Vừa xuống xe, Trần Kiều liền bước nhanh tới đón, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Anh Ninh anh không sao chứ?” Cậu ấy quan sát tôi từ trên xuống dưới, không nhìn thấy vết thương trên tay tôi, nhưng nhìn thấy vết bàn tay trên mặt tôi, lập tức cả kinh nói: “Cái đệt, đánh người không đánh mặt, Xà ca điên rồi sao, ra tay nặng như vậy?”
Sau đó, cậu ấy lại trực tiếp tự trách, cảm thấy là do bản thân chưa làm tròn nghĩa vụ của tiểu đệ phải đi theo bên cạnh tôi, mới hại tôi gặp phải những chuyện này.

Gương mặt rầu rĩ cau có, thoạt nhìn còn giống như đang bị thương hơn cả tôi.
Bất luận là nói từ góc độ nào, chuyện này trách trời trách đất trách cái tên Khổng Đàn đầu trứng kho đó cũng không trách đến được cậu ấy, huống hồ tôi dự cảm cho dù có cậu ấy đi chăng nữa, Khổng Đàn cũng sẽ không khách khí, cùng lắm thì trói cả hai lại.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Tôi an ủi cậu ấy.
“Đi đỗ xe đi, có chuyện gì thì mai nói.” Nhiễm Thanh Trang đi tới, đưa chìa khóa xe cho Trần Kiều.
“Vâng vâng, được ạ.” Trần Kiều ngoan ngoãn nhận lấy chìa khóa: “Vậy Yêu ca, anh Ninh, hai người tối nay nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Mãi đến khi bước vào cửa nhà, trở lại hoàn cảnh tương đối quen thuộc, thần kinh của tôi mới hoàn toàn được thả lỏng.
Xụi lơ đặt mông được xuống ghế sofa, mặt tôi cúi thấp, nhắm mắt lại, khom người bất động ở nơi đó, chỉ cảm thấy mọi thứ của đêm nay đều giống như một giấc mộng, một giấc mộng khiến cho người ta chỉ cần nhớ lại đã đủ để khiến từ trong đáy lòng sinh ra một cảm giác buồn nôn lạnh lẽo.
Sau một hồi lục lọi tìm kiếm, Nhiễm Thanh Trang ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi mở mắt ra, chỉ thấy hắn tìm được một hòm sơ cứu không biết từ nơi nào.
Hắn đặt cái hòm lên bàn trà, lấy ra từ bên trong một bông tăm đỏ, ra hiệu cho tôi xòe tay ra.
“Lần trước chuyện làm ăn của chúng tôi xuất hiện chút vấn đề, Khổng Đàn nghi ngờ có người mật báo, gần đây vẫn luôn điều tra về chuyện này.”
Tăm bông lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của tôi, vết thương thực sự rất nhỏ, máu đã đông lại từ lâu rồi, cũng không còn đau nữa, chỉ là hơi ngứa.
Tôi không kìm được cuộn tròn ngón tay lại, lại bị Nhiễm Thanh Trang bóp cho xòe ra.
“Động đậy cái gì?” Hắn giương mắt.
Lông mi tôi run lên, sức lực không đủ phun ra một chữ: “…Đau.”
Hắn cụp mi xuống, sau đó tăm bông chạm vào đầu ngón tay lại càng nhẹ nhàng, cũng càng ngứa hơn.
Có thể là bởi vì tôi bị thương, tôi cứ cảm thấy hắn như là có “độ ấm” với tôi, nói chuyện hành động đều không phải kiểu lạnh như băng nữa.
Tĩnh lặng trong chốc lát, tôi nhớ đến lời của hắn, tiếp tục cuộc trò chuyện: “Hắn ta… nghi ngờ cậu?”
Tối nay tuy rằng Khổng Đàn bắt tôi, nhưng mỗi một câu hỏi đều liên quan đến Nhiễm Thanh Trang, nói là nghi ngờ tôi, chẳng bằng nói là nghi ngờ Nhiễm Thanh Trang.
“Không phải hắn ta nghi ngờ tôi, hắn ta chỉ là ghét tôi, dù sao trên danh nghĩa cậu cũng là người của tôi.” Nhiễm Thanh Trang vứt tăm bông vào thùng rác, lại lấy ra một miếng băng khác từ trong hòm sơ cứu, băng những ngón tay bị thương của tôi lại: “Được rồi, mấy ngày tới đừng đụng vào nước, hẳn là sẽ không để lại di chứng gì đâu.”
Lúc bị kim đâm tuy rằng đau, nhưng thật ra vết thương cũng chỉ là cỡ đầu kim.


Có lẽ Khổng Đàn cũng biết nếu như thật sự nhấc móng tay của tôi ra thì sẽ đắc tội nghiêm trọng tới Nhiễm Thanh Trang.

Hơn nữa như vậy tôi cũng không thể tiếp tục dạy cello cho cậu chủ nhỏ nữa, e là Kim Thần Tự phải mắng chết hắn ta.
Ngón trỏ cong cong sau khi xử lý xong vết thương, trừ lúc gập ngón tay lại có hơi nhoi nhói thì vấn đề cũng không lớn lắm.
Nhiễm Thanh Trang lại tìm kiếm trong hòm sơ cứu một lúc, lấy ra một lọ gel đưa cho tôi, dặn dò: “Còn cái này nữa, trước khi ngủ nhớ bôi lên mặt, ngày mai ngày mai sẽ hết sưng.”
Tôi nhận lấy bằng hai tay, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Nhiễm Thanh Trang bắt đầu thu dọn hòm sơ cứu, cất từng món đồ về vị trí cũ.

Tay của hắn và tay của tôi là hai kiểu khác nhau hoàn toàn, tay hắn đen hơn tôi, to hơn tôi, và các khớp xương cũ rõ ràng hơn, lúc phải dùng sức, gân trên mu bàn tay và xương ngón tay lại càng hiện ra một cách rõ ràng, là một đôi tay tràn đầy sức mạnh.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ, có lẽ chính là sự dị dạng của ngón út trên bàn tay trái.
“Hắn ta nói, tay của cậu là hắn làm.”
Động tác đóng hòm sơ cứu của Nhiễm Thanh Trang ngừng một lát, hiển nhiên trong thoáng chốc đã hiểu được tôi đang nói cái gì.
“Ừm, là hắn làm.

Điều này được coi như là quy định bất thành văn rồi, đối với người ở bên cạnh, ngài Kim luôn cực kỳ cẩn thận, phải trải qua hàng loạt kiểm tra.

Khoảng bốn năm trước, lúc vừa tròn một năm tôi gia nhập tập đoàn Hợp Liên, đối với các mục kiểm tra tôi ngài Kim đều rất vừa lòng, nên cái cuối cùng để Khổng Đàn thử tôi.”
Giống như hôm nay, dưới tình huống Nhiễm Thanh Trang không hề có chuẩn bị mà bị trói rồi ném vào phòng tối, cuối cùng ở trong đó vượt qua một đêm.
Khổng Đàn đối với Nhiễm Thanh Trang lại càng không hề hạ thủ lưu tình như với tôi, có thể là có tư tâm, cũng có thể là bị lời Nhiễm Thanh Trang nói làm cho tức giận, Khổng Đàn không chỉ ép buộc bẻ gãy ngón tay của Nhiễm Thanh Trang, còn khiến hắn phải nằm trong bệnh viện nửa tháng.

Chuyện sau đó cũng chỉ là một câu cười xòa, nói bản thân là vì ngài Kim, vì mọi người, muốn hắn đừng để chuyện này trong lòng.
Tôi bị kim đâm đã thấy đau như vậy sợ hãi như vậy, khó mà tưởng tượng được Nhiễm Thanh Trang lúc đó làm thế nào mà chịu đựng được.


Bốn năm trước hắn cũng chỉ mới hơn hai mươi, lúc ấy tôi và Nam Huyền chỉ vừa mới ra trường, còn chưa biết sự hiểm ác của xã hội, trong đầu tràn đầy hy vọng về tương lai.
Vào ngày tôi nhận được offer từ dàn nhạc, mẹ còn đặc biệt mua một chiếc bánh ngọt để chúc mừng tôi, em gái thì dùng tiền tiêu vặt của chính mình chọn mua một hộp đàn cực kỳ xinh đẹp tặng cho tôi, Nam Huyền muốn biểu đạt lòng hiếu khách của dân địa phương, thay tôi thanh toán tiền vé máy bay đến Sùng Hải.
Trong lúc tôi hưởng thụ tất cả những điều ấy, Nhiễm Thanh Trang lại bị nhốt vào phòng tối lạnh như băng, chịu sự tra tấn tàn nhẫn của Khổng Đàn.
Từng nói sẽ tuyệt đối không bao giờ bước trên con đường giống cha mình, thế nhưng cuối cùng vẫn gia nhập vào cùng một tổ chức giống cha.

Tử thừa phụ nghiệp*, trở thành chó của nhà họ Kim.
*Tử thừa phụ nghiệp: con nối nghiệp cha
Mà truy về nguồn gốc, người sai không phải là Khổng Đàn, không phải là Kim Phỉ Thành, tất cả đều là do tôi, là tôi hại hắn.
Bàn tay đặt trên đầu gối có hơi siết chặt, tôi khàn giọng nói: “Cha cậu chẳng phải vì cứu Kim Thần Tự nên mới mất sao? Sao nhà họ Kim lại đối xử với cậu như vậy?”
Nhiễm Thanh Trang nhìn về phía tôi, có chút ngạc nhiên: “Cậu còn biết nhiều thật.”
Tôi sửng sốt, sợ hắn tưởng tôi thăm dò chuyện riêng tư của hắn, lại tức giận tôi, vội vàng giải thích tiền căn hậu quả.
“Tôi cũng chỉ là vô tình nghe cậu chủ nhỏ nhắc tới…”
Nhiễm Thanh Trang sau khi nghe xong không phát biểu ý kiến gì, trả lời câu hỏi của tôi: “Cha tôi quả thực có cứu đại công tử, nhưng đó là ông ấy, tôi chỉ là con trai ông ấy thôi.

Ngài Kim có thể dẫn tôi theo bên cạnh, để một thằng nhóc không bằng cấp không nền tảng như tôi lên chức nhanh như vậy, đã là để ý đến mặt mũi của cha tôi lắm rồi.” Nói xong hắn cầm theo hòm sơ cứu đứng lên, đi vào phòng bếp.
Tôi cũng đứng dậy theo, đi ra sau lưng hắn, nhìn hắn nhét hòm sơ cứu vào tủ trên cao.
“Khổng Đàn cứ luôn tra hỏi mối quan hệ giữa tôi và cậu, tôi nói với hắn trước đây chúng ta từng ở bên nhau, nhưng hiện nay là tôi đơn phương thích cậu, cố tình dây dưa với cậu, cậu chẳng qua là bị tôi quấn đến phiền nên mới cùng tôi làm… bạn giường.” Nói xong chữ cuối cùng, tôi không khỏi thấp thỏm: “Cậu nhớ kỹ một chút, đừng để về sau lộ ra sở hở.”
Nhiễm Thanh Trang chỉ nghe, không trả lời.
“Còn chuyện khác cái gì tôi cũng không hề nói.” Tôi lại bổ sung thêm một câu.
Giữ cửa tủ, Nhiễm Thanh Trang đưa lưng về phía tôi, đột nhiên thở dài một hơi thật mạnh.

Có thể là vì tối nay quá mức kinh hoàng, chỉ tiếng thở dài này cũng đã khiến trái tim tôi run rẩy theo từng hồi, bắt đầu nhanh chóng kiểm điểm bản thân có lại nói sai câu nào rồi không.
Nhiễm Thanh Trang đóng cửa tủ, xoay người đối mặt với tôi, có phần khó hiểu nói: “Đã như vậy rồi mà cậu còn chưa đi? Tiền quan trọng như vậy sao?”
Tôi ở lại trên đảo, quả thực trước kia có một phần nguyên nhân là bởi vì nơi này lương cao đãi ngộ tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện tối nay, người không có vấn đề về đầu óc đều biết phải nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, dù sao thì mạng cũng quan trọng hơn tiền.


Nhưng tôi lại càng không thể đi được, bởi vì Nhiễm Thanh Trang còn ở trên đảo.
Cho dù nói với hắn, tôi là vì hắn nên mới ở lại, có lẽ hắn cũng chẳng tin đâu.

Bạn học cũ nhiều năm không gặp, đột nhiên gặp lại, đột nhiên nói muốn chuộc tội, đột nhiên vứt không được đuổi không đi, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, còn chẳng bằng nói là “yêu tiền”, cái lý do này còn thuyết phục hơn.
Hơn nữa, đối với tôi thì tiền quả thực rất quan trọng.

Từ trước kia cho tới bây giờ, đều rất quan trọng.
“Ừm, rất quan trọng.” Tôi cúi đầu đáp, ít nhiều cũng có chút cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
Nhiễm Thanh Trang nghe vậy hơi nhíu mày, tuy rằng tận lực che dấu, nhưng trong ánh mắt vẫn tuôn ra một ít phản cảm không thể đè nén.
Tôi cụp mắt xuống, không nhìn thẳng vào hắn nữa.
“Vậy thì tùy cậu.”
Giống như lại lười chẳng muốn để ý đến tôi, để lại một câu, hắn đẩy tôi ra một bên đi ra khỏi phòng bếp, khi bước đi bên cạnh tôi như cuồn cuộn nổi lên một cơn gió lạnh giá.
Tôi nhìn theo bóng lưng của hắn, tiếc nuối phát hiện, chút ấm áp hiếm có vừa xuất hiện trên người hắn khi nãy, lúc này lại tiêu tan không còn.
Kim Thần Tự cũng tự biết mình đuối lý, cho tôi nghỉ phép có lương vào mấy ngày tới, để tôi tĩnh dưỡng cho thật tốt, hồi phục rồi mới cần đi làm lại.
Có thể là mang theo chút mục đích muốn an ủi, lại cũng có thể là vì có ý muốn tách Khổng Đàn và Nhiễm Thanh Trang ra, Kim Thần Tự chẳng những cho tôi nghỉ, mà còn cho Nhiễm Thanh Trang nghỉ, để hắn cùng tôi dưỡng thương.
Ngón tay cùng lắm cũng chỉ bị thương nhẹ, mặt thì ngày hôm sau cũng hết sưng rồi, lại thêm Nam Huyền muốn tôi đi leo núi cùng cậu ấy, tôi nghĩ như vậy cũng giúp thả lỏng tâm tình, nên báo cho Nhiễm Thanh Trang tính để Trần Kiều chở tôi ra ngoài.
Nhưng không ngờ Nhiễm Thanh Trang nghe thấy tôi nói muốn ra ngoài, đặt chiếc tạ đang tập xuống, bảo tôi đợi hắn mười phút, thế mà lại muốn cùng tôi ra ngoài.
Vốn tưởng rằng cuối cùng ngày hôm qua ầm ỹ đến mức có chút không vui, mấy ngày nay hắn sẽ không tiếp tục để ý tới tôi nữa.
Liếc nhìn phòng tắm đang truyền ra tiếng nước, tôi dựa vào cạnh cửa, yên lặng đợi Nhiễm Thanh Trang mười phút.
Sau khi tắm nhanh, Nhiễm Thanh Trang bước ra với mái tóc ướt.
Tôi nhìn chằm chằm vào những sợi tóc vẫn đang nhỏ nước của hắn, nói: “Không sấy tóc sao? Cũng không tốn mấy phút mà…”
Nhiễm Thanh Trang đi xong giày, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Tôi ngậm miệng, bước vào thang máy cùng hắn.
Trần Kiều lái xe đến phía đông đón Nam Huyền xong, bốn người chúng tôi cùng nhau lần lượt đi thăm các danh lam thắng cảnh khác nhau trên đảo.
Nam Huyền không phải là người hướng nội, biết được Nhiễm Thanh Trang là bạn cấp ba của tôi, trực tiếp hô một tiếng duyên phận, sau đó lại nhanh chóng làm quen với Trần Kiều cũng hướng ngoại, mở miệng ngậm miệng là gọi một câu “nhóc”.
Leo lên ngọn đồi nơi có ngọn hải đăng, Trần Kiều dẫn Nam Huyền vào trong nhà thờ tham quan, tôi từng đi rồi, nên đợi ở bên ngoài với Nhiễm Thanh Trang.
Động vật nhỏ ở trên đảo rất nhiều, các loài chim, sóc, thỏ rừng, còn có mèo, rất rất nhiều mèo.

Nhiễm Thanh Trang đứng hút thuốc ở trước hàng rào bảo vệ, một chú mèo hoang không biết từ đâu tới chạy đến bên chân hắn kêu meo meo, dụi dụi đầu, còn nằm trên mặt đất lộ cái bụng ra lăn lộn.
Nhiễm Thanh Trang thở ra một hơi khói thuốc, cúi đầu liếc nhìn, bất động thanh sắc, tiếp tục nhìn lại biển xanh vô tận ở phía xa.
Tôi cảm thấy thú vị, ngồi xổm người xuống quan sát mèo con, sợ bị cào nên chỉ dám dùng ngón tay chạm vào đuôi của nó.
Nhóc con kia là một chú mèo mướp chính cống, tự nuôi mình đến mức to béo mập mạp, thịt trên bụng lắc lư lủng lẳng.
“Hồi chúng ta còn đi học, ở gần trường cũng có rất nhiều mèo hoang, cậu còn nhớ có một con mèo mướp không? nó thường xuyên ở cùng con chó Tiểu Hắc, lừa đám học sinh mua xúc xích cho chúng nó.

Hai chúng nó so với anh em thân thiết còn thân hơn, cực kỳ thú vị, cũng không biết bây giờ còn sống không.”
Nếu sống đến bây giờ, cũng phải hơn mười tuổi rồi, tuổi thọ của động vật hoang đều rất ngắn, đa số là không còn nữa.
Chân của Nhiễm Thanh Trang động đậy, mèo nhỏ nhanh chóng trở mình, như thể bây giờ mới phát hiện cây cột mà chính mình cứ luôn cọ vào hóa ra lại là sinh vật sống, nó chạy chậm nhảy lên chiếc ghế dài bên cạnh nhà thờ, vòng một vòng rồi nằm úp sấp trên đó phơi nắng.
“Cậu quên rồi sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, Nhiễm Thanh Trang dựa lưng vào ánh dương, biểu tình bị vùi trong bóng của chính, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra qua ngữ khí của hắn, hắn có bao nhiêu kinh ngạc.
“Cái gì?”
Nhiễm Thanh Trang nhìn tôi một cách kỳ quái: “Tiểu Hắc chết từ lâu rồi.

Chúng ta cùng nhau chôn cất nó.”
Trong đầu bùng nổ một cơn đau đớn giống như kim châm, kéo theo nó là vô số ký ức rời rạc.
Đêm tối, ngõ nhỏ, máu tươi, xác của chú chó…
Tôi đứng dậy, nhất thời không quan sát kỹ dưới chân loạng choạng, không tự chủ được mà ngã quỵ về phía trước, được Nhiễm Thanh Trang nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
“Cậu không sao chứ?”
Cơn đau đầu rất nhanh đã biến mất, tôi đứng thẳng người, rời khỏi sự dìu đỡ của hắn: “Cảm ơn, có thể là bị thiếu máu…”
Không lâu sau, đám Nam Huyền đi từ nhà thờ ra ngoài, chúng tôi lại đi tham quan các phong cảnh khác.

Nhưng sau khi đến nước này, trong lòng tôi có chút tâm sự nặng nề, đừng nói là thả lỏng tâm tình, cho dù là chuyên tâm vui chơi cũng còn không làm được.

Đến mức ngay cả Nam Huyền cũng phát hiện ra khác thường, hỏi tôi tối hôm qua có phải là không ngủ ngon không.
Tôi có nỗi khổ không nói được ra lời, ngoài miệng thừa nhận là do không ngủ ngon, trong lòng lại đang suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc là đã quên bao nhiêu chuyện.

Có phải sẽ quên càng lúc càng nhiều, cuối cùng sẽ quên hết toàn bộ người thân bạn bè giống như bệnh Alzheimer không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương