Bán Tiên
-
Chương 293: Dẫn dắt
Tần Quyết làm sao có thể bỏ qua thiên đại cơ duyên như thế, vội kinh sợ nói: "Thượng tiên yên tâm, tiểu bối nhất định máu chảy đầu rơi, toàn lực ứng phó hoàn thành khảo nghiệm mà thượng tiên ban tặng."
Bạch y nữ tử điểm đến thì thôi, lại tùy tâm sở dục xoay chuyển đề tài, "Tiểu Vân gian đột nhiên tiến vào nhiều người như vậy, bản tọa hỏi ngươi, các ngươi là làm sao phát hiện được Tiểu Vân gian nhập khẩu?"
Tần Quyết trả lời: "Nói đến còn là công lao của tên đoạt Hỏa Tất Xuất của tiểu bối kia. Tên gia hỏa đó tại trong một tòa cổ mộ tìm được manh mối Tiểu Vân gian nhập khẩu, các phương đều là bởi vì truy tra hắn mà tìm đến đây."
Bạch y thượng tiên tựa hồ rất không lý giải, "Đã tìm được manh mối Tiểu Vân gian nhập khẩu thì sao lại phô trương khắp nơi? Lén lút tìm tới không tốt sao? Cần gì huyên náo sôi sùng sục như thế?"
"Có thể là bị liên lụy vì nổi danh, cũng có thể là vì chính bản thân hắn quá mức rêu rao mà rước lấy họa, trên thực tế mọi người vốn đều cho rằng hắn đã chết tại trong cổ mộ kia, nếu như hắn lặng lẽ tìm tới thì quả thực không người nào biết được..."
Tần Quyết không dối gạt nàng, đem tình huống đại khái nói ra, chuyện bởi vì Văn thị mà bộc lộ ra tại Văn hội tự nhiên là không thể tránh khỏi nhấn mạnh.
Sau khi Bạch y thượng tiên nghe xong, trên khuôn mặt thần tình nhạt nhẽo lại toát ra thần sắc có phần hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Ngu xuẩn, lại rước lấy nhiều người như vậy!"
Tần Quyết hơi cúi đầu, không có nhìn thấy thần sắc trên mặt nàng, cùng phụ họa theo một câu, "A Sĩ Hành kia quả thực không phải là thứ gì hay!"
Bạch y thượng tiên trầm mặc một hồi, lại nói: "Được rồi, ngươi không thể ở lâu, nán lại lâu, đồng bạn của ngươi sẽ sinh nghi, trở về đi."
"Vâng." Tần Quyết đáp một tiếng, sau đó lại thử hỏi, "Nếu như lấy được Hỏa Tất Xuất, còn tới đây tìm ngài sao?"
Bạch y thượng tiên: "Khi ngươi cầm được rồi, bản tọa tự sẽ liên hệ ngươi, nếu như cách một ngày cũng không có liên hệ ngươi, ngươi lại đến nơi này cũng không trễ. Được rồi, đi thôi."
"Vâng." Tần Quyết lại dập đầu một cái, lúc này mới đứng lên, cúi đầu lui ra.
Đi đến cửa vào, y lại nhặt lên cây được mình bỏ xuống, phía sau đồng thời cũng đột nhiên biến đen, nhìn lại, đã là một vùng tối như mực, tiên ảnh cũng vô tung.
Sợ thất lễ xúc phạm tiên nhân, không dám nhìn quá nhiều xung quanh, thắp cháy cây đuốc lên, bước nhanh rời đi.
Một đường trở lại bên cạnh Long Hành Vân và Thôi Du, y lại khoanh chân ngồi xuống, ra hiệu cho Thôi Du tiếp tục nghỉ ngơi.
Thôi Du thể hiện không cần, chủ động muốn nguyện ý canh gác giúp y, nhưng bị y cự tuyệt.
Đợi cho Thôi Du tiến vào trạng thái điều tức, tâm tình y vẫn còn âm thầm kích động không ngừng, không nghĩ tới, quá không nghĩ tới, mình vậy mà lại cùng tiên nhân trong truyền thuyết kết nối với nhau rồi, đây không phải là cơ duyên thì là cái gì?
Nghĩ đến mình bị đánh rụng mấy cái răng hàm, y cũng không cảm thấy bị uất ức nữa, cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Nếu không phải mình nghĩ hết biện pháp cũng phải tiến đến đây, nếu không phải mình bị tội cũng không chịu buông tha, nếu không phải bởi mình kiên nhẫn, lại há có thể có thiên đại cơ duyên như vậy.
Chính y cũng không biết mình đã kích động bao lâu, không sai biệt lắm đến thời điểm đổi gác, y cũng không gọi thay, vẫn y nguyên chìm đắm tại trong tâm tình phấn khích của mình.
Thật vất vả chờ đến khi tâm tình bình tĩnh trở lại, y lại rơi vào trong ưu sầu, phải làm thế nào để hoàn thành khảo nghiệm của thượng tiên chứ?
Ba phương thế lực gắt gao nhìn chăm chú vào Dữu Khánh, hễ có người của một phương nào tới gần thì lập tức sẽ có người của hai phương khác tới gần, ngay cả ba phương thế lực muốn đơn độc tìm Dữu Khánh nói chuyện còn khó, huống chi là y, y căn bản không có cơ hội hạ thủ.
Làm sao bây giờ? Nhìn a nhìn, một mực lo nghĩ...
Năm ngày, phí đầy đủ năm ngày thời gian, ba phương thế lực mới xem như là lục soát hết toàn bộ phế tích, lật tìm triệt để hất đáy lên trời, ngay cả một viên gạch miếng ngói bể cũng không buông tha, không có tìm được bất cứ thứ gì có giá trị.
Tình hình khắc phục là, một đám người chịu đựng tiếp nhận kiểm tra, đề phòng có người tàng tư.
Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên và Mông Phá thì mỗi người chồm hổm tại trước một đống cổ vật có khắc văn tự lật xem, hi vọng có thể tìm được manh mối hữu dụng gì đó. Cuối cùng cũng không tìm được hi vọng gì, nhưng mà những cổ vật có khắc văn tự hoặc hình vẽ đó cũng không bị loạn ném đi, đều được thu thập lại, tương lai sẽ đem đi ra ngoài giao lên, dù sao ai cũng không dám hoàn toàn đảm bảo chúng vô dụng.
Ba nhà từng người cất giấu đồ của chính mình, người nào tìm được thì tính là của người đó, cũng không có tranh nhanh, vì đồ vật không rõ là cái gì mà đánh nhau dữ dội thì không đáng.
Dưới một gốc cây đại thụ dọc mép núi, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh trái lại rất chuyên tâm, đang ở dưới bóng mát của cây đả tọa tu luyện.
Không cho bọn họ đi, cũng không cho bọn họ dốc sức, bị ném tại một bên, bọn họ ngốc nhìn người khác bận rộn cũng không thú vị, đành phải như thế.
Bùm bùm...
Một trận âm thanh khớp xương bùng nổ từ bên trong thân thể Nam Trúc truyền ra.
Dưới gốc cây, mỗi người hướng về một phương hướng khác nhau khoanh chân đả tọa, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhất tề trợn mắt, đều quay đầu nhìn về phía Nam Trúc.
Đợi cho Nam Trúc từ từ mở mắt ra thở dài một hơi, Dữu Khánh hiếu kỳ hỏi: "Đột phá rồi?"
Mặt Nam Trúc lộ vẻ hưng phấn, mỉm cười gật đầu: "Ừ, cuối cùng đã đột phá rồi."
Miệt mài nhiều năm như vậy, cuối cùng đã đột phá đến cảnh giới Thượng võ, quả thực đáng giá cao hứng.
Cũng dựa vào hai quả tiên đào ăn vào bụng kia, trải qua luyện hóa hấp thu linh khí trong đó, một lần hành động trợ giúp gã đột phá đến thượng đẳng Chân Võ cảnh giới.
Đương nhiên, cũng là bởi tu vi của chính gã vốn đã đến được cánh cửa Thượng Võ cảnh giới, hai quả tiên đào chỉ là phát huy tác dụng đẩy một chân đặt tới cửa kia, một lần giúp gã mở ra một cánh cửa kia mà thôi.
Mục Ngạo Thiết cũng biểu thị chúc mừng, chỉ hai chữ, "Chuyện tốt."
Dữu Khánh hướng về y nói một câu, "Võ si, toàn nhà chỉ còn lại mình ngươi là còn tại Sơ Võ cảnh giới."
Mục Ngạo Thiết ngồi xuống, vươn ra một cái bàn tay, xòe ra ba ngón tay, "Cảm giác, tiếp tục có ba mươi cái, hẳn là đủ rồi."
Dữu Khánh và Nam Trúc nhìn nhau, hiểu biết ý của y, đó là một bí mật nhỏ của ba người, lão Cửu chỉ hẳn phải là tiếp tục ăn ba mươi quả tiên đào thì sẽ có thể đột phá.
Nhưng mà tình huống trước mắt, căn bản không được bỏ đi, làm gì có cơ hội tiếp tục đi ăn tiên đào, huống chi là ba mươi quả, dù cho ngẫu nhiên có cơ hội chạy đi được, cho dù chỉ cho một ngày thời gian, trong bụng cũng khó mà chứa được ba mươi quả đào lớn như vậy, cũng không thể cõng một túi đem về rồi ăn ngay trước mặt mọi gnười như ăn mì đi?
Tình huống bây giờ cũng chỉ có thể là chờ đợi có cơ hội rồi nói tiếp, huống hồ trong tương lai không bao lâu khả năng còn có đại phiền toái, đám gia hỏa này tìm không được bảo vật có khả năng sẽ bức cung bọn họ.
Ba người lại lần nữa ngồi ổn, sau một lúc lại nhắm mắt đả tọa, đột nhiên cảm thấy có động tĩnh dị thường, tựa hồ nổi lên gió to.
Ba người lại lục tục mở mắt ra, phát hiện sắc trời đã tối sầm xuống, mây đen khắp trời, lại nhìn tình hình cuồng phong nổi lên như thế này, rõ ràng là trời sắp có mưa to rồi.
Người đã khai pháp nhãn có thể phát hiện, trong mây đen khắp bầu trời trộn lẫn màu đỏ sậm.
Trải qua nhắc nhở, phía bên Ty Nam phủ, nhắm mắt thi pháp một hồi, Mông Phá đột nhiên trợn mắt, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn chăm chú bầu trời.
Lão ta là dùng một thân tu vi mở ra pháp nhãn bản thân, sử dụng "Lam sắc yêu cơ" coi như là mở pháp nhãn, chỉ là phương thức có mượn dùng ngoại vật mà thôi.
Sau khi hơi chút quan sát, Mông Phá trầm giọng nói: "Xem ra, mây mưa này là hấp thu tà khí lơ lững trên bầu trời cao, tà khí này sợ là sẽ theo mưa rớt xuống mặt đất, thông báo với mọi người cẩn thận một chút."
Rất nhanh, người đã soát người kiểm tra xong rồi dồn dập thành quần kết đội xuống núi, đi tìm sơn động có thể tránh mưa.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh mặc dù không sợ tà vũ, nhưng cũng không đáng chịu đựng tại trong mưa, liền cũng trình báo xuống núi trốn mưa.
Việc này thì không có làm khó bọn họ, ba phương thế lực hiện tại cũng không muốn để cho ba người chết, tự nhiên là chấp thuận.
Tại khi ba người trốn vào một chỗ động quật không được bao lâu, mưa to tầm tả liền giáng xuống.
Sau nửa canh giờ, nhân viên ba phương mới toàn bộ được lục soát hoàn tất, đội mưa trở lại bên trong động.
Không biết khi nào mưa mới dừng, đa số người nhân cơ hội này để rất tốt nghỉ ngơi.
"Đây là tà vũ, thảo nào thực vật nơi đây đều bị tà khí ô nhiễm, thì ra là có chuyện như vậy. Tà khí theo mưa rơi xuống, lại theo hơi nước bốc hơi lên không trung, vòng đi vòng lại, không ngừng bị thực vật hấp thu."
"Cũng may mà bị thực vật hấp thu thật nhiều, nếu không thì trong Tiểu Vân gian này ta thấy rất khó nán lại lâu."
"Ngươi cho là hiện tại thì dễ dàng nán lại lâu sao? Điều này cho thấy, nước trong Tiểu Vân gian này cũng không thể uống, thứ mọc trong này cũng không thể ăn, xuất khẩu lại bị phong bế rồi."
"Điều này còn chưa là gì, dựa vào tu vi của mọi người, phương diện ăn có thể tiết chế, ba ngày hai ngày ngẫu nhiên ăn một chút cũng không quá quan trọng. Nước sao, dựa vào tu vi của mọi người, ăn gió uống sương, hấp chút hơi ẩm sạch sẽ thay nước không thành vấn đề. Tu vi không đủ, cũng có cao thủ tại, thi pháp từ hơi ẩm trong không khí ngưng tụ ra một chút nước giải khát thì không thành vấn đề. Cho nên a, vô luận là ăn hay là uống, kiên trì một năm, kiên trì đến lúc xuất khẩu mở ra là không có vấn đề."
"Chỉ mong có thể thuận lợi đi, nói chung cảm giác tiên gia động phủ này có điểm tà môn, tà trong tà khí, có thể nhìn thấy động vật đều chỉ còn hài cốt, không có chút cảm giác nào là tiên phủ."
"Phải a, cũng không biết tiên gia động phủ này đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì, cũng không thể ngay từ khi khai sáng đã bắt đầu như vậy đi?"
Ngồi ở trong đám người không yên lòng, Tần Quyết nghe mọi người nghị luận, ánh mắt chợt sáng ngời, nhận được dẫn dắt.
Hơi chút suy tư, âm thầm mừng rỡ, vẫn luôn nghĩ không ra biện pháp giải quyết, nhưng là bởi vì trận mưa to này mà mang đến hi vọng, thật sự có thể nói là thời điểm được trời ban.
Đem biện pháp tại trong lòng hơi chút sắp xếp, sau khi đã có lí do thoái thác, y chợt hơi hơi nghiêng về bên trái, đối với Long Hành Vân ở một bên, nói: "Tam đệ, ta có cái biện pháp có thể giải được sự không vui trong lòng Tam động chủ, ngươi nhưng có nguyện đi làm hài lòng Tam động chủ không?"
"A?" Đang cảm giác buồn chán, Long Hành Vân lập tức nảy sinh hứng thú.
Tần Quyết đứng dậy ra hiệu, Long Hành Vân hiểu ý, lập tức đứng dậy cùng đi theo.
Hai người xuyên qua giữa đám người, sau khi tìm đến một góc yên lặng trong động, Tần Quyết tại bên tai Long Hành Vân nhỏ giọng thì thầm một hồi.
Long Hành Vân nghe nghe, từng bước ngộ ra, trán dần dần giãn rộng, có cảm giác như đang mở cờ trong bụng, nghe xong thì nhịn cười đám nhẹ vào ngực Tần Quyết một quyền, tiếp đó lại chắp tay, dáng vẻ như là cảm tạ đại ca.
Tần Quyết thì vỗ cánh tay gã, một bộ đừng khách khí, chúng ta cần gì phân biệt ai với ai.
Long Hành Vân mặt mày rạng rỡ, hai tay áo vung lên, lập tức nghênh ngang rời đi.
Gã cũng không đi nơi nào khác, trực tiếp tìm đến bên cạnh Thiên Vũ, gọi to, "Tam thúc."
Thiên Vũ đang nói chuyện với thủ hạ, nghiêng đầu nhìn gã một cái, hỏi: "Chuyện gì?"
Long Hành Vân buông tiếng thở dài: "Tam thúc, ta xem diện tích Tiểu Vân gian này cũng không nhỏ a, diện tích không nhỏ hơn Ảo Võng chút nào, chiếu theo cách chúng ta tìm kiếm từng chút một như vậy, phải giày vò tới khi nào mới có thể yên tĩnh?"
Thiên Vũ lập tức răn dạy: "Bảo ngươi đi ra ngoài thì không đi ra, bây giờ biết rõ phiền phức rồi, than phiền cái gì? Ta xem ngươi chính là ít bị trừng trị!"
Long Hành Vân bất đắc dĩ, "Ai, tam thúc, ngươi coi thường ta rồi, ta không phiền, ta là cảm thấy, dùng loại phương pháp ngốc ngếch này, không biết phải giày vò tới khi nào chưa nói, cũng rất không có hiệu suất, có phải là còn có chút buồn cười hay không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook