Bạn Tôi Tình Tôi
-
Chương 22
Yvonne hẳn sẽ yêu thích bầu trời lãng đãng này ở phía trên nghĩa địa Old Brompton. John đi đầu đoàn người. Danièle, Colette, Maritne đi cùng hàng phía sau. Sophie, Antoine, Enya và Louis vực anh chàng Mc Kenzie, ủ dột khôn nguôi trong bộ com-lê mới tinh. Đằng sau họ, những tiểu thương, những khách hàng và tất cả những người ở Bute Street tạo thành một dãy dài.
Khi họ thả bà xuống đất, một tiếng la hét chưa từng có bốc lên từ trong sân vận động lớn. Thứ Tư này, Manchester United đã thắng trận. Và ai ngày hôm nay có thể nói điều ngược lại, cái bóng đang đi trên lối đi kia và đang mỉm cười với John kia là bóng của một cầu thủ lớn. Không có lễ nhà thờ, Yvonne không muốn vậy, chỉ một vài lời phát biểu để minh chứng rằng, ngay cả khi đã chết, bà vẫn còn ở nơi đây.
Buổi lễ an táng rất ngắn gọn, theo như ý của Yvonne. Tất cả mọi người quay lại tụ tập tại nhà bà; điều này thì, theo như ý của John.
Tất cả mọi ý kiến đều thống nhất, ngay cả khi Antoine khóc, rằng cần phải vui lên, nhà hàng còn đẹp hơn cả bà đã tưởng tượng. Đương nhiên là bà yêu thích nó rồi! Tất cả mọi người ngồi vào bàn và cốc được nâng để tưởng nhớ Yvonne.
Vào buổi trưa, những người khách qua đường vào trong quán. Enya không biết phải làm gì, thì Danièle ra hiệu cho cô, cần phải phục vụ họ. Khi họ yêu cầu thanh toán, cô tiến về phía két thu tiền nhưng không biết có phải đánh vào máy hóa đơn này hay không.
John, tiến lại phía sau lưng cô, nhấn vào một nút và cái chuông của két thu tiền vang lên trong phòng.
- Cô thấy không, bà ấy đang ở đây, giữa chúng ta, ông nói với cô.
Nhà hàng vừa mở cửa lại. Hơn nữa, John thì thầm nói riêng với cô, một hôm Yvonne đã nói với ông rằng, nếu nó phải đóng cửa thì bà sẽ chết lần thứ hai nữa. Enya không phải lo lắng gì cả, sáng nay ông đã nhìn cô làm việc, chạy từ bàn này sang bàn khác mà không bao giờ vội vàng, John đã chắc chắn rằng cô sẽ biết phải làm như thế nào.
Chẳng gì có thể khiến cô sung sướng hơn thế, nhưng Enya không có khả năng tài chính để kế tục công việc. John trấn an cô, cô không cần phải làm thế, ông sẽ tìm ra một thỏa thuận, một sự quản lý nhà hàng chẳng hạn. Hệt như Mathias đã làm với hiệu sách, ông sẽ giải thích cho cô hiểu. Hơn nữa, nếu cô cần một chút trợ giúp, thì ông ở không xa đâu. John chỉ có một lời thỉnh cầu. Ông chìa cho cô một khung ảnh bằng gỗ với đường nẹp thanh mảnh và đề nghị cô treo nó ngay phía trên quầy bar và muốn bức ảnh này sẽ ngự ở đó mãi mãi. Trước khi cáo từ - ông vẫn còn một việc phải giải quyết – John chỉ cho cô chiếc áo măng-tô của mình treo trên mắc, và ông tặng nó cho cô, lần thứ hai. Cô cần phải giữ nó, nó đem lại điều may mắn, đúng thế không?
Sophie nhìn Antoine, Mathias vừa bước vào.
- Cậu đã về à? Antoine vừa nói vừa tiến lại phía bạn.
- Ô không, cậu thấy đấy!
- Tớ nghĩ cậu có lẽ đang ở nghĩa địa.
- Chỉ sáng nay tớ mới biết tin, khi gọi điện cho Glover. Tớ đã cố tới mức nhanh nhất, nhưng cậu biết với tất cả những cái xe ôtô kiểu Anh chạy sai luồng đường này thì đấy!
- Cậu ở lại chứ?
- Không, tớ phải đi thôi.
- Tớ hiểu.
- Cậu có thể trông Emily vài ngày được chứ?
- Đương nhiên rồi!
- Thế còn ngôi nhà, cậu muốn làm gì với nó?
Antoine nhìn Sophie, cô đang đưa một chồng khăn giấy cho McKenzie.
- Dù sao đi nữa thì tớ chắc sẽ cần đến phòng của cậu, vừa nói Antoine vừa nhìn cô đang đưa tay đỡ bụng.
Mathias đi ra cửa, anh quay lại và đến siết chặt bạn trong vòng tay mình.
- Hãy hứa với tớ điều này: bây giờ đừng nhìn những tiểu tiết có gì đó trục trặc, mà hãy nhìn tất cả những gì cậu đã làm, thật là tuyệt vời.
- Xin hứa, Antoine nói.
* * *
Mathias bước vào trong hiệu sách, John Glover đang đợi anh trong đó. Ông đã ký tất cả những giấy tờ mà họ đã thảo luận ở Kent. Trước khi đi ra, Mathias trèo lên chiếc thang nhỏ. Anh lấy một cuốn sách trên kệ cao nhất và quay lại sau két.
Anh đã sửa lại chiếc ngăn kéo, bây giờ không còn tiếng kêu nho nhỏ vang lên khi mở nó ra nữa.
Anh vẫn cám ơn ông chủ hiệu sách già vì tất cả những gì ông đã làm cho anh và trả lại ông ấn bản duy nhất mà hiệu sách có được về những cuộc phiêu lưu của Jeeves.
Trước khi đi, Mathias còn một việc cuối cùng cần hỏi ông: Chàng Popinot này là ai?
Glover mỉm cười và mời anh cầm hai gói quà tặng anh được đặt bên cửa ra vào. Mathias mở lớp giấy bọc ra. Gói đầu tiên chứa một tấm biển tráng men, gói thứ hai là một chiếc ô được trang trí tuyệt đẹp có tay cầm trạm trổ bằng gỗ anh đào... Bất cứ ta đi đâu, bất cứ ta ở đâu, nhiều buổi tối trời vẫn có thể đổ mưa đấy, John vừa nói vừa chào anh.
Ngay khi Mathias vừa ra khỏi hiệu sách, John thò tay vào trong ngăn kéo két, và đặt lại cái lò xo nhỏ hệt như trước đây nó vốn thế.
Tàu vào ga, Mathias chạy trên xe, vượt tất cả dãy hành khách và leo lên chiếc taxi đầu tiên. Anh có một cuộc hẹn mà đời anh sẽ phụ thuộc cả vào đó, anh gào lên như thế qua tấm kính với những người đang rủa sả anh; nhưng chiếc xe đã xuống đại lộ Magenta, đặc biệt thông thoáng vào ngày hôm đó.
Anh rảo bước đến đầu lối đi dành cho người đi bộ và bắt đầu chạy.
Phía sau cửa kính lớn, ta có thể nhận ra trường quay của đài truyền hình đã đang chuẩn bị cho buổi thời sự hai mươi giờ. Một nhân viên bảo vệ yêu cầu anh khai chi tiết danh tính và tên của người mà anh muốn đến thăm.
Người gác cổng gọi cho ban quản lý nhà đài.
Cô ấy vắng mặt vài ngày và nội quy ở đây cấm tiết lộ thông tin nơi cô ấy tác nghiệp.
Chí ít thì cũng ở Pháp chứ? Mathias hỏi, giọng lẩy bẩy. – Tôi không thể nói gì hơn được... nội quy, người gác cổng nhắc lại. Dù sao đi nữa thì ở đây cũng chẳng thấy ghi gì hết, anh ta nói thêm trong lúc tra cuốn sổ đồ sộ của mình; cô ấy sẽ quay lại vào tuần sau, đó là tất cả những gì anh ta biết được. – Ít nhất thì ông cũng có thể nói với cô ấy là có Mathias đến thăm chứ?
Một kỹ thuật viên băng qua cửa và dỏng tai lên khi nghe thấy một cái tên đã trở nên quen thuộc với anh ta.
Đúng thế, anh tên là Mathias, thì sao chứ? Sao anh ta lại biết được tên của anh?... – Anh ta đã nhận ra anh, cô đa miêu tả anh biết bao lần, đã rất thường xuyên nói với anh ta về anh, người đàn ông trẻ tuổi trả lời. Anh ta phải nghe cô để an ủi cô khi cô từ London trở về. Hơn nữa nội quy cũng mặc xác, Nathan nói và kéo anh ra xa; cô là bạn của anh ta; quy định cũng tốt thôi, có điều là vẫn phải vi phạm được trong tình huống bắt buộc... Nếu Mathias có việc gấp, có thể anh sẽ tìm thấy cô ấy ở Champs-de-Mars, theo lý thuyết, cô ấy đang quay ở đó.
Những bánh xe của chiếc taxi kêu lạo xạo khi chúng quay trên đê Voltaire.
Từ những con đường chạy trên triền sông, một dãy những cây cầu cho ta một cảnh tượng có một không hai; bên phải, những lớp kính phơn phớt xanh của tòa nhà Grand Palais vừa mới được thắp sáng, trước mặt anh tháp Eiffel đang nhấp nháy lấp lánh. Paris thực sự là thành phố đẹp nhất thế giới, còn đẹp hơn nữa khi ta xa nó.
Đã quá hai mươi giờ, một lần rẽ cuối cùng ở ngang cầu Alma nữa và chiếc taxi đỗ dọc theo vỉa hè.
Mathias sửa lại áo vest, kiểm tra trong kính chiếu hậu xem tóc anh có lộn xộn lắm không. Trong lúc đút tiền boa vào túi, người tài xế đã trấn an anh, bộ quần áo của nh không thể chê vào đâu được.
Khi họ thả bà xuống đất, một tiếng la hét chưa từng có bốc lên từ trong sân vận động lớn. Thứ Tư này, Manchester United đã thắng trận. Và ai ngày hôm nay có thể nói điều ngược lại, cái bóng đang đi trên lối đi kia và đang mỉm cười với John kia là bóng của một cầu thủ lớn. Không có lễ nhà thờ, Yvonne không muốn vậy, chỉ một vài lời phát biểu để minh chứng rằng, ngay cả khi đã chết, bà vẫn còn ở nơi đây.
Buổi lễ an táng rất ngắn gọn, theo như ý của Yvonne. Tất cả mọi người quay lại tụ tập tại nhà bà; điều này thì, theo như ý của John.
Tất cả mọi ý kiến đều thống nhất, ngay cả khi Antoine khóc, rằng cần phải vui lên, nhà hàng còn đẹp hơn cả bà đã tưởng tượng. Đương nhiên là bà yêu thích nó rồi! Tất cả mọi người ngồi vào bàn và cốc được nâng để tưởng nhớ Yvonne.
Vào buổi trưa, những người khách qua đường vào trong quán. Enya không biết phải làm gì, thì Danièle ra hiệu cho cô, cần phải phục vụ họ. Khi họ yêu cầu thanh toán, cô tiến về phía két thu tiền nhưng không biết có phải đánh vào máy hóa đơn này hay không.
John, tiến lại phía sau lưng cô, nhấn vào một nút và cái chuông của két thu tiền vang lên trong phòng.
- Cô thấy không, bà ấy đang ở đây, giữa chúng ta, ông nói với cô.
Nhà hàng vừa mở cửa lại. Hơn nữa, John thì thầm nói riêng với cô, một hôm Yvonne đã nói với ông rằng, nếu nó phải đóng cửa thì bà sẽ chết lần thứ hai nữa. Enya không phải lo lắng gì cả, sáng nay ông đã nhìn cô làm việc, chạy từ bàn này sang bàn khác mà không bao giờ vội vàng, John đã chắc chắn rằng cô sẽ biết phải làm như thế nào.
Chẳng gì có thể khiến cô sung sướng hơn thế, nhưng Enya không có khả năng tài chính để kế tục công việc. John trấn an cô, cô không cần phải làm thế, ông sẽ tìm ra một thỏa thuận, một sự quản lý nhà hàng chẳng hạn. Hệt như Mathias đã làm với hiệu sách, ông sẽ giải thích cho cô hiểu. Hơn nữa, nếu cô cần một chút trợ giúp, thì ông ở không xa đâu. John chỉ có một lời thỉnh cầu. Ông chìa cho cô một khung ảnh bằng gỗ với đường nẹp thanh mảnh và đề nghị cô treo nó ngay phía trên quầy bar và muốn bức ảnh này sẽ ngự ở đó mãi mãi. Trước khi cáo từ - ông vẫn còn một việc phải giải quyết – John chỉ cho cô chiếc áo măng-tô của mình treo trên mắc, và ông tặng nó cho cô, lần thứ hai. Cô cần phải giữ nó, nó đem lại điều may mắn, đúng thế không?
Sophie nhìn Antoine, Mathias vừa bước vào.
- Cậu đã về à? Antoine vừa nói vừa tiến lại phía bạn.
- Ô không, cậu thấy đấy!
- Tớ nghĩ cậu có lẽ đang ở nghĩa địa.
- Chỉ sáng nay tớ mới biết tin, khi gọi điện cho Glover. Tớ đã cố tới mức nhanh nhất, nhưng cậu biết với tất cả những cái xe ôtô kiểu Anh chạy sai luồng đường này thì đấy!
- Cậu ở lại chứ?
- Không, tớ phải đi thôi.
- Tớ hiểu.
- Cậu có thể trông Emily vài ngày được chứ?
- Đương nhiên rồi!
- Thế còn ngôi nhà, cậu muốn làm gì với nó?
Antoine nhìn Sophie, cô đang đưa một chồng khăn giấy cho McKenzie.
- Dù sao đi nữa thì tớ chắc sẽ cần đến phòng của cậu, vừa nói Antoine vừa nhìn cô đang đưa tay đỡ bụng.
Mathias đi ra cửa, anh quay lại và đến siết chặt bạn trong vòng tay mình.
- Hãy hứa với tớ điều này: bây giờ đừng nhìn những tiểu tiết có gì đó trục trặc, mà hãy nhìn tất cả những gì cậu đã làm, thật là tuyệt vời.
- Xin hứa, Antoine nói.
* * *
Mathias bước vào trong hiệu sách, John Glover đang đợi anh trong đó. Ông đã ký tất cả những giấy tờ mà họ đã thảo luận ở Kent. Trước khi đi ra, Mathias trèo lên chiếc thang nhỏ. Anh lấy một cuốn sách trên kệ cao nhất và quay lại sau két.
Anh đã sửa lại chiếc ngăn kéo, bây giờ không còn tiếng kêu nho nhỏ vang lên khi mở nó ra nữa.
Anh vẫn cám ơn ông chủ hiệu sách già vì tất cả những gì ông đã làm cho anh và trả lại ông ấn bản duy nhất mà hiệu sách có được về những cuộc phiêu lưu của Jeeves.
Trước khi đi, Mathias còn một việc cuối cùng cần hỏi ông: Chàng Popinot này là ai?
Glover mỉm cười và mời anh cầm hai gói quà tặng anh được đặt bên cửa ra vào. Mathias mở lớp giấy bọc ra. Gói đầu tiên chứa một tấm biển tráng men, gói thứ hai là một chiếc ô được trang trí tuyệt đẹp có tay cầm trạm trổ bằng gỗ anh đào... Bất cứ ta đi đâu, bất cứ ta ở đâu, nhiều buổi tối trời vẫn có thể đổ mưa đấy, John vừa nói vừa chào anh.
Ngay khi Mathias vừa ra khỏi hiệu sách, John thò tay vào trong ngăn kéo két, và đặt lại cái lò xo nhỏ hệt như trước đây nó vốn thế.
Tàu vào ga, Mathias chạy trên xe, vượt tất cả dãy hành khách và leo lên chiếc taxi đầu tiên. Anh có một cuộc hẹn mà đời anh sẽ phụ thuộc cả vào đó, anh gào lên như thế qua tấm kính với những người đang rủa sả anh; nhưng chiếc xe đã xuống đại lộ Magenta, đặc biệt thông thoáng vào ngày hôm đó.
Anh rảo bước đến đầu lối đi dành cho người đi bộ và bắt đầu chạy.
Phía sau cửa kính lớn, ta có thể nhận ra trường quay của đài truyền hình đã đang chuẩn bị cho buổi thời sự hai mươi giờ. Một nhân viên bảo vệ yêu cầu anh khai chi tiết danh tính và tên của người mà anh muốn đến thăm.
Người gác cổng gọi cho ban quản lý nhà đài.
Cô ấy vắng mặt vài ngày và nội quy ở đây cấm tiết lộ thông tin nơi cô ấy tác nghiệp.
Chí ít thì cũng ở Pháp chứ? Mathias hỏi, giọng lẩy bẩy. – Tôi không thể nói gì hơn được... nội quy, người gác cổng nhắc lại. Dù sao đi nữa thì ở đây cũng chẳng thấy ghi gì hết, anh ta nói thêm trong lúc tra cuốn sổ đồ sộ của mình; cô ấy sẽ quay lại vào tuần sau, đó là tất cả những gì anh ta biết được. – Ít nhất thì ông cũng có thể nói với cô ấy là có Mathias đến thăm chứ?
Một kỹ thuật viên băng qua cửa và dỏng tai lên khi nghe thấy một cái tên đã trở nên quen thuộc với anh ta.
Đúng thế, anh tên là Mathias, thì sao chứ? Sao anh ta lại biết được tên của anh?... – Anh ta đã nhận ra anh, cô đa miêu tả anh biết bao lần, đã rất thường xuyên nói với anh ta về anh, người đàn ông trẻ tuổi trả lời. Anh ta phải nghe cô để an ủi cô khi cô từ London trở về. Hơn nữa nội quy cũng mặc xác, Nathan nói và kéo anh ra xa; cô là bạn của anh ta; quy định cũng tốt thôi, có điều là vẫn phải vi phạm được trong tình huống bắt buộc... Nếu Mathias có việc gấp, có thể anh sẽ tìm thấy cô ấy ở Champs-de-Mars, theo lý thuyết, cô ấy đang quay ở đó.
Những bánh xe của chiếc taxi kêu lạo xạo khi chúng quay trên đê Voltaire.
Từ những con đường chạy trên triền sông, một dãy những cây cầu cho ta một cảnh tượng có một không hai; bên phải, những lớp kính phơn phớt xanh của tòa nhà Grand Palais vừa mới được thắp sáng, trước mặt anh tháp Eiffel đang nhấp nháy lấp lánh. Paris thực sự là thành phố đẹp nhất thế giới, còn đẹp hơn nữa khi ta xa nó.
Đã quá hai mươi giờ, một lần rẽ cuối cùng ở ngang cầu Alma nữa và chiếc taxi đỗ dọc theo vỉa hè.
Mathias sửa lại áo vest, kiểm tra trong kính chiếu hậu xem tóc anh có lộn xộn lắm không. Trong lúc đút tiền boa vào túi, người tài xế đã trấn an anh, bộ quần áo của nh không thể chê vào đâu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook