Bạn trai cặn bã
Chương 15:

Ở phía Tây Bắc lầu hai của trung tâm thương mại Phong Lâm, có một chỗ dành cho những thanh niên thích văn hóa – nghệ thuật, Mặc Thư Trai.

Đây là hiệu sách nổi tiếng ở Tây Kinh, địa chỉ ban đầu ở quảng trường Trung ương, sau này mới chuyển đến khu trung tâm thương mại Phong Lâm, mặt tiền cửa hàng mở rộng gấp đôi so với cửa hàng cũ, nhưng cách bài trí vẫn là cách thức cũ. Mặt tiền cửa hàng trên dưới hai tầng đều trang trí bằng gỗ màu vàng, trên kệ chất đầy sách, tạp chí, không có một quyển sách giáo khoa nào, tất cả các loại sách đều rất hỗn tạp, thậm chí có một số sách ở trên mạng chưa chắc đã tìm được nhưng ở chỗ này lại có thể tìm thấy. Ngay khi bước vào cánh cửa tự động, đã có thể ngửi thấy mùi mực tỏa ra trong cửa hàng, khác hẳn với thế giới phồn hoa bên ngoài, làm tâm hồn người ta vui vẻ thoải mái.

Hiển nhiên ông chủ là một người sống tình cảm, trong thời đại sách điện tử đang thịnh hành, lượng tiêu thụ sách giấy đã thấp hơn trước rất nhiều, Tây Kinh rộng lớn lại không tìm ra được mấy hiệu sách chỉnh chu, nhưng Mặc Thư Trai vẫn luôn kiên trì là một vùng đất thuần thúy của học thuật, hơn nữa còn rất quan tâm đến những sự thay đổi trong giới đọc sách, đúng lúc thì sẽ mời các tác giả được quan tâm yêu thích đến đây để gặp gỡ độc giả. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.

Phía Đông lầu hai của Mặc Thư Trai được ông chủ đặc biệt sử dụng để tổ chức hoạt động.

Hiện tại là 9 giờ 15 phút tối, nơi này vẫn còn rất nhiều người ở lại, bọn họ đang ngồi hoặc đứng, ánh mắt đều tập trung nhìn người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo thun và quần jean bên tấm bìa quảng cáo lốp xe. Anh ấy chính là vai chính đêm nay, tác giả mới “Lên Vũ Trụ Ăn Cơm Thịt Bò”.

“Biên tập cũ hào phóng hoạt bát đáng yêu của tôi từng hỏi tôi rằng, lúc tôi viết câu chuyện về người đàn ông kết hôn với cái bồn rửa chân, trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, có phải trước đây tôi cũng từng có cái ý tưởng này hay không, tôi “ha ha” hai tiếng, vẻ mặt của biên tập cũ kia nhìn tôi là “một lời khó nói hết”, ngày hôm sau, cô gái biên tập xinh đẹp đã từ chức.”

Cả đám người cười vang lên.

Tác giả vuốt cái cằm râu ria xồm xoàm: “Chắc cô ấy bị sự biến thái của tôi dọa cho sợ rồi, nhưng thật ra đó cũng chỉ là một câu nói đùa thôi. Có lẽ, hiện tại tôi vẫn là một tên FA có liên quan rất lớn với cái câu ‘ha ha’ kia. Không phải tôi tự luyến chứ lúc ấy cái cô gái biên tập xinh đẹp kia rất thích tôi, nhưng chỉ vì một câu kia thôi mà đã dọa cho người ta chạy mất. Lúc nào tôi cũng hối hận, nghĩ thầm nếu để tôi trả lời lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không cười “ha ha” như vậy, nhưng dù sao thì thời gian cũng không thể quay lại, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Vì thế tôi nghĩ, có lẽ con người đã sống quá lâu, không phân biệt được đâu mới là lựa chọn quan trọng, luôn cho rằng thời gian có thể giải quyết hết thảy mọi thứ, nhưng thật ra thời gian chính là cứt chó, ngoài việc khiến cho người ta chết vì già thì cái gì cũng không giải quyết được.”

Cảnh Nhu ngồi ở vị trí chính giữa nghe một cách mờ mịt, bên cạnh cô là Hoắc Bắc Thần cùng với một cô gái không quen biết, Kinh Kinh Dương ngồi bên cạnh Hoắc Bắc Thần. Thỉnh thoảng cô gái kia còn lướt qua cô để nhìn Hoắc Bắc Thần với Kinh Kinh Dương.

Hoắc Bắc Thần là người không kiên nhẫn nhất khi nghe mấy lời nói lộn xộn này, một chân anh chống lên ghế dựa, hơi ngả về phía sau, cánh tay dài đặt lên lưng ghế Cảnh Nhu, thỉnh thoảng nhéo cổ cô.

Cảnh Nhu đưa tay lên đập tay anh, quay đầu liếc mắt nhìn anh cảnh cáo một cái.

Kinh Kinh Dương nhìn bọn họ sau đó quay đầu lại.

“Đi thôi.” Hoắc Bắc Thần nhẹ nhàng nói khẽ.

Cảnh Nhu lắc đầu, sau đó quay đầu lại tiếp tục nghe.

“… Cho nên, khi con người chỉ còn có thể sống một năm, liệu chúng ta có thấy rõ bản thân mình thực sự muốn gì không, sách mới của tôi đã kể về một câu chuyện đơn giản như vậy, nếu mọi người có hứng thú, có thể đọc lướt một lần. Cảm ơn mọi người.”

“Lên Vũ Trụ Ăn Cơm Thịt Bò” nói xong, nhóm fan trung thành đã nhiệt liệt vỗ tay.

Nhưng người vỗ tay lớn nhất chính là Hoắc Bắc Thần. Bởi vì mẹ nó, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhưng anh không nghĩ tới, lúc sau vẫn còn mục trả lời câu hỏi của độc giả.

Vẻ mặt Hoắc Bắc Thần như thể sống không còn gì luyến tiếc.


Khó khăn lắm mới chịu đựng đến 10 giờ kết thúc, Cảnh Nhu cùng với Kinh Kinh Dương mỗi người mua một quyển sách mới “Một Năm” của tác giả, Cảnh Nhu còn mua thêm hai cuốn sách của tác giả khác, Hoắc Bắc Thần muốn giúp cô trả tiền nhưng Cảnh Nhu không cho.

Ba người xuống thang máy, Cảnh Nhu và Kinh Kinh Dương còn đang thảo luận lần gặp mặt này của tác giả “Lên Vũ Trụ Ăn Cơm Thịt Bò”, Hoắc Bắc Thần cầm túi xách giùm Cảnh Nhu, xúc động thiếu chút nữa đã ném nó đi. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Hoắc Bắc Thần đuổi Kinh Kinh Dương đi như đang đuổi ruồi bọ để anh ấy tự mình đi về trước, Cảnh Nhu hỏi: “Muộn như vậy còn muốn đi đâu?”

“Tôi đưa em đi xem phim.” Hoắc Bắc Thần ôm eo cô nói.

“Quá trễ rồi, lúc về ký túc xá lại đóng cửa.” Cảnh Nhu từ chối.

“Vậy thì không về, gần đó có Trose, tôi mời em.” Trose là khách sạn năm sao, Hoắc Bắc Thần nhéo nhéo eo nhỏ của cô, kéo cô dựa lên người anh, khàn giọng nói.

Cảnh Nhu đẩy anh ra: “Một mình anh đi xem đi, tôi với Kinh Kinh Dương quay về trường học.”

Hoắc Bắc Thần biết cô không dễ nói chuyện như vậy, anh “chậc” một tiếng, chán nản bước xuống cửa tàu điện ngầm. Chờ đến lúc ngồi lên tàu điện ngầm để quay về, Hoắc Bắc Thần nói: “Ngày mai tôi đưa em ra ngoài chơi.”

“Ngày mai tôi rất bận, buổi sáng phải ôn tập tiếng Anh, buổi chiều phải đi tham gia cuộc tuyển chọn lần đầu cho hội diễn văn nghệ.”

“Tiếng Anh? Tiếng Anh gì, cũng đâu có thi đâu.”

“Kỳ thi Tiếng Anh cấp sáu.”

“Nó là cái gì?”

Cảnh Nhu nghẹn lời.

Kinh Kinh Dương nói: “Hoắc Bắc Thần, cậu đừng gây thêm chuyện cho Cảnh Nhu nữa, hai ngươi chính là tú tài với quân nhân, hoàn toàn không có tiếng nói chung.”

Hoắc Bắc Thần ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi không có, em có à?”

Cảnh Nhu nói: “Quả thực là không có.”

Hoắc Bắc Thần búng trán cô một cái, lườm cô: “Sao ngày thường không thấy em nói nhiều như vậy.”

Ba người ra khỏi tàu điện ngầm quay về trường, còn chưa tới ký túc xá, anh họ Hoắc Bắc Thần đã gọi điện thoại đến, hình như là gọi anh đi đâu đó để uống rượu.

“Anh nói sớm nhỉ, anh, em vừa mới về… Đi, sao lại không đi, chờ chút, lập tức đến liền!”


Hoắc Bắc Thần cúp điện thoại nhìn hai người, cười “hì hì”, nhờ Kinh Kinh Dương đưa Cảnh Nhu về ký túc xá.

Kinh Kinh Dương gọi Hoắc Bắc Thần lại.

“Gì vậy?”

“Cẩn thận chút, uống say thì đợi đấy.”

“Lắm mồm. Cảnh Nhu, về ký túc xá thì gọi điện thoại cho tôi.”

Hoắc Bắc Thần chạy đi mất, Kinh Kinh Dương và Cảnh Nhu yên lặng đi thêm một đoạn, sau đó lại bàn thêm một chút về tác giả của cuốn sách mà Cảnh Nhu đã mua, bất tri bất giác đã đến dưới lầu ký túc xá nữ.

Kinh Kinh Dương nói: “Vậy em quay về nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước.”

Cảnh Nhu gật đầu, muốn dùng ánh mắt tiễn anh ấy đi, nhưng Kinh Kinh Dương lại muốn nhìn cô đi vào ký túc xá.

Cảnh Nhu chỉ có thể xoay người đi vào.

Kinh Kinh Dương nhìn bóng dáng Cảnh Nhu lên lầu, lẳng lặng đứng một hồi rồi mới xoay người rời đi.

——

Tiết mục của câu lạc bộ Cảnh Nhu được chọn mà chẳng cần phải lo lắng gì, toàn trường cũng chỉ có một tiết mục biểu diễn tinh hoa dân tộc, cho dù hát không hay thì nhà trường vẫn muốn phát huy sức mạnh tinh thần.

Nhưng mà màn trình diễn nhảy đường phố của Quan Trạch Nam và Thân Chiêu Chiêu đều bị loại trong lần này, Thân Chiêu Chiêu liên tục la hét “có mờ ám”, không chọn nội dung cho người trẻ tuổi thích xem, mà lại chọn nội dung chỉ có người già thích nghe. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.

Cảnh Nhu như lão tăng nhập định*, tiếp tục đọc sách vừa mới mua.

*lão tăng nhập định: có nghĩa là vị sư ngồi yên lặng, để tâm trí ở một chỗ, không có tạp niệm, gọi là nhập định. Mô tả những người ngồi yên lặng, chuyên chú.

Hai ngày sau, mỗi ngày La Mỹ Liên vẫn cứ cầm túi vỏ sò mới mua đến lớp, chị Lý vẫn chưa gọi điện thoại tới, Đại Nhu bảo cô tự gọi điện thoại qua đó, Cảnh Nhu làm theo.

“Tiểu Cảnh à, xin lỗi nhé, mấy ngày nay có quá nhiều người đến đăng ký, chị hơi bận chút, không cẩn thận quên mất em rồi.”

“Không sao ạ, kết quả hiện tại thế nào, em có thể mượn bao nhiêu tiền?”


“À, đúng, đã được phê duyệt rồi, công ty bọn chị có thể cho em vay 200 tệ.”

“200 tệ, vậy thì cũng quá ít rồi!” Đột nhiên kỹ thuật diễn của Cảnh Nhu trổ ra: “Đến cả một bộ quần áo cũng không mua được!”

“Haizz, em biết đó, việc cho vay tiền luôn có sự nguy hiểm cao, các em cũng không có bất kỳ tài sản thế chấp nào, bọn chị tùy tiện cho vay 3.000 - 5.000 hay 10.000 thì cũng không thực tế mấy.”

“Nhưng em có mấy người bạn học, bọn họ cũng có thể vay được 3 hay 5000.”

“À, cái đó à, họ có đồ vật để thế chấp.”

“Đồ thế chấp gì, em cũng có thể!” Cảnh Nhu vội vàng nói.

“Hay là thôi đi, trước mắt em cứ cầm hai trăm tệ, rồi sau đó tự mình kiếm thêm, mua một bộ quần áo tử tế mà mặc.”

“Không được đâu, em dự định mua nguyên một set, từ quần áo, giày dép đến cả túi xách, nếu không chỉ có một bộ đồ là sang trọng, mấy cái khác chẳng ra cái gì cả, vậy thì không phải là vô ích sao!”

“Cái này… Em chờ chút, chị có điện thoại gọi đến, em thêm bạn bè với chị trên điện thoại, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”

Bên kia vội vàng cúp máy, Cảnh Nhu chỉ có thể lấy điện thoại thêm đối phương vào danh sách bạn bè.

Khoảng chừng mười phút sau, bên kia chấp nhận lời mời kết bạn của cô và gửi đến một khuôn mặt cười.

Chị Lý: Chúng ta nói đến đâu rồi?

Cảnh Nhu: Nói đến đồ để thế chấp.

Chị Lý: Ừ, chính là nó.

Cảnh Nhu: Vậy em phải lấy gì để thế chấp đây, chị Lý?

Chị Lý: Lát nữa chị gửi cho em một bảng biểu, em đi in ra, điền theo thông tin trong đó, nhất định phải điền đầy đủ thông tin.

Cảnh Nhu: Được.

Chị Lý: Vậy em muốn vay bao nhiêu tiền?

Cảnh Nhu do dự một chút, gõ một con số “5.000”.

Chị Lý: Nhiều như vậy à… Loại thế chấp này yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút, bọn chị cần có sự đảm bảo rằng bọn chị có thể thu hồi được vốn.

Cảnh Nhu: Em hiểu rồi, có yêu cầu gì ạ, chị Lý, chị cứ nói đi.

Chị Lý: Nếu muốn mượn 5.000, em cần phải chụp một tấm ảnh để chứng minh cho chị.


Cảnh Nhu: Được.

Chị Lý: Phải giữ được trạng thái tự nhiên khi cầm chứng minh thư để chụp ảnh.

Cảnh Nhu: Trạng thái tự nhiên gì ạ?

Chị Lý: Đứa nhỏ ngốc, chính là không mặc quần áo.

Cảnh Nhu hồi hộp. Không ngờ là thật …

Chị Lý: Sợ rồi phải không? Cái chị muốn chính là hiệu quả này. Công ty bọn chị muốn cho những nữ sinh viên Đại học vay vốn, cũng là biện pháp bọn chị nghĩ ra để đảm bảo sau này có thể thu hồi vốn được, cái này cũng giống như thế chấp nhà thế chấp xe, em chụp ảnh khỏa thân cho chị, chị cho em vay tiền, chờ đến khi em có tiền trả thì chị sẽ trả lại ảnh khỏa thân cho em.

Cảnh Nhu: Nhưng… Chuyện này, hình như không ổn lắm?

Chị Lý: Không có chuyện gì đâu, chị chỉ thật lòng hy vọng em có thể vay tiền để đáp ứng được nhu cầu cần thiết nên mới nói như vậy, bình thường đối với những người khác chị còn lười tốn nước bọt. Huống chi em chỉ gửi cho chị, tư liệu của khách hàng bọn chị đều giữ bí mật, ngay cả ông chủ của chị cũng không thể xem, chúng ta đều là phụ nữ, không có gì phải lo lắng cả, cái gì em có mà chị chẳng có. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.

Mỗi tin nhắn Chị Lý trả lời lại rất nhanh, làm cho người ta gần như không có thời gian để suy nghĩ.

Cảnh Nhu: Thật sự không có người khác xem sao?

Chị Lý: Đương nhiên là thật, bọn chị chỉ sử dụng nó như một vật thế chấp bình thường, không có người khác xem đâu.

Cảnh Nhu: Vậy… nếu em không trả được tiền thì sao?

Chị Lý: Thì bọn chị phải tìm gia đình em để lấy lại tiền, dù sao thì tiền đi vay vẫn là tiền đi vay, em nói xem có đúng không?

Chị Lý: Huống hồ loại em dùng là chụp ảnh khỏa thân để vay, tiền lãi còn có thể giảm được 8 phần, lãi suất hàng tuần là 22%.

Cảnh Nhu: Cao vậy?

Chị Lý: Cái này mà cao sao? Em đi hỏi chỗ khác thử, tất cả đều có lãi suất là 30%, một số chỗ còn có thể tính lãi theo ngày, công ty bọn chị là tận tâm nhất rồi, biết sinh viên cực khổ để trả tiền cho nên tiền lãi rất thấp!

Cảnh Nhu không đáp lời.

Chị Lý: Chị còn cho những người khác vay nữa, vừa rồi có hai nữ sinh đã gửi ảnh chụp cho chị, giờ chị phải đi cho họ vay tiền ngay. Năng lực công ty chị rất mạnh, chỉ cần em giao đồ thế chấp bảo đảm, chị sẽ cho em vay ngay lập tức. Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team. Nếu mọi người có đọc ở trang khác xong cũng nhớ ghé qua Luvevaland đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Có thắc mắc gì cứ nhắn qua page Sắc - Cấm Thành.

Chị Lý: Đứa trẻ ngoan, giờ chị có việc bận trước, nếu em muốn vay 5.000 tệ thì trước 12 giờ trưa ngày mai em gửi ảnh chụp cho chị, nếu không những gì chúng ta nói chuyện sẽ không có giá trị.

Cảnh Nhu: Có thể cho em suy nghĩ thêm hai ngày không?

Đối phương không đáp lại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương