Bản Tình Ca Nhỏ
-
Chương 24
Trong bóng tối, có vài thứ trở nên vô cùng mẫn cảm, cũng có vài thứ trở nên vô cùng yếu đuối.
Tô Tần còn chưa kịp nói gì đã bị Nghiêm Qua đẩy vào tường, gáy va vào tường có chút đau. Còn chưa kịp kêu đau, khí tức đã bị Nghiêm Qua cuộn sạch.
Nụ hôn bá đạo mà kịch liệt, còn mang theo cảm giác nôn nóng.
Tô Tần không biết đêm đó hai người có hôn môi như vậy không, nhưng lúc này cậu có cảm giác chấn động không gì sánh bằng.
Sau một lúc khiếp sợ, Tô Tần bắt đầu phản kháng, cậu lấy tay đẩy vai anh ra, nhưng không được! Cậu lấy chân đạp anh, nhưng Nghiêm Qua tựa hồ như không biết đau, anh vươn tay kéo hông cậu vào lòng ôm thật chặt, hai tay bị giữ lấy như vậy khiến cậu chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn này, toàn thân không thể động đậy.
Đến khi Tô Tần hít thở không thông, Nghiêm Qua mới chịu buông cậu ra.
“Anh giúp em.” Anh mặt không đổi sắc nói ra câu này, sau đó ném Tô Tần lên giường, cả người đè lên.
“Nghiêm Qua!” Tô Tần kêu to, “Anh làm gì!”
Nghiêm Qua giữ tay cậu kéo lên đỉnh đầu rồi hôn xuống, râu cọ trên mặt vừa ngứa vừa đau, Tô Tần tránh được vài cái xong chỉ biết thở hồng hộc, thể lực cậu căn bản không thể so cùng người đàn ông này.
Đầu gối Nghiêm Qua chạm vào chỗ giữa hai chân Tô Tần, “Nghĩ đến người kia xong khóc, nhưng vẫn lên sao, hả?”
Anh gặm cắn xương quai xanh Tô Tần, cậu phản bác, “Không phải thế…”
Cậu không thể giải thích, cơ thể phản ứng như vậy vì nụ hôn của Nghiêm Qua.
Trong lòng Nghiêm Qua cảm thấy ảo não, một tay anh đi xuống tháo thắt lưng Tô Tần ra, kéo quần xuống, Tô Tần kêu a một tiếng, anh lại dùng nụ hôn để ngăn chặn.
“Không..” Tô Tần thở dốc mà cầu xin, “Lưu Bị ở bên ngoài, tôi xin anh, đừng để cậu ấy phát hiện tôi là..”
Động tác của Nghiêm Qua chậm lại, anh ngước mắt nhìn gương mặt Tô Tần, “Anh sẽ giải quyết trước khi cậu ta tắm rửa xong.”
“Không được!” Tô Tần không dám tin, “Sao anh phải làm vậy!”
“Anh cũng muốn biết đây!” Nghiêm Qua đột nhiên nổi giận, Tô Tần chưa thấy anh giận dữ bao giờ, nhất thời cả kinh.
Rất nhanh anh ý thức được mình gắt gỏng, anh thở gấp, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi Tô Tần, “Em cứ coi anh như chú già lâu rồi không có ai bầu bạn, nên tịch mịch.”
Anh cầm ‘Tô Tần’ nóng rực trong tay, chậm rãi trượt lên xuống, Tô Tần chấn động, cả người vì động tác của anh mà run nhè nhẹ.
“Không.. Ưm..” Tô Tần mất tự nhiên co chân lại, tựa như muốn che đi, so với động tác của cậu thì Nghiêm Qua nhanh hơn, thân thể to lớn chen giữa hai đùi cậu, ngăn động tác cậu lại.
Tay Nghiêm Qua to lớn mà ấm áp, chạm như vậy liền muốn tan ra. Tô Tần khó khăn thở dốc, cảm giác Nghiêm Qua liên tục hôn xuống, vạt áo cậu bị vén lên, Nghiêm Qua hôn lên ngực, nhiệt khí nóng bỏng khiến cả người cậu nổi da gà.
Tô Tần từ từ nhắm mắt mím môi lại, vất vả lắm mới quyết định được, đành phải nói: “Anh.. anh nhanh lên một chút!”
Nghiêm Qua ngẩn ra, dáng cười hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tuân lệnh.” Anh cúi xuống, cầm dục vọng căng đau của mình và ‘Tô Tần’ nóng rực cùng một chỗ. Động tác chậm rãi dần trở nên mãnh liệt, da thịt tiếp xúc, chỉ chốc lát sau đã có cảm giác trơn trượt, Tô Tần nhịn không được mà kêu thành tiếng, Nghiêm Qua đã thôi giữ tay cậu từ lâu, cậu không tự chủ mà vươn tay ôm lấy cổ anh, tự mình tiến thêm một bước.
“Tô Tần..” Nghiêm Qua ồ ồ, hai mắt giống như ngọn lửa cháy rực, Tô Tần không dám nhìn vào mắt anh, cậu nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, mồ hôi rịn đầy trán.
Nghiêm Qua cắn hàm dưới của cậu, vừa liếm vừa gặm, sau đó nói: “Em với Thường Dịch làm như vậy chưa?”
Con ngươi Tô Tần co rút, Nghiêm Qua tiếp tục hỏi, “Làm rồi sao?”
“Không.. ưm..” Đột nhiên bị siết chặt mang tới khoái cảm, nhưng cũng giống như đương dằn vặt. Tay người đàn ông chậm rãi men tới phía sau cậu khẽ chạm, Tô Tần bị dọa, lập tức mở to mắt, “Không hề! Chưa từng làm như vậy, anh không thể…!”
Ngón tay Nghiêm Qua khẽ thu về, tiếp tục chuyên tâm vỗ về dục vọng của hai người. Chân Tô Tần run lên, Nghiêm Qua lại đẩy nhanh tốc độ ——
“A a..” Ngón tay Tô Tần bám chặt vai Nghiêm Qua, giống như trong mộng của anh trước đó. Nghiêm Qua cúi đầu chặn lấy tiếng hét chói tai của Tô Tần, sau đó hai người cùng nhau phóng thích.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc dần trở nên bình ổn.
Đầu bên kia hành lang, tiếng nước chảy trong toilet ngưng lại.
Tô Tần dựa vào vai Nghiêm Qua, nhìn Nghiêm Qua rút giấy giúp mình xử lý. Tay Nghiêm Qua vẫn siết lấy cậu, nửa bế nửa ôm, lúc buông ra, cả người giống như thoát lực. Đầu mơ hồ, lại thấy uể oải rã rời.
Nghiêm Qua giúp cậu mặc quần xong đi xuống giường, lúc mở cửa ra, Lưu Bị ở đầu bên kia nhẹ nhàng khoan khoái đi tới.
“Chú già! Chú cũng tự giải quyết sao!”
Nghiêm Qua ung dung thản nhiên đóng cửa phòng Tô Tần lại, cười cười.. “Đúng vậy..”
“Tô Tần đâu?”
“Em ấy ngủ rồi.” Nghiêm Qua lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, “Uống không?”
“Uống!” Lưu Bị đi tới, thấy hình ảnh trong TV vẫn động, không hứng thú nói: “Xem nữa không?”
“Tùy ý.” Nghiêm Qua mở lon bia ra uống một ngụm, hai người ngồi trong bóng tối nói chuyện phiếm, qua một lúc cửa phòng Tô Tần mở ra, cậu đi dép tiến vào toilet.
“Tô Tần?” Lưu Bị gọi một tiếng, Tô Tần không hé răng.
“Cậu ấy làm sao vậy?”
Nghiêm Qua không trả lời, nét mặt như đang có điều cần suy nghĩ.
Đêm ấy Tô Tần ngủ trong phòng mình, Lưu Bị và Nghiêm Qua lại cùng chen lấn.
Ngày hôm sau, Lưu Bị ngáp dài, Tô Tần làm bữa sáng, lúc thấy Nghiêm Qua phía sau lưng Lưu Bị thì ánh mắt có chút mất tự nhiên xong rời đi.
Suốt bữa sáng mọi người đều im lặng, Nghiêm Qua tỏ vẻ như không có chuyện gì, Tô Tần lén nhìn anh hồi lâu, cảm thấy chỉ có mỗi mình mình là xấu hổ, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu như nói lần đầu tiên là Nghiêm Qua tự ý thì lần thứ hai này là cậu đã cho phép. Đến Tô Tần cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn thế nào.
“Tô Tần.” Trước khi ra khỏi cửa, Nghiêm Qua gọi cậu lại, “Đi về nhớ mua chút bia, trong tủ hết rồi.”
Tô Tần ừ một tiếng, “Hôm nay anh không có ca sao?”
“Hôm nay ngày nghỉ.” Nghiêm Qua gãi đầu, tựa như đang nghĩ xem có nên ngủ tiếp hay không, anh vươn tay ra sờ cằm, cảm giác râu đâm vào có chút đau, lại giống như nhớ ra điều gì đó mà nhìn về phía Tô Tần.
Tô Tần không biết vì sao mà anh luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu. Cậu cũng vừa nghĩ tới cảnh hai người với nhau ngày hôm qua.
Mặt có chút nóng, cậu vội vã xoay người cùng Lưu Bị đi ra ngoài, “Tôi đóng cửa.”
“Ừ.” Nghiêm Qua cười cười, “Đi đường cẩn thận.”
Đến trường học Tô Tần mới nhớ ra hôm qua có hẹn tới phòng thí nghiệm của tiến sĩ Hoàng.
“Mình phải đến phòng thí nghiệm một chuyến.” Tô Tần chào tạm biệt với Lưu Bị trên đường nhỏ, Lưu Bị nói: “Bữa trưa mình tới tìm cậu.”
Tô Tần gật đầu, sau đó xoay người đi tới phòng thí nghiệm, đi thang máy lên tầng ba, từng biển phòng thí nghiệm thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu đẩy cửa một phòng đi vào, sau ô cửa thủy tinh trong suốt chỉ có bóng một người.
“Thầy Hoàng.” Tô Tần nói: “Xin lỗi, hôm qua em có việc không thể tới.”
“Không sao.” Hoàng Hưng quay đầu, đặt ống nghiệm trong tay xuống. Anh ta mặc một chiếc áo blouse trắng, thoạt nhìn đẹp trai hơn, còn mang tới dáng dấp thư sinh ôn hòa. Anh ta cười cười đi tới bên bục giảng, cầm lấy bút ghi lên bảng trắng một số chữ, sau đó mới nói: “Vào trước đi, lấy áo blouse ở phía sau cửa mà mặc vào.”
Tô Tần gật đầu, tiện tay lấy áo rồi mặc lấy. Chiếc áo blouse có hơi lớn, Tô Tần xắn tay áo, nghe thấy Hoàng Hưng bảo: “Trưa qua có một trận đấu bóng rổ.”
“Vâng.” Tô Tần ngượng ngùng giải thích, “Em đi cổ vũ cho bạn..”
Hoàng Hưng hiểu ý gật đầu, “Đội nào thắng?”
“Đội của bạn em.” Tô Tần cười cười, theo Hoàng Hưng đi tới bên bàn thí nghiệm. Trên bàn bày vài hộp nhỏ, bên trong là đủ thứ thuốc.
“Hôm qua có một nhóm làm thí nghiệm rồi, tiếc là em không tới.”
Tô Tần nhận lấy quyển vở trong tay Hoàng Hưng rồi mở ra xem, có một số thuật ngữ cậu đã biết, nhưng cũng có một số cái cậu không hiểu lắm.
Cậu chỉ ra hỏi Hoàng Hưng, Hoàng Hưng có chút kinh ngạc, “Em còn chưa học đến cái này.. nói trước được sao?”
“Em đã tự đọc qua sách rồi, mấy vấn đề chuyên môn thì đến lớp hỏi thầy giáo.”
Hoàng Hưng gật đầu tán dương, “Em sinh viên ưu tú nhất học viện dược năm nay, chúng tôi kỳ vọng rất nhiều vào em.”
“Cảm ơn thầy.” Mặt Tô Tần hơi đỏ lên, lại nói tiếp: “Em đã xem qua vài luận văn của thầy, bài luận nói về loại thuốc mới có khả năng thúc đẩy tiến hóa gen, em cảm thấy rất thú vị.”
Hoàng Hưng nói, “Em cảm thấy hứng thú với dược học sao? Vậy thì sau này thi nghiên cứu đến chỗ tôi đi.”
“À không…” Tô Tần có chút xấu hổ, “Em còn không biết mình có hứng thú với cái gì…”
Hoàng Hưng cười cười, “Không phải vội, em còn bốn năm nữa để nghĩ rõ vấn đề này.”
Tô Tần gật đầu, lấy ghế ra ngồi một bên xem Hoàng Hưng làm thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm vô cùng an tĩnh, vài dụng cụ thủy tinh phản sáng dưới ánh mặt trời, giống như muốn tự dung nhập những chất lỏng kia vào bầu không khí tĩnh lặng. Hoàng Hưng dành thời gian chỉ cho cậu những điều cậu không biết, hai người thi thoảng cũng nói chuyện phiếm, Tô Tần phát hiện Hoàng Hưng giống như một đứa trẻ lớn xác, tuy đã là tiến sĩ, nhưng lại mang tới cảm giác ngây thơ như trẻ con. Đó cũng là lý do vì sao anh ta lại một lòng hướng tới lý tưởng khoa học, lúc anh chuyên chú xem thí nghiệm, vẻ mặt tập trung không gì sánh bằng.
Nhất thời Tô Tần ngẩn ra, đến lúc Hoàng Hưng ghi lại số liệu phản ứng hóa học thì cậu cất tiếng: “Thầy Hoàng, vì sao thầy lại chọn dược học?”
Tô Tần còn chưa kịp nói gì đã bị Nghiêm Qua đẩy vào tường, gáy va vào tường có chút đau. Còn chưa kịp kêu đau, khí tức đã bị Nghiêm Qua cuộn sạch.
Nụ hôn bá đạo mà kịch liệt, còn mang theo cảm giác nôn nóng.
Tô Tần không biết đêm đó hai người có hôn môi như vậy không, nhưng lúc này cậu có cảm giác chấn động không gì sánh bằng.
Sau một lúc khiếp sợ, Tô Tần bắt đầu phản kháng, cậu lấy tay đẩy vai anh ra, nhưng không được! Cậu lấy chân đạp anh, nhưng Nghiêm Qua tựa hồ như không biết đau, anh vươn tay kéo hông cậu vào lòng ôm thật chặt, hai tay bị giữ lấy như vậy khiến cậu chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn này, toàn thân không thể động đậy.
Đến khi Tô Tần hít thở không thông, Nghiêm Qua mới chịu buông cậu ra.
“Anh giúp em.” Anh mặt không đổi sắc nói ra câu này, sau đó ném Tô Tần lên giường, cả người đè lên.
“Nghiêm Qua!” Tô Tần kêu to, “Anh làm gì!”
Nghiêm Qua giữ tay cậu kéo lên đỉnh đầu rồi hôn xuống, râu cọ trên mặt vừa ngứa vừa đau, Tô Tần tránh được vài cái xong chỉ biết thở hồng hộc, thể lực cậu căn bản không thể so cùng người đàn ông này.
Đầu gối Nghiêm Qua chạm vào chỗ giữa hai chân Tô Tần, “Nghĩ đến người kia xong khóc, nhưng vẫn lên sao, hả?”
Anh gặm cắn xương quai xanh Tô Tần, cậu phản bác, “Không phải thế…”
Cậu không thể giải thích, cơ thể phản ứng như vậy vì nụ hôn của Nghiêm Qua.
Trong lòng Nghiêm Qua cảm thấy ảo não, một tay anh đi xuống tháo thắt lưng Tô Tần ra, kéo quần xuống, Tô Tần kêu a một tiếng, anh lại dùng nụ hôn để ngăn chặn.
“Không..” Tô Tần thở dốc mà cầu xin, “Lưu Bị ở bên ngoài, tôi xin anh, đừng để cậu ấy phát hiện tôi là..”
Động tác của Nghiêm Qua chậm lại, anh ngước mắt nhìn gương mặt Tô Tần, “Anh sẽ giải quyết trước khi cậu ta tắm rửa xong.”
“Không được!” Tô Tần không dám tin, “Sao anh phải làm vậy!”
“Anh cũng muốn biết đây!” Nghiêm Qua đột nhiên nổi giận, Tô Tần chưa thấy anh giận dữ bao giờ, nhất thời cả kinh.
Rất nhanh anh ý thức được mình gắt gỏng, anh thở gấp, cúi đầu ôn nhu hôn lên môi Tô Tần, “Em cứ coi anh như chú già lâu rồi không có ai bầu bạn, nên tịch mịch.”
Anh cầm ‘Tô Tần’ nóng rực trong tay, chậm rãi trượt lên xuống, Tô Tần chấn động, cả người vì động tác của anh mà run nhè nhẹ.
“Không.. Ưm..” Tô Tần mất tự nhiên co chân lại, tựa như muốn che đi, so với động tác của cậu thì Nghiêm Qua nhanh hơn, thân thể to lớn chen giữa hai đùi cậu, ngăn động tác cậu lại.
Tay Nghiêm Qua to lớn mà ấm áp, chạm như vậy liền muốn tan ra. Tô Tần khó khăn thở dốc, cảm giác Nghiêm Qua liên tục hôn xuống, vạt áo cậu bị vén lên, Nghiêm Qua hôn lên ngực, nhiệt khí nóng bỏng khiến cả người cậu nổi da gà.
Tô Tần từ từ nhắm mắt mím môi lại, vất vả lắm mới quyết định được, đành phải nói: “Anh.. anh nhanh lên một chút!”
Nghiêm Qua ngẩn ra, dáng cười hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tuân lệnh.” Anh cúi xuống, cầm dục vọng căng đau của mình và ‘Tô Tần’ nóng rực cùng một chỗ. Động tác chậm rãi dần trở nên mãnh liệt, da thịt tiếp xúc, chỉ chốc lát sau đã có cảm giác trơn trượt, Tô Tần nhịn không được mà kêu thành tiếng, Nghiêm Qua đã thôi giữ tay cậu từ lâu, cậu không tự chủ mà vươn tay ôm lấy cổ anh, tự mình tiến thêm một bước.
“Tô Tần..” Nghiêm Qua ồ ồ, hai mắt giống như ngọn lửa cháy rực, Tô Tần không dám nhìn vào mắt anh, cậu nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, mồ hôi rịn đầy trán.
Nghiêm Qua cắn hàm dưới của cậu, vừa liếm vừa gặm, sau đó nói: “Em với Thường Dịch làm như vậy chưa?”
Con ngươi Tô Tần co rút, Nghiêm Qua tiếp tục hỏi, “Làm rồi sao?”
“Không.. ưm..” Đột nhiên bị siết chặt mang tới khoái cảm, nhưng cũng giống như đương dằn vặt. Tay người đàn ông chậm rãi men tới phía sau cậu khẽ chạm, Tô Tần bị dọa, lập tức mở to mắt, “Không hề! Chưa từng làm như vậy, anh không thể…!”
Ngón tay Nghiêm Qua khẽ thu về, tiếp tục chuyên tâm vỗ về dục vọng của hai người. Chân Tô Tần run lên, Nghiêm Qua lại đẩy nhanh tốc độ ——
“A a..” Ngón tay Tô Tần bám chặt vai Nghiêm Qua, giống như trong mộng của anh trước đó. Nghiêm Qua cúi đầu chặn lấy tiếng hét chói tai của Tô Tần, sau đó hai người cùng nhau phóng thích.
Trong bóng tối, tiếng thở dốc dần trở nên bình ổn.
Đầu bên kia hành lang, tiếng nước chảy trong toilet ngưng lại.
Tô Tần dựa vào vai Nghiêm Qua, nhìn Nghiêm Qua rút giấy giúp mình xử lý. Tay Nghiêm Qua vẫn siết lấy cậu, nửa bế nửa ôm, lúc buông ra, cả người giống như thoát lực. Đầu mơ hồ, lại thấy uể oải rã rời.
Nghiêm Qua giúp cậu mặc quần xong đi xuống giường, lúc mở cửa ra, Lưu Bị ở đầu bên kia nhẹ nhàng khoan khoái đi tới.
“Chú già! Chú cũng tự giải quyết sao!”
Nghiêm Qua ung dung thản nhiên đóng cửa phòng Tô Tần lại, cười cười.. “Đúng vậy..”
“Tô Tần đâu?”
“Em ấy ngủ rồi.” Nghiêm Qua lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, “Uống không?”
“Uống!” Lưu Bị đi tới, thấy hình ảnh trong TV vẫn động, không hứng thú nói: “Xem nữa không?”
“Tùy ý.” Nghiêm Qua mở lon bia ra uống một ngụm, hai người ngồi trong bóng tối nói chuyện phiếm, qua một lúc cửa phòng Tô Tần mở ra, cậu đi dép tiến vào toilet.
“Tô Tần?” Lưu Bị gọi một tiếng, Tô Tần không hé răng.
“Cậu ấy làm sao vậy?”
Nghiêm Qua không trả lời, nét mặt như đang có điều cần suy nghĩ.
Đêm ấy Tô Tần ngủ trong phòng mình, Lưu Bị và Nghiêm Qua lại cùng chen lấn.
Ngày hôm sau, Lưu Bị ngáp dài, Tô Tần làm bữa sáng, lúc thấy Nghiêm Qua phía sau lưng Lưu Bị thì ánh mắt có chút mất tự nhiên xong rời đi.
Suốt bữa sáng mọi người đều im lặng, Nghiêm Qua tỏ vẻ như không có chuyện gì, Tô Tần lén nhìn anh hồi lâu, cảm thấy chỉ có mỗi mình mình là xấu hổ, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nếu như nói lần đầu tiên là Nghiêm Qua tự ý thì lần thứ hai này là cậu đã cho phép. Đến Tô Tần cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn thế nào.
“Tô Tần.” Trước khi ra khỏi cửa, Nghiêm Qua gọi cậu lại, “Đi về nhớ mua chút bia, trong tủ hết rồi.”
Tô Tần ừ một tiếng, “Hôm nay anh không có ca sao?”
“Hôm nay ngày nghỉ.” Nghiêm Qua gãi đầu, tựa như đang nghĩ xem có nên ngủ tiếp hay không, anh vươn tay ra sờ cằm, cảm giác râu đâm vào có chút đau, lại giống như nhớ ra điều gì đó mà nhìn về phía Tô Tần.
Tô Tần không biết vì sao mà anh luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu. Cậu cũng vừa nghĩ tới cảnh hai người với nhau ngày hôm qua.
Mặt có chút nóng, cậu vội vã xoay người cùng Lưu Bị đi ra ngoài, “Tôi đóng cửa.”
“Ừ.” Nghiêm Qua cười cười, “Đi đường cẩn thận.”
Đến trường học Tô Tần mới nhớ ra hôm qua có hẹn tới phòng thí nghiệm của tiến sĩ Hoàng.
“Mình phải đến phòng thí nghiệm một chuyến.” Tô Tần chào tạm biệt với Lưu Bị trên đường nhỏ, Lưu Bị nói: “Bữa trưa mình tới tìm cậu.”
Tô Tần gật đầu, sau đó xoay người đi tới phòng thí nghiệm, đi thang máy lên tầng ba, từng biển phòng thí nghiệm thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu đẩy cửa một phòng đi vào, sau ô cửa thủy tinh trong suốt chỉ có bóng một người.
“Thầy Hoàng.” Tô Tần nói: “Xin lỗi, hôm qua em có việc không thể tới.”
“Không sao.” Hoàng Hưng quay đầu, đặt ống nghiệm trong tay xuống. Anh ta mặc một chiếc áo blouse trắng, thoạt nhìn đẹp trai hơn, còn mang tới dáng dấp thư sinh ôn hòa. Anh ta cười cười đi tới bên bục giảng, cầm lấy bút ghi lên bảng trắng một số chữ, sau đó mới nói: “Vào trước đi, lấy áo blouse ở phía sau cửa mà mặc vào.”
Tô Tần gật đầu, tiện tay lấy áo rồi mặc lấy. Chiếc áo blouse có hơi lớn, Tô Tần xắn tay áo, nghe thấy Hoàng Hưng bảo: “Trưa qua có một trận đấu bóng rổ.”
“Vâng.” Tô Tần ngượng ngùng giải thích, “Em đi cổ vũ cho bạn..”
Hoàng Hưng hiểu ý gật đầu, “Đội nào thắng?”
“Đội của bạn em.” Tô Tần cười cười, theo Hoàng Hưng đi tới bên bàn thí nghiệm. Trên bàn bày vài hộp nhỏ, bên trong là đủ thứ thuốc.
“Hôm qua có một nhóm làm thí nghiệm rồi, tiếc là em không tới.”
Tô Tần nhận lấy quyển vở trong tay Hoàng Hưng rồi mở ra xem, có một số thuật ngữ cậu đã biết, nhưng cũng có một số cái cậu không hiểu lắm.
Cậu chỉ ra hỏi Hoàng Hưng, Hoàng Hưng có chút kinh ngạc, “Em còn chưa học đến cái này.. nói trước được sao?”
“Em đã tự đọc qua sách rồi, mấy vấn đề chuyên môn thì đến lớp hỏi thầy giáo.”
Hoàng Hưng gật đầu tán dương, “Em sinh viên ưu tú nhất học viện dược năm nay, chúng tôi kỳ vọng rất nhiều vào em.”
“Cảm ơn thầy.” Mặt Tô Tần hơi đỏ lên, lại nói tiếp: “Em đã xem qua vài luận văn của thầy, bài luận nói về loại thuốc mới có khả năng thúc đẩy tiến hóa gen, em cảm thấy rất thú vị.”
Hoàng Hưng nói, “Em cảm thấy hứng thú với dược học sao? Vậy thì sau này thi nghiên cứu đến chỗ tôi đi.”
“À không…” Tô Tần có chút xấu hổ, “Em còn không biết mình có hứng thú với cái gì…”
Hoàng Hưng cười cười, “Không phải vội, em còn bốn năm nữa để nghĩ rõ vấn đề này.”
Tô Tần gật đầu, lấy ghế ra ngồi một bên xem Hoàng Hưng làm thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm vô cùng an tĩnh, vài dụng cụ thủy tinh phản sáng dưới ánh mặt trời, giống như muốn tự dung nhập những chất lỏng kia vào bầu không khí tĩnh lặng. Hoàng Hưng dành thời gian chỉ cho cậu những điều cậu không biết, hai người thi thoảng cũng nói chuyện phiếm, Tô Tần phát hiện Hoàng Hưng giống như một đứa trẻ lớn xác, tuy đã là tiến sĩ, nhưng lại mang tới cảm giác ngây thơ như trẻ con. Đó cũng là lý do vì sao anh ta lại một lòng hướng tới lý tưởng khoa học, lúc anh chuyên chú xem thí nghiệm, vẻ mặt tập trung không gì sánh bằng.
Nhất thời Tô Tần ngẩn ra, đến lúc Hoàng Hưng ghi lại số liệu phản ứng hóa học thì cậu cất tiếng: “Thầy Hoàng, vì sao thầy lại chọn dược học?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook