Bán Tiên
-
Chương 286: Tiểu Vân gian
Chờ!
Đã sát giờ Tý, mọi người đều đang đợi.
Khác biệt ở chỗ, người đứng ở phía dưới không biết đang đợi cái gì, không biết phải đợi tới khi nào, mà người đứng ở đỉnh núi thì biết rõ đang đợi giờ Tý tiên gia động phủ mở ra.
Đầu lĩnh của Tam đại thế lực đều đang mong đợi, không ngừng quan sát bốn phía.
Sư huynh đệ ba người thì khẩn trương, vẫn là câu nói kia, vạn nhất tiên gia động phủ không mở ra thì làm sao bây giờ?
Trên đỉnh núi đưa đến đồng hồ nước tính thời gian, âm thanh giọt nước tí tách không lớn nhưng lại rất rõ ràng, tựa hồ mỗi một giọt đều đập vào trên trái tim mỗi người.
Mấy người thỉnh thoảng tới nhìn xem vạch nước, mắt mở trừng trừng nhìn giờ Hợi sắp trôi qua, giờ Tý từng chút từng chút một tới gần.
Sư huynh đệ ba người chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, bốn phía y nguyên im ắng, chỉ có tiếng gió thổi thỉnh thoảng lướt qua, bầu trời đêm vẫn y nguyên là khắp bầu trời đầy sao, nhìn không thấy chút dấu hiệu nào trăng hiện ra.
Trọng điểm ở chỗ không thấy được chút dấu hiệu nào cho thấy tiên phủ sắp mở ra.
Khi mà vạch đồng hồ nước theo âm thanh giọt nước tí tách giảm xuống đến vị trí giờ Tý thì ánh mắt sáu người trên đỉnh núi đều đột nhiên rời khỏi vạch đồng hồ, rất nhanh quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu tiên phủ mở ra.
Nhưng tìm tòi kỹ một hồi, y nguyên không thấy bất cứ dấu hiệu gì, mọi người cẩn thận quan sát.
Thời gian theo âm thanh giọt nước từng chút trôi qua, không có bất cứ người nào phát ra bất cứ âm thanh gì, vạch giờ đồng hồ nước lại chậm rãi giảm xuống một khắc, bốn phía vẫn không có dị thường gì, sư huynh đệ ba người không khỏi âm thầm kêu khổ, cảm giác đã bị Vân Hề hại rồi.
Nói cái gì mà động phủ mở ra phải có ánh trăng, còn nói cái gì mà cần phải tới ngày mồng 1 tháng 1 hàng năm, lời này vốn chính là mâu thuẫn, mồng một làm gì có ánh trăng? Trên bầu trời này ngay cả một đám mây che chắn cũng không có, có ánh trăng thì nhìn một cái liền có thể nhìn thấy, ánh trăng đâu chứ? Mặt khác, cái gọi là điều kiện động phủ mở ra căn bản không có nguyên tắc.
Nghĩ đến điểm này, ruột ba người đều hối hận đen rồi, biết rõ lời Vân Hề nói có khả năng có vấn đề, không rõ mình vì sao còn bị ma quỷ ám ảnh chạy tới đây, đây không phải là muốn chết sao?
Khi vạch đồng hồ nước giảm xuống đến giờ tý hai khắc, nhìn chằm chằm bốn phía quan sát kỹ một hồi, cuối cùng Thiên Vũ nhịn không được, quay đầu lại hỏi sư huynh đệ ba người, "Không phải nói giờ Tý mở ra sao? Giờ Tý đã qua hai khắc, thế nào còn không thấy mở ra?"
Dữu Khánh than thở: "Tam động chủ, chúng ta đều đã rơi vào trong tay các ngươi, việc này chúng ta dám nói dối sao? Vấn đề là chúng ta cũng là lần đầu tiên tới, ngươi hỏi bọn ta, chúng ta cũng không biết tình huống là như thế nào a!"
Hướng Lan Huyên tiếp tục một câu, "Vậy thì chờ một chút nữa đi."
Mông Phá trầm giọng nói: "Không chút động tĩnh, nhìn không ra có dấu hiệu gì là có trận pháp sắp khởi động, chỉ mong là sẽ không uổng công cuống quít một trận."
Người phía dưới đỉnh núi dồn dập nhìn chằm chằm phía bên trên, chờ mặt trên kêu gọi một tiếng.
Phía bên yêu giới, Long Hành Vân thì thầm, "Bọn họ đang ở tại bên trên chờ cái gì?"
Tần Quyết lắc đầu, nhìn chằm chằm bên trên, nói: "Không rõ ràng lắm, làm như vậy hẳn là có nguyên nhân làm như vậy, bên trên không phải có đặt đồng hồ nucớ tính thời gian sao? Hẳn phải là chưa tới canh giờ đi."
Theo âm thanh giọt nước tí tách, rất nhanh, vạch gỗ dần dần hạ xuống tới ba khắc, nhưng bốn phía vẫn im ắng như trước.
Dáng vẻ này giống như là giờ Tý gì đó sẽ mở ra sao? Sư huynh đệ ba người rất yên tĩnh, thành thật giống như là chim cút bị làm cho sợ hãi, chỉ có con mắt thỉnh thoảng ngoảnh nhìn bốn phía quan sát, vô cùng chột dạ, đã ở trong lòng âm thầm làm ra quyết định xấu nhất.
Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên, Mông Phá đã không còn bắt đầu mong đợi nữa, ánh mắt nửa tin nửa ngờ cũng thỉnh thoảng quan sát sư huynh đệ ba người.
Nếu không phải cảm thấy ba tên gia hỏa này không dám nói dối, lại thêm cũng là lần đầu tiên tới, bọn họ sợ là đã chụp lấy cổ sư huynh đệ ba người tới chất vấn rồi.
Chờ, bầu không khí hiện trường cũng là đang chịu đựng.
Khi vạch hạ tới giờ Tý bốn khắc, nói cách khác giờ Tý đã trôi qua nửa canh giờ, đỉnh núi lại vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, Thiên Vũ nhịn không được lại lần nữa lên tiếng, "Các ngươi xác định các ngươi không có sai lầm gì?"
Dữu Khánh buông tay, "Tam động chủ, ta cũng rất nôn nóng, vấn đề này của ngươi bảo bọn ta trả lời như thế nào chứ?"
Vừa mới nói xong, Mục Ngạo Thiết đột nhiên nhấc tay chỉ trời, "Mau nhìn, ánh trăng!"
Ánh trăng? Dữu Khánh lập tức quản không nổi Thiên Vũ, cũng thuận thế nhìn qua, mấy người đều cùng nhìn theo về phía không trung.
Nào có ánh trăng?
Vừa nhìn qua thật đúng là nhìn không thấy ánh trăng, nhưng mà khi nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trong trời đêm có một vệt cong manh nhỏ mông mông lung lung, như ẩn như hiện, tỉ mỉ nhận rõ quả thực là ánh trăng, là một ánh trăng lưỡi liềm cực nhỏ, nhỏ đến mức nếu không chú ý thì không thể phát hiện.
Theo thời gian trôi qua, Nguyệt Nha trái lại càng thêm dễ thấy.
Nhưng đối với Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên, Mông Phá mà nói, ánh trăng thì ánh trăng, nào có gì phải kích động?
Ba người Dữu Khánh quả thực có chút kích động nho nhỏ, sau đó phát hiện bốn phía cũng không có biến hóa gì, lúc này tâm lạnh hơn phân nửa.
Ánh trăng không xuất hiện còn đỡ, sau đó bọn họ còn có thể lấy có "Ánh trăng" để làm đường lui, bây giờ ánh trăng đã đi ra nhưng cũng không có phản ứng, đợi một chút nữa thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng đúng vào lúc này, sáu người trên đỉnh núi đột nhiên đồng loạt nhìn về phía vầng trăng khuyết kia.
Nguyệt nha dần dần trong trẻo kia tựa hồ phóng ra một luồng khí tức khó tả, vừa lúc chiếu lên trên người sáu người trên đỉnh núi.
Tình huống gì?
Sáu người kinh nghi bất định, rất nhanh liền phát hiện khí tức khó giải thích kia cũng không phải là đến từ Nguyệt Nha, mà là một điểm hư không phía dưới Nguyệt Nha đang mơ hồ vặn vẹo, giống như mơ hồ xuất hiện cái khe, khí tức là từ trong cái khe dâng trào ra, Nguyệt Nha giống như là một thanh dao sắc cắt ngang hư không.
Cái khe như sóng hư không, đang chậm rãi xé mở, chậm rãi mở rộng, bên trong mơ hồ có cảnh tượng gì đó xuất hiện.
Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên, Mông Phá đều phấn chấn, đều đã ý thức được, Tiểu Vân gian trong truyền thuyết mở ra rồi, tiên gia động phủ thật sự mở ra rồi!
Sư huynh đệ ba người trợn mắt há mồm có thừa, lại đồng thời quan sát lẫn nhau, đã nhìn ra được, đều giống như trút được gánh nặng vậy.
Hướng Lan Huyên chợt quay đầu lại hỏi một câu, "Vừa rồi các ngươi vì sao đối với ánh trăng phản ứng lớn như thế, trăng ra, hư không chi môn cũng mở ra theo, có phải các ngươi có gì đang gạt chúng ta hay không?"
Thiên Vũ và Mông Phá cũng vô ý thức nhìn về phía hai người.
Mục Ngạo Thiết âm thầm hối hận, hối hận vừa rồi không nên thất thố, giải thích một câu: "Ánh trăng đột nhiên xuất hiện, hiếu kỳ mà thôi."
Phải không? Ba phương thủ lĩnh nửa tin nửa ngờ.
Hướng Lan Huyên nhìn chằm chằm phương hướng trăng khuyết, nói: "Ta đại khái đã minh bạch vì sao là mồng một giờ Tý mới mở ra. Giờ Tý chính là thời điểm chuyển đổi từ mồng một sang ngày tiếp theo, mồng một không trăng, mồng một trôi qua, trăng non mới bắt đầu. Hàng năm giờ Tý ngày mồng một đầu tiên, là thời điểm mới cũ thay nhau, nghĩa là thiên địa vận chuyển minh minh chi lực tiến vào một vòng tuần hoàn mới, là một cái cơ hội khởi động lại. Đại môn của động phủ này lợi dụng thiên địa chi lực phong ấn, đối với chúng ta mà nói, cũng cần thiên địa chi lực mới có thể mở ra, bình thường nhìn không thấy cũng vào không được."
Hai vị khác hơi hơi gật đầu, Mông Phá trầm ngâm nói: "Đây cũng chính là vì sao ngày đầu tiên năm mới, khi trăng non xuất hiện thì chính là lúc động phủ mở ra."
Thiên Vũ: "Thảo nào cần phải chờ đến giờ Tý ngày mộng một tháng 1 hàng năm."
Khi ba vị nói những lời này thì ánh mắt y nguyên là nhịn không được quan sát sư huynh đệ ba người, hiển nhiên phản ứng của Mục Ngạo Thiết quá lớn làm cho bọn hắn không thể tiêu tan hoài nghi, cũng may hiện tại cũng vô tâm suy nghĩ tính toán cái gì, bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm quan sát lỗ trống hư không đang mở rộng.
Dữu Khánh ba người rất bất đắc dĩ, nhưng cũng đồng dạng nhịn không được hiếu kỳ, nhìn chằm chằm hư không chỗ hổng.
"Bọn họ giống như đều đang nhìn chằm chằm vào vầng trăng non trên không trung kia, nó có vấn đề gì sao? Ta nhìn không thấy có vấn đề gì, các ngươi có nhìn ra cái gì không?"
Ở phía dưới, Long Hành Vân hỏi Tần Quyết và Thôi Du, được đến trả lời là cái lắc đầu.
Tần Quyết cũng đã nhìn ra sáu người bên trên có dị thường, nhưng y đồng dạng không có nhìn ra bất cứ tình huống gì.
Hư không chỗ hổng dao động mơ hồ dần dần ổn định, một cái bậc thang xa xưa tương đối dài trống rỗng xuất hiện, tại phần cuối bậc thang là một cái chổng chào xa xưa, mặt trên mơ hồ có ba chữ, nhìn kỹ, chính là ba chữ "Tiểu Vân gian".
Mặt sau cổng chào có cái gì thì không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhìn thấy nội bộ cũng là đêm tối tinh không, giống như không có khác biệt gì với bên ngoài.
Sáu người trên đỉnh núi đều trở nên kích động, đã xác nhận không thể nghi ngờ, Tiểu Vân gian trong truyền thuyết thật sự đã được tìm đến!
"Đi, ba người các ngươi đi trước dẫn đường."
Thiên Vũ bỗng nhiên xuất thủ đẩy Dữu Khánh một cái.
Lảo đảo một bước, Dữu Khánh kinh ngạc quay đầu lại, hỏi: "Chúng ta cũng phải đi vào sao?"
Mông Phá nói: "Quỷ mới biết rõ các ngươi còn có chuyện gì gạt chúng ta, các ngươi không đi vào, chúng ta làm sao an tâm?"
Dữu Khánh lập tức nói: "Cái nhập khẩu này hiển nhiên không có khả năng một mực mở ra, các ngươi muốn chúng ta đi vào bao lâu?" Hắn cũng không mù, tự nhiên cũng phát hiện ra được tình hình ba phương nhân mã cõng bao lớn, rõ ràng là làm chẩun bị cho lâu dài.
Hướng Lan Huyên mỉm cười, "Có chúng ta bồi các ngươi a, sợ cái gì, đến lúc phải đi ra thì tự nhiên sẽ đi ra."
Vừa nghe là tình huống này, Dữu Khánh lập tức thẳng tắp sống lưng, "Chúng ta nguyện ý dốc sức cho các ngươi, nhưng chúng ta cũng không có thể làm việc không công, chúng ta cũng muốn được chút chỗ tốt."
Trông thấy thật sự đã tìm được Tiểu Vân gian, hắn không còn chột dạ không yên lòng nữa, lập tức có sức lực, bắt đầu cò kè mặc cả.
Thiên Vũ trầm giọng nói: "Bớt dông dài, nhanh chóng đi vào."
Dữu Khánh kiên trì: "Không có chúng ta, các ngươi tìm không được Tiểu Vân gian. Ta không có ý khác, chí ít chúng ta không có công lao cũng có khổ lao, các ngươi ăn thịt, chúng ta cũng muốn uống ngụm canh, việc này không quá phận đi? Các ngươi nếu là ngay cả một điểm đạo lý đều không nói, nói thật đi, chúng ta rất sợ hãi, sợ các ngươi qua sông dỡ cầu."
"Không có thời gian dông dài với ngươi, cái nhập khẩu này duy trì không được bao lâu." Thiên Vũ quay đầu lại ngoắc tay, "Người đâu!"
Phía dưới, bầy yêu Yêu giới lập tức chen chúc mà đến.
"Lên!"
Mông Phá và Hướng Lan Huyên cũng lục tục phất tay kêu gọi.
Người đi lên trước tiên cuối cùng nhìn thấy được Tiểu Vân gian nhập khẩu, đều khiếp sợ, cuối cùng đã minh bạch sáu người bên trên đang nhìn cái gì.
Chỉ cách biệt trên dưới đỉnh núi, người phía dưới vậy mà lại nhìn không thấy động phủ mở ra, chỉ có tại góc độ từ đỉnh núi này mới có thể nhìn thấy tiên phủ sơn môn mở ra.
Cảnh tượng đó giống như có một bậc cấp lên sơn môn kéo dài nổi tại không trung, xác thực thần kỳ.
"Đưa ba bọn họ áp đi vào!"
Thiên Vũ ra lệnh một tiếng, chỉ hướng Tiểu Vân gian nhập khẩu nổi trong không trung.
Mấy tên Yêu tu lập tức ra tay, phân biệt giữ cánh tay ba người Dữu Khánh, trực tiếp đẩy lên thềm đá lơ lửng.
Người lúc đầu nhấc chân đạp lên bậc cấp còn có chút lo lắng sợ hãi, một chân đạp vững vàng mới yên tâm cất bước đi lên, dù sao là áp giải ba người Dữu Khánh dò đường.
Đầu lĩnh Ba phương cũng chính là ý này, nếu như biết rõ có nguy hiểm gì đó mà không nói thì ba người các ngươi chết trước!
Ba người Dữu Khánh cũng không phải là kẻ ngu si, tự nhiên minh bạch ý định của những người này, trong lòng không khỏi tràn đầy hận ý, đoạt đồ vật của bọn họ còn muốn cầm mạng bọn họ gánh trách nhiệm, nhưng vậy thì phải làm thế nào chứ? Vô lực phản kháng!
Sư huynh đệ ba người dọc theo đường đi luôn mong đợi được tiến vào Tiểu Vân gian tầm bảo, lại không nghĩ rằng mình sẽ phải dùng phương thức bị ép buộc này để tiến vào Tiểu Vân gian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook