​theo. Cảnh Nhu cảm thấy thật kỳ diệu, dựa vào thành hồ bơi chơi nước.

Hoắc Bắc Thần đi đến: “Em ở chỗ này làm gì, đi bơi đi.”

Cảnh Nhu nói: “Tôi không biết bơi.”

Hoắc Bắc Thần nhếch miệng cười: “Gọi ‘anh’ đi, rồi anh dạy em.”

“Anh cả.” Cảnh Nhu gọi không chút do dự.

Hoắc Bắc Thần cứng người lại. Anh... cả...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương