Bàn Thờ Trinh Tiết Của Kỹ Nam
-
Chương 9
Rèm cửa sổ che khuất những tia nắng sớm, căn phòng chìm trong bóng tối, từng ngóc ngách đều toả ra dư vị phóng đãng của chuyện yêu nóng bỏng.
Lạc Quỳ Nguyệt giật giật hàng mi, cuối cùng cũng mở được mắt, vừa trải qua giấc ngủ sâu, nên cậu vẫn còn hơi mơ màng lim dim.
Nhưng sau khi nhìn khắp căn phòng, toàn thân liền cứng đờ như lạc vào phòng băng.
Khắp căn phòng chỉ có duy nhất hai người họ, cả hai đều đầy những dấu ân ái xanh xanh tím tím, chất lỏng sền sệt màu trắng đục đã khô lại dính chặt trên ga giường, còn có một vệt máu khô, vỏ chăn trắng muốt xộc xệch, Lạc Quỳ Nguyệt nhìn đến mức đầu óc trống rỗng.
Chẳng cần phải nói, tối qua chắc chắn làm rất hăng máu. Ánh mắt cậu di chuyển đến khuôn mặt người đang nằm trên giường, từng đường nét quen thuộc trên khuôn mặt kia như đang hét vào cậu, hôm qua người ân ái cùng cậu không ai khác là Bạch Ninh Sinh.
Lạc Quỳ Nguyệt nhất thời bị doạ đến phát sợ.
Mà lúc này, Bạch Ninh Sinh cũng gần tỉnh.
Thực ra Bạch Ninh Sinh sớm đã tỉnh dậy, chỉ là anh cho rằng, cậu cần bị kích thích thêm chút nữa.
Anh nằm trên giường, rên rỉ một hồi, làm bộ không thấy Lạc Quỳ Nguyệt đang sững sờ, mắt ti hí, miệng nói mớ như còn đang mơ: “Ưmm… Quỳ Nguyệt… Đừng mà…”
Mặt Lạc Quỳ Nguyệt trắng bạch, cậu đột nhiên lại nhớ ra những ký ức vụn vỡ của tối qua, câu từ lẫn động tác đều vô cùng khêu gợi, cơ thể tiến vào một nơi vừa chật hẹp lại ấm áp, còn cả câu đó…
… “Quỳ Nguyệt, em làm anh đau rồi.”
Cậu đã làm chuyện như vậy với lão đại của mình! Làm sao đây? Lão đại chắc muốn giết chết cậu quá?
Lạc Quỳ Nguyệt âm thầm ngồi khóc, từng giọt lệ long lanh như châu như ngọc thấm đẫm ga giường.
“… Quỳ Nguyệt?” Bạch Ninh Sinh đã ngồi dậy, anh ngẩn người nhìn Lạc Quỳ Nguyệt khóc thút thít, giả vờ không hiểu, vừa cử động, lại như đụng tới miệng vết thương, trong nháy mắt sắc mặt anh trở nên kỳ lạ, “Tối qua chúng ta…”
Lạc Quỳ Nguyệt nước mắt nhạt nhoà nhìn vết cắn trên người Bạch Ninh Sinh, tay liên hồi lau đi những dòng lệ không ngừng tuôn trên khuôn mặt, không dám nhìn mặt Bạch Ninh Sinh: “Xin lỗi, lão đại… em, em không cố ý… anh mắng em đi… anh chửi em đi…”
Cậu khóc oà lên, liền lập tức cảm giác như được ôm vào lòng, rất ấm áp, bỗng chốc lại càng khóc dữ dội hơn.
“Không sao đâu, anh không trách em, Quỳ Nguyệt.” Động tác của Bạch Ninh Sinh nhẹ nhàng xoa lưng cậu, đôi mắt loé lên ánh kỳ dị, “… Đây không phải lỗi của em, anh biết, anh… không sao đâu.”
Anh ôm chặt lấy cậu, cậu vốn không nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của anh ở sau gáy mình.
Tiểu hùng tử ngây thơ đáng yêu ngoan ngoãn tựa vào vai anh, giọng nói cũng nhỏ nhẹ dễ thương.
“Em sẽ chịu trách nhiệm… Lão đại, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Chàng hùng tử dịu dàng lập tức nắm chặt lấy bàn tay đối phương, khẽ nói:
“Ừm.”
…
Tối qua Lâm Hạo nhất mực chờ Lạc Quỳ Nguyệt ở ký túc xá, thấy trời tối đen rồi Lạc Quỳ Nguyệt vẫn chưa trở về, nghiến răng xông ra ngoài tìm cậu, rốt cuộc cuối cùng vẫn bị Tần Hàn cản lại.
“Không thấy Bạch Ninh Sinh không ở đây à? Ngứa ngáy linh tinh.” Lúc này tâm trạng Tần Hàn cũng tốt gì cho cam, hắn làm mặt lạnh đối mặt với Lâm Hạo.
“Mẹ kiếp lão ta không ở đây thì liên quan đếch gì tao à!” Lâm Hạo nhíu mày, nói năng không kiêng nể thằng em họ, “Tránh ra cho tao.”
“Hờ, mày thật sự không biết thật hay mày giả ngu?” Tần Hàn cười nhạt nhìn hắn, “Cả hai đều không về ký túc, ngoài lên giường với nhau thì còn làm cái đếch gì khác được?”
Vừa nói xong, hắn bị Lâm Hạo túm chặt cổ áo một cách thô bạo, “Mày thử nói láo lại tao nghe xem nào, mày tưởng tao không dám đánh mày?”
“…” Tần Hàn đăm đăm nhìn hắn, giọng điệu khiêu khích: “Mày vẫn không biết gì à, hôm Diệp Sênh Bắc tìm tới bảo bối, tao cũng làm chuyện đó với bảo bối đấy.”
Hắn thấy đối phương sững sờ, người rụt lại, tâm trạng tốt hẳn, tiếp tục nói: “Không phải ngày trước mày bảo, mùi sữa tắm trong ký túc nồng quá à?”
Lập tức vang lên tiếng va chạm, cùng với tiếng Tần Hàn kêu to.
Khoé miệng Tần Hàn đau rát, hắn liếm liếm,cả khuôn miệng ngập mùi máu tanh.
“Lúc đó trên cơ thể cậu ấy đều là mùi của tao.” Tần Hàn bình tĩnh nói xong liền lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lửa giận của Lâm Hạo, thô bạo nhào tới vật lộn với Lâm Hạo.
“Vừa hay, tâm trạng tao cũng đang không tốt.”
…
Diệp Sênh Bắc ngồi trên ghế, bên cạnh gã là một đống máy móc kỳ quái, lúc này trông gã có phần lạnh nhạt, bình tĩnh nói với người đàn ông áo trắng trước mặt: “Thế nào rồi?”
“Muốn nghe kết quả nào?” Đối phương nhíu mày nhìn Diệp Sênh Bắc.
Diệp Sênh Bắc liếc hắn.
“Được rồi được rồi, biết Diệp đại thiếu gia cậu không rảnh, không đùa cậu nữa.” Hắn cười đùa xong liền hít thật sâu, nghiêm túc nói. “Tôi hỏi cậu, cậu biết suy nghĩ của tên hùng tử đó không?”
“Nên… tức là mang thai?” Diệp Sênh Bắc không trả lời câu hỏi của hắn.
Đối phương bất lực gật đầu: “Có dấu hiệu của sinh mệnh…”
Diệp Sênh Bắc lập tức cắt lời hắn, “Mở cho tôi xem. Nhanh.”
“… Tôi nói này Diệp đại thiếu, đây chẳng phải chuyện nhỏ, huống hồ, hùng phụ thư phụ Diệp gia đã biết chưa?”
Diệp Sênh Bắc không nhẫn nại nổi nữa liền hừ một tiếng, “Có cháu mà còn không vui à? Tôi ở bên ai liên quan gì tới họ, thao tác nhanh lên cái coi.”
“Sao tôi có cảm giác cậu sắp ép cưới người ta thế nhỉ?”
Diệp Sênh Bắc lạnh lùng nhìn hắn, liếc từ trên xuống dưới mà nói: “Cái này người ta gọi là cưới trước yêu sau.”
“…”
Cuối cùng Diệp Sênh Bắc cũng lấy được giấy khám, hắn nhìn chằm chằm dòng chữ in trên đó, gương mặt trầm lặng nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Thời điểm Lạc Quỳ Nguyệt và Bạch Ninh Sinh mặc xong quần áo rời khỏi khách sạn, lúc này đã gần trưa.
Khi rời đi, tâm tư Lạc Quỳ Nguyệt vẫn vô cùng rối bời, bàn tay đặt trên mép đùi bỗng bị nắm chặt, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Ninh Sinh. Anh nhìn cậu cười cười, đầy ấm áp dịu dàng, Lạc Quỳ Nguyệt mím môi. Ý cười trên khoé miệng anh càng sâu hơn.
Ôi… đáng yêu thật sự mà…
Ánh mặt trời rọi vào, dưới tầm mắt thanh niên ôn nhu ẩn hiện một chiếc bóng.
Lạc Quỳ Nguyệt về tới cổng trường, liền thấy Lâm Hạo đứng một mình từ xa nhìn về mình, không biết có phải đã đợi rất lâu.
Ánh mắt của Bạch Ninh Sinh quét qua Lâm Hạo, thản nhiên ôm lấy Lạc Quỳ Nguyệt, chìa ra đôi tay đang nắm chặt của hai người, nghiêng người xoa lên tấm lưng đang cứng đờ của cậu, ghé sát tai hỏi: “Sao vậy?”
Lạc Quỳ Nguyệt cúi đầu lắc lắc: “Không có gì…” Cậu liếc nhìn Lâm Hạo, rồi nhắm mắt bước tới.”
Lâm Hạo thấy Lạc Quỳ Nguyệt có vẻ thân mật bên Bạch Ninh Sinh, lông mày khó chịu nhíu lại.
Lúc đi tới, Lạc Quỳ Nguyệt mới phát hiện trên mặt Lâm Hạo có vài viết thương, cậu tỏ vẻ lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Vừa nói xong, bầu không khí lập tức thay đổi, Lạc Quỳ Nguyệt bối rối, cậu bắt đầu hối hận rồi.
Khuôn mặt Lâm Hạo đã phần nào bớt lạnh: “Không sao.”
“Ờ…” Lạc Quỳ Nguyệt ngập ngừng đáp, trong nháy mắt lại bị Bạch Ninh Sinh nắm lấy tay.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hạo dừng trên đôi tay đang nắm lấy của hai người kia.
Bạch Ninh Sinh bình thản cười cười, cất tiếng hỏi: “Đứng đây làm gì? Chúng ta về ký túc trước đi đã.”
Lâm Hạo giương mắt nhìn Bạch Ninh Sinh một hồi, lại nói tiếp: “Tôi về cùng hai người.”
Về tới ký túc, tên tiểu tử Tần Hàn chẳng biết từ đâu đi tới, lại nói, từ lúc Lạc Quỳ Nguyệt và hắn làm chuyện đó, bỗng ít tiếp xúc hẳn.
Lại nghĩ tới chuyện không nên nghĩ, sắc mặt của Lạc Quỳ Nguyệt trở nên rối rắm.
Lạc Quỳ Nguyệt để Bạch Ninh Sinh đi tắm trước, Bạch Ninh Sinh cười cười, không phản đối.
Chỉ có điều, không lâu sau, Lạc Quỳ Nguyệt liền nghe thấy tiếng Bạch Ninh Sinh gọi tên mình.
“Sao vậy ạ?” Lạc Quỳ Nguyệt đi tới.
Sắc mặt của chàng thanh niên này liền ửng hồng, nói với cậu, “Anh… chỗ đó hơi khó chịu, Quỳ Nguyệt có thể giúp anh lấy quần áo không?”
Không cần anh cố ý nói ra, Lạc Quỳ Nguyệt cũng biết vì sao, cậu đỏ bừng mặt, nghe lời ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Hạo cùng Lạc Quỳ Nguyệt bước tới, không nói câu gì, liền thấy Bạch Ninh Sinh nhân lúc Lạc Quỳ Nguyệt không thấy liền tặng hắn nụ cười trừ, cố ý để lộ ra những dấu vết ân ái.
Lâm Hạo chỉ cười nhạt: Mày đùa hơi được đấy!
Đợi Lạc Quỳ Nguyệt đưa quần áo cho Bạch Ninh Sinh, Lâm Hạo tiến lên một bước, mạnh tay kéo Lạc Quỳ Nguyệt đi ra.
Nụ cười của Bạch Ninh Sinh vụt tắt.
Lạc Quỳ Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lâm Hạo kéo tới cửa ký túc, ngẩng đầu hốt hoảng nhìn đối phương.
“Cậu giải thích đi!” – ngọn lửa trong mắt Lâm Hạo bùng cháy, gương mặt lạnh tanh đến đáng sợ, “Cậu và Bạch Ninh Sinh là thế nào?”
Lạc Quỳ Nguyệt sững sờ vài giây, sau khi kịp nhận thức được mặt cậu liền trắng bệch lắc đầu đáp: “Chúng tôi… không có mà.”
Lâm Hạo cười gằn, tiếng cười khiến người khác lạnh sống lưng, “Lạc Quỳ Nguyệt, cậu giỏi thật đấy. Tóm một tên thư tử không đủ, còn tóm cả ký túc xá, bây giờ chắc cậu mãn nguyện lắm? Nhỉ?”
Lạc Quỳ Nguyệt ngẩng đầu tỏ vẻ không tin nổi, nhìn hắn, Lâm Hạo nhìn vào đôi mắt vừa đỏ sọng vừa ướt nhẹp của cậu, vừa nói xong liền thấy hối hận.
“Có phải cậu chỉ thích hùng tử?” Lạc Quỳ Nguyệt bướng bỉnh nhìn hắn, đáy mắt hiện lên đầy rẫy những vết thương, “Tôi biết tôi có lỗi với cậu, vậy cậu đi tìm hùng tử khác được không? Cậu vừa to cao vừa đẹp trai khí chất như vậy chắc chắn sẽ có người thích cậu, cậu mặc kệ tôi đi…”
“Lạc Quỳ Nguyệt, cậu im đi.”
“Nếu cậu muốn tôi đền cho cậu, vậy tôi cũng có thể tìm giúo cậu hùng tử mà cậu thích. Nếu nhưng cậu lại thích thư tử, vậy lúc đó với cậu mà nói coi như không còn vấn đề gì nữa…”
“Lạc Quỳ Nguyệt…”
“Tôi biết tôi rất tệ, cậu cũng không hẳn thích tôi mà, dù sao tôi chính là…”
“Tôi nói cậu im miệng câu nghe không hả!” – Lâm Hạo tức giận tới gào ầm lên, càng nghe Lạc Quỳ Nguyệt nói lại càng bực, hắn liền hét thằng vào mặt đối phương:
“Dẹp con mẹ nó hết thư tử với chả hùng tử đi! Lão đây thích cậu đấy!!!”
Hét xong bàn tay hắn nắm lấy cổ áo cậu, đặt lên đôi môi ướt đẫm nước mắt của cậu nụ hôn sâu nóng bỏng.
________________________________________
Lời tác giả:
Cứ thế viết tới tận hơn 3000 chữ…Tôi muốn kết ở chap sau cơ QAQ.
Lạc Quỳ Nguyệt giật giật hàng mi, cuối cùng cũng mở được mắt, vừa trải qua giấc ngủ sâu, nên cậu vẫn còn hơi mơ màng lim dim.
Nhưng sau khi nhìn khắp căn phòng, toàn thân liền cứng đờ như lạc vào phòng băng.
Khắp căn phòng chỉ có duy nhất hai người họ, cả hai đều đầy những dấu ân ái xanh xanh tím tím, chất lỏng sền sệt màu trắng đục đã khô lại dính chặt trên ga giường, còn có một vệt máu khô, vỏ chăn trắng muốt xộc xệch, Lạc Quỳ Nguyệt nhìn đến mức đầu óc trống rỗng.
Chẳng cần phải nói, tối qua chắc chắn làm rất hăng máu. Ánh mắt cậu di chuyển đến khuôn mặt người đang nằm trên giường, từng đường nét quen thuộc trên khuôn mặt kia như đang hét vào cậu, hôm qua người ân ái cùng cậu không ai khác là Bạch Ninh Sinh.
Lạc Quỳ Nguyệt nhất thời bị doạ đến phát sợ.
Mà lúc này, Bạch Ninh Sinh cũng gần tỉnh.
Thực ra Bạch Ninh Sinh sớm đã tỉnh dậy, chỉ là anh cho rằng, cậu cần bị kích thích thêm chút nữa.
Anh nằm trên giường, rên rỉ một hồi, làm bộ không thấy Lạc Quỳ Nguyệt đang sững sờ, mắt ti hí, miệng nói mớ như còn đang mơ: “Ưmm… Quỳ Nguyệt… Đừng mà…”
Mặt Lạc Quỳ Nguyệt trắng bạch, cậu đột nhiên lại nhớ ra những ký ức vụn vỡ của tối qua, câu từ lẫn động tác đều vô cùng khêu gợi, cơ thể tiến vào một nơi vừa chật hẹp lại ấm áp, còn cả câu đó…
… “Quỳ Nguyệt, em làm anh đau rồi.”
Cậu đã làm chuyện như vậy với lão đại của mình! Làm sao đây? Lão đại chắc muốn giết chết cậu quá?
Lạc Quỳ Nguyệt âm thầm ngồi khóc, từng giọt lệ long lanh như châu như ngọc thấm đẫm ga giường.
“… Quỳ Nguyệt?” Bạch Ninh Sinh đã ngồi dậy, anh ngẩn người nhìn Lạc Quỳ Nguyệt khóc thút thít, giả vờ không hiểu, vừa cử động, lại như đụng tới miệng vết thương, trong nháy mắt sắc mặt anh trở nên kỳ lạ, “Tối qua chúng ta…”
Lạc Quỳ Nguyệt nước mắt nhạt nhoà nhìn vết cắn trên người Bạch Ninh Sinh, tay liên hồi lau đi những dòng lệ không ngừng tuôn trên khuôn mặt, không dám nhìn mặt Bạch Ninh Sinh: “Xin lỗi, lão đại… em, em không cố ý… anh mắng em đi… anh chửi em đi…”
Cậu khóc oà lên, liền lập tức cảm giác như được ôm vào lòng, rất ấm áp, bỗng chốc lại càng khóc dữ dội hơn.
“Không sao đâu, anh không trách em, Quỳ Nguyệt.” Động tác của Bạch Ninh Sinh nhẹ nhàng xoa lưng cậu, đôi mắt loé lên ánh kỳ dị, “… Đây không phải lỗi của em, anh biết, anh… không sao đâu.”
Anh ôm chặt lấy cậu, cậu vốn không nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của anh ở sau gáy mình.
Tiểu hùng tử ngây thơ đáng yêu ngoan ngoãn tựa vào vai anh, giọng nói cũng nhỏ nhẹ dễ thương.
“Em sẽ chịu trách nhiệm… Lão đại, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Chàng hùng tử dịu dàng lập tức nắm chặt lấy bàn tay đối phương, khẽ nói:
“Ừm.”
…
Tối qua Lâm Hạo nhất mực chờ Lạc Quỳ Nguyệt ở ký túc xá, thấy trời tối đen rồi Lạc Quỳ Nguyệt vẫn chưa trở về, nghiến răng xông ra ngoài tìm cậu, rốt cuộc cuối cùng vẫn bị Tần Hàn cản lại.
“Không thấy Bạch Ninh Sinh không ở đây à? Ngứa ngáy linh tinh.” Lúc này tâm trạng Tần Hàn cũng tốt gì cho cam, hắn làm mặt lạnh đối mặt với Lâm Hạo.
“Mẹ kiếp lão ta không ở đây thì liên quan đếch gì tao à!” Lâm Hạo nhíu mày, nói năng không kiêng nể thằng em họ, “Tránh ra cho tao.”
“Hờ, mày thật sự không biết thật hay mày giả ngu?” Tần Hàn cười nhạt nhìn hắn, “Cả hai đều không về ký túc, ngoài lên giường với nhau thì còn làm cái đếch gì khác được?”
Vừa nói xong, hắn bị Lâm Hạo túm chặt cổ áo một cách thô bạo, “Mày thử nói láo lại tao nghe xem nào, mày tưởng tao không dám đánh mày?”
“…” Tần Hàn đăm đăm nhìn hắn, giọng điệu khiêu khích: “Mày vẫn không biết gì à, hôm Diệp Sênh Bắc tìm tới bảo bối, tao cũng làm chuyện đó với bảo bối đấy.”
Hắn thấy đối phương sững sờ, người rụt lại, tâm trạng tốt hẳn, tiếp tục nói: “Không phải ngày trước mày bảo, mùi sữa tắm trong ký túc nồng quá à?”
Lập tức vang lên tiếng va chạm, cùng với tiếng Tần Hàn kêu to.
Khoé miệng Tần Hàn đau rát, hắn liếm liếm,cả khuôn miệng ngập mùi máu tanh.
“Lúc đó trên cơ thể cậu ấy đều là mùi của tao.” Tần Hàn bình tĩnh nói xong liền lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lửa giận của Lâm Hạo, thô bạo nhào tới vật lộn với Lâm Hạo.
“Vừa hay, tâm trạng tao cũng đang không tốt.”
…
Diệp Sênh Bắc ngồi trên ghế, bên cạnh gã là một đống máy móc kỳ quái, lúc này trông gã có phần lạnh nhạt, bình tĩnh nói với người đàn ông áo trắng trước mặt: “Thế nào rồi?”
“Muốn nghe kết quả nào?” Đối phương nhíu mày nhìn Diệp Sênh Bắc.
Diệp Sênh Bắc liếc hắn.
“Được rồi được rồi, biết Diệp đại thiếu gia cậu không rảnh, không đùa cậu nữa.” Hắn cười đùa xong liền hít thật sâu, nghiêm túc nói. “Tôi hỏi cậu, cậu biết suy nghĩ của tên hùng tử đó không?”
“Nên… tức là mang thai?” Diệp Sênh Bắc không trả lời câu hỏi của hắn.
Đối phương bất lực gật đầu: “Có dấu hiệu của sinh mệnh…”
Diệp Sênh Bắc lập tức cắt lời hắn, “Mở cho tôi xem. Nhanh.”
“… Tôi nói này Diệp đại thiếu, đây chẳng phải chuyện nhỏ, huống hồ, hùng phụ thư phụ Diệp gia đã biết chưa?”
Diệp Sênh Bắc không nhẫn nại nổi nữa liền hừ một tiếng, “Có cháu mà còn không vui à? Tôi ở bên ai liên quan gì tới họ, thao tác nhanh lên cái coi.”
“Sao tôi có cảm giác cậu sắp ép cưới người ta thế nhỉ?”
Diệp Sênh Bắc lạnh lùng nhìn hắn, liếc từ trên xuống dưới mà nói: “Cái này người ta gọi là cưới trước yêu sau.”
“…”
Cuối cùng Diệp Sênh Bắc cũng lấy được giấy khám, hắn nhìn chằm chằm dòng chữ in trên đó, gương mặt trầm lặng nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Thời điểm Lạc Quỳ Nguyệt và Bạch Ninh Sinh mặc xong quần áo rời khỏi khách sạn, lúc này đã gần trưa.
Khi rời đi, tâm tư Lạc Quỳ Nguyệt vẫn vô cùng rối bời, bàn tay đặt trên mép đùi bỗng bị nắm chặt, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Ninh Sinh. Anh nhìn cậu cười cười, đầy ấm áp dịu dàng, Lạc Quỳ Nguyệt mím môi. Ý cười trên khoé miệng anh càng sâu hơn.
Ôi… đáng yêu thật sự mà…
Ánh mặt trời rọi vào, dưới tầm mắt thanh niên ôn nhu ẩn hiện một chiếc bóng.
Lạc Quỳ Nguyệt về tới cổng trường, liền thấy Lâm Hạo đứng một mình từ xa nhìn về mình, không biết có phải đã đợi rất lâu.
Ánh mắt của Bạch Ninh Sinh quét qua Lâm Hạo, thản nhiên ôm lấy Lạc Quỳ Nguyệt, chìa ra đôi tay đang nắm chặt của hai người, nghiêng người xoa lên tấm lưng đang cứng đờ của cậu, ghé sát tai hỏi: “Sao vậy?”
Lạc Quỳ Nguyệt cúi đầu lắc lắc: “Không có gì…” Cậu liếc nhìn Lâm Hạo, rồi nhắm mắt bước tới.”
Lâm Hạo thấy Lạc Quỳ Nguyệt có vẻ thân mật bên Bạch Ninh Sinh, lông mày khó chịu nhíu lại.
Lúc đi tới, Lạc Quỳ Nguyệt mới phát hiện trên mặt Lâm Hạo có vài viết thương, cậu tỏ vẻ lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Vừa nói xong, bầu không khí lập tức thay đổi, Lạc Quỳ Nguyệt bối rối, cậu bắt đầu hối hận rồi.
Khuôn mặt Lâm Hạo đã phần nào bớt lạnh: “Không sao.”
“Ờ…” Lạc Quỳ Nguyệt ngập ngừng đáp, trong nháy mắt lại bị Bạch Ninh Sinh nắm lấy tay.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Hạo dừng trên đôi tay đang nắm lấy của hai người kia.
Bạch Ninh Sinh bình thản cười cười, cất tiếng hỏi: “Đứng đây làm gì? Chúng ta về ký túc trước đi đã.”
Lâm Hạo giương mắt nhìn Bạch Ninh Sinh một hồi, lại nói tiếp: “Tôi về cùng hai người.”
Về tới ký túc, tên tiểu tử Tần Hàn chẳng biết từ đâu đi tới, lại nói, từ lúc Lạc Quỳ Nguyệt và hắn làm chuyện đó, bỗng ít tiếp xúc hẳn.
Lại nghĩ tới chuyện không nên nghĩ, sắc mặt của Lạc Quỳ Nguyệt trở nên rối rắm.
Lạc Quỳ Nguyệt để Bạch Ninh Sinh đi tắm trước, Bạch Ninh Sinh cười cười, không phản đối.
Chỉ có điều, không lâu sau, Lạc Quỳ Nguyệt liền nghe thấy tiếng Bạch Ninh Sinh gọi tên mình.
“Sao vậy ạ?” Lạc Quỳ Nguyệt đi tới.
Sắc mặt của chàng thanh niên này liền ửng hồng, nói với cậu, “Anh… chỗ đó hơi khó chịu, Quỳ Nguyệt có thể giúp anh lấy quần áo không?”
Không cần anh cố ý nói ra, Lạc Quỳ Nguyệt cũng biết vì sao, cậu đỏ bừng mặt, nghe lời ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Hạo cùng Lạc Quỳ Nguyệt bước tới, không nói câu gì, liền thấy Bạch Ninh Sinh nhân lúc Lạc Quỳ Nguyệt không thấy liền tặng hắn nụ cười trừ, cố ý để lộ ra những dấu vết ân ái.
Lâm Hạo chỉ cười nhạt: Mày đùa hơi được đấy!
Đợi Lạc Quỳ Nguyệt đưa quần áo cho Bạch Ninh Sinh, Lâm Hạo tiến lên một bước, mạnh tay kéo Lạc Quỳ Nguyệt đi ra.
Nụ cười của Bạch Ninh Sinh vụt tắt.
Lạc Quỳ Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lâm Hạo kéo tới cửa ký túc, ngẩng đầu hốt hoảng nhìn đối phương.
“Cậu giải thích đi!” – ngọn lửa trong mắt Lâm Hạo bùng cháy, gương mặt lạnh tanh đến đáng sợ, “Cậu và Bạch Ninh Sinh là thế nào?”
Lạc Quỳ Nguyệt sững sờ vài giây, sau khi kịp nhận thức được mặt cậu liền trắng bệch lắc đầu đáp: “Chúng tôi… không có mà.”
Lâm Hạo cười gằn, tiếng cười khiến người khác lạnh sống lưng, “Lạc Quỳ Nguyệt, cậu giỏi thật đấy. Tóm một tên thư tử không đủ, còn tóm cả ký túc xá, bây giờ chắc cậu mãn nguyện lắm? Nhỉ?”
Lạc Quỳ Nguyệt ngẩng đầu tỏ vẻ không tin nổi, nhìn hắn, Lâm Hạo nhìn vào đôi mắt vừa đỏ sọng vừa ướt nhẹp của cậu, vừa nói xong liền thấy hối hận.
“Có phải cậu chỉ thích hùng tử?” Lạc Quỳ Nguyệt bướng bỉnh nhìn hắn, đáy mắt hiện lên đầy rẫy những vết thương, “Tôi biết tôi có lỗi với cậu, vậy cậu đi tìm hùng tử khác được không? Cậu vừa to cao vừa đẹp trai khí chất như vậy chắc chắn sẽ có người thích cậu, cậu mặc kệ tôi đi…”
“Lạc Quỳ Nguyệt, cậu im đi.”
“Nếu cậu muốn tôi đền cho cậu, vậy tôi cũng có thể tìm giúo cậu hùng tử mà cậu thích. Nếu nhưng cậu lại thích thư tử, vậy lúc đó với cậu mà nói coi như không còn vấn đề gì nữa…”
“Lạc Quỳ Nguyệt…”
“Tôi biết tôi rất tệ, cậu cũng không hẳn thích tôi mà, dù sao tôi chính là…”
“Tôi nói cậu im miệng câu nghe không hả!” – Lâm Hạo tức giận tới gào ầm lên, càng nghe Lạc Quỳ Nguyệt nói lại càng bực, hắn liền hét thằng vào mặt đối phương:
“Dẹp con mẹ nó hết thư tử với chả hùng tử đi! Lão đây thích cậu đấy!!!”
Hét xong bàn tay hắn nắm lấy cổ áo cậu, đặt lên đôi môi ướt đẫm nước mắt của cậu nụ hôn sâu nóng bỏng.
________________________________________
Lời tác giả:
Cứ thế viết tới tận hơn 3000 chữ…Tôi muốn kết ở chap sau cơ QAQ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook