Buổi sáng trong trại tâm thần của tôi cứ như vậy xàm xí trôi qua. Đôi lúc tôi tự hỏi, có phải năm nay đã là cuối cấp rồi, nên đám bạn cùng lớp mới dốc hết sức lực quậy phá cho thỏa, sợ sau này không còn cơ hội chăng?

Nắng chiều vừa oi ả lại gay gắt, mà cái nắng lúc một hai giờ chiều thì càng đáng sợ hơn. Đứng một lúc dưới giàn hoa ti-gôn mà hai mắt tôi đã hoa lên mình thấy toàn đốm xanh đốm đỏ chằng chịt. Những ngày này chỉ có đi biển mới thích. Nhắc đến biển mới nhớ. Thành phố nơi tôi sống là một nơi gần biển. Chỉ cần đi hơn 10km là sẽ thấy cả bãi cát trải dài tưởng như vô tận, vì thế nơi này khá phát triển về du lịch. Thi thoảng tôi sẽ cùng gia đình hay bạn bè mình đi chơi một chuyến. Uầy lại miên man đi đâu rồi, dù bây giờ tôi muốn đi đâu tránh nắng cũng chẳng được, chiều nay có tiết học toán, rồi tối về lại chạy thêm một tiết anh văn. Đôi lúc tôi thật sự muốn có cỗ máy thời gian của Doraemon quay về quá khứ bắt cóc mấy ông toán học bác học kia cho rồi, hại tôi bây giờ chật vật với đủ loại công thức sách vở. Mà nói vậy chứ không có mấy phát minh của họ chắc con người chẳng tiến xa được như vậy. Đấy lại luyên thuyên mấy thứ vĩ mô vớ vẩn rồi.

Thiên Huy dừng xe ngay trước cổng, to nhỏ gọi mấy tiếng thấy tôi vẫn không trả lời, đành phải xuống xe lại gần, hua hua tay trước mắt sau đó cốc lên trán tôi, có thế mới kéo tôi từ trên mây xuống được.

- Làm gì mà ngây người ra vậy? Lại đang tương tư anh nào hả

- Ai thèm nghĩ đến chuyện tầm thường ấy? Người ta đang bận uống trà đàm đạo với pi-ta-go, Niu-tơn rồi còn Thomas Edison nữa.

- Ồ tưởng cậu đang nói chuyện với thần gió chứ? đúng là sét đánh giữa trời quang mà

- Hờ

Cái tên này sinh ra là để cạnh khóe tôi phải không?

***

Thiên Huy đưa tôi đến hiệu sách, hậm hực oán trách tôi bỏ hắn lại để hắn bơ vơ đi ăn tối một mình. Tôi nào có chứ, chẳng qua tôi muốn đến thăm Kỳ Khôi thôi mà. Hẹn Thiên Huy quay lại đón sau một tiếng nữa để kịp buổi học thêm tối nay, tôi chỉnh lại cổ áo nhìn hiệu sách trước mặt. Sau hôm chủ nhật đó tôi không liên lạc lại với Kỳ Khôi, tự nhiên nghĩ đến có phải tôi nên đến gặp anh không?

Cửa tiệm giờ này thường vắng khách, góc sách chỉ vài người ngồi, nhìn quanh tìm kiếm một hồi tôi không thấy Kỳ Khôi. Thường thường hay thấy anh mỉm cười chào tôi, lau dọn giá sách, hay pha một cốc capuchino cho khách hàng. Có khi nào lại ở trên sân thượng chăm sóc mấy chậu hoa ly?

- Chào em, em cần gì?_ Chị nhân viên niềm nở hỏi

- Cho em hỏi, anh nhân viên hay ở đây đâu ạ?

- À Kỳ Khôi phải không? Hôm nay cậu ấy nghỉ, hình như bị ốm thì phải

- Dạ?

- Chị cũng không rõ, cậu ấy xin nghỉ từ hôm qua, nói là bị dị ứng

Tôi ngây người, chị nhân viên nói Kỳ Khôi rất nhạy cảm với vật nuôi, có khi nào hôm ấy tôi kéo anh đến quán chị Ánh khiến anh bị dị ứng với lông mèo hay không? Nhưng sao anh lại không nói cho tôi biết chứ? Tôi có kề dao vào cổ ép anh đi đâu. Mà, dù sao cũng là lỗi của tôi, có nên đi thăm anh không nhỉ? Đã hẹn sau 1h nữa sẽ đến lớp học thêm với Thiên Huy rồi. Nhưng mà không gặp Kỳ Khôi bản thân sẽ rất áy náy. Sau một hồi đắn đo cuối cùng tôi quyết định...gọi cho Tuyết Hoa nhờ giúp đỡ. Nó quyết liệt phun mưa nhả bọt và lỗ tai tôi, khuyên tôi nên đến thăm Kỳ Khôi để vun đắp tình cảm, phát triển quan hệ, rồi còn thể hiện sự nữ tính dịu dàng, vẫn là nên dập máy để khỏi nghe nó tra tấn thì hơn.

Được rồi, tôi là người có trách nhiệm, có lòng nhân ái, có tinh thần tốt, có...

“ Có cái con khỉ, cậu dám trốn học sao?”

- Không phải trốn mà là...

“Tút...tút...tút”

- Ê Huy, Thiên Huy, này sao đã cúp máy rồi?

Màn hình điện thoại đen ngòm, tên này ngang nhiên cúp máy trước, quá đáng thật mà. Cậu ta giận cái gì chứ? Đâu phải cậu chưa từng cúp học đi hẹn hò đâu? Tôi chỉ đi thăm người ốm thôi mà.

***

Sau khi hỏi được địa chỉ nhà của Kỳ Khôi tôi mới phát hiện ra một điều

- Chết cha, lạc đường rồi!!!

Nắng chiều bắt đầu dịu đi, tôi cầm tờ giấy chỉ đường nhìn ngang ngó dọc. Chợt nhận ra một việc vô cùng quan trọng: Tôi vốn mù đường bẩm sinh.

Bên nào là bên trái vậy? Ngã ba ở đâu? con dốc này nằm chỗ nào vậy? Ơ chỗ này quen quá, lúc nãy đi qua rồi mà, còn đi qua hơn bốn lần rồi ấy chứ. Hay là quay về đi, mà khoan mình đang đứng ở đâu thế này? Không phải bị bắt cóc lên sao hỏa rồi đấy chứ?

Tôi ngồi nghỉ dưới ghế đá của một tán cây ven đường, nhìn người qua người lại dần thưa thớt, nắng nhạt bị những tòa nhà cao tầng che khuất, ánh đèn mờ từ những hàng quán hắt lên vỉa hè. Trong lòng có chút trống rỗng, lại có chút thần thờ. Cứ như vậy ngây người ngồi đó, chẳng biết là đã bao lâu.

Đồng hồ đã hơn 6h tối, túi trái cây mà tôi mua như thể nặng hơn một chút, có lẽ nên tìm trạm xe trong thành phố để về thì hơn. Con đường nhỏ tôi đi không có bóng người, sạch sẽ thoáng đãng, nhà cửa quanh khu này rộng rãi lại nhiều cây cối, cứ như một khu rừng nhỏ giữa thành phố vậy.

“Meo~~~”

O_o

Con mèo đen nhỏ nhắn nằm trên bờ tường, vẫy đuôi kêu một tiếng, sau đó nhảy phốc xuống, lượn quanh chân tôi mấy vòng như thể thám thính. Ôi dễ thương quá, mèo nhỏ qua đây chị vuốt ve chút nào

Còn chưa kịp đưa tay ra thưởng thức bộ lông đen tuyền của nó, mèo nhỏ đã chạy vội đi mất, nó phóng vào một khu đất trống, có vài cái xích đu, cầu trượt, một đống cát lớn và vài món đồ chơi làm cát của bọn trẻ con để lại. Đây có lẽ là một khu đất nhỏ để trẻ con vui chơi?

“Meo”

Gió thổi qua khu đất, cuốn theo một ít cát bụi, trong ánh hoàng hôn mặt trời chiếu xuyên qua lâu đài cái còn đang xây dở, lấp lánh lên những tia sáng như thủy tinh trong suốt. Phía bên kia, dưới gốc cây có người đang ngồi, áo khoác đen kéo mũ che kín đầu, khom người vuốt ve một đám mèo đang vây quanh mình, phong thái vừa lười nhác vừa cưng chiều. Lũ mèo con hết trèo lên vai lại đu qua đu lại trên đầu, kéo rơi chiếc mũ đen của người đó. Lúc này người kia giống như một bức họa nhẹ nhàng với gam màu trầm lạnh, từng chút từng chút len vào lòng tôi rồi tan biến nhẹ nhàng.

Tôi ngây người nhìn đến mất hồn khi thấy người đó quay về phía mình, trận gió nào đó thổi qua, làm rối tung mái tóc bồng bềnh đen mượt, lộ ra đôi đồng tử mờ nhạt, khuôn mặt trầm lặng không chút biểu cảm nhìn tôi. Sau đó làm như không thấy, ôm lên một con mèo định bỏ đi.

Người đó không phải là Đức Nhân đấy sao? Không tin được là cậu ta lại tỏ ra hứng thú với mèo như vậy, dáng vẻ khi nãy là lần đầu tôi được thấy qua. Thật sự rất...đẹp.

- Khoan đã, đợi chút

Tôi vội vàng chạy lại, hiện tại gặp được người quen như bắt được phao cứu hộ vậy, tôi bỗng nảy ra ý định nhờ cậu ta chỉ đường.

Đức Nhân kéo chiếc mũ đen lên, tóc mái lại rủ xuống che khuất đôi mắt, trên tay vẫn ôm con mèo đen khi nãy, còn không thèm mở miệng hỏi tôi chuyện gì

- Trùng hợp quá, sao cậu lại ở đây?

-...

- Tớ đang tìm địa chỉ này, cậu biết ở đâu không?

- Bị lạc?

Đức Nhân nhàn nhạt hỏi một câu cụt lủn, như thể trả lời thêm mấy chữ nữa cậu ta sẽ chết vì tốn hơi vậy. Tôi cười ngượng ngùng, nếu biết tôi bị lạc cậu ta có cười không nhỉ? Mà chắc không đâu, nhìn biểu cảm hiện tại thì biết.

- Đi thôi!

- Hả, đi đâu cơ?

-...

Này, nói thêm vài câu thì cậu sẽ chết thật à, uổng công khi nãy tớ còn tán thưởng cậu. Mà lời này tôi cũng đâu dám nói ra, chỉ có thể lẳng lặng đi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương