Bạn Thân, Làm Vợ Tao Đi - Star_P-I
-
Chương 13: Em trai tôi
" Cậu nên cẩn thận với tên Tuấn Nhân thì hơn, tôi khuyên cậu đấy. Tôi yêu cậu. " - Tôi khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Thiên Minh, tôi có cái gì để cậu ta phải thích chứ? Tôi thấy mình không có điểm nào tốt đẹp cả. Không xinh, không giàu có, lười biếng, ngu đần... những thứ gì xấu thì đều dành hết cho tôi còn những điều gì tốt thì... lại dành hẳn cho em trai tôi - Lương Nhật Hào.
Nó được sinh ra khi tôi vẫn còn học lớp 2, lúc chưa chuyển nhà. Ba mẹ quyết định sinh thêm một đứa em vì lý do rất củ chuối, vì không muốn tôi phải tủi thân, một mình cô quạnh. Tôi sống không dựa dẫm vào người khác thì cớ sự gì lại cô quạnh, chắc tại lúc nhỏ tôi chỉ chơi cùng với mỗi Bin mập nên thế. Dường như không có điều gì liên kết với nhau cả. Nó kém tôi tận 9 tuổi và giờ thì nó đang học lớp 1. Nhật Hào thường xuyên ở nhà ông bà ngoại tôi khi đi học, còn những ngày cuối tuần thì ba mẹ tôi đến đón về. Vì ba mẹ tôi không có thời gian chăm sóc và tôi cũng bận đi học nên buộc phải ở nhà ông bà. Mỗi lần về nhà thì nó lại hay lẽo đẽo theo tôi, tôi cũng không biết tại sao thằng bé nó như thế.
Thằng bé rất đẹp trai, học hành cũng rất giỏi, giỏi hơn cả tôi ấy chứ. Đến toán lớp 1 tôi còn không biết mình còn nhớ hay không nữa là. Nó rất nghe lời, mỗi lần tôi sai nó đi mua đồ ăn vặt, thì nó liền răm rắp nghe theo. Tôi cũng sướng phết nhỉ?? Tôi cũng không hay nhắc về em trai mình với người khác cho lắm, vì tôi là người thích chiếm hữu một thứ gì đó rất cao, nói chung đó là ích kỉ đấy. Yến Trâm cũng nhắc đến Nhật Hào hoài làm tôi nhức cả đầu.
Thôi không nhắc đến nó nữa vì giờ học lại tiếp tục nữa rồi, chán ghê cơ.
Tiết học tiếp theo lại đến, ba người kia cũng vào kịp lúc trống vừa đánh, may là giáo viên chưa vào đấy chứ không thôi thì tiêu đời rồi. Ngô Thiên Minh ngồi vào chỗ ngồi rồi cười cười, nói:
" Tôi yêu cậu. " - Gì thế hả trời? Cậu ta lại tiếp tục nói câu này nữa à?!
" Tôi có điểm nào để cậu thích vậy? " - Tôi nhăn mày, hỏi cậu ta.
" Đó không phải là thích, đó là yêu cơ. " - Cạn lời.
" Rồi thì yêu, được chưa? Mà tôi có điểm nào tốt để cậu yêu chứ? Xinh đẹp? Không có! Học giỏi? Không có! Nhà giàu? Tất nhiên là không có luôn. Vậy thì điểm nào chứ? " - Tôi giơ bàn tay ra đếm, những thứ đó, tôi đều không có! Cậu ta ghé sát vào tai tôi, trả lời:
" Đó là... bí mật! " - Đáp xong rồi còn nhăn răng cười với tôi, điên thật chứ?!
" E hèm... hai em kia! Vy! Minh! Đứng dậy, ra ngoài đứng tấn cho tôi. Dám nói chuyện trong tiết của tôi luôn đấy hả?! Gan trời rồi. " - Thầy giáo nhìn chúng tôi quát đến mặt đỏ cả lên. Tôi giận dữ nhìn cậu ta, giờ này còn cười được nữa cơ đấy.
Tôi ũ rũ, đi ra ngoài cùng với cái tên trời đánh kia. Tức chết tôi rồi!!! Ra ngoài, tôi đùng đùng mắng cậu ta dù rất nhỏ:
" Tại cậu hết đấy! Cậu mà không nói gì thì đâu có ra nong nỗi này. Xí, mặc kệ cậu. " - Tôi phun 1 tràng nước bọt vào mặt Minh mà cậu ta vẫn không làm gì còn cười tươi hoa nở, nói:
" Cậu như vậy... thật là đáng yêu quá đi. " - Sau đó còn nựng má tôi 1 cái, đúng thật đây là 1 chuyện rất điên rồ mà. Tôi muốn đấm vỡ mồm cậu ta thật luôn ấy, toàn nói những chuyện điên khùng.
" Nè, 2 nhóc kia! Đã ra ngoài đứng rồi mà còn nhiều chuyện được nữa hả? Muốn trực vệ sinh lớp cả tuần không hả? " - Thầy trợn mắt, gõ cây thước dài lên bàn nhìn chúng tôi. Tôi chỉ cười nhạt nhìn thầy, lắc đầu nguầy nguậy. Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt cún con, cầu cứu. Còn Thiên Minh thì chỉ nhìn tôi, vuốt đầu tôi.
" Không nói gì nữa hết, bắt đầu từ hôm nay, 2 em sẽ dọn vệ sinh lớp. " - Thầy thật là độc ác. Tôi sẽ giết chết tên này. Tôi nhìn Minh với ánh mắt rực lửa vậy mà cậu ta còn dám nhìn tôi, cười cười nữa chứ. Sao cậu ta suốt ngày cứ cười ngây ngốc như thế này hoài nhỉ? Nhìn cứ quen quen sao ấy.
Vậy là tôi và Ngô Thiên Minh kia, phải nhận trách nhiệm cao cả. Đó là phải trực vệ sinh lớp cả tuần này. Trời ơi, ông ngó xuống mà xem này. Con đã làm gì sai mà ông lại đối xử với con bất công thế?
Giờ ra về đã đến, Thiên Minh hí hửng chạy vây quanh tôi nhìn một con cún, rồi hỏi:
" Cậu về với tôi nữa không? "
" Thôi... không cần. Tôi đi bộ về, đi như thế cũng khỏe. " - Nói xong, tôi nhìn phía trước mà đi thẳng. Nhưng mà nghĩ lại, nhà tôi cũng không phải là gần trường mà lại đòi đi bộ cho khỏe. Chắc về đến nhà gãy chân luôn quá. Bèn quay lại nhìn cậu ta:
" Thôi cũng được, không lại làm cậu buồn. Cậu đèo tôi về đi. " - Nghe xong, mặt cậu ta từ bi thảm trở nên... bi hài.
Thế là, tôi lại nhờ cậu ta thêm lần nữa, cậu ta đã đèo tôi về đến nhà. Trước khi tôi chuẩn bị vào nhà, cậu ta còn gọi tôi lại, nói nhỏ:
" Tôi yêu cậu, Lương Tú Vy. "
Nó được sinh ra khi tôi vẫn còn học lớp 2, lúc chưa chuyển nhà. Ba mẹ quyết định sinh thêm một đứa em vì lý do rất củ chuối, vì không muốn tôi phải tủi thân, một mình cô quạnh. Tôi sống không dựa dẫm vào người khác thì cớ sự gì lại cô quạnh, chắc tại lúc nhỏ tôi chỉ chơi cùng với mỗi Bin mập nên thế. Dường như không có điều gì liên kết với nhau cả. Nó kém tôi tận 9 tuổi và giờ thì nó đang học lớp 1. Nhật Hào thường xuyên ở nhà ông bà ngoại tôi khi đi học, còn những ngày cuối tuần thì ba mẹ tôi đến đón về. Vì ba mẹ tôi không có thời gian chăm sóc và tôi cũng bận đi học nên buộc phải ở nhà ông bà. Mỗi lần về nhà thì nó lại hay lẽo đẽo theo tôi, tôi cũng không biết tại sao thằng bé nó như thế.
Thằng bé rất đẹp trai, học hành cũng rất giỏi, giỏi hơn cả tôi ấy chứ. Đến toán lớp 1 tôi còn không biết mình còn nhớ hay không nữa là. Nó rất nghe lời, mỗi lần tôi sai nó đi mua đồ ăn vặt, thì nó liền răm rắp nghe theo. Tôi cũng sướng phết nhỉ?? Tôi cũng không hay nhắc về em trai mình với người khác cho lắm, vì tôi là người thích chiếm hữu một thứ gì đó rất cao, nói chung đó là ích kỉ đấy. Yến Trâm cũng nhắc đến Nhật Hào hoài làm tôi nhức cả đầu.
Thôi không nhắc đến nó nữa vì giờ học lại tiếp tục nữa rồi, chán ghê cơ.
Tiết học tiếp theo lại đến, ba người kia cũng vào kịp lúc trống vừa đánh, may là giáo viên chưa vào đấy chứ không thôi thì tiêu đời rồi. Ngô Thiên Minh ngồi vào chỗ ngồi rồi cười cười, nói:
" Tôi yêu cậu. " - Gì thế hả trời? Cậu ta lại tiếp tục nói câu này nữa à?!
" Tôi có điểm nào để cậu thích vậy? " - Tôi nhăn mày, hỏi cậu ta.
" Đó không phải là thích, đó là yêu cơ. " - Cạn lời.
" Rồi thì yêu, được chưa? Mà tôi có điểm nào tốt để cậu yêu chứ? Xinh đẹp? Không có! Học giỏi? Không có! Nhà giàu? Tất nhiên là không có luôn. Vậy thì điểm nào chứ? " - Tôi giơ bàn tay ra đếm, những thứ đó, tôi đều không có! Cậu ta ghé sát vào tai tôi, trả lời:
" Đó là... bí mật! " - Đáp xong rồi còn nhăn răng cười với tôi, điên thật chứ?!
" E hèm... hai em kia! Vy! Minh! Đứng dậy, ra ngoài đứng tấn cho tôi. Dám nói chuyện trong tiết của tôi luôn đấy hả?! Gan trời rồi. " - Thầy giáo nhìn chúng tôi quát đến mặt đỏ cả lên. Tôi giận dữ nhìn cậu ta, giờ này còn cười được nữa cơ đấy.
Tôi ũ rũ, đi ra ngoài cùng với cái tên trời đánh kia. Tức chết tôi rồi!!! Ra ngoài, tôi đùng đùng mắng cậu ta dù rất nhỏ:
" Tại cậu hết đấy! Cậu mà không nói gì thì đâu có ra nong nỗi này. Xí, mặc kệ cậu. " - Tôi phun 1 tràng nước bọt vào mặt Minh mà cậu ta vẫn không làm gì còn cười tươi hoa nở, nói:
" Cậu như vậy... thật là đáng yêu quá đi. " - Sau đó còn nựng má tôi 1 cái, đúng thật đây là 1 chuyện rất điên rồ mà. Tôi muốn đấm vỡ mồm cậu ta thật luôn ấy, toàn nói những chuyện điên khùng.
" Nè, 2 nhóc kia! Đã ra ngoài đứng rồi mà còn nhiều chuyện được nữa hả? Muốn trực vệ sinh lớp cả tuần không hả? " - Thầy trợn mắt, gõ cây thước dài lên bàn nhìn chúng tôi. Tôi chỉ cười nhạt nhìn thầy, lắc đầu nguầy nguậy. Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt cún con, cầu cứu. Còn Thiên Minh thì chỉ nhìn tôi, vuốt đầu tôi.
" Không nói gì nữa hết, bắt đầu từ hôm nay, 2 em sẽ dọn vệ sinh lớp. " - Thầy thật là độc ác. Tôi sẽ giết chết tên này. Tôi nhìn Minh với ánh mắt rực lửa vậy mà cậu ta còn dám nhìn tôi, cười cười nữa chứ. Sao cậu ta suốt ngày cứ cười ngây ngốc như thế này hoài nhỉ? Nhìn cứ quen quen sao ấy.
Vậy là tôi và Ngô Thiên Minh kia, phải nhận trách nhiệm cao cả. Đó là phải trực vệ sinh lớp cả tuần này. Trời ơi, ông ngó xuống mà xem này. Con đã làm gì sai mà ông lại đối xử với con bất công thế?
Giờ ra về đã đến, Thiên Minh hí hửng chạy vây quanh tôi nhìn một con cún, rồi hỏi:
" Cậu về với tôi nữa không? "
" Thôi... không cần. Tôi đi bộ về, đi như thế cũng khỏe. " - Nói xong, tôi nhìn phía trước mà đi thẳng. Nhưng mà nghĩ lại, nhà tôi cũng không phải là gần trường mà lại đòi đi bộ cho khỏe. Chắc về đến nhà gãy chân luôn quá. Bèn quay lại nhìn cậu ta:
" Thôi cũng được, không lại làm cậu buồn. Cậu đèo tôi về đi. " - Nghe xong, mặt cậu ta từ bi thảm trở nên... bi hài.
Thế là, tôi lại nhờ cậu ta thêm lần nữa, cậu ta đã đèo tôi về đến nhà. Trước khi tôi chuẩn bị vào nhà, cậu ta còn gọi tôi lại, nói nhỏ:
" Tôi yêu cậu, Lương Tú Vy. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook