Lục Tử Chiêm trơ mắt nhìn cái tên tự xưng là bạn học Sầm Anh bóc bánh bí ngô ra ăn, lại nghe thấy mấy lời xem thường của cậu ta.

Hắn vốn tưởng Sầm Anh không biết hắn đến, không ngờ ngày mai Sầm Anh chủ động gọi điện thoại cho hắn, hẹn Lục Tử Chiêm buổi trưa ra phía sau trường ăn cơm.

Quán mì này bố trí giống như nhà ăn trong trường, bàn vuông phối hợp với ghế dài, Sầm Anh ngồi ở bàn trong cùng, gọi đồ uống rồi ngồi đợi Lục Tử Chiêm.

Lục Tử Chiêm liên tục nói xin lỗi, làm mấy khách hàng phía sau nhíu mày, hắn giảm thấp âm thanh xuống, nói.

"Cậu đến sớm vậy? Muốn ăn cơm chưa? Lúc đói bụng uống nước ngọt không tốt cho dạ dày đâu."
Nếu như trước đây, hai người họ sẽ không nói chuyện xa cách như vậy, Lục Tử Chiêm ngồi xuống, nhìn chằm chằm đồ uống chưa mở nắp, hắn vui vì Sầm Anh chưa mở ra mà cũng vui vì có thể trả lại, hiện giờ hắn chẳng còn tư vị ăn uống gì nữa.

Sầm Anh mắng hắn.

"Cậu không có tay sao? Lười như vậy, chê tôi mua đồ uống không hợp ý cậu sao, lần sau tự mình mua đi." Mãi đến khi cơm nước bưng lên, trong đôi mắt phản chiếu hạt cơm dính trên mặt đối phương mới nở nụ cười, nói lời êm tai, giống như cãi nhau là chuyện thú vị mỗi ngày của bọn họ.
Có thể hiện nay Sầm Anh đã quăng sạch sẽ quan hệ thân mật của bọn họ, đem chuyện họ cãi nhau xem như thật, Lục Tử Chiêm thoạt nhìn cẩu thả nhưng cũng rất thức thời.

Sầm Anh cắm ống hút, cười khan."Cậu đến quá muộn, hẹn cậu 12 giờ, 12 rưỡi cậu mới đến.

Tôi gọi mì rồi gọi nước, nhớ cậu không ăn hành nên nhắc bà chủ rồi."
Lục Tử Chiêm vội vã lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian trên điện thoại và đồng hồ trên tường hẹn giờ không giống nhau.

hóa ra là bạn cùng phòng hắn lên lớp mượn điện thoại hắn, sửa lại giờ, hại hắn đến chậm.

Hắn giải thích tình huống, sau đó nói.

"Không sao đâu, em gọi gì anh cũng thích ăn." Nói xong, đột nhiên nghĩ tới hôm gặp Sầm Anh và vị sư huynh của cậu trong quán ăn, tâm trạng lại bắt đầu chua xót, âm thầm so sánh mình và tên mập kia.

Sầm Anh nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, rõ ràng trên mặt Lục Tử Chiêm đang hiện lên vẻ không vui, ăn cả một bình dấm chưa, cậu tận dụng thời gian đem đồ ăn lấy ra, giọng nói phảng phất sự đắc ý vì chuyện Lục Tử Chiêm làm cho cậu.

"Bánh bí ngô, tôi nhận, nửa đêm cậu đến tặng cho tôi, bạn học cũng đã nói cho tôi biết, Lục Tử Chiêm, bây giờ cậu xem tôi là đối tượng theo đuổi của cậu sao?"
Lục Tử Chiêm chần chờ rồi gật đầu, ngập ngừng nói.

"Không phải như vậy, em và Phương Uyển Lâm không giống nhau."
Sầm Anh khẽ hừ một tiếng, nói."Có gì khác nhau? Chúng tôi từng chân thành với cậu như vậy, mà cậu thì sao? Đám bạn gái đó, cậu không chiếm được tiện nghi của người ta? Hay là tôi bên cậu lâu nhất nên muốn tôi nhẫn nhục chịu đựng?"
Lục Tử Chiêm không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận, nói.

"Từ trước đến nay anh và mấy cô ấy chưa từng phát triển đến mức độ như em nghĩ.

Anh không thích mấy cô ấy, chỉ là đám bạn trong trường có bạn gái, đi đâu cũng mang theo bạn gái.


Lần thứ nhất đi hoạt động cùng lớp, đi công viên nước cắm trại, chỉ có mình anh trong phòng, tự mình chơi, tự mình ngủ.

Lúc nấu cơm, anh và đám bạn bận bịu tứ phía, bởi vì không có đám bạn gái lôi kéo đi chụp ảnh nên mới khổ như vậy.

Anh sợ lần sau sẽ bị như vậy, lẻ loi, cô đơn nên mới tìm một cô bạn gái."
Sầm Anh nghe vậy, không nhịn được cười.

Lục Tử Chiêm bĩu môi nói.

"Cuối tháng mười ra ngoài chơi, nói lạnh không lạnh, nóng không nóng, kỹ túc xá nam có nhiều người lười tắm như vậy, cách xa cũng có thể được mùi hôi thối, sao có thể ngủ chung với bọn họ? Anh tình nguyện ngủ ngoài bãi cỏ.

Huống hồ anh định kêu em đi, nhưng tới sát thời gian xuất phát cũng không nói thành lời được."
"Cậu nói lần đó..." Sầm Anh nhớ mang máng có chuyện như thế, cậu ngại đi dã ngoại bởi có côn trùng, ban đêm lại lạnh, tắm rửa cũng không tiện nên từ chối Lục Tử Chiêm.

Cậu tưởng Lục Tử Chiêm đi tùm người khác, dù sao cắm trại cũng giống như đi phượt, là thời cơ tốt để dắt theo người yêu, không nghĩ Lục Tử Chiêm thủ thân như ngọc, trong lòng cậu thoải mái thêm mấy phần.
Trong chốc lát, mì đã được bưng lên, Lục Tử Chiêm thấy Sầm Anh nói nhiều lời với mình như vậy, quan hệ không xa lạ như trước, chủ động lấy giấy ăn lau đũa cho Sầm Anh, đem gia vị để trước mặt cậu, ngồi ở một bên nhìn cậu, nghĩ nát óc tìm đề tài tán gẫu, không tiếc lôi cả chuyện quá khứ ra nói.
Sầm Anh hưởng thụ sự ân cần khác thường của Lục Tử Chiêm, nhiều lần tưởng như tha thứ cho hắn, không cãi nau, không chiến tranh lạnh.

bây giờ mềm không được, cứng không xong, trái lại còn tự chọc mình giận, đem bản thân biến thành người cậu ghét nhất.

Sầm Anh chỉ muốn tương lai Lục Tử Chiêm coi trọng cậu hơn một ít, cũng không muốn ngày nào hắn cũng phải ứng phó cậu một cách mệt mỏi như vậy, sau đó bỏ cậu mà đi.
Cậu cầm chén lấy đồ ăn cho cho Lục Tử Chiêm, Lục Tử Chiêm vẫn giống như trước đây, vùi đầu ăn sạch, trước giờ Sầm Anh là người kén ăn, rau chỉ ăn kiểu xà lách, bông cải xanh, không ăn nội tạng gà vịt, chỉ thích ăn gà quay.

Còn Lục Tử Chiêm từ nhỏ đã có gì ăn nấy, chuyên môn giúp Sầm Anh xử lý đồ cậu không ăn, lúc dậy thì bởi vì ăn quá nhiều thịt mỡ nên bụng béo ra, phải mặt quần áo rộng để che đi khuyết điểm.
Sầm Anh cắn đũa, thấy hắn ăn, bỗng cười mắng.

"Tiểu bàn tử"
Lục Tử Chiêm phồng to má, đóng vai tiểu bàn tử cho cậu xem, nói.

"Còn không phải tại em sao? Khi đó em không thích ăn cơm trong trường học, nhưng giờ ăn trưa, chiều học phụ đạo lại muốn ở lại trong trường ăn cơm, mẹ anh cho rằng thành tích em tốt là vì em học phụ đạo, vậy nên cũng không cho anh về nhà." Bọn họ học ở trường trung học xây dựng đã lâu, vô cùng cũ kỹ, không có đầy đủ ký túc xá, phần lớn học sinh nhập học không thể làm gì khác hơn là học ngoại trú, buổi sáng nghỉ học cũng về nhà ăn cơm, chỉ có một số học sinh ở xa mới ở lại.

Sầm Anh nói.

"Khi đó buổi trưa bị giáo viên giao bài tập, mỗi tuần đều bị kiểm tra, mà thành tích cậu khi đó luôn bết bát như vậy, thi cuối kỳ đứng đầu từ dưới lên, nếu không phụ đạo, với thành tích ấy của cậu có thể học cùng trường với tôi? Thi đỗ đại học?"
Lục Tử Chiêm bị cậu làm cho không biết nói gì, cúi đầu yên lặng múc canh uống, Sầm Anh không ăn nữa, đứng dậy đi tính tiền.

Bữa cơm này là Sầm Anh mời khách, Lục Tử Chiêm thức thời, không đòi cậu để mình trả tiền, trong lòng nghĩ, lần sau hắn sẽ mời cậu.


Ai ngờ lại có chuyện trùng hợp đến vậy, lúc Sầm Anh chờ bà chủ đi tìm tiền thối lại gặp Đỗ Tuấn Hào và Hướng sư huynh mang theo một cô gái dáng người cao gầy bước vào cửa hàng.

Bọn họ dùng tiếng Nga trò chuyện, làm các thực khách trong nhà hàng chú ý, Sầm Anh liếc mắt lại nhìn một chút.

Hướng sư huynh thấy gò má của Sầm Anh, lập tức ngừng trò chuyện, thân mật vỗ vai Sầm Anh, gọi cậu.

"Đàn em, trùng hợp như vậy, em cũng ở đây sao? Anh và Đỗ Tuấn Hào mới nói nhớ em đó, đúng lúc giới thiệu cho em quen..." Nói rồi lôi kéo Sầm Anh đi về phía cô gái kia, nói mấy câu Lục Tử Chiêm nghe không hiểu.

Lục Tử Chiêm giống như gặp phải khắc tinh của đời mình, mỗi lần đụng phải tên mập này đều không có chuyện gì tốt, trong lòng lạnh đi vài phần, ánh mắt trừng về phía Hướng sư huynh biến thành dao, bực bội nói.

"Sao lại là cậu ta nữa? Gặp lúc nào không gặp lại gặp đúng lúc này, nhất định phải chọn lúc quan hệ giữa Sầm Anh và tôi căng thẳng mới xuất hiện, này là muốn khiêu chiến với tôi sao?" Hắn chợt cảm thấy người này lòng dạ không đơn giản.

Hắn cũng không thể ngồi yên nữa, xắn ống tay áo lên, vuốt lại tóc tai, ra vẻ mình đẹp trai, khí chất ngời ngời.

Hắn ngồi thẳng lưng, duỗi thẳng chân, sửa sang lại quần áo rồi đi tới cạnh bọn họ bắt chuyện.

"Nói cái giề đó? Bà chủ hỏi cậu kia?" Hắn chạy lại chen vào giữa Sầm Anh và Hướng sư huynh tách bọn họ ra.

Sầm Anh cùng cô gái Nga này vốn chẳng quen biết gì, cũng thấy được sư huynh đang mai mối cho mình, Lục Tử Chiêm đến, đúng lúc giải vây cho cậu.

Kỳ thật trong lòng Sầm Anh cũng không phải không rõ sư huynh có ý gì với cậu, giới thiệu bạn gái cho cậu, tám phần mười cũng là để thăm dò xem Sầm Anh có thích con gái không, nhưng trong lòng cậu đã có người, với bất cứ ai cũng không nảy sinh tình cảm được nữa, không liên quan đến giới tính và tướng mạo.

Động tác chen vào của Lục Tử Chiêm rơi vào mắt Sầm Anh, cậu không tức giận, tự nhiên kéo Lục Tử Chiêm lại gần, đụng vào khuỷu tay hắn một cái, hỏi.

"Sao cậu lại đột nhiên xuất hiện không một tiếng động, định dọa tôi sao?"
"Anh nào có lặng yên không tiếng động, là do âm thanh tán gẫu quá lớn, che mất tiếng bước chân anh."
"Cậu thấy tôi nói chuyện với người ta thì càng không nên chen vào, hại tôi không nhớ rõ mình muốn nói gì..." Sầm Anh trước giờ không tranh cãi với mọi người trước mặt người khác, Hướng sư huynh nhìn một cái đã hiểu Sầm Anh và chàng trai trước mặt này có quan hệ đặc biệt, rất nhiều ý nghĩ trong đầu lóe lên, cuối cùng lại lựa chọn lùi một bước tiến hai bước, giống như vừa tỉnh mộng.

"Ôi, trò chuyện với cậu một chút mà tôi quên mất là đến đây mua cơm.

Bà chủ, ba phần tổng cộng bao nhiêu?"
Đỗ Tuấn Hào ở bên cạnh không biết mở miệng làm sao, ánh mắt dừng lại trên người Lục Tử Chiêm.

Lục Tử Chiêm quay lại nhìn hắn một cái, tim đột nhiên ngừng đập, giống như đi ăn trộm mà bị bắt gặp, chỉ lo Đỗ Tuấn Hào nhắc tới em họ của cậu ta, ánh mắt hắn lảng đi nơi khác, phát hiện cô gái giống người Nga đang đứng đằng kia.

Vốn hắn muốn nói với Sầm Anh.


"Nếu nói chuyện xong rồi, anh đưa em về." Bởi vì sợ phiền phức nên sửa lại.

"Buổi chiều anh còn có lớp, anh về trước."
Sầm Anh chờ Lục Tử Chiêm nói đưa cậu về, hắn lại nói ra lời như vậy trong lòng vô cùng khó chịu, sắc mặt trầm xuống, nói.

"Cậu chờ một chút, tôi lấy đồ ăn cho cậu." Sau đó dùng túi vải xếp gọn gàng ba hộp đồ ăn chưa mở nắp trên bàn cơm.

Lục Tử Chiêm thấy hơi choáng váng, uống một ngụm nước, cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Hắn không tham vài ba miếng này, nhưng là đồ Sầm Anh cho, hắn sao có thể không cảm kích.

Sầm Anh lạnh mặt nhìn, chỉ cảm thấy Lục Tử Chiêm rất kỳ lạ, giống nhau có chuyện gạt cậu, không cho cậu biết.

Cậu nghi hoặc nhìn, Đỗ Tuấn Hào đứng cạnh Lục Tử Chiêm cầm đồ ăn rời đi, lúc hai người va vào nhau, Đỗ Tuần Hào trợn mắt một cái, muốn chào hỏi Lục Tử Chiêm.

Lục Tử Chiêm bị hắn đụng phải, cả người càng thêm sợ hãi, đi nhầm hướng cũng không phát hiện.
Sầm Anh rốt cuộc cũng phát hiện, là do Lục Tử Chiêm nhớ tới chuyện cô em họ của Đỗ Tuấn Hào, sợ em gái Đỗ Tuấn Hào quấn lấy hắn.

Lần trước Lục Tử Chiêm đồng ý mời Đỗ Tuấn Hào uống cacao và ăn gà rán, cộng thêm chuyện đi ăn hải sản còn chưa thực hiện được.

Cậu không nhanh không chậm đi theo Lục Tử Chiêm, thấy đoạn đường tới trường học càng ngày càng gần, cậu cất lời.

"Cậu thật sự không muốn tiễn tôi một đoạn?" Lục Tử Chiêm quay đầu lại, Sầm Anh hất cằm.

"Qua cánh cửa này, phía trước chính là ký túc xá nam."
Loại người da mặt dày như Lục Tử Chiêm bây giờ cũng đã đỏ mặt, hai tay ôm chặt hộp đồ ăn, do dự đến bên cạnh Sầm Anh.

"Em thật sự không giận anh sao?"
"Vừa nãy cậu lén lén lút lút trốn cái gì?"
"Trốn một người."
"Con gái?"
Lục Tử Chiêm khẩn trương nói.

"Em đừng hỏi, hỏi nữa em lại tức giận."
Sầm Anh mắt nhắm mắt mở cho qua, không hỏi đến cùng.

Tường ngoài cũ kỹ, khu ký túc quen thuộc hiện lên, nhìn thấy khoảng cách không xa, nhưng lúc bước đi mới thấy không gần như vậy, ven đường là cỏ xanh biếc, ghế đá ven đường dành cho người nghỉ ngơi, ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua tán cây.

Sầm Anh nghĩ tới đoạn thời gian học sơ trung trước đây, nghĩ tới giàn nho xanh rì, dây leo quấn dày đặc, mùa hè kết quả, mùa thu tỏa hương khắp nơi.

Lục Tử Chiêm hái quả nho cho cậu ăn, ngọt ngào giống trong tưởng tượng.

Cậu nhớ lại tất cả, giống như câu chuyện cũ bị vùi lấp trong thời gian, mùa xuân cây dâu xanh, mùa hè ăn kem que, trời thu ăn nho, mùa đông ăn bánh bí ngô, Sầm Anh đều nhớ.

Bọn họ đứng dưới tán cây, đối diện là cửa sắt của ký túc xá, Sầm Anh hỏi Lục Tử Chiêm.


"Bánh bí ngô do cậu làm sao? Bạn học tôi khen ngon, nhưng tôi nhớ cậu không nấu ăn bao giờ."
Lục Tử Chiêm thẳng thắn nói.

"Anh xin hội phó câu lạc bộ nấu ăn làm giúp anh."
Sầm Anh nghe được nở nụ cười, lộ ra hàm răng sáng bóng, đôi mắt giống như chứa đựng toàn bộ ánh nắng mặt trời.

Lục Tử Chiêm nhẹ giọng hỏi cậu.

"Em hết giận anh chưa? Lâu vậy không để ý tới anh, anh ăn không ngon ngủ không yên."
Sầm Anh mắng hắn.

"Cậu nói mấy lời này giống như trách tôi vậy." Lục Tử Chiêm vội vàng nói không phải, vò đầu bứt tai nghĩ ra lời xin lỗi phù hợp, nửa ngày cũng không biết nói làm sao, cầm tay Sầm Anh rối rít nói xin lỗi.

Sầm Anh rút tay về, lạnh nhạt nói.

"Tôi đương nhiên giận cậu rồi." Cậu chỉ là muốn mượn chuyện của Tiết Bằng Khang nói mấy lời với Lục Tử Chiêm, ám chỉ hắn xem có thích cậu hay không, không phải cậu ra vẻ mình hèn hạ.

Trong lòng cậu đều là Lục Tử Chiêm, đối phương lại không xem cậu ra gì, đến lúc cần dùng mới tìm cậu.

Lúc nghỉ đông cũng không thông bái với cậu, tự ý đăng ký cho cậu đi dã ngoại, lúc sai hắn đi mua đồ, hắn lại quên.

Còn có, ngày xưa Lục Tử Chiêm chỉ cần tới cậu để giải quyết nhu cầu, mặc quần áo vào sẽ không nói chuyện.

Lúc chiến tranh lạnh với cậu còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nghĩ tới đây, chuyện cậu giận hắn cũng không có gì lạ.

Lục Tử Chiêm mờ mịt kêu "A" một tiếng, năn nỉ nói.

"Em muốn anh làm thế nào em mới hết giận nói anh nghe đi? Anh vừa ngu vừa dốt, em không nói, anh không hiểu."
Sầm Anh mím môi không nói lời nào, bị Lục Tử Chiêm làm nũng, không nói câu trả lời cho hắn, hắn không cho cậu đi.

Sầm Anh keo kiệt cất tiếng.

"Lần trước tôi nói mấy câu tiếng Nga, cậu có hiểu không?"
Lục Tử Chiêm áy náy nói.

"Em nói nhanh qua, âm đọc cũng phức tạp, anh không nhớ rõ nữa, không cách nào dịch ra."
Sầm Anh sớm đã biết hắn sẽ trả lời như vậy, hừ hừ lỗ mũi, muốn hắn lấy di động ra, mở mục ghi chép viết cho hắn xem.

"Dù sao bây giờ cũng nhớ rồi, cậu dịch xong rồi tới tìm tôi."
"Được, được, bây giờ anh sẽ đi tra." Lục Tử Chiêm vui mừng, hân hoan nhảy nhót, hôn lên màn hình điện thoại giống như hôn lên môi Sầm Anh.

Sầm Anh vừa giận vừa xấu hổ, đi vào ký túc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương