Bạn trai cặn bã
Chương 1:

Chuyển ngữ: Luvevaland - Tây Quan team
“Này! Tôi có chuyện muốn nói với cô, bạn trai cô là một tên cặn bã.”

Trong một buổi chiều tĩnh lặng mà oi bức, Cảnh Nhu đang nằm ngủ trưa trên giường ở ký túc xá, tỉnh lại thì nghe thấy trong đầu vang lên một giọng nói, nói với cô như vậy.

Cảnh Nhu do dự một lúc.

Hoắc Bắc Thần?

Giọng nói im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy, là Hoắc Bắc Thần.”

Sao anh ta lại cặn bã? Cảnh Nhu hỏi.

Giọng nói kia nói: “Sau khi tốt nghiệp cô sẽ mang thai con của anh ta nhưng anh ta không thể chịu nỗi cô đơn, ba lần bốn lượt lừa dối sau lưng cô, đối tượng là mối tình đầu mới về nước của anh ta. Anh ta đối với mối tình đầu vẫn luôn nhớ mãi không quên. Cuối cùng, anh ta buộc cô phải phá thai khi thai nhi đã 6 tháng, lúc cô còn ở bệnh viện xuất huyết vì sinh non thì anh ta cùng với mối tình đầu đang cử hành hôn lễ.”

Ở phía xa vang lên vài tiếng sấm, có lẽ một cơn mưa to sắp đến.

Thảm như vậy?

“Đúng vậy.”

Cảnh Nhu nằm trên giường, có chút thất thần.

Hoắc Bắc Thần. Anh ta là sinh viên năm hai Đại học Tây Kinh ngành quản lý tài chính.

Anh ta là học sinh phiền phức nhất khiến cho thầy cô phải đau đầu. Trốn học, gian lận, hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm, miễn là nội quy có thể phá vỡ của trường học anh ta đều có thể vi phạm, nếu như có một cái danh sách thì chắc chắn anh ta sẽ đoạt giải quán quân.

Hoắc Bắc Thần chưa từng thi qua kỳ thi nào nhưng nghe nói, lúc đánh nhau anh ta chưa từng đánh thua.

Nghe nói là lúc đánh nhau anh ta đặc biệt điên cuồng hung ác, có người đặt cho anh ta biệt danh là chó ngao Tây Tạng, kiêu ngạo lại hoang dã.

Nhưng dù là như vậy, anh ta vẫn thi được vào trường Đại học Tây Kinh, một trong những trường Đại học trọng điểm của cả nước, đồng thời còn vào khoa quản lý tài chính được yêu thích hàng đầu.

Dù là người ngốc cũng có thể hiểu.

Trong nhà Hoắc Bắc Thần có quyền thế, rất có quyền thế, có quyền thế đến nỗi có thể cho một học sinh không học vấn như anh ta ở trong trường cấp ba đến ba năm và cho phép anh ta đậu vào trường Đại học với điểm số thấp.

Theo lý thuyết thì người có xuất thân bình thường, học sinh năm tốt luôn ngoan ngoãn như Cảnh Nhu sẽ không có khả năng có quan hệ với Hoắc Bắc Thần, chứ đừng nói là trở thành bạn gái anh ta.

Nhưng mà lúc học kỳ này mới khai giảng không lâu thì xảy ra một chuyện, chuyện ngoài ý muốn này khiến Cảnh Nhu đến nay vẫn luôn hối hận, trực tiếp làm cho Hoắc Bắc Thần chú ý đến cô. Anh bắt đầu theo đuổi, gióng trống khua chiêng để mọi người biết rằng anh đang theo đuổi cô. Cảnh Nhu đã từ chối hai lần nhưng Hoắc Bắc Thần không những không lui binh ngược lại còn hăng hái hơn trước.

“Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ai từ chối tôi, thật là thú vị, tôi nhất định phải theo đuổi được em.” Đây là nguyên văn anh đã nói.

Cô bị ồn ào như vậy, hầu như tất cả mọi người ở khoa tiếng Trung đều biết có một người tên là Cảnh Nhu đang bị đại ca Hoắc Bắc Thần theo đuổi.

Từ trước đến nay Cảnh Nhu luôn làm người vô hình, không muốn bị mọi người chú ý. Vì vậy, để ngăn cản tình thế phát triển thêm một bước, cô đã đưa ra một quyết định.

Cô đồng ý sự theo đuổi của Hoắc Bắc Thần.

Thế là Hoắc Bắc Thần chịu yên phận, hai ngày sau truyền ra tin tức cô qua lại với Hoắc Bắc Thần, quần chúng ăn dưa cuối cùng cũng chịu bỏ qua. Vốn dĩ họ chỉ quan tâm đến cô gái đã từ chối Hoắc Bắc Thần, chứ không phải là cô gái đồng ý làm bạn gái của anh. Chuyển ngữ: Luvevaland.Tây Quan team

Nếu như cũ thì chỉ mấy tháng Hoắc Bắc Thần sẽ thay đổi một người bạn gái.


Cảnh Nhu cũng nghe nói như vậy, cô đã tính toán sẵn, an phận làm bạn gái anh, qua mấy tháng sau thuận theo tự nhiên mà chia tay thôi.

Đúng là hoàn hảo.

Nhưng bây giờ, có một giọng nói trong đầu nói với cô rằng, cô sẽ qua lại với anh đến khi tốt nghiệp và sau đó lại bi thảm đến vậy?

Cô… yêu anh sao?

“Đúng vậy, thật bất hạnh.”

Vẻ mặt của Cảnh Nhu gần như chết lặng, trong lòng toàn là cảnh quạ bay qua với hàng dấu chấm.

Sao cô lại yêu cái tên Hoắc Bắc Thần kia được? Sao có thể chứ?

“Có lẽ não bị úng nước rồi.”

Trên trời lại vang lên một trận sấm to.

Cảnh Nhu nghẹn một chút. Cô nhíu mày, đặt ra một câu hỏi khác.

Tôi quen Hoắc Bắc Thần lâu như vậy, sau đó anh ta phản bội tôi sao?

Giọng nói trong đầu lạnh lùng nói: “Nếu như một người đã cặn bã mà còn có lý do để cặn bã, thì sẽ không còn gọi là cặn bã nữa.”

Cảnh Nhu im lặng.

Một lúc lâu sau, Cảnh Nhu mới hỏi vấn đề đáng lẽ cô phải hỏi từ lâu: Cô là ai?

Âm thanh kia vang lên: “… Tôi là cô ở tương lai.”

Hả? Cảnh Nhu còn tưởng rằng đối phương sẽ trả lời là thần tiên hay tiên nữ gì đó, không ngờ giọng nói kia bảo ‘là cô ở tương lai’?

Tôi ở tương lai?

“Đúng vậy, cô ở tương lai, để phòng ngừa cô đi lại con đường cũ của tôi, nên tôi trở về nói cho cô biết.”

Cảnh Nhu không tiếp lời, cô nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, bắt đầu gõ vào ô tìm kiếm trên điện thoại.

Có triệu chứng ảo tưởng nhân cách thứ hai thì phải làm sao.

Giọng nói trong đầu: “Ha ha.”

“Cô, cũng chính là tôi, không có chứng ảo tưởng nhân cách.”

Vậy cô giải thích thế nào về việc cô xuất hiện trong đầu tôi? Cảnh Nhu hỏi.

Hiện tại là thời đại công nghệ cao, không thể thành tinh được, còn như vậy nữa tôi sẽ bị cục cấm xuất hiện đấy.

“Tôi cũng không biết tại sao tôi xuất hiện được trong ý thức của cô, có lẽ đây là một giấc mơ.”

Cảnh Nhu dùng sức véo mình một cái.


“Ây da.” Đau.

“Cảnh Nhu, cậu làm sao vậy?” Bạn cùng phòng Thân Chiêu Chiêu hỏi.

Cảnh Nhu nói: “Không có gì.”

Giọng nói trong đầu: “Có lẽ ông trời thấy tôi ở tương lai quá mức bi thảm, cho nên để tôi quay về thay đổi vận mệnh.”

Tôi rất thảm sao?

“Cảnh Nhu, không phải chiều nay cậu còn có buổi tập dợt à, sao còn chưa dậy nữa?” Chị cả ký túc xá Mễ Dương ngồi trên giường đọc sách, không nhịn được lo lắng.

“A.” Cảnh Nhu như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng xoay người xuống giường: “Tớ quên mất, đi ngay đây.”

Đại học Tây Kinh mà Cảnh Nhu học là trường Đại học trọng điểm về khoa học xã hội có lịch sử văn hóa lâu đời, năm trước Cảnh Nhu thi được thành tích đứng thứ năm trong cả nước, đậu vào chuyên ngành Văn học cổ đại của khoa tiếng Trung.

Ở Tây kinh là tấc đất tấc vàng nhưng trường Đại học vẫn có thể chiếm một diện tích rất lớn, có rất nhiều sinh viên đi học bằng xe đạp hoặc xe điện, Cảnh Nhu cũng có một chiếc xe đạp second-hand nhưng cô không đi thường xuyên.

Cảnh Nhu thích đi bộ, Đại học Tây Kinh là Đại học lâu đời, có rất nhiều kiến trúc cũ đặc sắc vẫn được giữ lại, ven đường có hàng cây ngô đồng che mát, có cả mấy cây liễu đong đưa trong gió, lúc chạy xe đạp chỉ có thể chú ý đến mấy người đi đường phía trước.

Nếu thời gian không gấp gáp, Cảnh Nhu luôn thích ra ngoài sớm hơn một chút để có thể đi bộ, mỗi ngày cô đều đi dạo tham quan trường học.

Cảnh Nhu chậm rãi đi đến khu nhà nghe - nhìn*, mới đến dưới lầu, những hạt mưa lớn tí tách thi nhau rút xuống. Chiếc ô mà cô đặc biệt chuẩn bị không cần dùng đến nữa.

*khu nhà nghe - nhìn: khu có chuẩn bị đầy đủ thiết bị âm thanh và ánh sáng (bản raw: 电教楼)

Cô tham gia câu lạc bộ hí khúc ở khu nhà nghe - nhìn, mượn một lớp học ở trong khu để sử dụng cho hoạt động của câu lạc bộ. Tuy hí kịch là tinh hoa tổ quốc nhưng trong trường thì cũng không được ưa chuộng lắm, toàn bộ câu lạc bộ tính cả thầy cô tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người. Bạn cùng phòng Cảnh Nhu đều nói câu lạc bộ cô tham gia chính là câu lạc bộ của người già. Chuyển ngữ: Luvevaland.Tây Quan team

Chỉ có người già mới nghe hí kịch.

Cảnh Nhu nghe xong cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Buổi tập dợt lần này là chuẩn bị cho tháng sau, kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường. Nhà trường có thông báo, không chỉ lớp học mà cả câu lạc bộ với tư cách là một đơn vị đều phải đăng ký ít nhất một tiết mục, hơn nữa còn phải tiến hành bình chọn vòng loại, những người được chọn mới có cơ hội lên sân khấu để biểu diễn.

Đội trưởng câu lạc bộ hí kịch là Lôi Thư Hủy có niềm đam mê bất diệt với hí kịch thề sống chết sẽ đưa tinh hoa đất nước đến tất cả bạn học.

Cảnh Nhu nhìn mưa to đánh vào cửa sổ phòng học, giọng nói trong đầu lại vang lên: “Thật hoài niệm.”

Hoài niệm cái gì, câu lạc bộ sao?

“Không, hí kịch.”

Cô không hát sao?

Giọng nói trong đầu dừng lại một lát: “Ừ, không có thời gian để hát.”

“Được rồi, mọi người tập trung lại đây đi…” Đội trưởng Lôi Thư Hủy vỗ tay kêu mọi người tập trung.


Cảnh Nhu không nghe được giọng nói trong đầu nữa.

Ngoài cửa sổ mưa to kéo dài từ trường Đại học đến cuối khu Minh Tháp, một nhóm thanh niên ôm đầu chửi bới chạy vào một cửa hàng đã đóng cửa trú mưa. Bên dưới mái hiên đã có một người đứng đó, anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, rất cao, khuôn mặt tuấn tú, hàng lông mi dường như có thể dùng làm cánh quạt, bên dưới là một đôi mắt đen sâu thẳm. Anh hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa bên ngoài, giống như một vương tử quý tộc cô độc.

Hai nữ sinh trẻ tuổi nhìn thoáng qua, liền hưng phấn đẩy đối phương. Anh chàng đẹp trai kế bên quả thực rất giống bạch mã hoàng tử.

Sắc mặt của đám thanh niên không tốt lắm, bọn họ ghét nhất cái loại cặn bã hiền lành, học giỏi được thầy cô và bọn con gái thích. Nhìn thấy tên “cặn bã” muốn cầm điện thoại để gọi điện, một tên có hình xăm con rồng ở cổ lớn tiếng nói: “Thằng kia, muốn gọi điện thoại thì cút ra ngoài, đừng quấy rầy bọn tao nói chuyện.”

Bạn gái của chàng trai có hình xăm đánh anh ta một cái thật mạnh.

Hoàng tử tao nhã liếc chàng trai một cái, chậm rãi cất điện thoại.

“Sao anh lại bắt nạt người ta! Trời mưa to như vậy anh bảo người ta đi đâu để gọi điện thoại!” Bạn gái của chàng trai xăm hình xấu hổ nói.

“Nó đi đâu thì liên quan gì đến anh, còn không đi thì bị ăn đánh.” Chàng trai xăm hình gây sự nói.

“Tách…”

Một tiếng giòn giã vang lên, thu hút tầm mắt mọi người.

Tiểu hoàng tử nghiêng đầu dùng bật lửa châm một điếu thuốc, từ từ thả ra một hơi khói trắng.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Sống lưng người thanh niên xăm hình trở nên lạnh toát một cách khó hiểu.

————

Thư viện Đại học Tây Kinh, một nam sinh nam sinh đô con mặc một chiếc áo T-shirt trắng ngồi trong góc, anh ấy đeo một cái kính gọng đen dày, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, một tay cầm bút xoay tròn, tay còn lại đè lên trên quyển tạp chí, vẻ mặt rất chuyên chú.

Có một cặp đôi đang hẹn hò đi đến thư viện ngồi đối diện với nam sinh kia, người bạn gái phát hiện kế bên bàn mình có một nam sinh tri thức, không thể kìm nén được sự si mê mà kêu bạn trai nhìn, người bạn trai ghen ghét nói: “Em nhìn cậu ta như vậy thôi chứ chắc là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, dáng vẻ không giống sinh viên giỏi chút nào, anh đoán cậu ta là sinh viên thể thao chạy đến thư viện chỉ để làm quen mấy bạn gái.”

“Anh nói bậy bạ gì đó…”

“Anh đâu có nói bậy, anh với em đánh cược không, chắc chắn cuốn sách cậu ta đang xem là tạp chí thể thao.”

Tình cờ là điện thoại của ‘sinh viên thể thao’ kia rung lên vài tiếng, anh ấy nhìn màn hình rồi đi ra ngoài nghe máy. Chuyển ngữ: Luvevaland.Tây Quan team

Đôi tình nhân nhàm chán nhân cơ hội anh ấy ra ngoài, chạy đến chỗ ngồi lật cuốn tạp chí trên bàn ra xem…

Hai người liếc nhau, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình. Làm sao đây, đến cả đề mục cuốn tạp chí đấy bọn họ xem cũng không hiểu.

Tất cả đều là tiếng nước ngoài.

Bên cạnh có một chị khóa trên nhìn thấy liền nói: “Đến cả cậu ta mà hai người cũng không biết sao? Năm trước cậu ta là thủ khoa khối khoa học tự nhiên Kinh Kinh Dương.”

“A, thủ khoa khối khoa học tự nhiên ư?!”

Kinh Kinh Dương ra ngoài nghe điện thoại, vừa nhấc máy đã nghe thấy đầu bên kia vang lên một trận tiếng rên, anh nhướng mày nói: “Hoắc Bắc Thần, cậu lại đánh nhau nữa sao?”

Hoắc Bắc Thần vẫn đang trú mưa trong cửa hàng nhỏ ở khu Minh Tháp, còn chưa hút xong một điếu thuốc, ở dưới chân đã có mấy thanh niên nằm bò trên đất rên rỉ: “Do họ gây chuyện trước.” Anh đá chân lên một cái, chửi: “Tao đang gọi điện thoại thì đừng có mà ầm ĩ, câm miệng.”

Tiếng rên rỉ đột nhiên im bặt.

Bạn gái của chàng trai xăm hình thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.

Người con trai hung bạo vừa quần ẩu bọn họ và mắng những lời thô tục này, với chàng trai đẹp trông có vẻ đáng yêu như vậy là cùng một người sao?

Kinh Kinh Dương buồn cười lắc đầu: “Cậu gặp mặt họ rồi à?”


“Vẫn chưa, trời mưa tôi không đến được. Cậu có mặt ở trường chưa, Cảnh Nhu không nhận điện thoại, lát nữa cậu đón cô ấy qua đây đi.”

“Cảnh Nhu biết không?”

“Trước sau gì mà không biết? Nếu không tôi gọi cô ấy xem cô ấy nói thế nào.”

“Được, tôi ăn tối xong rồi sẽ đi.”

Lúc Cảnh Nhu cùng với mọi người dợt xong đã là 5 giờ chiều, mưa đã tạnh rồi, nhưng vẫn chưa đói bụng, cô nghĩ đến thư viện một chuyến rồi mới đi ăn.

Cô cầm lấy túi của mình để trong góc bàn, di động liền rung lên mấy tiếng. Cảnh Nhu đưa tay vào túi, sờ thấy một vật âm ấm.

Sao điện thoại lại nóng như vậy? Cảnh Nhu nghi hoặc cầm di động lên, trên màn hình hiển thị ra cái tên “Hoắc Bắc Thần”.

Đầu Cảnh Nhu như muốn to ra, nhận điện thoại: “Alo?”

“Sao lâu như vậy không nghe điện thoại?” Giọng điệu bên kia không tốt mấy.

“Tôi để chế độ rung.” Hoắc Bắc Thần là một tên cặn bã.

“Em đang ở đâu?”

“Tôi ở câu lạc bộ.” Vậy mà sau này cô lại thích anh.

“Câu lạc bộ gì?”

Cô nhớ rõ ràng là đã nói qua với anh: “Câu lạc bộ hí kịch, có chuyện gì sao?”

“Khu nhà nào?”

“Khu nhà nghe - nhìn.” Sau này cô mang thai con của anh, thế mà anh còn bắt cô phải phá thai, bỏ đứa con.

“Em chờ tôi ở cửa, tôi đến đón em, chúng ta đến một bữa tiệc.”

Cảnh Nhu nói: “Tôi không muốn đi.”

Dường như đối phương tạm dừng một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Tùy em.”

Âm thanh cúp máy vang lên, Cảnh Nhu nhướng mày nhìn điện thoại, trong nhật ký điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ màu đỏ tên “Hoắc Bắc Thần”, bên phải có cái dấu ngoặc hiện ra số 13 ở trong. Chuyển ngữ: Luvevaland.Tây Quan team

Hoắc Bắc Thần gọi cô 13 cuộc gọi nhỡ? Có phải anh rảnh quá không?

Thảo nào điện thoại cô lại nóng như vậy.

“Hôm nay là ngày mấy?” Giọng nói trong đầu đột nhiên vang lên.

“Ngày 5 tháng 4.”

“À…” Giọng nói trong đầu cô im lặng một lúc: “Nếu không đi dự bữa tiệc tối hôm nay, có lẽ hai người sẽ chia tay.”

Hả, tại sao?

Cảnh Nhu chậm rãi đợi câu trả lời, chỉ là một lúc lâu sau cũng không có âm thanh nào đáp lại.

“Cảnh Nhu, đi thôi, sắp đóng cửa rồi.” Một người bạn trong câu lạc bộ la lên.

“A, ra liền.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương