Tần Hàn mang quần áo bước đến trước buồng tắm, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, “Quần áo đến rồi, mở cửa đi.”

Lạc Quỳ Nguyệt hé mở cánh cửa cọt kẹt một tiếng thành khe hở nhỏ xíu, cậu vươn cánh tay còn bốc hơi nóng định cầm y phục từ tay Tần hàn.

Động tác lấy đồ của tiểu hùng tử rất nhanh, nhưng đôi mắt sắc lẹm của Tần Hàn vẫn nhìn ra dấu hôn ẩn ẩn nơi cổ tay Lạc Quỳ Nguyệt.

“Cám ơn… A!” Lạc Quỳ Nguyệt nhỏ giọng nói, còn chưa kịp đóng cửa lại, bàn tay vịn nắm cửa đột nhiên bị kéo mạnh theo cánh cửa mở ra ngoài, cả cơ thể trần trụi của cậu nhào vào lồng ngực Tần Hàn, quần áo cầm không chắc bị rơi xuống đất thấm nước.

“Tần Hàn?” Âm thanh Lạc Quỳ Nguyệt phát run, cậu không thể tin được, đang ngẩng đầu định nhìn rõ hơn thì một bóng đen to lớn ụp xuống, cậu bị cưỡng hôn.

Bàn tay lớn của Tần Hàn sờ nắn khắp cơ thể đang trần truồng ẩm ướt kia, da thịt tiểu hùng tử thật mềm mại làm sao, y chỉ cần hơi dùng sức là có thể lưu lại dấu ấn.

Tần Hàn ôm Lạc Quỳ Nguyệt tiến vào phòng tắm, dùng một tay đóng cửa rồi khóa lại, bắt đầu hung ác hôn lên khắp nơi trên cơ thể Lạc Quỳ Nguyệt như mưa sa bão táp.

“Đừng… A, đừng làm thế…” Lạc Quỳ Nguyệt ngậm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay chợt rưng rưng muốn khóc, đuôi mắt hồng hồng càng thêm kích thích tên bạn cùng phòng vốn đang có mưu đồ bất chính.

“Đừng làm thế?” Chỉ nghe Tần Hàn tựa hồ cười mà không phải cười lên tiếng, ngón tay lạnh lẽo vuốt qua dấu hôn đo đỏ trên gáy Lạc Quỳ Nguyệt, “Vậy đây là cái gì?”

Thân thể Lạc Quỳ Nguyệt run bắn.

Ngữ điệu Tần Hàn khàn đục vẫn không ngừng vang lên: “Trên người cậu, có thoang thoảng mùi thối của thư tử.”

Sắc mặt Lạc Quỳ Nguyệt trắng bệt, cậu lắc đầu lia lịa: “Tôi… Không có…”

“Suỵt.” Đối phương đè lại môi cậu, hình dạng cười mỉm của khóe miệng y trong mặt Lạc Quỳ Nguyệt y hệt như ma quỷ.

“Không sao, tôi sẽ giúp cậu, tẩy sạch tất cả, từ trên xuống dưới.”

Dứt lời, y cúi đầu đặt môi mình lên miệng Lạc Quỳ Nguyệt, rồi đưa tay vặn vòi hoa sen, nước nóng được phun xuống ào ào tưới ướt toàn thân hai người, Lạc Quỳ Nguyệt bị nước xối đến không thở nổi, cậu đành phải hé môi, để Tần Hàn có cơ hội luồn đầu lưỡi sâu vào.

“Ơ…” Nước mắt Lạc Quỳ Nguyệt pha lẫn cùng nước nóng, súng ống của cậu bị Tần Hàn vuốt ve, điều làm cậu tuyệt vọng chính là cậu nổi lên phản ứng!

Tần Hàn thong thả cởi từng lớp y phục, lồng ngực rắn chắc to lớn rất nhanh lộ ra, hiện rõ da thịt và cơ bụng sáu múi cân đối.

Lạc Quỳ Nguyệt khụy xuống như con mèo nhỏ bị ướt nhèm nhẹp, tựa hẳn vào lòng Tần Hàn, Tần Hàn in thêm dấu ấn lên người Lạc Quỳ Nguyệt vốn đã tràn ngập dấu ấn của gã thư tử kia, lưu lại mỗi nơi trên cơ thể cậu mùi vị của chính mình.

Không gian phòng tắm không lớn, vang vọng đầy tiếng thở dốc của hùng tử và hormone tình dục bắn tung tóe khắp nơi. Tần Hàn lấy ít nước nóng làm bôi trơn tự mở rộng cửa sau, y quấn hai bắp đùi chắc nịch lên phần eo của tiểu hùng tử, sau đó đưa tay tắt nước, đỡ lấy hạ thể đã cứng rắn của Lạc Quỳ Nguyệt, y hơi dịch chuyển hông mình rồi ngồi xuống chậm rãi.

Phản ứng đầu tiên của Lạc Quỳ Nguyệt là căng thẳng, bên trong Tần Hàn quá khít chặt, không giống như ưu thế trời sinh của thư tử – có thể tự động sản sinh dịch trơn.

Nhưng Tần Hàn tự rót vào trong rất nhiều nước ấm, y cố sức nhồi nhét từng chút, một hồi toàn bộ dương v*t của Lạc Quỳ Nguyệt đã tiến gọn vào trong. Hai người không hẹn mà cùng rên lên một tiếng.

Thần thái lạnh nhạt thường ngày không còn nữa, lúc làm chuyện ấy Tần Hàn phóng đãng đầy bất ngờ, y không ngừng liếm mút đôi môi Lạc Quỳ Nguyệt, đu lên trượt xuống dây dưa vùng tam giác quỷ của cậu, thân thể va chạm vào nhau nảy sinh thứ khoái cảm rất khác thường, nhiệt khí mờ mờ bốc lên hòa tan trong khoảng không nhỏ hẹp, hơi thở dâm mị ngột ngạt xen lẫn khoái cảm tràn trề.

“Tôi và thằng đó… A… ai khiến cậu thoải mái?”

Lạc Quỳ Nguyệt bị hôn đến toàn thân vô lực, cũng may được Tần Hàn đỡ mới không bị tuột xuống. Nghe thấy câu hỏi của đối phương, cậu lắc đầu một cái, viền mắt hồng hồng trên gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn chợt rỉ ra giọt nước, âm thanh run rẩy như một con thú nhỏ.

“Tôi… Ư a ~ tôi không biết… A…”

Tần Hàn thấy ánh mắt Lạc Quỳ Nguyệt dần yếu ớt đi, động tác y bất tri bất giác nhẹ lại một chút, y mở to miệng cắn vào vành tai nhạy cảm của đối phương, chất giọng mơ hồ cất lên: “Thoải mái thì kêu to đi.”

Tay y và Lạc Quỳ Nguyệt nắm lấy nhau, thân thể kề sát, thời khắc này không có bất cứ ai giao thông nhau hài hòa như bọn họ đang làm.



Lúc Lâm Hạo và Bạch Ninh Sinh trở lại, phát hiện một sự im lặng khá bất thường trong ký túc xá, mùi thơm của sữa tắm lan tỏa trong không khí có sức mê hoặc hơn so với thường ngày.

Lâm Hạo thấy Tần Hàn ngồi một mình trước bàn học, tay cầm máy tính bảng gõ gõ gì đó, hắn định mở miệng, đối phương đã quay đầu lại như thể sau lưng có gắn con mắt, y lạnh lùng lên tiếng: “Quỳ Nguyệt đang ngủ, đừng làm ồn.”

“Ngủ? Sớm thế?” Lâm Hạo cởi giày, giảm âm lượng giọng nói lại, hắn ngạc nhiên bước đến giường Lạc Quỳ Nguyệt quan sát kỹ hơn, nhưng mà Lạc Quỳ Nguyệt trùm kín chăn từ đầu đến chân, không lộ ra bất cứ phần thân thể nào.

Vì Lạc Quỳ Nguyệt cũng không nhìn thấy, cậu càng căng thẳng khi hắn đến gần.

“Có gì khó ở sao?” Bạch Ninh Sinh nhẹ giọng hỏi.

Tần Hàn liếc cậu một cái: “Mệt mỏi.”

Lâm Hạo không thể làm gì khác đành từ bỏ ý nghĩ ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Lạc Quỳ Nguyệt, hắn xoay người định vào phòng vệ sinh, còn chưa đến bên trong, hắn bỗng há miệng hắt hơi một cái, may mà tay đã nhanh nhạy bưng kín, âm thanh không tính quá lớn.

Hắn ngoảnh mặt lại lúng túng nhìn hai người kia đang đen sầm sắc mặt xuống, Lâm Hạo xem xét chỗ Lạc Quỳ Nguyệt không có động tĩnh, hắn ấp úng thì thào: “Tao không cố ý, ai bảo mùi sữa tắm nồng nặc quá.”

Lạc Quỳ Nguyệt rúc trong chăn nghe thế bỗng thân thể kín đáo phát run.

Tần Hàn nhìn qua ổ chăn của Lạc Quỳ Nguyệt, lạnh nhạt bảo: “Mới đổi, ý kiến?”

Lâm Hạo nhất thời liếc xéo, nhỏ giọng chửi: “Thích, muộn tao chết mày đi.”

Bạch Ninh Sinh bất đắc dĩ nhìn hai kẻ kia, anh cởi áo khoác ra treo bên giường.

Lâm Hạo tiến đến ban công dùng khăn tay lau mặt, sắc trời đã sẫm tối, hắn đột nhiên nghe vài tiếng thông báo truyền đến từ trong người.

Mở thiết bị liên lạc mang theo bên người ra, Lâm Hạo nhìn thấy một tin nhắn từ thằng khốn Tần Hàn, chưa kịp mắng đối phương có bệnh không, nhìn thấy hàng chữ cuối cùng, vẻ mặt hắn đột nhiên đông cứng.

Đó là một biểu tình trầm tĩnh chưa bao giờ Lạc Quỳ Nguyệt trông thấy trên mặt Lâm Hạo.

Tựa hồ bão táp sắp sửa kéo đến.

Im lặng như tờ.

Thật chậm rãi, hắn thở ra một hơi, kế đến hắn nở nụ cười nhẹ cùng tiếng thở dài đầy nguy hiểm giống như con thú hoang chực thức tỉnh.

“Để tao xem, thằng thư tử chán sống này là ai.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương