Sầm Anh chế nhạo nói: "Vậy cậu đừng mặc nữa, lỡ hỏng chỗ nào đấy sau này lại không cưới được vợ."
Lục Tử Chiêm liền chỉ vào thứ to lớn đang ngủ say dưới lớp vải mềm, đe dọa cậu.

"Tôi cũng có thể không mặc, ra mồ hôi thì để trần luôn cũng được.

Nhưng mà trước đó tôi muốn nói, hơn một ngày tôi đã không giải quyết, tɦủ ɖâʍ cũng ngại làm, ôn hương nhuyễn ngọc ngủ cạnh ben, khó tránh khỏi việc mộng tinh.

Đây không phải giường tôi, tôi bị..."
"Họ Lục kia...." Tất cả đồ dùng trên giường Sầm Anh đều được thay mới, không khỏi trợn tròn mắt, căm tức nhìn Lục Tử Chiêm, nói."Cậu có biết xấu hổ hay không? Cậu dám làm bẩn chăn tôi, tôi phế cậu, có tin hay không?"
Lục Tử Chiêm gật đầu nói tin, hoảng loạn đến mức vội vàng che hạ thân.

Sầm Anh nghiêng đầu qua chỗ khác tìm quần áo cho Lục Tử Chiêm, không nỡ lấy quần áo mới mua của mình để cho hắn mặc, tìm một cái áo đồng phục trường, đang sợ Lục Tử Chiêm mặc không vừa thì bên tai đã nghe thấy tiếng hắn làu bàu.

"Cậu cần phải cố gắng một chút, dù bên người cậu xuất hiện thân thể quyến rũ ra sao cũng không được phép cương.

Dù cho động nhỏ ướt nhẹp đưa đến trước mặt cậu cũng phải kìm bén, một ngụm nước bọt cũng không được nuốt.

Không phải cậu thảm thì tôi cũng xong đời.

Mà ở nơi đó thì có gì để xem chứ, ngoại trừ bộ lông ra, cái khác phải tách chân ra mới thấy được." Càng nói càng khó nghe, một chốc dạy văn hóa, chốc lại dạy kỷ luật.

Người chưa trải qua phương diện này sẽ không hiểu thâm ý trong miệng hắn.

Ngày trước nghiên cứu thuốc Đông Y, Sầm Anh hay qua nhà hắn mượn sách, bởi vì Lục gia là công ty xuất bản, có rất nhiều loại sách không bán trên thị trường.

Cùng Lục Tử Chiêm vụиɠ ŧяộʍ ăn trái cấm, hắn liền dẫn cậu đến tầng cao nhất của giá sách, bên trong là các bản phồn thể dựng ngăn nắp, văn hay tranh đẹp, mới nhìn qua thì giống như văn ngôn hoặc sách cổ.

Sầm Anh tỉ mỉ lật xem mới phát hiện, những thứ này tra f là tiểu thuyết nói về chuyện giường chiếu, vu sơn mây mưa, một chữ cũng không cắt.

Sầm Anh bối rối, thậm chí sau lần đó, về nhà mộng xuân mấy ngày liền.

Lục Tử Chiêm nói "phố đen" chính là âm phụ của con gái.

Sầm Anh lần đầu xem thể loại tình sắc như vậy, nhớ lại từng lời thoại cho tới nội dung, trên mặt đột nhiên đỏ lên, ném quần áo cho Lục Tử Chiêm, cố gắng bình tĩnh nói.

"Cậu đừng chơi chiến thuật tâm lý, những câu nói vừa rồi tôi một chữ cũng không nghe rõ, tôi mới không bị lừa, cũng sẽ không tìm đọc."

Lục Tử Chiêm bị cúc áo ngủ đập vào chíp mũi, xoa nắn một hồi, khuôn mặt ngây ngốc nói.

"Tôi có giáo dục cậu đâu.

Tôi biết cậu là học sinh tốt, ngoan trừ sách vở ra, đối với những thứ khác cũng không có hứng thú.

Giá sách nhà tôi có vài cuốn sách mẹ tôi cố ý để lên cao, không cho tôi xem, tôi lén lút nhìn, mẹ tôi còn nghi ngờ cậu đấy.

Nói xem có buồn cười không?"
Câu này hắn hỏi làm Sầm Anh kinh sợ mồ hôi lạnh chảy khắp người, ngập ngừng nói.

"Hả? Có đúng không? Cậu là đồ vô nhân tính.

Để tôi chịu oan ức."
Lục Tử Chiêm vô tội hừ một tiếng, rũ sạch nói.

"Tôi nào dám để cậu chịu oan ức.

Có một trang bị rách, tôi thừa nhận là tôi xé." Dứt lời, hắn cầm áo Sầm Anh ngửi một cái, đi tắm.

Đêm này Sầm Anh hoàn toàn mất tập trung, không ngừng xoay cái thìa trong bát canh gừng, cậu nhớ tới mấy lời Lục Tử Chiêm nói với mình, cảm giác tấm màn che của mình đang từ từ bị lột sạch, phơi bày thân thể mình dưới ánh mặt trời.

Lục Tử Chiêm đá cậu một cái dưới gầm bàn, Sầm Anh lấy lại tinh thần, nhìn cha đang lo lắng hỏi cậu tại sao hồn bay phách tán, có phải là không thoải mái không?
Sầm Anh giương nhẹ khóe miệng, nói.

"Không có gì, chợt nhớ hôm nay còn chưa đọc sách, mới vừa nhẩm lại một lần, có mấy từ con không chắc chắn."
Cha cậu khuyên lơn.

"Không nắm chắc thì ngày mai tra từ điển, nghỉ đông không cần khổ như vậy.

Chờ tuyết tan, cha cho con ít tiền, con cùng Tử Chiêm đi đánh cầu, vận động một chút, đừng có mãi ở nhà như vậy."
Lục Tử Chiêm một lời hai ý nghĩa nói:
"Chú nói đúng, trời lạnh nên vận động, thân thể mới khỏe."
Sầm Anh nghe từ trong miệng hắn chó không phun ra ngà voi, đặt bát khoảng xuống, thần sắc mệt mỏi nói.

"Con buồn ngủ, chờ hai ngày nữa tâm trạng con tốt lên rồi tính."

Trở về phòng ngủ, như thường lệ, Lục Tử Chiêm cùng cậu chen chúc trên một cái giường.

Hai người bọn họ vóc dáng giống nhau, Lục Tử Chiêm so với Sầm Anh tráng kiện hơn một chút, muốn cưỡng mặc quần áo và qυầи ɭóŧ của cậu.

Sầm Anh liếc tới dấu răng trên người hắn, ƈôи ŧɦịŧ cứng rắn tạo ra kɦoáı ƈảʍ nơi huyệŧ lại một lần nữa hiện về trong hồi ức, nghĩ đến tương lai liền không nhịn được mà câu lên tìиɦ ɖu͙ƈ.

Sau lần kia, Sầm Anh bị kẹp rách cả da, mấy ngày liên tiếp đụng vào đều đau, lại có chút kɦoáı ƈảʍ mơ hồ, giống như đầṳ ѵú bị Lục Tử Chiêm đùa bỡn, còn hậu huyệt lại cắn ƈôи ŧɦịŧ của hắn.

Ngón tay Lục Tử Chiêm ra vào trong huyệŧ, chọc đến điểm mẫn cảm.

Nhắm mắt lại, hai tay xoa nắn hạt thịt mềm trước ngực, hai chân kẹp chặt, dựa vào dư vị dạy dỗ của Lục Tử Chiêm cậu cũng có thể lên cao trào mà bắn tinh, huyệŧ nước chảy ra ngày càng nhiều, vẫn phải cần một ƈôи ŧɦịŧ vừa lớn vừa dài cắm vào, thảo phạt cửa đáy huyệŧ.

Sầm Anh nghĩ như vậy, bỗng thấy qυầи ɭóŧ mình đã ướt một bãi, chân cũng không dám banh ra.

Lục Tử Chiêm đưa lưng về phía cậu, không hề phát hiện ra, vẫn đang nghịch điện thoại di động, màn hình bị chỉ đến mức tối nhất có thể, kiểu chữ lại vô cùng lớn.

Nhìn qua có thể thấy mấy chữ tiên đoán "Tẫn hộ" "Linh quy" "Mã bò".

Sầm Anh nghĩ hắn đang xem Kim Bình Mai, tầm tư liền nhớ tới chuyện "phố đen", làm lòng cậu ngứa ngáy đến khó chịu, càng nhẫn nại càng thấy lỗ chân lông như nở ra, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mưa móc gieo giắc xuống.

Côи ŧɦịŧ trong quần đã cứng đến nỗi chọc tới chăn.

"Lục Tử Chiêm, cậu ngủ chưa?" Sầm Anh biết rõ còn hỏi.

Nghĩ xem nên giả vờ mộng du, sau đó lợi dụng mà sờ soạng hắn, sáng mai sớm sẽ trở lại như bình thường.

Lục Tử Chiêm không nhanh không chậm "Ừ" một tiếng, nói: "Sao vậy? Tôi xem tiểu thuyết lãng mạn mà, tôi cũng đã chuẩn bị khăn giấy lau ƈôи ŧɦịŧ rồi, không làm bẩn chăn cậu đâu."
Cổ họng Sầm Anh lạnh lẽo, phảng phất nhìn thấy ƈôи ŧɦịŧ Lục Tử Chiêm đã cương lên, qυყ đầυ để tại cửa huyệŧ cậu, thay cậu ngăn chặn chất lỏng đang thấm ướt quần.

Cậu đánh bạo lặng lẽ dựa sát vào người Lục Tử Chiêm, thăm dò mà lấy tay vòng qua eo hắn, thấy Lục Tử Chiêm không nói gì, mười ngón tay chậm rãi đi xuống cơ bụng hắn, tiến vào mép qυầи ɭóŧ, nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ đã cương của hắn mà tuốt động.

Kỹ xảo Sầm Anh không tốt, đây là lần đầu tiên cậu chủ động, đáy mắt Lục Tử Chiêm lóe sáng, tinh lực đều chui xuống hạ thân, cố nén vài lần mới ép mình không được thở dốc, hưởng thụ chuyện Sầm Anh dùng tay vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ mình.

Cậu luôn nói ƈôи ŧɦịŧ Lục Tử Chiêm là ƈôи ŧɦịŧ giống con lừa con ngựa, còn ƈôи ŧɦịŧ của lừa và ngựa có hình dáng gì Sầm Anh cũng không biết, chỉ là bên trong lúc làʍ ŧìиɦ, quyển tiểu thuyết kia miêu ta như vậy.


Lúc vuốt ve côn ŧɦịŧ Lục Tử Chiêm, cậu dùng tay đo, quả thật là dài khoảng 6 tấc, hình dáng không nhỏ, bị qυầи ɭóŧ của cậu ghìm đến túi trứng cũng rõ ràng.

Sầm Anh ngạc nhiên, âm huyệt vì sợ hãi mà co rút lại, mặt đỏ tới tận mang tai, nghĩ đến mình trước đây làm sao tiếp nhận ƈôи ŧɦịŧ to lớn như vậy.

Lục Tử Chiêm bị sự sảng khoái xâm lấn, cảm giác được tâm tư vừa sợ lại vừa thẹn của Sầm Anh, trêu chọc nói.

"Côи ŧɦịŧ tôi không chỉ to dài nóng, chịu đựng lâu, cậu mệt đứt hơi tϊиɦ ɖϊƈh͙ cũng không bắn ra được.

Không bằng cậu học ngựa đực mà cưỡi, cưỡi tôi rồi muốn động thế nào cũng được.

Nơi nào ngứa thì đỉnh nơi đó, toàn bộ đều nghe theo cưng."
Mỗi hồi đều là Sầm Anh bị Lục Tử Chiêm ấn xuống, làm cho cậu ngồi lên ƈôи ŧɦịŧ của Lục Tử Chiêm lại còn phải dùng âm hộ kẹp chặt rung động của chính mình, cậu mắng người cũng không quá nhiều, nào có lá gan giαи ɖâʍ với người lưu manh như Lục Tử Chiêm.

Lục Tử Chiêm rút ƈôи ŧɦịŧ ra, nhìn âm hộ của cậu, qυầи ɭóŧ bên trong đã tích thành một bãi chất lỏng, không lấy đồ ngăn chặn sẽ thấm ướt hết giường.

Vì vậy, năm ngón tay của hắn xoa nắn âm thần, cắn lỗ tai Sầm Anh, nói.

"Cậu không muốn dùng tư thế cưỡi, thì nghiêng người để tôi cắm vào, trước tiên làm cho cậu trơn đã."
Sau một trận vân vê, ngón tay trượt vào trong, dính không ít dâʍ ŧɦủy̠.

Hắn cố ý dựa vào dưới chăn tối thui, không nhìn thấy, mà nằm nghiêng, đem qυყ đầυ nhét vào huyệŧ Sầm Anh, quấy rối cậu, đâm vào vách tường.

Đâm đến khi Sầm Anh bị đau mà "A" một tiếng, sẵng giọng.

"Cậu làm đau tôi, đi ra ngoài." Lục Tử Chiêm ôn nhu đâm rút, chơi xấu nói.

"Tôi cho em làm, em lại không chịu.

Tôi thao em, em liền bảo đau.

Em xem em hút tôi không tha.

Em cam lòng để tôi rút ra? Vậy tôi không làm tròn trách nhiệm rồi." Sau đó làm bộ muốn rút ra.

Cổ nhân đem cửa huyệŧ ví như kim kê trạch, miêu tả hàm súc.

Trong miệng Lục Tử Chiêm lại đầy lời thô bỉ, Sầm Anh thật không thích hắn chút nào.

Lục Tử Chiêm học đồ văn vẻ, Sầm Anh lại không tự chủ nhớ tới trong sách viết Vu Sơn mây mưa cùng với đông cung đồ sinh động, cả người như bị tìиɦ ɖu͙ƈ cuốn lấy, khô nóng đến nỗi không ngủ được.

Sầm Anh cũng hiểu được Lục Tử Chiêm đang kìm nén, cho là hắn nhẫn nại không được bao lâu, tạm thời ngừng lại.


Sau đó, Lục Tử Chiêm đẩy tới, cậu phối hợp, thả lỏng âm huyệt, đem ƈôи ŧɦịŧ hút vào.

Dâʍ ŧɦủy̠ tràn đầy, phát ra tiếng òm ọp, Sầm Anh bám vào vạt áo Lục Tử Chiêm, nói.

"Lục Tử Chiêm, cậu bật đèn lên đi" Lục Tử Chiêm chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ, không có thì giờ nói lý với cậu.

Sầm Anh bên trong chăn cởϊ qυầи, vươn mình cưỡi lên eo Lục Tử Chiêm, dùng âm phụ ướt nhẹp quấy nhiễu qυყ đầυ hắn, vừa xấu hổ,vừa có gan nói.

"Nơi u tối của tôi cọ ƈôи ŧɦịŧ cậu, dính nhơm nhớp, không được thoải mái, cậu giúp tôi cởϊ qυầи lót đi."
"Ở đâu không thoải mái? Tôi thấy cậu rất thoải mái còn gì, huyệŧ sưng lên rồi kìa." Lục Tử Chiêm vừa cởϊ qυầи lót cậu vừa mò tới huyệŧ sưng to, ngón tay đè lên, nhào nặn, khiêu khích, huyệŧ chảy nước, làm bụng Lục Tử Chiêm ướt một mảng.

Sầm Anh sảng khoái hừ hừ hai tiếng, giục hắn.

"Cậu mở đèn giường đi.

Tôi bò lên người cậu thì sao cậu thấy được." Câu cuối cùng còn có chút làm nũng.

Lục Tử Chiêm thuận theo cậu bật đèn lên, ngọn đèn nhỏ có phạm vi chiếu sáng không lớn, vầng sáng ám muội bao phủ cả một góc phòng, chuyện gì cũng nhìn không rõ.

Sầm Anh xốc chăn lên, tách chân ngồi xuống người Lục Tử Chiêm.

Cậu chỉ lo Lục Tử Chiêm không thấy quá trình ƈôи ŧɦịŧ đi vào, nghiêng về một góc, một tay xoa huyệŧ, một tay đỡ ƈôи ŧɦịŧ hắn,đuôi mắt yêu mị, dụ dỗ nói.

"Anh yêu, nói xem chiêu thức này trong sách gọi là gì?"
"Tháng 3 hoa đậu khấu nở, một con sâu đâm vào nụ hoa." Lục Tử Chiêm nói xong, một ngón tay đã chui vào hậu huyệt Sầm Anh, trêu đến nỗi eo Sầm Anh mềm nhũn, ngồi sâu xuống, suýt nữa bị qυყ đầυ chọc thủng.

Sầm Anh bấm đầṳ ѵú hắn một cái, vừa trả thù vừa ve vãn, cười mắng.

"Bên trong hồng lâu mộng nhiều thơ như vậy, anh lại nhớ câu đầy dâʍ ɖu͙ƈ, khó trách văn chưa bao giờ được đem trung bình."
Lục Tử Chiêm đang muốn cãi lại một đầṳ ѵú khác lại bị Sầm Anh bấm mạnh một cái, nhìn hắn cười nói.

"Không cho cãi lại.

Trước đây trên giường, cậu cũng không cho tôi phản bác."
Lục Tử Chiêm "A" một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng tỉnh tảo lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.

"Hóa ra là cậu tính kế tôi." Tự đánh cho mình một cái tát, ảo não nói thầm, chết tại miệng.

Nhưng cũng vô cùng hưng phấn, chờ xem Sầm Anh xưa nay cao ngạo, tự kiêu sẽ dùng biện pháp dâm ta gì xử lý hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương