Bạn trai cặn bã
-
Chương 28:
Mặc dù vị giáo sư Đại học kia và Dương Mai chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng, nhưng đã có những lời đồn về ông khắp nơi. Có một số người ác ý chế giễu rằng lương giáo sư Đại học quá thấp nên đã nhẫn nhục mà tìm công việc làm thêm lâu dài. Cũng có người đoán Dương Mai thích tiểu thịt tươi, có khi không đến một hai năm họ sẽ ly hôn. Nhưng đã trôi qua hai mươi năm, Dương Mai vẫn là nữ doanh nhân đã kết hôn lạnh lùng ấy, giáo sư Đại học vẫn là người đàn ông đứng sau người phụ nữ thành công.
Mấy năm nay, tập đoàn Phong Lâm vẫn vững bước phát triển, giá trị con người của Dương Mai đã cao lại càng cao hơn, tăng đến hàng chục tỷ trong năm nay, đủ loại trang sức lấp lánh. Bà có nhiều tiền và rất hào phóng trong hành động của mình, khoảng thời gian trước bà mới quyên tặng cho Đại học Tây Kinh, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, bà vung bút lên một cái thì đã quyên góp được năm trăm triệu nhân dân tệ. Trở thành khoản quyên góp duy nhất lớn nhất trong lịch sử của Đại học Tây Kinh, chủ yếu là dùng cho các hạng mục nghiên cứu khoa học xã hội.
500 triệu, là 500 triệu đấy! Nữ cường nhân rõ ràng chưa từng học Đại học lại chi mấy trăm triệu cho giáo dục, quả thực là quá dốc lòng. Chỉ với một lần tùy tay vung bút giống như chỉ ký 5000 tệ, đó gần như là một mục tiêu nhỏ của tất cả sinh viên có mặt tại đây, họ thực sự muốn một ngày nào đó có thể bỏ ra năm trăm triệu nhân dân tệ, để có thể mặc áo gấm về lại trường học cũ của mình.
Dưới sự háo hức chờ đợi của tất cả sinh viên ở đây, vị hiệu trưởng nghiêm khắc cuối cùng cũng kết thúc phần phát biểu của mình. Sau đó ông yêu cầu các sinh viên nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Dương Mai lên đài đọc bài diễn văn. Các sinh viên trường Đại học Tây Kinh hiếm khi thêm nhiệt vào hai từ “nhiệt tình”, ai nấy đều vỗ tay “bốp bốp”.
Dương Mai đã ngoài sáu mươi, tóc ngắn già dặn, làn da bảo dưỡng rất tốt, một bộ Âu phục nữ màu đen tôn lên dáng người đầy đặn, cùng với một đôi giày cao gót màu đen, khí tràng* tỏa ra tận hai mét tám. Bà nhẹ nhàng gật đầu với hiệu trưởng đưa micro cho bà, đứng ở trên sân khấu đối mặt với mấy ngàn người bên dưới.
*khí tràng (气场): là năng lượng vô hình của con người - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó – dù ít hay nhiều – là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau [...] (Trích baike)
Bà không hắng giọng, trực tiếp mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi là Dương Mai của tập đoàn Phong Lâm, tôi rất vui khi được tham gia Lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường. Hôm nay là sân nhà của tất cả các sinh viên có mặt, vì vậy tôi sẽ không nói nhiều, chỉ mong mọi người chăm chỉ học tập, kiến thức rất quan trọng, thiếu kiến thức là một thiệt thòi. Chúc buổi lễ kỷ niệm của trường thành công trọn vẹn, xin cảm ơn.”
Lúc Dương Mai trao lại micro cho hiệu trưởng, tất cả mọi người còn đang điều chỉnh dáng ngồi, cố gắng tìm một góc thoải mái để nghe bài phát biểu của nhân vật lớn, không ngờ còn chưa bắt đầu thì ~ đã kết thúc rồi. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, Dương Mai đã bước nhanh xuống sân khấu.
Ngay sau đó tiếng vỗ tay lập tức vang lên. Trong sự nhiệt liệt xen lẫn chút bối rối.
Ba Đặc Nhĩ vỗ đùi: “Người chị gái này thật có cá tính!”
“Vậy là hết rồi ư?” Hách Bình cũng vỗ tay theo.
Ba Đặc Nhĩ không nhịn được đẩy đẩy Hoắc Bắc Thần: “Bắc Thần, dậy, dậy đi!”
Hoắc Bắc Thần một mình chiếm hai cái ghế, tứ chi dang ra hình chữ bát (八) ngửa mặt lên nằm ngủ ngon lành, bị đánh thức thì xoa mũi: “Đến Cảnh Nhu rồi à?”
“Chưa đến, là chị Dương Mai của tôi! Quá tuyệt vời, để cậu thức dậy quỳ bái một chút.” Ba Đặc Nhĩ học giọng điệu vừa rồi của Dương Mai: “Kiến thức rất quan trọng, thiếu kiến thức là một thiệt thòi. Chậc chậc. Sao hai câu này vừa ra khỏi miệng chị tôi liền lập tức trở nên cao thượng như vậy chứ?”
Hoắc Bắc Thần hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Suýt chút nữa là không gả được, không phải là thiệt thòi sao?”
“Cậu nói cái gì?”
“Không có gì, đừng quấy rầy tôi ngủ, chờ đến lúc Cảnh Nhu ra thì gọi tôi dậy.”
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Bắc Thần phiền nhất là loại hoạt động tập thể này. Sở dĩ hôm nay anh hạ tấm thân quý báu của mình ngồi đây tham gia đại hội mà trước giờ anh chưa từng tham gia bao giờ, đương nhiên không phải là vì yêu cầu cứng nhắc của nhà trường, mà là để chờ bắt được người bạn gái không có tình cảm và ngốc nghếch nào đó.
Bởi vì Dương Mai không đi theo con đường diễn thuyết ngắn như thường lệ, nên các vị lãnh đạo và cựu sinh viên lúc sau lên nói chuyện cũng ngắn gọn giống như nhau. Buổi biểu diễn văn nghệ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường bắt đầu sớm hơn nửa tiếng so với dự tính.
Trường Đại học Tây Kinh có rất nhiều tài năng, chất lượng biểu buổi diễn văn nghệ rất cao. Có thể hát pop ballad, có thể nhảy điệu Reggae dân tộc, còn có biểu diễn ảo thuật bài. Tuy không chuyên nghiệp nhưng vì ngoài nghề nên cũng tính là khá ổn.
Nhưng dù tiếng vỗ tay lớn đến đâu cũng không khiến cho cậu chủ Hoắc mở to mắt. Hai tay anh khoanh trước ngực, khí thế to lớn ngồi tại buổi biểu diễn mà ngủ say, lắng nghe thì sẽ nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.
Hách Bình nhịn không được chắc lưỡi: “Chất lượng giấc ngủ này, đúng là không ai bằng.”
Giấc ngủ này của Hoắc Bắc Thần kéo dài cho đến khi hội diễn sắp kết thúc, buổi biểu diễn hí khúc của Cảnh Nhu là áp chót, theo như cách nói chua ngoa của Thân Chiêu Chiêu, thì đây chính là tiến đến sự thăng hoa của nghệ thuật.
“Tiếp theo xin mời câu lạc bộ hí khúc của chúng ta, họ sẽ mang đến cho chúng ta một tiết mục hí khúc.” Người chủ trì vẫn ngọt ngào và dễ chịu như lúc đầu giới thiệu chương trình.
Hách Bình vừa nghe thấy câu này liền vội vàng quay đầu muốn gọi Hoắc Bắc Thần dậy, chỉ thấy anh đã mở mắt từ lúc nào, nheo đôi mắt Nhị Lang trong sáng nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Các nhân viên của Hội sinh viên đặt hai micro dọc trên sân khấu, Cảnh Nhu cùng với Lương Nghị đi ra từ hậu trường dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, cả hai đứng trước micro sau đó cúi chào khán giả. Vẻ mặt Cảnh Nhu nhàn nhạt, mắt nhìn phía trước, cô không mặc diễn phục, mà là mặc một chiếc váy trắng chữ A được cắt may đơn giản, ánh đèn chiếu lên người cô, trắng đến mức cô gần như phát sáng.
Cả hội trường đang xao động cũng dần yên tĩnh lại.
Tiếng nhạc bắt đầu, Lương Nghị nghiêng người bước sang một bên, hát trước: “Nghe những gì chàng nói làm tôi sợ toát hết mồ hôi hột. Đã mười lăm năm trôi qua, đến hôm nay chàng mới nói ra sự thật. Chàng vốn là người họ Dương nhưng đã thay tên đổi họ. Chàng nhớ gia đình da diết nhưng không thể đoàn tụ được. Tôi bước đến trước mặt chàng với vẻ lịch sự…*” Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
*đây là một đoạn trong hí khúc có tên 听他言吓得我浑身是汗 — của 四郎探母
Đây là một đoạn quốc tuý* ngồi trong cung điện, Lương Nghị hát lời của công chúa Thiết Kính.
*quốc túy: tinh hoa văn hoá của đất nước
Những sinh viên ít khi được nghe quốc tuý nên nhất thời vui vẻ, một người đàn ông trưởng thành lúc mở miệng lại là một giọng nữ uyển chuyển, thật ra có chút thú vị.
Lương Nghị tiếp tục hát: “Phò mã, xin phò mã gia hãy cẩn thận lắng nghe lời em nói...”
“Đây là đoạn quốc túy kinh điển, xem ra là ‘Càn Đán Khôn Sinh’.” Một người có hiểu biết mở miệng nói.
“Cái gì là Càn Đán Khôn Sinh?”
“Ngốc thế! Chính là nam hát vai nữ, nữ hát vai nam!”
“A, vậy em gái váy trắng xinh đẹp kia hát vai nam hả?”
“Đoạn này còn có rap tổ truyền.”
“Là cái quái gì?”
“Cậu nghe là được rồi.”
Mặc dù phòng 616 biết Cảnh Nhu hát kịch, nhưng không biết cô sẽ hát Lão Sinh*. Mọi người vừa không hiểu ra sao vừa có chút lo lắng cho cô, không biết cô có thể hát tốt hay không.
*Lão Sinh: một vai trong kinh kịch (hí kịch) truyền thống, hát giọng Nam (đàn ông).
Lương Nghị hát: “... Người không biết không có tội, xin chàng hãy rộng lượng tha thứ.”
Cảnh Nhu đứng quay lưng chắp tay ra sau, hát: “Tình cảm vợ chồng của tôi và nàng rất sâu đậm...
Ngay khi tiếng hát cất lên, khán giả đã nhốn nháo. Ào ào xôn xao mà vỗ tay.
Đây đúng là vừa mở miệng đã khiến người ta chấn động!
“... Công chúa Tây An cần gì phải giữ lễ nghi quá khiêm tốn như vậy, Dương Duyên Huy đã phải cau mày suốt một ngày, tôi thề không quên ơn nặng như núi của công chúa Tây An.”
Thật khó để nhận ra giọng hát phát ra từ miệng cô gái này là nữ hát trọn vẹn hết cả vai nam? Đây cũng không cần quá tương phản manh* như vậy đâu.
*tương phản manh: Hành vi của những người trước sau khác nhau, điều này tạo thành sự tương phản và khiến bạn cảm thấy dễ thương (moe). Ví dụ, nhìn vào vẻ ngoài của một ai đó, họ rất ngầu và rất lạnh lùng, nhưng bạn cảm thấy trong cái vẻ đó người kia thực sự rất dễ thương, rất hay ngượng ngùng, đây là một kiểu tương phản dễ thương.
Lôi Thư Hủy lén nhìn phản ứng của khán giả trong hậu trường, ha ha cười không ngừng, cô không mượn diễn phục quả nhiên là đúng, chỉ có loại tương phản này mới có thể thu hút sự chú ý.
Thang Hoành Thâm ở phía sau cô ấy: “Cảnh Nhu hát thật hay, đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp rồi thì phải?”
“Nếu em biết em ấy học với ai, có khi em sẽ bị chết khiếp đấy.”
“Má ơi, Cảnh Nhu hát tuyệt đến vậy à?” Ba Đặc Nhĩ dưới sân khấu kinh ngạc cảm thán.
Hoắc Bắc Thần nhếch môi, buông đôi chân bắt chéo xuống, thoáng nghiêng người về phía trước.
Kinh Kinh Dương với tư cách là hội trưởng Hội sinh viên, ngồi hàng ghế phía sau hiệu trưởng để chờ lệnh bất cứ lúc nào, anh ta chăm chú nhìn Cảnh Nhu trên sân khấu, lòng bàn tay có chút nóng. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Lương Nghị tiếp tục hát: “Nói gì mà tình cảm nào chẳng cạn, em với chàng là nhân duyên vợ chồng ngàn dặm. Vì sao chàng suốt ngày mặt ủ mày chau, chàng có tâm sự gì thì cứ nói rõ.”
“Đến rồi đến rồi, rap tổ truyền.”
Tiếng nhạc trở nên nhanh hơn, cơ thể Cảnh Nhu nhẹ nhàng nghiêng về phía Lương Nghị, hát: “Không phải tôi mặt ủ mày chau mấy ngày nay, mà là có chuyện tâm sự nhưng ngại không dám nói. Tiêu Thiên Tá đã xếp đặt hai nước giao chiến tại Thiên Môn, người mẹ thân gia áp tải lương thảo đến ngoại biên phía Bắc. Tôi có lòng muốn đi đến Tống doanh để gặp mẹ một lần, tiếc rằng tôi đang ở ngoại biên không thể đến đấy được.”
Lương Nghị hát: “Chàng chớ có ở đây xảo ngôn lưỡi biện*, nếu chàng muốn đến gặp người mẹ cao đường* em sẽ không ngăn cản.”
*xảo ngôn lưỡi biện: Miêu tả tài hùng biện sắc sảo, hùng hồn
*mẹ cao đường (mẫu thân cao đường): ở đây có nghĩa là cách gọi tôn quý dành cho đấng sinh thành.
“Tuy rằng công chúa không ngăn cản, nhưng làm sao có thể qua biên quan mà không có lệnh tiễn*.”
*lệnh tiễn: Lá cờ nhỏ của các quan tướng dùng để ban bố hiệu lệnh. Cán cờ có mũi nhọn hình như mũi tên nên gọi là lệnh tiễn
“Em sẵn lòng ban cho chàng mũi tên vàng, nhưng chỉ sợ một khi chàng đi thì sẽ không trả lại nữa.”
“Công chúa ban cho tôi một mũi tên vàng, tôi sẽ trả lại ngay khi vừa thấy mặt mẹ.”
“Đoạn đường này cách Tống doanh xa như vậy, làm sao chàng có thể trả lại trong một đêm.”
Cảnh Nhu hát: “Tuy rằng đường đến Tống doanh xa xôi, khoái mã gia tiên*... một đêm sẽ quay về.”
*khoái mã gia tiên: ra roi thúc ngựa
Lương Nghị hát: “Vừa rồi chúng ta đã nói lời ước hẹn, chàng hãy thề với trời xanh.”
Liền mạch lưu loát, tiếng hát của Cảnh Nhu đặc biệt hào phóng vang dội, khán giả dưới sân khấu vỗ tay khen ngợi liên tục.
Cảnh Nhu không chắp tay sau lưng nữa, nâng cánh tay làm một động tác phất tay áo: “Được…”
Dương Mai là một chuyên gia xem hí kịch, bà soi mói một hồi, nói với hiệu trưởng bên cạnh: “Đoạn Khôn Sinh này thật sự rất tốt.”
Hiệu trưởng lập tức gật đầu: “Vâng, sinh viên của chúng tôi chính xác là ngọa hổ tàng long*.”
*ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙): câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết
Đoạn ngồi trong cung ngoại trừ khúc rap tổ truyền này, thì còn có câu cuối cùng gọi là “tiểu phiên”. Câu này âm điệu gốc cuối cùng đột nhiên cất cao, gọi là “lên giọng”, thông thường ba chữ này sẽ trở thành trọng điểm đánh giá của các học giả cũ. Nếu âm điệu này chuyển không được mượt, xem như là bị nhão toàn bộ vở kịch. Nếu hát hay, thì có thể đẩy bầu không khí được tạo ra bởi màn hát trước đó lên đến cực điểm. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.
Cảnh Nhu đang đứng yên không di chuyển lại làm một tư thế đi khi diễn tuồng, quay lại trước micro, hát: “Khi vừa nhìn thấy công chúa trộm lệnh tiễn, tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc trong tim. Quay đầu lại gọi tiểu phiên…”
Mạnh mẽ trong trẻo, âm điệu thốt ra cao vút, toàn trường hò hét khen ngợi như núi gào biển gầm*, đạt được tràng pháo tay lớn ủng hộ nhất đêm nay.
*núi gào biển gầm: Có nghĩa là tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng vĩ, hùng tráng.
Cảnh Nhu lại không chút hoang mang, tiếp tục hát xong câu: “Chuẩn bị khóa chiến mã ngàn dặm cho gia, phò mã gia qua cửa biên.”
Sau khi hát xong, Cảnh Nhu cùng với Lương Nghị cúi chào khán giả, xoay người bước nhanh xuống đài. Lôi Thư Hủy và Thang Hoành Thâm là nhóm thứ hai tiếp theo bước lên.
Tiếng vỗ tay như sấm, vang lên một hồi lâu, cũng không biết là cho nhóm Cảnh Nhu hay là nhóm Lôi Thư Hủy, tóm lại câu lạc bộ hí khúc xem như thành công tốt đẹp. Lương Nghị vừa mới xuống sân khấu thì chân liền mềm nhũn: “Má ơi, làm tôi sợ muốn chết, may là không có lỗi!”
Nhậm Khởi Nam vỗ nhẹ vào lưng Lương Nghị: “Làm tốt lắm, không làm cho Nhu Ca của cậu mất mặt!”
Hách Bình bên dưới bị hút thành fan, anh ta một vỗ tay: “Bắc Thần, sau này tôi sẽ không gọi bạn gái cậu là Cảnh Nhu nữa, tôi muốn tôn xưng* cô ấy là Cảnh gia!”
*tôn xưng: cách gọi kính trọng, tôn kính
Ba Đặc Nhĩ nói: “Đúng vậy, sau này cậu chính là Hoắc công chúa.”
Hiếm khi Hoắc Bắc Thần không tức giận, chỉ cười mắng một câu: “Nói lung tung cái gì đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook